Xem theo danh mục:
Tìm kiếm:
Điều kì diệu mang tên tình yêu

sư tử
bọ cạp
bảo bình
thiên bình
ma kết
cự giải
|
 ban công nhỏ trên đường Đinh Tiên Hoàng. Cô muốn cùng anh nghe bài I love you của LOLLY. Và cô còn muốn nhiều hơn nữa. Thế nhưng…
Nam đi du học hôm qua rồi cháu ạ. Ba năm nữa nó về. Mẹ anh nói qua điện thoại… Nó đau lòng thật sự. Anh đi rồi… Không một câu từ biệt. Nó biết sớm hay muộn anh cũng đi, nó cũng muốn là người cuối cùng tiễn anh ra sân bay. Vậy mà anh…
Và nó khóc… lần đầu tiên trong đời nó khóc vì một người con trai.
Mình không thể nói cho cô ấy là mình sẽ đi. Mình không đủ can đảm đứng trước cô ấy. Nếu gặp cô ấy sợ rằng mình không thể đi được. Mình muốn cô ấy ở bên mình lúc này biết bao. Tuyết đông lạnh buốt, những cái lạnh này lần đầu tiên mình trải qua. Ước gì…
Sao liên lạc mãi với anh không được. Buồn, tự ái khiến nó không thể tập trung vào việc gì cả. Anh mới làm blog, nó chỉ thấy ảnh của anh hôm đi trên đó thôi. Có 3 người bạn đi tiễn anh, tất nhiên không có nó.
Có tin nhắn của nhóc trong blog. Mùa đông bên đó lạnh lắm nhóc ạ. Nhóc tức giận? Không. Nhóc đang buồn?
Anh không trả lời. Không tin nhắn. Nó thấy mình suy sụp quá. Anh đã nói: yêu một người không phải là luôn ở bên người đó. Yêu là để cho nhau tìm được khoảng trời riêng cho mình. Và nó hiểu anh đang làm điều đó. Có điều khoảng trời anh đi xa nó quá.
Thư viện hôm nay đông quá. Nhóc? Hình như mình thấy nhóc của mình… không. Mình nhớ nhóc lắm. Mình cũng muốn gọi cho nhóc lắm, lại sợ khi nghe giọng nói đó.
Không có anh, bây giờ nhóc của anh sẽ chỉ đi xem phim, uống cafe một mình. Cái ban công bây giờ rộng lắm anh ạ. Em cũng không uống cafe sữa nữa rồi. Vị đắng khiến em nhớ anh hơn. Cô chủ quán cũng quen mặt chúng mình anh nhỉ.
Mình thấy nhớ cái ban công màu xanh đó. Ngày trước mình và nhóc phải khó khăn lắm mới chiếm được chỗ đó. Đó là ban công may mắn.
"Bạn em không đi với em hôm nay à?" - Giọng cô chủ quán cắt ngang suy nghĩ vẩn vơ của nó.
"Hôm nay thì không ạ".
Hôm trước bạn em đến đây một mình, cũng trả lời y như em đó. Mình thấy nó chụp nhiều ảnh lắm. Nó bảo, nó muốn mang cái ban công này đi với nó. Nó muốn uống cafe với một người ở đấy. Lạ thật!
Nhóc đang khóc. Nhóc biết rồi. Nhóc biết anh vẫn ở đó.
Nhóc thay đổi ảnh trong blog rồi. Nó là cái ban công ấy, ban công màu xanh.
|
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời emđã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
Em thích anh như thế...........

|