OneLifeOneLove

Thông tin cá nhân

marsupilamy
Họ tên: Nguyen Phi Cuong
Nghề nghiệp: Hocsinh
Sinh nhật: 3 Tháng 5 - 1987
Nơi ở: Thanh Pho DaLat
Yahoo: livestrong_0305  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Nothing's gonna change my love for you!

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31




Truyện cười

(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Bạn bè
bekorea
bekorea
hoahodiep
hoahodiep
michael
michael
bethao_q7
bethao_q7
Xem tất cả

Thời tiết

(¯`·._.·* Châm Ngôn *·._.·´¯)
*Hãy suy nghĩ thất cả những gì bạn nói
Nhưng đừng nói tất cả những gì bạn nghĩ.

*Thời gian là một ông thầy vĩ đại.

*Trang phục không làm nên tài năng.

*Đừng hẹn đến ngày mai những việc có thể làm ngày hôm nay.

*Cho bạn cho tôi và cho tất cả mọi người.

*Con người sinh ra không chỉ để tan biến thành hạt bụi
Mà sinh ra là để mãi in sâu trong trái tim người khác!

*Hãy tin vào mỗi giây phút tuyệt vời của cuộc sống mà ta đang có.



.•°*”˜˜”*°•.Hoa Học Trò.•°*”˜˜”*°•.


* Kỷ niệm xưa tưởng chừng như im bặt.
Chợt hiện về nguyên vẹn ở trong tim.
Nghe buâng khuâng xao xuyến muốn đi tìm.
Tháng ngày qua lắm lem màu mực tím.

*Phượng Hồng

Những chiếc giỏ xe chở dầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi di dâu
Chùm Phượng Vĩ , em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình dầu

Mối tình dầu của Tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp
là áo ai bay trắng cả giấc mơ
là bài thơ còn hoài trong vở
Giữa giờ chơi, mang dến lại mang về

cánh phượng hồng ngẩn ngơ
Mùa hè dến trường khắc nỗi nhớ trên cây
Và mùa sau, biết có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay

mối tình dầu của tôi
nhờ cây dàn buông tiếng xa xôi
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu dứng làm thơ

Em chở mùa hè di qua, còn tôi dứng lại
Nắng ngập dường một vạt tóc nào xa.

*Áo Trắng và Cánh Phượng

Tiếng chuông reo báo giờ tan học
Ngập sân trường tà áo trắng bay
Tiếng cười nói... âm thanh rộn rã
Tan trường rồi... dạo mãi quanh sân

Ta chờ mãi.... tiếng cười đã tắt
Ngoài sân trường... ghế đá vắng tanh
Cột tà áo... nhón chân... ta với
Cánh phượng hồng... chào đón nghiêng nghiêng

Cầm chụm phượng trong tay... vui quá
Cánh phượng hồng... ngơ ngẩn... mắt nai
Nhỏ đâu biết có người đang vẽ
Áo trắng xinh... thêm cánh phượng hồng

*Ấy Ơi!

^...O...^ Hình Ảnh Đẹp ^...O...^
(A?nh hien gio ko hien thi duoc)


(A?nh hien gio ko hien thi duoc)


(A?nh hien gio ko hien thi duoc)


(A?nh hien gio ko hien thi duoc)


(A?nh hien gio ko hien thi duoc)


(A?nh hien gio ko hien thi duoc)


(A?nh hien gio ko hien thi duoc)


(A?nh hien gio ko hien thi duoc)


(A?nh hien gio ko hien thi duoc)


(A?nh hien gio ko hien thi duoc)


(A?nh hien gio ko hien thi duoc)


[http://www.bennhac.com/search/artist/Anh-Vẫn-Mãi-Yêu-Em/0/review/creative-zen-microphoto.html/

Các bài viết vào Friday 28th July 2006

   Trong: Truyên
 
Dừng xe chờ đèn đỏ, Lan đưa mắt nhìn bâng quơ xem phố phường. Mắt Lan dừng lại ở hai đứa bé nhem nhuốc ngồi bệch trước cửa một ngôi nhà. Chúng đang trìu mến đút cho nhau ăn những thứ gì đó được lấy ra từ một cái bịch ni-lông.

Nhìn kỹ một chút, đó là một cái bánh chưng. Cô chị có vẻ thương em. Trước khi cho em ăn, nó đưa cái bánh chưng lên mũi ngửi vòng vòng cái bánh, nếm thử, xong mới đút cho em. Lan nhận ra dường như cái bịch ni lông trên tay nó cầm là… một bao rác. Có vô số những thứ kẹo bánh với cả thức ăn trộn lẫn trong cái bịch. Nhưng cô chị có vẻ “sành điệu”, tìm kiếm rất cẩn thận từng “món”, chùi vào… áo cho sạch sẽ, xong mới đưa cho em.

Đứa em độ hai ba tuổi mắt mở to tròn háo hức nhìn chị, đưa tay đón lấy mẫu bánh với cái miệng thèm thuồng. Một cảm giác nghẹn đắng trong cổ họng Lan, tay cô dường như không thể nhích ga lên được nữa cho chiếc xe nhúc nhích. Lan muốn được đứng lại xem cách hai đứa bé “thưởng thức món ăn” mà chúng “kiếm” được. Chúng quá đỗi vô tư và tội nghiệp!

Có nhiều thứ ở nhà mẹ mua về cho mà Lan không chịu ăn, để mãi trong tủ lạnh, mấy ngày sau phải mang bỏ vào thùng rác. Lan đã quẳng những đồ ấy đi không thương tiếc, bỏ chúng nhàu nát trong thùng rác, để sau đó Lan thấy mẹ lại bốc ra, bỏ riêng từng món còn ăn được, món đã hư. Lan cũng nhớ cô từng hỏi mẹ: “Mẹ làm vậy chi, đã gọi là rác thì ra tới bãi rác cũng thành một đống thối nát, mất công mẹ đó!“. Mẹ cười, nhẹ nhàng bảo: “Có những thứ chúng ta không dùng nữa nhưng người khác vẫn cần”.

Cảm giác se thắt tim cứ đeo đuổi Lan mãi nghi khĩ đến hình ảnh hai đứa bé. Cũng như mẹ, Lan bắt đầu việc “nghĩ cho người khác” bằng việc phân loại một bao rác ngay trong nhà minh.

 

> Trả lời nhanh
Bình luận của bạn sẽ được đăng sau khi chủ blog kiểm duyệt và chấp nhận
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com