storyteller Nguyễn's Forum

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     

Thông báo của ADMIN
ADMIN khuyên các bạn hãy sử dụng Firefox để duyệt web vì:
 1- Chế độ bảo mật tốt( Tránh đc các mã độc, virus... lây lan qua Internet).
 2- Chế độ hiển thị Web tốt hơn
 3- Sử dụng ít bộ nhớ trong khi duyệt web, duyệt web nhanh hơn IE( Giúp máy tính chạy nhanh hơn).



Từ Điển


Chat




Internet Dowload Manager 5.14

Internet Download Manager là 1 trong những phần mềm hỗ trợ download nhanh nhất...

Phiên bản mới hỗ trợ đầy đủ Windows Vista, YouTube, Google Video, MySpaceTV, IE7 và Firefox...

Các chức năng chính:
-Hỗ trợ hầu hết các trình duyệt phổ biến.
-Download dễ dàng, chỉ cần bạn nhất chuột vào link download ở bất cứ trình duyệt nào IDM hỗ trợ.
-Tăng tốc 500% nhờ công nghệ phân đoạn thông minh.
-Dừng tải về máy/Tiếp tục tải về máy
-Cài đặt dễ dàng và nhanh chóng.
-Kiểm tra virus file download (trên máy bạn phải có chương trình quét virus).
-Tích hợp vào các trình duyệt và “tóm cổ” bất cứ thứ gì nhận dạng được ví dụ như khi trang web chơi một file mp3 thì một cửa sổ IDM sẽ hiện ra và bạn chỉ cần bất nút là file mp3 đó là của bạn mà không phải cực khổ dò link thủ công.
-Xây dựng lịch biểu download: nối mạng – download – ngắt kết nối.
-Hỗ trợ nhiều proxy servers.
-Hỗ trợ các giao thức xác thực Basic, Negotiate, NTLM, and Keberos.
-Chức năng download all, “tóm” tất cả các thứ trên trang web bất kỳ.
-Tùy chỉnh giao diện như hệ thống nút chức năng.
-Phân loại file download vào các danh mục giúp công việc quản lý dễ dàng hơn.
- Hỗ trợ update.
-Giới hạn băng thông download.
-Hỗ trợ “drop link”.
-Hỗ trợ đa ngôn ngữ, hiện đã có lưu hành bản tiếng Việt.


Link Download Crack+ Keygens




Internet Explore 7
SmilieBản Internet Explorer (IE) mới nhất dành cho Windows XP có thêm kiểu duyệt theo thẻ (tab), thanh công cụ chống lừa đảo trực tuyến (phishing), giao diện mới và nhiều tính năng an ninh mạng,
trong đó "tăng lực" cho ActiveX.

IE 7 có thêm tính năng Active Directory Group Policy giúp các chuyên gia IT quản lý trình duyệt trên màn hình của người sử dụng. Group Policy hỗ trợ cả Windows XP và Vista.

Microsoft phát hành IE 7 ngay sau khi bản Firefox RC3 ra mắt với các tính năng tương đương (nhưng dung lượng nhỏ hơn). Hiện nay IE vẫn là trình duyệt được dùng nhiều nhất (82,1%) nhưng Firefox đang được ưa chuộng hơn trước vì ít "dính" mã tấn công. Hacker luôn có xu hướng "đánh" vào những chương trình có nhiều người sử dụng nhất nên lỗi IE thường xuyên bị khai thác.

* Lưu ý: Ở bản này, công nghệ chống ăn cắp bản quyền Windows rất mạnh, Microsoft yêu cầu xác định hệ điều hành là bản sao hợp pháp (genuine) trước khi cài đặt.
Giao diện Internet Explorer 7

Download: Link 1Link 2
Sử dụng IE7Pro 2.0 để cải thiện IE7
SmilieSmilieSmilie

Thơ tình IT

SmilieSmilieSmilieSmilieSmilie

Anh yêu em bằng lưu đồ thuật giải
Viết tình anh bằng ngôn ngữ tình yêu
Cuộc đời anh là môi trường soạn thảo
Trình biên dịch chính là em yêu kiều.

Yêu mãnh liệt, lẽ nào sai cú pháp?
Lời tỏ tình chưa khai báo tận tường
Thủ tục yêu không trả về giá trị
Nhưng lòng anh không dấu chấm cuối cùng.

Bởi tình anh là vòng lặp vô tận
Không điểm dừng, yêu em mãi không thôi
Chẳng lầm lỗi, sao tình em không hiểu?
Có thể nào giải mật mã tim em?

Không thất vọng, anh lưu vào bộ nhớ
Cất tình anh vào thư mục con tim
Chỉ riêng em mới được quyền truy cập
Và tình anh không sao chép bao giờ.

Tim anh được save vào nhưng chỉ đọc
Chẳng thể nào anh delete dễ dàng
Và là nơi mà tình anh lưu trữ
Chỉ mình em và không có dự phòng.

Vì tim anh chỉ phân vùng duy nhất
Dẫu tình buồn đã quá tải con tim
Em vô tình tựa như hàm hủy diệt
Anh lạc vào thế giới mã nhị phân.

Tim rối bời, em không lời chú giải
Mặc anh yêu, em cứ nén tim mình
Không tuyệt vọng, nhủ lòng restart
Cài cuộc tình với biểu tượng tình yêu.

Anh tin có một chiều lướt web
Chuột trong tay sẽ đăng nhập tim em
Và tất nhiên, anh phải dùng password
Mở cửa lòng đọc thông điệp tình yêu.

Anh yêu em, yêu đâu bằng phím tắt
Đến với em bằng con đường menu
Đời không em - những chuỗi ngày hiu quạnh
Đến bao giờ em cập nhật tình anh?

Dẫu tim anh đã vượt ngoài dung lượng
Quyết vững lòng trước virus tình yêu..

---------------------------------------

Nếu một ngày Windows em báo lỗi
Anh nguyện làm các Soft test đơn phương
Từng Sector anh đi khắp nẻo đường
Fix hết nhé những Error trêu tức.

AVI kia những đêm dài thao thức
Lỗi mất rồi thiếu Codec em ơi!
Ngó Display lòng thấy quá chơi vơi
Anh DIVX nhìn em cười từ tốn.

Em lướt Web bao Trojan săn đón
Anh xin làm chàng NAV đứng ngóng trông
Cố sức mình Scan hết băng thông
Che chở em trước muôn ngàn Virus.

Bao Spyware ngồi nhìn em hóng hớt
NAV đơn côi thấp thoáng phía kia đường
Khi Hacker giẫm đạp chẳng xót thương
Co mình lại giương Firewall chống đỡ.

Nếu một mai Admin em có lỡ...
Delete rồi File chứa những yêu thương
Đôi mắt biếc Paint đầy nỗi vấn vương
Đừng khóc nữa anh Restore trở lại.

Em giận hờn cưỡi IE chạy mãi
Anh hoảng hồn lấy Firefox đuổi theo
Đằng xa kia Netscape đá lông nheo
Cancel luôn vì em là trên hết.

Em RAM ít nên Run nhiều sẽ mệt
Anh sẽ làm Physics Memory
Search cùng em trên khắp nẻo đường đi
Anh mạnh mẽ nhờ hai RAM cùng Bus.

Accept nhé lời tỏ tình bất chợt
Hai trái tim sẽ Connect dài lâu
Dẫu Phishing có lừa dối đến đâu
Tin anh nhé vì tình anh còn mãi...

SmilieSmilieSmilieSmilieSmilieSmilieSmilieSmilieSmilieSmilieSmilie

--------------------------------



Các bài viết vào Thursday 10th July 2008

 
----------------------------------to continue---------------------------



Tôi đành quay xe lại. Tự nhủ, thôi hôm nay là sinh nhật cô ta, chiều cô nàng một lần.

Tại căn bản là tôi cũng chưa bao giờ bắt buộc được cô nàng cái gì.

Đỗ xe tại bãi xe, tôi định đi về phía nhà cô, Hạ Âu gọi tôi lại.

- Ơ, thế không phải là quay lại gặp mẹ em?

- Không phải. Bây giờ em muốn đòi anh món quà sinh nhật thứ hai. – Cô ấy chớp mắt nói, như kiểu những cô học trò.

Tôi nhíu mày, giọng ỉu xuống: - Nào, nói đi.

Đáp án làm tôi ngạc nhiên: Muốn ăn tôm lạnh với tôi.

- Em muốn anh mời em ăn món tôm lạnh. – Cô ấy nói xong, cười rất ranh mãnh, ánh mắt có vẻ trêu chọc, cô ta nhất định phải thấy rõ tôi đang bất mãn cực độ.

Tôm lạnh, nếu tôi nhớ không nhầm, chỉ một đồng một bát.

Tôi nhìn cô, cái cô gái này luôn làm tôi luống cuống không biết phải làm gì, đứng giữa làm gió nhẹ đầu mùa hạ, cười như một bông bồ công anh thanh nhã đang tan ra trong bao la.

- Tôi không nghe nhầm chứ? Em bảo ăn cái gì?

- Đi theo em! - Rồi cô ấy kéo tay tôi chạy nhanh như thể bay.


Năm đó tôi 29 tuổi, tôi dường như đang yêu lần đầu tiên trong cơn gió thắm.

........

.............


(* Tôm lạnh: bột gạo chế biến như nấu bún ở Việt Nam, ép bột gạo chín qua một cái vá thủng xuống thau nước lạnh, để tạo ra những giọt bột đầu to đuôi vắt nhỏ như hình con tôm, sau đó ăn với nước đường thơm, một kiểu chè ăn vặt có xuất xứ từ Vân Nam, Trung Quốc)



Cô ấy đi trước, thỉnh thoảng ngoái lại: “Nhanh nào, anh già rồi à?”, và mở to mắt cười hào hứng. Lần đầu tiên cái cười không còn dè dặt. Ngày trước Hạ Âu không hay cười, hoặc cũng chỉ mỉm miệng với cái nhìn lặng lẽ.


Tôi vui, để cô nắm tay kéo đi, bạn có thể tưởng tượng tôi ở trong vùng hương khi gió nhẹ thổi qua mái tóc cô dập dờn, mùi hương thiếu nữ làm Hạ Âu như biến thành cô con gái út của Biển.


Ngày nhỏ đọc truyện cổ tích, Biển có mười hai cô con gái, mà cô út đẹp nhất lương thiện nhất.


Chạy một chặp, Hạ Âu dừng ở một gánh quà ven đường. Cả “quán” chỉ một chiếc dù to che nắng và một chiếc bàn tứ giác, tấm biển “chè tôm lạnh năm hào” viết tay đã tróc sơn. Trước mặt, một dãy nhà cấp bốn, trẻ em phụ nữ thong thả trong ánh nắng hè, hiếu kỳ nhìn chúng tôi, hai người ăn mặc trang trọng đi ăn món quà quê.


Tôi cảm giác mình bị điên.


Hạ Âu rất vui sướng, cô lảnh lót gọi chủ quán, kêu hai phần chè.


- Hạ Âu , cô phải không? – Bà bán hàng trạc 50, mặt đầy tàn nhang thân thiện.


- Dạ con, bác Trương! Con mang bạn đến ăn chè của bác!


Bà bán chè để ý tôi, cái nhìn hàm súc y như của mẹ Hạ Âu. Nhìn đến nỗi tôi sắp đỏ mặt. Mồ hôi tôi nhỏ giọt. Sơ mi trắng này, vét này, đứng cao và thẳng bên dưới cái dù che nắng của bà, và không biết để tay chân vào đâu.


- Ngồi đi, chàng trai! – Bà thân thiện mời, cười như hướng dương giữa núi.


Tôi nhìn Hạ Âu đang tìm ghế, tôi muốn ngồi gần cô.


Bà chủ bưng hai tô chè to đại tướng.


Tôi chả muốn ăn, húp ít nước rồi bỏ bát qua bên.


Hạ Âu bắt đầu ăn, một miếng một, tốc độ nhanh, loáng đã nhìn thấy đáy bát. Sau đó, cô ấy cười vào nói, cháu muốn nữa.


Tôi không nhận ra Hạ Âu mới đêm trước ở bar Yêu Lục, uống Chivas với một vẻ yêu kiều nhã nhặn.


Chân mỏi rồi, bỏ dép khỏi chân, cô ấy khoả đôi gót trần trắng nõn, kéo váy lên cao lộ cặp đùi bắt mắt xinh đẹp. Cô như con thuỷ yêu trong núi sâu rừng cao, chả cần điểm trang chả cần tốn công quyến rũ đã đầy mê hoặc.


Cô thấy tôi nhìn, lè lưỡi cười:


- Anh làm sao cứ nhìn em? Mắt tròn chưa kìa, trông thật ngố!


Tôi không biết sao trả lời. Cô ấy lại bắt đầu ăn, tiếng ăn đáng yêu.


- Bác Trương, món chè nhà bác sao ngon ghê! Cháu muốn thêm một bát!


- Ha ha, ngon phải không? Thế thì cháu chăm đến nhé, bao nhiêu năm không gặp cháu. Thế mẹ cháu khoẻ không?


- - Dạ, mẹ cháu vẫn thế.


Sau đó cô ấy lại bắt đầu ăn.


- Em à, có vẻ hồi trước em hay đến đây – Tôi không nhịn được phải hỏi.


- Vâng, anh nhìn ngôi nhà thứ ba bên trái, em lớn lên ở đấy. Em lớn bằng chè tôm lạnh của bác Trương. Hi hi. – Cô ấy nói , nhìn bà chủ quán cười. Cúi xuống lại ăn.


Ngon thật thế ư? Sao tôi cảm thấy…tôi nghĩ đến hình vẽ một thứ côn trùng trong toa lét. Càng nghĩ càng không dám ăn.
- Nhà em trước ở đây à? – Nơi đây nhiều cây xanh, thực ra vẫn là khu người nghèo.


- Vâng ạ, em ở đây. Mười năm, à thế thì quán chè này có lịch sử hơn mười năm rồi. – Cô ấy nói chậm rãi, tôi tưởng tượng theo lời cô, một thiếu nữ xinh đẹp lớn lên từ xóm nhỏ.


Nghe cô ấy nhắc hồi ức là một sự dịu nhẹ, còn ngon hơn món chè tôm lạnh, ít ra tôi cảm thấy thế.


- Sau đó?


- Sau đó mẹ em đeo được một người đàn ông lắm tiền, rồi sau đó mẹ con em giàu theo, dọn vào khu biệt thự hoa viên cao cấp nhất trong thành phố…. Có điều từ đó em không còn có dịp ăn món chè này của bác Trương. – Bát chè này cô lại ăn hết rồi, nhìn tôi hỏi – Sao anh không ăn?

- Vừa ăn no xong, không muốn ăn thêm.


- Thế để em giải quyết hộ anh.


Tôi chưa kịp phản ứng, bát chè vẽ hoa lam đã bị kéo về phía trước mặt Hạ Âu, và cô húp liền.


- Em thèm thì cứ gọi thêm vài bát nữa là được chứ việc gì… - Tôi phàn nàn


- Lỗ chết, bác Trương chả lấy tiền mình đâu.

Ngẫm ra cũng đúng.
Hạ Âu lại bắt đầu nhìn tôi kể:


- Hồi nhỏ, nhà em nghèo cực, em không có bố, mẹ nuôi em đến năm 10 tuổi. Còn nhớ mỗi lần em tan học, đều phải ăn một bát chè tôm lạnh, Hồi đó mẹ em mang cái bát to nhất trong nhà đi mua cũng không đủ cho em ăn no. - Hạ Âu nói nhiều nhất từ khi quen tôi. - Kể ra chè ở đây mùi vị không thay đổi, vẫn mát mát thanh thanh, vừa mềm vừa dai.

Tôi nhìn Hạ Âu. Cô ấy ăn chè như một kiểu hưởng thụ, tôi không thể tin được đây là cô gái bao của tôi.


Thì không phải Hạ Âu chỉ là…sao?


Tôi nhìn ngược hướng Hạ Âu, mới thấy hai bên đường toàn nhà cấp bốn, đường chỉ rộng 5 mét, còn có cả đường lát đá, có một đứa bé cởi truồng mập mạp nhìn chúng tôi. Tôi nhìn nó, nó sợ hãi chạy mất.


Bát cuối cùng này Hạ Âu ăn rất chậm, có lẽ mất nửa tiếng. Tôi biết cô ấy lưu luyến.


Tôi muốn hỏi cô, vì sao không chuyên tâm học cho thật giỏi lại đi làm cái nghề này, mà chả biết hỏi thế nào.


- Mẹ em… có lẽ chả sống được đến năm sau! - Tiếng nói từ bên trời xa xăm vọng tới.


Vốn chúng tôi đều im lặng, bác Trương chạy vào nhà có tí việc, chỉ có hai đứa tôi ngồi lại. Cô ấy thốt lên 1 câu, như sóng dội tới, tôi bất ngờ.


Nói xong, cô ấy ngước mắt nhìn trời.


Còn nhớ ngày tôi bé, khi khóc đều nhìn lên trời, như thế, nước mắt sẽ không lăn ra.


- Vì sao? - Giọng tôi run run. Vì tôi ko thể nghĩ, một bà mẹ trẻ như mẹ cô, sẽ chết. Mà tôi cũng đã vô tình dung nạp bà mẹ đáng yêu đó vào thế giới quanh tôi.


- Năm ngoái mẹ em đã chẩn đoán bị ung thư tử cung.


- Mẹ em biết không?


- Hic, đáng cười là chuyện này do mẹ em tự nói ra cho em biết. Khi đó mẹ em còn an ủi em đừng khóc.

Tôi không dám nhìn Hạ Âu, tôi sợ nhìn thấy giọt lệ long lanh.


- Em chưa từng khóc trước mặt mẹ em vì chuyện này. Vì mẹ sẽ đau đớn lắm…. Bân, anh làm sao thế? Em có khóc đâu, sao anh tránh mắt em nhìn? – Cô ấy bỗng cười trách nhẹ tôi.


- Ơ, anh đâu có! – Tôi gượng gạo đáp, giấu sự xót xa cho cô.


- Ờ, thế anh thử nói xem… anh nghĩ gì về…đĩ? – Cô ấy chuyển đề tài, nhưng rõ ràng cái tiếng cuối cùng kia nói ra với vẻ khó khăn.


- Không tôn trọng, cũng không khinh rẻ. – Tôi thật thà đáp.


- Thế anh thử đoán, mẹ em làm nghề gì? – Cô ấy hỏi, đáy mắt ánh lên vẻ lo sợ, mạnh mẽ, trầm tĩnh, nhưng hơi đáng thương hại.


Tôi thốt nhiên hiểu ra, lắp bắp, không thật chắc chắn:




- Mẹ em à, bác ….

- Ha ha, đoán ra rồi à, mẹ em làm đĩ!Tôi thiếu điều muốn đập vỡ tan cái bát trước mặt!
Chữ Tôi, chữ Mẹ, chữ Đĩ – tôi không thích nó nối liền với nhau, cũng không thích nó thốt ra thanh tân thế từ miệng Hạ Âu.


- Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, nếu em không nói cho anh biết, anh không bao giờ đoán được. Vâng, bà làm đĩ, hàng trăm người đàn ông bao rồi, nhưng bà cũng là mẹ em. Thì như hôm nay anh thấy, mẹ em cười rất đẹp và mẹ em rất nhân từ, bởi vì bà rất hãnh diện khi con gái kiếm được người tình tốt, bà gọi em là baby… Cho dù bà làm gái. Em đã thề, từ nhỏ đến lớn, từ khi em hiểu nghề của mẹ, em không hề khinh thường mẹ. Bởi mẹ hy sinh là vì em.

Khi nghe nói mẹ Hạ Âu là đĩ, tôi bất ngờ, nhưng khi nghe những lời gan ruột của một cô gái bao, tôi sững sờ. Tôi như rơi vào thế giới của đĩ với khẩu hiệu: “Tuy là đĩ, nhưng là người”.


Tôi im lặng, Hạ Âu cũng không nói nữa, giữ lại bí mật giai lệ trong nụ cười. Cô lại bắt đầu tiếp tục ăn chè. Ăn cho đến khi không còn một miếng thừa, như thể cất giấu tất cả những gì tốt đẹp nhất của thời thơ bé vào sâu thẳm trong cô.





Lúc về, bác Trương quả thật sống chết cũng không lấy tiền Hạ Âu, dù chỉ là ba bát, có hai đồng vẫn còn thừa 5 hào.

Bà chất phác nói: “Hạ Âu này, về sau cứ mang cậu người yêu đẹp trai tới đây ăn nhé!”

Hạ Âu cười đáp vâng, tôi cũng hứa sẽ còn trở lại.

Có điều đây là lần cuối cùng trong đời, tôi ăn chè của người đàn bà má hằn vết chân chim, bởi không lâu sau, nơi đây bị giải toả, mọi người phiêu bạt nhiều nơi. Khi Hạ Âu nghe tin này, tôi tưởng cô sẽ bảo, sau này chả còn chè tôm lạnh mà ăn nữa. Ai ngờ cô lặng đi một lát rồi khẽ bảo, từ nay trở đi đã mất hẳn khoảng trời của cô.

Tôi nghĩ cô đã để mảnh trời xanh đó cất giấu vĩnh viễn trong trái tim thuần khiết như thiên đuờng. Nơi không ai gieo trồng, nơi không bao giờ bị đánh đục, cũng không bao giờ bị dỡ bỏ. Nhưng tôi có chết cũng không chịu thừa nhận, ngày hôm ấy cũng đã ở lại trong tim tôi.



Về sau, tôi có một cảm giác lạ lùng khó nói với nghề làm gái. Hạ Âu thì lại sống như chưa hề có gì xảy ra, trở về nét mặt trơ lỳ như gỗ đá, ngoài việc bị tào tháo đuổi suốt ba ngày.

Hạ Âu muốn tôi thi thoảng đi thăm mẹ cô.

- Nếu anh rảnh, anh đi thăm mẹ em được không? Trò chuyện với mẹ em, cho mẹ em vui đi!

Đêm đó Hạ Âu nói với tôi. Tôi nhíu mày, nghĩ, cô nàng ơi, cái xấu xí nhất của cô nàng là cô chả hiểu mình đang đứng ở vị trí nào. Tôi lấy đâu thời gian ra hầu chuyện mẹ đĩ?


Tôi nghĩ trong lòng, mặt cũng lộ ra ngay.

- Anh để ý đến chuyện mẹ em là đĩ ư? Hay là bất mãn vì bây giờ đang hầu chuyện anh là một đĩ? - Hạ Âu nói, cô ấy dường như giận dữ, dùng giọng nói rắn đanh chưa từng có.

Tôi để ý chuyện mẹ cô ta là đĩ? Giờ đây, nhớ lại cảm giác khi mẹ cô nhiệt tình, thân thiện, kể những chuyện gia đình bé nhỏ, tôi mới hiểu được vì sao ngay từ đầu tôi



không hề bận lòng về thân phận của bà, và một cảm giác nuối tiếc.

- Tôi chỉ ghét cái kiểu cô nói với tôi – Tôi đáp trả.

Bắt đầu hút thuốc.

- Được rồi, tôi đi tắm đây, vặn nước vào bồn cho tôi! – Tôi lạnh lùng nói với cô.

Cô nàng lẳng lặng đi vào nhà tắm. Nghe tiếng vòi nước. Tôi nghe lòng phiền não, bực mình cả tiếng vòi nước, nó làm thói quen tư duy lý tính của tôi ngập chìm dần.

Đầu óc tôi thoáng qua hình ảnh cô ấy như bay lượn, nắm tay tôi dưới ánh trời, và hình ảnh cô ấy vừa cúi đầu lủi thủi đi vào nhà tắm, tôi quyết định, hai hôm sau dành thời gian đi thăm mẹ cô.

- Nước đầy rồi! – Cô nói, nét não nề trên mặt đã hết, giờ lại là nét mặt thuần khiết tĩnh lặng, tôi chán ghét vẻ giả dối khéo che đậy của cô, vì lúc đó tôi không nhìn thấy cô đang nghĩ gì. Trong đôi mắt to xinh đẹp kia là một màn phẳng lặng.

Không đau, không dày vò.

Tắm, ngủ.

Nằm trên giường, Hạ Âu quay lưng về phía tôi. Tôi kêu cô quay lại, cô quay lại, nhìn tôi, vẻ ngơ ngác, tôi biết cô giả vờ.

Trong lòng tôi lại cơn giận đến, Tôi nghĩ, cô đã làm cái nghề này, mà còn để ý tự ái này nọ? Có cái gì mà bắt tôi phải thoả hiệp, cô cũng chả phải mẹ tôi.

Giận, tôi nhắm mắt ra lệnh:

- Tắt đèn! Ngủ!

Cả tiếng sau tôi không thể ngủ được. Quay nhìn Hạ Âu, tôi bị đôi mắt mở to long lanh làm giật thót mình.

- Cô cả đêm không chịu ngủ nhìn tôi làm cái gì? Doạ cho tôi sợ chết đi à?

- Em chờ anh thức dậy, em có hai câu muốn nói với anh, nếu có thể thuyết phục anh thì tốt, còn thất bại thì em cũng chả còn cách nào.

- Nói đi!

- Câu thứ nhất, mẹ em chưa bao giờ nhận được một lời hứa nào từ đàn ông, mẹ em quý anh như thế, là bởi một con đĩ luôn cho rằng, nếu một người phụ nữ mà được một người đàn ông hứa hẹn trọn đời, đó là hạnh phúc tuyệt vời nhất. Câu thứ hai, mẹ em chẳng sống được đến sang năm. Thế thôi, anh ngủ đi!

Cô ấy nói xong, đôi mắt đen như làn sóng nước ngưng đọng, nhìn tôi.

Tôi đột ngột đau nhói như tan vỡ, đau đớn ôm lấy cô ấy, một người con gái tròn 20, cô ấy như hang sâu như bí ẩn trong thần thoại, lại đạm bạc đơn thuần đến đau lòng.

– Em đừng nói gì nữa, em ngủ đi, ngày kia anh đi thăm mẹ em!

Rồi cô gái trong lòng tôi ngủ, thở đều

Giây phút ấy, tôi tưởng tôi sắp bị cô ấy làm rung động.





Sau đó tôi cứ có thời gian là đi thăm người phụ nữ ấy. Cái người mẹ mà sau mấy mươi năm làm điếm cảm thấy lời hứa của thằng đàn ông thật hiếm hoi ấy. Tôi cứ thấy hình như Hạ Âu không thật thích đi thăm mẹ, vì mỗi khi tôi bảo đi thăm, cô ấy đều kiếm ra việc phải làm, theo bạn cùng lớp đi dạo phố, trường có các hoạt động v.v… Nhưng thật sự cô ấy cũng rất yêu mẹ.

Tôi phát hiện cuối cùng tôi chả tìm hiểu thêm được gì, từ người con gái có đôi mắt trong sáng kia.
Mẹ cô hình như không biết con gái làm gì, trước mặt tôi toàn kể những tốt những hiếu thuận, thiện lương của cô. Lần thứ ba tôi đi thăm, bà kiến quyết không cho tôi gọi bằng bác. Tất nhiên tôi hiểu ý bà, mau mắn gọi một tiếng mẹ, những vết nhăn trên mặt bà giãn ra thành đoá hoa.

Khi gọi bà là mẹ, tôi thề có tới 50% thật lòng trong đó, vì bà quá tốt với tôi, cảm giác giống như người mẹ đã qua đời của tôi. Tôi thường mua tặng bà những thứ linh tinh, dù tôi biết bà đủ giàu đến mức chả bao giờ cần đến cái gì của tôi. Nhưng bà vẫn tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, mà tôi không thấy chút xíu nào giả tạo, làm tôi có vẻ như một đứa con thật hiếu thuận.

Tôi biết vì sao bà đau bụng, tuy cái đau của bà không hề như cái đau của cha tôi, nhưng tôi vẫn làm như chả biết gì, mang cho bà thuốc của cha tôi, như đã hứa lần đầu.

Tất nhiên lại được bà khen ngợi, tặng thêm một mâm cơm đặc sản.

Có lần tôi đề nghị mời một giúp việc cho bà, vì bà ở một mình quá đơn độc, lại có bệnh. Nét mặt bà đột nhiên rũ xuống, thở dài, néu u sầu bình thường không thể thấy vẽ lên trong mắt:

- Bân, cháu gần như con bác rồi. Có việc bác không thể giấu cháu mãi.

Tôi biết bà định nói gì, nhưng tôi không muốn nghe bà nói ra, nó sẽ cứa đứt lòng bà. Bà và Hạ Âu khác nhau, Hạ Âu không để điều gì lại trên nét mặt, bà lại bày mọi cảm xúc lên đôi mắt nhìn. Tôi bất nhẫn, tôi không muốn người phụ nữ đã bước một chân vào quan tài này nghĩ, người rể có điều khinh khi.

Cho nên tôi vội vã cắt lời:

- Mẹ, mẹ mệt rồi, để con đấm lưng cho mẹ!

- Không mệt, bác có chuyện muốn nói với con, đến đây ngồi cạnh bác.

Ngồi, mồ hôi ra đẫm tay.

Tôi nghĩ bà sẽ chả biết làm thế nào để bắt đầu. Bởi mãi mà bà không nói. Tôi nhìn bà, sau đó nhìn trái táo trên bàn, đờ đẫn. Hôm nay bà trang điểm nhẹ nhàng, phớt nét lông mày, phấn nền và màu mắt tạo hiệu quả đẹp, trông bà như chưa 40.

- Bân, không rõ baby có kể gì cho cháu không, sự thật, bác… bác không có chồng. Cả đời bác chưa từng được ai cưới, cũng chưa bao giờ được ai hứa sẽ cưới.

Tôi nhìn bà, nhìn bà nói khó khăn song vẫn nói, tôi thấy tôi tàn nhẫn.

- Bác toàn làm đĩ !

Cuối cùng bà cũng nói cái quan trọng nhất ra. Bà lo sợ nhìn trộm tôi một cái, không thấy tôi phản ứng gì, rõ ràng bà nhẹ nhõm.

- Ngày xưa hồi trẻ thật sự là bác tham vinh hoa phú quý, bác sợ đối diện cái nghèo hèn. Từ sau khi bác có baby, thì trong lòng bác chỉ mong nó được sống đầy đủ. Không thể nói, bác cả đời đều hy sinh vì con, nhưng ít ra cũng là bác cam lòng. Bác rất cắn rứt, bác không thể cho con gái một gia đình hoàn chỉnh, bác ngoài tiền ra thì không có bất cứ cái gì. Con bé từ nhỏ đã hiểu đời, ân cần, nhưng lớn quá sớm. Bác đoán nó có lẽ từ khi rất nhỏ đã biết bác làm nghề gì. Nhưng nó chưa bao giờ tỏ ra cái gì. Bác cố không bao giờ cho nó gặp phải người bác tiếp xúc, bác cũng chưa bao giờ gặp mặt bạn bè nó. Cho nên, bác yêu con, con bác cũng yêu bác từ đáy lòng. Nhưng gần hai mươi năm nay mẹ con bác tiếp xúc rất ít. Nó học cấp hai đã trọ ở trường. Bác mong nó có sự bảo hộ toàn vẹn. Giữ gìn con gái bác, cho nó có một linh hồn trong trắng và một sự tự trọng hoàn hảo.

Tôi chưa bao giờ nghe được những lời đáy lòng thế này. Tôi cũng chưa từng biết một người mẹ có thể yêu con đến mức ấy. Tôi tuy yêu mẹ tôi, song mẹ tôi vẫn là một bà nội trợ mù chữ, mẹ tôi chưa bao giờ nói với một tình yêu thương tràn đầy thế này. Tôi gần như ghen tỵ với Hạ Âu, cô ấy có một người mẹ vĩ đại.

- Cho nên không thể mời Osin hay người ngoài vào nhà, bác sợ con gái phải nghe những lời đàm tiếu. Bác biết con gái bác ít tới, là vì không muốn giáp mặt người đàn ông hiện nay của bác. Ôi …đứa con tội nghiệp của tôi, nghiệp chướng tôi mang! Bân, Bân à, bác nhìn con rể càng ngày càng thấy quý mến. Bác thật sự yêu quý con tin cậy con. Bác biết con là người đàn ông tốt. Cả đời bác chỉ còn có một đứa con gái bé ấy, bác nói có vẻ cảm tính quá, bác không biết phải thổ lộ với chàng trai như con như thế nào. Nhưng bác thật lòng coi con như con trai. Con liệu sẽ để ý việc bác không sạch sẽ, sau này con còn đến thăm bác nữa hay không? Gọi bác là mẹ một tiếng nữa đi, có được không?

Giây phút ấy, tôi gọi bác là mẹ, tiếng gọi chân thành nhất trong suốt mấy tuần nay.

- Mẹ...-Tôi thấy người phụ nữ mặt đầy lệ ướt, ngồi trước mặt tôi, sao như mẹ tôi.

- Ôi, con trai. Bác bị bệnh này, cũng sắp đi về đất rồi, Hạ Âu là một đứa tốt, nó không bao giờ làm con phải xấu mặt. Con hãy tốt với nó, mẹ nó bẩn thỉu, nhưng nó là một đứa con gái tốt đẹp, tinh khiết như nước.

- Mẹ, con biết, mẹ cứ yên tâm. Mẹ đâu có lỗi gì, mẹ đừng nói thế. – Mắt tôi lại ướt rồi.

Tôi xem Hạ Âu như đĩ, nhưng người mà tôi gọi mẹ này coi con gái bà thanh khiết như nước mát. Có vẻ ông trời đùa tôi quá ác.

Không hay ho gì, không vui vẻ gì.

Giây phút đó tôi vô cùng căm ghét Hạ Âu, vì sao cô ta làm vỡ vụn cái mảnh trời thanh khiết mẹ cô dựng lên cho cô! Cô ta có một người mẹ hết lòng bao bọc như thế, lại có tiền, cô ta còn cái gì là không tốt đâu? Mà còn đi bán trôn. Phải chỉ vì bất mãn của tuổi trẻ, hay căn bản trong xương tuỷ cô ta là dòng máu làm đĩ?

Về nhà, nhìn thấy Hạ Âu, nhìn kiểu gì cũng thấy cô ta đĩ thoã ma mị.

Rồi không nhịn được nữa, tôi hỏi:

- Này, sao cô lại đi làm đĩ nhỉ?





Tôi thật sự bị kích động khi bật hỏi câu này, giọng nói gằn cao. Hạ Âu đang thu dọn bàn, cô ấy lại mặc tấm váy trắng ấy, như một u hồn mê hoặc đang phiêu diêu trong phòng khách, mặt mang một nỗi điềm nhiên lạnh lùng. Nghe tôi bất chợt cao giọng hỏi, cô ấy sững lại, rồi đi vào bếp. Tôi đã đến cực điểm giận dữ, tôi nghĩ đến người phụ nữ đáng thương hại mà tôi và Hạ Âu đang cùng gọi là mẹ, bà ấy đã vắt kiệt tinh lực để làm một vòm trời sạch che chắn cho con gái, tôi thậm chí hiểu ra vì sao bà vô cùng thích thú con gái mình mặc những bộ đồ bình dân giản dị, vì bà không muốn đứa con gái bị lây bất kỳ một ảnh hưởng nào của bà. Giờ bà mãn nguyện rồi, thấy con trưởng thành rồi, sắp được gả rồi, mọi giấc mơ đẹp nhất đời bà sắp thành sự thật rồi, bà vui như chú Anh Vũ lông lấp lánh ánh sáng rồi, miệng sẽ luôn lẩm nhẩm về tương lai hạnh phúc của Hạ Âu rồi.

Nhưng bà càng vui mừng tôi càng thấy thương xót, Hạ Âu chỉ là nhân ngãi của tôi thôi, bỏ tiền ra bao gái mà thôi. Mới đầu khi tôi thấy cô ta dùng ánh mắt để thành thật ngưỡng mộ tôi, tôi rất ăn năn, nhưng giờ đây tôi nhìn thấy Hạ Âu sa ngã không lý do, tất cả những khó chịu trút cả lên cô ta.

- Cô phải nói tôi nghe! Cô nghĩ cô thanh cao làm sao ư? – Tôi đuổi theo cô ta vào tận bếp, kích động nói, nhìn cô ta đổ rác một cách nhã nhặn, dường như làm việc nhà theo kiểu chơi dương cầm đầy nghệ thuật, mặt cô phủ lớp không khí bình lặng.

- Cô câm à? Cô trả lời cho tôi biết!

- Thế anh thích tôi nói cái gì nào? – Cô chậm rãi ngước lên nhìn tôi – Anh đã đi thăm mẹ tôi rồi còn gì!

Tôi nghĩ tôi sắp phát điên rồi, có vẻ như bà đĩ kia mới là mẹ tôi, giờ tôi bắt một người khác phải quý mến bà ta vậy. Tôi nói Hạ Âu cô thật vô lương tâm! Mẹ cô ấy, bà ấy định chờ cô tốt nghiệp rồi kết hôn với tôi, cô biết không!

Đúng, gần đây mỗi lần tôi đi thăm mẹ Hạ Âu đều vui sướng nhắc chuyện tốt nghiệp rồi kết hôn, đính hôn có thể bỏ qua. Bà là một phụ nữ mẫn cảm, bà luôn hỏi tôi, phải các con cũng định cưới rồi, đúng không, hay con không định cưới Hạ Âu nhà mẹ? Hay con sợ tai tiếng về thân thế của mẹ?


Đôi tay Hạ Âu chựng lại một giây, khi nghe hai chữ kết hôn, nhưng dường như ngay lập tức, cô lại bắt đầu trở nên bận rộn, rồi cô đi lau bàn. Khi cô lách qua tôi, tôi nghe thấy một âm thanh tuy đã cố giữ bình tĩnh song đã không thể che giấu nỗi tuyệt vọng:

- Chả lẽ anh không biết, mẹ em chết đến nơi rồi!

Tôi bình tĩnh lại, quan sát cô, mặt trắng xanh thân thể gầy gò. Lúc này đôi mắt trống rỗng vô hồn của cô, tôi biết, nó có chứa một nỗi yêu mẹ sâu sắc hơn bất kỳ trái tim người con nào. Có điều tôi không hiểu ra.

- Thế.. sao cô vẫn làm… nghề này? – Tôi lẩm bẩm – Cô đã có thể có cả tuổi trẻ sạch sẽ cơ mà.

Hạ Âu bất động, cô đột ngột đi về phía tôi, tôi nhìn thấy con ngươi cô, nước đang chảy nhè nhẹ trong đó.

- Bân, em cảm ơn anh đã đến với mẹ em. Thật lòng, cảm động không thể nói ra, cho mẹ em như thêm một người con trai. Nên anh cũng không nên khổ sở vì địa vị “con rể hờ” như thế!
Thì ra cô nàng nhìn rõ cả tâm lý tôi rồi.

- Tôi chỉ nghĩ, sao em lại không nghe lời mẹ, thế thôi.

- Chuyện dài lắm, càng biết nhiều càng đau đớn. Có lẽ không biết thì hơn. Mà có biết rồi, thì cũng chả làm gì được. - Hạ Âu não nề.

Tôi không dám hỏi thêm, tôi không dám nhẫn tâm.

Đã thu rồi, tôi giống hệt một người đàn ông sắp kết hôn, bận rộn và sống ngăn nắp, mỗi sáng dậy sớm đi làm, đúng giờ về nhà, đúng giờ ăn cơm, cơm bốn món một canh, đúng bốn ngày đi thăm mẹ Hạ Âu một lần. Tôi cũng không còn muốn đi phân tích quan hệ của tôi với Hạ Âu nữa. Cũng không đi để ý rằng tôi đã dành cho cô niềm thương lớn hơn cả một nỗi xót xa. Tôi có cớ, đó là bà mẹ sắp chết.

Nhưng tôi cũng gầy đi mỗi ngày, tôi bị cuốn vào một lời nói dối ngọt ngào, lương thiện nhưng khủng khiếp. Tôi lừa đảo từng giây từng phút. Tôi không thể phân biệt câu nào giả dối câu nào thật lòng.


Tôi rất ít khi làm tình, tôi không muốn nhắc người con gái tốt và đẹp sống bên tôi về thân phận của cô nữa.

Mỗi đêm khi được tôi ôm ấp vào lòng, cô đều ngước lên nhìn tôi với ánh mắt ấm áp, dùng giọng nói rất phụ nữ, đầy thiên tính làm mẹ bảo tôi: “Ngủ đi nào, đừng nghĩ ngợi nhiều! Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp!”

Khi tôi ngủ, tôi ngủ rất ngon lành.

Chuyện giao dịch giữa tôi và Hạ Âu, chỉ có Đại Bản biết!

Khi tôi nói cho Đại Bản biết về tình trạng hiện tại của chúng tôi, anh ta đã kinh ngạc há hốc mồm, bảo, mày bị rơi vào bẫy của đĩ rồi!



Nhưng sau đó, khi nhìn bộ dạng tôi quá đau khổ, rồi biết rõ sự tình, Đại Bản lại dùng lý trí để khuyên tôi, đĩ thì đã làm sao, đĩ cũng là người, cũng có những chuyện bi thảm, ai mà chả muốn sống sung sướng, được một người đàn ông yêu dấu?

Rồi Đại Bản nói một câu, tôi cho là câu chính xác nhất đời của anh ta: “Mày thôi đừng tìm cớ nữa, tao thấy cái cớ vĩ đại nhất của mày là mày đã yêu một con đĩ!”

Tôi kinh ngạc nhìn Đại Bản, thằng bạn nối khố tính nhố nhăng này làm sao lại nhìn thấu gan ruột tôi thế.

- Chậc chậc, bản phủ cự tuyệt mọi loại sùng bái mù quáng, đừng có nhìn tao như nhìn phật sống thế. Mày đi mà soi gương đi, thằng cu điên, xem mày bị dày vò đến mức độ nào? Ai mà chả nhìn thấy mày yêu con đĩ ấy, mà lại yêu say đắm mới chết người chứ!

Tôi? Yêu Hạ Âu? Mà lại còn say đắm?

- Chú yêu nó thì cũng có làm sao, vì Người Mày Yêu là một người Mày Có Thể Yêu mà!
Tôi bị kích động suốt vài ngày trời, Hạ Âu cũng thấy sự bất thường của tôi, cô nói, chả có việc gì, sao anh cứ bồn chồn thế.

Tôi nhìn cô, Hạ Âu đáng thương và hiền lành của tôi, cô ấy đẹp đến mức tôi muốn ngắm. Vì sao không thể cưới đĩ? Mà cô điếm đó là người phụ nữ bạn yêu. Tôi chao đảo, tôi thường lặng lẽ - vào những lúc cô đang lúi húi làm việc nhà – ôm siết lấy cô trong một cái ôm mạnh mẽ.

- Hạ Âu! – Tôi chỉ thốt lên tên cô giữa những cái ôm ghì thao thiết

- Híc, sao người đã sắp 30, lại giống trẻ con thế nhỉ. – Cô mắng nhẹ.

- Em chả nghe thấy người ta nói sao, những người đàn ông càng chững chạc, trước mặt người phụ nữ họ yêu, càng giống trẻ con.

Đấy là câu đầu tiên tôi tỏ tình với cô ấy. Tôi đến giờ vẫn còn ghi nhớ, vẻ hạnh phúc và nghi hoặc lẫn kinh ngạc trong đôi con ngươi của Hạ Âu. Giây phút đó tôi đã từng nghĩ, anh xin tình nguyện được cưới em, cho dù trước đây anh chưa hề nghĩ tới. Nhưng anh sẽ bằng lòng cưới một con đĩ, nếu là em.
Từ đó, tôi như người yêu trong mối tình đầu, mỗi ngày là một niềm vui vô bờ. Tôi không giấu giếm tình yêu, cái mà tôi đã từng cố tình giấu giếm.
Mỗi lần ôm hạ Âu, nhìn cô ấy thở khe khẽ trong vòng tay tôi, là một nỗi xúc động thật thà chưa từng có trong đời.

Khi tôi buông mình trong ái tình, tôi yêu chiều Hạ Âu tới mức tôi không nhận ra tôi, đau mỗi lúc cô vấp, trách cái giường sắt ký túc quá lạnh mỗi giấc trưa của cô. Bởi cái giường sắt ký túc đè lên lưng cô một vệt xanh. Tôi trách cô không biết chăm sóc bản thân, và trách trường đại học quá khắc khổ.

Hạ Âu cười tôi trẻ con.

Cho đến giờ ngồi lại, đó là thời gian hạnh phúc nhất đời tôi, thứ hạnh phúc mà đến giờ còn ám ảnh, đau xót!


-----------------------------------to be continued----------------------

 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Thông tin cá nhân

storyteller Nguyễn
Họ tên: storyteller Nguyễn
Nghề nghiệp: Hacker & Designer
Sinh nhật: : 10 Tháng 2
Nơi ở: Gia Lai
Yahoo: soul_aloneboy9x_love_forever  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Trang web này sẽ gới thiệu cá phần mềm hữu ích cho máy tính của bạn và ke`m theo đó sẽ là những câu chuyện cực hay do tôi sưu tầm

My Music I

My Music II

My Music III

Orbit

Trong lĩnh vực phần mềm tăng tốc download hiện nay, có thể nói Internet Download Manager (IDM) là bá chủ. Nhưng đây là một phần mềm có phí, còn về miễn phí thì có thể nói không gì qua được Flashget. Tuy nhiên, đó là tình hình trước khi Orbit ra đời!

Orbit đã được chứng nhận là phần mềm miễn phí tăng tốc download nhanh nhất vì có thể giúp bạn tăng tốc download đến 500%. Không những thế, Orbit là miễn phí 100% còn Flashget là shareware và IDM là phần mềm thương mại. Vì Orbit rất dễ sử dụng nên xin đề cập đến một vài vấn đề chính sau:

* Tốc độ: Tiến hành download một file 5 MB Orbit mất 1 phút 12 giây, IDM mất 1 phút 5 giây,không tệ chút nào. Với đườgn truyền 1.5Mbps Viettel, tốc độ download trung bình của OB là 60.48 Kb/s trong khi IDM chỉ hơn 1 chút là 65.2 KB/s.

* Các đặc điểm chính:

- Tương thích với các trình duyệt thông dụng IE, Firefox, Opera, và Maxthon.

- Tương thích các giao thức truyền tải http, https, ftp, rtsp, mms.

- Theo dõi link download trong các clipboard.

- Và một số tính năng thông dụng của một chương trình hổ trợ download như tải nhiều tập tin cùng lúc, quét virus trước khi tải,tắt máy sau khi tải, ...

- Các chức năng đặc biệt chỉ có ở Orbit:

+ Có thể tải các dịch vụ chia sẽ trực tuyến như badongo, sendspace, yourfilehost, uploading, turboupload, filefront, 4shared, deposifiles,... Đặc biệt là RapidShare và MegaUpload(bạn có thể xem danh sách đầy đủ tại trang chủ của OB). Bình thườgn các trình tăng tốc như IDM. FlashGet bị cấm nhưng Orbit thì không, và Orbit có thê download nhanh đến 150Kb/s.

+ Download từ các website chia sẽ video gồm YouTube, Google, MySpace, MetaCafe và DailyMotion. Bạn chỉ cần rê chuột vài đoạn video, chờ một chút rồi bấm vào nút GetIt hiện ra.

+ Tải các đoạn flash về từ các website(thực hiện tương tự như trên).




Mozilla Firefox 3



Trước khi đưa Firefox 3.0 lên máy chủ cho phép tất cả mọi người download, Mozilla phải ngăn chặn những người dùng cố gắng có được bản Firefox này vào trước thứ ba bằng cách lấy code từ máy chủ FTP công cộng của hãng. Giám đốc sản xuất của Mozilla, Mike Beltzner thông báo “Việc download chúng trực tiếp có thể gây bất lợi cho khả năng phân phối hiệu quả Firefox”. Các máy chủ FTP công cộng này suốt cả buổi sáng không thể truy cập vào được, nó gần như luôn quá tải.

Mozilla đã nâng giá trị của Firefox 3.0 lên với việc thông báo sẽ ghi một kỷ lục thế giới về số lượng người download trong ngày. Cũng để nâng cao khả năng, hãng đã bố trí một website để đảm bảo người dùng có thể download được trình duyệt mới này ngay trong ngày đầu tiên phát hành.

Trình duyệt mới này được cập nhật một giao diện address bar mới được gán tên là "Awesome Bar". Thông qua nó, người dùng có thể tìm kiếm lại các trang đã vào trước đây bằng cách nhập từ khóa hoặc chuỗi ký tự có trong URL hoặc tiêu đề của trang web. Nó cũng có một công cụ mạnh của Google đó là ngăn chặn malware, cảnh báo cho người dùng trước khi họ vào một site có lưu trữ mã độc.

Hiệu suất của trình duyệt cũng được cải thiện đáng kể và việc chiếm dụng bộ nhớ máy tính của các phiên bản trước đã được giảm đi.


Download: Link 1 Link 2


Học cách học

Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng có khi phải gặp khó khăn trong việc học một môn học nào đó hoặc tiếp thu một vấn đề nào đó.

Điều đó cũng… dễ hiểu thôi, bởi lẽ chẳng ai trong chúng ta là có thể giỏi một cách toàn vẹn ở tất cả các vấn đề. Bài viết này sẽ giúp chúng ta suy xét và phân tích lại cách thức chúng ta vẫn dùng để học những môn học khó khăn đó…

Để tìm được cách học hiệu quả nhất, bạn cần hiểu rõ về:

- Bản thân mình.
- Khả năng học của bạn.
- Cách học hiệu quả mà bạn đã từng dùng.
- Đam mê, kiến thức và môn bạn muốn học.

Có thể bạn học Vật lí khá dễ dàng nhưng lại gặp khó khăn khi học môn Giảng văn (hoặc ngược lại). Tuy nhiên, mọi việc học đều có điểm chung: đó là chúng bao gồm bốn bước cơ bản sau. Nhưng trước tiên, hãy để đầu óc bạn thư giãn chút rồi ta bắt đầu xây dựng cách học cho mình qua việc trả lời các câu hỏi dưới đây.


1. Bắt đầu với những kinh nghiệm đã có:

- Trước đây bạn đã học như thế nào? Bạn có:

+ Thích đọc không? Giải toán? Ghi nhớ? Diễn thuyết? Dịch? Nói trước đám đông?
+ Biết cách tóm tắt?
+ Tự đặt câu hỏi cho những gì bạn đã học?
+ Ôn tập kiểm tra?
+ Biết cách thu nhặt các thông tin từ các nguồn khác nhau?
+ Thích yên tĩnh hay thích học theo nhóm?
+ Cần nhiều tiết học ngắn hay chỉ một tiết học dài?

- Thói quen học của bạn là gì? Những thói quen đó đã bao giờ thay đổi chưa? Phương pháp nào hiệu quả nhất? Kém hiệu quả nhất?

- Bạn cảm thấy thoải mái với cách trình bày kiến thức nào nhất? Qua bài kiểm tra viết, bài thi học kỳ hay thi vấn đáp?


2. Liên hệ với việc học hiện tại:

- Tôi thích học môn này đến mức nào?
- Tôi muốn dành bao nhiêu thời gian cho việc học môn này?
- Điều gì có thể chi phối thời gian của tôi?
- Những điều kiện hiện tại có thuận lợi để hoàn thành mục tiêu học tập của tôi không?
- Tôi có thể kiểm soát được gì và điều gì tôi không kiểm soát được?
- Liệu tôi có thể thay đổi những điều kiện hiện nay để học tốt không?
- Điều gì ảnh hưởng đến sự đam mê của tôi cho môn học này?
- Tôi đã có một kế hoạch cụ thể nào chưa? Và kế hoạch học tập đó có tính đến những kinh nghiệm đã có và hiện tại chưa?


3. Cân nhắc, xem xét quá trình và vấn đề:

- Tiêu đề bài học là gì? Có ý nghĩa gì?
- Các key word có xuất hiện ra ngay không?
- Tôi có hiểu không?
- Tôi đã có những hiểu biết gì về vấn đề (bài học) này?
- Tôi có biết các vấn đề liên quan không?
- Những nguồn thông tin nào sẽ hữu ích?
- Liệu tôi nên dựa vào một nguồn (ví dụ: sách giáo khoa) hay không?
- Liệu tôi có cần các thông tin khác nữa không?
- Khi tôi học, tôi có dừng lại và hỏi là liệu mình có hiểu những gì vừa học không?
- Nên tiếp tục làm nhanh hơn hay chậm lại?
- Khi tôi không hiểu, tôi có hỏi tại sao không?
- Tôi có dừng lại và tóm tắt những gì mình đã nắm được hay không?
- Tôi có dừng lại và xem những gì mình hiểu có logic (hợp lý) hay không?
- Tôi có dừng lại và đánh giá (tán thành hoặc bất đồng quan điểm) hay không?
- Hay tôi nên dành thời gian để suy nghĩ thêm và đọc lại sau?
- Liệu tôi có cần thảo luận với bạn cùng học để “tiêu hóa” các thông tin này không?
- Liệu tôi có cần sự giúp đỡ của một người hiểu biết, ví dụ: thầy cô giáo, thủ thư hay là một chuyên gia trong lĩnh vực này hay không?


4. Cùng nhìn lại:

- Tôi đã học đúng cách chưa?
- Tôi đã có thể làm tốt hơn những gì?
- Kế hoạch có tính đến sở trường hay sở đoạn của tôi chưa?
- Tôi đã chọn điều kiện thích hợp chưa?
- Công việc có thể coi là trót lọt chưa? Và tôi có nghiêm khắc với bản thân mình hay chưa?
- Tôi đã thành công? (Trong trường hợp này, nếu câu trả lời là có thì, bạn nên… ăn mừng đi!)

Sau khi đã tự trả lời hết những câu hỏi trên, tin rằng bạn cũng đã hiểu rõ cách thức mình học từ trước đến giờ, có hiệu quả hay chưa, có đúng và phù hợp chưa, từ đó bạn có thể nghĩ và vạch ra những thay đổi, điều chỉnh trong cách học của bạn để việc học của mình hiệu quả hơn.

Chúc bạn thành công!!!



Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com