thanhnam's Blog

Thông tin cá nhân

thanhnam
Họ tên: Hoàng Thành Nam
Nghề nghiệp: Sinh Viên
Sinh nhật: 6 Tháng 7 - 1985
Nơi ở: Một Nơi Toàn Là Gái Đẹp
Yahoo: nammaiyeuha_0607  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Chao Mung Ban Ghe Tham ....Chuc Ban Mot Ngay Tot Lanh ...Ho Vong Ban Se Tro Lai ...Thanks


(♥ Góc Thơ ♥)

Truyện cười

Các bài viết vào Saturday 23rd December 2006

   Trong: Nhớ Người Yêu
 
Có lẽ người sẽ nói tôi là một con người vô tình ,nhưng dù có như vậy thì tôi vẫn muốn nói lời xin lỗi đến người ,ko biết người có chấp nhận lời xin lỗi của tôi ko ? Lời yêu người đã gừi đến tôi ko biết bao nhiêu lần nhưng tôi luôn từ chối và luôn thờ ơ trước tình cảm của người và tôi biết người rất buồn .Nhưng biết làm sao khi tim tôi ko thể chấp nhận người được ! Người bảo rằng chẳng lẽ giữa tôi và người chỉ có tình bạn chứ ko thể có tình cảm gì khác ah ? Và tôi cũng đã trả lời là đúng ,người bảo tôi ác ,tôi đã làm tim người đau khổ .Nhưng tôi bảo người rất tốt rồi sẽ kiếm được người con trai khác tốt hơn tôi và thật sự yêu người chứ ko như tôi ,tôi chỉ mong lại đau khổ và muộn phiền cho người mà thôi .Và có lẽ người là người con gái duy nhất yêu tôi thật lòng và luôn bên tôi những lúc tôi gặp khó khăn và những lúc tôi buồn ,chính vì thế ,mà tôi ko muốn mất người ,nhưng cái ích kỹ ấy xuất phát từ tình bạn mà thôi ,người ko hiểu và bắt tôi phải lựa chọn .Nhưng tôi phải chọn như thế nào đây khi tôi ko yêu người .Nếu tôi chấp nhận tình cảm của người chẳng khác nào tôi đang lừa dối người ,tôi ko muốn như vậy .Và tôi mong người hãy hiểu cho tôi .Nhưng người đã ko hiểu và người đã xa tôi ko còn bên tôi như ngày nào và tôi nghĩ như thế cũng ko phải là điều xấu .Biết đâu như vậy sẽ tốt cho người ,thời gian sẽ giúp người quên tôi cũng như những muộn phiền mà người đã phải chịu khi người ở bên tôi .Và tôi mong không phương trời nào đó người sẽ được hạnh phúc nhé ! Và tôi xin gửi đến lời xin lỗi : Xin lỗi Tình yêu ....................................

Một kỉ niệm qua đi , để lại cho ta muôn vàn nỗi nhớ ... cũng như một mối tình đến rồi tình lại đi ... mối tình của mình chỉ có vậy ... và một cuộc tình khép lại thì cuộc tình mới lại mỏ ra đúng không ....

Rồi những chuyện cũng đã qua đi ... mình cũng chỉ còn mang chút gì đó nhớ .. mang chút gì đó buồn thôi ... vậy là thời gian đã qua mình cũng tìm vào quên lãng .. nói mình quên người thì không đuợc .. mình vẫn còn nhớ .. vì đôi khi mình chợt tỉnh giấc ngủ mình thấy buồn lắm ... và những lúc đó mình lại thấy u sầu và lệ muốn khoc.gif tuôn .. Hôm nay không hiểu vì sao kỉ niệm của người đã vụt lại ... làm mình ngồi lặng thinh một hùi .. nhưng rồi nghĩ lại thấy mình đang tưởng lại wá khứ ... nên cũng đành nở một nụ cười khi nghĩ lại nó thôi .. Bây giờ người cũng đã xa rồi .. hằng đêm mong ngóng cũng chỉ có một bóng đơn côi thôi ... Mấy thằng bạn nói wa rồi còn thơ thẩn chi .. nhưng sao mình vẫn vậy à ... Chiều thu trời còn nắng nóng chút .. nhưng khi màn đêm về mở cái cửa sổ nhìn ra bầu trời xa xăm.. thì cảm thấy con gió mát thổi về ... mình thấy mát mát lòng ... và thầm ước em cũng được vui như ngày nào ...
 
Em yêu dấu, đã biêt bao nhiêu đêm anh thầm mơ về bóng dáng em, đã biết bao nhiêu đêm anh mong sẽ được nhìn thấy ánh mắt, nụ cười của em. Anh biết, tất cả đã trôi qua rồi phải không em, người ta phải sống với những gì hiện tại chứ đừng sống với kỷ niệm, nhưng anh không thể. Anh đã cố gắng, cố gắng quên em đi, cố gắng hoà mình vào dòng chảy không ngừng của cuộc sống, nhưng anh không thể. Anh tự nhủ lòng mình, đã bao giờ anh quên được em chưa, dù rằng điều đó là mơ ước cuối cùng của em trước khi nhắm mắt, nhưng câu trả lời vẫn như vậy. Tha lỗi cho anh nhé, anh không thể, ngàn lần không thể. Vẫn biết cuộc chia ly nào rồi cũng nguôi ngoai, vẫn biết tình yêu nào rồi cũng phôi pha theo thời gian, nhưng anh là như vậy đó. Anh như con dã tràng cứ mải miết xe cát, xe cát để mong 1 ngày lấp được biển đông, nhưng có bao giờ nó làm biển đông khô cạn được đâu. Và cứ mải miết, mải miết để rồi anh trở thành con người của những kỷ niệm. Có biết bao nhiêu người nói rằng anh không nên mềm yếu như vậy, và cũng lại rất nhiều người nói anh quá cứng đầu, mâu thuẫn quá phải không em?

Có một lần nào đó, trên đường anh bắt gặp một ánh mắt giống ánh mắt của em, để rồi đêm về anh khó quên, nhưng đó chỉ là sự chắp vá. Anh ao ước, anh khát khao rằng anh sẽ yêu được một người, dù chỉ bằng một nửa tình yêu anh dành cho em, nhưng anh không thể lừa dối bản thân anh, lừa dối người ta.

Con dã tràng vẫn mải mê xe cát, anh cứ mãi đắm chìm trong kỷ niệm. Hãy để kỷ niệm ngủ yên phải không em, có nhiều đêm, anh nằm mơ thấy mình biến thành một con ngựa đỏ, em cũng biết anh bị mắc 1 bệnh không thể phân biệt được màu mà. Vậy mà trong giấc mơ anh lại biết rằng đó là con ngựa màu đỏ, an cứ chạy mãi chạy mãi trong 1 hoang mạc lạnh lùng và rồi gục ngã khi chỉ cách ánh bình minh vài bước. Có lẽ anh kiệt sức rồi em yêu, anh không thể cứ vùi đầu vào công việc để mong quên được em, anh không thể. Anh may mắn lắm, trong cuộc đời anh có quá nhiều cơ hội để cho anh vươn lên. Nhưng tất cả những cơ hội đó anh đều nắm bắt, chỉ có cơ hội lớn nhất cuộc đời anh, anh lại không biết nắm bắt. tại sao khi em ra đi anh lại không tìm em? Anh ích kỷ một cách tầm thường, để rồi anh mới biết em trốn tránh anh vì em không muốn anh nhìn thấy em tong tình trạng bệnh tật. Anh chỉ có thể đứng nhìn em qua cửa kính mà không thể nói gì với em lần cuối.

Mà thôi em ơi, kỷ niệm mãi chỉ là kỷ niệm, có thương tiếc thì cũng không thể níu kéo được gì . Anh hứa với em, đây sẽ là lần cuối cùng anh khóc, anh sẽ không bao giờ khóc vì em, bởi vì em cũng đâu có muốn nhìn thấy anh rơi lệ. Nước mắt nuốt ngược vào trong.

Anh sẽ để kỷ niệm ngủ yên, và em cũng ngủ yên đi nhé, vĩnh biệt em yêu...

Thời gian cứ mãi trôi xa chôn vùi tất cả những gì mà chúng ta đã mang đến cho nhau, những hạnh phúc nhỏ nhoi nhất cũng không còn nữa,em đã đi bỏ lại sau lưng một mối tình tan vỡ, một mình ta ngồi đây ôm lấy nỗi đau , biết làm sao để quên đựơc mối tình băng giá này nhỉ?
Lòng ta bây giờ trống vắng quá người ơi!!!muốn khóc thật to để tâm hồn mình nhẹ nhỏm hơn, nỗi nhớ em dường như đang từng giờ từng phút giết chết trái tim cô độc, trái tim mà em đã nỡ bóp nát từ lâu rồi!!!
Thu đến rồi đi, đã bao lần một mình ngồi đếm lá vàng rơi, tiếng lá rơi gieo vào lòng ta những niềm đau khó tả, tìm đâu đây tiếng bước chân em về nhưng tất cả chỉ là hư ảo mà thôi.
Tự hỏi lòng mình là ta đang khóc hay cười đây nhỉ?cười cho cuộc đời nhanh đổi trắng thay đen, người nỡ ra đi bỏ lại ta một mình với mối hận lòng, ta cũng đang khóc , khóc chỉ vì những dư âm của nó mãi quanh quẩn đâu đây....hãy bay đi hỡi những dĩ vãng xa xưa kia, níu kéo là gì để cõi lòng ta phải nát tan...
Lòng trống vắng nghe tình say, người đã khuất xa ngàn mây.....chỉ nghe trong hương gió thoang thoảng mùi tóc em bay, tìm em ở đau bây giở hởi người thương??????????


   Trong: Nhớ Người Yêu
 
anh sẽ chẳng bao giờ biết được khi nói chuyện với anh em đã hạnh phúc đến thế nào , em chờ mong từng phút từng giờ để được gặp anh , em suy nghĩ những câu mà mình sẽ nói , và tưởng tượng cả phản ứng của anh nữa , em tưởng tượng anh sẽ nhăn mặt ra sao khi em chọc tức anh , anh mỉm cười ra sao khi em kể 1 câu chuyện cười
em tự dối lừa mình , để rồi hôm nay em nhận ra ngoài em , anh còn trao bao yêu thương cho những người con gái khác , và hơn hết trong trái tim anh không hề có hình bóng em ,vì em cũng chỉ là người đến sau , cố dành giựt anh ra khỏi bàn tay người con gái khác thôi thì cứ để em ôm trọn niềm đau cho riêng mình , em không còn cách nào khác , vì em không thẻ đứng trước anh mà nói rằng em tổn thương đến mức nào , anh không vô tâm nhưng anh sẽ không hiểu , không hiểu em cần gì , em muốn gì , vì anh là anh , còn em là em , 2 ta không cách nào làm 1 cũng như 2 dòng sông dù chảy ra cùng 1 biển nhưng không phải con sông nào cũng sâu cạn như nhau
em muốn nói với anh nhiều điều nhưng không cách nào cất lời , thì thôi , em sẽ chôn chặt 1 mối tình đã từng có 1 thời đẹp đẽ , anh cứ hạnh phúc bên người mà anh lựa chọn , em chỉ là 1 đoạn nháp trong cuộc đời anh mà thôi


Hạnh phúc là gì ? em chưa bao giờ có được
Và cũng chẳng bao giờ em có được nó đâu
Bởi lối em đi chỉ có khổ với sầu
Và nơi em đến em cũng chỉ là người trễ muộn !

Vậy tình yêu là gì hỡi anh ?
Tình yêu có phải là món quà chỉ tặng cho người đến trước ?
Để ở phía sau kia hàng bao người chậm bước
Họ ở trên đời này có phải đã cô đơn ?



Tình yêu là nụ cười và nước mắt
Hạnh phúc hòa cay đắng phải không anh?
Em đã thấy qua đường tình người ơi!
Cười ngay đó lại khóc liền ngay đó.

Sao chẳng bao giờ? Em thấy trọn niềm vui
Và hạnh phúc làm sao có đầy
Bởi đường tình chỉ có khổ và sầu
Và nơi em đến nước mắt đã thành sông
__________________


   Trong: Nhớ Người Yêu
 
Tôi sinh ra và lớn lên tại một thị xã nhỏ vên biển miền trung. Mai Lan người yêu đầu tiên của tôi, là bạn thanh mai trúc mã. Hai nhà rất gần nhau. Bố nàng là lãnh đạo thị xã, cũng là bạn chiến đấu của bố tôi từ hồi chiến tranh. Nhà nàng có rất nhiều đồ chơi hấp dẫn, vì thế tôi thường sang để được cùng chơi với nàng.
Không chỉ có đồ chơi, từ nhỏ chúng tôi đã cùng nhau ra bờ biển đào trên những bãi cát tìm bắt những con dã tràng và nhặt từng võ sò trôi dạt từ ngoài biển , cùng nhau chân trần lội xuống biển nô đùa với những con sóng trắng xoá. Từ nhỏ nàng thuộc loại người người sau này sẻ cao lớn. Không giống đám bạn gái thường để một bím tóc to, thô kệch sau gáy, nàng có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu, nàng cắt tóc ngắn như tôi, đi lại thì rất uyển chuyển, nom thật đẹp mắt. Có điều đó là suy nghỉ của riêng tôi.
Lúc nhỏ chúng tôi thường tay trong tay, ít khi chịu rời nhau, suốt ngày chơi đùa. Nàng tham gia các trò chơi con trai với chúng tôi như chọc tổ chim đá bóng, bi ve, bắn súng cao su. Tôi không chỉ thấy tôi và nàng là anh em tốt, không bao giờ để ý rằng nàng là con gái, một cái kem cũng liếm ăn chung, một cái bánh mì cũng bẻ đôi. Mùa đông khi chơi đánh trận giả chúng tôi cùng vào một phe kết hợp rất ăn ý thường đánh bại cánh thằng Dần, thằng Toàn làm tụi nó cay rất cay cú! mỗi lần chiến thắng tụi nó tôi không nề hà ôm vai bá cổ nàng nhảy lên vì sung sướng. Niềm vui thời thơ ấu luôn khiến cho người ta lưu luyến khó quên. Thời gian trôi đi, chớp mắt chúng tôi đã đến tuổi cắp sách tới trường. Tôi thường chạy sang đón nàng từ sáng sớm, mẹ nàng không để cho tôi tự do tìm kiếm nữa, mà gọi nàng dậy mặt quần áo xong xuôi mới cho gặp. Thời gian vẫn trôi mãi cho đến một ngày, tay tôi vô tình chạm vào ngực nàng. Lập tức mặt nàng đỏ bừng, rồi tức giận đá tôi một cái , lại còn mắng tôi là đồ lưu manh. Vì thế tôi bắt đầu chú ý tới những biến đổi nhỏ nhất trên cơ thể nàng. Phát hiện ngực nàng bỗng nhô cao hơn ngực tôi, và còn nhiều thứ khác hẵn với tôi. Nhưng tôi không nói bởi thấy khác như vậy là rất đẹp. Cùng với thời gian khôn lớn dần, tôi cảm nhận được hương thơm thoảng dịu trên người nàng, mà chỉ những thiếu nữ mới có rất đặc biệt .
Rất may , chúng tôi lại cùng ngồi chung bàn ở trường. Vì lớn hơn tôi một tháng tuổi nên nàng thường bắt tôi gọi là chị , nếu không, trên bàn sẽ bị vạch một đường “biên giới” , không cho tôi vượt qua, nếu không dưới gầm bàn, nàng sẻ giẫm mạnh lên chân tôi khiến tôi phải bật hét lên . Thầy giáo liền đi tới. Kỳ lạ là tôi thà chịu phạt chứ không chịu khai sự thật.
Bây giờ, tôi không thể nhớ hết đã xảy ra những gì giữa hai đứa. Trong ấn tượng của tôi chỉ còn động lại một số câu nói không đầu không cuối của nàng như “ cậu đừng nói nữa ,được không?” “ lên lớp rút cục là nghe cậu nói hay nghe thầy giáo giảng bài?” – “ Cậu không nghe lời, tớ sẻ mách mẹ cậu!” – “ Hôm nay tớ phải trực nhật, làm hộ tớ có được không ? về nhà tớ sẻ mời cậu ăn kem , loại rẻ ấy . Nếu không đừng có sang nhà tớ chơi nữa !" –“Nhớ đấy, trực nhật xong thì tới sân vận động tớ bảo .” –“ Không được hôm nay thầy giáo khen cậu, nhất định cậu phải mời mình ăn kem. Loại đắt nhất chứ sao nữa, đúng, loại tám nghìn ấy” Thị xã chúng tôi có một trường trung học điểm. Cả hai chúng tôi đều thi đỗ vào đó và lại được phân cùng một lớp, nên đều rất vui.Chúng tôi cung ăn học, chơi đùa, và cùng lớn lên. Tôi cũng bắt đầu phát triển, cao hơn nàng, giọng nói biến thành ồm ồm, râu ria lún phún, lại thêm cặp kính cận, nom tôi càng già giặn hơn. Nhiều người mới quen biết còn cho rằng tôi là anh trai của nàng. Cũng chính từ đó tôi bắt đầu không chịu gọi nàng là chị nữa, Lại còn dám gọi tên, Mai Lan, còn nàng gọi tôi là Lợn con.
Lên cấp III, nàng từ một đứa con gái nghịch nghợm lắm trò tai quái bổng trở nên cô gái dịu dàng, gương mặt trái xoan, nước da trắng bóc. Tuy nàng có phần béo hơn trước nhưng tôi vẫn thấy nàng rất xinh đẹp. Nàng không còn ham chơi như trước nữa, ngày nào cũng chăm chỉ học tiếng Anh, làm toán đọc sách….còn tôi vẫn như vậy, vẫn ham bóng đá, lại còn ôm mộng trở thành ngôi sao của môn thể thao vua này. Sau đó tôi dần dần phát hiện sự “áp bức” bao năm qua của nàng cũng có tác dụng đối với tôi . Tôi quen với việc giúp nàng trực nhật, lau bàn ghế, lấy nước uống hoặc phải đi rất xa để mua giúp nàng một cuốn sách tham khảo, hoặc vô tình hay hữu ý mang theo rất nhiều đồ ăn vặt mà nàng ưa thích hoặc giám đánh vỡ đầu đứa bạn nam nào giám nói thích nàng .
Tù hồi học cấp III tôi đã mê đọc tiểu thuyết, nhất là hai loại vỏ hiệp và tình yêu . Vì thế mà tủ sách nhà tôi luôn đầy ắp tiểu thuyết của hai tác giả nổi tiếng Kim Dung và ... Cũng vì thế thứ tình cảm đẹp nhất, mơ màng nhất của tuổi thanh xuân đã đâm chồi bén rễ trong tôi, và đứa con trai vốn vô tư, ngượng ngập đã bắt đầu biết say đắm mơ màng ….
Cũng trong thời gian này tôi bắt đầu ghi nhật ký, kể tỉ mỉ những gì đã xảy ra giữa hai chúng tôi , cả những chuyện vụn vặt không đáng nói tới.
Chẳng hạn, tôi nhớ trong nhật ký có những đoạn như.
Hôm nay Lan mắng mình là lên lớp không chú ý nghe giảng. Hừ, mai nhất định phải bắt cô ấy xin lỗi. Nhưng không xin lỗi cũng không sao, coi như cô ấy mắng đúng đị….
Thầy giáo nói Lan gần đây không tập trung học hành, có thế mà tan học cô ấy oà lên khóc. Mình tới an ủi, nói là không sao đâu, tớ cũng rất hay nghỉ ngợi lan man và khuyên đừng quá để tâm tới lời thầy, không ngờ cô ấy lại hét lên với mình: Cút sang bên, đồ thiếu suy nghĩ!..
Lan ốm dến mức phải nghỉ học Bố mẹ cô ấy lại đang ở quê. cả nhà mình đi thăm. Bữa tối mình nấu cho một bát mỳ trứng và cô ấy ăn hết sạch khiến mình vui quá…
“ Hôm nay Lan chê mình để móng tay quá dài, nhất là ở ngón út, và hỏi mình có phải dùng để ngoáy mũi không. Mình nói dối là không phải, sợ nếu thừa nhận thì mất mặt quá, rồi còn chống chế là nhiều nam sinh khác cũng để dài như vậy. Suýt nũa chúng mình cãi nhau. có điều, nhìn cô ấy cáu giận cũng rất thích. Nhưng mình sẻ thay đổi…
“Hôm nay Lan mắng mình hay nhổ bậy. Quả thật là mình không đúng mình nhận lỗi cô ấy khen làm mình rất vui…..
Sau đó lớp được phân theo chuyên ngành, tôi chọn Văn Học. Nàng hỏi “ Nàng hỏi “Lợn con này, vì sao cậu không đăng ký vào tự nhiên? Chẳng phải cậu rất thích các môn tự nhiên đó sao?”
Tôi làm ra vẻ phớt lạnh, đáp trả rằng “ Việc của đàn ông phụ nữ các cậu biết làm sao được.” Thực ra tôi quyết định như vậy vì nghe nàng bảo sẻ chon lớp văn. Còn tôi chỉ vì muốn được ở cạnh nàng mà thôi. Đơn giản vậy!
Thời gian trôi thật mau, chớp mắt đã tới niên học cuối. Thành tích học tập của nàng vẫn ổn định. Các thầy cô giáo còn nói Lan dư sức thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Nàng nói chuyện ngày một ít đi, và ngày mỗi hứng thú với các từ tiếng Anh cùng những định lý chán mớ đời, và hầu như không gây chuyện với tôi nữa. Còn tôi chẳng thay đổi gì, chiều nào cũng vẫn ôm bóng chạy tới sân thể thao. Mỗi lần thấy mồ hôi tôi đầm đìa chạy vào lớp học, nàng lại nhìn bằng con mắt bất bình như thể sắt luyện mãi mà không thành kim được. Có điều, số đồ ăn vặt và hoa quả của tôi cũng không đến nỗi “mất trắng” Nàng thường đưa cho tôi chiếc khăn giấy còn nguyên mùi thơm và nói “Lau sạch tay và mồ hôi đi, không lại bốc mùi lên, tớ không thể tập trung học hành được.!
Một hôm nàng thăm dò tôi “ Lợn con, cậu định thi trường nào?” Tôi đáp không chút suy nghỉ. “ Kết quả học tập như tớ còn có thể lựa chọn không ? Dù sao cũng không thi đỗ vào trường điểm. Như vậy cũng tốt, hành hạ cậu bao nhiêu năm đủ rồi, sau này không dám làm phiền cậu nữa. Vả lại cậu cũng ngán tớ lắm rồi mà, thế là trọn vẹn cả hai đằng!” Nói thì ra vẻ như vậy nhưng trong lòng, tôi hận mình lúc thường nhật không chăm chỉ. Nhưng đồng thời tôi cũng quyết phải nổ lực trong thời gian cong lại, cố để không bị nàng khinh thường.
Từ đó, ngày nào tôi cũng học đến một hai giờ sáng mới ngủ, chỉ vì muốn được cùng nàng học đại học. Hinh như tôi sợ sẻ không chịu đựng nỗi khi nàng đi khỏi, chẳng có ai bắt nạt được tôi nữa.
Thế rồi không ngờ kết quả học tập của tôi vượt trội hẵn lên, ngang ngữa rồi vượt cả nàng. Thầy cô giáo đều bảo tôi có tiềm lực lớn, nếu chăm học từ đầu nhất định sẻ thi đỗ vào một trường đại học nỗi tiếng bậc nhất Việt Nam. Còn nàng chỉ nói tôi là kẻ tiểu nhân đắc chí/
Lúc đăng ký thi đại học, nàng chọn trương Ngoại ngữ Tôi chọn trường Nhân văn , Cùng ở Hà Nội
Tới tháng Tám, điểm thi công bố. Không ngờ chỉ thiếu 0.5 điểm mà nàng phải chia tay với cái trương đã chọn. Nhưng nhờ thành tích học tập phổ thông xuất sắc, Một khoa của Học Viện Quan hệ Quốc tế đã nhận nàng vào học. Còn tôi cũng như vậy, vì thi trượt vào trường Nhân Văn tôi chuyển vào trường khoa học Huế học nhờ trúng tuyển nguyện vọng hai. Tôi rất giận mình, nếu như chịu khó học từ sớm thỉ chí ít cũng đỗ vào trường đại học mình muốn, và sẽ được ở gần nàng. Tôi an ủi nàng “năm sau cố gắng cậu nhất định sẽ đỗ vào trương Ngoại ngữ” Nàng cũng rất hài hước đáp. “Có lẽ do tớ làm toàn nhiều điều không phải, từ nhỏ tới lớn toàn bắt nạt cậu nên mới bị báo ứng như vậy !”
Đại học năm thứ nhất và năm thứ hai, tất cả thời gian rỗi của tôi đều dành viết thư cho nàng. Tôi kể nàng nghe ở Huế có những đồ ăn vặt gì ngon, nơi nào đi chơi hay, những chuyện gì xảy ra quanh tôi, kể cả việc bị một nữ sinh nào đó phê bình là trên lớp không nghiêm túc nghe giảng, hoặc tôi đã nói câu gì với nữ sinh nào, hoặc đã...





















Xem tiếp »

 
CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31


Bình luận mới

Tik Tik Tak

Người Tôi Yêu
Có khi nào bạn tự hỏi

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không có một người bạn nào cả?” trong khi bạn lại không chịu mở rộng trái tim để bạn bè có thể đến với bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình lại luôn luôn nếm mùi thất bại?” trong khi bạn vẫn chưa dốc hết toàn bộ sức lực trong mọi công việc để tiến tới thành công.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mọi người lại đối xử với mình tệ như vậy?” trong khi bạn vẫn chưa chắc là mình đã đối xử thật tốt với mọi người xung quanh.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không được như mọi người?” trong khi bạn đâu hề biết rằng có hàng triệu người đang ao ước có được cuộc sống như bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không có được hạnh phúc?” trong khi bạn vẫn mải mê theo đuổi hạnh phúc ở đâu xa xôi nên không kịp nhận ra chúng đang hiện diện ngay bên cạnh, thậm chí ngay trước mắt bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao cuộc sống của mình lại nhàm chán đến thế?” trong khi bạn vẫn chưa nỗ lực tìm ra mục tiêu đích thực của đời mình để theo đuổi.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình vẫn chưa tìm được một tình yêu mới?” trong khi bạn vẫn cứ mãi ngồi đó với những hoài niệm về người yêu cũ.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình chẳng nhận được gì từ cuộc sống?” trong khi bạn vẫn chưa làm được chút gì để góp phần làm đẹp cho cuộc sống của mình.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình lại không thể có được một tình yêu đích thực?” trong khi bạn vẫn chưa dám chắc là mình hiểu rõ khái niệm tình yêu.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao chẳng ai hiểu mình cả?” trong khi bạn luôn che giấu cảm xúc và chẳng bao giờ cho người xung quanh cơ hội để có thể lắng nghe.

Có khi nào…

...Cuộc sống không hề làm khó bạn mà chính bạn đã tự làm khó mình bằng cách đặt ra những câu hỏi đại loại như: “Tại sao lại thế này?... Tại sao lại thế kia?...”. Không ai có thể trả lời giúp bạn mà chính bạn phải tự đi tìm lời giải đáp cho mình. Hãy luôn nghĩ về người khác trước khi nghĩ đến bản thân, chắc chắn lúc đó bạn sẽ hài lòng với câu trả lời của chính mình. Và đừng quên luôn đặt câu hỏi: “Mình đã làm được gì?” trước khi tự hỏi: “Mình đã nhận được gì?” nhé! Tôi tin

NEW MUSIC

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024   VnVista.com