Thông tin cá nhân
Này Cô Bé
Chát chít
Ngóng anh...
Mai anh về giữa nắng nhạt chiều buông Ru hồn vào cõi vô thường mộng mị Anh lang thang đi tìm người tri kỷ Chẳng niềm vui nên lòng chỉ xót xa. Mai anh về nơi ấy có nhớ ta? Hay vẫn mãi tình kia là hư ảo Anh đi rồi gió phai màu sắc áo Ta lặng buồn hồn lảo đảo men say. Mai anh về ta còn lại nơi đây Nhớ về anh đôi môi cười hớn hở Mai anh về giữa vườn khuya hoa nở Ta lặng sầu ôm tim vỡ lệ rơi. Mai anh về ta dạo bước muôn nơi Nghe xót xa lòng chơi vơi niềm nhớ Anh đi rồi ta ôm tình dang dở Lang thang hoài nơi phố chợ tìm anh. Sáng kiến hay
Một người đàn ông đi xe đạp trên đường, trên giá chở hàng có hai bịch lớn. Một bịch bị thủng lỗ nên những đồng tiền xu cứ từ đó rơi xủng xoảng xuống đường. Bỗng một xe cảnh sát phóng xe vượt qua anh ta rồi dừng lại.
- Anh bạn! Anh rơi không biết bao nhiêu đồng xu năm nghìn đồng rồi. - Một cảnh sát nhắc. - Thôi chết tôi rồi! - Người đàn ông giật mình. - Đành phải quay lại để nhặt tiền rơi suốt dọc đường vậy. Người cảnh sát tỏ ra nghi ngờ: - Anh lấy đâu ra lắm tiền xu năm nghìn đồng thế? Ăn cắp hả? Người đàn ông thanh minh: - Đâu có! Nhà tôi ở gần sân vận động, sát một quán bia, lại có một cây to mọc ngay sát tường nhà. Cánh cổ động viên sau một trận đấu lại kéo nhau ra quán bia nhậu nhẹt rồi cứ nhè gốc cây mà đái bậy. Tôi nấp ở gần đó, cầm một cái kéo to và đòi phạt mỗi thằng một đồng xu năm nghìn. Toán cảnh sát trên xe cười rộ khoái trá: - Sáng kiến hay đấy! Thế còn cái túi kia đựng gì thế? - Thì có phải thằng nào cũng chịu nộp tiền phạt đâu! Áo Trắng Mộng Mơ
Nép bên khung cửa tâm hồn thơ Chiều hoang -dồng vắng mối duyên chờ Cô bé khẽ rung làn môi thắm Vi vu cánh gió cuốn vào mơ Một cỏi dần xa lắm ngu ngơ Dâng lên tràn lấp phút tình cờ -Dượm vào mắt biết mong lung ấy Nguyện cùng chắp cánh cuối trời mây Xa xa làn gió thoáng nhẹ lay Diễm tình nồng thắm -dôi bướm say Miên man nỗi nhớ tình xưa ấy Mãi quyện trong tim phút giây này Thẹn thùng ánh mắt anh trao -dấy Khung trời dấy -dộng tiếng yêu thương Xóa tan lao khổ khúc -doạn trường Gửi lại mây trời luyến cung tương... Ðừng vội chê con gái
"Ba đồng một mớ đàn ông Ðem bỏ vào lồng cho kiến nó tha Ba trăm một mụ ðàn bà Mua về mà trải chiếu hoa cho ngồi" Ông bà ta dạy thế rồi Vậy mà dám láo hở lời chê bai Thách con trai nói goodbye! Các chị đây sẽ trổ tài cho "dze" Nhưng mà nhắn nhỏ trước nhe Lúc ấy đừng có mà le lưỡi dài Vì thế giới toàn con trai Một lũ "đực rựa" thì tài cán chi? Cơm gạo chẳng nấu ra gì Dưới thì nó sống, trên thì nó khê Ngó thau quần áo mới ghê Chất chồng chất đống, tối về ...chất thêm Nhìn nhau mà..khóc suốt đêm Chỉ mong mau sáng ðể rên với trời "Ðừng hại con nữa ông ơi Ðời thiếu con gái là đời ...bỏ đi!" Gửi thiên thần của anh
Tình cờ hôm nay anh đọc được một bức thư sao giống với tâm trạng của anh trong thời gian này vậy. Với lá thư này anh không biết anh có thể gửi được cho em hay không nhưng giờ đây anh thấy hụt hẫng vô cùng.
Em đã xa anh thật rồi, điều đó là sự thật nhưng đến bây giờ khi thời gian đã rất lâu rồi từ khi em nói lời chia tay nhưng anh vẫn thấy như mới vừa hôm qua. Tại sao lại như thế hả em? Những gì em nhắn cho anh rất ngắn ngủi, vậy mà nó lại như một mũi kim sắc nhẹ đâm sâu vào trái tim anh. Đau lắm em ơi! Sao em lại làm như vậy với anh? Hay trả lời anh đi, bao ước vọng bao niềm mơ ước, những lời nói ngọt ngào em nói với anh đâu rồi. Đến giờ anh vẫn không tin đó là sự thật. Nhưng khi em đã quyết tâm ra đi anh cũng không thể nói, cũng không thể cầu xin được. Lòng tự trọng trong anh không cho phép anh làm điều đó. Em đi rồi nhưng anh vẫn nhớ em, vẫn ở bên em, anh sẽ mãi yêu em như ngày nào. Anh vẫn mong cho em hạnh phúc, và vẫn mong chờ một ngày nào đó em quay về với anh, chúng mình lại như ngày xưa. Nhưng có lẽ là vô vọng, em không cần anh nữa mà. Em hãy đi đi, hãy bay theo những ước mơ mà bấy lâu nay em hằng ấp ủ. Nhưng hỡi thiên thần của anh, khi nào em cần nghỉ ngơi, cần một nơi dừng chân thì em hãy nhớ đến anh, anh sẽ là nơi yên bình nhất để em dừng chân. Thời gian này, quả thật là rất dài và chậm chạp, nhưng có lẽ vì thế mà anh thấy được nhiều điều nó không như trong mơ, và nó giúp anh biết cách sống thực tế hơn. Anh cảm ơn em về điều đó. Còn em, trái tim em có còn một chút gì hình bóng của anh không? Em có như anh bây giờ không. Không đâu em nhỉ? Bây giờ em hạnh phúc lắm chứ, người ấy có yêu em nhiều không, có yêu em như anh đã từng yêu em không? Anh mong người ấy yêu em nhiều hơn là anh đã từng yêu em. Hạnh phúc em nhé. Em phải thật hạnh phúc đấy! Anh chúc em thật nhiều hạnh phúc, thật nhiều niềm vui. Hai Bát Mì Bò
Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh...
Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm một bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý. Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này". "Ừ... ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy." Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải, chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng. " Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm. Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Gửi người đã xa
Em không còn khóc nữa đâu anh Giọt nước mắt vô duyên trong dòng đời hối hả Con đường xưa đã chia về hai ngã Tiếc nối làm chi cho chật trái tim em Đã biết rằng mình chẳng phải cho nhau Em không muốn hoài niệm thêm nhiều nữa Anh đã quên em dễ dàng thanh thản thế Em khóc làm cho vô nghĩa phải không anh Không hẳn rằng giờ em đã quên anh Em vẫn nhớ nhung để nguyện cầu anh hạnh phúc Chẳng phải bao dung mà cũng không mong có lúc Anh giật mình hối hận nhớ về em Em bây giờ đã khác những ngày xưa Người ta cho em những gì em mong muốn Người ta dìu em khi em khuỵ xuống Và chẳng bao giờ bỏ em lại như anh. (♥ Góc Thơ ♥)
Bạn bè
Blog bạn bè
hinh Audition
hình Audition nè xem nua ne cac ban hinh Audition dan ghien phim minh xin gioi thieu cho cac ban 1 vai trang web de xem phim www.phimnhac.com ... Noi buon cua nguoi 18 Trời ơi !buồn ơi... Bài viết cuối
Bình luận mới
Guest trong
Khái niệm soạn thảo văn bản
Tuấn Anh trong album ảnh nhưng ....mới chỉ có 1 cái à ngô mai lan trong Khái niệm soạn thảo văn bản cui_bap trong Cành hoa yêu Guest_o0o_lol_o0o_* trong album ảnh nhưng ....mới chỉ có 1 cái à [email protected] trong album ảnh nhưng ....mới chỉ có 1 cái à Guest_bbteru_* trong Anh yêu em khác mọi người dangvansu trong album ảnh nhưng ....mới chỉ có 1 cái à tuan an trong album ảnh nhưng ....mới chỉ có 1 cái à because_iloveyou2347 trong Lời từ chối ngọt ngào |
Những điều tôi hiểu được chính là vì tôi hiểu được yêu thương. - Sao mẹ lại để nó ăn nói với mẹ như thế kia chứ? Tôi bực mình càu nhàu khi nghe thấy thằng em trai cãi bướng với mẹ. Nhưng lạ thật, trong khi tôi bực bội thế, thì mẹ chỉ thở dài, một thoáng buồn đọng trên đôi mắt hiền. Mẹ không nổi giận, la mắng khi chúng tôi có đôi lúc xử sự không đúng mực với mẹ, mà mẹ buồn vì lo lắng rằng rồi các con của mẹ sẽ không thể sống khôn ngoan, đúng mực với người đời. Thể nào tối nay, mẹ cũng sẽ thủ thỉ khuyên dạy cậu em trai tôi và rồi ngày mai, nó sẽ trở về nhà với một bó hồng chuộc lỗi với mẹ. Mẹ tôi là vậy, lúc nào cũng nhỏ nhẹ, mau nước mắt, nhưng mẹ khiến mọi người đều phải lắng nghe và suy nghĩ. Tính cách của tôi và mẹ hoàn toàn khác nhau. Tôi rất giống bố: mạnh mẽ, can đảm, và biết tự lo liệu cho bản thân. Còn mẹ tôi thì lúc nào cũng chỉ muốn làm hài lòng người khác. Mẹ luôn bảo: “Không nên gây chuyện làm gì!”. Mẹ chẳng bao giờ lên tiếng đòi hỏi điều gì cho riêng mình. Có lần đi ăn món bò bít tết ở nhà hàng, mẹ tôi thà tốn tiền để gọi món khác vì phần thịt còn sống chứ không muốn kêu bồi bàn để đổi lại. Lý lẽ của mẹ là nếu phàn nàn, chắc chắn đầu bếp sẽ bị chủ la rầy. Dù ở trong nhà hay ngoài xã hội, mẹ tôi luôn xử sự hiền lành cứ như một thiên thần. Mẹ lo lắng và quan tâm tới người khác còn hơn cho bản thân mình. Một hôm, khi tôi vừa đi học về, đã thấy mẹ đón ở cửa với nụ cười tự hào: - Con biết không? Mẹ vừa mới may xong một bộ áo tắm đấy! - Thật thế sao mẹ? Sao mẹ lại biết may áo tắm? – Tôi ngạc nhiên hỏi. Mẹ biết tuần sau còn thi bơi trên lớp, nên mẹ tìm mua mấy quyển sách dạy cắt may để tự tay may cho con một cái. Bây giờ, mẹ đã may được nhiều thứ rồi nhé! Bạn biết không, đó là bộ áo tắm vừa vặn và hợp với tôi nhất mà dù có đi biết bao cửa hàng, tôi cũng không thể tìm mua được. Mẹ tôi có những “kỹ thuật” của riêng mình mà tôi dù có cố gắng cũng không thể bằng được. Lần nọ, vào cuối tuần, mẹ ghé chỗ tôi và dẫn tôi đi mua sắm. - Mẹ chờ con một lát, con xuống ngay đây! – Tôi nói với mẹ đang ngồi đợi tôi dưới phòng khách. Cố gắng thu dọn cho xong đống áo quần vương vãi khắp căn phòng, tôi chạy vội xuống lầu, thì thấy mẹ đang loay hoay trong bếp và đã lau gần xong nền nhà. - Mẹ ơi, mẹ cứ để đó cho con! Tôi vừa nói vừa cảm thấy áy này về tình trạng nhà cửa quá đỗi bề bộn của mình. - Có gì đâu. Mẹ tranh thủ làm một chút trong lúc chờ con ấy mà. Làm cách nào mà mẹ có thể thu xếp làm xong hết mọ việc chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, tôi cũng không biết được. Chỉ một buổi mẹ về đến nhà, là bao việc đã được thu xếp đâu vào đây. Nào là giặt áo quần, chuẩn bị bữa ăn, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy… Mẹ sắp xếp giường ngủ cho tôi rất cẩn thận. Mẹ ủi khăn và quần áo phẳng phiu, rồi cho vào tủ đúng chỗ của nó. Những việc như vậy, dù tôi có làm mất cả buổi trời cũng chưa chắc đã xong. Trong ngăn tủ của mẹ có nhiều chiếc hộp nhỏ để cất kim chỉ và những vật dụng cần thiết khác. Mỗi khi óc việc cần đến thì mẹ chỉ việc mở tủ ra là đã có tất cả. Trong tủ áo của mẹ không bao giờ thừa cái mắc áo nào, mẹ bảo: “Mỗi bộ quần áo đề có một cái móc riêng của nó. Con không cần phải mua sắm thêm, nếu biết săp xếp quần áo đúng chỗ!”. Thật sự, mẹ không phải là hình mẫu mà tôi mong muốn trở thành. Những người phụ nữ sống ở thời của mẹ đã được giáo dục rằng phải luôn luôn mỉm cười và làm hài lòng với mọi người, giữ vẻ duyên dáng và không để cho mình khóc trước mặt người khác. Mẹ tôi không bao giờ nghĩ cho riêng mình, luôn nhẫn nhịn, cam chịu và yên phận. Cũng có đôi khi bố bực dọc, nổi cáu vô cớ với mẹ, mẹ thường chỉ biết ngồi trong bếp và âm thầm buồn, nhiều khi phải cố nén, nuốt nước mắt vào trong. Mẹ cũng không cho phép mình có quền theo đuổi những giấc mơ riêng, nhưng mẹ luôn khuyến khích con gái mẹ biết sống có ước mơ, hoài bão. Mong muốn trong lòng mẹ là tôi trở thành một người phụ nữ trí thức và thành đạt. Có lẽ đó là sợi dây gắn bó thiêng liêng giữa mẹ và con gái. Gần đây, tôi chuyển nhà. Mẹ lại đến, lặng lẽ và miệt mài giúp tôi sắp xếp mọi thứ, mẹ bỗng thì thầm: - Con trai của con thật may mắn khi có một người mẹ như con! Thật ngạc nhiên, tôi quay lại nhìn mẹ: - Mẹ ơi, con vụng về thế này cơ mà! Con nấu ăn không ngon được như mẹ, việc nhà cũng không khéo léo gì cả! Mẹ không biết đấy thôi, chứ conthì mong được đảm đang như mẹ biết dường nào! - Chuyện đó không quan trọng con ạ! Thời buổi nay có thể thuê người giúp việc, có máy giặt, ở chợ có bán các loại thức ăn sẵn… Ý mẹ muốn nói rằng con tuyệt vời bởicon đã làm những điều mà mẹ đã không biết cách làm cho con. - Ý mẹ là sao? – Tôi băn khoăn. - Con chính là tấm gương để con của con noi theo. Con có một công việc ổn định, thành công ngoài xã hội cho nên con luôn theo kịp thời đại, luôn tự tin và hiểu được con mình nhiều hơn mẹ. Với con cái, con có thể bày tỏ cảm xúc thực sự của con và dạy chúng biết cách cảm nhận những tình cảm đó. Còn mẹ thì chẳng thể làm được việc đó. Đó mới là điều quan trọng nhất. Bảy ngày sau, mẹ tôi ra đi vì một cơn đau tim đột ngột. Đó thật là một cơn đau tim đột ngột. Đó thật là một nỗi đau và mất mát lớn lao không gì bù đắp được đối với tôi và cả gia đình. Dù sự ra đi là đột ngột, nhưng tôi thật sự xúc động và bất ngờ khi Người đã chuẩn bị hết hậu sự cho mình. Tôi tìm thấy một tấm ngân phiếu chi phí cho tang lễ, và những lời dặn của mje cất ở ngăn kéo dưới cùng. Mẹ còn dành tặng tôi một quyển tập do chính tay bà ghi lại toàn bộ cách thức làm những món ăn mà tôi thích. Mẹ tôi là thế. Bà sống đơn giản, hiền lành và lặng lẽ, nhưng chiếc bóng của mẹ lại phủ trùm lên cuộc đời của chúng tôi, che chở, ủ ấm cho chúng tôi từ ngày còn bé cho đến lúc có thể đứng vươn cao giữa đời. Bất cứ chỗ nào trong căn nhà này, bất cứ đồ vật nào dường như lúc nào cũng có hình dáng mẹ. Tôi như vẫn còn nghe được lời nói dịu dàng của mẹ: “Con của mẹ, hãy vui lên!”. Mẹ tôi - một người phụ nữ tuyệt vời – đã tự nhận rằng mình không biết cách bày tỏ tình cảm của mình với con cái. Thế nhưng, bằng một sợi dây thiêng liêng, tôi cảm nhận được tình yêu đó, và tôi mãi tự hào rằng tôi được mẹ yêu thương nhất trên đời, yêu hơn cả bản thân và cuộc sống của bà. |