trái tim pha lê

Thông tin cá nhân

traitimphale
Sinh nhật: 30 Tháng 9 - 1987
Nơi ở: Đà Nẵng
Yahoo: xiuc0.rednet  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Thượng Đế Ban Cho Con Là Con Gái..Sống Trên Đời Để Gặt Hái Đau Thương..!


I Love D. !
User Posted Image
Nếu thế gian đổi thay hàng chữ cái
Em mong rằng chữ T cạnh chữ D
Như hai trái tim bên nhau mãi mãi
Như mảnh tình em muôn kiếp kô fai

Nếu một ngày có ai đó chia đôi..
Đặt chữ D về khoảng không ngày trước
Chữ T kia bỗng giật mình vội khóc
Một trái tim thôi...Hạnh phúc bỗng xa xôi

Năm tháng qua lòng vẫn chẳng fai fôi
Tiếng "yêu" vẫn nằm trên môi nguyên vẹn
Dẫu đôi lúc gặp nhau trên trang giấy
Nhưng đâu còn là 2 chữ thuở bên nhau

Trong tình yêu em như chữ T kia
Dẫu người ra đi nhưng tình em mãi thế
Luôn đợi chờ với con tim nguyên vẹn
Mong ngày về..nối hai chữ : " T-D " Smilie

__for hubbie^^__

»»-(¯`v´¯)--» Love
“Không ai đáng để em khóc và người xứng đáng thì chắc chắn không bao giờ làm cho em phải rơi lệ ”.

"Hãy luôn luôn mỉm cười ngay cả khi bạn buồn bởi vì bạn không biết rằng ai đó có thể yêu bạn vì chính nụ cười đó".

"Đừng nên khóc vì những điều đã kết thúc mà nên cười vì những điều đã xảy ra".

"Trở thành một người tốt và biết mình là ai trước khi tìm hiểu người khác và đợi họ nhận ra mình là ai ".

"Khi mình vấp ngã hãy biết tự đứng lên và đi tiếp con đường mà mình đã chọn!"

(A?nh hien gio ko hien thi duoc)

Đừng bao giờ
Đừng bao giờ che giấu cảm xúc thực của bạn. Hãy cười lên khi bạn cảm thấy hạnh phúc. Và đôi lúc bạn có thể khóc khi cảm thấy yếu lòng.

Đừng bao giờ ngừng nỗ lực. Nỗ lực sẽ giúp bạn vượt qua mọi khó khăn và đạt được những kết quả tưởng chừng không thể.

Đừng bao giờ đặt tất cả ghánh nặng của thế giới trên đôi vai nhỏ bé của bạn, hãy biết chia sẽ khi cần thiết.

Đừng bao giờ lo sợ trứơc tương lai. Nếu sống trọn vẹn cho ngày hôm nay thì một ngày mai tốt đẹp chắc chắn sẽ đến với bạn.

Đừng bao giờ để mình bị tuột dốc vì mặc cảm lỗi lầm. Phải biết chấp nhận, đứng lên và học từ những thất bại đó!

Đừng bao giờ cảm thấy đơn độc, vì đâu đó vẫn có những người sẳn sàng chia sẽ cùng bạn - đó chính là bản thân bạn.

Đừng bao giờ nghĩ rằng số phận không bao giờ mĩm cười đối với bạn, hay bạn không thể thành công. Cánh cửa không bao giờ đóng mãi, mọi khó khăn đều có thể vượt qua, mọi thử thách đều có thể chinh phục.

Đừng bao giờ đánh mất niềm tin và từ bỏ những ước mơ, khát vọng của chính mình
user posted image


30 Trang « < 13 14 15 16 17 > » 

 
Có khi nào
Có khi nào trên đường đời tấp nập
ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đã đánh mất
Một bóng hình ta đã đợi từ lâu


Miên man
Như gió trẻ thơ tôi ngẩn ngơ tìm
Em tinh nghịch giấu hương vào lá cỏ
Cổ tích chúng mình rưng rưng vậy đó
Bóng chiều buông bảng lảng khói sương mờ

Giữa thị thành quay quắt nợ cơm áo
Đàn xanh đỏ mắt lênh loang màu nhớ
Trái tim gió vẫn còn thoi thóp thở
Vẫn dịu dàng đập phía cỏ miên man


Bài thơ tuổi nhỏ
Giơ tay muốn ôm cả trái đất
Ghì trước trái tim ghì trước ngực
Cho đầy trước mặt khoảng cô đơn
Bao la muôn trời,sâù vạn vực

Làm sao sống được mà không yêu
Không nhớ,không thương 1 kẻ nào ?
Hãy đốt đời ta muôn thứ lửa
Cho bừng tia mắt đọ tia sao !


Chia ly
Những ngày mưa lạnh gió lê thê
Ta muốn trần gian ngớt tiếng đi
Ta muốn trần gian đừng rộn nữa
Âm thầm trong những buổi chia ly .


Trăng lên
Vừng trăng lên mái tóc mây
Một hôm hồn lạnh mơ say hương nồng
Mắt em là một dòng sông
Thuyền ta bơi lặng trong vòng mắt em


Cảnh thiên đường
Nhờ em chỉ hộ cảnh thiên đường
Ở tận miền âm hay cỏi dương ?
Hay ở trong lòng người thiếu nử
Một chiêù nhuốm đỏ ráng yêu đương ?


Một nưã trăng
Hôm nay có một nưã trăng thôi
Một nưã trăng ai cắn vở rồi
Ta nhớ mình xa thương đứt ruột
Gió làm nên tội buổi chia ly



Bùôn thu
Ấp úng không ra được nữa lời
Tình thu bi thiết lắm thu ơi
Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt
Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi

Nằm gắng đã không thành mộng được
Ngâm tràn cho đở chút bùôn thôi
Ngàn trùng bóng liểu trong xanh ngát
Cảnh sắp về đông mắt lệ rơi












   Trong: _†™Hay n虆_
 
Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào . Họ đã dạy bạn những bài học , đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước . Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến ( bạn cùng phòng,người hàng xóm,vị giáo sư,người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ ). Nhưng khi bạn thờ ơ với họ ,hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn .
Ban đầu sự việc xãy ra trông có vẻ kinh khủng , đau khổ và bất công , nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng , sức mạnh , ý chí và tấm lòng của bạn . Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả . Bệnh tật , tổn thương trong tình yêu , giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xãy đến với bạn , hãy nhớ rằng đó là bài học quí giá . Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp , một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sồng từng ngày mà không hề ước mơ . Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu , nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa .
Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn . Thành công hay thất bại , thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất , sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình .Nếu có ai đó làm tổn thương bạn , phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn , hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nhĩa của sự chân thật và hơn nữa , bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó . Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành , hãy yêu thương họ một cách vô điều kiện , không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu .
Hãy trân trọng khoảnh khác và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa . Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện , và biết lắng nghe . Hãy để trái tim biết yêu thương người khác . Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên , tự tin vào bản thân . Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình :" Bạn là một cá nhân tuyệt vời . Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn , vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy?".
Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy . Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết , dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại .

 
Tôi ngắm nghía tên con trai ngồi trước mặt mình một cách chăm chú . Buổi trưa, thư viện vắng tanh . Mới qua Tết có ai muốn chui đầu vào học ngay đâu, chẳng ai muốn biến mình thành mọt sách ngay cả . Ban đầu, bọn sinh viên bảo nhau cần phải chơi để níu kéo không khí Tết, gọi là "dư âm" người ta sẽ níu kéo gì nữa, chỉ biết chơi rảnh rang được ngày nào hay ngày nấy . Học thì học quanh năm ngày tháng, chứ chơi thì được bao nhiêu . Tôi không có chỗ chơi nên đành rúc vào thư viện ngồi chờ thời gian chậm rãi trôi qua, tốn 200 đồng nhưng bù lại được tiếng ngoan ngoãn . Cái đứa tính đó, có lấy kính hiển vi mà tìm cũng chẳng trông thấy nó ở đâu trên người cái con bé tôi . Chị thủ thư uể oải ngáp vặt làm tôi cũng chẳng có hứng mượn sách . Đành lại bàn ngồi nhìn ngơ ngáo, nghĩ vẩn vơ . Nếu ai quen trông thấy tôi cảnh này chắc sẽ ngạc nhiên lắm . Rằng tại sao một con bé "ngoan hiền" thế này mà lại ... Bọn con trai bây giờ, chúng nó chỉ thích những đứa con gái ngoan hiền thật sự thôi, biết làm nũng, nhõng nhẽo để các chàng có thể "bộc lộ tính nam nhi". Còn những đứa "cáo già giả dạng ..." như tôi, chẳng đứa nào dại dột làm quen để bị sai vặt . Thật một lũ khôn ngoan!

Nhưng anh chàng này thì lại khác . Từ lúc đến, anh cứ cắm cúi với quyển sách tiếng Nga dày cộp, gõ một cái là vỡ toác đầu như chơi . Một tay giữ sách, tay kia lật từ điển soàn soạt phát sốt ruột, lại còn ghi chép nhoay nhoay, mắt liên tục di động giữa quyển sách và từ điển . "Thế mà anh ta không cận nhỉ ?". Tôi tinh quái nghĩ . Kệ anh ta nghiên cứu sách, tôi ngồi nghiên cứu ... anh ta vậy!

Con trai mà có mái tóc bồng bềnh gợn sóng, mắt đen láy, rèm mi dài, cong tớn lên thế kia, đôi môi dày, đỏ thắm hơi trễ xuống như làm nũng, lại có bờ thế kia thì đa tình lắm, cũng không sướng gì . Lúc anh bặm môi, nhíu mày, tôi giật mình thoáng nhớ đến một người, à đó là người đàn ông trong bức ảnh má treo tường, bảo đó là cha . Cha cũng có đôi mắt đẹp như thế, đôi môi dày có bờ như thế, và cha khổ . Má không nói cha còn hay mất, chỉ bảo "Mày giống hệt thằng cha mày!" rồi thút thít khóc . Mỗi khi như vậy, tôi chạy đến bên gương soi, chỉ thấy một con bé có đôi mắt ốc bươu đen láy, ngoài ra chẳng có gì gây ấn tượng cả . Thật khác với người đàn ông trong ảnh . Nhưng như thế vẫn hơn, đỡ bị bọn trẻ con trong làng gọi là "đồ không cha!".

Cộc ... cộc ... cộc ...! Tôi giật mình nhìn xuống, va ngay phải ánh mắt sắc lẻm của anh ta . Thì ra, nãy giờ thả hồn đi chơi mà mắt tôi lại đậu trên mái tóc anh ta hèn gì ... Anh đánh động tôi bằng cách gõ bút xuống bàn đôi môi mim mím như cười: "Sao chị nhìn tôi kỹ thế ?". Tôi đỏ mặt vì "được làm chị" song vẫn tỉnh táo phản đòn: "Tôi đang cố hoàn thành bức tranh con ngáo ộp để dọa cho con bé hàng xóm chịu đi ngủ ". "Vậy đó được không ?". Anh hỏi với vẻ ranh mảnh . "Nó còn ở trong đầu tôi". "Không sao! Tôi đã có cách!" Nói rồi anh chộp lấy tay tôi đang để trên bàn, nheo mắt nhìn vào mắt tôi khiến tôi nhắm tịt mắt lại vì sợ và xấu hổ, cố vùng mạnh để "đòi tay lại cho ... em". "Chị nói dối phải không ?". Tôi gật đầu thú nhận mà mặt lại vác lên "Sao anh biết ?". "Chị sợ tôi thì làm sao chị dám vẽ con ngáo ộp ?". Tôi cười hì hì khỏa lấp, thấy anh chàng này cũng hay hay nếu không muốn nói là thú vị . "Mình làm quen nhé! - anh đề nghị, thấy tôi chun mũi ngần ngừ (vờ suy nghĩ để làm cao), anh bảo:

- Chị có thể trả lời sau cũng được mà! Tôi có thể đợi .

Tôi đến thư viện thường xuyên hơn và không còn than thở tiền gửi xe đắt nữa . Quen anh, tôi biết thêm được khá nhiều điều, rằng tại sao con gái cần phải biết nấu nướng giỏi và có nữ tính . Bây giờ tôi mới hiểu tại sao mình lại bị người ta bỏ rơi một cách không thương tiếc, và con gái, chỉ ngoan hiền, biết làm nũng không thôi thì chưa đủ . Tôi có thể ngồi suốt cả buổi chiều nghe anh thao thao bất tuyệt về món cóc dầm hay mứt tắc ... Giá như anh là con gái thì hay hơn, với những "chi tiết lệch" của con trai, với con gái thì rất phù hợp . Là con trai nên trông anh xanh xao, có vẻ yếu đuối, con nhà làm sao ấy . Tôi bảo: "Tôi sẽ gọi anh là tiểu thư nhé!". "Tiểu thư à ? - anh ngạc nhiên - Sao không phải là công chúa như mọi người thường gọi ?". "Không! Mình em một tên cơ . Với lại công chúa cũng có nhiều o "kinh khủng ... khiếp lắm!". Anh gật đầu cười "Vậy chị sẽ là Hoàng tử nhá!". Tôi gật đầu cười , hiền lành thấy rõ .

Chán ngồi thư viện, buổi chiều hai đứa đạp xe lăng quăng trên phố . Thích thì cùng hát tướng lên những bài hát không đầu không đuôi rồi phá lên cười, mặc thiên hạ dòm ngó cho rằng hai đứa có triệu chứng điên . "Hoàng tử này! Có phải khi điên, người ta sẽ không còn nhớ gì hết, phải không ?". Tôi gật, chưa kịp thắc mắc thì anh đã thẫn thờ nói: "Ước gì mình có thể điên!". "Vớ vẩn!". "Tôi đang buồn lắm, em biết không ?". Tôi đùa, cố ý kéo anh ta ra khỏi vùng sương mù dày đặc "Tiểu thư mà dám gọi hoàng tử là em à ? Ngược đời thế ?". "Ừ nhỉ ? Vậy là điên rồi đấy!". Tôi nhăn mặt cáu kỉnh: "Đừng nói nữa, được không ?". Anh bỗng nhìn vào mắt tôi như lần đầu . Tôi thấy trong mắt anh cả một trời mây giăng tăm tối đến rợn người, hình như có ai đang kêu cứu . Tôi run bắn, bàn tay lạnh ngắt nhưng lại vã mồ hôi trong tay anh . Anh buông tay tôi ra, lặng lẽ quay đi "Xin lỗi hoàng tử . Đôi mắt của tiểu thư đã bị câm . Nó không biết nói!". Tôi định lên tiếng thì anh vội vàng đề nghị "Chiều rồi, mình về thôi!".

Mấy buổi chiều tôi không đến thư viện, thấy nhớ vô cùng chỗ ngồi quen thuộc . Nhớ những câu chuyện anh nói trong lúc giảng bài cho tôi . Ở bên anh, tôi không thể nổi nóng dù một phút . Lại thấy buồn cười cho mình . Ừ, tôi nhớ anh, tại sao lại không thể chứ ?

Anh không đến thư viện, ba ngày, rồi một tuần . Tôi cứ đinh ninh cho rằng đó là cách anh trả thù tôi . Cũng tự nhiên biến mất không lời từ giã như tôi . Rồi anh cũng phải xuất hiện thôi, coi thử ai gan hơn cho biết .

Một tháng trôi qua, tôi chẳng thể gan hơn được nữa . Buổi trưa, từ giảng đường về tôi ăn quấy quá cho xong bữa rồi chộp lấy xe, đạp đến thư viện, chẳng học được gì, chỉ chờ ... Tôi không còn là tôi nữa, ngắm mình trong gương tôi thấy một con bé tôi lạ lẫm, vẻ gai góc biến mất . Đôi mắt ốc bươu giờ không trợn lên mà buồn vơ vẩn và đẹp . Mái tóc loe ngoe dài chớm vai cũng chưa được tôi đe dọa cắt cụt theo kiểu nào tôi thấy hay hay . Trời ơi, tôi có còn là tôi nữa hay không ?

Lo lắng đến phát điên nhưng tôi chẳng thể làm gì, chẳng biết hỏi thăm ai . Cái trò "tiểu thư" với "hoàng tử" làm chúng tôi chẳng biết tên thật của nhau, mà cũng chẳng quan tâm nữa cơ, để đến bây giờ ...

Anh xuất hiện, người gầy gộc và xanh rớt như tàu lá, nhìn cũng đủ choáng váng chóng mặt . Tôi lao đến bên anh, nghẹn ngào chẳng nói được lời nào, nước mắt cứ trào ra . Anh phân bua "Bị ốm, phải nằm viện!". Tôi giận dỗi "Sao không thèm báo tin ?". Anh khẽ thở dài: "Biết ở đâu mà báo, với lại ... thôi!". "Để ghi địa chỉ cho!". Anh gượng gạo cười "Không cần nữa đâu vì tôi sắp đi xa rồi!". Tôi òa khóc . "Hoàng tử, đừng khóc thế người ta cười cho . Lần này tôi đến để chia tay . Chúc em ở lại hạnh phúc!". Tôi chẳng buồn vặn vẹo vì từ "em" nhẹ bổng, mắt nhòa lệ nhìn anh run rẩy đứng lên, khẽ nắm tay tôi rồi đi ra, không nhìn lại một lần . Một đám lá vàng rơi xuống như ai rắc, một cái lá cong queo đậu trên vai anh . Anh nhẹ nhàng gỡ nó xuống, ngắm nghía một lát rồi dùng một cái que đào đất chôn nó . Tôi lạnh người "Đừng chôn nó anh . Mùa xuân, nó sẽ sống lại mà". "Mùa xuân ư ? - đã qua lâu lắm rồi . Vậy em là mùa xuân nhé!".

Tôi len lén đạp xe theo anh suốt cả buổi chiều . Hy vọng sẽ biết được điều gì đó dù nó có làm cho tôi chết vì buồn chăng nữa . Anh đạp xe chậm rãi qua tất cả những con đường quen thuộc mà hai đứa đã đi, nhìn chăm chú vào quán café hai đứa từng ngồi . Và cuối cùng, anh dừng xe trước một ngôi nhà sang trọng, có cánh cổng màu xanh bợt bạt, lạnh lẽo . Tần ngần một lát, bất ngờ anh quay phắt lại nhìn tôi . Thì ra anh vẫn biết có tôi theo sau . Không trốn được nữa, tôi đến bên anh, nhìn sâu vào đôi mắt con gái ấy nhưng chẳng thấy được gì . Anh cũng lặng lẽ nhìn tôi . "Anh sắp đi đâu xa hở ?". Anh gật . "Anh đi xuất cảnh hả ?". Anh cười méo mó "Xa lắm, đến nỗi dù rất uốn tôi cũng không thể mang theo em được!". "Tại sao ?". "Tôi xin lỗi đã không nói gì được với em . Cũng như tiểu thư chẳng thể nói g`i cùng hoàng tử".

Tôi điếng người, linh cảm có chuyện gì khủng khiếp lắm sắp xảy ra . Anh nhấn chuông gọi cổng . Một người đàn bà đi ra "Cậu Hai, bà và bác sĩ đợi cậu từ nãy giờ!". "Tôi từ giã bạn". Tôi hét lên "Không!". Anh buồn rầu nhìn tôi "Cảm ơn mùa xuân . Hãy đợi cho đến khi chiếc lá xanh trở lại nhé!" rồi lách mình vào cổng, vội vã như người chạy trốn . Người đàn bà nhìn tôi, nửa như cảm thông, nửa như thương hại "Về nhà đi cô! Chẳng còn hy vọng gì đâu ?".

o0o

Bây giờ, mỗi lần đi ngang qua cánh cổng màu xanh nhạt ấy tôi lại nghển cổ nhìn vào như vô thức, và sau đó lại lang thang khắp phố với chiếc lá vàng trên tay . Tôi đã chờ, nhưng nó đã thực sự chết hẳn . Có một lần tôi đánh bạo bấm chuông gọi cổng thì nhận được câu trả lời "Đã từ lâu rồi, ở đây không còn "tiểu thư" nào hết".

Tôi lại đạp xe đi, dừng lại trước thư viện, ngồi đọc những cuốn sách cũ, dù bây giờ tiền gửi xe đã tăng lên 300 đồng ...

 
Tháng chín mưa dầm trên mái ngói

Người ra đi chia nửa trời sầu

Chẳng lẽ như chim lười biêng hót

Mà người thì thôi đã quên nhau .



Ai mà đặt ra mấy câu thơ trên chắc phải thất tình lắm , đau khổ ghê lắm mới não nuột đến vậy. Mà lại là tháng chín. Tháng chín với những cơn mưa đêm dầm dề như đêm nay, những buổi chiều liên tiếp không có lấy một hơi ấm. Tháng chín se sẽ bàn tay lạnh cóng, buồn buồn con tim rét run. Mùa thu trong Nam không có nắng vàng đã đành , sao lại còn cưu mang chi những cơn mưa tháng chín. "Tháng chín mưa dầm trên mái ngói... Mà người thì thôi đã quên nhau ! ".



Tấm thiệp cưới nằm chỏng chơ trên bàn. Cầm nó lên trong tay, tôi nghìn lần muốn xé đi nhưng lại sợ lỡ tay chạm phải tên con người phản bội đó. Khi còn sống, mẹ tôi hay bảo người ta ai cũng có cái tốt cái xấu , mà khi đã xấu rồi thì dễ đi đến tàn nhẫn. Quân thuộc loại này bởi đã tàn nhẫn bỏ rơi tôi, tàn nhẫn đi cưới vợ rồi tàn nhẫn gửi thiệp cưới cho tôi. Không còn nghỉ ngờ gì nữa, họ sẽ cưới nhau. Hai chữ H và Q quấn quít đầy thách thức , dải ruy băng màu hồng nằm vắt vẻo ngang ngược . Thì ra tôi đã thua cuộc bằng một cái phủi tay nhẹ nhàng , nhẹ nhàng đến mức tuyệt vọng rũ ra rồi mà vẫn chưa tin là sự thực .



Tiếng chuông inh ỏi làm tôi chợt tỉnh. Vừa dắt xe vào cổng , nhỏ Thủy vừa làu bàu: "Khi nào có bà ở nhà là tui mệt. Bà chậm chạp vậy hèn chi không giữ nổi ông Quân". Nhìn ánh mắt lạc thần và tấm thiệp cưới lạc lõng trên tay tôi... nó ngưng bặt , quăng xe đạp vào góc tường, ôm vai tôi và nói :" Thôi đừng thèm buồn, thật là đồ khốn nạn".

Quân có khốn nạn không nhỉ, tôi tự hỏi. Thủy ấn tôi nằm xuống giường , tay vớ lấy tấm thiệp . Nó bĩu môi giọng như an ủi tôi: " Bà xem này, họ sến không chịu được , thiệp gì in quê một cục, màu mè và thơm sực nức ". Thấy tôi cứ im như thóc, nó cụt hứng rút ra khỏi phòng. Mãi đến lúc này tôi mới khóc, nước mắt ở đâu cứ trào ra không dứt, tôi khóc đến mỏi mệt rồi ngủ quên, cửa phòng cũng không đóng ,còn gì nữa đâu mà mất ! Rồi cơn mưa bất chợt đánh thức tôi dậy và không sao ngủ lại được nữa. Thử tưởng tượng tôi nằm yên như thế, mắt nhìn lên trần nhà, tháng chín mưa dầm trên mái ngói...



Lạ thay, sau một đêm gần như không ngủ tôi thấy mình tỉnh táo trở lại . Ngồi bó gối trên giường. tôi chiêm nghiệm lại những gì đã xảy ra . Đối với một đứa con gái hai mươi tám tuổi thì nói chung mọi sự cũng không đến nỗi quá tồi. Tôi mất một tháng để quen Quân, Quân mất hai tháng để theo đuổi, hai đứa mất hai năm để yêu nhau. Quân mất một ngày để nói chia tay và một tháng để đi lấy vợ . Tất cả đều rành mạch và tròn trịa. Tôi biết không phải Quân muốn mời tôi mà thật ra đó là ý của Hạnh . Tôi đã lầm nó ngay từ đầu . Trước đây tôi đã từng ngồi sau lưng Quân, ôm eo tình tứ khi chạy ngang Hạnh. Quân hỏi vọng ra sau:" con bé nào trông nhà quê vậy. mới vô làm chỗ em hả ?" Tôi cười giòn tan: "Ừ, mới vô. Hiền lắm, anh làm quen không? Sau đó rất tự nhiên tôi giới thiệu Quân với Hạnh khi lại tình cờ gặp nhau trên đường đi làm về. Nó cười nhỏ nhẹ, hiền khô: " Dạ, em rất mến chị Thảo, bây giờ lại được làm quen với anh Quân".

Đấy vậy mà bây giờ họ chuẩn bị lấy nhau, để nay mai này đến phiên tôi sẽ nói : " Dạ , tôi rất mến Hạnh, bây giờ lại được biết anh ".

Buồn cười thật, thì ra chuyện gì cũng có thể xảy ra trên đời này. Ngay cả cái đứa ra vẻ hiền thục nhất cũng thành quỉ quái táo bạo khi yêu . Nó đã cướp Quân lúc nào tôi không biết. Chỉ biết một ngày kia tôi tình cờ chở Thủy đi thi ngang nhà Quân lúc tờ mờ sáng, thấy Hạnh từ cổng bước ra , bàn tay họ níu kéo nhau dưới vòm hoa giấy. Tôi hiểu như vậy là hết. Mà hết thật rồi còn gì!

Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có lúc mình ngồi trong căn phòng vắng lặng này, đối mặt với nỗi thất vọng, tự mình an ủi mình, và lạ lùng hơn là tìm cách bào chữa cho họ . Tôi thấy mình giống như cô bé tội nghiệp trong bài hát Sad movies (Chuyện phim buồn) . Có điều tôi không còn mẹ để được mẹ hỏi vì sao con khóc. Tôi nào có thèm nghĩ đến họ đâu, nhưng hình ảnh họ bên nhau cứ làm cho đầu tôi rưng rức. Vậy là cái bàn tay hay nắm tay tôi bây giờ đang nắm một bàn tay khác , chiếc xe hay chở tôi đi giờ chở một người khác, cái tật gãi gãi đầu tôi ghét cũng

trở thành một thói quen đáng yêu của người khác . Một người mà công bằng để nói , tôi thấy thua kém tôi nhiều (?).



Trong lúc tôi đang gậm nhấm cơn đau của mình thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Tôi muốn bảo "vào đi" mà tiếng nói không phát ra được. Thật không có bệnh chi quái lạ như bệnh thất tình. Khi người ta bỏ mình rồi thì tựa như bao nguồn lực biến mất , hồn phách lơ lửng, mặt mày ngơ ngác, bơ phờ. Thủy bước vào, tỏ ra nhẹ nhàng, lịch sự như lúc gõ cửa.

Đứa em gái ân cần ôm lấy cánh tay tôi , vỗ vỗ nhẹ như ru tôi ngủ . Dường như nó muốn khuyên tôi: "hãy ngủ đi, quên đi, tất cả chỉ là một con zéro to tướng !".

Ừ nhỉ, tại sao tôi lại có thể lụy vì một người như thế kia (dù rằng nói cho cùng thì người ấy quả là đẹp trai, học giỏi và có nhiều tài vặt !)

Sự vuốt ve non nớt của Thủy làm tôi thấy mình sáng suốt lại và manh nha trong đầu một kế hoạch phục thù. Phải làm sao cho Quân cũng đau như tôi đau. Cái gì ngăn cấm tôi dự tiệc cưới của họ chứ ? Đấy đã mời thì đây sẽ đi , đường hoàng đi, thản nhiên đi. Hay là mình sánh đôi với Phi hoặc tỏ ra thân mật với Thắng . Dĩ nhiên mọi người là bạn thân của nhau nhưng có sao đâu nào ! Phải như vậy mới đầy kịch tính . Tôi tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên và ánh mắt tiếc nuối của Quân khi thấy tôi vui vẻ bên những người kia. Tôi sẽ ra vẻ hững hờ khoác lấy tay Phi. hoặc thân mật sửa chiếc cravate của Thắng Vậy là đủ để "nó" chết rồi ! Nó bỏ mình, nhưng nó không đành lòng nhìn mình đi với người khác. Khi đi ngang nó, mình sẽ nheo nheo mắt, rồi cười cười. Phải ráng làm sao cười nửa miệng thôi , làm sao cho có vẻ khinh bạc một chút. Cái kế hoạch lẳng lơ tôi vạch ra thật là quyến rũ ! Tôi đập vai Thủy:" ngồi dậy đi với chị". Thủy lơ mơ: " Đi đâu bây giờ?" Tôi vỗ lên má đứa em thân thiết: "đi mua vải may đồ dự đám cưới Quân ".



Ngày tôi nhọc lòng chuẩn bị rồi cũng đến . Sau những cú phone hẹn hò với Thắng với Phi, dặn họ chờ tôi đến. giữ chỗ cho tôi, tôi thấy mình đã đủ hành trang để bước vào bạo loạn. Chiếc áo mới may thật đẹp , thật thời trang (có điều Thủy nói nó hơi hở hang, không hợp với tính cách tôi). Tôi nhún vai : " nếu hở đẹp thì cứ để cho nó hở. Biết đâu Quân đã cưới tao nếu tao bạo như con Hạnh ". Thủy lắc đầu không nói gì. Từ lúc nào em tôi đã nhìn tôi băng tia nhìn thương hại ?

Có ai ngờ đâu vào phút chót kế hoạch của tôi bị phá vỡ . Một va chạm không đâu trên đường đã làm tôi kẹt xe gần nửa tiếng đồng hồ Khi tôi tới nơi thì khách mời đã đông đủ, nhìn mãi không thấy Phi và Thắng đâu . Tôi len lỏi giữa những dãy bàn, có những cặp mắt nhìn vào đôi vai để trần của tôi . Giữa lúc đang lúng túng không biết ngồi vào đâu thì bỗng có tiếng người nói: "Cô ngồi vào đây cũng được, chỗ này còn trống ". Tôi quay lại, không biết làm gì hơn là làm vị khách cuối cùng bên chiếc bàn đã đầy người. Miệng lí nhí cảm ơn, tôi đảo mắt nhìn quanh. Toàn là người lạ. Bên phải là một bà mập ú đeo đầy nữ trang . Tò mò nhìn qua bên trái. thấy một đôi mắt đen dưới hàng chân mày rậm. Giữa lúc đó thì người ta bắt đầu giới thiệu cô dâu chú rể. Trong tiếng nhạc thiêng liêng, Hạnh hiện ra rạng rỡ bên Quân tươi tắn. Tôi nghe như mình đang trôi tuột xuống, xuống mãi một vực sâu không đáy. Cho đến lúc này đây tôi mới biết mình là một đứa ngu . Mọi thứ nghị lực giả tao tôi cố tình ngụy trang bỗng chốc như những hình nhân bằng giấy rã tan ra trong mưa . Lại mưa "Tháng chín mưa dầm trên mái ngói, người ra đi chia nửa trời sầu...".

Không phải Quân đang ra đi đó sao ? Những tràng vỗ tay dồn dập khiến tôi lấy lại cảm giác. Tôi ngợp mắt khi những chiếc ly nâng lên. bia rượu sóng sánh. Nước mắt ở đâu rơi vào trong ly. Không phân biệt được đâu là thủy tinh đâu là giọt lệ. Vậy là xong, và đây là sự thực. Tôi đã vĩnh viễn mất Quân, sao đến bây giờ tôi mới nhận ra điều ấy. Sao tôi đến đây làm một tên hề khốn khổ. Không, tôi phải rời khỏi nơi đây ngay lập tức . Chiếc áo hở vai những trò kịch tôi định đóng với Phi và Thắng quả là vô duyên và trơ trẽn . Tất cả chỉ là những bám víu nông nổi trẻ con. May mà họ đã không nhìn thấy tôi. Rồi rón rén như một con mèo vụng trộm, tôi khẽ đứng dậy. lần bước đi về phía cửa Không ai chú ý vì họ mải nhìn lên sân khấu nghe người ta giới thiệu bà con hai họ . Tôi miên man đi ra cổng nhà hàng. Phải đi bộ một đoạn mới đến chỗ để xe. Một vài tiếng huýt sáo vang lên. Vì cớ gì tôi đi một mình trong đêm, vai trần, màu áo lộng lẫy và cõi lòng tan nát...



Đến chỗ để xe mới nhớ khi nãy mình đi taxi . Đầu óc tôi lộn xộn quá rồi . Vậy là phải đi ngược trở lại. Nhịp chân quýnh quít trốn chạy, còn trong tim thì rộn rã cơn buồn. Có ai cảm thấy như tôi không, một nỗi buồn rộn rã ? Đoạn đường rất ngắn mà sao tôi đi hoài không tới. Hình như có tiếng ai gọi trong hoang mang. Tôi ngẩng lên nhìn: một đôi mắt đen dưới cặp chân mày rậm đang nhìn tôi. Thấy chưa, rốt cuộc rồi tôi cũng có bạn. Người ấy kéo tôi lên xe. Và cuối cùng tôi cũng về đến nhà bình yên với một cơ thể sốt 39 độ .



Những ngày ngã bệnh gay go ấy tôi luôn thấy một cặp mắt đen nhin tôi ân cần . Vẫn là tháng chín với những trận mưa đêm, nhưng tôi bắt đầu đón nhận nó bằng cõi lòng thanh thản. Một ngày kia mắt đen đến nhà tôi khi tôi vừa đi làm về. Cha tôi mời ở lại dùng cơm với gia đình . Buổi tối trôi đi trong êm ả. Tôi nhìn lên tờ lịch, thấy ghi ngày 30 tháng chín. Khi mắt đen giã từ ra về, trời lại đổ cơn mưa. " Vẫn còn là tháng chín ", tôi nói nhỏ. Mắt đen cười độ lượng: "Em sắp đọc bài thơ ruột của em về tháng chín phải không? Thủy có nói cho anh nghe rồi ". Tôi đứng tựa lưng vào tường, lặng im không nói gì. Lúc này khoảng cách giữa hai người đã gần lắm. Tiếng mưa cứ rơi đều đều thỏ thẻ. Tôi không thể nào không buột miệng: "Tháng chín mưa dầm trên mái ngói...". Mắt đen trịnh trọng để một ngón tay lên miệng tôi, rồi cất giọng rất thi sĩ: "Mình thương nhau chia nửa trời sầu..." .

 
Khi tôi trở lại thăm C. thì em đã có một đứa con gái lên 2 tuổi. Cuộc gặp gỡ khá vui vẻ, tuy hơi gượng ép đôi chút. Cả gia đình em đều tiếp đón tôi niềm nở, đặc biệt là mẹ em. Tôi đã chuẩn bị đầy đủ "năng lượng" cho cuộc tiếp xúc này, mặc dầu chuyện tôi và em vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có câu trả lời.

Chúng tôi cùng viết lên những trang quá khứ đẹp đẽ và thơ mộng. Hồi ấy tôi là học sinh giỏi nhất trường, còn em là hoa khôi và hơn tôi ... 2 tuổi. Chẳng trách cha ông có câu "nhất gái hơn hai, nhì trai hơn một". Tốt nghiệp phổ thông, tôi thi đại học, rớt và tiếp tục thi lần nữa mới đậu. Chúng tôi vẫn thư từ thăm hỏi nhưng càng về sau càng thưa dần. Một người bạn ở quê lên thăm báo cho tôi biết mọi sự đã thay đổi. Chỉ mới nghe vậy thôi, tôi tự ái và ngắt mọi tin tức. Nhân vật thứ ba mà tôi nghe được không ai xa lạ, chính là bạn thân cùng lớp phổ thông. Cảm giác bị xúc phạm ghê gớm khiến tôi không còn đủ tỉnh táo trong ứng xử và ảnh hưởng không ít đến học tập. Tôi hận bạn, hận em và ghét cay ghét đắng trong đời cái kiểu yêu tay ba nhập nhằng giữa bạn và người yêu như vậy.

Tốt nghiệp đại học với mảnh bằng loại khá ngành văn, tôi tiếp tục thời kỳ thất nghiệp hơn hai năm. Nhận được thiệp cưới của em, tôi mới "bật ngửa" vì chú rể là một cái tên lạ hoắt. Hóa ra trong nhiều năm dài tôi đã hiểu lầm bạn bè và hiểu lầm em! Tôi phải làm sao đây? Cảm giác hối hận và hổ thẹn khiến tôi không dám đến dự tiệc cưới của em. Tôi tự trách mình vì đã quá tin vào dư luận, một thứ dư luận bâng quơ, chưa kiểm chứng. Song mọi chuyện đã quá muộn.

C. trách tôi rất nhiều. Em nói : "Chuyện giữa chúng ta bắt đầu từ sự hiểu lầm nhỏ nhen và chồng chất nhiều lên cùng năm tháng. Không ai có lỗi hoàn toàn. Có điều đáng tiếc là cả hai đều phải trả giá khá đắt."

Tôi biết rằng kể từ giờ trở đi, tôi không nên đến thăm em nữa. Tôi không thể lấy quá khứ để bù đắp cho tương lai. Tôi không thể phá vở hạnh phúc của gia đình em nếu tôi còn yêu em. Lúc chia tay ra về, em đột nhiên nói với con em: "lại hôn chú đi con!". Cháu gái chạy lại hôn lên má tôi rồi trở về bên mẹ. Em cúi xuống ôm con và đặt lên môi nó một nụ hôn nồng nàn. Ánh mắt long lanh nhìn tôi.

Tôi biết, đó là lời chia tay đẹp nhất nhưng vĩnh viễn khép lại một chuyện tình.


30 Trang « < 13 14 15 16 17 > »  
Danh Ngôn Tình Yêu

*Khi bắt đầu yêu tức là bắt đầu bước vào cuộc sống.
*Muốn biết thế nào là tình yêu thì phải biết sống cho kẻ khác. Sống cho kẻ khác tức là yêu.
*Ðời người như một cành hoa mà Ái-Tình là một giọt mật.
*Một người đàn ông càng giàu càng khó cho đàn bà chung tình với mình.Họ đã hành động đúng vì không phải có tiền là muốn gì cũng được.
*Cái khổ của đàn ông là vợ ghen, cái khổ của đàn bà là chồng vui tính.
*Ðàn ông không vợ không tranh đấu.Ðàn bà không chồng không đau khổ.
*Tuổi trẻ là tuổi không ngại ngùng gì cả và không ghi ngờ gì cả.
*Muốn giữ chồng một cách hay tuyệt là làm sao cho chồng ghen một chút chút.
Muốn mất chồng một cách hay tuyệt là làm sao cho chồng ghen một chút chút thêm một chút chút.
*Tình yêu thường làm cho con người mù quáng. Khi hai kẻ yêu nhau bao giờ cũng cho người mình yêu và những chuyện của mình hoàn toàn hợp lý.
Chỉ có những người ngoài mới nhận được đâu là phải đâu là sai.
*Khi hai kẻ yêu nhau lúc xa nhau còn nói đến chuyện xa nhau là họ còn nhớ tới nhau.
*Khó mà thương yêu được một lần thứ hai người mà mình đã hết thương yêu.
*Ái tình là cái khôn của người dại, là cái dại của
người khôn.

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31

Yêu Đơn Phương

Yêu đơn phương là yêu thầm lặng lẽ
Yêu 1 mình và cũng thật mê say
Nhớ người ta quằn quại suốt đêm dài
Nhưng ko dám ngỏ lời khi đối diện..

Yêu đơn phương là yêu kô hò hẹn
Kô 1 lần giấu mẹ bước bên nhau
Trót gặp nhau thì chỉ khẽ cúi đầu
Rồi ngơ ngẩn nhìn người ta khuất bóng..

Yêu đơn phương là âm thầm hi vọng
Dựng lâu đài xây gác mộng tình yêu
Nhưng nói nhiều mà chẳng được bao nhiêu
Đành tạm xếp tôn thờ trong giấc mộng

Yêu đơn phương là yêu từ một hướng
Lỡ yêu rồi đau đớn trách được ai
Càng đau đớn càng da diết thêm lên
Càng nhung nhớ đêm đêm ôm gối chiếc..

Yêu đơn phương là yêu kô dám ngỏ
Biết bao giờ người ấy biết mình yêu
Mình câm lặng chịu cảnh cô hiu
Hay họ biết mà chẳng cần tranh cãi.. tear.gif

Bạn bè
le_phi47
le_phi47
cubiway
cubiway
o0o_lol_o0o
o0o_lol_o0o
ruanshi
ruanshi
michael
michael
 
Xem tất cả

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com