Người viết bài viết này là một cô gái còn rất trẻ mê hội họa. Với cô, những nhát cọ, những bức tranh là tất cả những đam mê, mà không, còn hơn cả đam mê, phải gọi đó là tình yêu mới đúng… Cuộc sống với cô, chỉ là đi và vẽ…
Thường khi ngồi rỗi là nghĩ đến người này người kia. Lên xe bus thì chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa. Lúc nhắm mắt thì chỉ có một câu hỏi nhảy Rap trong đầu "Bao giờ thì đến nơi". Thảng hoặc mở mắt ra thì ước lượng xem đoạn đường này còn cách trường bao xa. Nhiều khi nghĩ trong triết lí Thiền, người ta luôn muốn đạt được trạng thái không cần phải cố gắng nữa. Nhưng để đạt được trạng thái đó, cần phải cố gắng đến tận cùng. Ngồi trên xe bus là một sự cố gắng, chưa phải tột cùng, nhưng cũng là khủng khiếp. Giá mà ngồi mãi như thế, đột nhiên vào một ngày ta nhập thiền chỉ 5 phút, 5 phút thôi cũng đã là hạnh phúc. Một ngày không nắng, không mưa, không nghĩ suy, không những câu hỏi nhảy Rap, không chán ốm vì cái mùi xe + máy lạnh khăn khẳn, không cả những buồn vui lẫn lộn nhàu nhĩ. Xe cộ chạy ngờ ngờ trên phố, nhà cửa kìn kìn vụt qua tai. Gã ngồi cạnh bên nghếch chéo chân. Gã sở hữu một đôi mi cong vút, một cái túi bố đẹp, một cái vòng tay xỉn khè, một đôi dép xỏ ngón La Mã có ngón chân luôn ngọ nguậy. Gã bất chợt quay nghiêng - bắt gặp ánh nhìn soi mói - khuôn mặt lạnh và xương từ từ chạm hình một cú nhếch môi. Nụ cười ấy hàm nghĩa gì?! Chợt một câu hát cũ vang lên trong óc "Ta thấy em trong tiền kiếp... khi rừng chiều đổ mưa...". Thầy bảo là phải vẽ như một thói quen, đi đâu, làm gì, thấy hay thì vẽ ngay. Chính từ những thứ ấy sau này sẽ tạo cảm xúc. Không cần vẽ những thứ quá rối rắm, hay gán ghép cho nó một ý tưởng cụ thể... Chỉ một ngón chân ngồ ngộ, hay một bông cỏ dại mọc ven đường. Thằng Q bảo nó học cái trường này những 11 năm, chẳng thu lượm được gì. Cái trường này chẳng dạy được gì cho nó. Nghề này nó thế bạn ạ, không phải anh học từng ấy năm ra là chắc chắn có một nghề trong tay. Sẽ có kẻ như Q cảm thấy chới với, nhưng cũng có khối anh làm được việc. Nếu cảm thấy sai đường rồi thì quay ngay đi, chọn hướng khác mà bước cho êm đềm... Nghệ thuất nói chung và hội hoạ nói riêng, có một đặc thù là không phải anh cứ học nhiều, anh vẽ khéo là anh có tài. Nhưng người ta buộc phải học để từ quy luật tìm ra cảm xúc. Có những bức tranh ở trong trường cho là đẹp, ra ngoài không cách gì bán được, và ngược lại. Cũng có những anh đi chệch khỏi quy luật, nhưng lại là thiên tài, đừng nghĩ những anh ấy không học, mà trái lại, họ rất siêu về các nguyên tắc. Thử nghe câu thơ này của Nguyễn Bính nhé… "Anh đi đấy, anh về đâu?! Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm..." Rõ ràng là một câu không có động từ, văn như thế cho bao nhiêu điểm? Nhưng mà nó rất hay. Không có động từ nhưng cái nhịp điệu lại tạo cho ta cảm giác cánh buồm trôi xa dần, xa dần, và rồi mất hút.... Người hoạ sĩ muốn tác phẩm của mình có sức hút phải quan sát, phải dùng cái đầu để phát hiện ra những tinh tế trong cuộc sống, truyền nó vào nét cọ, ra cảm xúc. Có nghe bài "Nhìn những mùa thi đi" của Trịnh chưa? Có một câu rất hay như thế này: "Chiều tím loang vỉa hè...". Nghe một câu thế thôi mà ta cảm nhận được một buổi chiều vàng đẹp ma quái. Cái vàng lan toả khắp không gian nhưng ẩm và không chói. Vì sao? Vì màu tím... Trong quy luật của hội hoạ có 3 cặp màu đối đỉnh: đỏ - xanh lá, vàng - tím, lam - cam. Hễ ánh sáng đỏ (nóng) thì cho bóng đổ xanh lá (lạnh). Hễ ánh sáng vàng thì tạo bóng ngả tím. Vận dụng những quy luật ấy vào trong tranh sẽ tránh được tình trạng đơn màu. Làm được điều ấy rất khó, khó lắm. Nhạc sĩ Trịnh chưa chắc đã vận dụng vốn kiến thức về hội hoạ vào bài hát, mà biết đâu, ông cảm nhận điều đó từ chính thực tế cuộc sống, từ cảm nhận sâu sắc, tinh tế của mình về thiên nhiên. Cũng quy luật về màu bảo rằng 3 màu lam, đỏ, vàng có thể pha ra tất cả các màu, kể cả trắng và đen. Không tin ta thử nhé. Pha lam và đỏ ra tím, cộng một ít xíu vàng ra đen. Màu trắng khó hiểu hơn một chút, để dễ hình dung, ta tưởng tượng đến 3 ánh đèn pha cực mạnh đại diện cho 3 màu ấy rọi vào nhau. Một người đi giữa 3 luồng sáng ấy sẽ trở thành vô hình. Buổi chiều ngồi trên bờ sông nhìn ra phía xa thật là dễ chịu. Những đám lục bình trôi vô định cũng như những đám mây trên nền trời lơ đãng bay... Mọi sự vật tồn tại trên cõi đời này đều có lí do của nó. Nếu như đứng giữa 2 luồng sáng giao nhau thì chính bản thân ta không tồn tại, vậy chẳng phải mọi thứ đều là ảo ảnh hết sao? Những kí ức lần lượt dựng hình trong tâm tưởng. Những khuôn mặt trôi vụt qua. Những nụ cười thấp thoáng tắt. Ảo ảnh của kí ức là thực, hay bản thân con người đó là thực? Gương mặt nào đọng lại, và những hình hài nào sẽ tan đi?! "Tất cả những đường vô tận trong không gian sẽ nằm trong mặt phẳng vô tận của không gian". Bầu trời đêm đầy sao chính là nó, và vạn vật trong không trung cũng là nó. Giây phút kì diệu nhất là khi ta bỗng thấy mình hoá thành ảo ảnh... Thường thì con người hay tự đánh giá thấp hơn khả năng thực sự mình có. Nghĩ là mình không làm được, hoặc tự gán ghép là nó ko phù hợp... Cái đó là lý thuyết, mang những thứ ấy ra an ủi giờ này chẳng thú vị gì đâu, thực sự là mình bất lực khi không truyền tải được một phần nào đó ý nghĩ vào tranh. Loay hoay ko biết phải thể hiện như thế nào cho phải... Cảm giác bất lực trước giá vẽ thường xuyên trở lại, chán nản và mỏi mệt với chính bản thân, khi nhìn những thành công khác... Một chút cuồng vọng của ngày đã qua không đủ làm ấm bầu nhiệt huyết lên thành nỗi say mê.... Mỗi một ngày mới bắt đầu là một niềm hy vọng nhen nhúm, nhưng có ai biết rằng khi mỗi ngày tắt đi có một kẻ muốn chạy trốn khỏi những giày vò của đam mê... Nói mãi những từ kinh điển như thế này nghe hơi sáo rỗng, nhưng tại sao ta luôn quay quắt với chuyện nghề và nghiệp.... Nude 1, 2, 3, 4, 5... bồng bềnh, vàng, trắng, xanh, đỏ,... gam màu ấy thật nhẹ, trôi... Núm hồng vơ vẩn bay... một cuộc tình thoáng.... một cánh chim hạc trơ mình trong không gian... Cái đó chỉ là sự nghiêng mình trước cái đẹp, còn lại thì không... Thật không? Rung cảm nào là thật và rung cảm nào chỉ là sự ngưỡng vọng? Quay đi... tìm được gì trong ấy? Hay đọng lại chỉ là sự chông chênh tự chuộc lấy... Có ai như mày không, tự chuốc lấy nỗi khổ vào thân... Một đằng là bước nhẹ nhàng, một đằng là gai và mờ mịt... Chữ kí? Nó làm sao ấy nhỉ? Đừng khẳng định cái tôi nhiều trong ấy quá, nhỏ thôi, nhẹ thôi, nhưng nó phải góp phần vào bố cục tranh, đừng để nó là một cục ghẻ... Ồ, hơi thô thiển một chút, nhưng thật đấy, một lời góp ý chân thành. Đừng để người ta nghĩ đấy là một sự cẩu thả... buồn... buồn ơi là buồn... thể hiện mình khó lắm nhé... |
Bạn bè
Bài viết cuối
9 ân đức của Cha Mẹ
Sổ lịch
♥ Hãy nhớ rằng ...♥
Thực đơn người xem
(..::| Yêu là gì? |::..)
Phải chăng là khi tim bạn đập nhanh, lòng bạn tay bạn ướt đẫm mồ hôi, giọng nói bạn phải chạy theo mới có thể bắt kịp với nhịp đập trái tim nơi lồng ngực?
Đó chưa phải là yêu… Chỉ là THÍCH Phải chăng là bạn không thể giữ cho mắt và tay bạn rời khỏi họ? Đó chưa phải là yêu… Chỉ là SỰ THÈM MUỐN Phải chăng là bạn luôn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người vì họ rất tuyệt? Đó chưa phải là yêu… Chỉ là MAY MẮN Phải chăng là bạn cần họ vì bạn biết họ đang có mặt bên cạnh bạn? Đó chưa phải là yêu… Bạn cảm thấy như thế, bởi vì bạn đang CÔ ĐƠN Phải chăng là bạn ở bên cạnh họ vì đó là điều họ muốn? Đó chưa phải là tình yêu… Chỉ là LÒNG TRUNG THÀNH Phải chăng là bạn ở bên họ vì vẻ bề ngòai của họ làm cho tim bạn đập nhanh hơn một nhịp? Đó chưa phải là yêu… Chỉ là SỰ MÊ MUỘI Phải chăng là bạn tha thứ mọi lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm họ? Đó không phải là yêu… Đó là TÌNH BẠN Phải chăng là khi bạn nói với họ rằng họ là người duy nhất bạn nghĩ tới? Bạn không yêu họ rồi vì… bạn đã NÓI DỐI Phải chăng là bạn cho họ những thứ bạn thích vì lợi ích của họ? Đó chưa phải là tình yêu… Chỉ là LÒNG THẢO Thế nhưng… Khi tim bạn vỡ vụn và đau nhói những lúc họ buồn... Đó mới là YÊU Khi những người khác dù có thu hút bạn, nhưng bạn vẫn ở lại bên cạnh họ một cách không hối hận… Đó mới là YÊU Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì bạn biết đó là một phần tính cách của họ… Đó mới là YÊU Khi bạn khóc vì những nỗi đau của họ, dù là nhiều lúc đối với những nỗi đau đó, họ còn cứng cỏi hơn cả bạn nữa… Đó mới là YÊU Khi bạn cảm thấy như ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc đến đau lòng… Đó mới là YÊU Phải chăng bạn bằng lòng đưa trái tim, cuộc đời, sự sống cho họ chứ? Nếu có thì đó là YÊU Tình yêu có muôn vàn điều kỳ diệu và trong muôn vàn điều kỳ diệu có tình yêu « CHỈ CÓ TÌNH YÊU »
Ngày mới đã bước sang được 2 tiếng rồi, trời vẫn mưa rả rích Anh với em lại gặp nhau nơi ngã tư xưa Em nói với anh rằng em còn phân vân quá Rằng em chẳng thể quyết định được điều gì Vậy có phải là em muốn anh quyết định hộ lòng em Nhưng chỉ có tình yêu mới cho ta biết rõ Nên thử lại 1 lần hay quay bước ra đi Nhưng anh vẫn tin vào một ngày mai tươi sáng của đôi mình Vì thế anh sẽ cố gắng với những gì anh có thể Và ngày đêm nguyện cầu trái tim em sẽ có khi rộng mở Nhưng anh chẳng thể cho em hiểu hết lòng anh Đó là điều chỉ tình yêu làm được Trong vòng tay em cùng ngắm buổi rạng đông Mặt kề nhau mà như thể cách xa ngàn vạn dặm Chân lý này anh đã gắng hết mình cho em hiểu Rằng tình yêu có thể vượt lên trên tất cả mọi nỗi đau Nếu ta có niềm tin, nếu ta rộng mở tấm lòng Nhưng chỉ có tình yêu mới cho ta biết rõ Nên thử lại 1 lần hay quay bước ra đi Nhưng anh vẫn tin vào một ngày mai tươi sáng của đôi mình Vì thế anh sẽ cố gắng với những gì anh có thể Và ngày đêm nguyện cầu trái tim em sẽ có khi rộng mở Nhưng anh chẳng thể cho em hiểu hết lòng anh Đó là điều chỉ tình yêu làm được Và anh biết nếu anh có thể tìm được đủ ngôn từ Để đến được nơi sâu thẳm trong trái tim em Ngọn lửa giấc mơ của chúng ta sẽ lại được nhen lên Và sẽ không để chúng ta phải nói lời chia tay mãi mãi Nhưng chỉ có tình yêu mới cho ta biết rõ Nên thử lại 1 lần hay quay bước ra đi Nhưng anh vẫn tin vào một ngày mai tươi sáng của đôi mình Vì thế anh sẽ cố gắng với những gì anh có thể Và ngày đêm nguyện cầu trái tim em sẽ có khi rộng mở Nhưng anh chẳng thể cho em hiểu hết lòng anh Đó là điều chỉ tình yêu làm được Đó là điều chỉ tình yêu làm được »Điều Kì Diệu Mang Tên Tình Yêu«
(¯`Tình Yêu Là Sự Tôn Kính´¯)
- Tình yêu là sự tôn kính , là đìều đầu tiên để nhân loại trở lên tốt đẹp .
- Tình yêu là vô giá : Không bán không yêu không mặc cả .Muốn được yêu phải đem đời trả giá . - Trái tim cảm nhận được những gì đẹp nhất mà con người không thể nhìn thấy hay chạm tới được . - Ai yêu mãnh liệt người đó sẽ tin vào điều không thể . - Tình yêu đẹp nhất cũng cần có nước mắt . - Sự giận dỗi trong tình yêu cũng như muối , không nên cho quá nhiều . - Sự lừa dối của tình yêu ghê sợ hơn tất cả ! - Tình yêu như những đốm lửa , nó đốt cháy đến tận xương tuỷ và toả sáng đến tận trời xanh . - Lời dèm pha , đó là những mũi tên có lửa . - Hình ảnh của người yêu không thể già đi.Vì mỗi giây phút là giờ nó sinh ra . - Tình yêu có thể hoá túp lều tranh thành lâu đài vàng . - Ghen tuông làm đảo lộn và đầu độc những gì tốt đẹp nhất trong tình yêu . - Hạnh phúc nằm ngay trong nhà mình , không nên đi tìm trong vườn ngưởi khác . - Bất cứ số phận nào cũng tìm thấy trong tình yêu một chỗ dựa . - Tình yêu mà không có sự tôn trọng thì không thể tiến xa được , bay xa được . - Không có gì dịu dàng và cứng rắn như trái tim . - Người ta xét đoán theo vẻ bề ngoài hơn là thực chất .Ai cũng có mắt nhưng ít người có khả năng nhìn thấu suốt . - Người phụ nữ chỉ tin lời tỏ tình khi nói lên khẽ khàng và giản dị . - Cần phải gặp một quỉ xứ để hiểu lấy một thiên thần . - Hãy yêu bằng một tình yêu lãng mạn nhưng đừng quên bước hụt hẫng muôn thủa khi trở về với thực tế . - Tình yêu như dòng sông cuộn chảy , không có chỗ cho kẻ ngược dòng . Vẻ đẹp đánh vào mắt nhưng phẩm giá chinh phục tâm hồn . - Không có gì cao quí và đáng kính hơn lòng chung thuỷ. Ngày xa anh …
Ngày xa anh…
Ngày xa anh… Em nghe tim mình say mèm vì uống quá nhiều nỗi nhớ… Những nỗi nhớ mang tên "Không Dịu Êm". Ngày xa anh… Em học được cách tận hưởng cái cảm giác chờ đợi. Ngày xa anh… Ngày qua nhanh hơn em tưởng. Sáng nhớ anh. Chiều nhớ anh. Tối nhớ anh. Rồi lại bắt đầu một ngày mới nhớ anh. Thật lạ lùng, với em ngày không dài như người ta vẫn thường cảm thấy khi xa người mình yêu. Có lẽ, khi có một điều gì đó để đợi chờ, ngày sẽ ngắn hơn và thú vị hơn. Hay có lẽ, anh đã làm tâm trí em phải bận rộn suốt ngày nên mới thấy thời gian bay nhanh như thế. Ngày xa anh… Nghĩ về anh dường như đã trở thành thói quen của em mất rồi. Và sự thật, ngày nào em cũng phát hiện ra cùng một điều như nhau, đó là, không khi nào em ngừng nghĩ về anh. Em như một chiếc tủ mà khi mở ra tất cả các ngăn đều chứa đầy hình ảnh của anh trong đó. Ngày xa anh… Em khám phá ra những giá trị của Internet, của Yahoo, của Mobiphone mà trước đây em chưa hề nghĩ mình sẽ quan tâm nhiều đến như vậy. Và em thầm biết ơn tất cả hơn bao giờ hết. Ngày xa anh… Em nhận ra một điều, không phải lúc nào những ký tự được gõ trên bàn phím cũng đều là những thứ vô hồn, vô cảm. Thật đấy! Em nghe thấy giọng nói của anh. Ánh nhìn ấm áp sau đôi kính cận. Cái nụ cười ngọt ngào pha chút lém lỉnh. Cái hếch mũi khó chịu. Cái đầu đinh ngô ngố trông yêu không chịu được… Và anh. Em ngắm anh qua những ký tự tưởng chừng như không có linh hồn ấy. Ngày xa anh… Em biết thế nào là cái cảm giác bất ngờ đến hạnh phúc, cứ mỗi khi xuất hiện dòng thông báo từ Yahoo "You have 1 new mail message", cho dù đã là cái mail thứ 300 rồi. Ngày xa anh… Mail, em không thể sống thiếu mail. Mail em thích và em thích mail. Em học được cách thổi vào những bức mail linh hồn em, nụ cười em, và cả nhịp đập tim em nữa. Ngày xa anh… Em thưởng cho mình cái cảm giác sung sướng, cứ mỗi khi thêm vào được một điều mới mẻ trong chuỗi những phát hiện của em về anh, tựa như một đứa trẻ lần đầu tiên khám phá ra một điều gì đó rất thú vị. Ngày xa anh… Em học được cách tận hưởng và biết ơn mọi khoảnh khắc em được đón nhận mỗi ngày. Cuộc đời này không hoàn toàn màu hồng nhưng nó thật đáng yêu. Mỗi một ngày với em là một món quà quí giá, và khi mở nó ra, em thấy anh trong đó! Ngày xa anh… Tự nhiên thích ngắm máy bay trên bầu trời xa kia. Thấy thân quen ngỡ như anh đang ngồi trên đó. Ngày xa anh… Em hay xách xe lòng vòng xuống phố. Thèm cái cảm giác bất chợt bắt gặp anh, như những ngày trước. Ngày xa anh… Thấy yêu những mảng màu đêm tĩnh lặng huyền bí. Yêu ánh trăng. Tưởng tượng anh cũng đang nhìn lên trăng như em... Một cảm giác thật khó tả! Ngày xa anh… Có lẽ trên trái đất này, chỉ mỗi em, cảm nhận được cái "sức nóng" của những buổi đêm ngày đông… Tựa hồ như có ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt trong em… Em nhớ anh! Ngày xa anh… Em yêu nhiều và viết cũng nhiều. Viết cho anh. Viết cho em. Viết về những gì có tim anh - tim em trong đó. Những lá thư chưa bao giờ gửi. Những câu thơ. Những điều ước xếp trong ngôi sao và cánh hạc. Ngày xa anh… Em cảm giác như trái đất này vô cùng nhỏ bé, mọi nơi trên thế giới đều rất gần nhau. Như thể nước Đức sát biên giới với Việt Nam vậy. Ngày xa anh… Em thậm chí còn không tin nổi là mình đã trở thành một "crazy fan" của đất nước ấy, con người ấy, đội bóng ấy. Như thể một du khách trung thành nhất, dù chưa bao giờ đặt chân đến đó. Ngày xa anh… Em phát hiện ra một điều hết sức thú vị, rằng anh và em, mình có thể kéo dài thời gian của một ngày thêm 6 tiếng nữa. Vì mình lệch nhau 6 múi giờ mà. Chẳng phải khi em bước sang 0 giờ 1 phút thì anh vẫn còn đang dùng bữa tối lúc 6 giờ sao? Ngày xa anh… Em đặc biệt thích cái câu hát "Như chưa từng có những phút lìa xa… Những con đường anh đi rồi cũng sẽ đưa anh về bên em…". Cái bài hát "Chân tình" mà anh đã hát tặng em ngày ấy. Anh nhớ không? Ngày xa anh… Em đỏ cả mặt mỗi khi nghe ai đó hát bài "Mong anh về". Như một kẻ bị "đánh trúng tim đen". Như thể bài hát ấy viết cho riêng em. Ngày xa anh… Anh đang ở đâu? – Không phải Đức, không phải Việt Nam, cũng không phải một nơi nào khác… Mà, anh đang ở đây, ngay trong tim em! - Hà Nội những ngày xa anh, 2006 - Sắc màu
Nhạc nền
t8m
|