2.Lòng trung thành là điều tốt đẹp nhất bạn có thể đem trao tặng một người . Sự thật ,lòng tin cậy , tình bạn và tình yêu đều tuỳ thuộc vào điều đó cả .(Elviisresley )
3.Hãy cho đi cái mà bạn có . Đối với ai đó thì món quà ấy mang một ý nghĩa sâu sắc mà bạn không ngờ . (Hrnry Wadsworth - Longellow)
4.Chân thật và thẳng thắn là bước đầu cần thiết làm nảy nở và củng cố mối quan hệ bạn bè .(Lênin)
5.Bạn là người chúng ta tin cậy để ta tự tin.(F.Perier)
6.Cuộc đời chỉ là một chuỗi những cơ hội ngẫu nhiên . Cái khó là nắm bất cơ hội mà hành động . Đừng bao giờ để vuột mất."Không phải ngày nào bạn cũng gặp cơ hội may đâu " . (George Besnard-Shaw )
7.Bạn đứng hận thù nếu ta cứ hận thù thì trật tự mới sẽ chỉ là trật tự cũ mà thôi ...Chúng ta phải đem hận thù gặp gỡ yêu thương , sức mạnh vật chất gặp gỡ sức mạnh tinh thần . ( Martin Luther Kinh.JK )
8.Không có gì thiêng liêng hơn tình đồng loại . Bố mẹ yêu con , con yêu bố mẹ . Nhưng các bạn ạ , cái đó không có gì lạ , vì ngay con vật cũng biết yêu bố mẹ của nó . Nhưng gắn bó với nhau bằng huyết thống thì chỉ có con người mới có khả năng ấy .(Gogol )
9.Bao lâu bạn còn tự tin ở bạn thì người khác còn tin ở bạn .( cynda Willams )
10.Thời gian hay khoảng cách đều không làm giảm được tình bạn . ( Ghersen )
11.Tình bạn đòi hỏi sự thông cảm sâu xa giữa những người bạn . Nếu không , tình bạn không thể nảy sinh hoặc tồn tại. ( Saint Francis De sales )
12.Hãy cho hết những gì bạn nhận được .Và hãy lắng nghe tiếng gọi của lòng thương xót .Đừng nghĩ rằng cái ít ỏi bạn cho đi là to lớn .Và cái to lớn bạn nhận được là ít ỏi .(Phoebe Vary )
13.Không phải tất cả những người cười với ta đều là bạn cũng không phải tất cả những người làm ta bực mình đều là kẻ thù của ta . ( Ngạn ngữ Mông Cổ )
14.Trong tình bạn , Nếu không sẵn sàng lònh tha thứ cho nhau những lỗi lầm nhỏ mọn thì không sao bền vững được .
Giọt mưa rơi, đưa em về xa xôi Dịu dàng ghi dấu chiếc hôn đầu bối rối Nụ cười chia đôi, ký ức xa vời Chỉ còn trong tim em... mà thôi
Tìm lại hơi ấm chiếc môi hôn trao em hôm nào Giờ thành làn mây trắng bay Tìm lại góc phố tiếng yêu đầu năm ấy Chợt làm bờ mi em ướt cay
Xa mãi... con đường mưa bay Từng giọt buốt giá đong đầy đôi tay Từng giọt mưa bay, lặng lẽ chiều nay Từng giọt trong như là nước mắt
Giọt mưa rơi, đưa em về xa xôi Dịu dàng ghi dấu chiếc hôn đầu bối rối Nụ cười chia đôi, ký ức xa vời Chỉ còn trong tim anh... mà thôi
Mưa...
Chiều nay trên phố chợt có cơn mưa bay giọt mưa vội vã...nhẹ rơi mắt ng`, Mưa có vui như tôi và em? và mưa vẫn thế nhẹ lắm khi bên em vì mưa cũng biết...từ trong tim này mưa với anh tới sao ngọt ngao
Lắng nghe mưa thầm hát... từng giọt thấm ướt vai anh... mà lòng thấy ấm bên em, mỗi lúc bên nhau dưới mưa nồng nàn có chăng là một thoáng, một lần đc hát bên em.... rằng trọn cuộc đời này sẽ mãi, chẳng một lần cách xa nhau,,,,
Mưa vẫn thế khi mãi bên nhau mưa vẫn hát trên tóc em dịu dàng Mưa khóc lạnh lùng khi buồn và nhớ thương anh rất nhiều Mưa có biết đợi chờ nhớ mong... mưa có thấy vòng tay đón em mỗi lần mưa có trên làn môi em run có nhau trong chiều mưa, mình tay trong tay
Ngọn cỏ non đẹp dịu dàng như một nàng thiếu nữ đang uốn mình mềm mại với chiếc áo dài tha thướt xanh màu ngọc biếc, giản đơn và quyến rũ...
Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm...
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: "Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên đàng?". Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.
- Anh đi đâu vậy? - Cỏ cất tiếng hỏi khẽ. - Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc - Cây lạnh lùng đáp và cất bước ra đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu không nói.
Cỏ ở lại một mình nơi triền đất thảo nguyên rộng lớn, còn Cây thì ngày càng vút cao và những cành lá ngày càng vươn xa. Bởi vì Cây mong một ngày đi đến bầu trời cao. Bởi vì Cây mơ ước một ngày được gặp các vì sao... ngời sáng.
Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn...
Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến một ngày, Cây đã trở thành một cây đại thụ đứng sừng sững giữa thảo nguyên bát ngát. Còn ngọn Cỏ cũng không còn là màu xanh nữa, Cỏ đã trở thành một màu xanh vàng úa và lặng lẽ ở phía dưới cây cao. Và Cây, cây vẫn chưa với được những vì sao cho riêng mình...
Cây đã bắt đầu cảm thấy mỏi mệt. Cây nhận ra rằng mình không thể đi đến cái nơi mà nó vẫn cho là thiên đường của sự hạnh phúc. Cây hối hận và nhìn xuống phía dưới. Cây thấy Cỏ vẫn đang ngồi đó, vẫn đang vui đùa với những cành hoa, vẫn đang thướt tha cùng những loài bướm.
Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, cảm thấy hối hận khi chợt nhận ra rằng: hạnh phúc lại chính là điều mà Cây từng có và đánh mất đi. Cây thấy buồn, một nỗi buồn không thể nói cùng ai...
- Cây ở trên đó thế nào?, một ngày Cỏ cất tiếng hỏi thăm Cây. - Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng chim hót líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất là vui vẻ - Cây ngẩng cao đầu trả lời ngọn Cỏ. - Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc? - Cỏ nhìn Cây hỏi tiếp.
Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười, quay đi - ngẩng cao đầu nhìn về phía các vì sao lơ đãng. Không phải vì Cây muốn tiếp tục đi tìm điều hạnh phúc mà đơn giản là vì Cây đang cố tránh một ánh mắt nhìn thẳng. Vì Cây đang nói dối! Vì Cây biết mình đang cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi. Gió bỏ Cây ở lại và lả lơi thổi mãi chứ Gió không bao giờ dừng. Và Chim cũng vậy, Chim không thể đậu lại và hót mãi cho Cây nghe.
Cây biết mình đang là kẻ cô đơn nhưng cái bản tính kiêu căng vốn có đã không cho phép nó hạ độ cao và thừa nhận sự nuối tiếc của mình. Cây sợ phải xấu hổ, sợ tỏ ra mình là yếu đuối. Vì thế, Cây mãi ngẩng cao đầu mình và không chịu nhìn xuống...
Và cứ thế, cuộc sống cứ lặng lẽ trôi đi... Cho đến một ngày, Bão đến! Cây đương đầu chống chọi. Bão gào rú - Cây ngả nghiêng rung chuyển. Bão thổi mạnh - Cây bật gốc lung lay. Bão cười, đẩy nhẹ - Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên trên thảo nguyên lạnh lẽo. Cây kiệt sức, lịm đi... lịm đi...
Ngày hôm sau Bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên phía trời cao, bầu trời xa vời vợi. Nhưng màu xanh của Cỏ thì lại thật gần và thật ấm áp hơn.
Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một thời gian sau nơi cây đổ xuống mọc lên một loài cây lạ. Một loài cây luôn luôn cúi xuống và không biết ngẩng mặt lên. Và người ta đặt cho nó tên là cây Xấu Hổ, một cây Xấu Hổ với cỏ mọc xung quanh.
Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm điều hạnh phúc. Để rồi đôi lúc mới chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và không có đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên