*Tien` co' the mua mot ngoi nha` nhung khong the mua mot to am .Tien` co' the mua mot chiec' giuong` nhung khong the mua giac' ngu .Tien` co the mua mot chiec' dong` ho` nhung khong the mua duoc thoi` gian .Tien` co the mua mot cuon sach nhung khong the mua duoc kien' thuc'.Tien co the mua duoc mau' nhung khong the mua duoc cuoc song .Tien` co the mua duoc thuoc nhung khong the mua duoc suc' khoe . Tien` co' the mua duoc nguoi` ban yeu nhung khong the mua duoc tinh` yeu cua nguoi ay'.Tien` co' the mua duoc bao hiem nhung khong the mua duoc su an toan`. Ban thay day', tien` dau phai la` tat' ca . Vi` vay , neu' ban co qua' nhieu` tien` ma ko biet lam` gi` thi` hay~ gui? cho to^i nhe'...
Anh rất nhớ những ngày đầu buồn tủi Khi đời anh vừa trải một nỗi đau Anh trống vắng - hồn anh buồn hưu hắt Thì gặp em - khi em đáp mail anh Kể từ đó hai đứa mình làm bạn Cùng sẻ chia những chuyện ở trên đời Em vui vẻ vô tư và trong sáng Nói chuyện vui và đã động viên anh Anh lại thấy cuộc đời còn rất đẹp Có màu xanh và có cả những giấc mơ Anh và em hai đứa mình tâm sự Nói với nhau những chuyện... riêng tư Sao câu chuyện dài....lâu đến thế Đã hiểu nhau như là chuyện của nhau Anh cũng chẳng biết mình là sao nữa Vì yêu em mà chẳng biết tự bao giờ Không thấy mặt mà chỉ nghe giọng nói Nhưng vẫn yêu vẫn cứ nhớ cứ mong Và hy vọng cuộc tình này sẽ đẹp Sẽ đơm hoa cho trái ngọt đời anh... ..............
[/color]Đêm nay anh một mình với biển Lặng buồn theo cơn gió thoảng qua hồn Trải tâm tư theo từng miền nhung nhớ Hơi thở dài gieo nhân ngãi trầm tư
Sỏi đá nào tư lự trong tiềm thức Ôm con tim bứt rứt chẳng hẹn thề Ôi là thế, phải chi mình nhìn lại Hai phương trời sao dài mãi lênh đênh
Đêm nay vẫn thế để sầu lên Niềm nhớ không tên buốt giá buồn Biết luôn mong mỏi, nhưng không thể Lặng lẽ từng đêm úa trái sầu
Biển đêm như thấu lòng hiu qoạnh Như ủi an ai phút chạnh lòng Dặt dìu con sóng thầm ve vuốt Say khướt tương tư chẳng giọt nồng
Đêm buồn vẫn thế anh và biển Biền biệt phương xa nhớ bóng hồng Chông chênh từng phút lòng hoang lạnh Một mảnh tình rơi, một mảnh sầu [color=blue] (nho ve ngay buon o bien...28-6-2006)
TÌNH CHAT "ROOM " Một đêm buồn ghé ngang vườn Chat Gặp ai nơi chốn lạ đông người Hai tay gõ nhịp lòng rung cảm Đón nhận từng chử trên Screen Buổi sơ ngộ sao nhiều vui thế Như ngỡ trăm năm duyên nợ rồi Trong lòng bao nhiều điều muốn tỏ Nhưng ngại ngùng "type" không trọn câu Để mỗi ngày lén "Boss" vô "Chat"Cứ (5) phút lại check "e-mail" Đêm dêm về "logged" tìm "nick" ai Thế là tình "Chat" thêm đậm đà Biết hay chăng hởi người ta mong đợi Người đã mang nụ cươì đến ta Xua đi ngày tháng Đông buồn bả Làm mắt biếc long lanh buổi chiều Đù tình trong "Chat" chỉ vấn vương Cho ta mơ mộng mỗi đêm trường Cứ hình dung bóng một người lạ Mong tình "Chat" mãi mãi tuyệt vời [glow=TÌNH CHAT "ROOM "][/glow]
|
Các bài viết vào Sunday 3rd December 2006
 NGU VOI MA.
ảnh minh họa Ðêm hôm đó, tôi và ba người bạn ngồi làm bài ở phòng khách đến thật khuya, chúng nói với nhau rằng đêm nay tất cả sẽ ngủ ở phòng khách. Vào khoảng một giờ rưỡi khuya, tất cả bạn của tôi đều đi ngủ chỉ còn lại mình tôi ngồi đó ráng làm cho xong bài essaỵ
Khoảng hai giờ, tôi liếc nhìn đám bạn đang ngủ khò. Hai đứa nằm bên trái còn một đứa thì nằm bên phải, tôi thì ngồi xếp bằng ở ngay chính giữạ Trời đã khuya lắm rồi, buồn ngủ mở mắt không nổi, tôi đành đứng dậy tắt đèn đi ngủ.
Tôi lẩm bẩm trong miệng: "Có ánh sáng đèn đường chiếu vào cho dù tắt đèn cũng không có tối lắm", rồi tôi kéo cái chăn đắp lên người và nằm xuống. Tôi xoay đầu qua bên phải giáp mặt với Dung (Dung nằm xoay mặt vào tường). Dung có mái tóc dài chm lưng thật là đẹp. Tôi nhìn mái tóc của bạn ấy rồi nói: "Tóc đẹp quá."
Rồi rất là lạ, như có cái gì đó bảo tôi sờ vào mái tóc của Dung. Tôi lấy bàn tay trái vuốt mái tóc của bạn ấỵ Khi làm như vậy tôi cảm thấy có cái mặt sau làn tóc đó. Tôi có thể rờ được mũi, miệng ... cái mặt thì không được láng ... hình như là có rất nhiều mụn. Sau đó tôi rờ đến đôi mắt. Tôi cảm nhận được đôi mắt ấy đang mở và nhìn chòng chọc vào tôi, nhưng thật kỳ lạ tôi không thấy khuôn mặt đâu hết mà chỉ thấy tóc mà thôi, vì tôi có thể rờ và cảm thấy được khuôn mặt dưới làn tóc đó ...
Bỗng dưng tôi chợt nhớ ra bạn tôi nằm xoay vào tường mà, và ... tôi nghĩ rằng khuôn mặt mà tôi rờ được ... là ... là ... là ... một người khác .... Rồi tôi la thật lớn. Linh là người thức dậy đầu tiên mở đèn lên. Tôi biết chắc chắn rằng không phải Dung đang nằm bên cạnh tôi, bởi vì khi Linh mở đèn lên tôi thy Dung đã thức nhưng vẫn còn nằm xoay mặt vào tường. Khi bạn ấy xoay qua tôi và hỏi: "Có chuyện gì vậỷ" Tôi nhìn mặt bạn ấy thấy rất là láng, không có mụn gì hết!
**************************
Nhất Dương Chỉ
ảnh minh họa
Năm tôi 14 tuổi, lúc chưa gia nhập Môn Phái, thỉnh thoảng tôi phóng xe lên nhà Thầy chơi, một hôm, đang ở nhà Thầy, có người đến rước Thầy đi trị bịnh, mới đầu, Thầy từ chối, nói là ở nhà bận việc, nhưng khách năn nỉ quá, đồng thời nói là Bà Mẹ bịnh đă 3 năm, nay làm dữ lắm, nên không chở đến nhà Thầy được. Thế là Thầy chịu đi và cho tôi đi theo luôn.
Khi đến trước cổng sân, Thầy đứng lại và nói với người đi rước: “Chú em vô nhà cởi trói người bịnh ra đi”. Người này nhìn Thầy có vẻ ngạc nhiên và ngần ngại, nhưng khi thấy Thầy khoát tay ra dấu, thì người đó lẳng lặng mở cổng, đi tuốt vô nhà. Thầy đứng im trước cửa, tôi đứng bên cạnh ...chờ ...Bỗng có 1 tiếng hét ghê rợn từ trong nhà vọng ra, tôi nhìn thì thấy dáng 1 người áo đen, tóc dài, đang chạy mù cát lên, từ trong nhà chạy ra và khi đến gần, tôi thấy đó là 1 bà già, tóc dài muối tiêu (muối nhiều hơn tiêu) tay cầm 1 con dao phay lớn ...sau lưng bà là 1 nhóm người khác chạy theọ Phản ứng tự nhiên, tôi bước nghiêng người qua 1 bên, với tư thế sẵn sàng ...đá (Tôi lúc đó đă qua mấy trường Võ: Judo, Tae Kwon Do, và cả Thiếu Lâm nữa mà cái nào cũng 3 mứa!) Thầy thấy tôi rục rịch, bèn đưa 1 tay ra dấu tôi đứng yên. Vừa lúc đó thì Bà Già đă chạy đến, cùng với con dao, xin các bạn hình dung cho là bà ta chạy với tốc độ nhanh, không cần chém, chỉ ...té vô mình là mình cũng lãnh 1 dao ngọt sớt !. Nhưng đằng này con dao lại chém thẳng vào mặt Thầy, tôi hồi hộp nhìn, thực ra chưa kịp ...hồi hộp. (!) đă thấy con dao còn cách mặt Thầy khoảng 2, 3 gang tay, thì như có 1 bức tường vô hình chận lạị Có lẽ ...vì trớn dao chém mạnh, đụng bức tường vô hình, nên con dao sượng lại và rung nhồi nhồi về phía trước.
Thầy vẫn bình thản đứng như không có việc gì sảy ra, trong khi những người từ phía sau Bà già vừa chạy tới vừa la um sùm. Còn Bà Già, thấy chiêu đầu tiên của mình không vô, bà bèn lui lại mấy bước, hạ thấp người xuống như ...Tẩu Mã Tấn, rồi hét lên 1 tiếng khác cùng lúc với tay dao chém vút tớị Lần này thì tôi đã nhìn được ...dung nhan của Bà, và tôi tự động ...lui 1 hơi 2, 3 bước. Vì thưa các bạn, Bà Già y như 1 bộ xương bọc da di động, giữa trời chiều, trông bà như 1 ...loài quỷ dữ nào đó hiện lên ...Cái đầu không còn thịt, chỉ còn da bọc bên ngoài, nên trông y như cái đầu lâu, và làm cho mớ tóc có vẻ phồng lên lớn quá khổ, nhưng vẫn không đủ để che đôi mắc sáng quắc, quá sáng! sau hốc mắt sâu thẳm của bà ...Con dao của bà, giống như lần trước, nó sựng lại, rung rung trước mặt Thầy ...Có lẽ cảm thấy ..."quê", nên Bà ta lui mấy bước, khoa dao và phóng thêm 1 chiêu thứ 3 nữa, tôi bên cánh phải của Thầy cũng ...lẹ làng thối lui thêm 1 bước ...còn Thầy vẫn đứng nguyên! Khi cây dao đến trước mặt lần thứ 3, Thầy chăm chú nhìn nó rung 1 lúc rồi Thầy từ từ đưa tay lên, bàn tay nắm lại, có 1 ngón trỏ chĩa ra, chỉ thẳng vào Bà Già, và bà ta bỗng té bật ngửa ra sau một cái bịch, y như bị trúng “Nhất Dương Chỉ” ! Bà ta còn lăn dưới đất, thì Thầy đứng cách khoảng 4m đă chỉ tay và khều nhẹ trong không khí 1 cái nữạ Phía bên kia thì Bà Già lại văng ra thêm mấy thước, các bạn hãy tưởng như Thầy đang nắm 1 sợi giây, có cột trái banh ở đầu giây, hễ Thầy giựt 1 cái, thì trái banh văng đi vậỵ Tôi không nhớ rõ Thầy “khều” mấy cái, vì tôi lo nhìn bà già, chỉ nhớ là bà cứ văng người khắp cái sân cát rộng, lăn như bị người ta đá !. Tất cả chỉ có mấy phút, nhưng cũng đủ để khoảng 4, 5 người quỳ sụp xuống sân và ...lạy Thầy: “ Xin Thầy tha cho ....kẻo già ốm như vậy mà Thầy đánh 1 hồi chắc chết.!..” Khi lúc chính bà già quay lại lạy Thầy, thì Thầy mới thôi, Thầy hỏi: “Ai vậỷ hãy xưng danh tánh cho ta biết” ... “Dạ không dám nói” “Tại sao không dám?” “Sợ Sư phạt nặng” “Biết sợ phạt sao nhà ngươi dám nhập xác của bà này suốt 3 năm?” “Dạ, tại tôi tưởng không ai đánh lại mình” “Nhà ngươi to gan thiệt, hãy báo danh cho mau kẻo ta dùng phép Ngũ-Lôi đánh chết” “Dạ xin Sư tha cho, tôi là ...” (Xin lỗi quý bạn, tên của Vị này, Thầy tôi cấm không cho tôi nhắc đến). Sau cùng Thầy nói: “ Thôi được rồi, xuất đi, để cho bác đây ra sau tắm rửa thay đồ”
Thế là bà già tỉnh luôn, bà ta đứng dậy phủi quần áo dính đầy đất cát, và không cần ai đỡ mà tự mình đi trở vô nhà trong. Chuyện có 1 chút nhưng sự huyên náo đă kéo cho lối xóm đến coi cũng cỡ trên 20 người, lúc đó chủ nhà mời ...2 Thầy trò vô nhà dùng cơm, tôi khoan khoái nhìn thấy cái bàn dài đầy thức ăn, gà vịt ...nhưng chưa kịp vui đă bị mất hứng khi nghe Thầy nói: “Dạ cám ơn mấy chú, bữa nay tụi tui ăn lạt” Chủ nhà càng bỡ ngỡ hơn, họ bối rối nói: “Chà, hổng ngờ bữa nay mấy Thầy ăn chay, tụi tui hổng biết trước, bây giờ thiệt không có gì đăi Thầy ...” “Hổng sao, mấy chú rang đậu phộng lên, lặt mấy cành Cải chìa sau hè là được rồi” Thế là tôi đành ngồi nhai cơm với đậu phộng cho qua bữa, nhưng vừa ăn xong, thì Thầy nói: “Mấy chú lo lấy xe đưa tui về trước đi, vì ở nhà tui có công chuyện, ngày mai rước tui tới, tui trị dứt cho” “Dạ, nhưng Bả chưa hết, rủi đêm nay bả quậy thì ai mà giữ nổỉ” “Hổng sao, có “Đệ-Tử” của tui ở lại mà, à, mấy chú có cái phòng nào kín để tui làm phép không? đuổi mọi người ra xa, giữ không cho ai lại gần nghen” Các bạn biết không, lúc đó, tôi chưa hề học 1 chữ nào của Thầy cả, và hoàn toàn chẳng biết tý gì về Bùa, Phép, nên tôi ngạc nhiên khi tự dưng Ông Thầy nói tôi là đệ tử ! Thầy dắt tôi vô buồng, thả màn che xuống, vẽ vẽ vô lòng bàn tay tôi rồi chỉ tôi cách nắm bàn tay, chừa ngón trỏ ra, và chỉ tôi học thuộc lòng 1 câu chú ngắn, dặn hễ có chuyện gì, cứ chỉa ngón tay vô bà già và niệm chú là xong!
Thầy tôi đi về, để tôi 1 mình giữa những người xa lạ, chuyện hồi chiều, có 1 số người biết, bây giờ tối xuống, những người đi ruộng rẫy về, nghe kể, họ tò mò muốn vô nhà để..coi mặt “Thầy”, nên lúc tôi ngồi ở bộ ván gõ gần cửa, cứ 5 phút là có người đến trước cửa réo hỏi mượn đủ thứ: đường, tiêu, tỏi, ớt và mượn cả ...nước mắm nữạ Có cô đi ngang gần chỗ tôi ngồi còn ...”Xí” 1 cái và nói: “Chắc học trò chớ thầy gì mà công tử thấy mồ!” Làm tôi quê quá, bèn hỏi chủ nhà có sách truyện gì đọc không? Chủ nhà lục cho tôi được 1 cuốn kiếm hiệp trong bộ mấy chục cuốn của Kim Dung, tôi đành coi đỡ. Mới 8 giờ tối mà làm như khuya lắm, cả nhà bắt đầu đi ngủ, họ soạn sẵn giường chiếu cho tôị Còn tôi thì không ngủ được bèn ngồi bên cái bàn tròn ngoài phòng khách chong đèn dầu đọc Chưởng. Tôi ngồi trên cái ghế đẩu đang say sưa đọc truyện, thì bỗng ai đấm vô lưng 1 cái bịch ! làm tôi té văng xuống đất đau điếng !. Đầu tiên là tôi giựt mình, lồm cồm ngồi dậy ngay, sợ có ai thấy thì “quê” quá, nhưng khi tôi nhìn lại, thấy cái bà già hồi chiều, thì tay chân tôi cuống lên luôn. Bạn tưởng tượng lúc chiều, trời sáng, mà coi bả còn thấy ghê, huống gì ban đêm, qua ánh đèn dầu leo lét, trông bả y như Quỷ hiện hình. Tôi còn đang nghĩ kiếm “thế” làm sao chạy 1 cách an toàn, thì bà già bỗng chạy trở vào buồng trong, núp sau cái màn cửa, và vỗ tay nói: “Ha ha, Thầy về rồi, còn trò, ta hổng sợ” Thấy bà đã cách xa mình, tôi hoàng hồn, và nhìn quanh coi có ai thấy mình bị đánh té bò lăn dưới đất không, cũng may, chẳng có aị Và tôi lập tức nắm bàn tay theo kiểu Thầy chỉ, nhưng tay nắm xong, mà câu chú thì quên mất tiêu ! Tôi cứ lập đi lập lại 2 chữ đầu : “Ề Hế ...ề hế ...” trong khi bà già cứ vỗ tay um sùm và nói “Thầy về rồi, hổng sợ ....” Có tiếng lục đục ở các buồng bên, chắc có người mới thức, còn tôi, đứng cách bà già khoảng 4 thước, cách qua cái bàn tròn, nhưng tôi cũng đă ...âm thầm để 1 chân dưới cái ghế đẩu, nếu bả bước tới, thì cái ghế sẽ bay vô bả, còn tôi sẽ bay ...ngược chiều ... ra ngoài cửa chạy luôn !!! Bất chợt, sau câu “Ề hế, ề hế ...” tôi lại đọc được 1 hơi nguyên câu chú, tôi thấy cánh tay mình rần rần lên, và lòng bàn tay bắt ấn bỗng nóng rực, tôi vội đưa ra chỉ về phía bà già, thì nghe 1 cái rầm !,bà già té ngược vô trong buồng, lẫn vào bóng tối mất tiêụ Tôi bắt chước Thầy, co ngón tay “khều” nhẹ một cái, thì bà già bay từ trong buồng ra, lăn tròn dưới đất, cả thân đụng vào cái bàn làm đổ tung cái ly nước và dĩa bánh men xuống đất. Lúc này thì cả nhà thức giấc, đèn đuốc sáng trưng, tôi an tâm tiếp tục biểu diễn màn “khều” cho bà già té lăn cù trong phòng khách ...Nếu tôi nhớ không lầm, thì thỉnh thoảng, lúc xỉ ngón tay về phía bà già, hình như tôi có gồng lên chút ít, và khoa chân xuống tấn, thêm vẻ oai phong cho cái cánh tay ....ốm nhom, ốm nhách của mình !!! (Lúc đó tôi còn nhỏ tuổi mà!!!)
Rồi mọi người lạy, rồi bà già lạy, tôi mới “phán”: “Ra đằng sau tắm rửa thay đồ!” Bà già nghe lời lủi ra sau, tôi khoái trí an toạ trước tách trà mà chủ nhà bưng hai tay dâng đến ...Nhưng cái khoái trí đó chỉ được có 5 phút, thì 1 người đến, mặt xanh lè nói: “Trời trời, Thầy làm ơn biểu bả lên đi kẻo bả chết cóng dưới sông ...” Tôi đi theo vào nhà trong, ra sân sau, sau nhà là 1 dòng sông nhỏ, dưới ánh trăng vàng vọt của đêm khuya, bà già đang đứng giữa sông, hai tay xoãi ra múa, hát, tiếng hát hò lồng lộng, bên cạnh, mái tóc dài của bà già nổi trên mặt nước, trôi dài lấp loáng. Tôi nhìn mà có cảm tưởng như mình đang ở 1 thế giới khác, y như là ở xứ của Ma Quỷ, và trước mặt, một bộ xương người đang múạ Tôi thấy rợn người, nổi da gà! chết lặng trước cảnh quái đản đó khoảng mấy phút, mới tỉnh hồn. Nhưng biết làm gì bây giờ? Thầy đâu có chỉ vụ xuống sông ? Câu chú lại quên nữa, tôi bối rối trong khi mọi người xúm lại năn nỉ, làm như tôi trói bả xuống sông vậy!. Sau cùng tôi cũng nhớ lại được câu chú duy nhất và đầu đời của mình, tôi vội niệm và dùng ấn, ngoắc ngoắc bả lên bờ. Không ngờ, xa như vậy mà ấn cũng tác dụng, bả quay phắt lại phía tôi và lội ngược nước phăng phăng lên. Tôi vội nạt gấp khi bả vửa bước lên cây cầu gỗ: “Nhà ngươi xuất ra ngay, cho Bà vô buồng tắm, thay đồ rồi vô phòng ngủ, cấm ra, nếu ra thì tui đánh không nghỉ.” Bà ta lạy tôi 1 lạy và ...xong chuyện. Mọi người đi ngủ êm ả, còn tôi thức trắng, cứ hồi hộp sợ nửa đêm bả ra bả bóp cổ mình!
Từ nhỏ, sống ở Quận 3 Saigòn, đêm đó là đêm tôi mới biết thế nào là "Tiếng Nhạc Đồng Quê" tôi nghe không sót 1 tiếng gì, Đặc biệt là từ phía phòng trong dài ra tới mé sông, tiếng dế kêu, tiếng cóc, tiếng ếch nhái, tiếng cắc kè, tiếng mái chèo khua ngoài sông ...sao mà rõ quá, kể cả tiếng của những cơn gió giật, làm các bụi tre kẽo kẹt ...Những âm thanh mộc mạc, vừa xa lạ, vừa quen thuộc, vừa có vẻ bí ẩn của đêm,,, thỉnh thoảng vẫn còn dậy trong ký ức tôi cho đến mãi bây giờ ... Như lời hứa, sáng sớm hôm sau người nhà đem xe đến rước Thầy ...tôị Vào nhà, lập tức Thầy tôi biểu chủ nhà đơm cho 4 chén cơm đầy, xong Thầy thắp nhang tất cả các bàn thờ trong nhà, Tôi để ý thì thấy Thầy dùng nhang đang cháy mà vẽ Bùa gì lằng ngoằng trên 4 chén cơm, rồi tự tay Thầy đi vòng quanh nhà 3 vòng, xong úp 4 chén cơm xuống đất tại 4 góc nhà. Tôi hỏi, thì Thầy cắt nghĩa là Vị Thần nhập vào Bà già đó, là 1 Vị Thần cũng khá cao, nên Thầy mời Tứ Đại Thiên Vương xuống trấn 4 góc nhà. 4 chén cơm là nơi để Tứ Đại Thiên Vương ...đứng! (Các bạn hẳn có người đã tình cờ đọc tên Tứ Đại Thiên Vương trong các truyện tàu rồi, mà các bạn có tin không?, riêng tôi, lúc đó nghe Thầy nói vậy, thì nghe vậy, chứ thực sự trong lòng tôi không tin ! Mãi đến trên 30 năm sau chính mình đụng chuyện, tôi mới tin là có, đó là chuyện “Chùa Tứ Phương Tăng” mà tôi sẽ viết ra để chứng minh với các bạn sau ...). Thầy tôi mời bà già ra, hai người nói chuyện bằng ...tiếng âm sau cùng bà già quỳ lạy Thầy tôi, rồi té xuống nằm thiêm thiếp. Thầy tôi liền làm phép vẽ bằng nhang vô người của bà già, được 1 lúc thì bà già tỉnh dậy, và coi như hoàn toàn bình phục, không còn bị ai nhập trong người nữa ....(Một tháng sau, Bác giá bịnh nhân đó nhờ con cháu đưa lên nhà Thầy tôi để lễ tạ, tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi gặp Bà, một người hoàn toàn khác hẳn, Bác gái lúc đó là một người trông rất ...đẹp Lão và phúc hậu, hoàn toàn khác với "Bộ xương di động" mà mới chỉ 1 tháng trước đó, khi gặp bác thì ...tôi luôn luôn co giò muốn chạy trốn ...
Khi chúng tôi từ giã ra về thì chủ nhà cám ơn rối rít và đưa ra 2 bao thơ để tạ lễ, tôi lúc đó lại đứng hơi gần ông chủ nhà, thấy người ta đưa bao thư đến tận tay mình, nên tôi ...đành lịch sự đỡ lấy, không ngờ khi vừa cầm trên tay thì Thầy tôi nói: “ Tôi đến để giúp dùm cho Bác gái ở nhà này thôi, không có nhận tiền đâu, xin anh lấy lại đi, bây giờ điều anh nên làm là lo chăm sóc cho bác gái ăn để tẩm bổ lại ...” Nói xong chúng tôi từ giã ra về, khi về đến nhà Thầy, được 1 lát thì Thầy lấy ra 1 “can” xăng, Thầy nói: -“Em đem can xăng này ra bán dùm Thầy đi, ở nhà hết tiền chợ rồi!” Tôi ngẩn ngơ, nhớ lại 2 bao thư dày cộm mà chủ nhà trao cho hồi sáng, Thầy tôi đã từ chối không nhận, trong khi Thầy biết là ở nhà Thầy thì hết tiền. Từ đó, tôi mới sanh lòng kính trọng Thầy và quyết tâm theo Thầy học đạo ....
*******************************
 |
Tiếng Cười Trong Đêm Khuya
ảnh minh họa Ha ... hạ.hạ.ha! há..há..ạ.ha! Hú ... hu ... hụ.hu ... u! Thiệt là hãi hùnh, khi không sao lại có tiếng cười ai đó văng vẳng trong đêm làm cho bất cứ ai nghe được cũng cảm thấy rợn người ... Sáng hôm sau đâu đâu người ta cũng nghe lời bàn tán về tiếng cười đêm trước - người thì cho đó là tiếng rên rĩ của muột người con gái còn rất trẻ, người thì bảo đó là tiếng hú của một chàng thanh niên trong tuổi đôI mươi,
còn có người thì cho rằng đó là tiếng la hét của hai người ... mà là hai người đã chết v.v. Thiệt ra thì đó là tiếng cười, hay tiếng rên rỉ, hoặc là tiếng la hét. Nhưng những tiếng đó phát xuất từ đâủ Phải chăng là ở bãi tha ma vắng vẻ trên ngọn đồi phía bắc làng, hay là những tiếng đó phát ra từ ngôi nhà hoang ở phía nam? ...
Rồi thì sự sinh hoạt trong làng cũng trở lại bình thường và đêm lại một lần nữa trở lại với vạn vật như mọi khị Nhưng đêm nay thì khác, hầu như mọi người trong làng đều cảm thấy lành lạnh. Lạnh mà họ cảm được đây không phải là do thời tiết mà là lạnh do tiếng cười đêm qua ám ảnh. Mới có 10 giờ tối mà cả xóm làng đều im phăng phắc; không biết là đã có ai ngủ vô chưa nhưng vạn vật hình như đã bị lắng đọng lại - cả đến những tiếng động do súc vật gây ra cũng không có. Không lẽ chó, gà, heo, vịt cũng đều kiếm chỗ ẫn nấp hết rồi saỏ Tại sao tiếng cười lại có ma lực ghê gớm như thế? Không lẽ thật là tiếng ma kêu quỉ hú? ...
Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới ... Trong lúc mọi người trong làng đều trùm mền kín đầu thì tiếng cười đêm trước lại lanh lãnh vang dội ... Hảhảha! ?Hủhủhu! Và cứ như thế 5, 10 phút một lần. Người Công Giáo thì thì thầm đọc kinh, người Phật Giáo thì Nam-Mô-AĐi, còn trẻ con thì ôm cứng lấy cha mẹ anh chị chúng. Thật là khinh khủng sợ hãi ... Nhưng rồi một đêm kinh sợ cũng qua đi và mặt trời lại ló dạng. Mọi người lại một lần nữa xôn xao bàn tán - "Làng mình chắc là có ma quỉ xuất hiện, phải nhờ cụ Tám ra giúp giải quết vấn đề!" một người xướng. "Đồng ý! Đồng ý!" mọi người khác đều hưởng ứng.
Cụ Tám là người nổi tiếng không sợ trời, không sợ đất. Cụ là người duy nhất luôn luôn tắm xác cho người chết trước khi bỏ vô hòm. Người ta khẩu truyền rằng cụ đã gặp rất là nhiều ma quỉ nhưng chưa một lần tỏ ra khiếp sợ ... Tuy rằng không muốn liều mình, nhưng vì xóm làng cụ Tám cũng đành phải miễn cưỡng tuân theo để tìm hiểu nguyên do tiếng cười bí mật kiạ
Cụ Tám sửa soạn con dao cặt củi mà cụ cho là một vũ khí lợi hại nhất của cụ. Trời vừa chập tối là cụ đã ra khỏi nhà. "MớI có 9 giờ mà mọi nhà đã đóng cử tắt đèn rồi," cụ lẩm bẩm và từ từ tiến tới ngôi nhà hoang ở phía nam khu xóm, nơi mà cụ nghĩ rằng sẽ tìm được nguyên do tiếng ma gào quỉ khóc kia .... Đã hai tiếng trôi qua mà không có gì xãy ra, cụ cảm thấy người cụ hơi mỏi mệt vì nấp trong bụi cỏ trước căn nhà hoang ... Nhưng, bất chợt, cụ cảm thấy rờn rợn lạnh trong ngườị Linh tính báo cho cụ biết là có gì không ổn đâu đâỵ Cụ cố lấy bình tĩnh để chờ đợi thêm.
Khoảng đúng 12 giờ đêm, thì Hủ.hủ.hủ.hu! Tiếng hú làm cho cụ giật bắn người giậy; tay cụ nắm chặt con dao để chờ đợị Tiếng Hụ.hụ.hủhảhảha! mỗi lúc một tiến gần nơi cụ nấp là cho cụ toát mồ hôi lạnh và tự nhủ, "Trong suốt cuộc đời, đây là lần ta cảm thấy rợn nhất, không biết tại ta đã già nua hay là tại con quỉ này ghê gớm đến vậỵ" ... Một lần nữa tiếng Hủhu lại nổi lên bên cạnh cụ và một bóng trắng xuất hiện trước mặt cụ. Hai tay nắm chặt con dao, cụ định tung ra một nhát vào bóng trắng kia nhưng bóng trắng đã bay xa hơn và dùng tay để vẫy cụ như là muốn thách thức cụ Tám. Cụ cứ tiến gần thì bóng trắng đó lại bay xa thêm ... Cứ như thế mà đã đến gần bờ biển. Bất chợt, lại thêm một bóng trắng xuất hiện. Lần này thì cả hai bóng trắng đều quay lại như muốn nói với cụ Tám điều gì đó và cả hai chợt biến mất trước mặt cụ Tám. Cụ mĩm cười ra điều hãnh diện vì con ma ác ôn đó mà cũng sợ cụ. Sau đó cụ quay người trở lại để ra về thì chân cụ vấp phải vật gì đó. Bật chiết đèn lên cụ chợt hốt hoảng vì dưới chân cụ là hai xác chết của một đôi nam nữ độ đôi mươị Lúc này thì cụ đã đoán ra được 9 phần 10 của câu truyện. Cụ khéo hai cái xác lui vô trong để nước khỏi cuốn đi, rồi ra về ... Sáng hôm sau dân làng mang hai cái xác đi chôn và lập một bàn thờ cho đôi trai gái xấu số; và từ đó người ta không còn bị ám ảnh bởi tiếng gào thét kinh sợ giữa đêm khuya nữạ
*************************
 |
Trường Học Toàn Là Ma
ảnh minh họa Nhà ông Khương Bộ Lang ở phía nam sông Vị, có nhiều ma quỷ, thường nhát người ta, vì thế ông phải dời đi chỗ khác, bỏ nhà trống cho một lão bộc giữ cửa bên ngoài thôị Lão này bị ma làm chết. Thay thế mấy người khác cũng chết nốt, thành phải bỏ hoang.
Trong làng có Đào Sinh, tên Vọng Tam, tánh ưa phóng khoáng, thích chơi gái, nhưng uống rượu ngà ngà rồi bỏ về.
Bạn cố bảo mấy ả chạy theo lôi vào, chàng cười mà không cự tuyệt ở lại cách đêm song chớ hề đụng chạm tới bao giờ. Có lần ngủ đêm ở nhà ông Bộ Lang một nàng hầu đêm khuya đến tự hiến cho chàng, thế mà chàng khăng khăng chối từ, không chịu làm quấỵ Bởi thế, ông Bộ Lang càng trọng là người đứng đắn.
Có điều nhà nghèo, vợ lại mới chết, nhà tranh mấy gain, ẩm thấp nực nội khó chịu, bèn xin Bộ Lang cho ở tòa nhà bỏ hoang kiạ Bộ Lang nghĩ nhà ấy nhiều ma, cho nên từ chốị Chàng viết bài luận vô quỷ đưa cho ông xem, và nói:
- Ma có làm gì được mình mà sợ !
Bộ Lang thấy nài nĩ quá, đành chọ
Chàng dọn đến ở nhà giữa, mới chặp tối để quyển sách đó. về lấy đồ vật khác đêm đến, thì sách đã biến đâu mất rồi, liền nằm ngữa trên giường, lặng lẻ chờ coi sự biến.
Giây lát nghe tiếng giày đi lẹp kẹp, liếc nhìn có hai thiếu nữ từ trong buồng đi ra, đặt quyển sách vừa mất trên bàn. Một cô chừng hai mươi tuổi, một cô độ mười bảy, mười tám, đều đẹp tuyệt trần, đứng quanh quẩn bên giường, ngó nhau mà cườị Chàng làm thinh không nhúc nhích. Cô lớn co một chân lên gác trên bụng chàng; cô nhỏ bụm miệng cười khúc khích. Chàng nghe trái tim hồi hộp, dường như bồn chồn không làm sao cầm được, liền ngồi lên chửng chạc trong trí suy nghĩ đứng đắn trở lại rồi thì ngảnh mặt ngó lơ.
Cô lớn thò tay trái vuốt râu chàng, còn tay mặt gỏ nhẹ trên trán kêu lộp bộp, cô nhỏ thích chí, càng cười dữ. Bây giờ chàng vùng dậy quát tháo:
- Lũ quỷ sao dám hỗn xược thế à ?
Hai cô hoảng sợ bỏ chạy mất. Chàng sợ bị quấy nhiễu cả đêm, ý muốn dọn về, nhưng đã lỡ nói cứng mất rồi, bỏ đi thì xấu hổ. Nghĩ vậy rồi khêu đèn sáng ngồi đọc sách, thoáng thấy bóng ma chập chờn trong xó tối, nhưng chàng mặc kệ.
Gần nửa đêm, để đèn mà ngủ, nghe như có người lấy vật gì nhỏ ngoáy vào lỗ mũi bắt hắt hơi bắn người lên, trong xó có tiếng cười sặc sụạ Chàng không nói chi, giả đò ngủ để xem còn làm trò gì nữạ Một lát, hé mắt dòm thấy cô nhỏ mon men đến nơi, chàng nhỏm dậy mắng rầm cả hai lui lủi trốn mất.
Chừng dỗ được giấc ngủ vừa thiêm thiếp, lại bị ngoáy lỗ taị Suốt đêm họ nghịch ngợm quấy nhiễu, hết trò này đến trò kia, mãi đến gà gáy mới yên. Lúc ấy chàng mới được ngon giấc, cả ngày không nghe không thấy gì lạ.
Đến mặt trời lặng trở đi, ma lại xuất hiện. Chàng bàn tính cách nấu cơm đêm, cho được thức luôn tới sáng. Cô lớn dần dà ngồi xếp bằng trên ghế xem chàng đọc sách, rồi thò tay bịt lấy sách, chàng giận chụp bắt, nàng vụt biến đị Chốc lại mò đến, chàng để tay chận trên sách mà đọc. Cô nhỏ lén đến sau lưng, đưa tay bưng lấy mắt chàng, rồi chạy vụt ra đứng xa xa mà cườị Chàng phát cáu điểm mặt nhiếc mắng:
- Con ma bắt tì kia, hễ tao bắt được thì giết chết cả đôi !
Nàng cũng chẳng sợ, nhơn dịp, chàng nói giỡn chơi:
- Cái trò lăn lóc trên giường, tôi không thiện nghệ đâụ Các cô chọc nghẹo làm chi, vô ích !
Hai cô mỉm cười day mình đi vô trong bếp, chia nhau chẻ củi nhen lửa, vo gạo nấu cơm hộ chàng. Chàng ngó và khen:
- Hai cô làm việc có ích như thế, không hơn là nghịch ngợm ư ?
Cơm nấu chín rồi lại tranh nhau lấy thìa muỗng đũa chén bày trên bàn, chàng nói:
- Cảm ơn phục dịch, lấy gì báo đền được nhau đây ?
Nàng cười đáp:
- Trong cơm có bỏ thuốc độc đó, coi chừng kẽo chết.
Chàng trả lời:
- Xưa nay tôi có thù oán gì hai cô, lẽ đâu hại nhau đến thế ?
Chàng ăn hết chén cơm, hai cô dành bới chén khác bưng lại, bôn tẩu xăng xái, chàng thấy rất vuị
Ngày ngày thành ra quen thân, cùng người nói chuyện, hỏi đến tánh danh, cô lớn nói:
- Em là Thu Dung, họ Kiều; con bé kia Tiểu Tạ, họ Nguyễn đó.
Chàng tò mò hỏi đến nguyên do tại sao ở chốn này, Tiểu Tạ cười và nói:
- Anh này ngốc quá! Đến mình mẩy còn chẳng dám phô ra cho người ta xem, ai mượn anh hỏi tới dánh tánh cửa nhà, dễ thường muốn xin cưới đó sao ?
Chàng nghiêm nét mặt, nói:
- Đối diện người đẹp, bảo tôi vô tình sao được? Có điều âm khí nặng nề, người ta đụng vào tất là phải chết. Vậy, không vui ở chung với nhau thì nên đi, nếu vui ở chung với nhau thì cứ ở, ai yên phận nấỵ Ví bằng tôi chẳng được thương yêu, thì làm sao tôi xâm phạm được tới hai cô, ví bằng tôi đáng được thương yêu, thì chắc hai cô không nỡ lòng nào vật chết một thằng cuồng sị Hai cô thử nghĩ như thế có phải không ?
Hai nàng nghe nói, ngó nhau có vẻ động lòng, từ đó trở đi không nghịch ngợm tinh quái nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn chơi đùa thọc tay vào bụng chàng, có khi lột quần xuống tới đất, chàng không lấy làm lạ.
Một hôm chàng chép quyển sách chưa xong, thì có việc gấp phải đi, lúc trở về thấy Tiểu Tạ đang cúi mình trên bàn, cầm bút chép nốị Nàng trông thấy chàng về, ném bút xuống đất mà cười; chàng đến gần xem, chữ viết tuy còn xấu, nhưng hàng lối ngay ngắn, tấm tắc khen:
- Cô viết khá đấy; nếu thích học thì tôi sẽ dạy chọ
Đoạn, ôm nàng vào lòng, cầm tay dạy viết.
Thu Dung ở ngoài chạy vô, mặt hơi tái, như có vẻ ghen tức. Tiểu Tạ cười nói:
- Hồi em con bé, ông thân em đã dạy viết chữ song bỏ lâu ngày, giờ cầm bút như bỡ ngỡ mới tập vậỵ
Thu Dung chẳng nói gì, chàng hiểu ý, giả đò không biết, rồi cũng ôm nàng vào lòng, trao cây bút cho và nói:
- Tôi xem cô có viết được không nào ?
Cầm tay nàng viết mấy chữ, đứng lên nói tiếp:
- Chữ cô Thu viết tố đáo để !
Bấy giờ Thu Dung mới hả lòng.
Liền đó chàng rọc hai tờ giấy làm nòng, cho hai nàng cùng tập viết, còn mình thì ngồi học với một ngọn đèn riêng, trong bụng mừng thầm ai cũng có việc làm, hết quấy rối nhaụ
Viết xong, hai nàng đem đến cho chàng sửa chữa phê bình.
Từ trước, Thu Dung vốn chưa từng đi học, cho nên chữ viết nguệch ngoạc bất thành tự. Sau khi nghe chàng chỉ bảo, nàng tự xét thua kém Tiểu Tạ, mặt có vẻ thẹn, chàng phải vỗ về yên ủi rất khéo, nhan sắc nàng mới tươi trở lạị
Hôm đó về sau, họ coi chàng như một thầy đồ, ngồi thì gãi lưng, nằm thì bóp cẳng, đã không dám lớn mặt, lại còn tranh nhau chiều chuộng.
Cách mấy bữa, Tiểu Tạ viết chữ coi ngay ngắn tốt đẹp, chàng buộc miệng khen mãi, Thu Dung tủi thân, nước mắt rưng rưng, chàng phải khuyên giải đủ cách mới êm. Nhân đó, chàng lấy sách ra dậy học, cả hai cùng thông minh lạ thường, chỉ dạy qua một bận là nhớ, không hỏi tới hai lần. Thầy trò thi nhau đọc sách ê a, thường khi suốt đêm tới sáng.
Tiểu Tạ lại dắt thằng em là Tam Lang đến thọ nghiệp. Cậu này mới mười lăm, mười sáu tuổi, mặt mày điển trai, đem dâng lễ nhập môn là cái móc bằng vàng.
Chàng để Tam Lang học chung một sách với Thu Dung. Từ đó, chàng làm như mở trường dạy học toàn ma, cứ tối đến, tiếng đọc sách vang rân cả nhà. Ông Bộ Lang nghe lấy làm mừng, thỉnh thoảng cho người mang gạo củi tới giúp đỡ.
Được mấy tháng Thu Dung với Tam Lang đều biết làm thơ, thường cùng nhau xướng họạ Tiểu Tạ ngầm bảo chàng đừng dạy Thu Dung, chàng ừ; Thu Dung ngầm cũng bảo chàng đừng dạy Tiểu Tạ chàng cũng gật.
Một hôm, gần tới khoa thi, hai nàng cùng khóc lóc sắp tiễn đưa chàng ứng thí, nhưng Tam Lang nói:
- Chuyến này thầy nên cáo bịnh đừng đi thì hơn. Không vậy, e gặp sự chẳng lành đó.
Chàng nghĩ sự cáo bịnh trốn thì là nhục, cho nên cứ đị
Nguyên trước, chàng làm thơ chê bai thời sự, đã được chạm tới một nhà quý phá trong bản hạt; lão này vẫn ghi mối thù, đêm ngày tìm cách làm hạị Nay lão đem tiền đút lót quan đốc học, vu chàng hạnh kiểm không tốt, bắt giam vô ngục dây dưạ Chàng hết sạch tiền túi, khải xin ăn quanh bạn đồng tù, trong lòng tự nghĩ mình đến chết khô ở chốn này, không trông gì được sống nữạ
Bỗng thấy một người thoáng vào chỗ giam, nhìn ra chính là Thu Dung đem cơm đến nuôi chàng. Hai người ngó nhau khóc thút thít, nàng nói:
- Tam lang từng lo thầy đi chuyến này gặp sự chẳng lành, nay đã quả nhiên. Tam lang cùng đi với em, nhưng hắn cầm đơn vào phá viện kêu oan rồị
Nói qua loa một hai câu rồi nàng đi ra, nội ngục chẳng ai trông thấy gì cả.
Hôm sau, quan Hình bộ đi ra, Tam Lang đón đường kêu là có chuyện oan khuất, quan chấp đơn và giữ cả người để xét.
Thu Dung lại vô ngục báo tin cho chàng, rồi trở ra đi dò thăm, luôn ba ngày không thấy mặt, cah`ng buồn lòng đói bụng, coi một ngày đằng đằng như một năm.
Chợt thấy Tiểu Tạ đến, mặt mài ủ rủ muốn xỉu, nói Thu Dung bữa kia ở đây về, đi qua miễu Thành Hoàng, bị Ông Phán quan mặt lọ nồi ở hành làng mé tây chạy ra bắt đi, ép nàng làm vợ bé. Nàng không chịu khuất , hiện đang bị giam kín. Em rong ruổi hơn trăm dặm đường, vất vả muốn chết, khi đến cửa bắc lại bị gai gia đâm vào giữa gan bàn chưn đau buốt thấu xương tủy, em bận sau em không tới đây được nữạ
Nói đoạn, đưa bàn chưn ra phô, máu còn đóng giây đóng cục; vội vã trao tay cho chàng ba lượng vàng, rồi khập khễnh biến đị
Quan Hình bộ xét vụ Tam Lang khiếu nại, thấy và chẳng có họ hàng thân thuộc chi với bị cáo mà tự nhiên thay mặt kêu oan, cho thế là sự trái nghịch, toan thét lính căng nọc đánh đòn. Tam Lang ngã xuống đất biến mất, quan lấy làm kinh dị, xem tờ khiếu nại, thấy lời lẽ tha thiết, liền gọi lính giải chàng đến trước mặt xét hỏi Tam Lang là người thế nàọ Chàng giả đò không biết. Quan biết chàng oan uổng, lập tức thả về.
Chàng về nhà suốt cả buổi tối chả thấy một người nào tới, mãi đến nửa đêm mới thấy Tiểu Tạ bước vào sầu thảm và hỏi:
- Tam Lang biến ở sân quan Hình bộ, lập tức bị thần áp giải xuống âm ty, Diêm Vương thấy và có nghĩa, đã phú cho đi thác sanh vô nhà giàu sáng rồị Còn Thu Dung thì vẫn bị giam cầm, em đầu đơn kêu Thành Hoàng, lại bị ngăn trở không được vô, giờ làm thế nào ?
Chàng nghe nổi doá nắng chửi um sùm:
- Thằng quỷ lọ nồi, sao dám ỷ thế hiếp người như vậy kìa ? Để mai tao đạp pho tượng nó mà chà thành đất bùn, lại điểm vào mặt Thành Hoàng hỏi tội lão, tại sao để cho thuộc hạ bạo tàn đến thê ? Lào ta say sưa mê mộng không biết hay sao ?
Hai người bi phẫn nhìn nhau, mãi tới gần hết canh tư, bỗng Thu Dung vụt đến, làm cho hai người mừng rỡ sửng sốt vô cùng. Thu Dung khóc và nói:
- Thật là vì chàng mà em phải chịu muốn vàn khổ nhục. Lão phán quan lọ nồi hàng ngày đưa dao gậy ra hiếp bức. Đêm nay tự nhiên thả cho em về nói rằng: "Ta không có ý gì khác đâu, chỉ vì thấy người đẹp mà thương yêu, nếu lòng chẳng khứng thì ta cũng chẳng nỡ ép nhau mãị Giờ tha nàng về, cảm phiền nói nhắn với ông Đào Thu Tào, chớ hiềm thù trách giận ta nghe".
Chàng nghe chuyện vui lòng hả dạ đôi chút. Nhân dịp cao hứng, muốn cùng ngủ chung một giường, nói rằng hôm nay vì khanh mà chết cũng cam. Hai nàng nhăn nhó và nói:
- Bấy lâu nhờ chàng dạy bảo, chúng tôi hơi biết nghĩa lý ít nhiều, nỡ lòng nào lấy sự yêu chàng để giết chàng cho đành ?
Hai nàng nhứt định không chịu ngủ chung, nhưng nghiêng đầu bá cổ, tình thân mật y như vợ chồng. Vì có gặp tai nạn, ý nghĩa ghen tương của họ đà tiêu đi hết.
Một vị đạo sĩ gặp chàng ngoài đường, bảo chàng có quỷ khí; chàng nghe nói lạ, bèn ngỏ chuyện thật. Đạo sĩ nói:
- Ma đó tốt lắm, chớ nên phụ nó.
Rồi viết hai lá bùa trao cho chàng, căn dặn:
- Về trao cho mỗi cô ma một lá bùa này, để tùy theo phước mạng run rủi, hễ nghe ngoài cửa có tiếng khóc con gái, thì nuốt lá bùa chạy ra tức khắc, cô nào ra trước thì sống lạị
Chàng cảm tạ, đem bùa về trao cho hai nàng, căn dặn như lời đạo sĩ.
Hơn tháng sau, quả nghe ngoài cửa có tiếng khóc thương con gái, hai cô tranh nhau chạy rạ Tiểu Tạ lật đật quá, quên nuốt lá bùạ Khi thấy đám táng vừa đi ngang, Thu Dung chạy thẳng tới, chun vô quan tài, còn Tiểu Tạ không chun vô đặng, khóc lóc trở về.
Chàng liền ra xem, thì ra đám táng người con gái nhà giàu, họ Hác; ai nấy cùng trông thoáng thấy một cô thiếu nữ chun vô quan tài rồi mất, đều xầm xì bàn tán, cho là chuyện quái lạ. Giữa lúc đó, nghe trong quan tài có tiếng động, người ta bèn đỗ lại để mở ra xem, thấy Hác nữ đã tỉnh lạị Tang gia bèn xin tạm ký ở ngoài cửa nhà học của chàng, sai người canh giữ.
Bỗng nàng mở mắt, hỏi Đạo Sinh đâu ? Hác gia lấy làm lạ, xúm lại gạn hỏi nguồn cơn, nàng đáp:
- Ta không phải là con gái nhà ngươi nữa đâụ
Rồi kể rõ sự tình đầu cuốị Hác gia không tin, muốn khiêng về nhà. Nàng không nghe, chạy tuốt vô nhà học, nằm lỳ không dậỵ Hác gia đành nhận diện ở chàng là chú rể, rồi kéo nhau đị
Chàng đến gần xem, tuy diện mạo có khác, nhưng vẽ kiều diễm không kém gì Thu Dung, mừng quá sở vọng cùng nhau nhắc chuyện bình sanh một cách niềm nở. Chợt nghe góc nhà có tiếng ma khóc hu hu, thì ra Tiểu Tạ đang khóc một mình trong xó tốị Hai người rất thương cầm đèn đến soi và kiếm lời yên ủi, thấy nàng vẫn khóc nức nỡ, áo xuống đẫm lệ, cứ thế cho tới gần sáng mới đị
Sáng ngày, Hác gia đem rương hòm y phục vào cho mấy người hầu hạ sang ở nhà chàng, nghiễm nhiên thành nhạc gia và gia tế vậỵ
Tối lại, chàng vô buồng vợ, thì Tiểu Tạ lại khóc thảm thiết, kéo luôn sáu bảy đêm khiến hai vợ chồng cùng xót thương cảm động, không thành lễ hiệp cẩn với nhau đặng. Chàng lo nghĩ nát ruột không tìm ra kế gì. Thu Dung nói:
- Đạo sĩ chắc là tiên, vậy mình lại đi tìm ông mà cầu khẩn, may ra ổng thương tình cứu giúp.
Chàng lấy làm phải, liền đi tìm đến Đạo sĩ, quỳ mọp xuống dất bày tỏ sự tình. Đạo sĩ một mực trả lời rằng không có phép gì giúp được. Chàng ai cầu mãi, Đạo sĩ cưới, nói:
- Anh chàng si tình này khéo làm rầy người ta thôị Nhưng, thật anh có duyên số với con ma đó nữa, thôi để ta ráng sức giúp chọ
Đạo sĩ liền theo chàng về nhà, dời ở riêng một gian tĩnh mịch, đóng cửa ngồi bên trong, bảo không ai được gọi hỏi gì cả. Luôn mười đêm ngày không hề ăn uống. Lén dòm, thấy ông ngồi thiếp như ngủ.
Một hôm mới tảng sáng, có một thiếu nữ vén màn bước vô, mắt sáng miệng tươi, vẻ rất kiều diễm, mỉm cười và nói:
- Tôi bương chải suốt đêm, mệt quá. Bị ngà ngươi đeo theo làm rộn, mà phải bôn tẩu hơn trăm dặm đường, mới tìm ra một tòa nhà tốt đặng vô nghỉ chưn. Đạo sĩ đi rước và cùng đến đâỵ Chờ nàng vô để giao phó thì xong.
Chặp tối, Tiểu Tạ đến, thiếu nữ vội vàng đứng lên đón, ôm chầm lấy nàng, tức thời hai người nhập chung vào một thân thể, rồi ngã gục xuống đất, cứng đơ.
Lúc ấy, Đạo sĩ từ trong phòng bước ra, vòng tay chào rồi đi thẳng.
Chàng cảm tạ, tiễn chưn ra tới ngoài; chừng trỏ vô thì nàng đã tỉnh, liền ôm đặt lên giường. Hơi thở dần dần điều hòa, nhưng vẫn ôm cẳng la đau, mấy hôm sau mới đứng dậy đi lại được.
Sau, chàng đi thi, được khôi nguyên ghi tên va danh sách sĩ tử. Có bạn cùng số là Thái Tử Kinh, nhơn việc đến nhà chàng, ở chơi mấy ngàỵ Tiểu Tạ qua thăm lối xóm trở về, Thái trông thấy, rảo bước theo dõị Tiểu Tạ kiếm đường tránh đi, trong trí thầm giận người khách vô lễ. Thái về nói với chàng:
- Có một chuyện quái lạ vô cùng, anh có cho phép tôi nói chăng ?
Chàng hỏi chuyện chi, Thái đáp:
- Ba năm về trước, cô em gái tôi chết yểu, cách hai đêm thì mất thi thể, đến nay hãy còn ngờ vực khó hiểụ Mới rồi dòm thấy phu nhơn sao mà giống cô em tôi hết sức.
Chàng cười:
- Vợ tôi là người quê mùa, làm sao sánh được quý muội, nhưng tôi với anh đã là bạn đồng phả với nhau, nghĩa rất thân thiết, vậy để tôi cho nhà tôi ra chàọ
Nói đoạn vô nhà trong, bảo Tiểu Tạ lấy đồ tuẫn táng hôm nọ mà mặc, rồi ra chào khách. Thái thất kinh nói:
- Chính em tôi đấy mà.
Rồi khóc rưng rức. Chàng thuật chuyện gốc ngọn cho nghe, Thái mừng rỡ nói:
- Thế là em gái tôi chưa chết, tôi phải về liền, báo tin cho bà thân mẫu tôi yên lòng.
Mấy hôm sau, cả Thái gia kéo đến thăm, từ đó về sau, thường thường lui tới như Hác gia vậỵ
| |
| |
|
C | H | B | T | N | S | B |
1
|
2
|
3
|
4
|
5
|
6
|
7
|
8
|
9
|
10
|
11
|
12
|
13
|
14
|
15
|
16
|
17
|
18
|
19
|
20
|
21
|
22
|
23
|
24
|
25
|
26
|
27
|
28
|
29
|
30
| | | | | |
Hai vợ chồng ngồi nói chuyện. Điện thoại reo, anh chồng (Giám đốc một Cty) bắt máy. Bên kia giọng bồ nhí:”Anh đó hả”. Anh chồng bối rối một chút, rồi nảy ra sáng kiến, liền trả lời: - Alo. Ai đó? À, danh sách khen thưởng nhân viên cty hả? - (Anh giỡn hoài, có thương em nữa không nè?) - Thứ nhất: NGUYỄN HOÀI THƯƠNG ! - (Chừ em đến với anh nghen) - Thứ hai: LÊ VĂN KẸT - (Hay là …. Anh qua đây với em đi!) - Thứ ba: ĐỖ VĂN BẬN - (Thế khi nào anh mới đến được?) - Thứ tư: MAI VĂN TỚI - (Lúc mấy giờ hả anh?) - Cuối cùng: NGUYỄN VĂN MƯỜI HAI - Ông giám đốc tắt máy
http://img383.imageshack.us/img383/3346/clock77ce.
|