Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: Tik Tik Tak
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
Truyện cười
^-^Danh ngôn tình yêu^_^
![]() Điều kì diệu mang tên tình yêu
12 cung hoàng đạo
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() Ngộ ngĩnh những ngón tay
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() ...................Ðã bao lần rồi câu hỏi đó vẫn mãi ngân lên, dù bây giờ em đã xa anh. Em vẫn tự hỏi mãi tại sao lại yêu anh ? Tại sao anh nhỉ ? Bởi vì anh quan tâm đến em. Thật đơn giản phải không anh ? Dù cho đơn giản là nhưng điều rất nhỏ, chỉ rất nhỏ thôi. Nhưng đối với em, những điều đó thật tuyệt. Thế mà bây giờ nó chỉ còn là kỉ niệm, anh đã đến vì anh thương em, và cũng ra đi vì lí do đó. Anh đã thay đổi không còn là anh nữa, không còn thương em, dù chỉ là những điều nhỏ bé như ngày xưa. Có lẽ anh chẳng bao giờ hiểu được đâu. Vì câu nói quen thuộc sẽ mãi là ANH LÀ THẾ. Vì thế để bây giờ quay về bên anh, em thật sự sợ anh, anh àh ! không phải sợ anh, mà em sợ tình yêu của anh. Và em sợ cảm giác cô đơn ! ....................Nó thường về bên em khi em cảm thấy cần anh. Những ngày đã trôi qua đi, em vẫn cô đơn một mình em, với niềm mong đợi anh sẽ trở về, chỉ đơn giản là thế thôi anh àh, em chỉ cần anh bên em là được rồi, nhưng...chỉ có em và nỗi buồn. Những lúc đó em luôn chôn vào nỗi nhớ, tràn vào trái tim, em đâu có dám trách anh đâu, mà em chỉ biết khóc, em cũng chẳng nhớ là mình đã bao lần gục ngã, dựa vào vai đứa bạn để khóc nức lên rồi nghe nó mắng. Vì nó thương em, thương cho tình yêu dại khờ em đã trao đến anh. Thật quá tệ phải không anh ? Nhưng vì em yếu đuối quá phải không anh ? ....................Em không đủ dũng cảm để xa anh, xa cái tình yêu ngốc nghếch đó, dù vẫn biết khi yêu sẽ đau khổ nhưng làm sao đây ? Khi trái tim em chỉ có mình anh là chủ. Em muốn khóc, muốn chạy trốn,nhưng lại cứ chạy về bên anh, con tim đã quen lối rồi anh ơi ! Dù đã bao lần con tim chạy trốn, chạy khỏi anh, đã bao lần rồi anh nhỉ ? Em nói lời chia tay. Vậy mà có lần nào em ra đi được đâu. Nỗi nhớ lại đến, nó làm em bối rối và bất lực, lúc quay về bên anh. ...............Khổ sở trong nỗi nhớ, khi em biết đến tình yêu của anh. Mối tình đầu dại dột quá phải không anh ? Nhưng trong trái tim em, suy nghĩ của em đó mãi mãi là mối tình đẹp nhất. Dù đã bao lần khóc, bao lần chạy chốn. Nhưng mãi mãi em vẫn cám ơn tình yêu của anh. Dù anh sẽ mãi không quay về bên em. ................Em cám ơn tình yêu anh đã dành cho em !!! Anh đang tự dối lòng mình, hãy sống với con người thật của mình anh nhé, em luôn mong những lời nói của anh sẽ mãi chân thành, em luôn luôn ao ước có một ngày chúng ta sẽ về bên nhau, nhưng có lẽ đó chỉ là suy nghĩ vớ vẩn. Đôi khi trong suy nghĩ em lại thốt lên câu nói : " Mày điên quá, người ta bỏ mày rồi, những lời nói của người ta đâu còn như ngày đầu mà mày lại nghĩ sẽ có một ngày quay trở về ". Có phải em suy nghĩ ngốc nghếch quá không anh ? Em sẽ không bao giờ trách anh cho dù anh mãi không thuộc về em !!! ..............Nhưng em sẽ mãi mãi không quên những kỷ niệm đẹp khi mình bên nhau...em sẽ ra đi và luôn chúc cho anh được hạnh phúc bên người anh yêu...em sẽ mang theo những gì còn xót lại khi mình yêu nhau !!! ...Nothing's Gonna Change My Love For You ![]() Nếu em doc dược những dòng này hãy gọi điện cho anh dược ko anh rất nhớ em Hãy để anh tới gần bên em .Dấu mình dưới những cơn mưa tuyết ,anh cố gắng tìm quên em nhưng không thể bước chân đi . Lặng ngắm con phố gầy xơ xác và lắng nghe nhịp đập từ trái tim mình Có quá nhiều người trên thế giới này , nhưng anh phải đi đâu để tìm thấy một người như em , hãy nói cho anh biết . Hãy mang anh tới gần trái tim em , hãy mang anh tới gần linh hồn em . Cho anh nắm lấy bàn tay em trước khi anh trở nên già nua đi . Hãy chứng tỏ cho anh thấy tình yêu là ji` , hay nó chẳng là ji` cả và hãy chứng minh với anh rằng điều kỳ diệu đó có thể trở thành sự thật . Người ta vẫn nói rằng chẳng có ji` tồn tại vĩnh viễn , chỉ có chúng ta ở nơi đây bên nhau hôm nay . Tình yêu tồn tại hiện hữu hay chẳng bao giờ mang anh ra đi thật xa em . Hãy mang anh tới gần trái tim em , hãy dắt anh tới bên linh hồn em . Hãy cho anh nắm lấy bàn tay kia và hãy ôm anh đi . Hãy chứng tỏ cho anh thấy tình yêu là ji` và hãy làm ngôi sao Bắc đẩu - ngôi sao soi đường của anh . Đó là cách đơn giản nhất để man anh tới gần trái tim em . Ngồi nơi đây , trên đỉnh núi thật cao . Lặng ngắm ánh trăng rọi qua bầu trời đêm trong xanh phẳng lặng . Anh sẽ ra đi tìm kiếm những người bạn của mình . Nhưng họ chẳng thể an ủi được anh . Không cần thiết phải nói quá nhiều , nếu thiếu nhũng lời chân thật , và tất cả những ji` anh cần trong lúc này là 1 người có thể làm cho anh muốn cất lên lời ca Hãy mang anh tới gần trái tim em . Từng lời , từng lời bài hát Take me to your heart thấm vào lòng anh . Chưa bao giờ anh có cảm giác yêu 1 bài hát nào đến thế . Anh nghêu ngao trên môi bài hát cả ngày và đó là những lúc anh nghĩ về em . Khi vô tình bước chân em đi lướt qua anh , anh đã có cảm giác người đó là em . Anh đứng nhìn em lặng lẽ bước qua khung cửa . Một lần nữa anh quay người lại , dõi theo những người đang bước ra và chờ đợi 1 cái vẫy tay . Vậy mà chẳng hiểu sao , anh lại tiến về phía em , nhưng anh không thể bắt gặp ánh mắt em , vì ánh mắt đó dường như đang tìm kiếm 1 cái ji` - không phải anh . Anh quay trở lại cửa ra của sân bay nhưng bước chân anh lại đưa anh đi vòng qua cầu thang , anh muốn thử 1 lần với cảm giác của mình và anh đã đúng . Em không giống và cũng chẳng khác như những ji` anh suy nghĩ , vì đơn giản chẳng bao giờ anh tự hình dung về em . Vẫn giọng nói đó nhưng tại sao anh cảm thấy nó thật gần gũi khi em ở xa và thật xa lạ khi em đang đứng trước mặt anh . Cho đến khi bước chân ra về , anh vẫn muốn chạy lại bên em , đeo vào cổ em chiếc vòng bằng gốm mà anh đã nặn nhưng anh đã không rẽ phải , quẹo ra cổng và rẽ trái . Anh yêu em , anh biết điều đó và bây giờ không chỉ có anh mà bờ biển cũng biết . 2 ngày trên biển với những bước chân trên cát và rất nhiều , rất nhiều những chữ trên đó . Biển đã xoá hết khi thuỷ triều lên , nhưng dòng chữ đó trong em , liệu có còn nguyên vẹn Vâng.. có lẽ em mãi mãi chỉ là ng đên sau trong anh..dù rằng.. anh chằng phải là ng đầu tiên em nói lời yêu thương.. nhưng em đã thích anh bằng một con tim ko mang nỗi đau của quá khứ.. dù sao cũng chỉ có thế nói.. chúc anh may măn.. cố lên anh...
![]() Người ta kề cho em nghe về chị ấy - Mối tình đầu của anh- Cứ ngỡ là tất cả chỉ thoảng qua nhanh Chỉ là tình yêu thời trẻ con ,vụng dại giờ.. nghe người ta kể lại Em mới hay đó không phải tình khờ... Chị ấy và anh đẹp như một giấc mơ sóng đôi bên nhau suốt tuổi thơ rồi đại học chị chững chạc hơn.. không như em- con nhóc chỉ biết khóc hờn như một đứa trẻ con... dẫu biết trong ty là không có lối mòn em vẫn sợ mình lạc chân vào con đường ấy Con đường ngày xưa chị và anh đi, giờ vẫn vậy chỉ đổi một người thay chị ấy - là em vần thơ buồn em vô ý đã xem dẫu viết cho chuyện xưa...sao em không thể dặn lòng thôi lo lắng.. sợ với anh tình yêu mình nguội lặng.. sợ trong tim anh chị ấy sẽ quay về.... em sợ chính mình đang sống trong mê anh cũng vậy ..sẽ có ngày tỉnh giấc em sợ với anh, ty mình trở thành kỉ vật chị ấy trở về cướp anh mất khỏi đời em... ---------------------------------------- có thể... Có thể anh ấy yêu chị nhiều hơn em Bởi tình yêu dẫu nhiều dại khờ nông nổi Bởi rung động đầu đời thường khó nói Nhè nhẹ thấm vào từng năm tháng qua mau Có thể suốt đời anh ấy chẳng quên được chị đâu Dẫu bây giờ anh ấy đã thuộc về em mãi Song vẫn còn chút gì đọng lại Một chút ngày xưa như nhớ thương Trách làm sao những lúc em giận hờn Khi anh ấy nhắc về những ngày tháng yêu chị Xin đừng trách em là người ích kỷ Cũng chỉ vì em yêu quá ấy thôi Ròi ngày mai trên khắp nẻo đường đời Chị sẽ gặp ai kia có thể hơn anh ây Quá khứ kia xin đừng làm sống dậy Để anh ấy sống với mình và sống với em thôi!!!!!!! ----------------------------------------- không phải... Em không phải nhười thứ nhất yêu anh... Cũng không phải người đầu tiên anh thích... Em chậm bước...Người thứ Hai,chỉ vậy Nên buâng khuâng hoài...anh yêu thật không đây? Mối tình đầu,trong trắng và thơ ngây Tuy đã qua,nhưng vẫn hằn sâu trong anh ký ức Em sợ một mai,con Tim anh thổn thức... Tuy nói quên...Nhưng vẫn giữ bóng hình... Em yêu anh với tất cả chân tình Với niềm tin,khát khao,và hy vọng Nhưng nỗi lo làm lòng em rát bỏng Rằng suốt đời...Em vẫn chỉ thứ hai... Làm sao biết quá khứ thuộc về ai? Và hiện tại,liệu có là chắc chắn? Em chỉ biết sẽ mãi chờ khoảng khắc Được trỡ thành người duy nhất trong anh... ![]() Có một thời anh là của riêng em Từng ý nghĩ đọng trong từng khóe mắt Ánh nhìn anh những gì em cảm nhận Tất cả dành cho em, riêng em. Có một thời em chẳng thể lãng quên Anh mạnh mẽ và dịu dàng đến thế Em nhỏ bé nép lòng anh che chở Chuyện ngày xưa đâu phải giấc mơ đêm Ôi đâu rồi thời ấy của riêng em Hoa mây gió ánh mặt trời cháy bỏng Bao yêu thương trong mắt anh thầm lặng Gió xôn xao cứ đùa ... yêu em ... yêu em ... Ngày tháng ơi cho em được cầu xin Cho em về với bến bờ xưa ấy Dẫu em biết tình yêu không dễ vậy Xin cứ trả em về ngày ấy của riêng em ====================== RỒI CHỢT CHIỀU NAY.... Rồi chợt chiều nay không có anh Những giận dỗi bỗng trở thành vô cớ... Bao tiếng yêu xưa...Giờ là vụn vỡ Anh xa rồi...quá khứ một thời qua! Em đã muốn đi đâu đó thật xa? Đáng tiếc thay Tàu anh là chuyến cuối Rồi từ đây trên đường đời rong ruổi Mắt em buồn...muốn khóc sẽ làm sao? Trời sinh ra con gái nên làm cao... Những lúc anh đi chẳng thèm dõi mắt Mà chiều nay lòng em quay quắt Cũng như mọi lần...chỉ cần quay đi... Sao em chẳng thể làm được? ======================== ?? EM BIẾT.. Rồi một ngày điều ấy sẽ ra đi.. Những khát khao về anh không dày dò em nữa Em sẽ trỡ lại bình yên Như đám mây bay ngoài cửa sổ Hóa cơn mưa về với cội nguồn... Nhưng! Em sẽ ít bông đùa,và sẽ ít khóc hơn Thôi thao thức,và bớt phần mơ mộng... Không mê hát ca dao khi hoàng hôn xuống Ru thời gian trong à ơi đong đưa... Em không còn hóa đá trước cơn mưa Hết khao khát những vần thơ đẫm ướt... Vô tâm thế làm sao anh hiểu được? Tắt nắng rồi,làm sao hong cho khô? Thì cũng vậy thôi...bởi trái tim dại khờ Cứ thao thức những điều không định trước Cứ cháy khát những điều không có được Cứ tìm anh...hư vô ,hư vô... Là trăm năm...cũng là chẳng bao giờ... Anh hiểu được những lời yêu câm nín? Chớm Thu rồi,đơn côi con đường hẹn... Vẫn chỉ là em...lẻ loi,lẽ loi... ![]() ANH ! anh có biết rằng ngay lúc này... em ước chi mình là một linh hồn, là một cơn gió.. là bất cứ thứ gì cũng đươc , chỉ cần ko là chính em....... chỉ cần được ở bên anh ngay lúc này......nhớ anh nhiều thật nhiều...... ngay lúc này đây.. em chỉ muốn đc ôm anh thật chặt.. và hét lên rằng em nhớ anh.......... nhưng....... chẳng thể nào đc nữa phải ko anh......... ! bên cạnh anh....mà em phải nén lòng mình lại.......bởi em biết... ta chỉ đến thế mà thôi........Anh .. sao anh vẫn cứ quan tâm em như thế.. ? Anh nhớ từng thói quen nhỏ nhất của em.. nhớ từng lời nói của em...... như thế để làm gì hả anh..?? Khi anh ko còn thuộc về em nữa..... thà rằng anh đừng tốt như thế.. có khi em lại quên anh nhanh hơn......." anh vẫn luôn quan tâm đến em, nhưng chỉ như một ng anh mà thôi" anh có biết câu nói ấy của anh vang lên trong em từng giờ từng giờ ko anh.. đau .....! Con dường em và anh đi ngày nào.. giờ chỉ còn mình em.. vắng lặng..... dến đáng sợ.. ![]() em ko hỉu.. anh nghĩ gì ??? bởi em biết... anh cũng cô đơn như em.. nhưng anh ơi.. sao lại phải cứ thế.. khi em bíêt trong anh.. em cũng có một vị trí nhất định.. dù ko bằng ng ấy.. nhưng thời gian rồi sẽ qua mà, phải ko anh... vì sao anh lại quyết định như vậy.... để cả hai đứa đau ...?? Anh ngôc quá ...! Nhưng thôi, em tôn trong quyết đinh của anh.và cũng như hiện giờ.. em đang cố giấu nỗi nhớ và tỏ ra là một cô em gái ngoan của anh... ít ra.. em ko mất đi một ng bạn.... Mong anh biết rằng.....em sẽ vẫn luôn quan tâm đến anh.. luôn dõi theo anh trong im lặng......... ![]() Khi nào ko có ai bên cạnh anh.. hãy nhớ và gọi cho em , anh nha...... em sẽ ở bên anh.... dù rằng.. sau khi nỗi buồn bay đi mất.. anh ko nhớ gì em nữa... em vẫn chấp nhận.......Con tim ngốc nghếch của em bảo em như thế đó! còn vì sao.. thì em ko bít nữa... ![]() -- có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ứơc mơ dù cho ta có nỗ lực thưc hiện nó đến mấy đi nữa, nhưng nhờ nó mà ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày. -- Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứadù ta có mãi chờ đợi bởi người hứa đã ko còn nhớ...Nhưng nhờ nó ta biết hy vọng và mong chờ -- Có những nỗi đau vẫn mãi là một nỗi đau một khi ta ko thể thoáit khỏi chúng nhưng nhờ nó ta trửơng thành hơn. -- Có những sai lầm sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm... Nhưng nhờ nó ta giật mình : điều sai lầm duy nhất là ta phủ nhận nhưng gì trái tim mình cảm nhận -- Có nhửng lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ biết mặt nhau hay thâm chí chẳng để ý tơi.. Nhưng nhờ nó ta mới nhận ra : vô tình gặp nhau 3 lần đó là nhân duyên -- Có những ng bạn đơn giản chỉ là ng wen nhưng nhờ ho ta nhận ra rằng : bạn thân của ta tuyệt vời lắm ! -- Có một ng sẽ luôn chỉ là một cá nhân đối với một thế giới nhưng mãi mãi là một thế giới với một cá nhân ai đó và nhờ ng ấy mà ta có đc tình ỵêu. -- Có nhưng cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình ỵêu là giữa một biển ng vẫn tìm thấy nhau. --- Và có những ng làm nên tất cả vì họ có ước mơ, họ tin vào lời hứa, ho có những lời ứơc hẹn, họ trửơng thành từ những nỗi đau, họ nhận ra sai lầm, họ có một ng bạn thật sư và vì bên họ còn có một tình yêu THAT 'S LIFE ![]() Vứt bỏ sự nghi hoặc, hãy tin tưởng mọi người Có một phạm nhân trong thời gian cải tạo khi đang tu sửa lại đường đi, anh ta nhặt được 2 triệu đồng, anh ta không mảy may suy nghĩ liền mang số tiền này đến chỗ cảnh sát. Nhưng viên cảnh sát lại nói với anh bằng một giọng mỉa mai : "Anh đừng có tới đây để lôi kéo chúng tôi, anh tưởng rằng có thể dùng tiền để lừa bịp, hối lộ chúng tôi được sao, anh tưởng rằng có thể dùng tiền để mua được sự ân xá sao, các anh cũng thuộc loại người không chân thực rồi". Người phạm nhân này nghe xong cảm thấy vô cùng thất vọng và nghĩ rằng trên thế gian này ko còn ai tin tưởng anh ta nữa. Buổi tối, anh ta quyết định vượt ngục. Anh ta đã lấy trộm tiền của mọi người để chuẩn bị cho cuộc trốn chạy. Khi anh ta lấy đủ số tiền rồi, liền lấm lét lên tàu hoả, trên tàu khách rất đông, đã chật cứng không còn chỗ ngồi, anh ta phải đứng ngay bên cạnh chiếc toilet trên tàu. Lúc đó bỗng nhiên xuất hiện một cố gái xinh đẹp đi vào toilet, nhưng cô chợt phát hiện ra cái khuy cửa đã bị hỏng, cô gái liền nhẹ nhàng bước ra nói với anh ta: "Thưa anh, anh có thể giữ cửa giúp tôi được ko ?" Anh ta sững người một lúc, nhìn cô gái với ánh mắt dịu dàng và thuần khiết, anh ta khẽ gật đầu. Cô gái đỏ mặt bước vào bên trong toilet còn anh ta lúc này trông giống như một người vệ sĩ trung thành, nghiêm nghị giữ cái cánh cửa phòng toilet. Và trong cái thời khắc ngắn ngủi ấy, anh ta đột nhiên thay đổi ý định, khi tàu dừng lại anh ta rời khỏi đó và đến đồn cảnh sát tự thú... Lòng tin cũng chính là bàn đạp thực tế, có người nói rằng : "Tin tưởng người khác thật là nguy hiểm, bạn có thể phải chịu sự lừa gạt của họ" chúng ta giả sử là thiên hạ luôn luôn tồn tại sự lừa dối, như vậy thì câu nói đó đúng là có lý, lòng tin không nên xuất phát từ trong ảo giác. Bạn biết rõ với người thích nói nhiều thì không nên đem bí mật của mình mà kể cho họ nghe. Thế giới không hẳn là một chiếc sân vận động an toàn mà người ở trên đó không phải ai ai cũng có thiện ý, chúng ta buộc phải đối mặt với sự thật này. Lòng tin chân chính, không phải là sự cả tin. Không tin tưởng người khác, thì không thể thành nghiệp lớn, cũng không thể trở thành vĩ nhân. Xin hãy ghi nhớ câu nói này : "Bạn tin tưởng người khác, thì họ mới tin tưởng bạn, trung thực với bạn. hãy lấy phong độ của một vĩ nhân đối với người khác, họ mới có thể biểu hiện ra cái phong độ vĩ nhân mà họ có với bạn". Và đó là câu trả lời vì sao chúng ta hãy tin tưởng người mình yêu ...tin tưởng chân chính chứ không phải là sự cả tin ![]() Nếu môt ngày nào đó bạn nhận thấy mọi chuyện tốt đẹp bấy lâu nay đã thay đổi, xin đừng bi quan và buồn khổ, đó là lúc bạn cần mỉm cười ... Nếu một ngày nào đó bạn nhận thấy người mình yêu thương lại không còn yêu thương mình nữa, xin bạn đừng trách người ấy và hãy tôn trọng quyết định của họ, bởi vì họ thực sự muốn như thế, bạn chẳng thể nào ép buộc con tim của người ta khi tình cảm của họ không còn thuộc về bạn nữa. Nếu một ngày nào đó bạn chợt nhận ra nụ cười mà bạn dành tặng cho ai đó lại có 1 ý nghĩa đặc biệt như thế, xin bạn hãy tiếp tục mỉm cười và tặng cho tất cả những người còn lại -những người còn chưa thấy được nụ cười tuyệt vời của bạn Nếu một ngày nào đó bạn phát hiện ra những sự thật phũ phàng đằng sau những điều tưởng như tươi sáng kia, xin bạn đừng tuyệt vọng mà hãy tin rằng đằng sau những sự thật phũ phàng ấy chắc chắn có những lý do riêng của nó và điều tốt đẹp vẫn đang chờ đón bạn vào 1 ngày không xa. Nếu một ngày nào đó bạn không còn được như bây giờ, tài năng, sức khoẻ, và nhan sắc đã bị thời gian làm phai màu thì xin bạn chớ lo lắng, đó là lúc bạn bắt đầu kể lại câu chuyện cuộc đời mà bạn đã trải nghiệm cho những con người trẻ hơn - những con người cần sự chỉ đường sáng suốt của 1 người như bạn đấy. Nếu một ngày nào đó bạn nhận thấy cuộc đời này đáng chán biết dường nào, và mọi việc dường như đi vào ngõ cụt thì đó là lúc bạn phải bình tĩnh, can đảm để tìm 1 con đường mới, dù rằng có thể bạn sẽ bị shock nhưng cách tốt nhất để nhìn thấy màu hồng của cuộc sống là bạn phải mở to mắt ra và chỉ nên nhìn vào những điều tốt đẹp. Nếu một ngày nào đó bạn đối mặt với những lời yêu thương từ những người mà bạn yêu quý, đó là lúc bạn để con tim mình cất lên tiếng nói chọn lựa ai là người bạn yêu mến nhất và lý trí của bạn sẽ đảm nhận phần việc xem ai là người thích hợp nhất. Thật tuyệt vời nếu người mà bạn yêu nhất lại là người thích hợp với bạn nhất, nhưng nếu chỉ được chọn 1 trong 2 người đó thì có lẽ bạn nên chọn người đã cùng bạn trải qua những vui buồn, chia sẽ với bạn tình cảm chân thành của họ và có nhiều kỷ niệm đẹp cùng bạn. Vì khi chọn lựa họ, bạn sẽ không bao giờ đánh rơi những kỷ niệm đẹp mà bạn có và đó là động lực để 2 người yêu thương nhau hơn. Nếu một ngày nào đó bạn nhận thấy mình đã trưởng thành, và đủ tự tin để có thể đối mặt với những điều khó khăn sắp tới, đó là lúc bạn nên chia sẽ kinh nghiệm của mình cho mọi người, vì ở 1 nơi nào đó vẫn còn nhiều bạn cùng lứa với bạn vẫn đang loay hoay tìm lối đi vững chắc vào đời. Nếu một ngày nào đó bạn không còn đủ thời gian để xem, hay đơn giản là ngẫm nghĩ lại những điều tốt đẹp mà bạn đã trải qua, đó là lúc bạn cần phải nghỉ ngơi và thư giãn, vì bạn đang đi quá nhanh trên con đường đời và rất có thể bạn sẽ bạn sẽ vấp ngã. Cách tốt nhất là bạn nên dung hoà giữa công việc và cuộc sống, và luôn mỉm cười . Nếu một ngày nào đó bạn nhận thấy trong cuộc sống có quá nhiều điều tươi đẹp và mọi người xung quanh bạn đã trở thành bạn tốt, và bạn được 1 ai đó yêu bằng cả con tim thì đó là lúc bạn phải mạnh mẽ lên để giữ lấy những điều tốt đẹp này, vì nếu bạn không trân trọng, nâng niu những gì bạn đang có thì bạn đang đánh rơi cơ hội để trải qua hạnh phúc, tình yêu và cả những nụ cười nữa đấy. Nếu một ngày nào đó ... ![]() Cô bước váo quán càfê,ngồi vào bàn mà cô vẫn thường ngồi với anh,cô gọi cho mình một ly càfê nóng. Mặc dù không có anh,nhưng khung cảnh này khiến cô cảm thấy như anh đang ngồi cạnh cô vậy. Cô ngồi co ro vì lạnh,nhìn ra ngoài trời đa ![]() Ngày xưa, trước khi cô yêu anh,cô chẳng bao giờ vào quán càfê,cũng chẳng bao giờ uống càfê,vì theo cô vào quán càfê thật phức tạp và chán.Một lần anh dẫn cô vào quán cà phê,cũng ngồi chiếc bàn cô đang ngồi,cạnh cửa sổ,có thể nhìn ra con đường phía trước quán,cô tự gọi cho mình một ly sữa nóng,anh ngăn lại,"...sao lại là sữa nóng,đã vào quán càfê sao ko thử một tách càfê nóng hả em,một càfê nóng nhé...tuyệt vời lắm đấy...".Cô mỉm cười đồng ý,trong cái không khí se lạnh của thành phố mùa mưa thì cái cảm giác bên anh và thưởng thức càfê nóng sao mà ấm áp quá.Dường như cô không còn thấy càfê đắng nữa,cô cảm thấy nó ngọt ngào,ấm áp như tình yêu của cô. Và từ đó,cô thích đi uống càfê cùng anh.Vào ngày lễ tình nhân hay kỷ niệm gì của hai người,anh dẫn cô đi ăn uống đâu đó,nhưng cuối cùng cũng ghé vào quán càfê,bao giờ họ cũng ngồi chiếc bàn ấy.Mỗi lần vào quán anh gọi cho cô một loại càfê khác nhau,nhưng cô vẫn thích nhất ly càfê đen nóng,thật đậm,thật nồng mà lần đầu tiên anh gọi cho cô. Khi quen cô anh là sinh viên năm cuối,anh thường phải học bài khuya,nên thường uống rất nhiều càfê.Cô bao giờ cũng tìm mua cho anh loại ngon nhất,loại mà anh thích.Những khi anh không rảnh đi càfê cùng cô,cô cũng vào quán,ngồi chiếc bàn ấy và thưởng thức món càfê quen thuộc. Cô yêu anh,yêu hơn yêu bản thân mình.Cô tin anh và cô sẽ đám cưới,sẽ bên nhau.Cô luôn thông cảm với anh,không bao giờ cô hờn giận,vì cô tin mình hiểu anh nghĩ gì. Ngày anh ra trường,với kết quả loại ưu,anh được nhận vào làm việc ở một công ty lớn,sự nghiệp của anh không ngừng đi lên,anh trở thành người được chú ý,một cộng sự đắc lực và có lẽ cũng là một người yêu lý tưởng với bao người khác.Thời gian anh dành cho cô mỗi ngày một ít,điều đó khiến cô buồn nhưng cô tin vào tình yêu của anh và cô trong bấy nhiêu thời gian,tin vào những điều mà cô cùng anh trải qua... Khoảng cách của hai người mỗi lúc một xa dần,nhưng cô vẫn tự nói với mình rằng cô yêu anh,và anh cũng thế chứ,nên cô chấp nhận mọi thứ,vì tương lai của anh,vì ước mơ của anh.Có khi cô bệnh,nằm vật vã ở nhà,nhưng cô cũng không bao giờ gọi điện thoại cho anh,vì cô nghĩ anh đã vất vả lắm rồi,có lẽ không nên làm phiền anh nữa... Có những hôm cô vào quán càfê một mình,cô nghĩ đến khoảng thời gian gần đây anh quên hẳn cô,không một cuộc điện thoại,không tìm cô lần nào.Cô thấy buồn kinh khủng,nhưng cô cũng đã tự nói với mình,cô yêu anh và anh cũng vậy,anh đang lo cho tương lai của cô và anh mà... Và ngày sinh nhật cô năm nay,cô hẹn anh đi càfê,anh nói với cô rằng anh bận họp,dường như anh cũng đã quên ngày sinh của cô.Nhưng cô không trách,cô lẳng lặng vào quán càfê một mình,cũng chiếc bàn ấy,cô đang ngồi đây, một mình,trời đang mưa... Chợt quán tối sầm,tất cả đèn được tắt hết,cô đang loay hoay vì tối thì trong quầy cà fê,một chiếc bánh kem trên chiếc xe đẩy, hai tách càfê nóng ngào ngạt hương vị được đẩy ra,cô nghĩ thầm:"...thật tuyệt vời,chẳng biết ai lại hạnh phúc thế nhỉ,nhưng chắc không phải là mình...Nhưng tại sao không là rượu mà lại là càfê nóng...",hai tách càfê khiến cô nhớ đến anh,nhưng sự thật anh có ở đây đâu.Cô không nhìn theo nữa,cô nhìn ra trời mưa,cô đang buồn,cô ước gì được trở về ngày xưa... Chiếc xe đẩy dừng lại ở chỗ cô,cô thấy anh,anh trao cho cô bó hồng lớn,"...Happy birthday to you,chúc mừng em,sinh nhật vui vẻ nhé!".Anh ngồi vào bàn,đèn trong quán được mở sáng trở lại,người phục vụ đặt chiếc bánh kem lên bàn,và thay vào tách càfê nguội lạnh của cô bằng một tách càfê thật đậm,thật nồng.Anh nhìn cô mỉm cười,nắm lấy hai bàn tay đang run lên vì lạnh của cô,"...Chắc em nghĩ anh sẽ không tới...sẽ quên ngày sinh của em...Nghĩ rằng anh thay đổi...nghĩ rằng khi anh thành công anh sẽ bỏ mặc em...sẽ có người yêu khác.Nhưng anh đã không như thế,phải không...vì anh yêu em...và tất nhiên em cũng yêu anh?...tất cả những gì anh có đều là cùng em xây dựng nên...và anh cám ơn vì em là của anh...Anh xin lỗi vì anh đã không chăm sóc em chu đáo trong thời gian qua...nhưng như vậy mới tạo được bất ngờ chứ...phải không em?..."_anh mỉm cười thật tươi,còn cô,cô bật khóc.Cô không nghĩ là anh yêu cô nhiều đến thế,đã có lúc cô nghĩ anh đã thật sự chán ghét cô...anh đã không yêu cô nữa...nghĩ rằng... Anh lấy trong túi áo ra một cái hộp, anh mở nắp chiếc hộp ra,một chiếc nhẫn,anh đeo nó vào tay cô,"...Với tất cả những gì chúng ta đã trải qua,anh nghĩ chúng ta thật sự là của nhau...anh yêu em...và em cũng vậy chứ?...đồng ý làm vợ anh nhé,ly càfê đen..."_cô mỉm cười trong làn nước mắt...Ngoài trời vẫn mưa,không khí trong quán càfê ấm áp đến lạ.. Một truyện ngắn khá hay và buồn. Nhưng nó để lại cho ta nhiều suy nghĩ.. ![]() Đừng hỏi anh vì sao anh yêu em Hãy hỏi mặt trời vì sao toả nắng Hãy hỏi mặt trăng sao khi khuyết khi đầy Đêm màu đen và ngày màu trắng Đừng hỏi anh vì sao anh yêu em Hãy hỏi biển tại sao có sóng Sao gừng cay và sao muối mặn Mùa thu trút lá vàng em có biết vì sao Đừng bao giờ em hỏi anh tại sao Anh chẳng biết làm sao cho em hiểu Anh cảm thấy cuộc đời này còn thiếu Một thứ gì, có lẽ chính là em Em, một cô gái yêu sự bình yên Em, một cô gái dịu dàng giản dị Em, anh yêu em hình như cũng thế Phía chân trời trước bóng tối hoàng hôn Hãy làm gì để anh yêu nhiều hơn Thay câu hỏi bằng nụ hôn cháy bỏng Đến với anh bằng tình yêu rất nóng Để muôn đời ta chảy mãi trong nhau... ![]() Bỗng nhiên có một buổi chiều rảnh rỗi và trống vắng đến vô lý theo kiểu ta đã lên lịch cho đủ 30 ngày trong tháng thì bỗng nhiên không hiểu sao lại nhẩy đâu thêm một ngày 31. Tan học tôi lơ ngơ xách cặp ra khỏi lớp, vô tình gặp Phong trước cổng trường đang huyên thuyên gì đấy với An – con bé có mái tóc dài và má lúm đồng tiền duyên chết người. Phong hét to “Phong bận, Vân cứ về trước nhé. Tôi tức đến ngạt thở. Bận đi chơi thì có. Nhưng chợt nhớ ra mình có quyền gì mà đòi ghen tuông cơ chứ, hơn nữa một người thông minh và kiêu hãnh ai lại làm trò ấy bao giờ! Tôi đành phải nở một nụ cười trưng diện, lạch xạch dắt xe ngang qua chỗ Phong “Ờ, Vân về. Bao giận dữ trút sạch xuống chiếc pédan. Tôi lầm lũi phóng qua các dãy phố, lòng chùng xuống. Trong gió, từng chiếc lá vàng khô xoay tròn theo một vũ điệu không tên. Tôi đọc trong cuốn sách “Tâm lý về tình yêu thấy người ta viết: “Hạnh phúc không tự nhiên đến mà con người phải đấu tranh để tự giành lấy. Kiểm điểm lại bản thân chợt nhận ra mình chưa bao giờ phải đấu tranh, đánh nhau cũng không. Gia đình chỉ có 3 người bố, mẹ và tôi. Hồi nhỏ tôi không phải giành đồ chơi với ai, cũng chẳng có ai để xích mích. Mọi thứ đều là của tôi. Đơn giản vậy thôi và Phong cũng thế. Tôi và nó chơi với nhau từ nhỏ. Bố mẹ Phong làm cùng cơ quan với bố tôi. Vậy mà bây giờ… Chỉ tại An. An phải biết nó là người đến sau. An phải hiểu Phong là của tôi chứ! Tôi bật dậy, loay hoay quay phải, quay trái trước gương rồi thở phào nhẹ nhõm. Xinh đẹp này, học giỏi này. Suy cho cùng thi An có điểm nào hơn được tôi cơ chứ? Hơn nữa tôi lại là người hiểu Phong nhất. Chuyện gì của nó tôi cũng biết. Ví dụ nhé, Phong thích mạ vàng, Phong thích đọc truyện trinh thám này, Phong thích… Giữa lúc hoan hỉ vì chiến thắng chợt nhớ hình ảnh buổi sáng trước cổng trường, tôi thắt người lại vì lo âu. Băn khoăn tự hỏi “Hay Phong thích An vì An có mái tóc dài?". Ờ, mà trong sách cũng viết: “Bạn hãy dịu dàng, hãy quan tâm đến người ấy. Bạn hãy ở cạnh người ấy lúc người ấy cô đơn…. Bất giác tôi đưa tay vuốt mái tóc tém ngang tai, cụt lủn bực bội. “Lắm chuyện! Thích tóc dài sao bọn con trai không tự nuôi tóc đi?. Mẹ se sẽ bước vào phòng, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường: - Sao hôm nay Phong không đưa con về? - Nó bận! - Hai đứa lại cãi nhau à? - … - Vân này, cái thằng Phong ấy được cái hiền lành nhưng nó không hợp với con đâu, thôi con ạ. Tôi thừ người, lòng rối bời: - Mẹ lo xa làm gì. Cứ kệ con. Mẹ gắt: - Ơ hay, con với cái. Nuôi cho lớn để mày nói chuyện với mẹ thế à? Tôi xoay người vào tường, chụp chiếc gối lên mặt, giọng van vỉ: - Mẹ để yên cho một lát. Mà mẹ cũng lạ thật, sao mẹ nói tôi với Phong không hợp nhau. Mẹ không biết tôi đang đau khổ vì tình yêu hay sao? Chuông báo hết tiết. Tôi gấp sách vở lại, rón rén bước ra hành lang, thập thò ngó vào lớp toán. Phong chạy ra “Đi uống nước?. Tôi sung sướng đỏ mặt. Lòng ngập tràn hạnh phúc. Bao giận hờn hôm qua bốc hơi hết sạch, định gật đầu như mọi lần may phanh lại kịp rồi nhỏ nhẹ “Thôi Vân không khát. Tôi nghiêng đầu, hất vài lọn tóc lũn cũn “Vân để tóc dài đấy. Phong tròn xoe mắt. Tôi mỉm cười “Vân về lớp nhé! rồi quay lưng yểu điệu bước đi để lại Phong đằng sau với sự ngạc nhiên. Đắc thắng thầm nghĩ từ bây giờ Phong sẽ thấy bị cuốn hút bởi Vân dịu dàng và thùy mị. Sẽ không còn cái cảnh hai đứa đuổi nhau chạy quanh lớp hay gân cổ cãi nhau chỉ vì hôm nay đến lượt ai đóng vai quân địch trong trò chơi đánh trận giả như hồi mẫu giáo. Tất cả sẽ khác đi. Và tôi mơ màng nghĩ đến một cuộc chinh phục vĩ đại, thầm nhủ “Hạnh phúc là một cuộc đấu tranh kia mà!. Tôi ngồi vào chỗ, chống tay lên cằm. ÿnh mắt hờ hững lướt qua trang sách được đặt ngay ngắn trên bàn. Bài thầy giảng chữ được chữ mất, đâu đâu cũng thấp thoáng bóng hình Phong. Ngồi học chỉ mong ngóng cho hết tiết để chạy ù ra hành lang, đứng chênh vênh làm ra vẻ rất vô tình, cẩn thận ngó ngược ngó xuôi chỉ để liếc vào lớp toán xem Phong đang làm gì trong cái góc giảng đường mờ mờ tối. Giá như mẹ sinh tôi ra là con trai có phải sung sướng hơn không. Là con trai tôi sẽ công khai theo đuổi người mình yêu, tự do nói ra điều mình nghĩ; chứ làm con gái cứ ngấm ngầm giấu diếm, chờ đợi như thế này thì kinh khủng quá. Mà sự chờ đợi luôn làm cho con người ta kiệt sức. Tôi ngại ngần đứng lại phía sau cơn mưa. Mùa thu năm nay được bắt đầu từ bầu trời xám xịt và những cơn mưa dai dẳng. Tôi so vai lại. Gió mang theo ẩm ướt thường tạo ra sự rét mướt. Từ trong lớp vang ra tiếng rũ áo mưa phành phạch, tiếng gọi nhau í ới, tiếng cười đùa trên đủ mọi cung độ. Dưới lòng đường, trong màn mưa trắng xoá lao đi vùn vụt những chiếc áo mưa xanh, đỏ, tím, vàng. - Vân chưa về? Phong đứng tựa lưng vào tường. Đôi mắt mơ màng sau cặp kính trắng. Người tôi bỗng run lên, không biết vì lạnh hay vì Phong? Đột nhiên tất cả chợt lùi xa, cả lớp học, cả mưa, cả tiếng cười đùa chỉ còn đọng lại sự hiện diện của Phong. Chưa bao giờ tôi có cảm giác lạ lùng này. Đầu óc tôi như mụ đi. Thoáng chốc, tôi thấy mình cô độc và yếu đuối quá đỗi mà Phong chỉ cách tôi một tầm tay… - Dạo này Vân cứ khang khác thế nào ấy. Đôi lúc Phong thấy Vân xa lạ lắm chứ không thân thiện như xưa… - Vâng… - Mà Vân để tóc dài làm gì, nó không hợp với Vân đâu. Phong thích Vân cắt tóc tém cơ. Vân có nhớ cái lần Phong chở Vân ra chợ bị bà hàng gà túm lại “Này hai anh ơi mua cho em con gà này đi không? - Vâng… - Hồi ấy vui nhỉ. Chúng mình bá cổ, khoác vai nhau đi chơi như hai thằng bạn thân. Bây giờ mong như thế lắm mà chẳng được. - Vâng… - Tôi nghẹn giọng. Thì ra Phong chỉ xem tôi như một thằng bạn thân. Sao Phong không nói sớm hơn? Tôi hét lên: - Phong về đi. Phong đứng đây làm gì? - Phong chờ An! Tôi sững người. Đã thân thiện đến mức ấy rồi ư? Nước mắt chỉ chực vỡ oà. Đừng khóc! Đừng khóc ở đây! Phong cười, miệng mấp máy nói điều gì đó. Tai tôi ù đi. Trái tim đập gấp gáp trong lồng ngực - buốt nhói. Phong thản nhiên và vô tình vậy sao? Tôi quay người bỏ chạy. Dãy hành lang nối tiếp nay trống rỗng một cách lạ lùng. Văng vẳng có tiếng Phong gọi với theo “Vân! Vân ơi!. Mặc kệ. Nước mắt chảy tràn trên má. Tôi đạp xe lòng vòng qua các dãy phố. Hai bên đường những tán lá xà cừ ngả nghiêng, xao xác. Thảm thương cho tình yêu của tôi những giờ nghỉ tiết lén lút, thậm thụt ngoài lớp toán. Nói năng thì nhỏ nhẹ, thì thào như người hết hơi. Õng ẹo nện giầy cao gót trên hành lang… Tôi phanh xe, chống một chân lên vỉa hè. Băn khoăn không biết có nên khóc một chút hay không? Từ khi “yêu Phong tôi chưa có được một ngày thanh thản, toàn tự chuốc lấy những giận hờn đau khổ. Tranh đấu thế nào chứ cứ thế này thì mệt mỏi quá. Chuông đồng hồ trên nóc nhà bưu điện thong thả gõ 7 tiếng. Tôi giật mình, giờ này ở nhà chắc bố mẹ lo lắng cho tôi lắm. Phải về nhà thôi. Tôi sẽ lại cắt tóc tém, mặc quần bò áo phông, đi giầy khủng bố. Khi vui tôi sẽ nhét chú chó bông vào balô cho nó đến lớp học, khi buồn tôi sẽ khóc thật to… Chỉ tiếc Phong không thuộc về nơi ấy, chỉ tiếc Phong sẽ không còn đưa đón tôi mỗi ngày. Mẹ bảo “Nếu không có Phong không biết đến bao giờ con mới chịu trở thành người lớn. Con phải hiểu rằng tình yêu không phải là sự chiếm hữu, là sự thay đổi bản thân. Tình yêu là sự cảm thông, chia sẻ và chấp nhận con người của nhau…. Tôi nằm cuộn tròn trong chăn, bùng nhùng nghe mớ lý thuyết dài dòng về tình yêu của mẹ. Ngẫm nghĩ có lẽ mình sẽ xếp cuốn sách “Tâm lý tình yêu vào ngăn tủ, lo học thôi, năm nay phải thi chuyển giai đoạn rồi. Người ta không thể mất cái mà người ta không có. Vậy là kết thúc một tình yêu. ![]() ![]() Nó ngồi bên cửa sổ... Khung cửa sổ lớn trong căn phòng nhỏ bé của nó như bao trùm được cả bầu trời... Nó nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời... Đẹp nhẹ nhàng, lạ lùng, nhưng có lẽ vẫn không đẹp bằng lọ sao của nó. Lọ sao của nó vừa màu sắc, vừa lóng lánh, 1000 ngôi sao được gấp bằng giấy màu phủ nhũ bạc, dính và đẹp đến hoàn hảo, không có đến một ngôi sao bị bẹp hay bị méo... Chuyện, nó đã bỏ ra cả năm trời để hoàn thành lọ sao này mà!!! Lọ sao này nó dành cho 1 người, người bạn thân của nó, mối tình câm lặng của nó.... Mai là Khánh về phép rồi, nó sẽ lại gặp Khánh, và nó đã dự định là sẽ nói gì rồi..... Nó và Khánh là bạn thân của nhau, Khánh rất hay tâm sự với nó, nó luôn luôn lắng nghe Khánh. Khánh thích kể chuyện linh tinh, trên trời dưới đất với nó.... Nhưng nó thì chưa bao giờ tâm sự như vậy với Khánh cả, nó đã ôm trong 2 năm học một tâm sự lớn, mà nó không đủ can đảm để kể với Khánh.... Đến khi nó đủ can đảm thì không kịp nữa..... Nó và Khánh gặp nhau trong một hoàn cảnh đặc biệt: cả 2 đều là học sinh mới đến, và vào ngày đầu tiên đến lớp đều đi học muộn... cả 2 đứa đều chạy bán sống bán chết, vắt chân lên cổ, chả nhìn gì hết.... và tất nhiên, một cuộc "đụng đầu" hoành tráng đã diễn ra trước cửa lớp.... Nó đau điếng ôm đầu, Khánh xin lỗi rối rít và đỡ nó dậy, rất ga lăng, Khánh thu lại đồ đạc cho nó và kéo nó vào lớp. Từ hôm đầu tiên ấn tượng đã đậm rồi, càng về sau 2 đứa chơi càng thân, càng hợp cạ.... Cả lớp vẫn nghĩ nó và Khánh là 1 cặp "trá hình" bạn thân. Nhưng Khánh mặc kệ, Khánh vẫn hay nói đùa là nếu có bạn gái như nó thì quá tốt, chỉ sợ Khánh không xứng thôi..... Những lúc đó, ngoài câu nói đùa theo: "Tất nhiên rùi!" , trong lòng nó luôn nhủ thầm là Khánh quá xứng..... Trong 2 năm học cấp 3, nó và Khánh có cái gì mới cũng khoe nhau, phát hiện quán nào mới là ghé vào ăn uống, cái gì cũng tâm sự (tất nhiên là chuyện riêng quá thì không) .... nó yêu Khánh từ lúc nào không hay.... Mà chính nó cũng không biết đó có phải là tình yêu không nữa, nhưng chắc 3 năm yêu thầm của nó không phải chuyện đùa... Nó thích vẻ mặt của Khánh khi tâm sự với nó, và cả khi Khánh ngắm sao nữa.... Khánh rất thích thiên văn, Khánh tự sắm cả một kính thiên văn để được ngắm nhìn các ngôi sao kỹ hơn. Khánh rất thích sao, Khánh vẫn thường nói muốn bay lên các vì sao, một ước mơ thật trẻ con, nhưng nó yêu ước mơ ấy, nó yêu sự trẻ con và vô tư ấy của Khánh. Nó đã từng hứa sẽ làm cho Khánh 1000 ngôi sao, để ước mơ của Khánh có thể thành hiện thực. Khánh nhìn nó nhỏen miệng cười. Nó mãi không quên nụ cười ấy. Khánh bảo Khánh thích chơi với nó vì nó vừa mạnh mẽ, vừa dễ thương, lại biết lắng nghe..... Thật ra, nó biết nó không được như thế, nếu nó mạnh mẽ, nó đã đủ dũng cảm để nói với Khánh tâm sự của nó, nhưng nó yếu đuối hơn thế... Nó yêu và thương cảm cho Khánh. Khánh tuy con nhà giàu, nhưng rất có ý chí, không đua đòi ăn chơi, mặc dù cha mẹ đều mải lo kiếm tiền nên không quan tâm tới Khánh lắm, tất cả phó thác cho chị giúp việc. Mà người giúp việc sao có thể thương Khánh như mẹ được, chính vì thế Khánh là đứa khá thiếu thốn tình cảm. Cũng may, Khánh không vì thế mà sa ngã. Và cũng vì thế nó trở thành người duy nhất lắng nghe Khánh... Nó biết, Khánh chỉ coi nó như 1 người bạn tri kỷ, nhưng không phải là bạn gái. Nhưng rồi cuối năm lớp 11, nó vẫn quyết định nói cho Khánh biết tình cảm của nó. Lúc đó cũng là lúc nó đã hoàn thành lọ sao tự gấp, lọ sao hoàn hảo của nó, nó đã tỉ mỉ biết bao!!! Nhưng rồi ông trời trớ trêu bắt nó ốm, đến hôm bế giảng cũng không đi được, mà sao cũng không thấy Khánh tới thăm.... Rồi vài ngày sau, nó đã đỡ hẳn, Khánh gọi điện và hẹn nó đi chơi. Tối hôm đó, khi 2 đứa đi dạo quanh hồ Tây, nó chưa kịp nói gì thì Khánh đã bắt đầu trước. Khánh bảo Khánh sắp đi Anh du học, Khánh sẽ học đại học tại đó. Khánh phải sang từ hè để thích nghi và học thêm để theo kịp chương trình bên đó. Chỉ còn 2 ngày nữa là Khánh đi rồi..... Nó quỵ xuống, Khánh hoảng hốt đỡ nó ngồi xuống ghế đá. Nó cảm thấy lạnh, lạnh toát cả người, mặt đất như thụt xuống sâu hơn, trời như tối hơn.... Khánh ngồi im lặng. Nó cũng im lặng. Nó không mở miệng ra nói được. Nó đã không thể kể ra tình cảm của nó.... Cả 2 đứa đã ngồi im lặng như thế cho tới khi mẹ Khánh gọi điện gọi về vì có mấy người bạn đến chia tay.... Hóa ra nó là người biết cuối cùng.... CUỐI CÙNG..... tại sao chứ? Câu trả lời bị quên lãng, và nó cũng không hỏi tới.... Nó muốn đi tiễn Khánh, nhưng đã không thể, vì sau hôm đó về nhà nó đã ốm nặng hơn. Khi nó nằm mê man trong bệnh viện vì sốt cao thì Khánh đã lên máy bay sang nơi đó... Khánh đã nhắn cho nó : “ Linh ơi, đừng buồn nhé, tao chỉ đi có mấy năm rồi lại về thôi mà, mày ở VN đừng quên tao nhé!” Tất nhiên, sao mà nó quên Khánh được!!! Và lọ sao vẫn được nó trang trọng để trên bàn học, lọ sao vẫn được giữ nguyên với dải ruy băng xanh nó đã cẩn thận thắt lại. Nó vẫn lau cho lọ sao được sáng lên, sẽ sáng mãi để nó còn tặng Khánh chứ! Trong khoảng thời gian đó 2 đứa vẫn liên lạc thường xuyên qua mạng.... và nó vẫn nuôi hy vọng... Rồi 1 năm trôi qua nhanh chóng, Khánh báo tin sắp về phép, Khánh bảo sẽ có bất ngờ cho nó! Nó vui không thể tả, cả ngày nó vui đến nỗi cứ tưng tửng chẳng làm được gì. Rồi ngày ấy cũng đến, chính là hôm nay nè, nó không ra sân bay đón Khánh được. Nhưng đã hẹn Khánh đi chơi, và lại cái quán cạnh hồ Tây, cái quán quen thuộc của 2 đứa... Nó đến sớm và chờ trước, nhưng niềm vui chợt tắt khi nó thấy Khánh.... Khánh không đi một mình, Khánh dẫn theo 1 cô bé nào đó..... Cô bé ngồi đối diện nó thật dễ thương, đôi mắt đen láy, to tròn, đôi môi hồng hồng thật đáng yêu.... Và nó cũng đoán được cô bé là ai. Khánh hồn nhiên giới thiệu rằng cô bé là Hằng, kém Khánh 1 tuổi, cũng sang bên đó cùng Khánh, và bây giờ, tất nhiên là bạn gái Khánh. Nó cười, miệng cười nhưng mắt không cười.... Hình như cô bé cũng nhận ra điều đó nên e dè nhìn nó. Nó nhận ra ánh mắt đó và chuyển hướng câu chuyện cho vui, thoải mái hơn, nó không muốn cô bé khó xử.... Khánh có vẻ rất vui. Trước khi tiễn nó về, Khánh nói rằng cô bé chính là bất ngờ của Khánh dành cho nó. Khánh đã rất muốn giới thiệu cô bé với nó... Nó cười , và chỉ cười thôi, nó đã không biết nói gì hơn.... **** chiều hôm nay nắng chợt tắt, đi một mình trên con đường về nhà, sao nó thấy thật buồn, hồ Tây thật lạnh, giữa 1 ngày hè mà sao nắng lại tắt, gió lại thổi lạnh đến thế? Có giọt nước lăn dài trên má nó.... Mưa chăng? Không, trời đang rất quang mà.....
Nov 11 2006, 03:06 PM
Bởi: quyrom117
![]() Có một đôi trai gái đang trong thời gian tìm hiểu nhau. Một hôm, nàng mời chàng về nhà mình để giới thiệu với bố mẹ. Hôm sau, chàng ăn mặc chỉnh tề, complet, cà-vạt đến nhà nàng. Sau khi chào hỏi bố mẹ cô gái, anh ta thông báo với bố mẹ cô gái nghề nghiệp của mình: - Cháu hiện đang là sinh viên trường Luật, sau này hai bác có ly dị thì cứ nhờ cháu giải quyết cho. Vừa ngồi xuống ghế, anh ta liền nhìn quanh và nói: - Chà, nhà mình làm toàn bằng gỗ tốt bác nhỉ, lúc cháy là phải to lắm đây. Trong lúc trò chuyện, ông bố vợ tương lai có ý nhờ quan tâm tới con gái ông khi đã thành vợ chồng. Anh ta đáp: - Chúng cháu quan hệ "khăng khít" với nhau đã lâu, nay cháu rất mong được hai bác cho phép ghi tên tuổi em vào "gia phả" bên nhà cháu!!! Rồi chàng cũng hứa hẹn luôn về tương lai của bạn gái: - Sau khi lấy cô ấy về, cháu sẽ vỗ béo cho em thật tốt, "đạm lân"đầy đủ cả. Các bác cứ yên tâm, cháu rất mát tay, em không ăn rào rào hàng ngày thì cháu "cạch" em ngay. Trong bữa cơm thân mật với gia đình nàng, thấy chàng uống nhiều rượu quá, ông bố cô gái khuyên giải, anh ta liền bảo: - Bác cứ yên tâm, riêng rượu thì bác cứ phải gọi cháu bằng "cụ". Trên đường về nhà, nhớ ra là để quên mũ, anh ta liền quay lại nhà cô gái. Vào nhà, nhìn thấy cái mũ, anh ta reo lên: - May quá! Thế mà mình cứ tưởng mất. - Anh phải mất công quay lại làm gì, lúc khác lại chơi thì khắc lấy về - Ông bố cô gái nhã nhặn. Lập tức, anh ta kết luận một câu xanh rờn: - Thời buổi này, không thể tin thằng nào được bác ạ! Lúc ra đến cửa, anh ta bị con chó nhảy xổ ra chực cắn, liền vung mũ và quát: - Tao thách cả nhà mày cắn tao đấy. Bố vợ tương lai nào gặp phải chàng rể "nổ" những câu "trời đánh" như trên chắc sẽ mắc bệnh tim rồi sớm về chầu các cụ. ![]() Hôm nay nhìn Linh thật mệt mỏi và uể oải. Tôi thấy lo lắng và buồn cho Linh. Tôi biết, hôm qua đang đi chơi cùng lũ bạn qua hồ Tây, tôi đã thấy Linh ngồi trên quán với 1 anh chàng và 1 cô bé nào đó. Tôi thấy Linh cười, nhưng trông thần sắc có vẻ như bị shock. Tôi cũng đoán ra đó là Khánh. Linh đã kể với tôi về Khánh, vừa hôm trước Linh đã vô tư khoe với tôi rằng Khánh đã về tới VN. Tôi biết, Linh kỳ vọng nhiều vào cuộc gặp gỡ này. Còn cô bé kia, chắc chính là nguyên nhân khiến Linh shock. Hôm qua tôi đã rời khỏi đám bạn, lấy cớ bận, chỉ để ngồi ở quán nước bên đường chờ Linh. Đến lúc Linh ra về, cũng không nhìn thấy tôi. Tôi lặng lẽ đi sau Linh, Linh cũng không nhận ra điều đó. Hình như Linh khóc.... Lòng tôi đau nhói. Tôi biết Khánh quan trọng đối với Linh như thế nào..... Ngày tôi chuyển đến trường này cũng là ngày Khánh đi khỏi trường. Linh kể với tôi như vậy. Tôi và Linh chơi thân với nhau thật tình cờ, theo thời gian tình bạn càng lúc càng đậm hơn, và tôi cũng yêu Linh từ lúc nào không hay. Hồi đó, tôi chuyển đến đây cũng cùng lúc Khánh đi, nên các bạn trong lớp vẫn đùa là tôi là người thay thế Khánh. Thật đúng là trùng hợp, vì tôi cũng tên là Khánh. Tụi trong lớp vẫn hay gán ghép tôi với Linh. Tôi biết, Linh không thích điều đó và lẩn tránh tôi. Nhưng điều đó lại càng khiến tôi chú ý đến Linh hơn. Linh dễ thương, cá tính, vui vẻ, nhưng điều khiến tôi quan tâm đến Linh nhiều hơn chính là câu chuyện của Linh và Khánh mà các bạn trong lớp vẫn kể và bàn tán. Tôi cũng bị lôi vào câu chuyện đó, và theo tôi hiểu, có lẽ Linh không ưa tôi vì tôi cũng tên là Khánh, và vì tôi chuyển đến đúng lúc người kia chuyển đi. Lúc đó, tôi ước chi tôi không tên là Khánh và chuyển đến đây sớm hơn 1 năm, như thế có lẽ Linh sẽ không ghét tôi.... Và thế là tôi yêu thầm Linh. Thật đơn giản và nhẹ nhàng, tôi chỉ hay nhìn Linh trong giờ học, giờ ra chơi, hay bí mật bám theo Linh cho tới khi Linh về tới nhà rồi mới lủi thủi đi về... Tôi cũng đã cố gắng bắt chuyện với Linh, nhưng Linh luôn lảng tránh. Tất nhiên, điều đó khiến tôi rất buồn. Và tôi đã thầm nhủ sẽ cố gắng chứng tỏ tôi là Khánh, một thằng Khánh khác với người kia. Tôi muốn chứng tỏ với Linh là tôi không tồi như Linh nghĩ. (mà chả hiểu tôi tồi ở chỗ nào nữa) Rồi hôm cắm trại đó, cả lớp vui vẻ rầm rộ đi. Tôi định không đi, nhưng nghe tin Linh cũng đi nên tôi cũng lại hăng hái tham gia. Cả lớp cắm trại bên bờ sông, thật vui vô cùng. Tôi cũng có dịp khoe tài với bàn dân cả lớp.... Khi củi đã nhóm lên, đống lửa rực cháy hừng hực, là lúc mọi người quây quần ngồi bên nhau. Tôi bắt đầu giở cây đàn ghi-ta ra và hát. Tất cả đều trầm trồ tài đánh đàn của tôi (không phải tự khen, nhưng dù sao cũng là công sức 4 năm học đàn của tôi, đâu có thể dở được, chí ít cũng có bài tủ) . Rồi tất cả cùng hát, và cuối cùng, khi không khí đã hơi lắng dần, tôi bắt đầu đàn một bài tình ca.... Tất cả chú ý lắng nghe, không khí thật ấm cúng và êm đềm.... Khi tôi ngừng đàn có một giọng nói vang lên: “Khánh đàn bài hát này tặng ai vậy?”. Trong 1 thoáng suy nghĩ, tôi không ngần ngại trả lời luôn : “ Khánh tặng Linh” Từ lúc đó, cả lớp xôn xao. Chuyện tôi có tình ý với Linh được cả lớp rùm beng lên, rồi lan khắp trường. Linh khá ngượng sau vụ đó. Nhưng tôi thấy, hình như Linh nhìn tôi bằng ánh mắt khác, không còn là ánh mắt lẩn tránh khó chịu như trước nữa. Tôi mừng, đó chắc là 1 dấu hiệu cho cơ hội của tôi. Trong vòng 1 năm, tôi đã tìm mọi cách để có thể tiến gần đến Linh hơn. Linh cũng thân với tôi hơn. Và cuối cùng, tôi đã tỏ tình với Linh, nhưng Linh cười mỉm, nụ cười thật nhẹ nhàng nhưng lại giống như một lưỡi dao cứa vào lòng tôi vậy…. Linh đề nghị 2 đứa giữ lại tình bạn. Lúc đó, tôi không biết nói gì hơn, chỉ biết gật đầu. Hôm đó tôi đã đưa Linh về đến tận nhà trong im lặng, còn Linh thì kể cho tôi nghe về Khánh. Khánh mới là người Linh yêu, cuối cùng, tôi cũng vẫn chỉ là một thằng Khánh khác….. Rồi Linh bắt đầu hay tâm sự với tôi hơn về Khánh và Linh. Linh kể về lọ sao Linh đã cất công gấp riêng cho Khánh. Từ lúc đó, trong đầu tôi đã lóe lên נịnh xếp cho Linh những ngôi sao như thế…. Nhưng nó có phần quá sức, vì 1 thằng con trai vụng về như tôi thật sự… bất lực trước việc ngồi gấp tỉ mẩn những ngôi sao đó. Nhưng rồi tôi vẫn mua giấy đỏ về để gấp. Và trong vòng 1 tháng cố gắng hết sức, tôi đã xếp được 1000 ngôi sao thật đẹp thành hình trái tim, dính keo cẩn thận. Tôi muốn tặng Linh hình trái tim đó vì tôi vẫn nuôi mối tình đơn phương với Linh. Nhưng rồi hôm trước, Linh hồn nhiên khoe với tôi rằng Khánh đã về. Tôi cảm thấy thật buồn, cứ đi cả buổi trưa ngoài phố trong cái nắng chói chang, tôi đã tĩnh tâm lại. Lúc đó, tôi chỉ mong cho Linh hạnh phúc với Khánh. Tôi đã rủ lũ bạn đi chơi cho đỡ buồn, và cũng hôm đó, tức hôm qua, tôi gặp Linh trong tình cảnh như thế. Bàng hoàng và sững sờ, có lẽ Linh bị shock nặng vì cô người yêu của Khánh. Lúc đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Khánh. Tôi thật sự đã muốn xông lên đấm cho hắn 1 cái vào khuôn mặt hồn nhiên vô tư đến vô tâm đó của hắn. Nhưng tôi đã bình tĩnh lại, thật ra cuối cùng cũng chẳng ai có lỗi cả.... Lỗi là tại sự trớ trêu của cuộc sống này thôi, và tại cả niềm tin ngây thơ của con người mới khiến cho tôi và Linh phải đau khổ như thế. Còn bây giờ, tôi có thể làm gì ngoài ngồi nhìn Linh đang khóc? Chợt có một luồng sức mạnh khiến tôi bật dậy, đi đến chỗ Linh đang gục xuống và đặt tay lên vai nàng. Bờ vai nhỏ nhắn khẽ run lên, Linh ngước lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, sưng húp..... Rồi tan học, tôi mời Linh đi ăn kem. Linh im lặng ngồi sau xe tôi. 2 đứa vừa ăn kem vừa đi dạo loanh quanh bờ hồ. Linh cứ im lặng mãi. Và tôi hiểu ra, chắc Linh đã biết tôi biết chuyện. Tôi nhìn Linh không ngừng, nhìn chằm chằm, rồi không thể chịu nổi nữa, tôi thốt lên: - "Linh đừng im lặng nữa, hãy khóc đi nếu Linh muốn khóc!" Linh nhìn tôi ngạc nhiên. Rồi Linh cúi gằm xuống, một giọt lệ lại chảy dài trên má... Tôi ôm ghì Linh vào lòng, và Linh cũng không phản đối, Linh đã khóc..... Hôm đó tôi đã về nhà với bờ áo ướt đẫm. 1 tuần sau.... Vậy là cũng sắp đến sinh nhật Linh rồi. Tôi đã kiếm được cho Linh 1 cái áo rất xinh. Cũng may, tôi không phải là đứa không biết chọn quà. Nhưng cũng 1 phần là nhờ đứa em họ chọn hộ cho.... 25 tháng 9... Cái ngày này tôi đã chờ....mấy ngày nay rồi. Ngoài túi quà là chiếc áo xinh xắn đó ra, tôi còn ôm theo 1 bó hoa thiệt bự, chỉ có độc 1 bông hồng ghép to hự, đỏ chót..... và một dây sao quấn quanh bó hoa. Nhưng tôi thật xui xẻo, ông trời thật bất công. Đường phố đông nghịt... Tôi bị tắc xe đến 10 phút. Hớt ha hớt hải, tôi cũng chạy kịp đến nhà Linh. Bạn bè Linh đã đến đủ cả, tôi ngượng chín mặt vì sự xuất hiện đột ngột và muộn màng của mình. Nhưng Linh cười rất tươi, nụ cười đó khiến tôi quên hết ngại ngùng. Tôi tặng Linh bó hoa và gói quà. Linh sững sờ đôi chút.... nhưng rồi mọi người gọi nên chúng tôi đành phải đi vào...... Buổi sinh nhật diễn ra vui vẻ và suôn sẻ, nhưng kế hoạch không như tôi mong đợi……… Nhưng thật không ngờ, lúc tất cả đã ra về, Linh kéo tôi ở lại. Linh hỏi: - " Khánh àh, bó hoa đó....uhm`.... Khánh tự trang trí àh?" - " ơ.... không.... người ta gói cho Khánh đó!" Tự dưng lúc đó tôi ngố không thể tả, nhưng nhìn khuôn mặt chớm thất vọng của Linh, tôi nhận ra và vội nói thêm: - " ... nhưng nếu Linh đang hỏi về dây sao... thì đó...đó là Khánh tự làm đó!" - "Khánh tự gấp hết àh?" - Linh nhìn tôi chăm chú - "uhm`, Khánh bắt chước Linh mà!" Tôi nhe răng cười……. Linh im lặng nhìn dây sao .Trong tích tắc, tôi biết mình phải nói gì: ![]() - " Linh! Linh hãy cho Khánh một cơ hội nhé!" Linh ngước lên nhìn tôi, đôi mắt ánh lên niềm vui.....Linh mỉm cười thay cho câu trả lời..... Tôi thật sự rất vui mừng, quá vui mừng, rất rất vui mừng..... Và chúng tôi bắt đầu từ lúc đó...... ![]() ![]() Thà anh đừng nói yêu em Đừng quẩn quanh, chăm sóc em như anh đã từng thế Để giờ đây lại nói rằng anh không thể : dứt tình với người xưa Có bao giờ anh thật lòng yêu em chưa ? Hay chỉ mượn em lấp đầy một khoảng trống Em trong anh chỉ mãi là cái bóng Để xoa dịu nỗi buồn.. khi chia tay Nén những giọt sầu, em ước mình được say Để có thể - dẫu chỉ một lần - lãng quên đi thực tại Dù biết chắc rằng lát nữa đây khi tỉnh lại Em vẫn sẽ buồn, buồn gấp vạn lần hơn Sẽ chẳng bao giờ anh hiểi nỗi cô đơn Cùng những băn khoăn, dày vò mà em đang phải chịu Một nửa trong em muốn mình hãy cố bám víu Dẫu chỉ là chút hời hợt tình anh Nhưng nửa khác trong em lại tự nhủ rằng Trái tim anh luôn hướng về một hình bóng khác Sao em lại trượt dài trên dốc cao lầm lạc Bởi đến cuối cùng, anh chẳng thuộc về em ! Là một người con gái bình thường nên em cũng biết hờn ghen Cũng đau đớn, xót xa khi thấy anh tay trong tay cùng chị ấy Nói yêu em sao nỡ nào nhẫn tâm đến vậy ?! Để trước mọi người, em vô tình hóa kẻ thứ ba !!! ![]() Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một nguời con trai. Ðó là một nguời bình thường như bao người khác, nguời trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thuờng đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần. Ở truờng chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôi thuờng kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã mà tôi thích đã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người bạn thực sự hiểu mình. Có điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác. Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận đuợc bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi nguời đã về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Ðó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốn lấy vợ sớm để ổn dịnh cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có, thành đạt. Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó. Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều nguời xung quanh anh. Sau khi ra truờng anh tìm việc làm ở New York.Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình. Sau đó tôi được nhận vào làm thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những gì mình đạt đuợc. Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cuới. Ðó là của anh. Tôi đến dự đám cuới một tháng sau đó. Ðám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong lòng tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New York vì hiểu rằng mình không thể làm khác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện. Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận đuợc lời nhắn: "Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện truớc đây". Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên di mọi chuyện rắc rối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủ bấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể. Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi ngày chờ dợi kéo dài cho đến khi tôi đã quên đi điều đó thì nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mất trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi duờng như vỡ vụn và tôi thực sự bị sốc. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Tôi đã khóc, những giọt nuớc mắt của sự mất mát và đau đớn dến khôn cùng. Tôi tự hỏi: "Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?". Tôi thu dọn công việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển về cho gia đình và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về tình trạng của anh, rằng anh luôn buồn cho dù cô ấy đã làm mọi cách cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc được như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ. Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ký của anh. Nó được bắt dầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi nhưng vì quá nhút nhát mà không dám nói ra điều đó. Ðó là lý do tại sao anh im lặng và thích lắng nghe tôi. Anh luôn yêu tôi kể cả khi dến New York và kết hôn với người khác. Ðối với anh quãng thời gian hạnh phúc nhất là khi ở bên tôi và được nhảy với tôi trong đám cưới. Anh đã tưởng tượng rằng đó là đám cuới của chúng tôi và anh đã rất đau khổ khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ly hôn. Anh viết rằng anh rất hạnh phúc khi nhận được thư của tôi. Và cuốn nhật ký kết với dòng chữ: "Hôm nay, nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy". Ðó chính là ngày mà anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn - ngày mà tôi sẽ biết được tình yêu từ sâu thẳm trái tim anh dành cho tôi. Ðây là một câu chuyện tôi đọc được trên mạng. Có thể các bạn đã từng đọc qua câu chuyện này. Ðiều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn: Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với anh ấy/cô ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa. ![]() Trong lớp, các bạn không thích chơi với Jack, một đứa trẻ mồ côi, duy nhất chỉ có một bạn, cô bé rất dễ thương, cứ mỗi lần tan lớp là cô bé ấy ở lại xếp bàn ghế lại. Jack là một cậu bé mồ côi. Cậu bé sống với người cô, mặc dù không nhận được sự yêu thương , chỉ là những lời la mắng, và sự keo kiệt của cô, nhưng Jack vẫn rất vui vẻ, cậu bé rất ngoan. Cậu bé tự nghĩ: " Nếu không có cô, chắc chắn cậu đã không còn được đi học rồi, và chắc chắn cậu đã trở thành đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ " Trong lớp, các bạn không thích chơi với Jack, một đứa trẻ mồ côi, duy nhất chỉ có một bạn, cô bé rất dễ thương, cứ mỗi lần tan lớp là cô bé ấy ở lại xếp bàn ghế lại. Jack cũng ở lại phụ bạn ấy, cả hai không nói gì với nhau nhưng cứ làm việc như vậy và cảm thấy rất vui. Giáng sinh sắp đến rồi, mọi người rục rịch chuẩn bị mọi thứ, bàn tán vế những món quà. Jack không có gì cả. Cô bé không thấy Jack còn ở lại giúp cô, tan học là cậu lại chạy về vội vã. Một hôm, cô bé hỏi cậu : -Sao cậu không ở lại nữa, cậu có biết là tớ rất vui nếu có cậu giúp tớ không? -Thật à? Tớ quan trọng với cậu như thế à? -Ừ -Vậy giáng sinh này, cậu ở lại nhé, tớ có món quà tặng cậu Giáng sinh đến, khi mọi nguời đã về hết. Jack đến bên cô bé, đưa ra một món quà nhỏ được gói rất cẩn thận. Cô bé mở ra: -Xinh quá, chiếc hộp xinh quá. Nó dựng gì bên trong thế? -Bạn cứ mở ra đi. Jack nhìn cô bạn, cười. Cô bé tò mò mở ra, thật kỳ lạ, trong hộp không hề có một cái gì hết. Đưa đôi mắt ngạc nhiên về phía Jack, cô bé hỏi: -Không hề có gì trong hộp này hết, Jack ạ? -Bạn sẽ không bao giờ thấy được nó, không nhìn thấy nó, không sờ thấy nó, không nếm được nó đâu, vì nó là tình yêu đấy, mẹ tớ đã bảo thế, bạn chỉ cảm nhận được tình yêu thôi, mẹ đã tặng nó cho tớ, giờ tớ tặng lại cậu. Cám ơn vì tất cả. Trên chiếc đàn piano của cô bé lúc nào cũng có một chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh, mở chiếc hộp ra ai cũng thắc mắc, là một chiếc hộp rỗng. Cô bé chỉ mỉm cười và nói: "Sẽ chẳng thể nhìn thấy nó đâu, không cầm được nó đâu, nhưng nó rất quan trọng, rất đặc biệt, bởi nó là tình yêu đấy " Tôi rất thích câu chuyện đó, đã bao giờ bạn thấy được tình yêu đâu, nhưng tình yêu lúc nào cũng ở bên chúng ta, tình yêu tồn tại trong trái tim mỗi người. Hãy biết trân trọng nó ! ![]() Hãy nói bạn thích vị kem nào, chúng tôi sẽ bảo bạn là ai. Chỉ vui thôi nhé. Vani Bạn là người cầu toàn, tin vào trực giác hơn là logic, dễ xúc động và duy tâm, ưa màu sắc và khá liều lĩnh. Bạn đặt ra cho mình những mục đích rất lớn lao và rất tự tin vào khả năng của mình. Bạn thích mối quan hệ gia đình gần gũi và một tình yêu lãng mạn. Chocolate Bạn vui vẻ, năng nổ, sáng tạo, biết cách gây ấn tượng và khá duyên dáng. Bạn thích trở thành trung tâm của mọi sự chú ý và không thích những điều đều đều, tẻ nhạt. Dừa Bạn nhanh trí và sáng tạo, thường nhìn nhận thế giới khác với mọi người. Hầu hết mọi người không hiểu bạn. Cà phê Bạn luôn vui vẻ, sôi nổi nhưng chẳng bao giờ làm trọn vẹn việc gì vì cái tính cả thèm chóng chán. Bạn sẵn sàng mạo hiểm với cái mới hơn là sống đều đều với những cái cũ. Chuối Bạn dễ tính, dễ điều chỉnh, hào phóng, tốt bụng và biết thông cảm Dâu Bạn sống thiên về nội tâm, hay xấu hổ, dễ xúc động nhưng không hoa hòe hoa sói. Bạn đề cao logic, khá đa nghi và luôn bộc lộ sự thận trọng bằng cách suy nghĩ rất kỹ trước khi làm điều gì. Bạn không tin vào tình yêu sét đánh nhưng đã yêu thì sẽ rất chung thủy Táo Bạn hay hoài cổ, đôi khi người ngoài nhìn vào có cảm giác bạn là con người của những năm 1980. Mùi kẹo cao su Bạn như một đứa trẻ con. Có thể bạn không thể hiện ra nhưng nhìn vào những thứ bạn thích người ta có thể thấy điều đó. Chocolate bào Bạn là người rộng rãi, nhiều tham vọng, thích cạnh tranh và khá hoàn hảo. Bạn tin rằng chẳng có chiến thắng nào mà không phải đổ mồ hôi. Bạn rất rộng rãi về thời gian, tiền bạc và khá nổi bật khi xuất hiện trong những đám đông. Chocolate bào mùi bạc hà Bạn tham vọng và tự tin nhưng có một chút đa nghi. Bạn cũng là người rất thực tế. Trung thành, tố bụng và có tính độc lập, những đức tính này giúp bạn tạo nên một mối quan hệ tình bạn và gia đình bền vững. Qủa hồ đào Pecen bơ Bạn là người ngăn nắp, gọn gàng, có tính kỷ luật cao. Bạn sống cầu toàn, cẩn thận, chu đáo nhưng hơi nguyên tắc và bảo thủ. Bạn là người xông xáo, thích đấu tranh nhưng cũng rất nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Cái bạn cần là một chút mở lòng với những người thân yêu. Chocolate Amaretto Bạn là người xông xáo và thích các môn thể thao mạo hiểm như nhảy bungee và trèo núi. Chẳng có gì là bạn không dám thử. Double Chocolate Chunk Bạn vui vẻ và rất sáng tạo. Cuộc sống đối với bạn như một bữa tiệc. Bạn hấp dẫn mọi người bởi sự hăng hái và thông minh. Bạn thích tụ tập bạn bè và ghét cảm giác một mình. Trong tình |
(♥ Góc Thơ ♥)
Anh ơi!
![]() Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời emđã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó Em thích anh như thế...........
...I love you...
Thích một người
![]() |