Lão ăn mày già nua, bất hạnh đã lết cái thân tàn của lão đi khắp mọi con đường trong thành phố. Có thể bạn đã nhìn thấy lão, có thể đã có người thuộc lòng khuôn mặt bẩn thỉu của lão và có thể đã ném vào cái mũ lưỡi chai màu đỏ rách te tua của lão một đồng xu nhỏ nhỏ. Và lão luôn cảm ơn sau mỗi lần như thế.

Lão là một lão già chừng 60 tuổi hoặc có thể ít hơn, không ai có thể đoán biết chính xác tuổi tác của những người ăn mày. Mớ tóc hai màu đen trắng dài chừng chấm gáy được lão tết thành một lọn nhỏ phía sau lưng đúng theo kiểu vua Trung Hoa. Lão chỉ có duy nhất một cái áo sơ mi màu cháo lòng bẩn bẩn lấm len bùn cát, dài quá mông. Lão mặc một cái quần bò bạc phếch, hai ống đã bị cắt phéng đến giữa đùi nên nó trở thành một cái quần bò đùi chính hiệu. Nhưng đối với lão nó lại là một cái quần dài, vì chân lão chỉ còn có thế. Lão cụt lủn cả hai chân, giờ đây ở cái chỗ đáng nhẽ ra là chân ấy là hai mỏm cụt tới giữa đùi, phần đầu mỏm cụt được bịt vải và chằng dây thừng. Lão ngồi và hai phần còn laijc ủa hai chân lão đều đặt trên một tấm gỗ vuông có lắp bánh xe bên dưới. Người và chân lão được buộc chặt vào tấm gỗ ấy, nó là công cụ di chuyển của lão và lão dùng hai bàn tay để đẩy cái tấm gỗ ấy chạy trên đường. Vì thế tay lão lúc nào cũng đi một đôi găng tay thủng ngón. Với thân thể tàn tật như thế, lão đã làm rung động biết bao tấm lòng nhân ái và lão hoàn toàn có thể sống nổi với thành quả lao động của lão mỗi ngày.
Tài sản của lão còn có một chiếc gậy gỗ trụ tròn dài chừng một cẳng tay. lão dùng nó để bảo vệ mình trước bọn chó tò mò muốn khụt khịt hít hà cái mùi hôi hôi két khét từ ngưoời lão. Lão dắt nó cạnh cạp quần như người ta đeo một thanh kiếm báu.

Buổi trưa hôm ấy, trời nắng như muốn thiêu chảy cả nhựa đường, lão mệt mỏi, đói khát, hai tay quờ quạng trên mặt đường nóng bỏng để đẩy cái thân mình chuyển động. Trời nắng quá mức, nắng đến nỗi lão cảm giác như tóc trên đầu mình đang bốc cháy, từng thớ thịt, thớ mỡ trên người đang chảy ra, khét lèn lẹt. Lão dừng lại dưới một gốc cây, nhờ tí bóng mát của nó để thở hồng hộc. Lão nhìn vào quán nước trên vỉa hè gần đó, bọn người trong đó đang nhấm nháp vị nước mía ngọt lạnh và nhìn ngắm lão như kiểu mới phát hiện ra UFO, chỉ chỏ và cười phá lên với nhau như đang xem hài kịch. Kể ra nếu còn sức lão sẽ cố lết lên trên đấy để xin xỏ, ai cho phép chúng nó được giải trí không mất tiền như vậy. Nhưng thôi, lão đã rời rã hai cánh tay, mắt lão đã hoa lên vì đói và lão không muốn ra khỏi cái bóng cây mát rượi này. Một thằng thanh niên ngồi trên cái quán âấy vẫy tay với lão và "ê ê" gọi lão. Lão vội vàng rời khỏi bóng cây và tiến về phía hắn, ai nỡ từ chối sự hảo tâm.
Khi lão chỉ cách hắn vài bước chân thì hắn rụt trong túi ra một đồng xu và hắn ném, hắn tung đồng xu lên cao và nó ra phía sau lão. Một đồng xu 5000, lão quay người lại, hai tay quay guồng nhanh về phía đồng xu rơi. Cùng lúc mootjt hằng bé ăn xin từ đâu chạy tới, nó nhanh hơn lão, nó chộp lấy đồng xu. Lão vồ lấy chân nó không cho nó chạy, miệng kêu gào, tay lão rút cây gậy cạnh người quật túi búi vào thằng bé. Thằng bé giãy đạp không thoát được tay lão, bị đánh đau nó giơ tay đỡ đòn, đồng xu bay ra khỏi tay nó lăn trên đuường. Lão bỏ thằng bé, nhào theo đồng xu, bánh xe của tấm gỗ quay tít thò lò theo lực đẩy của hai cánh tay. Nhanh, nhanh, đồng xu sẽ lọt xuống cái cống cạnh đường, lão nhoài người hết cỡ, cánh tay sải dài để lấy đồng xu. Nó đã nằm gọn trong tay lão, nhưng xui xẻo thân hình lão đã ngã nhào trên mặt đường. Hai bánh xe của tấm gỗ nằm ngang và quay tít thò lò. Lão không quan tâm đến điều đó, đồng xu màu vàng sáng chói đã nằm trong tay lão.
Tiếng còi ô tô rền rĩ lên một hồi làm lão giật bắn, không kịp quay lại, lão đã thấy mình bị hất tung lên, đồng xu cũng bị hất tung ra khỏi tay lão. Nó xoay tròn trên không trung, lấp lánh ánh vàng và rơi tõm xuống vũng máu. Thằng bé ăn xin chạy tới, nhặt nó lên, chùi vội vàng vào cái quần bẩn bẩn màu cỏ úa rồi đút tọt vào túi áo trước ngực sau khi đã lấm lét nhìn sang hai bên.
Blog Dr Ruan