Tác giả: Tim Bowler * Sách đạt các giải thưởng 2007 Hull Book Award 2007 Highland Book Award 2007 Redbridge Book Award 2007 Stockport Schools Book Award 2008 South Lanarkshire Children’s Book Award 2009 Southern Schools Book Awards
Tóm tắt cốt truyện
Dusty, nhân vật chính của truyện, bỗng một ngày nhận được cú điện thoại bí ẩn từ một cậu bé vô danh, người tự giới thiệu là đang có ý định tự tử. cậu tiết lộ qua điện thoại rằng cậu định dùng thuốc quá liều để tự sát, và muốn nói chuyện với cô cho giảm nhẹ đi. Lúc đầu, cậu đưa tên giả là Josh, đó là tên của anh trai Dusty, người đã mất tích cách đó vài năm, dẫn Dusty biết rằng anh ta biết về sự biến mất của anh trai cô. Dusty rời khỏi nhà để tìm cậu bé đang sắp chết, cố gắng để cứu anh ta. Cô tìm kiếm xung quanh công viên địa phương nhưng không thấy; thay vào đó, cô bị ba người đàn ông và một con chó truy đuổi, cuối cùng dồn cô vào một góc và tấn công. Dusty vẫn thường xuyên nhận được điện thoại từ cậu bé lạ mặt. Cậu ta tiếp tục nói về việc cậu ta đau khổ như thế nào và vì sao cậu không thể tự tử. Mọi người bắt đầu bàn tán về sự xuất hiện của cậu bé lạ mặt trong thị trấn. Theo mọi người nói thì cậu có nước da trắng như tuyết và mặc chiếc áo khoác duffel. Dư luận bắt đầu lan truyền về việc cậu cưỡng hiếp một cô gái ở thị trấn khác, và giữ cô ta làm tù nhân của mình,; khi Dusty hỏi điều đó có thực không thì cậu nói không biết, không nhớ gì hết. Cô thấy cậu có vẻ đẹp khó nắm bắt. người địa phương bắt đầu nghi ngờ Dusty chứa chấp cậu ta, đám đông giận giữ đi đến nhà cô và phá cửa phòng. Đám đông đã tạo ra bẫy và đối mặt được với cậu bé lạ mặt, cuối cùng ai cũng sửng sốt vì cậu không có bộ phận sinh dục, điều này xóa bỏ lời đồn đại về việc cậu ta cưỡng hiếp con gái, nhưng từ cậu lại toát ra sự biểu hiện cảm giác tội lỗi. Cậu lái xe đến một hồ nước tìm nhưng xác của anh trai Dusty không còn. Tuy nhiên, khi họ tìm quanh quất bên hồ thì thấy cơ thể anh trai Dusty bị thiếu. Dusty thực sự hoang mang, nhưng một quan sát của Silas, cho thấy, cậu bé lạ mặt này không có thật, mà đã chết. Người lạ mặt chính là bóng ma của Josh hiện về để thể hiện sự hối lỗi (Josh đã ân hận sau khi hãm hiếp Angelica và nhảy từ một tảng đá xuống hồ tự tử cách đó mấy năm).
1
“Tôi sắp chết rồi,” giọng nói lạ cất lên.
Dusty siết chặt cái điện thoại. Cô không biết người này là ai. Một tên con trai chạc tuổi cô, căn cứ vào tiếng nói của hắn ta - khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, có lẽ lớn hơn một chút.
“Có ai ở đầu dây không?” tên đó thì thào.
Giọng hắn líu nhíu giận dữ. Cô liếc nhìn đồng hồ. Hai mươi phút nữa là tới nửa đêm. Cô đã trả lời điện thoại ngay lập tức vì nghĩ là ba gọi về báo ông bị kẹt vì tuyết rơi nhưng đang trên đường về. Cô không ngờ lại là tên con trai này.
“Có ai ở đó không?” hắn hỏi.
“Anh là ai?”
Chỉ có tiếng ho khan đáp lại.
“Và làm thế nào anh có số điện thoại này?” cô hỏi. “Chúng tôi không nằm trong danh bạ của tôi.”
Lại một tiếng ho nữa nhưng lần này hắn trả lời.
“Tôi chỉ nghĩ đại ra một số điện thoại và quay số thôi.”
Cô nhăn mặt. Đây hẳn là một trò chơi khăm rồi. Tối thứ sáu, đêm giao thừa. Một tên con trai nào đó đang chọc phá bạn bè. Nếu lắng nghe thật kỹ, có lẽ cô sẽ nghe thấy được cả tiếng cười thầm bị nén lại ở đằng đó. Nhưng tất cả âm thanh cô nghe thấy là hơi thở khò khè nặng nhọc của hắn ở đầu dây bên kia.
Cô nghĩ đến ba đang hẹn hò ở Beckdale. Cô đang ở nhà một mình lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, đặc biệt sau tất cả rắc rối mà cô đã bày ra để khiến ba đi đến cuộc hẹn, nhưng giờ cô ước gì ông mau chóng về nhà.
“Cô có nghe tôi nói không?” hắn luống cuống nói. “Tôi đã nói tôi sắp chết mà.” Cô biết đó không phải sự thật. Nếu tên này thật sự gặp nguy hiểm thì hắn ta không thể nào nghĩ đại ra một con số rồi gọi nó. Hắn sẽ gọi 999.
“Anh nên gọi cảnh sát,” cô nói.
“Tôi không muốn cảnh sát.”
“Thế thì là xe cứu thương.”
“Tôi không muốn xe cứu thương.”
“Nhưng anh nói là anh sắp chết mà.”
“Tôi sắp chết đây.”
“Thế thì anh cần gọi…”
“Tôi không cần gọi bất cứ ai cả. Tôi đã nói tôi sắp chết mà. Tôi không nói là tôi muốn sống.”
Một khoảng im lặng nặng nề mà cô chẳng thích thú gì.
“Tôi vừa mới dùng thuốc quá liều,” hắn nói.
Cô cắn môi, không chắc chắn phải tin vào điều gì nữa và miễn cưỡng bị lôi kéo sâu hơn vào thế giới của tên con trai này. Có thể hắn đang nói thật, có thể không, nhưng cho dù rắc rối của hắn là gì đi nữa thì đó cũng không phải là chuyện người khác có thể giải quyết được.
“Tôi không thể giúp anh,” cô nói.
“Cô có thể. Tôi chỉ muốn nghe một giọng nói thân thiện thôi. Ai đó để nói chuyện trong khi tôi lịm dần đi.”
“Anh cần thành viên của hội bác ái chứ không phải tôi. Tôi sẽ cho anh số của họ.” “Tôi không cần hội bác ái,” hắn nói. “Tôi cần cô.”
Chuyện này đang bắt đầu sởn gai ốc rồi đây. Tất cả bản năng mách bảo cô hãy dập điện thoại ngay. Nhưng trước khi cô kịp làm vậy hắn lại nói.
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Không phải chuyện của anh.”
“Cô nghe chừng khoảng mười lăm.”
Cô không nói gì. Hắn ta đã đoán trúng, có lẽ chỉ là ăn may nhưng nó vẫn khiến cô lúng túng.
“Cô tên gì?” hắn hỏi.
“Đấy cũng không phải chuyện của anh.”
“Sao cô không cho tôi biết nhỉ?”
“Bởi vì nó không liên quan đến anh.”
“Tên tôi là Josh.”
Cô siết chặt máy điện thoại. Josh - trong tất cả những cái tên nó đã được chọn. Hắn lại nói.
“Tôi đã nói tôi tên Josh mà.”
“Không, đó không phải tên anh.” Cô đáp.
Cô thầm cầu nguyện là mình đã đúng. Cô không muốn bất cứ ai tên là Josh cả. Một khoảng im lặng, rồi hắn nói: “Cô nói đúng. Nó không phải tên tôi. Nhưng cô có thể gọi tôi là Josh nếu cô muốn. Ý tôi là chỉ cần cho tôi có một cái tên là được.” “Tôi không hứng thú với việc đặt tên cho anh.”
“Tùy ý cô thôi.” Hắn ta ngừng một chút. “Còn cô thì sao?”
“Tôi thì sao cơ?”
“Hãy cho tôi một cái tên để tôi có thể gọi cô. Bất cứ cái tên nào cô thích.”
Lại một lần nữa bản năng trong cô gào thét bắt cô dập máy. Mấy cái trò tên tuổi này khiến cô cảm thấy dễ tổn thương, đặc biệt là chuyện nói về Josh. Cô bắt đầu cảm thấy thắc mắc về tên này. Hắn hoàn toàn là người xa lạ đối với cô, nhưng lại chọn ra một cái tên vô cùng có ý nghĩa với cô. Có thể đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng cũng có thể hắn biết cô là ai, nơi cô sống và ngay lúc này đang theo dõi nhà cô.
Cô liếc mắt nhìn ra phòng khách. Đấy là căn phòng duy nhất trong nhà đang bật đèn sáng, nếu hắn đang quan sát từ bên ngoài, hắn chắc chắn đang nhìn chăm chăm vào ô cửa sổ này. Cô mừng là rèm cửa đã được kéo vào rồi.
Nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Bản thân Thorn Cottage là một ngôi nhà duyên dáng đẹp đẽ. Vùng ngoại ô của Beckdale cách đó vài dặm về bên phải và không có gì ở bên trái ngoại trừ công viên Stonewell và khu đồng hoang Kilbury, xa xa là cái hồ và những đồi dốc đá, ở đây ít được bảo vệ.
“Tôi không phải đang theo dõi qua cửa sổ đâu,” hắn đột nhiên nói. “Tôi không biết cô là ai và sống ở đâu.”
Cô rùng mình. Dường như hắn có thể nói ra từng nỗi sợ hãi đang lướt qua tâm trí cô lúc này. Nhưng điều tiếp theo hắn nói mới càng làm tăng thêm nỗi lo sợ của cô.
“Daisy à?”
Cô cứng đờ người.
“Anh nói gì cơ?”
“Daisy! Tôi đang cố đoán tên cô. Thứ gì đó đại loại như Daisy.”
Cô nuốt khan và lại thấy ánh mắt mình đang liếc về phía những tấm rèm cửa. “Tôi đã bảo rồi,” hắn nói. “Tôi không phải đang theo dõi ngoài cửa sổ đâu.” Bây giờ thì cô hoảng sợ thật sự. Tên con trai này dường như biết mọi điều cô đang làm và đang nghĩ. Cô cố gắng lý trí hơn. Có thể chuyện đó với hắn ta không khó khăn gì. Hắn chắc phải biết một cô gái trẻ trong hoàn cảnh thế này sẽ sợ hãi, nhận ra cô đang thắc mắc hắn ở đâu và có thể đang liếc nhìn ra cửa sổ. Nhưng cái tên Josh, rồi còn… Daisy nữa chứ. Nó không chính xác nhưng cũng gần đúng.
“Tôi không phải tên Daisy,” cô chậm rãi nói.
“Tôi không nghĩ cô tên như vậy,” hắn nói. “Nhưng nó gần giống như thế, đúng không?”
Cô không trả lời.
“Thế… Cô nàng cá tính thì sao?” hắn lại nói. “Tôi có thể gọi cô như thế không? Tôi biết nó thật quái dị nhưng cô nghe có vẻ giống một cô nàng bạo dạn.” Cô thở gấp. Bây giờ thì nghiêm trọng rồi đây. Chỉ duy nhất một người trên thế giới này từng gọi cô là cô nàng cá tính. Đó là cách gọi thân mật người đó dành cho cô, và thật quá mức không bình thường khi hắn có thể đoán được. Anh chàng này biết cô là ai - và còn biết nhiều là đằng khác.
“Josh đang ở đâu?” cô lạnh lùng hỏi.
“Tôi không biết ai tên Josh cả.”
“Anh ấy đâu? Nói cho tôi biết.”
“Tôi không biết ai là Josh mà.”
“Anh vừa mới nói cái tên Josh một phút trước còn gì.”
“Tôi bịa ra thôi. Giống như tôi nghĩ đại ra số điện thoại nhà cô ấy. Và cái tên Daisy nữa.”
“Cả cô nàng nam tính nữa?”
“Phải. Sao nào? Có ai gọi cô bằng cái tên đó à?”
Cô không trả lời, đúng hơn là không muốn trả lời. Lúc này những nghi ngờ đang chạy đua trong đầu cô. Anh chàng này biết nhiều hơn so với những gì hắn chịu thừa nhận. Cô phải tìm hiểu cho ra đó là gì. Một khuôn mặt chập chờn hiền ra trong tâm trí cô: gương mặt cô đã không được thấy từ hai năm nay nhưng nó vẫn luôn ám ảnh từng ngày, đôi khi là từng giờ, thậm chí dường như là từng phút trong đời cô.
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây
Cô chạy đua xuyên qua cánh rừng, tiếp tục theo dấu những vết chân. Vẫn chẳng thấy bóng dáng anh chàng đó đâu. Bây giờ cô đã nghe thấy những tiếng nói phía sau: giọng một người đàn ông thô lỗ và gay gắt, sau đó thêm hai nam thanh niên nữa, trẻ tuổi hơn. Cô không nghe rõ từng lời nhưng chẳng cần thiết. Những giọng nói đó nói lên một điều duy nhất đó là nguy hiểm.
Cô lao đi bổ nháo bổ nhào, trượt chân suýt vấp ngã, chạy xuyên qua đám cây cối. Cô không còn biết phải làm gì nữa. Cô phải tìm ra tên con trai đó nhưng cô cũng phải được an toàn. Một phần trong cô kêu gào thúc giục bỏ chạy. Quên tên con trai đó đi. Cô nghĩ đến cánh cổng khác dẫn ra khỏi công viên, từ chỗ sân chơi của bọn trẻ xuôi xuống. Cô có thể trèo qua cánh cổng đó và thoát theo lối đi ấy tới Knowle hoặc có thể đi tắt dọc con đường đất chạy vòng theo rìa cánh đồng hoang. Cô thậm chí có thể đi ngang qua cánh đồng. Nhưng cho dù làm gì đi nữa, cô phải nhanh lên.
Bây giờ tiếng gầm gừ, tiếng sủa ăng ẳng dường như càng gần hơn. Cô liếc nhìn qua vai nhưng chỉ thấy toàn cây cối và tuyết. Cô tiếp tục chạy qua rừng cây và cuối cùng lao ra được phía bên kia rừng. Những cột mốc của sân bóng đá và bóng bầu dục trải dài mất hút trong nền tuyết trắng lờ mờ sáng nhưng ở đây trong sân chơi của bọn trẻ với trò đu quay, hố cát, cầu trượt tất cả đều sáng bừng lên cùng với tuyết trắng. Chiếc đu ở hướng chếch về bên phải đang đu đưa trong làn gió nhẹ phát ra âm thanh kin kít quen thuộc. Các dấu chân cô đang lần theo dẫn thẳng tới chỗ chiếc đu.
Cô chạy theo dấu chân và thấy ở bệ xích đu có một chai rượu khác và lọ thuốc thứ hai, tất cả đều rỗng không. Trông có vẻ như tên con trai ấy đã ngồi ở cái xích đu này trong khi uống rượu và nuốt nốt số thuốc còn lại. Có lẽ hắn thậm chí còn đung đưa cái đu một chút vì thế mà cô đã nghe thấy âm thanh kin kít ấy. Nhưng hắn đã không ở lại đây.
Cô lại thấy nhiều dấu chân nữa từ chỗ xích đu hướng về phía cánh cổng kia. Hắn có vẻ như đã tìm đường ra khỏi công viên này và đi vào con đường đất ra phía cánh đồng. Cô cắn môi. Ít nhất cô cũng đã quyết định được phải làm gì. Cô phải trèo cổng như hắn và chạy thoát thân. Cô vắt chân lên cổ mà chạy về phía đó rồi đột ngột khựng lại.
Những dấu chân dừng lại cách cánh cổng chừng hai mươi mét rồi biến mất. Một khoảng tuyết bằng phẳng ở đúng chỗ có vẻ như hắn đã nằm xuống, rồi chẳng có gì cả. Không có dấu chân nào rời khỏi vị trí đó. Hắn đơn giản là đã biến mất.
Nhưng không còn thời gian để suy nghĩ chuyện này thêm nữa. Cô phải thoát khỏi đây trước khi những người kia xuất hiện, cô sẽ phải trèo qua cánh cổng này. Không có lỗ hổng nào trên hàng rào để có thể chui qua nữa rồi. Cô lại nghe thấy tiếng chó sủa đằng sau. Giờ bọn chúng đã đến gần bìa rừng. Nghe tiếng động cô có thể đoán biết được.
Cô chạy đến chỗ cổng công viên và bắt đầu trèo, dáo dác phóng mắt về phía cánh rừng. Vẫn không có dấu hiệu nào của người hay lũ chó. Cô lên tới đỉnh cánh cổng và đu người qua. Từ trong công viên vẳng lại những tiếng sủa ầm ĩ chói tai. Vẫn bám trên đỉnh cánh cổng, cô nhìn chằm chằm về phía cánh rừng.
Ba bóng người đang đứng đó. Rất khó trông rõ mặt mũi họ, nhưng cô vừa đủ nhìn phân biệt được từng người. Một gã đàn ông vạm vỡ buộc tóc đuôi ngựa và hai thanh niên to khỏe khoảng mười tám, mười chín tuổi. Gã đàn ông dắt dây hai con chó bun dữ tợn. Hắn ta và hai tên con trai đang nhìn chằm chằm về phía chiếc xích đu và không có vẻ gì để ý thấy cô, nhưng mấy con chó đang lồng lộn giật dây xích, kéo căng hướng về phía cô.
Cô trượt xuống phía kia cánh cổng, thầm cầu mong không tên nào phát hiện thấy chuyển động đó. Nhưng gã đàn ông đã lập tức hét lên.
“Đằng kia!”
Hắn chỉ thẳng về phía cô.
Thoáng một cái, mấy con chó đã đua nhau lao về phía cô. Chúng lao đến trong tích tắc và cô chỉ kịp chạy xa cánh cổng vài mét trước khi chúng thúc mõm qua các lỗ hổng trên cánh cổng sắt, cắn đợp trong khi dướn căng người cố với tới cô. Phía sau chúng, cô thấy gã đàn ông và hai tên con trai đang băng qua tuyết hướng về phía cô.
Cô lao vọt xuống con đường đất dẫn vòng theo rìa đồng hoang. Cánh cổng nhanh chóng biến khỏi tầm nhìn qua khúc quanh của con đường mòn và cô cứ tiếp tục chạy mãi, cố nghĩ xem phải đi lối nào. Những con chó sẽ không thể chui qua cánh cổng hay hàng rào công viên và gã đàn ông có lẽ sẽ phải ở lại với chúng nhưng mấy tên thanh niên có thể dễ dàng trèo qua cổng đuổi theo cô.
Cô vẫn không biết chắc phải đi lối nào. Khu đồng hoang này không phải là đáp án đúng. Nó là một nơi hoang vắng và dù cố ra khỏi nhưng nó sẽ chỉ dẫn về phía đồi đá Raven và rìa phía bắc hoang vắng của bờ hồ Mirkwell. Cô đang đi xa nhà hơn vào vùng hẻo lánh giá buốt.
Con đường mòn có tốt hơn một chút. Không ai sống ở gần đó ngoại trừ ông lão Silas, mà ông ấy thì không trông cậy được. Căn nhà tồi tàn của ông lão cách đây nửa dặm nhưng nó cũng như là ở tận Nam cực thôi vì ông ta chưa từng bao giờ giúp đỡ ai cả. Ông ta hẳn đã vùi mình bên cạnh cái lò sưởi rồi và nếu chưa ngủ đi chăng nữa, ông ta cũng giả vờ là đã ngủ nếu cô gọi xin giúp đỡ.
Tốt nhất là chạy về hướng bên trái xuống Knowle. Ở đó tuy chỉ có một xóm nhỏ với ba ngôi nhà nhưng chắc phải có ai đó còn thức - nếu như cô có thể tới được đó. Cô chạy xuôi con đường mòn, thở nặng nhọc trong không khí lạnh buốt. Cô đã trông thấy đoạn đầu con đường ở phía trước. Cô liếc nhìn qua vai xem có dấu hiệu rượt đuổi theo không.
Chưa thấy gì. Cô chạy tiếp, mắt không rời khỏi mặt đường trơn trượt. Một cú ngã bây giờ cũng sẽ rất nghiêm trọng mà con đường mòn này thật nguy hiểm. Cô rẽ trái xuống lối đi đến Knowle, rồi đúng như đã đoán, cô nghe thấy những âm thanh mà cô khiếp sợ.
Những hơi thở hổn hển phía sau cô. Trong đêm tối chúng nghe thật nặng nề nhưng cô biết đó là mấy tên con trai. Và chúng không còn ở xa phía sau nữa. Cô ngoái nhìn ra sau. Vẫn chưa thấy tăm hơi chúng đâu. Cô tiếp tục chạy xuôi con đường, đầu óc hoang mang sợ hãi. Thật là một sai lầm khi đi lối này. Con đường cũng hoang vắng như đoạn đường đất kia. Thực tế nó sẽ cắt đường cái Beckdale nhưng những ngôi nhà ở Knowle sẽ không phải chỉ cách có một dặm đường, cũng không có chỗ ẩn nấp nào ở đây cả. Những bức tường đá ở bên đường và những cánh đồng phía xa xa, các dấu chân của cô in trên tuyết sẽ cho mấy gã trai kia biết chính xác đường cô đi.
Cô lại liếc qua vai lần nữa và lần này cô thất kinh nhìn thấy hai dáng người đang gồng chân chạy theo cô. Chúng chỉ ở cách phía sau khoảng năm mươi mét. Cô tăng tốc, tuyệt vọng muốn cắt đuôi chúng. Tuyết đang bắt đầu rơi tiếp, những bông tuyết trong trẻo nhẹ tênh. Chúng làm mờ mắt khi cô lao người tới trước. Cô nghe rõ tiếng mấy gã kia vẫn thở nặng nhọc, nhưng bây giờ cô còn thở hổn hển mệt nhọc hơn. Cô mệt mỏi, hoảng sợ và từ những âm thanh phía sau cô biết chúng vẫn đang kiên định bám đuổi cô.
Cô gồng mình, tuyệt vọng chạy thoát thân, mắt dáo dác căng ra nhìn xuyên qua màn tuyết rơi để tìm một dấu hiệu cứu giúp, nhưng tất cả những gì cô thấy là con đường vắng tanh vắng ngắt trải dài hun hút trong đêm. Không hiểu sao cô vẫn tiếp tục chạy trước hai tên con trai đó và hai bên vẫn giữ nguyên khoảng cách đó trong vài phút. Nhưng rồi cuối cùng, ngay khi bắt đầu bỏ cuộc đầu hàng thì cô trông thấy ánh đèn pha phía trước. Cô hua hai cánh tay gào lên trong khi chạy về hướng đó.
“Cứu! Cứu với!”
Cô ngoái nhìn nhanh ra sau. Hai tên con trai đã rút ngắn khoảng cách và chỉ còn ở phía sau hai mươi mét, nhưng chúng đang chạy chậm lại, rồi bây giờ cùng dừng lại. Chúng hẳn là đã thấy chiếc xe kia và đang lùi lại. Đèn pha càng sáng hơn. Giờ cô đã có thể nhìn thấy chiếc xe ấy. Nó không phải là một chiếc ô tô con. Nó là một chiếc xe tải màu trắng - và tiếng động cơ ầm ĩ nghe quen một cách khủng khiếp.
Cô dừng khựng, cơn sợ hãi lại đổ ập trở lại.
Chiếc xe tải dừng cách cô một quãng ngắn. Đèn xe tắt. Động cơ ngừng. Gã đàn ông tóc đuôi ngựa leo ra khỏi xe, đi ra phía sau và một thoáng sau xuất hiện trở lại cùng với hai con chó bun có dây xích.
Cô nhìn chằm chằm kinh hãi. Hắn bắt đầu đi về phía cô cùng hai con chó. Cô nhớn nhác ngó quanh và thấy hai gã con trai lại đang di chuyển tới trước. Cô thọc tay vào túi áo tìm máy di động, rồi lại rụt tay ra. Không còn kịp nữa rồi. Chúng ở quá gần. Cô phải trốn thoát và chỉ còn một con đường ở phía bên trái. Cô chạy đến bức tường và bắt đầu nhoài người trườn lên thì nghe thấy gã đàn ông ra lệnh. “Chạy!” Và mấy con chó hồng hộc xông về phía cô.
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây