New articles Năng lực quản lý: nhân tố thứ năm     ♥ Lựa chọn mục tiêu cuộc đời     ♥ 10 bí quyết cân bằng công việc và gia đình     ♥ Cô đơn trên mạng     ♥ Chứng khoán: Giấc mơ và ác mộng     ♥ Tám     ♥ Những tính năng của blog VnVista     ♥ Các mạng xã hội thống trị Google     ♥ Điều gì tạo nên một giám đốc công nghệ thông tin giỏi?     ♥ Cố gắng xóa bỏ những ấn tượng xấu     ♥ Cần một cách làm ăn mới     ♥ Tiếp thị hướng đến doanh nhân     ♥ Đưa cửa hàng thật lên chợ ảo     ♥ Bí quyết quản lý các nhân viên trẻ     ♥ Một số câu hỏi phỏng vấn “đặc biệt” của Microsoft     ♥ 4 bài học thành công trong kinh doanh     ♥ Tạo dựng hình ảnh một cô gái trẻ chuyên nghiệp     ♥ Góc “khác” của thế giới online đêm     ♥ Phong cách người Mỹ     ♥ Chỉ nghĩ đến tiền cũng làm người ta ích kỷ     
New blog entries Các loại visa Qatar phổ biến mà bạn cần biết      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ SHEET Nếu đời không có anh      ♥ Phụ Gia Nhựa Làm Giảm Co Ngót Sau Gia Công Ép Phun      ♥ Địa chỉ mua giày bảo hộ nam chính hãng      ♥ SHEET Giây phút êm đềm      ♥ Máy Triệt Lông Công Nghệ Cao K18A      ♥ Cách chọn giày bảo hộ tại Đà Nẵng      ♥ hình ảnh Yae Miko Game Genshin Impact      ♥ Cách bảo quản và vệ sinh giày bảo hộ lao động      ♥ SHEET Yêu 1 người sao buồn đến thế      ♥ Bí quyết bảo quản giày bảo hộ lao động      ♥ Máy Triệt Lông Lạnh Diode Laser K17      ♥ Công Nghệ Đùn Ống Nhựa Với Hạt Nhựa Nguyên Sinh      ♥ SHEET Xin cho 1 tiếng kinh cầu      ♥ máy nâng cơ xóa nhăn      ♥ Top 5 dầu gội thảo dược Việt nam 2025      ♥ Nhà phân phối giày bảo hộ tại Đà Nẵng uy tín      

[ Liệt Kê ] · Bình Thường · Tách Biệt+

Đốt cháy Băng Giá (Frozen Fire)


trangcanner
post Feb 25 2012, 02:59 PM
Gửi vào: #1
No avartar

Group Icon

Thực tập viên
*
Thành viên: 59,688
Nhập: 24-February 12
Bài viết: 4
Tiền mặt: 44
Thanked: 0
Cấp bậc: 1
------
------
Bạn bè: 0
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Đốt cháy Băng Giá (Frozen Fire)

user posted image

Tác giả: Tim Bowler
* Sách đạt các giải thưởng
2007 Hull Book Award
2007 Highland Book Award
2007 Redbridge Book Award
2007 Stockport Schools Book Award
2008 South Lanarkshire Children’s Book Award
2009 Southern Schools Book Awards

Tóm tắt cốt truyện

Dusty, nhân vật chính của truyện, bỗng một ngày nhận được cú điện thoại bí ẩn từ một cậu bé vô danh, người tự giới thiệu là đang có ý định tự tử. cậu tiết lộ qua điện thoại rằng cậu định dùng thuốc quá liều để tự sát, và muốn nói chuyện với cô cho giảm nhẹ đi. Lúc đầu, cậu đưa tên giả là Josh, đó là tên của anh trai Dusty, người đã mất tích cách đó vài năm, dẫn Dusty biết rằng anh ta biết về sự biến mất của anh trai cô. Dusty rời khỏi nhà để tìm cậu bé đang sắp chết, cố gắng để cứu anh ta. Cô tìm kiếm xung quanh công viên địa phương nhưng không thấy; thay vào đó, cô bị ba người đàn ông và một con chó truy đuổi, cuối cùng dồn cô vào một góc và tấn công.
Dusty vẫn thường xuyên nhận được điện thoại từ cậu bé lạ mặt. Cậu ta tiếp tục nói về việc cậu ta đau khổ như thế nào và vì sao cậu không thể tự tử. Mọi người bắt đầu bàn tán về sự xuất hiện của cậu bé lạ mặt trong thị trấn. Theo mọi người nói thì cậu có nước da trắng như tuyết và mặc chiếc áo khoác duffel. Dư luận bắt đầu lan truyền về việc cậu cưỡng hiếp một cô gái ở thị trấn khác, và giữ cô ta làm tù nhân của mình,; khi Dusty hỏi điều đó có thực không thì cậu nói không biết, không nhớ gì hết. Cô thấy cậu có vẻ đẹp khó nắm bắt. người địa phương bắt đầu nghi ngờ Dusty chứa chấp cậu ta, đám đông giận giữ đi đến nhà cô và phá cửa phòng. Đám đông đã tạo ra bẫy và đối mặt được với cậu bé lạ mặt, cuối cùng ai cũng sửng sốt vì cậu không có bộ phận sinh dục, điều này xóa bỏ lời đồn đại về việc cậu ta cưỡng hiếp con gái, nhưng từ cậu lại toát ra sự biểu hiện cảm giác tội lỗi. Cậu lái xe đến một hồ nước tìm nhưng xác của anh trai Dusty không còn. Tuy nhiên, khi họ tìm quanh quất bên hồ thì thấy cơ thể anh trai Dusty bị thiếu. Dusty thực sự hoang mang, nhưng một quan sát của Silas, cho thấy, cậu bé lạ mặt này không có thật, mà đã chết. Người lạ mặt chính là bóng ma của Josh hiện về để thể hiện sự hối lỗi (Josh đã ân hận sau khi hãm hiếp Angelica và nhảy từ một tảng đá xuống hồ tự tử cách đó mấy năm).

1

“Tôi sắp chết rồi,” giọng nói lạ cất lên.

Dusty siết chặt cái điện thoại. Cô không biết người này là ai. Một tên con trai chạc tuổi cô, căn cứ vào tiếng nói của hắn ta - khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, có lẽ lớn hơn một chút.

“Có ai ở đầu dây không?” tên đó thì thào.

Giọng hắn líu nhíu giận dữ. Cô liếc nhìn đồng hồ. Hai mươi phút nữa là tới nửa đêm. Cô đã trả lời điện thoại ngay lập tức vì nghĩ là ba gọi về báo ông bị kẹt vì tuyết rơi nhưng đang trên đường về. Cô không ngờ lại là tên con trai này.

“Có ai ở đó không?” hắn hỏi.

“Anh là ai?”

Chỉ có tiếng ho khan đáp lại.

“Và làm thế nào anh có số điện thoại này?” cô hỏi. “Chúng tôi không nằm trong danh bạ của tôi.”

Lại một tiếng ho nữa nhưng lần này hắn trả lời.

“Tôi chỉ nghĩ đại ra một số điện thoại và quay số thôi.”

Cô nhăn mặt. Đây hẳn là một trò chơi khăm rồi. Tối thứ sáu, đêm giao thừa. Một tên con trai nào đó đang chọc phá bạn bè. Nếu lắng nghe thật kỹ, có lẽ cô sẽ nghe thấy được cả tiếng cười thầm bị nén lại ở đằng đó. Nhưng tất cả âm thanh cô nghe thấy là hơi thở khò khè nặng nhọc của hắn ở đầu dây bên kia.

Cô nghĩ đến ba đang hẹn hò ở Beckdale. Cô đang ở nhà một mình lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, đặc biệt sau tất cả rắc rối mà cô đã bày ra để khiến ba đi đến cuộc hẹn, nhưng giờ cô ước gì ông mau chóng về nhà.

“Cô có nghe tôi nói không?” hắn luống cuống nói. “Tôi đã nói tôi sắp chết mà.”
Cô biết đó không phải sự thật. Nếu tên này thật sự gặp nguy hiểm thì hắn ta không thể nào nghĩ đại ra một con số rồi gọi nó. Hắn sẽ gọi 999.

“Anh nên gọi cảnh sát,” cô nói.

“Tôi không muốn cảnh sát.”

“Thế thì là xe cứu thương.”

“Tôi không muốn xe cứu thương.”

“Nhưng anh nói là anh sắp chết mà.”

“Tôi sắp chết đây.”

“Thế thì anh cần gọi…”

“Tôi không cần gọi bất cứ ai cả. Tôi đã nói tôi sắp chết mà. Tôi không nói là tôi muốn sống.”

Một khoảng im lặng nặng nề mà cô chẳng thích thú gì.

“Tôi vừa mới dùng thuốc quá liều,” hắn nói.

Cô cắn môi, không chắc chắn phải tin vào điều gì nữa và miễn cưỡng bị lôi kéo sâu hơn vào thế giới của tên con trai này. Có thể hắn đang nói thật, có thể không, nhưng cho dù rắc rối của hắn là gì đi nữa thì đó cũng không phải là chuyện người khác có thể giải quyết được.

“Tôi không thể giúp anh,” cô nói.

“Cô có thể. Tôi chỉ muốn nghe một giọng nói thân thiện thôi. Ai đó để nói chuyện trong khi tôi lịm dần đi.”

“Anh cần thành viên của hội bác ái chứ không phải tôi. Tôi sẽ cho anh số của họ.”
“Tôi không cần hội bác ái,” hắn nói. “Tôi cần cô.”

Chuyện này đang bắt đầu sởn gai ốc rồi đây. Tất cả bản năng mách bảo cô hãy dập điện thoại ngay. Nhưng trước khi cô kịp làm vậy hắn lại nói.

“Cô bao nhiêu tuổi?”

“Không phải chuyện của anh.”

“Cô nghe chừng khoảng mười lăm.”

Cô không nói gì. Hắn ta đã đoán trúng, có lẽ chỉ là ăn may nhưng nó vẫn khiến cô lúng túng.

“Cô tên gì?” hắn hỏi.

“Đấy cũng không phải chuyện của anh.”

“Sao cô không cho tôi biết nhỉ?”

“Bởi vì nó không liên quan đến anh.”

“Tên tôi là Josh.”

Cô siết chặt máy điện thoại. Josh - trong tất cả những cái tên nó đã được chọn. Hắn lại nói.

“Tôi đã nói tôi tên Josh mà.”

“Không, đó không phải tên anh.” Cô đáp.

Cô thầm cầu nguyện là mình đã đúng. Cô không muốn bất cứ ai tên là Josh cả.
Một khoảng im lặng, rồi hắn nói: “Cô nói đúng. Nó không phải tên tôi. Nhưng cô có thể gọi tôi là Josh nếu cô muốn. Ý tôi là chỉ cần cho tôi có một cái tên là được.”
“Tôi không hứng thú với việc đặt tên cho anh.”

“Tùy ý cô thôi.” Hắn ta ngừng một chút. “Còn cô thì sao?”

“Tôi thì sao cơ?”

“Hãy cho tôi một cái tên để tôi có thể gọi cô. Bất cứ cái tên nào cô thích.”

Lại một lần nữa bản năng trong cô gào thét bắt cô dập máy. Mấy cái trò tên tuổi này khiến cô cảm thấy dễ tổn thương, đặc biệt là chuyện nói về Josh. Cô bắt đầu cảm thấy thắc mắc về tên này. Hắn hoàn toàn là người xa lạ đối với cô, nhưng lại chọn ra một cái tên vô cùng có ý nghĩa với cô. Có thể đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng cũng có thể hắn biết cô là ai, nơi cô sống và ngay lúc này đang theo dõi nhà cô.

Cô liếc mắt nhìn ra phòng khách. Đấy là căn phòng duy nhất trong nhà đang bật đèn sáng, nếu hắn đang quan sát từ bên ngoài, hắn chắc chắn đang nhìn chăm chăm vào ô cửa sổ này. Cô mừng là rèm cửa đã được kéo vào rồi.

Nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Bản thân Thorn Cottage là một ngôi nhà duyên dáng đẹp đẽ. Vùng ngoại ô của Beckdale cách đó vài dặm về bên phải và không có gì ở bên trái ngoại trừ công viên Stonewell và khu đồng hoang Kilbury, xa xa là cái hồ và những đồi dốc đá, ở đây ít được bảo vệ.

“Tôi không phải đang theo dõi qua cửa sổ đâu,” hắn đột nhiên nói. “Tôi không biết cô là ai và sống ở đâu.”

Cô rùng mình. Dường như hắn có thể nói ra từng nỗi sợ hãi đang lướt qua tâm trí cô lúc này. Nhưng điều tiếp theo hắn nói mới càng làm tăng thêm nỗi lo sợ của cô.

“Daisy à?”

Cô cứng đờ người.

“Anh nói gì cơ?”

“Daisy! Tôi đang cố đoán tên cô. Thứ gì đó đại loại như Daisy.”

Cô nuốt khan và lại thấy ánh mắt mình đang liếc về phía những tấm rèm cửa.
“Tôi đã bảo rồi,” hắn nói. “Tôi không phải đang theo dõi ngoài cửa sổ đâu.”
Bây giờ thì cô hoảng sợ thật sự. Tên con trai này dường như biết mọi điều cô đang làm và đang nghĩ. Cô cố gắng lý trí hơn. Có thể chuyện đó với hắn ta không khó khăn gì. Hắn chắc phải biết một cô gái trẻ trong hoàn cảnh thế này sẽ sợ hãi, nhận ra cô đang thắc mắc hắn ở đâu và có thể đang liếc nhìn ra cửa sổ. Nhưng cái tên Josh, rồi còn… Daisy nữa chứ. Nó không chính xác nhưng cũng gần đúng.

“Tôi không phải tên Daisy,” cô chậm rãi nói.

“Tôi không nghĩ cô tên như vậy,” hắn nói. “Nhưng nó gần giống như thế, đúng không?”

Cô không trả lời.

“Thế… Cô nàng cá tính thì sao?” hắn lại nói. “Tôi có thể gọi cô như thế không? Tôi biết nó thật quái dị nhưng cô nghe có vẻ giống một cô nàng bạo dạn.”
Cô thở gấp. Bây giờ thì nghiêm trọng rồi đây. Chỉ duy nhất một người trên thế giới này từng gọi cô là cô nàng cá tính. Đó là cách gọi thân mật người đó dành cho cô, và thật quá mức không bình thường khi hắn có thể đoán được. Anh chàng này biết cô là ai - và còn biết nhiều là đằng khác.

“Josh đang ở đâu?” cô lạnh lùng hỏi.

“Tôi không biết ai tên Josh cả.”

“Anh ấy đâu? Nói cho tôi biết.”

“Tôi không biết ai là Josh mà.”

“Anh vừa mới nói cái tên Josh một phút trước còn gì.”

“Tôi bịa ra thôi. Giống như tôi nghĩ đại ra số điện thoại nhà cô ấy. Và cái tên Daisy nữa.”

“Cả cô nàng nam tính nữa?”

“Phải. Sao nào? Có ai gọi cô bằng cái tên đó à?”

Cô không trả lời, đúng hơn là không muốn trả lời. Lúc này những nghi ngờ đang chạy đua trong đầu cô. Anh chàng này biết nhiều hơn so với những gì hắn chịu thừa nhận. Cô phải tìm hiểu cho ra đó là gì. Một khuôn mặt chập chờn hiền ra trong tâm trí cô: gương mặt cô đã không được thấy từ hai năm nay nhưng nó vẫn luôn ám ảnh từng ngày, đôi khi là từng giờ, thậm chí dường như là từng phút trong đời cô.



--------------------
Nhóm bạn bè:

Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post
 
Reply to this topicStart new topicStart Poll
Trả Lời

kwang_lee
post Mar 20 2012, 10:21 AM
Gửi vào: #2
No avartar

Group Icon

Thực tập viên
*
Thành viên: 59,940
Nhập: 8-March 12
Bài viết: 9
Tiền mặt: 84
Thanked: 0
Cấp bậc: 1
------
------
Bạn bè: 0
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





3

Cô nghe tiếng gầm gừ khi chúng đua nhau lao tới. Cô vặn người tuyệt vọng cố đu hai chân lên khỏi mặt đất để bám leo lên bức tường. Nhưng vô ích, cô thấy rõ những cái dáng tối đen đang phóng tới phía mình và cô biết sẽ không còn kịp nữa. Cô gồng mình đón nhận những cái răng cắm phập vào mình, thế rồi có ai đó túm lấy hai chân cô kéo ngược xuống rời khỏi bức tường.

Đó là một trong hai tên con trai. Hắn giữ cô sát vào người hắn, quay một vòng dùng lưng hắn hướng về phía lũ chó để chắn cho cô. Tên thứ hai cũng chạy tới và đang hò hét gã đàn ông.

“Bố! Gọi chúng lại! Gọi chúng lại đi!”

Gã đàn ông liền huýt sáo một tiếng.

Dusty thấy nhẹ nhõm khi lũ chó dừng lại, thở hồng hộc nhưng với một vẻ miễn cưỡng rõ ràng. Chúng đứng đó, chỉ cách có dăm sải chân, miệng gầm ghè.

“Ngồi xuống!” tên con trai đang giữ cô quát.

Lũ chó vẫn không ngồi.

“Bảo chúng nó ngồi xuống đi bố!”

“Ngồi!” lão bố gầm lên.

Và hai con chó ngồi ngay xuống.

“Thả tôi ra,” Dusty nói với tên con trai đó.

Hắn chỉ thả cô xuống đất. Cô lăn người trên tuyết và đứng dậy. Cả hai con chó đều chồm lên cùng lúc và bắt đầu hướng về phía cô.

“Ngồi xuống!” gã đàn ông rống lên. “Ở yên!”

Hai con chó vâng lời ngay lập tức, nhưng cũng vẫn vẻ miễn cưỡng đó. Dusty bắt đầu mon men lỉnh xuống con đường mòn.

“Cả mày nữa!” gã quát, nhìn chòng chọc vào cô.

Cô dừng lại. Cố gắng trốn cũng chẳng ích gì. Gã sẽ cho lũ chó tấn công cô ngay. Rõ ràng gã là kẻ duy nhất có thể điều khiển chúng. Cô co rúm người áp sát vào bức tường, mắt không rời ba dáng người đang tiến đến gần vây quanh cô.

Gã đàn ông người thấp tè, mập mạp chắc nịch khỏe mạnh với bộ ria mép đen và nét mặt nặng nề. Mặt gã hằm hằm cơn giận dữ mà cô cảm thấy như lúc nào cũng hiện hữu ở đó. Hai tên con trai trông già dặn hơn cô nghĩ lúc trước: có lẽ khoảng hai mươi, hai mốt. Chúng cũng khỏe mạnh và dáng vóc thể thao: một tên tóc đen và giống hệt ông bố, còn tên đã lôi cô xuống khỏi bức tường thì có mái tóc vàng nhạt, cao lớn mảnh khảnh hơn, nhưng rõ ràng cũng nguy hiểm.

Gã đàn ông tới chỗ lũ chó và đứng giữa hai con. Mắt không rời khỏi cô, hắn với xuống xích lũ chó lại. Chúng lồng lên nhưng không cố giật ra. Ánh mắt chúng cũng gắn chặt vào cô. Dusty cố suy nghĩ, cố bình tĩnh lại. Không rõ những kẻ này muốn gì. Chă chắc đó là điều cô sợ.

Gã đàn ông đứng thẳng lên, ánh mắt chòng chọc vẫn gắn vào cô. Tuyết giờ đang rơi dày hơn. Dusty cũng chằm chằm nhìn lại hắn. Hắn đánh mắt nhanh về phía hai tên con trai. Cô thoáng liếc mắt sang bọn chúng và nhận thấy một lời nhắn câm lặng đã được truyền đi giữa ba tên. Đó là gì thì cô không biết, nhưng cô không thích nó. Gã đàn ông nói.

“Nó ở đâu?”

Giọng nói trầm đục, thô lỗ, trọng âm lơ lớ. Cô không thể xác định được nó ở vùng nào. Cô trả lời với vẻ táo tợn nhất có được.

“Ai ở đâu?”

“Đừng có làm trò với tao.”

“Tôi không biết ông có ý gì.”

Lại những cái liếc mắt trao đổi khác giữa gã với lũ con trai. Cô nhận thấy hai tên con trai đang mon men nhích tới trước và bồn chồn liếc nhìn gã. Gã chỉ khẽ lắc đầu một cái, hai thằng con liền dừng lại.

Tuyết vẫn tiếp tục rơi.

Gã bước tới gần cô. Cô vẫn để mắt đến lũ chó. Chúng đang giật giật sợi dây xích, kéo căng về phía cô. Nắm tay chắc nịch của gã siết chặt những sợi dây xích, cô thầm cầu nguyện là gã sẽ không thả tay ra. Gã dừng lại đúng chỗ lũ chó vừa nhào đến cô lúc nãy và lại nói.

“Mày đã đi cùng với thằng nhãi đó dọc con đường mòn tới công viên Stonewell. Chúng mày dừng lại ở cổng. Mày chui qua cái lỗ hổng trên hàng rào cùng với nó. Chúng tao thấy rõ dấu chân hai đứa mày trên tuyết, của mày và của thằng kia. Đọc những dấu chân chỉ là trò trẻ con. Mày đã đi bộ với thằng đó xuống con đường dốc dẫn vào rừng và đi qua đài phun nước tới sân chơi trẻ con. Chúng mày còn đi đánh đu với nhau nữa. Sau đó hai đứa đi về phía cánh cổng sau.”

Cô run lẩy bẩy. Chỉ tới lúc này cô mới ý thức sâu sắc rằng mình đã dính líu quá sâu vào chuyện này. Gã đàn ông tiếp tục.

“Vậy chuyện gì xảy ra tiếp theo? Mày đã trèo qua cổng. Còn thằng nhãi kia đâu?”

Cô cố sắp xếp lại các ý nghĩ trong đầu. Rõ ràng bọn chúng không thấy dấu chân của tên con trai kia biến mất vào hư không. Bọn chúng thấy cô trèo qua cổng và lập tức đổ xô đuổi theo cô.

“Chúng mày đi bộ cùng nhau tới chỗ cổng sau,” gã nói, “và bọn tao thấy mày đang trèo qua cổng. Vậy thằng nhãi kia đâu?”

“Tôi không biết gì về thằng con trai nào cả.”

“Mày thực lòng mong chúng tao sẽ tin điều đó à?” Gã đưa mắt xuống lũ chó rồi liếc nhìn lại cô. “Tao nghĩ mày cần tìm cho chúng tao một câu trả lời hay ho hơn.”

Cô lại cố gắng nghĩ. Đơn giản nhất là kể câu chuyện chính xác như nó đã xảy ra. Chúng có thể sẽ tin câu chuyện đó. Nhưng cô nghi ngờ điều đó, ngay cả nếu chúng có tin cô đi nữa, cô vẫn cảm thấy một sự miễn cưỡng kỳ lạ khi phải nói cho chúng biết về cậu con trai kia. Cho dù cậu ta đã làm gì, cho dù cậu ta biết hay không biết về Josh đi nữa, cô tin rằng những kẻ này còn tồi tệ hơn thế.

“Tôi cũng chỉ đi theo những dấu chân thôi,” cô nói. “Tôi thấy các dấu vết trên tuyết và đi theo chúng.”

“Chắc mày nghĩ tao là đồ ngốc nhỉ.”

“Tôi không. Tôi…”

“Mày chắc thực sự nghĩ tao là kẻ ngốc rồi.” Giọng gã cứng rắn và đầy thù địch. “Một cô gái trẻ như mày lang thang trong công viên một mình giữa đêm hôm khuya khoắt đầy tuyết. Chỉ riêng chuyện đó đã đủ ngu xuẩn rồi. Mày thấy dấu chân nào đó. Mày không biết chúng là của ai. Vậy mà mày lần theo dấu chân ấy vì quá tò mò. Mày nghĩ tao tin chuyện đó chắc?”

Cô im lặng không nói gì.

“Có phải thế không?” hắn gằn giọng.

“Phải, tôi…”

“Thế là mày đang sỉ nhục tao đồng thời nói dối tao.”

Gã lại tiến gần thêm bước nữa. Lũ chó vẫn đang nhìn cô giờ đã ở ngay trong tầm với, liền nhảy xổ tới. Cô nép sát vào tường nhưng gã đã kéo giật lũ chó lại và thu ngắn dây xích cuộn tròn quanh cổ tay. Lũ chó bị giữ lại nhưng bây giờ chúng chỉ cách cô có vài centimet. Mấy tên con trai cũng di chuyển tới gần hơn.

“Mày sẽ không làm thế,” gã nói. Giọng thì thào và lạnh băng. “Mày trông giống một đứa con gái thông minh đấy. Mày sẽ không lang thang trong công viên một mình đâu. Mày sẽ không đi theo những dấu chân trên tuyết không rõ gốc tích. Mày biết tại sao không?”

Cô không trả lời.

“Bởi vì việc đó nguy hiểm,” hắn tiếp tục. “Có những kẻ xấu xa ở bên ngoài khi đêm khuya. Mày sẽ không muốn bị một kẻ như thế tóm được, bây giờ thì sao?”

“Hãy để tôi yên.”

“Chỉ khi nào mày nói cho chúng tao biết sự thật.”

“Tôi đã nói sự thật rồi.”

“Vậy mày đi theo những dấu chân ấy để làm gì?”

“Tôi chỉ đi theo thôi.”

Cô khinh khỉnh nhìn thẳng vào mặt gã.

“Tao đã tưởng mày là đứa biết điều hơn cơ,” hắn nói, “nhưng tao thấy là bọn tao phải thuyết phục mày rồi.”

Gã liếc mắt về phía lũ con trai và gật đầu. Chúng bước về phía cô.

Cô hét lên dù biết là đang lãng phí thời gian. Chẳng ai nghe thấy tiếng cô trong trời tuyết thế này cả. Cô lại hét lên lần nữa, ngay lúc ấy tên con trai tóc vàng bịt miệng cô lại.

Cô vặn người giãy giụa cố thoát ra nhưng bàn tay kia của hắn đã khóa ngang bụng cô và giúi cô vào tường. Tên còn lại thì ấn vai cô ghì sát tường. Cô lại vùng vẫy để thoát ra nhưng những bàn tay chỉ càng siết chặt thêm. Cô lên gối vào chỗ hiểm của tên tóc vàng. Hắn kêu rống lên vì đau.

“Con khốn!”

Cô thấy nắm đấm của hắn quai ra sau lấy đà vung tới trước. Không hiểu bằng cách nào cô tránh được, cú đấm nện thẳng vào tường. Hắn rên rỉ bước lùi lại, vẩy vẩy bàn tay bị thương. Hai chân cô đá loạn xạ, đạp bất cứ cái gì cô có thể với tới. Một bàn chân trúng ngay ống quyển của tên con trai kia. Hắn la lên oai oái, bước lùi lại rồi cả hai thằng cùng lao vào cô lần nữa. Cô né người luồn dưới cánh tay chúng và chạy xuống con đường mòn.

Nhưng cô chẳng chạy được xa. Chỉ mới được năm mét cô đã bị những nắm tay túm siết lấy vai và eo. Cô lại hét lên, rồi một nắm đấm đánh trúng lưng dưới của cô. Cô ngã nhào, nằm rên rỉ trên tuyết. Đúng lúc hai thằng con trai hiện ra lù lù phía trên thì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi áo. Cô lôi nó ra, ấn vào nút trả lời và gào vào ống nói.

“Cứu! Cứu! Đường mòn tới Knowle!”

“Lấy điện thoại của nó!” Gã đàn ông gào lên.

“Đường mòn tới Knowle!” Cô hét lên. “Gọi cảnh sát!”

Cô thấy những bàn tay vươn tới cái điện thoại nhưng vẫn tiếp tục gào vào nó.

“Hai thằng chúng mày! Lũ đầu bò!”

Một bàn tay tóm lấy cổ tay cô lóng ngóng sờ vào cái điện thoại. Cô giật được ra và lại gào vào cái máy.

“Tóc đen! Buộc túm đuôi ngựa! Xe tải trắng! Biển số…”

Điện thoại bay khỏi tay cô. Tên tóc vàng đã đá văng nó. Cô khiếp vía ngước lên nhìn và thấy cả hai thằng con trai đang đứng phía trên cô, cả gã đàn ông nữa. Lũ chó vẫn bị giữ chặt trong tay gã nhưng những cái mõm chúng chỉ cách mặt cô có mấy centimet. Cô chờ đợi một cú đớp kế tiếp, nhưng nó không xảy ra. Gã đàn ông đưa mắt với hai thằng con.

“Đợi trong xe,” gã nghiến răng nói.

Chúng tuân theo không nói một lời. Gã không thèm nhìn chúng đi. Gã quét mắt lên Dusty vẫn còn đang nằm trên tuyết dưới chân hắn, rồi liếc sang cái điện thoại nằm cách đó mấy bước chân. Hắn không buồn đi tới để tắt máy hay dẫm lên nó. Hắn nhìn chằm chằm xuống cô, mái tóc đen ẩm ướt vì tuyết, rồi hắn cất tiếng cũng bằng cái giọng thì thào ấy.

“Hình như tao đã đúng về mày. Mày là một đứa con gái thông minh. Lanh trí.”
Cô không nói gì, mắt không rời lũ chó.

“Nhưng không phải một người đẹp, đúng không?” gã nói. “Một đứa con gái tinh ranh xấu xí.”

Cô quắc mắt nhìn hắn. Mắt hắn phóng ra ánh nhìn khinh miệt. Cô hy vọng ánh mắt mình cũng làm được điều đó.

“Điều ấy làm cho tất cả chuyện này hơi có vẻ bí ẩn,” hắn nói tiếp, “thằng nhãi lảng vảng quanh đây có vẻ thích mày. Ý tao là, mày chỉ là một món vớ được thôi, đúng không? Và chúng ta đều biết loại người thằng đó tìm kiếm.”
Hắn ngừng lời, như thể chờ cô lên tiếng. Cô muốn lắm. Cô muốn hét vào mặt hắn. Nhưng chỉ có tâm trí cô gào thét mà thôi. Gã khịt mũi khinh bỉ.

“Không, nó chỉ hơi kỳ bí thôi. Mày chẳng phải là tuýp của hắn. Một con nhóc quá nam tính thô bạo.”

Lại câu nói ấy. Nó giáng vào cô như một cú đấm.

“Giờ thì nghe đây, con nhóc dối trá.” Gã nheo mắt thành hai khe hẹp. “Ở đây có điều mày cần phải ghi nhớ. Tao không muốn cảnh sát hay bất cứ ai khác dính mũi vào. Mày hiểu ý tao rồi chứ hả? Nói với cảnh sát hay gia đình mày hay bạn bè mày, thì người nào đó mà mày quen sẽ bị đau đớn, và cả mày nữa. Vậy nên hãy nghĩ kỹ trước khi mở cái miệng nhỏ lắm lời của mày ra.”
Hắn cúi sát.

“Chuyện này chưa kết thúc đâu,” hắn nói khẽ như hơi thở.

Rồi hắn quay lại xe.

Cô cuộn người lại như một quả bóng và bắt đầu khóc nấc lên, tuyết vẫn rơi lên người cô. Cô không nhìn chiếc xe. Bây giờ cô không dám nhìn nó. Cô nghe tiếng động cơ gầm lên, cảm thấy ánh đèn pha quét lên mình, rồi cả ánh đèn và tiếng động lùi xa dần khi chiếc xe quay đầu. Một lúc sau cô nghe thấy nó rẽ vào con đường lớn hơn, rồi cùng với tiếng động cơ rú lên lần cuối, nó phóng vào bóng đêm để lại phía sau sự tĩnh lặng và tuyết, còn cô vẫn nằm cuộn tròn trên mặt đất.


--------------------
Nhóm bạn bè:

Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post



Thank you! Reply to this topicTopic OptionsStart new topic
 

Bản Rút Gọn Bây giờ là: 18th July 2025 - 04:53 PM
Home | Mạng xã hội | Blog | Thiệp điện tử | Tìm kiếm | Thành viên | Sổ lịch