Tác giả: Tim Bowler * Sách đạt các giải thưởng 2007 Hull Book Award 2007 Highland Book Award 2007 Redbridge Book Award 2007 Stockport Schools Book Award 2008 South Lanarkshire Children’s Book Award 2009 Southern Schools Book Awards
Tóm tắt cốt truyện
Dusty, nhân vật chính của truyện, bỗng một ngày nhận được cú điện thoại bí ẩn từ một cậu bé vô danh, người tự giới thiệu là đang có ý định tự tử. cậu tiết lộ qua điện thoại rằng cậu định dùng thuốc quá liều để tự sát, và muốn nói chuyện với cô cho giảm nhẹ đi. Lúc đầu, cậu đưa tên giả là Josh, đó là tên của anh trai Dusty, người đã mất tích cách đó vài năm, dẫn Dusty biết rằng anh ta biết về sự biến mất của anh trai cô. Dusty rời khỏi nhà để tìm cậu bé đang sắp chết, cố gắng để cứu anh ta. Cô tìm kiếm xung quanh công viên địa phương nhưng không thấy; thay vào đó, cô bị ba người đàn ông và một con chó truy đuổi, cuối cùng dồn cô vào một góc và tấn công. Dusty vẫn thường xuyên nhận được điện thoại từ cậu bé lạ mặt. Cậu ta tiếp tục nói về việc cậu ta đau khổ như thế nào và vì sao cậu không thể tự tử. Mọi người bắt đầu bàn tán về sự xuất hiện của cậu bé lạ mặt trong thị trấn. Theo mọi người nói thì cậu có nước da trắng như tuyết và mặc chiếc áo khoác duffel. Dư luận bắt đầu lan truyền về việc cậu cưỡng hiếp một cô gái ở thị trấn khác, và giữ cô ta làm tù nhân của mình,; khi Dusty hỏi điều đó có thực không thì cậu nói không biết, không nhớ gì hết. Cô thấy cậu có vẻ đẹp khó nắm bắt. người địa phương bắt đầu nghi ngờ Dusty chứa chấp cậu ta, đám đông giận giữ đi đến nhà cô và phá cửa phòng. Đám đông đã tạo ra bẫy và đối mặt được với cậu bé lạ mặt, cuối cùng ai cũng sửng sốt vì cậu không có bộ phận sinh dục, điều này xóa bỏ lời đồn đại về việc cậu ta cưỡng hiếp con gái, nhưng từ cậu lại toát ra sự biểu hiện cảm giác tội lỗi. Cậu lái xe đến một hồ nước tìm nhưng xác của anh trai Dusty không còn. Tuy nhiên, khi họ tìm quanh quất bên hồ thì thấy cơ thể anh trai Dusty bị thiếu. Dusty thực sự hoang mang, nhưng một quan sát của Silas, cho thấy, cậu bé lạ mặt này không có thật, mà đã chết. Người lạ mặt chính là bóng ma của Josh hiện về để thể hiện sự hối lỗi (Josh đã ân hận sau khi hãm hiếp Angelica và nhảy từ một tảng đá xuống hồ tự tử cách đó mấy năm).
1
“Tôi sắp chết rồi,” giọng nói lạ cất lên.
Dusty siết chặt cái điện thoại. Cô không biết người này là ai. Một tên con trai chạc tuổi cô, căn cứ vào tiếng nói của hắn ta - khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, có lẽ lớn hơn một chút.
“Có ai ở đầu dây không?” tên đó thì thào.
Giọng hắn líu nhíu giận dữ. Cô liếc nhìn đồng hồ. Hai mươi phút nữa là tới nửa đêm. Cô đã trả lời điện thoại ngay lập tức vì nghĩ là ba gọi về báo ông bị kẹt vì tuyết rơi nhưng đang trên đường về. Cô không ngờ lại là tên con trai này.
“Có ai ở đó không?” hắn hỏi.
“Anh là ai?”
Chỉ có tiếng ho khan đáp lại.
“Và làm thế nào anh có số điện thoại này?” cô hỏi. “Chúng tôi không nằm trong danh bạ của tôi.”
Lại một tiếng ho nữa nhưng lần này hắn trả lời.
“Tôi chỉ nghĩ đại ra một số điện thoại và quay số thôi.”
Cô nhăn mặt. Đây hẳn là một trò chơi khăm rồi. Tối thứ sáu, đêm giao thừa. Một tên con trai nào đó đang chọc phá bạn bè. Nếu lắng nghe thật kỹ, có lẽ cô sẽ nghe thấy được cả tiếng cười thầm bị nén lại ở đằng đó. Nhưng tất cả âm thanh cô nghe thấy là hơi thở khò khè nặng nhọc của hắn ở đầu dây bên kia.
Cô nghĩ đến ba đang hẹn hò ở Beckdale. Cô đang ở nhà một mình lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, đặc biệt sau tất cả rắc rối mà cô đã bày ra để khiến ba đi đến cuộc hẹn, nhưng giờ cô ước gì ông mau chóng về nhà.
“Cô có nghe tôi nói không?” hắn luống cuống nói. “Tôi đã nói tôi sắp chết mà.” Cô biết đó không phải sự thật. Nếu tên này thật sự gặp nguy hiểm thì hắn ta không thể nào nghĩ đại ra một con số rồi gọi nó. Hắn sẽ gọi 999.
“Anh nên gọi cảnh sát,” cô nói.
“Tôi không muốn cảnh sát.”
“Thế thì là xe cứu thương.”
“Tôi không muốn xe cứu thương.”
“Nhưng anh nói là anh sắp chết mà.”
“Tôi sắp chết đây.”
“Thế thì anh cần gọi…”
“Tôi không cần gọi bất cứ ai cả. Tôi đã nói tôi sắp chết mà. Tôi không nói là tôi muốn sống.”
Một khoảng im lặng nặng nề mà cô chẳng thích thú gì.
“Tôi vừa mới dùng thuốc quá liều,” hắn nói.
Cô cắn môi, không chắc chắn phải tin vào điều gì nữa và miễn cưỡng bị lôi kéo sâu hơn vào thế giới của tên con trai này. Có thể hắn đang nói thật, có thể không, nhưng cho dù rắc rối của hắn là gì đi nữa thì đó cũng không phải là chuyện người khác có thể giải quyết được.
“Tôi không thể giúp anh,” cô nói.
“Cô có thể. Tôi chỉ muốn nghe một giọng nói thân thiện thôi. Ai đó để nói chuyện trong khi tôi lịm dần đi.”
“Anh cần thành viên của hội bác ái chứ không phải tôi. Tôi sẽ cho anh số của họ.” “Tôi không cần hội bác ái,” hắn nói. “Tôi cần cô.”
Chuyện này đang bắt đầu sởn gai ốc rồi đây. Tất cả bản năng mách bảo cô hãy dập điện thoại ngay. Nhưng trước khi cô kịp làm vậy hắn lại nói.
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Không phải chuyện của anh.”
“Cô nghe chừng khoảng mười lăm.”
Cô không nói gì. Hắn ta đã đoán trúng, có lẽ chỉ là ăn may nhưng nó vẫn khiến cô lúng túng.
“Cô tên gì?” hắn hỏi.
“Đấy cũng không phải chuyện của anh.”
“Sao cô không cho tôi biết nhỉ?”
“Bởi vì nó không liên quan đến anh.”
“Tên tôi là Josh.”
Cô siết chặt máy điện thoại. Josh - trong tất cả những cái tên nó đã được chọn. Hắn lại nói.
“Tôi đã nói tôi tên Josh mà.”
“Không, đó không phải tên anh.” Cô đáp.
Cô thầm cầu nguyện là mình đã đúng. Cô không muốn bất cứ ai tên là Josh cả. Một khoảng im lặng, rồi hắn nói: “Cô nói đúng. Nó không phải tên tôi. Nhưng cô có thể gọi tôi là Josh nếu cô muốn. Ý tôi là chỉ cần cho tôi có một cái tên là được.” “Tôi không hứng thú với việc đặt tên cho anh.”
“Tùy ý cô thôi.” Hắn ta ngừng một chút. “Còn cô thì sao?”
“Tôi thì sao cơ?”
“Hãy cho tôi một cái tên để tôi có thể gọi cô. Bất cứ cái tên nào cô thích.”
Lại một lần nữa bản năng trong cô gào thét bắt cô dập máy. Mấy cái trò tên tuổi này khiến cô cảm thấy dễ tổn thương, đặc biệt là chuyện nói về Josh. Cô bắt đầu cảm thấy thắc mắc về tên này. Hắn hoàn toàn là người xa lạ đối với cô, nhưng lại chọn ra một cái tên vô cùng có ý nghĩa với cô. Có thể đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng cũng có thể hắn biết cô là ai, nơi cô sống và ngay lúc này đang theo dõi nhà cô.
Cô liếc mắt nhìn ra phòng khách. Đấy là căn phòng duy nhất trong nhà đang bật đèn sáng, nếu hắn đang quan sát từ bên ngoài, hắn chắc chắn đang nhìn chăm chăm vào ô cửa sổ này. Cô mừng là rèm cửa đã được kéo vào rồi.
Nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Bản thân Thorn Cottage là một ngôi nhà duyên dáng đẹp đẽ. Vùng ngoại ô của Beckdale cách đó vài dặm về bên phải và không có gì ở bên trái ngoại trừ công viên Stonewell và khu đồng hoang Kilbury, xa xa là cái hồ và những đồi dốc đá, ở đây ít được bảo vệ.
“Tôi không phải đang theo dõi qua cửa sổ đâu,” hắn đột nhiên nói. “Tôi không biết cô là ai và sống ở đâu.”
Cô rùng mình. Dường như hắn có thể nói ra từng nỗi sợ hãi đang lướt qua tâm trí cô lúc này. Nhưng điều tiếp theo hắn nói mới càng làm tăng thêm nỗi lo sợ của cô.
“Daisy à?”
Cô cứng đờ người.
“Anh nói gì cơ?”
“Daisy! Tôi đang cố đoán tên cô. Thứ gì đó đại loại như Daisy.”
Cô nuốt khan và lại thấy ánh mắt mình đang liếc về phía những tấm rèm cửa. “Tôi đã bảo rồi,” hắn nói. “Tôi không phải đang theo dõi ngoài cửa sổ đâu.” Bây giờ thì cô hoảng sợ thật sự. Tên con trai này dường như biết mọi điều cô đang làm và đang nghĩ. Cô cố gắng lý trí hơn. Có thể chuyện đó với hắn ta không khó khăn gì. Hắn chắc phải biết một cô gái trẻ trong hoàn cảnh thế này sẽ sợ hãi, nhận ra cô đang thắc mắc hắn ở đâu và có thể đang liếc nhìn ra cửa sổ. Nhưng cái tên Josh, rồi còn… Daisy nữa chứ. Nó không chính xác nhưng cũng gần đúng.
“Tôi không phải tên Daisy,” cô chậm rãi nói.
“Tôi không nghĩ cô tên như vậy,” hắn nói. “Nhưng nó gần giống như thế, đúng không?”
Cô không trả lời.
“Thế… Cô nàng cá tính thì sao?” hắn lại nói. “Tôi có thể gọi cô như thế không? Tôi biết nó thật quái dị nhưng cô nghe có vẻ giống một cô nàng bạo dạn.” Cô thở gấp. Bây giờ thì nghiêm trọng rồi đây. Chỉ duy nhất một người trên thế giới này từng gọi cô là cô nàng cá tính. Đó là cách gọi thân mật người đó dành cho cô, và thật quá mức không bình thường khi hắn có thể đoán được. Anh chàng này biết cô là ai - và còn biết nhiều là đằng khác.
“Josh đang ở đâu?” cô lạnh lùng hỏi.
“Tôi không biết ai tên Josh cả.”
“Anh ấy đâu? Nói cho tôi biết.”
“Tôi không biết ai là Josh mà.”
“Anh vừa mới nói cái tên Josh một phút trước còn gì.”
“Tôi bịa ra thôi. Giống như tôi nghĩ đại ra số điện thoại nhà cô ấy. Và cái tên Daisy nữa.”
“Cả cô nàng nam tính nữa?”
“Phải. Sao nào? Có ai gọi cô bằng cái tên đó à?”
Cô không trả lời, đúng hơn là không muốn trả lời. Lúc này những nghi ngờ đang chạy đua trong đầu cô. Anh chàng này biết nhiều hơn so với những gì hắn chịu thừa nhận. Cô phải tìm hiểu cho ra đó là gì. Một khuôn mặt chập chờn hiền ra trong tâm trí cô: gương mặt cô đã không được thấy từ hai năm nay nhưng nó vẫn luôn ám ảnh từng ngày, đôi khi là từng giờ, thậm chí dường như là từng phút trong đời cô.
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây
Cô vẫn tiếp tục nức nở khóc. Cô không thể ngăn mình lại được. Cô cũng run lẩy bẩy và từng phút trôi qua càng lúc càng lạnh cóng. Cô biết mình phải đi, nhưng cô không thể. Tất cả những gì cô muốn làm là cuộn tròn lại thêm nữa. Cô buộc bản thân phải ngồi dậy. Cô không thể ở lại đây. Cô phải quay về và trấn tĩnh lại. Bằng cách nào đó cô phải làm mình bình tĩnh lại.
Cô với lấy cái máy di động và nhặt nó lên. Có vẻ nó không bị hỏng. Cô vẫn còn run lẩy bẩy, vẫn đang khóc. Cô quệt nước mắt, dựa cả người vào tường và sụp xuống.
“Thôi khóc ngay,” cô lẩm bẩm. “Dừng lại… chết tiệt…”
Nhưng nước mắt vẫn cứ đang trào ra, che khuất tầm nhìn, che mờ ý nghĩ.
“Đừng đánh mất dũng khí,” cô lầm rầm.
Cô đang mất nó. Cô lại muốn cuộn tròn người lại. Cô muốn biến mất, muốn chết. “Đừng để cho chúng thắng.”
Cô dò dẫm với cái điện thoại. Phần nào đó trong trí não bảo cô rằng cô phải tìm ra ai là người đã gọi đến, nhưng phần còn lại đầu óc cô không chịu làm việc. Cô đang ấn vào các phím điện thoại mà chẳng có gì xảy ra cả.
“Bình tĩnh lại,” cô lẩm bẩm. “Mày đang ấn… đang ấn…”
Cô không biết mình đang bấm cái gì. Cô chỉ đang bấm vào tất cả các phím cùng một lúc.
“Bình… chết tiệt… bình tĩnh.”
Cô buộc mình phải ngừng bấm phím và lại đổ sụp vào tường, thở hổn hển. Giờ tuyết đang rơi nặng bông hơn và phủ dày thêm lên con đường mòn và đỉnh những bức tường đá, phủ cả lên cô. Một cảnh tượng dễ chịu đến kỳ lạ dù cô đang lạnh cứng người, cái lạnh giá của những bông tuyết chạm vào mặt, vào người cô dường như khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn một lúc. Cô chầm chậm hít thở vài lần, rồi nhìn lại cái máy di động của mình.
“Ấn Hủy,” cô lầm bầm. “Xóa màn hình.”
Cô ấn Hủy, làm lại lần nữa, rồi một lần nữa, cuối cùng cô thấy mình đã tìm được cách trở lại với màn hình hiển thị danh mục chính. Cô lại hít thở chầm chậm thêm vài lần nữa. Cô vẫn còn đang run và tuyết đã ngớt đến mức dễ chịu. Cô rùng mình, răng đánh vào nhau lập cập.
“Tìm xem ai đã gọi,” cô tự nhủ.
Việc nói thật to dường như có ích. Cô kiểm tra điện thoại. Đó là ba cô. Ông đã gọi cho cô từ máy di động của ông. Ba cô không để lại lời nhắn nhưng ông chắc đã lo đến phát ốm sau khi nghe tiếng cô hét trong điện thoại. Cô trấn tĩnh một lúc rồi gọi vào số của ba. Ông trả lời ngay lập tức.
“Dusty?”
Giọng ông căng thẳng. Cô cố gắng trả lời nhưng chợt nhận ra là mình không thể. Cô biết giọng nói sẽ để lộ ra tình trạng hiện nay của cô.
“Dusty à?” ông lại nói. “Con ổn cả chứ?”
“Ba ơi?” cô cố thốt lên.
Cô chẳng thể nói gì hơn nữa. Vẫn chưa. Chỉ gọi ba thôi.
“Ôi, con đấy à,” ông nói, giọng thở phào nhẹ nhõm. “Con ổn chứ?”
“Vâng.”
“Xin lỗi, ba chưa về được. Helen đã lái xe về nhưng ba bị kẹt ở bên ngoài quán rượu. Cái xe chết toi không khởi động được. Nhưng thợ sửa chữa đang đến nên ba sẽ không mất thời gian quá lâu đâu. Ba nghĩ động cơ bị ẩm hay sao đó.”
Cô không nói gì.
“Ba đã gọi cho con một lúc trước,” ông nói.
“Vâng.”
“Chỉ có điều chắc bị mất tín hiệu thì phải. Máy con có đổ chuông không?”
“Có ạ.”
“Thế à, ba chẳng nghe thấy gì cả. Con đã trả lời à?”
Dusty buông thõng tay, chiếc di động bị siết chặt trong bàn tay. Ba cô không nghe thấy một lời nào. Cô đã hét vào máy mà chẳng được gì. Cảnh sát sẽ không đến. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô thở dài. Có lẽ thế lại hay nếu theo như lời đe dọa của gã đàn ông kia. Hơn nữa, cô cần phải nghĩ xem nên làm gì và nói gì đây. Có một điều cô rõ nhất là cô sẽ không kể cho ba về chuyện này, dù sao thì cũng chưa kể. Ông chưa bao giờ đương đầu được. Ông vẫn còn chưa thoát khỏi chuyện của Josh và mẹ, cả tình trạng thất nghiệp của ông, chưa kể đến người phụ nữ mới quen nữa.
Cô lau mấy giọt nước mắt và tuyết khỏi mắt. Ngồi xuống đất, trong bàn tay kia, chiếc di động càng lúc càng ẩm ướt. Cô nghe giọng ba nói, một âm thanh khe khẽ, mong manh giữa sự tĩnh lặng của đêm tối.
“Dusty à?” ông nói. “Con đã trả lời máy à?”
Cô lại đưa điện thoại lên tai lần nữa.
“Vâng,” cô thì thầm. “Con đã trả lời.”
“Tại sao con không bắt máy cố định? Ba đã gọi vào đó trước. Con có nghe thấy chuông không?”
“Con đã đi ngủ rồi ạ.”
“Ồ, ba xin lỗi. Con vẫn đang trên giường à?”
“Vâng.”
“Cả lúc này mà cũng bật máy di động nữa à.”
“Vâng.”
“Dù sao ba cũng xin lỗi đã gọi cho con muộn thế này.”
“Không sao mà ba.”
“Và xin lỗi vì đã để con ở nhà một mình tối nay.”
“Không sao ạ.”
“Nhưng ba hy vọng là con thích thế, đúng không? Một chút thời gian dành riêng cho bản thân mà không có ba ở bên cạnh nhặng xị như bình thường.”
Cô biết mình đình nói gì. Cô định trấn an ba lần nữa. Cô định hỏi ông buổi tối của ông thế nào. Cô định làm mọi điều mà cô vẫn thường làm cho ba kể từ khi Josh và mẹ bỏ đi. Nhưng tối nay thì khác. Tối nay cô không tin tưởng vào giọng nói của mình, ngay cả việc mạo hiểm để ba cô hiểu lầm sự im lặng của cô, điều mà ông vẫn thường mắc phải.
“Dusty?” ông lại nhắc. “Con yên lặng quá.”
“Con ấy ạ?”
“Con không giận ba vì ra ngoài tối nay đấy chứ?”
“Không ạ.”
“Con chắc chứ? Nghe tiếng con có vẻ hơi bực.”
“Con không giận mà.”
“Đó là ý kiến của con đấy nhé, có nhớ không? Về việc ba đi chơi ấy.”
“Con thấy tốt mà. Con ổn cả.”
“Con nghe có vẻ chẳng ổn gì cả.”
“Con không giận đâu.”
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây