Tác phẩm: A Mạch tòng quân Tác giả: Tiên Chanh Dịch: Thanh An
Tóm tắt nội dung: Năm đó chàng và nàng thả hồn nghĩ về tương lai dưới bóng cây hòe: Non xanh, nước biếc, thị trấn nhỏ, người ta… Ai có thể đoán được bao nhiêu năm sau chàng trở thành một danh tướng, tiếng tăm lừng lẫy tứ quốc, Tống Thượng Công Chủ… nhưng cũng không ai ngờ được nàng thì lưu lạc khắp nơi, tòng quân, và trưởng thành một “Thần chiến tranh” trong gươm đao bão đạn được mọi người ngưỡng mộ… Một ngày kia cuộc tương ngộ trên chiến trường buộc họ đi đâu về đâu…
Phần 1 Gió thu thơm nồng hương lúa mạch Chương 1 Thành phá Gặp nguy Trốn thoát
A Mạch sinh vào tháng Năm, đúng vào mùa lúa mạch chín vàng, mẹ A Mạch vừa run rẩy trở về từ quỷ môn quan, mệt mỏi nằm trên giường với sắc mặt xanh xao nhưng vẫn gắng gượng cất giọng dịu dàng hỏi cha A Mạch:
“Đặt cho con cái tên đi!”
Cha A Mạch vừa ôm A Mạch mềm như cục bột đã nhồi xong vừa nhìn ngược nhìn xuôi, nghĩ thầm thật làm khó nhau. Bỗng trong giây lát linh cảm xuất hiện, ông vội vui mừng hét lên:
“A Đâu! Gọi là A Đâu đi!”
“A Đâu?”
Mẹ A Mạch sững người nhìn cha A Mạch, trong phút chốc không phản ứng gì.
Cha A Mạch nhẹ nhàng đặt A Mạch lên giường, vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng hiện lên trên nét mặt. Ông đứng dậy hứng khởi ra hiệu nói:
“Bà quên rồi à? Chính là con lợn con trong hoạt họa Hồng Kông, là con mắt đen đó! Ha ha, họ Mạch, năm nay lại là năm Lợn, gọi là A Đâu xứng đáng lắm! Ha ha…”
Ông vẫn chưa cười xong, một vật thể màu vàng bay vèo về phía ông, không chệch không vẹo bám đúng trên mặt ông. Mẹ A Mạch mắng:
“Con trai mới gọi là A Đâu.”
Cha A Mạch vừa ngượng ngùng lấy miếng tã trên mặt xuống, vừa thiếu tự tin nhìn mẹ A Mạch khẽ hỏi: “Vậy bà nói xem nên đặt tên thế nào?”
Mẹ A Mạch sững người, gọi tên gì bây giờ? Nếu bà biết còn phải hỏi ông làm gì chứ? Lúc mang bầu hai vợ chồng chỉ lo gọi con là cục cưng, nhưng giờ đã đẻ ra rồi, cũng không thể đặt cho con cái tên là cục cưng Mạch được. Vợ chồng đang trầm ngâm, thì nghe thấy tiếng Ngưu Nhị trong trấn gào to:
“Điền chủ lúa mạch ơi, lúa mạch trên đồng tôi đều đã mang về phơi trong sân rồi, năm nay giàu to rồi, bông lúa mạch to khiếp!”
Bông lúa mạch? Hai vợ chồng như cùng hiểu ý nhìn nhau rồi không hẹn cùng gật đầu, thế là tên của A Mạch là Bông lúa mạch.
Sau này A Mạch cứ luôn tự hỏi, nếu năm đó thứ Ngưu Nhị hét toáng lên không phải là bông lúa mạch mà là bí đao, liệu nàng có bị đặt tên là bí đao không nhỉ? Năm A Mạch năm tuổi, nàng hỏi mẹ mình lúc này đang bán rượu câu hỏi trên. Mẹ A Mạch chùi bàn tay ướt nhèm lên chiếc tạp dề, tiếp đó cười gượng đáp lại:
“Đồ khỉ, sao có thể gọi con là bí đao được chứ? Tên là bông lúa mạch thật là hay, là cái tên giàu hương vị quê hương. Cha và mẹ đã phải nghĩ rất lâu mới có thể đặt cho con cái tên mang ý nghĩa sâu xa tới vậy đấy!”
Đương nhiên A Mạch không tin, nàng thiết tha mong chờ sự xuất hiện của em trai hay em gái, xem xem Cha mẹ đặt tên cho nó thế nào.
Bụng của bà hàng xóm nhà họ Trần bán đậu phụ hết to rồi lại nhỏ, hết nhỏ rồi lại to, tiếp đó con cái nhà họ Trần dần lớn lên giống như những quả bầu lúc lỉu, chen chúc trên giàn vậy, nhưng bụng của mẹ A Mạch vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. Lúc rảnh rỗi A Mạch thường xuyên đứng ngây ra ngắm bụng của mẹ, khát khao mong chờ cái bụng này cũng có thể to dần lên. Cuối cùng một ngày kia cũng bị mẹ phát hiện ra, mẹ hỏi:
“A Mạch à, con đang nhìn gì thế?”
“Mẹ ơi tại sao bụng của mẹ lại không giấu em trai trong đó nhỉ?”
Lần này mẹ A Mạch không trả lời câu hỏi của A Mạch, bà chỉ khẽ cười xoa xoa đầu con gái.
Tối hôm đó lúc A Mạch giật mình thức dậy thì nghe thấy tiếng nói chuyện lầm rầm từ bên phòng cha mẹ. Mẹ A Mạch nói:
“Đẻ thêm một đứa nữa đi, con cứ lủi thủi một mình cô độc lắm, đến cả một người bạn cũng không có.”
Nhưng giọng cha A Mạch vẫn kiên định khác thường:
“Không được, thời buổi khó khăn thiếu thuốc thiếu bác sĩ, nếu lại đẻ khó thì làm thế nào? Ngộ nhỡ bà có việc gì, bà bảo tôi phải sống trên thế giới này một mình thế nào?”
Hồi lâu mẹ A Mạch buồn bã thở dài nói:
“Vợ chồng mình vẫn còn có nhau để làm bạn, nhưng sau này A Mạch thế nào đây? Tới lúc vợ chồng mình chết hết cả, A Mạch sẽ ra sao? Lẽ nào gả nó cho đàn ông thế giới này?”
Cha A Mạch không nói gì, chỉ ôm chặt mẹ A Mạch, nghĩ ngợi hồi lâu mới an ủi:
“Hay là vợ chồng mình nhận nuôi một bé trai đi, nuôi cùng với A Mạch, dạy dỗ nó tử tế, sau này khi nó trưởng thành rồi cũng có thể chăm sóc A Mạch, bà nói xem làm vậy được không?”
… Đương nhiên đó là những chuyện của mười mấy năm trước rồi.
A Mạch bây giờ đang ngồi trong quán trà bên vệ đường, gắng sức gặm bánh bột mỳ khô không khốc, tiếp đó ngẩng đầu to tiếng gọi:
“Tiểu nhị, cho thêm một bình trà!”
Bên cạnh dịch quán có tiếng truyền lệnh của quân sĩ cưỡi ngựa chạy vụt qua cuốn tung lớp đất vàng trên mặt đất khiến một số người ho sặc sụa.
“Này, mấy ngày gần đây thường xuyên có mấy ông quân đội chạy qua, hay là phía Bắc lại đánh nhau rồi nhỉ?” Ông chủ quán trà hỏi nhỏ.
A Mạch dùng tay đậy bát nước trà trước mặt, nheo mắt nhìn theo người cưỡi ngựa ban nãy giờ đã biến thành chấm đen nhỏ biến mất ở đằng xa. Phía Bắc sắp đánh nhau? Đánh thì đánh đi, có liên quan gì tới nàng chứ? Dù gì nàng muốn đi về phía Nam mà.
Cách quán trà khoảng 6 dặm về phía Nam là một tòa thành nhỏ, lúc A Mạch tới cửa thành phía Bắc, mặt trời vừa qua đỉnh đầu. Nàng nghiêng đầu nhìn hai chữ lớn “Hán Bảo” trên thành bị mặt trời chiếu tới mức lắc lư. Nàng chỉ cảm thấy cơn đói lại ập tới, không chịu nổi liền chép miệng thắt chặt giải rút lại. Cái bánh bột mỳ đó thực sự không chống đói được, nếu biết sớm thế này đã không uống nhiều nước trà tới vậy.
A Mạch cúi đầu đi một mạch về kinh thành nhưng lại bị tên lính canh ở ngoài thành ngăn lại, ban đầu hắn hoài nghi nhìn A Mạch từ đầu tới chân, tiếp đó hách dịch hỏi:
“Từ đâu tới?”
“Tới từ phía Bắc.”
A Mạch thật thà đáp lại.
“Đi đâu đấy?”
“Đi về phía Nam.”
Dường như tên lính kia cũng nhận ra có điều gì không bình thường trong câu trả lời của A Mạch nhưng nhất thời không nói ra được chỗ nào không hợp lý. Một tên lính quèn ở bên cạnh xúm vào nói:
“Sếp à, vừa nhìn đã thấy tên này không giống người tốt, trông bộ dạng cao to thế mà lại trắng thế này, giống như bọn đàn bà vậy. Không chừng lại là bọn trinh sát từ phương Bắc cũng nên.”
Tên lính ban nãy liếc xéo A Mạch từ trên xuống dưới một lần nữa, càng nhìn càng thấy gã trai đứng trước mặt không thuận mắt. Dáng người cao gầy, không những thế tóc tai lại ngắn củn, cố gắng lắm mới có thể bện được một bím đằng sau, đây đâu phải là cách ăn mặc tóc tai của người Nam Hạ, rõ ràng là loại dị tộc.
Thực ra A Mạch không được coi là rất cao, cao hơn một mét bảy, nếu so với thời Cha mẹ nàng, quá lắm cũng được coi là dong dỏng. Tới thời này, nếu có đứng trong đám đàn bà con gái cũng thuộc dạng phượng hoàng đứng giữa bầy gà, cho dù đứng trong đám đàn ông cũng được coi thuộc dạng cao.
A Mạch nhìn binh sĩ thấp hơn mình tới nửa đầu, trong lòng thầm than:
Mẹ nói thật chẳng sai chút nào, người thế hệ này phần lớn là suy dinh dưỡng, với loại cấp trên này, cùng lắm hơn mét sáu, thế mà cũng xứng làm lính kia đấy? Còn kém xa so với Cha.
Tên lính kia đi vòng quanh A Mạch rồi đột nhiên nhảy về sau một bước rống to:
“Lính đâu! Mau bắt thằng ở này cho ta!”
Mấy tên lính hùng hổ nhảy bổ về phía A Mạch, còn không để A Mạch kịp phản ứng gì đã trói quặt cánh gà nàng lại. A Mạch vừa cúi đầu nhìn dây trói trên người vừa vội vàng van nài:
“Mấy ông lính ơi, mấy ông hiểu nhầm rồi, hiểu nhầm rồi, tôi là dân lành mà, sao có thể làm trinh sát được chứ? Không tin các ông cởi trói cho tôi để tôi lấy giấy thông hành cho các ông xem!”
Đám lính đó đâu thèm nghe A Mạch giải thích, đẩy mạnh nàng về phía kinh thành, đi tới nửa đường, vừa hay gặp một toán thân binh với một vị tướng trẻ đi tới. Đám lính áp giải A Mạch vội vàng hành lễ nịnh nọt vị tướng trẻ kia: “Đại nhân à, bọn thuộc hạ vừa mới bắt được tên trinh sát Bắc Mạt.”
A Mạch lớn tiếng kêu oan:
“Oan uổng quá, tiểu dân bị oan, tiểu dân là thương nhân đi về hướng Nam, trên người tiểu dân còn có giấy thông hành do phủ Định Châu cấp đây này.”
Giọng nói tuy to nhưng vẫn run run, khuôn mặt chất chứa vẻ chân thành nhưng vẫn đượm nét buồn, tốt nhất thì nên nằm bò trên đất để biểu thị sự trung thành của con, đây là việc cần chú ý khi kêu oan mà có lần mẹ A Mạch đã từng dặn. A Mạch rất chú ý tới điểm này, nghĩ tới việc mình bị trói quá chặt, nếu cứ tiếp tục nằm bò thế này rất có khả năng sẽ giống như con chó ăn ***, nên A Mạch đã chọn cách đứng kêu oan.
Quả nhiên ánh mắt của viên tướng trẻ kia đã bị thu hút về phía A Mạch, nhận thấy viên tướng đang nhìn mình, A Mạch vội vàng gập người, nói như máy:
“Xin tướng quân minh xét! Tiểu dân thực sự bị oan ạ!”
Vị tướng trẻ kia chẳng qua chỉ là một thiếu úy nhỏ nhoi, nghe thấy A Mạch cứ luôn mồm gọi mình là tướng quân, nét mặt có phần dịu đi, nhưng vẫn không thèm đếm xỉa tới A Mạch. Chàng ta chỉ hỏi mấy tên lính áp giải vài câu rồi dặn dò tụi lính trước tiên vẫn cứ áp giải A Mạch tới đại lao rồi hẵng hay.
A Mạch chỉ còn biết thầm trách số phận đen đủi, vừa đang ngon nghẻ là vậy thế mà cái họa lao tù từ đâu giáng xuống. Nào đâu biết chỉ với một loáng công phu thế này đã khiến bản thân nàng đi một vòng từ Quỷ môn quan về. Nếu tình thế giữa Nam Hạ và Bắc Mạt không cấp bách, chiến tranh biên giới phía Bắc rất dễ nổ ra, rất nhiều trinh thám khả nghi bị bắt thậm chí còn không cả thẩm vấn, liền đưa ra chặt đầu cho xong chuyện. Giống hoàn cảnh nàng hiện giờ bị giải tới nhà lao coi như đã xong đời.
Bất kể ở triều đại nào, đồ ăn trong đại lao cũng không tài nào nuốt nổi. Ngậm vội cọng lúa mạch, A Mạch lại thầm nghĩ tới miếng bánh mì đen gặm ở ngoài thành Hán Bảo, nhai trong miệng còn hào hứng là vậy, khi được đưa vào bụng bằng nước chè còn có thể nghe thấy tiếng réo mãn nguyện. Đương nhiên lúc này bụng nàng cũng đang réo ầm lên, nhưng thứ vọng ra từ trong bụng lúc này hơi buồn, nghe chẳng dễ chịu chút nào, A Mạch chỉ còn biết thắt chặt dải rút.
Ban đầu tuy đồ ăn chán tệ không những thế còn ít, nhưng xấu tốt gì cũng có thể duy trì nhu cầu tối thiểu của cơ thể, cũng không biết vì sao hai ngày gần đây không thấy đưa đồ ăn tới, chỉ có một chút nước nhưng cũng phải nài nỉ hồi lâu mới chịu đưa tới. A Mạch lờ mờ nhận thấy có gì bất ổn, quả nhiên vào ngày ở tù thứ mười một sai dịch dẫn một bầy lính dữ tợn hung hăng đi tới. Sai dịch mở cửa nhà lao xong, tên lính dẫn đầu không nói không rằng vừa chém phứt đầu một phạm nhân vừa giơ cây đao dính máu lên gào to:
“Bọn hung nô Bắc Mạt đến rồi, kẻ nào không muốn chết thì cùng ta ra giữ thành, phàm kẻ nào hăng hát cầm đao giết giặc đều được miễn tội! Ai đi?”
Nhà lao im ắng như tờ, một lát sau A Mạch là người đầu tiên giơ tay nói:
“Tiểu nhân đi! Vì nước giết giặc!”
Kể cũng buồn cười, ai không đi kiểu gì cũng bị chém chết trong nhà lao, xung phong đi không biết chừng còn có đường sống! Khi A Mạch giơ nắm đấm hét to “Vì quốc gia giết giặc”, ngay lập tức rất nhiều phạm nhân bừng tỉnh phản ứng theo, họ vội vàng giơ cao cánh tay hét to:
“Vì nước giết giặc!.”
Trong giây lát tinh thần quần chúng trong tù phấn chấn hẳn, lòng yêu nước bỗng chốc sục sôi, trông họ không còn giống với loại người cặn bã cướp giật, trấn lột nữa. Lúc này họ rõ ràng là đám trai tràn đầy nhiệt huyết! Tên lính dẫn đầu tỏ vẻ hài lòng, hắn nhét vội vào tay mỗi phạm nhân một thanh gỗ, rồi giúp họ vươt qua tường thành.
…Lúc Mạch đại soái còn trẻ lên chơi thành Hán Bảo, bị vu cho là gián điệp Bắc Mạt, vừa may gặp Thiệu Nghĩa dẫn quân đi tuần qua, nghe thấy Mạch đại soái la hét: Tôi bị oan mà! Thiệu Nghĩa nhìn đại soái thấy dáng vẻ cao to, tóc ngắn, mặt rất đẹp tựa đàn bà, hắn không dám nhìn thẳng, một trượng phu như thế lẽ nào lại là gian tế được! Liền thả ra… ————— Chú thích: Trích từ “Tập hồi ức tướng quân Bắc chinh”
Mạch thị ngôn lục: Chiến tranh, là con cờ trong tay nhân vật có quyền có thế, giơ tay đi nước cờ, trong tiếng cười nói cướp đoạt đất đai; chiến trường là lò lửa một mất một còn mà những kẻ thấp cổ bé họng phải đối mặt, giơ tay đao rơi, trong nháy mắt bụi bay khói tán.
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây
“Ma nữ” nghẹn ngào gật đầu, A Mạch thử lỏng tay một chút, quả nhiên “ma nữ” không kêu thét nữa, lúc này A Mạch mới buông hẳn tay ra. A Mạch ngồi phịch xuống đất, thở phào nhẹ nhõm. Lúc này nàng không sợ người cũng chẳng sợ ma, chỉ sợ tạo ra tiếng động nào đó kéo bọn Bắc Mạc quay lại.
Phải rất lâu sau đó, tim A Mạch mới đập bình thường trở lại, ngay lập tức cơn đói lại khiến nàng không chịu nổi. Nàng quay đầu nhìn “ma nữ” kia, tiếp đó kéo nửa miếng lương khô còn đang mắc trong miệng ma nữ ra, lấy tay đập đập rồi thổi mấy cái. Nàng cũng chẳng thèm để ý tới ánh mắt sợ hãi của “ma nữ”, tiếp đó tống luôn miếng lương khô vào miệng, dùng sức nuốt thật lực vào bụng.
Lương khô vốn khô ráp, cộng thêm cả ngày hôm nay A Mạch không có giọt nước nào vào miệng, nên vừa nuốt xuống đã tắc nghẹn cả cổ. Nàng đấm mạnh vào ngực nhưng vẫn vô hiệu, xem ra nghẹn tới mức không thở được rồi. Trong lòng A Mạch chua xót vô cùng, bao nhiêu sóng gió đã qua rồi, không ngờ cuối cùng lại bị chết bởi miếng lương khô. Nếu gặp lại cha mẹ ở thế giới bên kia liệu họ có buồn cười chết đi vì nàng không nhỉ?
“Thụp, thụp!”
A Mạch tiếp tục đấm vào ngực, “ma nữ” há hốc mồm ra nhìn trong giây lát rồi vội vàng trèo khỏi đống củi, lóng ngóng múc nửa gàu nước trong chum đưa tới, tiếp đó dìu A Mạch đứng lên rồi đổ nước vào miệng, vừa đổ nước vừa vỗ vỗ mạnh vào lưng A Mạch.
Tới lúc uống cạn nửa gàu nước, lương khô mắc ở cổ A Mạch mới trôi xuống bụng, nàng vừa nghẹn giờ lại bị sặc, nước mắt nước mũi đầm đìa cả mặt. “Cám ơn ngươi!”
A Mạch khàn khàn cất tiếng. Chất giọng của nàng vốn thấp trầm, vừa rồi lại bị miếng lương khô to làm trầy xước cổ họng khiến giọng nói càng khàn hơn. “Ma nữ” kia trong lúc cấp bách, chẳng để ý tới việc phân biệt nam nữ, nay thấy A Mạch không sao rồi, mới chợt nhận ra thái độ đối với chàng trai trước mắt quá đỗi thân mật. Cô ta ngượng nghịu, khuôn mặt thoáng ửng hồng, buông A Mạch ra rồi lùi về sau hai bước, cúi đầu không dám nhìn A Mạch nữa. Mười lăm tuổi A Mạch đã bắt đầu mặc đồ con trai, tới bây giờ dây thần kinh đã được mài thô như dây đay rồi, do vậy đâu đoán được tâm tư của cô gái kia. Nàng vẫn cho rằng cô gái kia sợ mình, liền giơ tay áo lên vuốt mặt rồi cười hì hì hai tiếng.
Nếu nàng không cười còn không sao, nụ cười này của nàng khiến cô gái kia lại lùi về phía sau thêm hai bước.
Nhìn cô gái nhỏ bị mình dọa tới mức này, A Mạch cũng không biết phải nói gì nữa, chỉ biết ngoác mồm cười mà thôi. Cả hai cùng im lặng, cô gái nhỏ kia thấy A Mạch không có hành vi vô lễ, mới mạnh dạn hơn một chút. Nghe thấy tiếng sôi sùng sục trong bụng A Mạch, cô lặng lẽ đi về đống củi phía góc tường mò mẫm một hồi, khi quay lại đưa cho A Mạch một tay nải nhỏ. A Mạch nghi ngờ đỡ lấy, lúc mở ra vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thì ra đó là năm chiếc màn thầu mềm dẻo thơm phưng phức. Nàng không dám tin hỏi lại:
“Cho ta à?”
Cô gái nhỏ gật đầu, sợ A Mạch lại bị nghẹn như vừa nãy, liền bê một gàu nước tới cho A Mạch. A Mạch cười ngượng nghịu cúi đầu nhìn những chiếc màn thầu trắng phốp, tự dưng lại tiếc không nỡ cho vào miệng. Nàng không nhớ là đã bao lâu không được ăn bánh màn thầu bột trắng rồi, giờ đây mùi vị thơm ngon đó thoảng bay tới khiến nước miếng ngay lập tức tiết ra đầy miệng. Nàng ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ một cái, còn chẳng nhớ phải cảm ơn liền cúi đầu ăn ngấu nghiến. Mãi tới khi ăn hết chiếc bánh thứ ba, động tác của A Mạch mới chậm lại, đúng lúc định đưa chiếc thứ tư vào miệng, đột nhiên nhớ ra người ta có cả thảy năm chiếc bánh, sao mình lại có thể ăn hết được chứ? Nghĩ tới đây, nàng luyến tiếc gói lại bánh vào tay nải, trả về chỗ cũ, rồi cúi đầu nói:
“Cảm ơn!”
Ánh sao từ ngoài cửa lọt vào tạo thành những vệt loang lổ trên người, lúc này A Mạch mới quan sát kỹ cô gái kia. Cô có dáng người mảnh mai, nhiều lắm chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, mặt giống như quét nhọ nồi, đen xì xì nhìn không rõ, chỉ có đôi mắt sáng rất lanh lợi.
Cô gái nhỏ này cũng đang kín đáo quan sát A Mạch, tên cô ta là Từ Tú Nhi. Trong nhà chỉ có hai cha con sống nương tựa vào nhau. Hai ngày trước cha cô bị quan phủ bắt đi giữ thành, tới tận giờ vẫn chưa quay về, sau đó quân Bắc Mạc tấn công vào thành, hàng xóm láng giềng đều chạy loạn cả. Từ Tú Nhi vốn cũng định chạy loạn, nhưng lại sợ lúc cha trở về không tìm được mình, hơn nữa cô cũng không dám bỏ nhà đi. Bọn lính Bắc Mạc bên ngoài mặc sức chém giết, đốt phá, cướp bóc, Từ Tú Nhi trốn sau đống củi đã mỏi hết cả chân. Lúc A Mạch mò mẫm vào nhà, cô còn tưởng kẻ ác đột nhập, sợ tới mức run bần bật cả người, sém chút nữa đã khóc. Giờ thấy A Mạch không hề có bất kỳ hành động xâm phạm mình, không những thế lời ăn tiếng nói còn rất dịu dàng, lễ độ, mặc dù vẫn cảm thấy bất ổn khi ở chung trong căn nhà tối với một người con trai xa lạ, nhưng trong lòng lại dần cảm thấy vững tâm lên rất nhiều, không còn sợ hãi như khi chỉ có một mình nữa.
Từ phía xa vọng tới tiếng gào thét đòi giết của binh lính Bắc Mạc, trong lòng Từ Tú Nhi vô cùng sợ hãi. Cô tiến gần về phía A Mạch theo bản năng. A Mạch nhìn thấy cô yếu đuối, đáng thương liền vội vàng lên tiếng an ủi: “Đừng sợ! Chúng ở cách xa đây lắm, khu nhà này nghèo xơ xác, có lẽ chúng sẽ không quay lại đâu.”
A Mạch vừa nói xong thì nghe thấy bên ngoài có tiếng người gào to: “Ở đằng kia, mau đuổi theo!”.
Tiếp đó tiếng gào giết càng lúc càng gần, dường như hướng về phía này. A Mạch khiếp sợ kéo Từ Tú Nhi chạy vào trong sân, định nấp vào chỗ vừa trốn, nhưng vừa mới ra khỏi cửa nhà đã đứng ngây lại. Ánh lửa lấp loáng trong ngõ, hơn mười tên lính Bắc Mạc đuổi theo một tướng lĩnh Nam Hạ ôm một đứa trẻ sơ sinh đã tới cửa nhà lớn rồi.
Đám người này đến nhanh thật! Bây giờ có nấp cũng không kịp nữa rồi. Dưới ánh lửa, A Mạch chỉ cảm thấy viên tướng bị truy sát kia hơi quen, nhìn kỹ lại hóa ra là viên hiệu úy nàng gặp lúc mới vào thành Hán Bảo.
Đường Thiệu Nghĩa một tay ôm đứa trẻ sơ sinh, tay kia cầm kiếm quyết chiến đấu không chịu lùi bước. Do ẩn nấp không tiện, A Mạch quyết định lộ mặt tìm cơ may sống sót. Khóe mắt Đường Thiệu Nghĩa lướt qua A Mạch và cô gái đang ngây người đứng ở cửa nhà, chàng cố gắng đỡ lưỡi đao của một tên lính Bắc Mạc vung tới, rồi quay người vừa ném mạnh tay nải trong tay về phía A Mạch vừa hét to: “Vào nhà!”.
A Mạch bị tay nải đập mạnh, trên tay lúc này đã có thêm một trẻ sơ sinh đang khóc oe oe, trong lúc hoảng loạn không nghĩ được gì, nàng vội vàng kéo Từ Tú Nhi quay vào trong nhà, đóng chặt cửa lại. Trong tay Đường Thiệu Nghĩa không còn đứa trẻ vướng víu, kiếm khí linh hoạt, trong nháy mắt đã có vài tên lính Bắc Mạc chết dưới đường kiếm. Toán quân Bắc Mạc ép dần Đường Thiệu Nghĩa tới trước cửa, một tên gào to: “Phóng hỏa!”. Ngay lập tức mấy bó đuốc được ném vào trong nhà, Đường Thiệu Nghĩa múa kiếm chém rơi mấy bó, nhưng vẫn có một bó rơi vào nhà.
Giấy dán cửa bắt lửa cháy, ngọn lửa quái ác ngay lập tức bén sang song cửa, tiếp đó khói đặc ùa vào nhà. A Mạch luôn mồm kêu, với tình hình trước mắt quân Bắc Mạc đương nhiên không có ý định bắt sống, nếu chạy ra ngoài nhất định sẽ bị muôn đao chém chết. Nhưng không chạy thì bó đuốc kia cũng đốt cháy ngôi nhà này, nếu không biến thành vịt quay thì cũng bị hun chết vì khói mất thôi. A Mạch cúi đầu nhìn đứa bé trong tay đã không còn khóc thành tiếng được nữa, liền nghiến răng nhét đứa trẻ vào lòng Từ Tú Nhi, rồi quay người lao vào ngôi nhà ngập ngụa khói, loáng một cái đã lao ra, tay cầm chiếc chăn bông cũ rách. A Mạch còn chẳng thèm giải thích với Từ Tú Nhi, lao tới vại nước rồi nhúng cả chiếc chăn vào, cuối cùng gọi to:
“Lại đây! Nhanh lên!”
Từ Tú Nhi vội vàng ôm đứa trẻ vừa lăn vừa bò tới, A Mạch trùm chiếc chăn đã ngấm nước lên ba người, thầm nghĩ có thể kéo dài được lúc nào hay lúc ấy. Hy vọng người đàn ông bên ngoài đủ bản lĩnh hạ hết được bọn lính Bắc Mạc, còn không lần này chắc chắn biến thành vịt quay mất. Đưa mắt sang nhìn Từ Tú Nhi đang run bần bật, A Mạch vội đỡ đứa bé, gượng cười an ủi: “Đừng sợ! Nhà này xung quanh là tường đất, không dễ cháy đâu, cháy được một lát sẽ tự tắt thôi!”
Gắng chịu một lát, cả hai nhận thấy nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao, không khí càng lúc càng loãng, A Mạch nghĩ lần này chết chắc rồi, so với việc bị thiêu chết trong này, thà ra ngoài bị chém một đao còn dễ chịu hơn, liền gọi Từ Tú Nhi: “Đi thôi, chúng ta lao ra ngoài!”.
Từ Tú Nhi lắc đầu đáp: “Chân tôi mỏi nhừ rồi, không nhúc nhắc được nữa”. A Mạch chửi thề mấy câu, dùng đầu đỡ chăn, một tay bế đứa bé, tay kia kéo Từ Tú Nhi chạy ra phía cửa. Vừa được mấy bước, cửa lớn đã bị người từ bên ngoài xô mở. Chiếc chăn trên đỉnh đầu ngay lập tức được vén ra, Đường Thiệu Nghĩa toàn thân máu me bê bết đứng ngay trước mặt nàng, trong ánh lửa trông càng giống với thần Tu La dưới địa ngục. Chàng ta cướp lấy đứa trẻ trong tay A Mạch, nhìn A Mạch và Từ Tú Nhi một cái, tiếp đó vác Từ Tú Nhi lên vai mình, rồi quay người lao ra bên ngoài. A Mạch thấy chàng ta không hề để ý tới mình, cũng chẳng thèm chửi kẻ vong ân phụ nghĩa, vội vàng chạy theo ra ngoài.
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây