Thử hỏi mọi người một tình huống này nhá (nhớ là giả sử thôi chứ tui chưa rơi vào trường hợp này hehe may qué ):
Vào một buổi tối đẹp trời, bạn gái bạn rủ bạn ra ngoài dạo mát để "thay đổi không khí" một chút. Trên con đường vắng vẻ chỉ có hai bạn dạo mát. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện vài thằng choai choai Tụi nó tiến về phía bạn rồi bảo bạn & bạn gái bạn đưa hết đồng hồ, ví, dây chuyền (nếu có )... trên người cho tụi nó. Nếu chỉ có một thằng thì không sao, đằng này có vài thằng mới cáu chứ
Câu hỏi: trong trường hợp này bạn sẽ làm gì?
- Nếu bạn đưa hết đồ cho bọn nó biến cho lẹ thì bạn sẽ mang tiếng nhát gan với người mà bạn coi là quan trọng nhất trên đời đối với bạn - Nếu bạn nổi máu anh hùng trước bạn gái và 'binh' bọn kia một trận thì tình hình là không chỉ bạn bị có thể bị nguy hiểm mà còn cả bạn gái của bạn nữa
Tóm lại là tiến thoái lưỡng nan. Vậy theo Guest, trong trường hợp đó bạn sẽ sử xự như thế nào - nếu Guest là đấng nam nhi, còn nếu Guest là coan gái thì bạn sẽ nghĩ về bạn trai của bạn thế nào nếu bạn ý lựa chọn giải pháp thứ nhất?
Hehe chơi khó nhau đây
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây
Tóm lại là tiến thoái lưỡng nan. Vậy theo Guest, trong trường hợp đó bạn sẽ sử xự như thế nào - nếu Guest là đấng nam nhi, còn nếu Guest là coan gái thì bạn sẽ nghĩ về bạn trai của bạn thế nào nếu bạn ý lựa chọn giải pháp thứ nhất?
Sao hỏi đích danh mình vậy trời ? Mình là con gái nếu bạn trai mình chọn giải pháp thứ nhất thì mình cảm thấy bình thường vì giữ an toàn cho mình chính là giữ an toàn cho bạn gái của mình Nếu mình và bạn trai mình gặp trường hợp trên thì bạn trai mình chắc chắn sẽ chọn giải pháp 2 vì bạn trai mình là đai đen nhị đẳng karate mà
- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.
- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.
- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.
- Tôi sống như cái bóng. -Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !… - Con ơi ! … - Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !… - Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi. Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng. - Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.