Chào tất cả các bạn yêu văn thơ trên khắp mọi miền đất nứơc. Chắc có lẽ trong cuộc đời của các bạn ai cũng đã từng yêu, từng vui vẽ, từng sống với ứoc mơ, và trong cuộc sống thì dĩ nhiên ai mà chẳng có lổi lầm, ai mà chẳng từng chia tay, ly biệt, để rồi thưong nhớ, rồi trách móc, thầm tiếc cho những cái đã qua, những điều đã xa... Và tôi thì thật sự hôm nay muốn chia sẽ cùng các bạn những tâm sự, bí mật, những cái rủi may trong cuộc đời của mình. Tìm một ngừoi bạn đích thực đã là khó, nhưng tìm một tình yêu đúng nghĩa thì lại càng khó hơn. Tôi cũng vì một chữ tình mà bây giờ đâm ra khốn khổ, tuyệt vọng thậm chí còn định cắt đứt đừơng sống của mình,để minh chứng tôi yêu ngừơi là thật lòng thật dạ, câu chuyện về cuộc đời tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, à...có lẽ phải quay ngựơc về quá khứ, một chuyện tình online thật đẹp nhưng cũng thật buồn Sơ lựơc về tôi đôi chút nhé, tôi tên thật là Trần Phạm Bảo Bình, sống với gia đình ông bà nội, ngoài nội thì còn có chú thim và cha mẹ, tôi có ngừoi anh trai vàmột cô em gái, anh tôi thì làm thủ kho bưu điện, còn em gái tôi hiện nay học lớp 7, còn tôi thì sau khi thi rớt tốt nghiệp ở lớp 9 thì nghĩ học hai năm, cũng tại chuyện tình yêu mà tôi ko thể nào tập trung học được cho nên thi rớt (tôi từ nhỏ tới giờ là một học sinh kém, ngoài môn văn ra thì hầu như tất cả các môn tôi đều tệ cả) cha mẹ rất muộn phiền về tôi, nhưng biêt làm sao hơn,bởi trong gia đình tôi,anh trai và em gái đều là những học sinh giỏi, anh trai tôi giỏi toán lắm, năm nào cũng đi thi học sinh cấp thành phố, chỉ có tôi là lạc đàn, nên cả nhà đều gọi tôi là Vịt Con Xấu Xí. Mối tình đầu của tôi là một anh bạn thời trung học, một mối tình đơn phương thôi, tôi là vậy yêu ngừoi ta không bao giờ thổ lộ cả, chỉ biết âm thầm lén lút, anh bạn lúc bấy giờ trong lớp cũng đã để ý tới một ngừơi, tôi biết chứ,mà ngừoi ấy cũng là một cô gái xinh đẹp, có điều hơi thiếu chiều cao, tụi bạn nữ chúng tôi thừong trêu cô ấy bằng một biệt danh Công chúa Lùn, kể cũng dễ thương, nhưng rồi các bạn biết gì không, tôi vẫn âm thầm dành trọn tình cảm mình cho ngừoi ấy, nhiều lúc thấy họ vui vẽ bên nhau mà lòng tôi tan nát, kỳ thi tốt nghiệp ấy cả hai ngừoi họ đều đậu, chỉ có tôi là thi hỏng,buồn quá nghĩ học, bắt đầu tôi viết văn. Nói tới viết văn kể ra cũng là một cái duyên, đó là một buổi chiều thi vị, lòng còn vưong vấn chuyện tình yêu, đang lúc buồn mà đọc tiểu thuyết thì cũng hay, thế là tôi đã đi thuê một bộ truyện tình cảm nhí nhảnh tuổi học trò,có tên là CÔ NÀNG BỨONG BỈNH, tôi đọc mà thấy tình cảm của nhân vật thật nên thơ, họ cũng giận hờn, cũng có thế giới nội tâm, cũng có vui buồn, và thế là tôi nãy ra ý định viết về tình yêu của tôi vàanh bạn , từ ấy tôi trở thành ngừoi lậm tiểu thuyết và tôi cũng viết văn từ lúc ấy, nhưng khổ nỗi chẳng có câu chuyện nàocó đoạn kết hic hi