Từ lâu nay, Tri Kỷ thường hay cúi đầu ngẫm nghĩ vu vơ. Đắm chìm trong suy tưởng, hồn bay lên cung trăng, đi sâu vào biển cả, lang thang trong giải Ngân Hà, phiêu lãng cùng Ngưu Lang Chức Nữ ... cũng có khi Tri Kỷ dùng cả ngày trời nghĩ về một đóa hoa đang hàm tiếu, sắp khai hương khoe sắc, lại có khi nghĩ về dòng sông chảy ngang thành phố, để vu vơ buồn rằng dòng nước trôi từ muôn thuở kia sao cũng chịu cảnh vô thường:[/size]
[size=5]"Sông kia rày đã nên đồng Chỗ làm nhà cửa, chỗ trồng ngô khoai Đêm nghe tiếng ếch bên tai Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò"
Dòng sông đã trở thành bãi ruộng ... ai biết cuộc vô thường ngã bóng về đâu, tóc rối đã in màu năm tháng, để tình ai như tỏ như mờ ?
Rồi có thời Tri Kỷ dùng cả mấy ngày liền suy ngẫm về các mối tương giao tình người trong xã hội! Tình cha mẹ anh em, tình họ hàng quyến thuộc, tình thầy trò sư đệ, tình đồng môn đồng nghiệp, tình bạn bè tri kỷ tương giao ... Vâng, những liên hệ tình cảm nào đó đã được nhiều người ca ngợi, viết lách khá nhiều ... nên trong Đoản Khúc này Tri Kỷ chỉ bàn về tình bạn!
Tình bạn từ đâu mà có và tại sao người ta cần tình bạn ?
Từ ngàn xưa chúng ta đã thấy con người là động vật sống bầy đàn, bầy đàn là tổng hợp của nhiều cá thể và những siêu cá thể (gia đình). Trong bầy đàn lại chia thành nhiều nhóm nhỏ, những nhóm nhỏ này có khi theo nhau, có khi chống lại nhau, tự dưng nhu cầu thông cảm và góp sức chung lưng chống lại các nhóm khác hình thành . Người ta cần tình đồng minh đồng chí và sau này các thứ tình ấy đổ chung vào "biển Tình Bạn".
Tại cổ Trung Hoa, thời Đông Châu Liệt Quốc, có gương tri kỷ lừng danh: Quản Trọng và Bảo Thúc Nha (Chuyện do anh Hai kể cho em nghe, chứ em hổng đọc Đông Châu Liệt Quốc, rối tinh, nhức đầu lắm).
"Quản Trọng và Bảo Thúc Nha chơi với nhau từ nhỏ, hai người thường rủ nhau làm chung nhiều việc, có việc đi đánh cá chung ... khi chia phần Quản Trọng luôn lấy phần hơn, người khác chê cười bảo rằng Quản Trọng tham lam ... Bảo Thúc Nha nghe nói bèn trả lời rằng: "Không phải Quản Trọng tham đâu, chẳng qua hắn nghèo hơn ta nên phải lấy phần hơn đó thôi!" Quản Trọng đi lính, khi xung trận luôn tụt hậu và khi rút lui luôn chạy trước! Người đời đàm tiếu, cho rằng Quản Trọng nhát chết! Bảo Thúc Nha nghe vậy bèn bảo: "Không phải Quản Trọng nhát chết đâu, mà vì Quản Trọng còn mẹ già để phụng dưỡng nên phải bảo vệ mạng sống thôi!" Quản Trọng được nhận chức quan nhỏ, sau vài tháng bị sa thải, lại thất nghiệp, người đời cười là Quản Trọng vô tài bất trí, Bảo Thúc Nha bảo rằng: "Không phải Quản Trọng vô tài bất trí đâu, mà vì chức quan đó quá nhỏ không phù hợp với tài anh ấy, nên mất thôi!" Sau này Quản Trọng làm thừa tướng, giúp Tề Vương làm bá chủ chư hầu! Khi nghe mọi người kể về những lời nhận xét của Bảo Thúc Nha về mình, Quản Trọng ngửa mặt lên trời mà than rằng: "Cha mẹ ta sinh ra ta, song người hiểu ta chỉ có Bảo Thúc Nha!" Hiểu nhau, chính là tri kỷ vậy!
Việt Nam ta có chuyện Lưu Bình Dương Lễ, hai người này cũng là một ví dụ hùng hồn về tình bạn tuyệt vời và tri kỷ!
Câu tục ngữ: "Giàu vì bạn, sang vì vợ" không nói lên sự quan trọng của tình bạn đấy sao!?
Vâng từ muôn đời người ta đã cần bạn và hôm nay người ta vẫn cần bạn, có được người tri kỷ, người bạn thân ta đã thấy ấm lòng nhiều lắm!
Bạn không có nghĩa là "hợp tác để lợi dụng lẫn nhau", mà bạn phải có nghĩa là lắng nghe, chia xẻ và chân thành tuyệt đối! Không bao giờ ta bị bối rối và hối hận đã có người bạn tốt . Bạn đúng nghĩa không phải là chiếm hữu và ôm lấy nhau, mà luôn luôn thoải mái tự tại, luôn hiểu, thông cảm và cố gắng tạo điều kiện làm cho nhau hạnh phúc hơn! Có thể một năm ta không liên lạc với bạn, nhưng ta vẫn nghĩ về bạn và bạn vẫn nghĩ về ta, luôn có nhau trong tâm tưởng!
Đức Phật Thích Ca có dạy rằng: "Từ khi ta phát tâm với chí nguyện Đại Thừa đến khi đắc Nhất Thiết Trí dưới cội Bồ Đề, hai yếu tố không thể thiếu để có sự thành tựu này là Tinh Tấn và Thiện Tri Thức!" Thiện Tri Thức chính là tình bạn cao cả vậy! Tri Kỷ chưa yêu ai ... đến mức quên cả lối về, songTri Kỷ có một vài tình bạn tuyệt diệu chân thành, chỉ cần nhắm mắt lại tưởng đến tình bạn ấy, lòng Tri Kỷ đã ấm lên, vang tiếng Hoan Ca dù rằng ngoài kia âm u tuyết đổ!