Tôi 21 tuổi. Tôi đến từ một nơi trên thế giới rộng lớn này. Bố bảo, để sinh ra tôi là cả một sự tranh đấu hết mình của mẹ. Tôi là món quà không mong đợi của ông bà nội nhưng là món quà lớn của bố. Tuy nhiên dù không vui, ông nội vẫn đặt cho tôi một cái tên mà đến bây giờ nó là "niềm tự hào của riêng tôi". Tôi hay nói, hay cuời, nhưng cũng thất thường như mưa nắng. Vì là niềm không mong đợi của ông bà nội, nên tôi sớm không được sống cùng mẹ. Nếu tôi nói, trong 7670 ngày, tôi chỉ sống tổng cộng với mẹ gần 730 ngày - có khi chưa tới - thì tôi biết các bạn sẽ không tin. Nhưng đó lại là sự thật. Tuổi thơ của tôi gắn liền với bố. Những ngày không có bàn tay mẹ chăm sóc, tôi phải tự học lấy cách chăm sóc cho mình. Tôi gai góc, hoang dại giống như cái cây mọc giữa hoang mạc...
Ước mơ ngày còn nhỏ của tôi là lấy được một người giống ... bố

Ngô nghê đến buồn cười

Sau này, khi lớn hơn. Ước mơ của tôi là nhà báo hoặc luật sư. Tôi đã ước ao mình sẽ đặt chân tới Phân Viện báo chí tuyên truyền và tôi đã được đặt chân tới đó. Nhưng tôi lại không phải là một sinh viên của trường. Tôi không đủ sức để phấn đấu tới ước mơ của mình. Tôi rất buồn. Nhưng bố lại bảo : nếu cứ tiếp tục ước mơ và cố gắng hoàn thiện, tôi nhất định sẽ làm được. Tôi giờ không buồn như trước, tôi có một ước mơ khác, "lớn" hơn ước mơ làm nhà báo. Nhưng để đỡ "nhớ nghề", tôi thường viết lách vào những lúc tôi rảnh
Mẹ bảo, tôi cần "đấu tranh" bằng hết sức của mình vì tương lai của tôi. Tôi không may mắn như chị của mình vì sinh tôi ra, bệnh "còi cọc" luôn bám lấy tôi. Nhưng tôi khỏe nói

nói nhiều một cách kinh khủng. Tôi không thể ngừng nói...

Tôi có thể không ăn trong 1 tuần chứ không thể ngừng nói. Mà bạn bè tôi thì bảo, nếu tôi không nói còn đáng sợ hơn là tôi không ăn

Có thể họ nói trêu tôi thế, nhưng tôi biết mình ...
Tôi thích ngồi nói chuyện về mùa thu. Có thể nói hàng giờ không thấy chán, nhưng bạn bè tôi thì không thích như vậy. Họ không biết về mùa thu vì nơi tôi sống chỉ có 2 mùa. Tôi thường tìm những thứ liên quan tới mùa thu, tới lá vàng, tới cả hoa sữa... Nói chung là cái gì về mùa thu tôi đều thích cả

Tôi thích xem Tom & Jerry, đọc Thám tử Conan và một vài cuốn truyện tranh khác. Nhưng tác phẩm VH tôi thích nhất lại là Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Những người khốn khổ, Thép đã tôi thế đấy, Sông Đông Êm Đềm... Tôi đã từng đọc các tác phẩm ấy vì đó là món quà bố mua tặng tôi.
Mục tiêu trong năm tới của tôi là cố gắng "gầy ra" cho béo trở lại và dành lại xuất học bổng tới đất nước của Hanbook mà tôi đã không thực hiện được...
__________
P/S : đọc xong, mọi người có thể cười. Vì tôi type bài này khi tôi đang không... Nhưng xin không thắc mắc tôi là ai. Cám ơn mọi người ...