Buổi sáng. Tôi đi ra phố. Một tốp trẻ con vây quanh trêu chọc một người người điên. Cả lũ vui cười sảng khoái lắm. Tội nghiệp ! Trời lạnh quá mà người điên chỉ một manh áo rách. Vậy mà có một nhóm “thế giới ngày mai” lại vô cảm đến nhẫn tâm. Qua cửa một nhà giàu. Có tiếng trẻ con khóc, tiếng người đang quát tháo. Tôi lắng nghe. Thì ra cậu ấm chủ nhà đang đòi “bác Ô sin” làm ngựa cho nó cưỡi. Bác làm không đúng ý nó, thế là nó khóc. Mẹ nó xót con, mắng chửi người làm. Hãy lắng nghe trẻ em khóc, trẻ em cười… Buổi chiều. Tôi trở về qua một ngõ nhỏ. Nhà ven đường đã lên đèn. Cố tiếng cười nói oang oang vọng ra. Tôi lắng nghe. Một cụ già khoe có cháu vừa đi thi Robots về. Cụ sướng quá cười rất mãn nguyện. Cụ vui vì xã hội văn minh, hậu sinh khả uý. Buổi tối, Tôi lang thang đến một xóm nhỏ. Có tiếng khóc tức tưởi vọng ra từ một ngôi nhà ven đường. Tôi lắng nghe. Hàng xóm cho biết. Tiếng khóc của một bà lão cô đơn. Nghe đâu bà có hai con làm to lắm trên thành phố, nhưng không đứa nào chịu đón mẹ ra chăm sóc. Hàng tháng mỗi đứa gửi về cho cụ 200.000 đ. Hỡi ông Trần Tiến ! Bao giờ ông sẽ viết bài: Hãy lắng nghe người già khóc, người già cười ? TAL
--------------------
Nhóm bạn bè:
Xem tất cả
|