Trong bóng tối mịt mùng, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt hắt trên mặt sàn gỗ tia sáng lạnh lẽo.
Nam Trạch Lễ cầm bức ảnh của mẹ, thẫn thờ ngồi bên cửa sổ.
Đã bao lâu rồi ba không bước chân vào căn phòng này? Một tuần hay hai tuần? Hoặc có thể là lâu hơn? Cậu không biết.
- Mẹ, con sẽ không tha thứ cho người đàn ông vô trách nhiệm đó đâu. – trên khuôn mặt còn vương nét trẻ con của Nam Trạch Lễ ánh lên tia nhìn kiên định. Cậu đưa tay lên sờ bức ảnh của mẹ, mẹ đang mỉm cười nhìn cậu. Mẹ là một cô gái đoan trang, truyền thống, từ đầu tới cuối, bà không oán tránh sự lạnh lùng vô tình của ba một lời nào.
- Cốc cốc!
Sau tiếng gõ cửa, có tiếng người đẩy cửa bước vào, trong phút chốc, ánh sáng từ bóng đèn neon bên ngoài tràn vào căn phòng. Nam Trạch Lễ chậm chạp quay đầu lại, nhận ra người vừa bước vào là ba của cậu, Nam Nguyên Huy.
- Lễ… - Thấy Nam Trạch Lễ đang cầm bức ảnh của Anh Tử, Nam Nguyên Huy tỏ ra bất lực. – Ba có lỗi với con.
- Đủ rồi, ông không có lỗi với tôi, ông có lỗi với mẹ của tôi. – Cậu lạnh lùng nhìn người bố của mình.
Nam Trạch Lễ lúc này mới 15 tuổi, nhưng đã cao hơn cả ba cậu. Họ nhìn thẳng vào mắt nhau, không ai nói lời nào.
- Bây giờ nói xin lỗi có phải là muộn quá không? Ngài tổng giám đốc Tập đoàn Anh Huy, Nam Nguyên Huy? – Cậu nói giọng châm biếm, nụ cười nhạo báng nở trên khuôn mặt trẻ con có cái gì đó kỳ lạ.
- Lễ, thực ra ba không…
- Đủ rồi, tôi không có hứng thú với mọi thứ liên quan tới ông. Tôi biết mẹ không bằng mối tình đầu của ông, cái gì cũng không bằng. Nhưng sao ông có thể đối xử với mẹ như thế? Ông từng quan tâm tới mẹ không? Ông chưa bao giờ chịu nhìn mẹ dù chỉ một lần!
- Lễ, có những chuyện con không hiểu… Ba chỉ hy vọng con tha thứ cho ba.
- Nếu mẹ tha thứ cho ông thì tôi cũng tha thứ cho ông. – Viền mắt Nam Trạch Lễ đỏ lên, khung ảnh vừa đặt lên khung cửa sổ bị gió thổi, khẽ lắc lư, bỗng dưng “choang” một tiếng, khuôn mặt của mẹ bị đè dưới lớp kính vỡ, nhưng mẹ vẫn cười, nụ cười mạnh mẽ.
Nam Trạch Lễ quay mặt đi không lên tiếng, Nam Nguyên Huy thở dài mệt mỏi, bước ra ngoài.
Trên cái hành lang dài hun hút chỉ vang lên tiếng bước chân nặng nề của ông.
CHAPTER 1
TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU
1. Trong cơn gió đêm nhè nhẹ, cánh cửa lớn bằng kính chầm chậm mở ra, một bóng người cao lớn đứng dưới ánh đèn. Hai tay cậu đút vào túi áo, mái tóc dài che mất một bên mắt, cánh cửa nhè nhẹ khép lại sau lưng cậu.
Nam Trạch Lễ ung dung bước trên con đường lát đá không có bóng người, bóng cậu ngang tàng in trên mặt đất.
- Cậu chủ, muộn vậy rồi cậu còn đi đâu sao? – Người quản gia mặc đồng phục lên tiếng hỏi.
- Ừ. – Nam Trạch Lễ lạnh nhạt ừ một tiếng rồi quay đầu đi thẳng.
- Cậu nhớ về sớm nhé! – Người quản gia nói với cái bóng của Nam Trạch Lễ, nhưng cậu đã biến mất từ lâu. Người quản gia bất lực thở dài, tiếp tục cầm chổi quét sân vườn.
Ngày trước, cậu chủ Trạch Lễ là một cậu bé rất ngoan ngoãn, hiếu thuận với bà chủ. Nhưng từ sau khi bà chủ qua đời, cậu thay đổi rồi, không những trở nên ít nói, mà lại thường xuyên ra ngoài gây chuyện. Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì nhỉ?
Đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người ta có cảm giác sợ hãi một cách kỳ lạ.
Trong một góc nhỏ ở đầu đường, tiếng hét thất thanh vang lên trong đêm tối, xé rách đám mây trên không trung, khiến những hạt mưa lộp độp rơi xuống.
- Thật là đen đủi, tẩn người khác mà ông trời cũng không ủng hộ. – Một gã nhuộm tóc vàng vừa chửi thề, vừa đạp mạnh vào người đang nằm dưới đất.
- Coi như thằng nhóc này may mắn. – Một gã khác bị băng một bên mắt trái lại đá thêm một đá, sau đó hất mái tóc dài ướt sũng ra đằng sau, hai tay đút vào túi, nhìn người đang bất động dựa lưng vào tường. – Trạch Lễ?
- Đại ca, chúng ta về đi, mưa to quá. – Gã tóc vàng bất giác run lên vì lạnh. Nhưng không có lệnh của đại ca, ai dám đi?
- Giờ mấy giờ rồi? – Nam Trạch Lễ trầm giọng hỏi. Nơi cậu đứng có một cái mái che mưa, nhưng chân cậu lại bước vào trong mưa. Cậu ném mẩu thuốc lá trên tay xuống đất, lấy chân di mạnh lên trên.
Mấy gã đứng dưới hiên nhà đứng im phăng phắc, không ai đoán được Nam Trạch Lễ đang nghĩ gì trong đầu.
- Tránh xa Dương Hâm Hoạch ra. – Nam Trạch Lễ quay người lại, nhìn hai người bị đánh đang nằm lăn lộn dưới đất qua ánh trăng yếu ớt.
- Thái tử điện hạ, sau này chúng tôi không dám nữa. – Gã có mái tóc hơi ngắn lắp bắp nói, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng sợ của Nam Trạch Lễ.
- Còn nữa, sau này nhìn thấy bổn thái tử, tốt nhất là vòng đường khác mà đi! – Nam Trạch Lễ nói với người còn lại.
Sau khi nhận được lời hứa của hai gã vừa bị đánh, Nam Trạch Lễ phẩy tay dẫn đám người bên cạnh quay đầu bỏ đi.
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi duckon88: Dec 22 2010, 02:53 PM
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây
3. Ánh mặt trời ấm áp rọi lên những cánh cửa kính của tòa nhà, hắt ra những tia sáng chói mắt. Bộ Tinh Bảo nheo mắt, trầm tư đi trên thảm cỏ. Thảm cỏ xanh mướt tỏa ra mùi thơm dìu dịu, khiến thần kinh đang căng thẳng của cô giãn ra một chút. Cô hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống. Đám người bên cạnh đang chơi bóng rổ, trong đó có một cái bóng cao lớn khiến cô không thể không quay lại nhìn.
Nam Trạch Lễ. Không sai, chính là cậu. Chàng trai có vẻ gầy gò nhưng đánh nhau thì lại không chịu thua ai bao giờ.
Cậu ung dung ném một quả bóng 3 điểm vào rổ, khiến đám người xung quanh hò reo khen ngợi. Cậu hất mạnh tóc mái về phía sau, đưa tay ra hiệu đồng đội chuyền bóng cho mình, những giọt mồ hôi của cậu nhảy múa trong không trung, đám con gái ngồi gần đó luôn miệng cổ vũ:
- Hoàng thái tử, hoàng thái tử… - Bọn con gái ở đội cổ vũ nhiệt tình hò hét. Nam Trạch Lễ quay người lại, cắt đường bóng của đối phương bằng một động tác rất đẹp mắt.
Bộ Tinh Bảo chỉ chép miệng mỉm cười, cô không biết mình phải nói như thế nào. Nam Trạch Lễ đúng là cuốn hút một cách đáng sợ, nhưng những “sự tích” của cậu thì lại khiến cô chùn bước.
Cô nheo mắt nhìn Nam Trạch Lễ, nhớ lại chuyện 1 năm trước…
Tháng 9 năm ngoái, khí hậu vô cùng nóng bức, hình như chưa bao giờ có một kỳ nghỉ hè nóng như vậy. Nhà trường còn tổ chức một buổi lễ đón các học sinh mới, việc này khiến Bộ Tinh Bảo, Chủ tịch câu lạc bộ văn nghệ bận rộn tới mức như sắp ngất đi. Cô mệt mỏi dựa vào chiếc ghế trường kỷ, không lâu sau ngủ thiếp đi.
Bộ Tinh Bảo có khuôn mặt trắng hồng, cặp môi đỏ tự nhiên hơi nhếch lên. Mái tóc dài thẳng mượt được vén sang một bên, chiếc váy trắng như tuyết hờ hững đậu trên trường kỷ, thêm một đôi giày màu đỏ khiến cô như nàng công chúa ngủ trong rừng mà người ta vẫn bắt gặp trong các câu chuyện thần thoại.
Nam Trạch Lễ cùng đám bạn của mình đi qua đó, nhìn thấy Bộ Tinh Bảo đang ngủ ngon lành trên chiếc trường kỷ đặt dưới gốc cây táo, cậu đang thao thao bất tuyệt bỗng dưng im bặt, đôi mắt thông minh không thể nào nhìn sang hướng khác được nữa. Nam Trạch Lễ cảm thấy mình như đang ngừng thở.
- Ồ, đại ca, mũi anh chảy máu rồi. – Một cậu học sinh tóc xoăn nói nhỏ, nhưng hình như Nam Trạch Lễ không nghe thấy gì.
Bỗng dưng cậu lau mũi rồi bước nhanh về phía Bộ Tinh Bảo.
- Đại ca đúng là đại ca, bọn mày xem, thế này mới có khí thế chứ!
- Mày tưởng đại ca cũng giống mày à, trông như một con tịnh!
- Này, bọn mày đừng cãi nhau nữa, xem đại ca sẽ làm gì… - Mọi người có mặt ở đó đều mở lớn mắt, tập trung theo dõi chuyện xảy ra dưới gốc cây táo.
Nam Trạch Lễ dùng sức đấm mạnh một cái vào gốc cây, những chiếc lá vàng trên cây rơi xuống, rơi lên cả người Bộ Tinh Bảo. Cô khua mạnh hai tay, nói lớn:
- Thưa thầy, em không ngủ trong giờ học! Em chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thôi…
Giọng của cô càng lúc càng yếu, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ.
Nam Trạch Lễ mỉm cười nhặt quả táo trên đất lên, nhẹ nhàng khua mấy vòng trên đầu mũi cô.
Mùi thơm của quả táo đánh thức Bộ Tinh Bảo. Cô mở mắt, một khuôn mặt đẹp trai và cao quý như các bậc vương tôn công tử ngày xưa xuất hiện trong mắt cô. Người trước mắt nhìn cô như cười như không.
- Chào bạn, mình là Nam Trạch Lễ, lớp 10A4. Còn bạn? – Nam Trạch Lễ mỉm cười nói. Cậu đứng chùng chân xuống, lúc này thấy đầu gối mỏi nhừ, nhưng nàng công chúa ngủ trong rừng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Nghe thấy giọng nói của Nam Trạch Lễ, Bộ Tinh Bảo lúc này mới tỉnh táo hơn một chút. Chết thật, lại còn bài thuyết trình! Cô không để ý tới Nam Trạch Lễ ở trước mặt, vội vàng bật dậy rồi bỏ đi.
- Đại ca, cô gái này xinh thật. – Gã tóc xoăn nuốt nước bọt nhìn theo. Cái đầu của gã lập tức bị một người cao lớn đằng sau cốc mạnh. – Này, sao mày lại đánh tao, tao nói sự thật mà.
- Việc của đại ca mà mày cũng dám xen vào, chán sống rồi hả?
- Chắc chắn là đại ca đang rất vui. – Gã tóc xoăn không phục quay sang định nói gì đó với Nam Trạch Lễ, nhưng phát hiện Nam Trạch Lễ đã biến mất. Bọn họ đi một vòng tìm Nam Trạch Lễ, cuối cùng phát hiện cậu đang đứng sau lưng Bộ Tinh Bảo.
- Đại ca, cố lên, bọn em đều ủng hộ đại ca! – Dưới gốc cây táo, một đám học sinh mới vào lớp 10 hét lên với Nam Trạch Lễ ở đằng xa, khiến mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn.
Nam Trạch Lễ nhanh chân đuổi theo Bộ Tinh Bảo. Bộ Tinh Bảo quay đầu lại, cuối cùng cũng để ý tới cậu.
- Có chuyện gì không? – Giọng nói của cô ngọt như một viên kẹo.
- Có, tôi muốn biết bạn tên là gì, học lớp nào? – Nam Trạch Lễ nói thẳng. - Ha ha, lát nữa bạn sẽ biết! – Bộ Tinh Bảo mỉm cười rồi quay người bước vào hội trường.
Nhìn theo cái bóng tự tin, bỗng dưng Nam Trạch Lễ thấy tim mình đập mạnh, lẽ nào tình yêu sét đánh là có thật? Bỗng dưng điện thoại của cậu đổ chuông, cậu mở ra, là cô bé nghịch ngợm Dương Hâm Hoạch, lúc này cậu mới nhớ ra hai người cùng hẹn nhau tham dự lễ đón học sinh mới.
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây