nếu những lúc cô đơn thì mọi nguòi nghĩ gì? Khóc có thể làm cho ta vơi đi nỗi buồn không? Hic!Hạnh phúc nhiều lúc khiến ta khóc? Thôi!Hãy cười đưng khóc nha?
Đúng vậy tại sao mỗi khi có chuyện buồn mọi người phải khóc nhi? tại sao không ngẩng cao đầu mà tự hào khi ta ta đã sai và nhận ra được lỗi sai đó. Sau khi phạm sai lầm ta sẽ rút ra đc kinh nhiệm. Chính vì vậy tui luôn mim cười khi nhận ra nỗi buồn cưa mình
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây
Khi buồn tốt nhất không nên khóc, vì khóc trả giải quyết đc gì, khóc song có khi ta còn buồn thêm. Đừng bao giờ giấu kín nỗi buồn trong lòng, hãy chia xẻ với người thân, vì như thế xẽ giúp bạn vơi bớt nỗi buồn . Hãy sống vui vẻ, hãy vượt lên những nối buồn để tiếp tục sống, sống cho mình và cho những người thân, cho bạn bè chúng ta. Hãy Biết cách đứng lên sau mỗi chuyện buồn. Đừng sợ những chuyện buồn, vì qua mỗi một chuyện buồn xẽ giúp ta có thêm kinh nghiệm gìn giữ niềm vui, niềm hạnh phúc đang có. Vì chỉ có nỗi buồn, mới có thể cho ta thấy đâu, là niềm vui dích thực. Hãy nghĩ "sau cơn mưa trời xẽ lại sáng" một ngày mai tươi sáng luôn chờ đón chúng ta
Có một người đã nói với ĐT rằng " có thời gian để khóc , sao ko đứng dậy mà đi " , từ đó Me ít khóc hẳn , có buồn mấy cũng chỉ ...khóc một mình thui , hông muốn cho ai bít .Chứng tỏ mình mạnh mẽ chút mà . To Xì : Nghe ông nói mà tui muốn ... ... quá ...huuuu.
hic! sao ong thích thế hả fresh peach?Khóc 1 mình thì buồn hơn nữa cho coi,nhưng lúc muốn khóc nghĩ tới ngốc này sẽ hết liền à thử mà coi không biết buồn đâu cứ nghĩ đến ngốc là hết liền
Khi một ai đó làm bạn buồn và điều đó có thể làm bạn bị suy sụp tinh thần thì bạn hãy mãnh mẽ đứng lên và sống tốt hơn người làm cho bạn buồn để chứng minh rằng bạn là một người mạnh mẽ và điều đó cũng có thể làm cho người đó hối hận khi không biết tôn trọng bạn
- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.
- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.
- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.
- Tôi sống như cái bóng. -Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !… - Con ơi ! … - Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !… - Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi. Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng. - Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.