Trước mắt anh, trập trùng núi và núi. Những ngọn núi xanh rì, vươn lên trời cao chất ngất. Những ngọn núi đá sắc lạnh, găm lên trời, xé toạc cả không trung. Núi khiến cho những áng mây buổi sớm dẫu có phiêu lãng đến đâu cũng phải khiêm nhường, vu vơ, quẩn quanh trong im lặng bên núi.
Núi mẹ, núi con. Núi đứng, núi ngồi. Cả những núi dường như mệt quá rồi, đang nằm im nghỉ... Anh như kẻ lang thang mong được làm lữ khách nơi miền sơn cước. Anh như kẻ muốn ở ẩn mong tìm nơi thinh lặng để ước muốn được bình yên, thèm được bình yên - dẫu chỉ một giờ, một ngày trọn vẹn nơi phố núi này thôi, em ạ!
Hôm nay, anh chợt nhận ra, biển và núi giống nhau đến thế! Trên cao, mặt đất như dềnh lên, trời như sà xuống thấp để tìm nhau. Cũng như biển, vươn những ngọn sóng, những đợt thủy triều như những cánh tay cố với lấy bầu trời. Chẳng phụ tình, trời sà xuống ôm ngang lưng biển...
Điệp trùng đồi, điệp trùng núi gối lưng nhau, tựa vào vai nhau để làm nên những sóng núi nhấp nhô. Mây ôm ấp núi, khiến cho núi như sừng sững hơn, uy nghiêm hơn, vững vàng hơn. Gió sớm trong lành phả vào ngực anh mát lạnh, khiến anh rùng mình cảm nhận mùa đông đến sớm với nơi này!
Ở biển, anh nhớ em. Lên rừng, anh nhớ biển. Còn em, em không cho anh được nhớ. Em bắt anh phải quên. Phải tìm quên trong thinh lặng của đất, của trời, của núi, của mây, của nhịp đập con tim anh nơi ngực trái!
Núi! Sừng sững, uy nghiêm, sắc lạnh! Biển đầy sóng và gió! Sóng cứ ào ạt xô bờ khi bình minh lên! Sóng dềnh lên làm ngực biển tràn căng khi hoàng hôn xuống! Đêm về, biển mệt nhoài, thăm thẳm... ôm chứa những yên ả hay bão giông? Còn anh! Anh mãi là chính anh thôi, em ạ!
Em ở xa Trăng cũng lẻ Mặt trời cũng lẻ Biển vẫn cậy mình dài rộng thế Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím ... Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến Dù sóng đã làm anh Nghiêng ngả Vì em
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi doan huong: Jan 15 2007, 12:27 PM
Thử đưa bài thơ này, xem ĐH có thích giống anh ko nhá!
TRƯỚC BIỂN Vũ Quần Phương
Biết nói gì trước biển em ơi! Trước cái xa xanh thanh khiết không lời Cái hào hiệp ngang tàng của gió Cái kiên nhẫn nghìn đời sóng vỗ Cái nghiêm trang của đá đứng chen trời Cái giản dị sâu sắc như đời...
Chân trời kia biển mãi gọi người đi Bao khát vọng nửa chừng tan giữa sóng Vầng trán mặn, giọt mồ hôi cay đắng Bao kiếp vùi trong đáy lạnh mù tăm
Nhưng muôn đời vẫn những cánh buồm căng Bay trên biển như bồ câu trên đất Biển dư sức và người không biết mệt Mũi thuyền lao mặt sóng lại cày bừa
Những chân trời ta vẫn mãi tìm đi..
Em ơi em biển sâu rộng nhường kia Ai biết được tự nơi nào biển mặn Ôi hạt muối mang cho đời vị đậm Tự bao đời biển đã biết thương ta
Anh lặng im trên cát trắng như mơ Trưa cô độc mặt trời lên chót đỉnh Chỉ còn anh với nghìn trùng sóng đánh Với nghìn trùng sâu lắng thương em!
Chiều nay thôi, khi nước thủy triều lên Biển sẽ xóa đấu chân anh trên cát Đời thay đổi những buồn vui sẽ khác Vui buồn nào chẳng đậm lẽ thương nhau...
Đến bao giờ anh được đứng cùng em Trước biển lớn cuộc đời thương cảm ấy Đêm trở gió, mấy lần cơn sóng dậy Chân trời nào đang có cánh buồm đi...
Ôi cuộc đời sâu rộng nhường kia! Sâu như biển, rộng như chiều tít tắp Vị biển mặn đến quá chừng mặn chát Hạt muối đời hai đứa cắn chung nhau
Anh hiểu vì sao con sóng sớm bạc đầu?
Sóng bạc đầu, biển vẫn mãi tươi xanh Khi đã hết cuộc đời kia vẫn thế Cái lúc ta chẳng được chờ nhau nữa Gió vẫn vào thầm thì lá thông non
Dưới bãi xa con sóng vẫn bồn chồn Vẫn chờ đợi một cái gì chưa tới Mặt trời lên những chân trời lại mới Những chân trời mờ ảo tuổi thơ ngây...
Những cánh buồm lại rẽ sóng ra đi Gió còn trẻ và buồm đang khao khát Thuyền quăng lưới như bầy chim tha rác Mặt biển bằng vui như mái nhà ta
Biết nói gì trước biển quá bao la Trước tất cả những điều đơn giản thế! Anh đứng lặng nghe ngấm vào chất bể Tiếng sóng dào trên một bãi dương xa...
Bài thơ này em chưa đọc bao giờ nên chấp nhận là chưa yêu biển bằng anh rồi . Tạm thời chấp nhận thua 1-0 vậy . Nhưng mà biết đâu sẽ có một bài nào đó viết về biển mà anh chưa biết . Bài thơ đúng là hay thật, đọc mấy câu đầu đã thấy hay rồi. Em rất thích. Thế là 3 bài rồi nha anh Hì, bữa nay em bận quá chưa post tiếp lên được. Mai em sẽ viết tiếp về Biển sau nha
Anh gửi 2 bài này, em có chưa nhá, nếu chưa có em thua 0 - 2 và anh vẫn tiếp tục giữ danh hiệu "người yêu biển":
BIỂN Nguyễn Thị Hồng Ngát
Biển cồn cào suốt đêm Từng đợt sóng chồm lên lùi xuống Biển yêu đất điên cuồng độ lượng Muốn hôn bờ... nhưng lại sợ... bờ đau
Biển ôm vào lòng bao nỗi lo âu Đã già đi vì bao điều trăn trở Dành cho đất những làn êm sóng vỗ Lọc tình yêu thành vị muối đậm đà
Biển như người thiết tha Yêu đất suốt đời sôi động Ai đã hiểu hết tình biển rộng Ai đã đo lòng biển nông sâu
Suy nghĩ bao năm, biển hóa bạc đầu Niềm vui đến... nụ cười xanh trở lại
Biển vô tâm giận rồi lại thương ngay đấy Có bao giờ giận được lâu đâu
Chắt chiu bao năm cho đất thêm nhiều Đất chẳng biết cứ lấn dần ra mãi
Biển cồn cào suốt đêm Biển chính là em đấy Yêu anh nhiều biết mấy Anh vô tình... như đất... đấy thôi![/color]
Đọc bài thơ này, nhà thơ Tu - Ka (Nga) có viết:
ĐẤT Tu - ka
Em là biển thì anh xin là đất Đất lặng thinh nhưng đất chẳng vô tình Đất dịu dàng ôm chặt biển xanh Biển sâu thẳm, mênh mông... đất lẽ nào không biết...
Biển trăn trở vui buồn... gào thét Có nghe chăng lòng đất mênh mang
Có nhiều khi lòng đất bàng hoàng Bỗng sụt xuống nhường thêm cho biển đấy!
Đất âm thầm nghe lòng biển reo vui Tiếng sóng vỗ biết tim mình đập
Cho biển mênh mông, cho biển mặn mà Trách chi nhiều em hỡi... biển bao la
Đất lặng thinh nhưng không vô tình đâu nhé!
Anh thắng rồi!
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi Khai nguyen: Jan 17 2007, 12:51 PM
Hì lại thêm 2 bài nữa viết về Biển mà em chưa biết, nhưng mà nói anh thắng thì chưa chắc đâu nha. Em gửi 2 bài này lên xem anh đã đọc bao giờ chưa nhé . Hai bài thơ của một người phụ nữ bí ẩn có tên Thu Hà Nội hay Mưa Sài gòn