Nó và anh cùng lớn tại cô nhi viện, đều là những đứa trẻ mồ côi. Sự đồng cảnh đó khiến nó và anh gần gũi, thân thiết như ruột thịt. Vì nó là con gái, lại bị mù loà nên anh luôn nhường nhịn, quan tâm chăm sóc.
Anh chính là đôi mắt giúp nó nhận biết thế giới xung quanh, là người thầy dạy nó những điều hay lẽ phải… Và cũng chính anh là người thường kể cho nó nghe những câu chuyện hài hước giúp nó xua đi những buồn phiền.
Nó không khó nhận ra tình cảm của anh dành cho nó mặc dù anh không thổ lộ. Trái tim nhỏ bé của nó luôn hướng về anh với những tình cảm chân thành và tha thiết. Ở bên anh nó như tìm được một chỗ dựa vững chãi.
Tạo hóa đã mang ánh sáng khỏi cuộc đời nó nhưng cũng không quên bù lại cho nó một thứ ánh sáng khác, đó là thứ ánh sáng của tình yêu. Nhiều lần đi bên nhau, tâm sự cùng nhau, anh thường hỏi nó: “Nếu được tạo hóa ban cho một điều ước, em sẽ ước gì ?”.
“Em sẽ ước mình được nhìn thấy anh dù chỉ được một lần trong đời”. Anh ôm nó vào lòng: “Anh hứa sẽ biến điều ước đó thành hiện thực”.
Quả đúng như lời anh nói, một thời gian sau nó được phẫu thuật mắt. Bác sĩ bảo nó là đã có người tình nguyện hiến mắt cho nó nhưng họ xin được giấu tên. Nó vui mừng khôn tả nó thầm cảm ơn người tốt đó.
Nó đếm từng phút từng giây để được nhìn thấy anh. Thời gian này anh luôn ở bên chăm sóc an ủi, động viên nó. Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp. Trong suốt thời gian chờ tháo băng, nó hình dung đủ thứ về anh.
Ngày tháo băng, điều nó nhìn thấy đầu tiên khi mở mắt đó là anh. Nhưng anh không phải như là nó tưởng tượng. Trước mặt nó là một người đàn ông hướng cặp mắt đục đục về phía nó. Nó hụt hẫng thất vọng. Nó buồn không phải vì anh bị mù loà mà chính là vì anh đã nói dối nó là anh không mù lòa.
Nó rời xa anh. Nó hồ hởi đón nhận tình cảm của những người con trai khác. Anh vẫn ở bên nó vẫn hướng cặp mắt đục trắng về phía nó. Bẵng đi một thời gian nó không còn thấy anh ở cô nhi viện.
Một chiều đông lạnh giá, xơ Hồng gọi nó lên và kể tất cả những điều mà anh đã giấu nó. Thì ra không phải anh dối nó. Anh đã tình nguyện hiến đôi mắt ấy cho nó để nhận về mình cuộc sống mù loà.
Đọc những dòng nhật ký nó mới hiểu tình yêu anh dành cho nó lớn đến mức nào. Vậy mà...? Nó hối hận, nó òa khóc. Nó đã có ánh sáng của cuộc sống nhưng trái tim nó lại bị mù lòa... Tại sao nó lại không nhận ra điều đó.
Ngày mai nó sẽ đi tìm anh. Giờ này đang ở nơi xa chắc anh đang rất buồn. Nó thầm gọi tên anh trong tâm trí .
Ai bảo nhậu lai rai là khổ? Tôi mơ màng, men rượu bốc lên cao. Có những ngày say xỉn, té ở cầu ao, Vợ bắt được, chưa mắng câu nào đã khóc. Cô bé nhà bên nhìn tôi cười khúc khích: Chị giận anh rồi, tối….. sang ngủ với em.....
Híc..híc khổ thân anh chàng ấy thế nhỉ? Cái này gọi là tình đơn phương cũng được, tình yêu trái đắng hay tình yêu mù lòa cũng chẳng sai. Chẹp..chẹp ''Khổ công xúc tép nuôi cò. Cò ăn cò lớn rồi cò lại bay.'' <-- mai mốt phải cẩn thận với mấy vụ án có khả năng không thu hồi vốn này mới được.
Yêu không phải là tìm mọi cách để đem lại cho người mình yêu hạnh phúc, mà là tìm mọi cách để giúp cho họ tìm hạnh phúc - 100 năm, một đời người; nếu so với số tuổi của trời đất thì... một kiếp người có khác gì một giấc mơ đâu - www.vnvista.com/10061984 - Ngôi nhà mới "lorian-v.blogspot.com" và "lorian-e.blogspot.com"
Chuyện cảm động thiệt hén ^^, mà có thật không vậy ?_?
Truyện này thiệt một trăm phần nghìn luôn đó, nhưng mà chuyện này chưa có hồi kết. Nghe nói cô gái đã tìm thấy chàng trai và móc trả lại cho chàng trai 1 con mắt. Một kết thúc thật có hậu...hic hic...
Ai bảo nhậu lai rai là khổ? Tôi mơ màng, men rượu bốc lên cao. Có những ngày say xỉn, té ở cầu ao, Vợ bắt được, chưa mắng câu nào đã khóc. Cô bé nhà bên nhìn tôi cười khúc khích: Chị giận anh rồi, tối….. sang ngủ với em.....
Chẹp..chẹp ''Khổ công xúc tép nuôi cò. Cò ăn cò lớn rồi cò lại bay.'' <-- mai mốt phải cẩn thận với mấy vụ án có khả năng không thu hồi vốn này mới được.
trui` , người ta cho vì đó là người mình yêu chứ đâu phải vì cái nhận lại cẩn thận làm chi rứa ?!
Dzậy nếu cat cẩn thận thì được gì Trong khi mình ko thể lựa chọn tình yêu , mà là tình yêu chọn mình
--> Nói như kit thì có lẻ khá nhiều đôi nên duyên cũng nhờ tình yêu lựa chọn chứ không hẳn họ đã chọn nhau phải không nè?
Theo cat thấy cái gì hình như cũng tương đối thôi thì phải?
Ừ thì cứ cho là mình không thể chọn lựa được tình yêu mà mình hằng mong muốn, chờ đợi thật là một điều đau đớn và đáng buồn đi. Nhưng biết đâu cái hạnh phúc mà ta luôn mong mỏi tìm kiếm bấy lâu nó lại đến trong sự bất ngờ của tình yêu lựa chọn đó sao. Nhiều đôi chưa hẳn đã yêu nhau nhưng họ vẫn cùng nhau xây dựng tổ ấm bền vững đấy thôi.
Còn mình được lựa chọn tình yêu của mình thì đã sao chứ? Hạnh phúc, sung sướng ư hay đại loại là một cái gì đó thật lung linh và tuyệt vời ư . Cái thủa ban đầu khi nào nó cũng thế. Họ chọn nhau, họ lấy nhau vì tình yêu, vì hiểu và thông cảm cho nhau. Họ đến với nhau bằng con tim chân thật thì đã sao nào? Xích mích, ghen tuông, thiếu thốn ... họ vẫn đưa nhau ra tòa, vẫn li thân, li dị đấy thôi.
Ừ cẩn thận có thể không phải là một điều hay, một điều thích hợp trong tình yêu (bởi yêu là không tính toán, là không so sánh mà...). Nhưng nó vẫn cần cho cuộc sống hôn nhân (kết quả của tình yêu) đấy chứ. Phòng bệnh bao giờ cũng tốt hơn chữa bệnh mà cô giáo cat dạy cat thế