New articles Năng lực quản lý: nhân tố thứ năm     ♥ Lựa chọn mục tiêu cuộc đời     ♥ 10 bí quyết cân bằng công việc và gia đình     ♥ Cô đơn trên mạng     ♥ Chứng khoán: Giấc mơ và ác mộng     ♥ Tám     ♥ Những tính năng của blog VnVista     ♥ Các mạng xã hội thống trị Google     ♥ Điều gì tạo nên một giám đốc công nghệ thông tin giỏi?     ♥ Cố gắng xóa bỏ những ấn tượng xấu     ♥ Cần một cách làm ăn mới     ♥ Tiếp thị hướng đến doanh nhân     ♥ Đưa cửa hàng thật lên chợ ảo     ♥ Bí quyết quản lý các nhân viên trẻ     ♥ Một số câu hỏi phỏng vấn “đặc biệt” của Microsoft     ♥ 4 bài học thành công trong kinh doanh     ♥ Tạo dựng hình ảnh một cô gái trẻ chuyên nghiệp     ♥ Góc “khác” của thế giới online đêm     ♥ Phong cách người Mỹ     ♥ Chỉ nghĩ đến tiền cũng làm người ta ích kỷ     
New blog entries Các chất liệu thiết kế, sản xuất giày bảo hộ      ♥ Tư vấn chọn giày bảo hộ lao động phù hợp      ♥ SHEET Thương tình nhân      ♥ SHEET Liêu xiêu đường tình      ♥ SHEET Tình yêu lung linh      ♥ Các loại visa Qatar phổ biến mà bạn cần biết      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ SHEET Nếu đời không có anh      ♥ Phụ Gia Nhựa Làm Giảm Co Ngót Sau Gia Công Ép Phun      ♥ Địa chỉ mua giày bảo hộ nam chính hãng      ♥ SHEET Giây phút êm đềm      ♥ Máy Triệt Lông Công Nghệ Cao K18A      ♥ Cách chọn giày bảo hộ tại Đà Nẵng      ♥ hình ảnh Yae Miko Game Genshin Impact      ♥ Cách bảo quản và vệ sinh giày bảo hộ lao động      ♥ SHEET Yêu 1 người sao buồn đến thế      ♥ Bí quyết bảo quản giày bảo hộ lao động      ♥ Máy Triệt Lông Lạnh Diode Laser K17      

Liệt Kê · Bình Thường · [ Tách Biệt+ ]

Tản văn sưu tầm, Mọi người cùng đóng góp


Tacaza
post Jan 10 2007, 04:06 PM
Gửi vào: #1


Group Icon

The chALLeNgER
**********
Thành viên: 1
Nhập: 3-July 05
Bài viết: 3,003
Tiền mặt: 1,210
Thanked: 1572
Cấp bậc: 43
------
Giới tính: Male
Sinh nhật: 3 Tháng 4 - 1983
Đến từ: Hà Nội
------
Xem blog
Bạn bè: 253 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Các bài viết dưới này do tôi tình cờ đọc được, thấy hay & copy lại ở đây. Có thể là những bài này do tác giả của những trang đó viết, hoặc cũng là copy từ nguồn khác. Nếu biết rõ tác giả thì tôi xin ghi rõ ở đây, còn không thì sẽ ghi nguồn copy bài viết. Mọi người có thể gửi những bài tản văn, tùy bút sưu tầm khác ở đây.

Vẩn vơ chuyện hát hò


1. Căn hộ tôi sống nằm cạnh bếp ăn của một trường đại học. Từ những gian bếp ám mùi khói than và tiếng bát đĩa lanh canh ấy luôn vọng ra tiếng hát véo von của những người chị nuôi. Từ "tại anh đó nên chúng mình xa nhau..." đến xây hồ Kẻ Gỗ, đến "cùng dắt nhau qua những ngày giann khó...". Hát suốt ngày. Mấy chị vừa làm vừa hát.

2. Ngày còn là sinh viên, chúng tôi thỉnh thoảng giúp nhà trườnh kẻ panô apphich trong những dịp gấp gáp chuẩn bị đón sinh viên hoặc hội khoa hội trường gì đó. Những lúc làm nhiều, cô họa sĩ già thường khuyên chúng tôi vừa làm vừa hát nho nhỏ sẽ chống được mệt mỏi. Đi phụ kẻ bảng biểu làm triển lãm, thường là dồn dập trong khoảng thời gian ngắn nên căng thẳng - hồi đó tất cả đều kẻ tay, người họa sĩ của phòng triển lãm cũng khuyên chúng tôi vừa làm vừa huýt sáo cho nhẹ nhõm tinh thần và đỡ sai sót hơn. Có lẽ đó cũng là một cách "nghệ thuật vị nhân sinh" vậy.

3. Ai đã từng đứng bên cánh gà sân khâu văn nghệ quần chúng hẳn sẽ thấy những người ca sĩ, dù chỉ là nghiệp dư thôi, họ ra sân khấu như là chú gà chọi trước khi vào sới, như là cầu thủ chuẩn bị tung vào sân, đầy háo hức và đam mê! Nếu vì một lý do gì đó mà cắt mất tiết mục của họ thì thầt là "thương tâm", bởi họ sẽ buồn không tả nỗi. Hoàn toàn không phải hát vì tiền vì danh. Như một con chim có giọng thì phải được hót lên. Thế thôi. Rất chi là "vị nghệ thuật".

4. Dẫu "vị" gì đi nữa thì không phải lúc nào tiếng hát cũng được chấp nhận và đề cao. Chú út tôi là người thông minh, học giỏi và đẹp trai nhất mà nhưng không được ông nội tôi yêu. Vì chú có một cái tật làm ông ghét là hay huýt sáo. Ông bảo như thế là loại người "huýt gió đầu môi", là không đứng đắn. Lớn lên chú tôi học trường nhạc nhưng về sau phải bỏ vì âm nhạc không được ông nội khuyên dùng.

5. Thực ra thuở thiếu thời ai mà chẳng thích đàn ca. Bởi mỗi tâm hồn mới lớn kỳ thực đã là một cây đàn muôn điệu, "là một vườn hoa lá rất đậm hương và rộn tiếng chim", chỉ cần khẽ động là đã ngân lên thành giai điệu. Ai lớn lên mà chẳng "thần tượng" một vài ngôi sao nào đó. Từ ngôi sao hát chèo, vọng cổ của thời các cụ đến những người hát Văn Cao, Đoàn Chuẩn, Nguyễn Văn Thương của ông bà, đến Beatle, Abba, Trần Tiến, Trịnh Công Sơn của anh chị, đến Nick đến Brit, Lam Trường, Mỹ Tâm... của "chúng mình", v.v...

Như một lời bái hát, "mây và tóc em bay trong chiều gió lộng", ngày hôm nay em được hát, được yêu tiếng hát, được rộng mở và tự do phơi phới với bao dự định của riêng em, em hãy cám ơn cuộc sống đã cho em thoải mái lựa chọn. Vì những định kiến cũng đã theo dần vào quá khứ ngô nghê.

6. Tiếng hát vì cuộc sống và cần cho cuộc sống này, như thuở xa xưa nó đã giúp những người kéo thuyền hò lên điệu khúc lao động tập thể, giúp những người lính đưa pháo vào trận địa. Tiếng hát bỗng trầm đi cùng với lịch sử bi tráng của con người. Lao động nghệ thuật thật đáng trân trọng và ngày càng được bảo hộ.

7. Có thể em không thích ca hát. Có thể em chê bài hát này, nhạc sĩ nọ. Nhưng có một tối muộn nào đó, co người mẹ đang bị kẹt xe ở một đoạn đường nào đó chưa về kịp, có người cha đang ở trong bệnh viện không về được, điện thì tắt, và trong một căn nhà nhỏ nào đó có hai chị em lên năm lên ba đang ôm nhau hát hết bài này đến bài khác để xua đi nỗi sợ hãi. (giống mình hồi nhỏ ghê) Nếu chứng kiến giây lát đó, hẳn em sẽ cay cay mắt mà cám ơn tất cả những người đã viết nên những bài ca cho cuộc sống này.


Nguồn: http://vnvista.com/forums/index.php?automo...entry&eid=40761


--------------------
Nhóm bạn bè:


dung_buong_tay

tamhonngoc_536

uchinhuong

MTTH

xuxusp2

Xem tất cả


--------------------

Sao không là mặt trời, gieo hạt nắng vô tư?


 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post
 
Reply to this topicStart new topicStart Poll
Trả Lời(1 - 13)

Tacaza
post Jan 10 2007, 04:16 PM
Gửi vào: #2


Group Icon

The chALLeNgER
**********
Thành viên: 1
Nhập: 3-July 05
Bài viết: 3,003
Tiền mặt: 1,210
Thanked: 1572
Cấp bậc: 43
------
Giới tính: Male
Sinh nhật: 3 Tháng 4 - 1983
Đến từ: Hà Nội
------
Xem blog
Bạn bè: 253 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Những tiếng rao về đâu?


Phố xá của mình trải quá trình đô thị hóa chưa lâu, nên dấu vết làng trong phố còn nhiều lắm. Một mảnh ao. Một cây đa, gốc miếu co mình giữa phố. Những thói quen sinh họat. Những gánh hàng rong và những tiếng rao...

Hà Nội đã quen thuộc với tiếng rao tào phớ mùa hè, bánh khúc mùa đông, cốm lá sen mùa thu, ve chai đồng nát cả bốn mùa... Những năm gần đây, làn sóng nhập cư thời vụ dâng cao, những lao động nông nhàn đổ về phố ngày càng nhiều. Những người dân nghèo về đây như vỏ hến chiều chiếu tấp lên các bến. (Trường ca Mặt đường khát vọng, Nguyễn Khoa Điềm). Tiếng rao cũng nhiều hơn. Tiếng rao tiếp thị phận nghèo và những món hàng rong mộc mạc.

Phố xá cũng ồn hơn. Người thành phố ngủ muộn mà vẫn bị đánh thức vào mỗi sáng sớm, đôi khi như là một sự quấy nhiễu, làm phiền. Tuy nhiên nếu em biết lắng nghe thì những tiếng rao còn chứa đựng rất nhiều âm thanh ngòai lời. Phía cuối lời ru nào là quê hương đang bão lũ? Phía cuối lời rao nào là đứa con đang mong mẹ, người cha đau yếu nào đang đợi con? Em sẽ thấy rằng cuộc sống không chỉ là mơ mộng; thực tế rộng hơn nhiều trang sách giáo khoa. Có đói có no. Có may mắn có mất mát. Em sẽ gần với đời sống hơn. Thực tế hơn. Em có thể hy vọng góp sức làm cho đất nước em thành rồng thành tiên nhưng đồng thời em cũng biết ước ao san sẻ những no đủ cho đồng bào, đồng lọai.

Nằm trong chăn nghe một tiếng rao của em bé ngòai kia, em thầm cảm ơn mẹ cha đã ấp ủ cho em cuộc sống ấm áp. Một nỗi trắc ẩn mơ hồ đôi khi cũng làm cho đời sống tinh thần của em sâu nặng hơn và bớt đi phần nhạt nhẽo. Chính những tiếng rao đêm cũng góp phần nuôi dưỡng khát vọng lý tưởng của những người chiến sĩ cách mạng ngày trước.

Chiều nay đi qua ngõ Thái Hà, một ngõ phố đẹp của Hà Nội với những ngôi nhà đẹp, kín cổng cao tường. Ngay dưới chuông cửa một ngôi nhà có dán một tờ giấy là 2 trang vở kẻ ô học trò, trên đó cũng là nét chữ học trò viết bằng bút dạ, kiểu chữ con gái: "Xin tất cả những người bán hàng rong đừng làm phiền. Hãy dành thời gian để bán hàng ở nơi khác. Vì chúng tôi không quan tâm đến bất cứ thứ hàng nào bạn bán. Cảm ơn vì đã hiểu." Đọc những dòng chữ này tôi ngạc nhiên và chạnh lòng vì một sự chối từ, y như nhà thơ Phùng Quán đã từng chạnh lòng vì một sự chối từ trong câu ca dao Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn khi ông nhân danh bùn để nói với "sen".

Và cả day dứt nữa, day dứt hơn cả khi nhìn thấy những gánh hàng rong bị phạt, bị xua đuổi, nhìn thấy những trái bí trái bầu lăn xuống rãnh cống rồi nằm buồn thiu trong lòng cống, nhìn những quả cà chua dập nát trên hè phố và tím thẫm cả mặt đường...



http://vnvista.com/seabear/index.php?cmd=showentry&eid=40760


--------------------
Nhóm bạn bè:


dung_buong_tay

tamhonngoc_536

uchinhuong

MTTH

xuxusp2

Xem tất cả


--------------------

Sao không là mặt trời, gieo hạt nắng vô tư?


 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

Tacaza
post Jan 10 2007, 04:18 PM
Gửi vào: #3


Group Icon

The chALLeNgER
**********
Thành viên: 1
Nhập: 3-July 05
Bài viết: 3,003
Tiền mặt: 1,210
Thanked: 1572
Cấp bậc: 43
------
Giới tính: Male
Sinh nhật: 3 Tháng 4 - 1983
Đến từ: Hà Nội
------
Xem blog
Bạn bè: 253 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Nghĩ về gia đình



1. Trong một lần nào đó, chú tôi đã nói với tôi rằng, trong tiếng Hán chữ "hảo" - nghĩa là "tốt" - được tạo nên chữ "nữ"(vợ) và chữ "tử"(con). Đối với chú, tất cả những điều tốt đẹp nhất là khi ta có một gia đình, cháu ạ!
Tôi không có hiểu biết về chữ Hán, tôi cũng không biết chú tôi giảng có đúng không. Tôi chỉ biết nhận ra thêm một điều thấm thía sâu xa về tình yêu thương gia đình...

2.Kiểm tra cuối năm vừa rồi tôi lãnh trọn một điểm 3 học kì môn Hoá. Dù kết quả học tạp chung vẫn tốt nhưng tôi cảm thấy hối hận và dằn vặt ghê gớm. Tôi dã làm được gì cho mẹ đâu, ngoài việc học... Tôi tìm cách ngăn mẹ đừng đi họp phụ huynh tổng kết năm học. Mẹ gạn hỏi mãi, tôi lí nhi:"Điểm của con không cao, con sợ mẹ phải xấu hổ". Mẹ tôi thở dài: "Con mình chứ con ai đâu, biết thế sao khi học không chú tâm vào". Mẹ không hề trách móc nặng nề, nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy tôi đã vỡ oà như trẻ nhỏ bị đánh đòn. Tự nhiên tôi thấy mình quá vô tình trước công ơn cha mẹ, lại giận mình mang đến bao lỗi buồn khiến mẹ cha phải lo âu.

3. Nghỉ hè, bố mẹ gửi tôi lên Hà Nội học cho vỡ vạc ra đôi chút. Tôi háo hức lắm. Tôi rtrẻ ai cũng ham nơi phồn hoa và sáng rực, huống gì một tâm hồn ưa bay nhảy như tôi. Hôm trước khi đi, nhìn mẹ xếp quần áo vào túi tôii mới nhận thấy mình vô tâm kinh khủng. Đứa em gái thường ngày vẫn chị em chành choẹ, giờ lén giấu vào túi tôi gói quà nhỏ. Lại vương bên tai câu hát :"Gia đình gia đình, vương vấn bước chân ra đi, ấm áp bước chân quay về..."

4. Tôi đã xa cái thị xã công nghiệp bé nhỏ của mình được một tuần, đủ để bắt đầu nhịp sống sôi động của Hà Nội. Hơn lúc nào hết, tôi nhận rõ gia đình đối với tôi quan trọng nhường nào, để được yêu thương và để yêu thương. Một tuần tôi chưa dám gọi điện về nhà, dù nhớ da diết ngôi nhà thân yêu. Tôi sợ tôi sẽ lại vỡ oà như trẻ nhỏ...

5. Bạn đang có một gia đình? Dù bạn cảm thấy thế nào thì đó cũng là mái ấm của riêng bạn-nơi bạn luôn nhận được tình yêu thương theo những cách khác nhau và ở đó những người thân yêu vẫn luôn sẵn sàng dang tay đón nhận bạn, kể cả sau những vấp ngã đời thường. Bạn hãy nhìn ra ngoài cuộc sống đi, còn nhiều lắm những đứa trẻ mồ côi...



http://vnvista.com/seabear/index.php?cmd=showentry&eid=40759


--------------------
Nhóm bạn bè:


dung_buong_tay

tamhonngoc_536

uchinhuong

MTTH

xuxusp2

Xem tất cả


--------------------

Sao không là mặt trời, gieo hạt nắng vô tư?


 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

Tacaza
post Jan 10 2007, 04:21 PM
Gửi vào: #4


Group Icon

The chALLeNgER
**********
Thành viên: 1
Nhập: 3-July 05
Bài viết: 3,003
Tiền mặt: 1,210
Thanked: 1572
Cấp bậc: 43
------
Giới tính: Male
Sinh nhật: 3 Tháng 4 - 1983
Đến từ: Hà Nội
------
Xem blog
Bạn bè: 253 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu...



Lần đầu tiên mình gặp bạn là buổi chiều. Một buổi chiều gần tắt nắng. Cũng chẳng ai nghĩ chúng mình sẽ lại chơi với nhau. Chơi thân nữa cơ. Rồi khi ai cũng nghĩ chắc mình là gì gì đó.. hai đứa lại im lặng rời xa. Thi thoảng gặp lại vẫn cười. Hy vọng vào một cái khác... Dịu dàng hơn. Nhẹ nhàng hơn. Như câu mình vẫn thường nói với nhau, "mình là bạn mà", ấy nhỉ...
Mình nhớ lần đầu tiên bạn chỉ cho mình ngắm những ánh nắng chiều trên sông. Rồi bạn bảo cuộc sống ngắn ngủi, vì vậy thích cái gì phải cố gắng làm ngay thôi.. Đừng ngần ngừ. Đừng do dự. Đừng sợ hãi. Mà cũng đừng e ngại xung quanh. Sao không sống vì những cảm xúc chỉ của riêng mình thôi nhỉ. Ừ, lúc ấy thì tớ chỉ cười im lặng. Nhưng về sau tớ học được từ cậu điều ấy. Phải lắng nghe trái tim mình. Và làm theo cảm xúc của mình.


Cậu có nghe Quang Dũng hát bao giờ không nhỉ (Ngoài Trần Thu Hà và Mỹ Linh mà cậu từng bảo cậu rất thích). Nghe này, lâu lắm mình mới lại nghe Quang Dũng hát một bài (dù đã cũ) tình cảm như vậy. ( mà có lẽ là lòng tớ cũng đang muốn nói...)

"Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn cuộc đời cho tôi một người
Người bước vào đời trong tim ta im vắng
Chiều bước vào đời cho tim ta chút nắng".

Cậu chỉ cho tớ biết sống sôi nổi hơn theo cách riêng của cậu. Ấy là khi cậu kể tớ nghe về những suy nghĩ và hành động của mình. Tớ biết, giấu đằng sau cái vẻ trầm tĩnh đến lạnh lùng ấy là những tình cảm sục sôi. Tớ thích cái cách cậu biểu hiện tình cảm của mình lắm. Và mong là tớ có thể làm như thế. Nhưng, (cậu cũng từng nói thế), tớ lại là người hay kìm nén cảm xúc của mình. Tớ e ngại quá nhiều thứ. Và phải suy nghĩ quá xa xôi... Biết sao được, tớ không thể ngông như cậu. Tớ chỉ hay ngồi nghĩ ngợi và mỉm cười. Nhưng tớ nhớ rằng mình đã từng rất thích ngồi im lặng mỉm cười bên cạnh cậu để nghe cậu nói...

"Rồi người cứ vô tình người đi
Rồi chiều cứ vô tình chiều qua
Rồi người cứ vô tình người xa
Rồi chiều cũng vô tình chiều quên "

Thấy giống cậu không... Như thế sẽ bị hờn trách đấy. Tớ cũng từng hờn trách... Giọng Quang Dũng tha thiết lắm. Lần đầu nghe bài này, tớ thấy buồn. Nhưng giờ thì... Càng nghe càng thấy hay. Nhưng nỗi buồn thì đã bay mất từ lúc nào.

"Giữ sao được người đi qua cuộc đời
Giữ sao được chiều đi qua mặt trời
Người cứ đi người mang theo bóng
Chiều cứ qua chiều mang theo nắng"

Bây giờ thì tớ chỉ còn thấy lòng mình muốn nói "cám ơn". Cám ơn vì cuộc sống và những người bạn cho tớ gặp cậu. Cảm ơn vì lúc ấy tớ đã đem cậu ra đùa để giờ hai đứa là bạn. Cảm ơn cả những câu chuyện nho nhỏ kèm theo lời khuyên mà cậu dành cho tớ. Và cũng phải nói rằng nhờ cậu mà tớ thấy tình yêu của mình bây giờ đẹp hơn rất nhiều. Bởi tớ biết, có những tình yêu đến từ những suy nghĩ lãng mạn của tuổi mộng mơ, cũng có những tình yêu đến từ sự đồng cảm, chân thành... Có những tình cảm rất mạnh, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc nào đó. Nhất định, đó không phải là tình yêu...

Tớ không giữ được cậu. Mà cũng chẳng muốn giữ cậu lại bên mình. Cậu cứ đi theo những gì cậu muốn, và làm những gì cậu nghĩ là cần làm... Còn tớ. Tớ sẽ ở lại và chờ tình yêu của mình. Khi gặp người ấy, nhất định tớ sẽ giữ người ấy bằng tất cả cảm xúc trong lòng. Khi yêu ai đó, tớ tự hứa với lòng sẽ không để người ta phải ra đi. Tớ sẽ giữ, chỉ cần người ấy còn yêu tớ.

"Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn một chiều cho tôi một người
Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu
Giữ sao người đừng đi?
Giữ sao chiều đừng qua?
Giữ sao người đừng xa?
Giữ sao chiều đừng quên? "

Sao giữ được gió, cậu nhỉ! Cao nguyên lúc nào tớ lên cũng thấy gió se se lạnh. Cậu làm tớ nhớ cao nguyên, rồi lại nhớ biển. Gió ở biển phóng khoáng thổi khắp nơi. Cũng bao la như thế, cuộc sống rộng lớn thế này, dù ở đâu, mà chẳng giữ được nhau (miễn là họ còn cần nhau...)

"Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều. Cám ơn một chiều cho tôi một người". Chỉ thế thôi là đủ với 2 đứa mình. Cậu nhỉ...

Tớ sẽ không buồn nhiều như trước đây nữa đâu. Tớ sẽ nghe lời cậu, học cách khám phá, tự tạo ra và tận hưởng niềm vui..

Cám ơn cuộc sống này với bao điều bất ngờ nữa, để tớ thôi day dứt "giữ sao người đừng đi..."



http://vnvista.com/forums/index.php?automo...entry&eid=40417


--------------------
Nhóm bạn bè:


dung_buong_tay

tamhonngoc_536

uchinhuong

MTTH

xuxusp2

Xem tất cả


--------------------

Sao không là mặt trời, gieo hạt nắng vô tư?


 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

Nguyệt Thu
post Jan 11 2007, 10:48 AM
Gửi vào: #5


Group Icon

Chuyên viên
***
Thành viên: 11,197
Nhập: 17-July 06
Bài viết: 65
Tiền mặt: 578
Thanked: 1
Cấp bậc: 6
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 11 Tháng 3
Đến từ: Huế
------
Xem blog
Bạn bè: 3 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Nguyễn Xuân Hoàng, hội viên Hội nhà văn TT Huế, Trưởng Ban biên tập Tạp chí Sông Hương vừa mới qua đời vào rạng sáng ngày 16/12/2006. Là một nhà văn trẻ, ngoài bút danh Xuân Hoàng ( cũng là tên thật của anh), Hoàng còn có các bút danh khác như Hoàng Bình Thi, Hoàng Minh Thi, Hạnh Lê...Trong dòng sáng tác của Hoàng, tôi yêu thích nhất là các tùy bút Hoàng viết về Huế, viết ở Huế...
Hôm nay, hưởng ứng Tacaza ở mảng chủ đề này, tôi xin lần lượt post trích gửi lên đây một số bài tùy bút mà Xuân Hoàng đã in trong tập tùy bút " Hương mùa thu" xuất bản năm 2001, như một lời tiếc thương, một lời tiễn biệt và cũng để giới thiệu cho bạn đọc của vnvista những tâm tình của một người con tài hoa của xứ Huế quê tôi đã vội rời cuộc chơi trần thế, làm một chuyến đi về miền miên viễn!

Bài viết đã được chỉnh sửa bởi Nguyệt Thu: Jan 11 2007, 10:49 AM


--------------------
Nhóm bạn bè:


babiimeo

SDD

ngaykhongmua

Xem tất cả


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

Nguyệt Thu
post Jan 11 2007, 10:51 AM
Gửi vào: #6


Group Icon

Chuyên viên
***
Thành viên: 11,197
Nhập: 17-July 06
Bài viết: 65
Tiền mặt: 578
Thanked: 1
Cấp bậc: 6
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 11 Tháng 3
Đến từ: Huế
------
Xem blog
Bạn bè: 3 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Tiếng chuông Thiên Mụ


Sống thẳng một mạch mười năm có lẻ ở Huế, nhiều đêm mất ngủ, tôi nằm nghe tiếng chuông Thiên Mụ tựa như lời nói thầm âm hao mà lòng thổn thức nhớ quê.

Một năm 365 đêm, đêm nào cũng thế, cứ vào giờ tí, sư trụ trì chùa Thiên Mụ lại cho thỉnh chuông. Mùa xuân, tiếng chuông nghe trong vắt như hơi gió heo may đi qua kẽ lá, làm bồi hồi đất trời, đâu đó những mầm sống cựa mình để đất nở hoa, cho hoàng mai nở vàng suốt một dãy phố chợ. Kể từ tiết lập hạ, tiếng chuông nghe thảnh thơi hơn, có nắng gió và sự trầm tĩnh của lòng người thỉnh chuông. Tiếng chuông như có bóng mát che chở mỗi đời người. Nhưng từ trong sâu thẳm vẫn sừng sững một nỗi cô đơn nhân từ của trời cao, và tiếng chuông lúc này nghe như đại ngã bao dung.


Vào giác thu, trời Huế tím cho đến tận nửa đêm, đường phố nhiều lá rụng, tiếng chuông Thiên Mụ vì thế cũng đã vàng xao xác. Cây cối rũ lá thanh thoát và tiếng chuông đi qua xương cây nghe mơ hồ như một hơi thở nhẹ, say say nắng. Đó cũng là thời khắc bịn rịn, chia lìa của các tình nhân, họ ngậm ngùi trở về để mặc vai áo cho sương thu ướt đẫm. Tiết lập đông có tiếng chim sếu kêu khan ngoài sông lạnh, Huế rét mướt vô kể. Tiếng chuông Thiên Mụ nghe như buồn hơn bao giờ hết, để người xa quê lòng nao nao nhớ một bếp lửa hồng.

Chỉ một tiếng chuông nhưng chao ôi đã đong bao buồn vui, khắc khoải của một đời người. Rằng nương theo tiếng chuông này, ta sẽ gặp ngày hội ngộ của bốn mùa.


Với những người am hiểu Huế, sở dĩ tiếng chuông chùa Thiên Mụ hay và vang xa nhất, không phải chỉ vì nhờ cấu trúc tinh xảo và chất đồng tinh luyện mà còn vì chuông được thỉnh bằng dùi gỗ mít nài xứ núi, tuổi trên một trăm, thớ gỗ đã chuyển cả từ vàng nghệ sang đỏ sẫm với vân hình cánh nhạn. Gỗ mít nài xứ núi khắc với đồng như thủy với hỏa. Sự tương khắc để mà sinh sôi cho tiếng chuông kỳ diệu, nghe một đời mà không thấu trọn.


Còn với người Huế xa quê, tiếng chuông Thiên Mụ là nỗi nhớ dai dẳng như mưa dầm, buốt rức, suốt một đời ám ảnh những bước chân ai phiêu bạt mưu sinh.

( Trích Hương Mùa Thu - Tùy bút Nguyễn Xuân Hoàng)

Bài viết đã được chỉnh sửa bởi Nguyệt Thu: Jan 11 2007, 10:52 AM


--------------------
Nhóm bạn bè:


babiimeo

SDD

ngaykhongmua

Xem tất cả


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

Nguyệt Thu
post Jan 11 2007, 10:54 AM
Gửi vào: #7


Group Icon

Chuyên viên
***
Thành viên: 11,197
Nhập: 17-July 06
Bài viết: 65
Tiền mặt: 578
Thanked: 1
Cấp bậc: 6
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 11 Tháng 3
Đến từ: Huế
------
Xem blog
Bạn bè: 3 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Cây phượng bên chân cầu Trường Tiền


Mỗi năm một lần vào mùa hè, cây Phượng bên chân cầu Trường Tiền nở hoa rực rỡ. Sắc hoa đỏ pha hồng vào giác chiều tím bầm như xác pháo. Màu hoa như chạm nổi vào bầu trời bềnh bồng mây trắng đuôi chồn. Ấy là cái màu hoa đỏ khát khao, cuồng nhiệt của một thời áo trắng không thể nào quên. Con trai, con gái Huế phải lòng nhau, hay tìm đến gốc cây Phượng này như một địa chỉ của Vườn Thúy. Vật để gieo cầu tin yêu là những cánh hoa Phượng đỏ. Hoa rút ra từ tơ lòng nên có màu sắc riêng, phập phồng như nhịp đập của trái tim. Uống nước dòng Hương và được sưởi ấm bởi những bàn tay tình nhân, mỗi năm cây Phượng một vậm vạp ra. Gốc đã to hơn một vòng tay của đàn ông, xù xì những thớ gỗ bọc thành múi gân guốc. Thân cây đen mốc những rêu xanh nhung mịn. Ở phần sát với mặt đất lát đá hộc, một chiếc đinh to không hiểu ai đó đã đóng ngập vào thân cây. Nhưng Phượng vẫn lớn, vẫn xanh và đợi con ve sầu kêu là nở bùng hoa đỏ. Gieo từ trời cao xuống những lúm hoa như những chiếc lúm đồng tiền mời gọi một nụ hôn nồng thắm. Nhưng đâu chỉ có con trai con gái lấy cây Phượng làm nơi hẹn hò. Thỉnh thoảng, cây Phượng lại mở vòng tay đón một đôi chim Vành Khuyên lạc rừng về đây âu yếm.


Nhiều năm sống, cây phượng đã trở thành một phần không thể thiếu được của thành phố Huế. Để lịch sử thành phố tiếp tục với những giả định: nếu như không có sông Hương, nếu như không có cầu Trường Tiền, và nếu như không có cây Phượng đỏ bên chân cầu...thì thành phố Huế sẽ thế nào? Huế sẽ nghèo đi biết mấy. Mà đúng là như vậy. Với người yêu nghệ thuật nhiếp ảnh, chỉ có một góc ưu việt nhất để bắt cái thần của cầu Trường Tiền là đứng ở đường Nguyễn Đình Chiểu sau lưng Đài Phát thanh-Truyền hình TT Huế, lấy cây Phượng làm tiền cảnh và lia máy ôm gần trọn thân cầu.


Gần một chục năm nay năm nào cũng vậy, cứ đến mùa hoa Phượng nở, tôi lại tha thẩn ra chân cầu Trường Tiền chong mắt đếm những cành Phượng đỏ. Vẫn là mười ba cành. Cũng gần mười năm rồi cây Phượng không ra thêm một cành nào. Chỉ có hoa là nhất thủy nhất chung, mỗi năm một lần đỏ trời đỏ đất, đỏ vai con trai con gái mỗi dịp hè về. Không hiểu là có nên xếp cây Phượng này vào loại " di tích sống" hay không? Chứ mỗi năm Phượng cũng đã tiếp ngót nghét chục ngàn lượt khách trong và ngoài tỉnh. Có người đi qua lần đầu chỉ thấy cây Phương hay hay. Đứng một mình mà làm cả mùa hè. Còn với cư dân Huế, cây Phượng là thước đo niềm vui, nỗi buồn, những kỷ niệm chưa bao giờ phai nhạt. Trên lớp vỏ dày xù xì thời gian vẫn còn đọng mãi những dấu khắc vụng dại. Dấu khắc có khi là một cái tên người trọn vẹn. Có khi chỉ là hai chữ cái xoắn vào nhau trong một ô van trong ngần tuổi học trò. Vỗ nhẹ bàn tay vào thân cây, nghe như đâu đó dưới mặt sông có tiếng cười âm vang. Rồi một tà áo tím bạch như áo lụa Hà Đông của Nguyên Sa đi qua cội lòng như một giấc mơ đã nhòa hương sắc.


Năm nay mùa hoa Phượng nở, tôi lại tha thẩn ra chân cầu Trường Tiền ngắm cây Phượng đỏ. Và đếm số cành trên cây: một, hai, ba, bốn, năm...vẫn là mười ba cành. Sao lại là mười ba? Tôi tự hỏi mà lòng không thể nào trả lời được. Nhưng kìa, từ một nách cành phía lòng sông Hương, một chồi Phượng nhỏ như ngón tay út người lớn đang nhu nhú mọc. Giữa một bầy hoa đỏ, chiếc chồi xanh mạnh mẽ và lạc loài đâm vào kỷ niệm xưa.

( Trích Hương Mùa Thu - Tùy bút Nguyễn Xuân Hoàng)


--------------------
Nhóm bạn bè:


babiimeo

SDD

ngaykhongmua

Xem tất cả


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

doan huong
post Jan 13 2007, 01:41 PM
Gửi vào: #8


Group Icon

Noproblem
**********
Thành viên: 1,908
Nhập: 11-April 06
Bài viết: 2,706
Tiền mặt: 21,460,040
Thanked: 40
Cấp bậc: 41
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 20 Tháng 10 - 1985
Đến từ: Thái Bình -- Tp.HCM
------
Xem blog
Bạn bè: 149 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





LẮNG NGHE LỜI PHỐ KỂ

1. Trời tạnh mưa, để lại trên đường những vũng nước. Cái nóng oi bức của mùa hè dường như cũng được dịu vợi hơn sau cơn mưa.

Bên lề đường, 2 cô gái đang đi bộ. Cả hai cô cùng có khuôn mặt đẹp, bộ váy ngắn càng tôn thêm đôi chân thon dài, dáng đi uyển chuyển. Ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn "Đẹp quá!".

Một thằng bé từ đâu phóng xe đạp vọt qua. Nước bắn lên tung toé! - " M. cái thằng mất dạy kia, mày đi đứng như thế hả?".

Một bà lão ăn xin lại gần 2 cô gái. -"Đi đi, không có gì mà cho đâu! Bực cả mình!" ...

2. Trên một con phố. Nhà bên đường. Tiếng kèn réo rắt. Người người ra vào lặng lẽ. Một sự im lặng tang thương. Ai cũng xót xa cho người vừa nhắm mắt.

Tiếng cười đùa ríu rít như chim non, khuôn mặt rạng rỡ tươi như hoa. Một tốp nữ sinh đi qua. Dường như không một ai để ý rằng mình đang đi qua cái đám ma.

Cùng một thời gian, không gian, địa điểm, mà dường như là cả một sự cách biệt của hai thế giới!

3. Gìơ tan tầm đường Chùa Bộc, người và xe đông như nêm, kin kít khói và bụi...Ai cũng hối hả, chỉ sợ chậm một chút là sẽ bị tắc đường. Ria đường, một bé gái yếu ớt, xanh xao chống hai chiếc nạng, đôi bàn chân co quắp, teo tóp. "Cô ơi cho con đi nhờ xe một đoạn!", "Chú ơi làm ơn cho con đi nhờ một đoạn!"... Không một ai để ý! Tiếng nói yếu ớt như tan ra trong cái ồn ã của người, xe, khói, bụi...

Một nữ sinh trong tà áo dài trắng chợt dừng xe đạp lại: "Em ơi, lên đây chị đèo!", bé gái mừng cuống, líu ríu lên xe ngồi một cách khó khăn. Hàng ngày em phải lê khắp các quán xá, các ngả đường để ăn xin, tiền kiếm được về đưa cho bố, một ông bố nát rượu! Đến cuối đường Phạm Ngọc Thạch, cô gái dừng xe cho bé xuống, lại lấy trong túi ra một ít tiền đưa cho bé. -"Mai em chờ chị ở đoạn đó, chị đèo, ngày nào chị cũng đi học về đường này!". Cô bé cứ đứng đó nhìn theo, chợt nhận ra rằng "Cuộc sống này vẫn còn có người có tấm lòng trắc ẩn!"

4. Ruỳnh!
"Vẫn còn động đậy đấy!"

"Nằm im rồi!"...

Mọi người xúm đen lại, những ngón tay chỉ trỏ... Những tiếng bàn tán xì xào...Ở giữa đám đông, hai cái xe máy nằm chỏng chơ, dúm dó. Người bị nạn nằm bất động! Nhưng không thấy một ai trong cái đám đông đó có ý định tách ra để đưa người bị nạn vào viện. Mãi cho đến khi có bóng dáng cảnh sát giao thông ở đó, đám đông mới dần giải tán!
...
Theo blog Một mình đi dưới mưa


--------------------
Nhóm bạn bè:


thanhquoc

hoangtubuon_1682

nguyenquocbao

vuongnv

hong_ngoc123

Xem tất cả


--------------------
user posted image

user posted image
Hãy Click vào đây để tham gia
Lương Sơn Quần Hội

user posted image

"·´`·.(*·.¸(`·.¸ Núi Lương Sơn anh hùng múa kiếm ¸.·´)¸.·*).·´`·"
"·´`·.(*·.¸(`·.¸ Bến Thuỷ Bạc hào kiệt mài đao ¸.·´)¸.·*).·´`·"


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

doan huong
post Jan 13 2007, 03:26 PM
Gửi vào: #9


Group Icon

Noproblem
**********
Thành viên: 1,908
Nhập: 11-April 06
Bài viết: 2,706
Tiền mặt: 21,460,040
Thanked: 40
Cấp bậc: 41
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 20 Tháng 10 - 1985
Đến từ: Thái Bình -- Tp.HCM
------
Xem blog
Bạn bè: 149 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





CÂY CƠM NGUỘI

Mang một cái tên xấu xí, cây cơm nguội chẳng có hương thơm, cành cũng không thẳng và lá không to... nhưng nó là sức bền, là sự kiên tâm, bất chấp đổi thay thời tiết...Nhưng cây cơm nguội có vẻ riêng mà không cây nào sánh được.

Hà Nội có những đường cây khá đẹp. Nó là niềm yêu của ai đang ở Hà Nội, là nỗi nhớ của người đi xa, cũng là mong chờ của ai chưa đến.

Phố Trần Hưng Đạo có rặng sấu sum suê, tán tròn, xanh quanh năm. Phố Lò Đúc có hàng sao đen cao vút, thân thẳng tắp, đầy bóng mát. Đường Thanh Niên có phượng đỏ rực trời hè, nay còn thêm hoa ban tím. Phố Hàng Dầu có hoa sữa, nay còn thêm dâu da xoan. Đặc biệt phố Lý Thường Kiệt và quãng cửa Uỷ ban Nhân dân thành phố Hà Nội, phố Đinh Tiên Hoàng, có hàng cây cơm nguội. Cái tên xấu xí, nhưng nó có vẻ riêng, không cây nào sánh được. Nó còn có tên nữa là sếu. Hình như chỉ Hà Nội mới có nhiều cây này. Bóng mát lăn tăn, mùa hè xanh ngát. Mùa đông rụng hết lá, cành trơ ra từ to đến nhỏ trong sương mờ, trong mây bạc nhìn cành khẳng khiu mà tưởng ta đang đi trong tranh thuỷ mặc.

Cây cơm nguội rụng lá trước mọi loại cây. Tháng mười, khi hoa sữa toả hương trong đêm thì lá cơm nguội vàng au, bay đầy mặt đất. Thu đã đến hẳn rồi Hà Nội ạ.

Nhưng nó cũng lại hồi sinh cùng mùa xuân sớm nhất... Ngay từ tháng chạp, khi những cây bàng còn thả những tờ thư đỏ cho mặt đường, thì từ những cành tưởng đã chết khô, chết héo kia bật ra những cái chấm màu đồng điếu; màu tím hồng, rồi chẳng bao lâu thành màu xanh lá mạ, xanh non như màu nõn chuối, tắm trong mưa xuân sớm, nắng xuân sớm. Lá ấy trông ngon như màu cốm, hấp dẫn trẻ thơ ngắt quả chơi, hấp dẫn cả những ai yêu nhau phải hò hẹn tìm nhau.

Cây cơm nguội sống hàng trăm năm, có khi còn dài hơn một đời người. Cây cơm nguội mọc thành hàng, cho phố thêm thơ mộng. Trong bóng hàng cây ấy, ai là người có những kỷ niệm vui buồn của đời mình với một gốc cụ thể nào? Có thể đó là buổi không thuộc bài, hôm đi bắt ve sầu, lúc đánh mất hòn bi ve, hôm đi tiễn đưa người bạn, cái buổi lần đầu tiên cầm tay ai, hồi hộp không nói nên lời. Cũng có thể đó là chỗ hai người chia tay vĩnh biệt, hoặc cắt đứt mọi ràng buộc một đời...

Cây cơm nguội hẳn biết chia sẻ nỗi niềm, tình cảm ấy. Vì thế mà nó cứ thì thầm lao xao, mà rung rinh sáng lên trong nắng ấm, trong mưa phùn, trong dòng đời của bao cây khác, hoa rực rỡ hoặc thơm ngát hoặc thơm nồng... Cây cơm nguội khiêm tốn vì hoa không thơm, cành không thẳng, lá không to... nhưng nó là sức bền, là sự kiên tâm, bất chấp đổi thay thời tiết...

Tuy vậy, cũng có những cây cơm nguội quá già nua, bị sâu ăn ruỗng, phải nhường chỗ cho cây non, có khi là khác loài. Nhưng nó im lặng, vui lòng./.
Băng Sơn


--------------------
Nhóm bạn bè:


thanhquoc

hoangtubuon_1682

nguyenquocbao

vuongnv

hong_ngoc123

Xem tất cả


--------------------
user posted image

user posted image
Hãy Click vào đây để tham gia
Lương Sơn Quần Hội

user posted image

"·´`·.(*·.¸(`·.¸ Núi Lương Sơn anh hùng múa kiếm ¸.·´)¸.·*).·´`·"
"·´`·.(*·.¸(`·.¸ Bến Thuỷ Bạc hào kiệt mài đao ¸.·´)¸.·*).·´`·"


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

doan huong
post Jan 13 2007, 03:40 PM
Gửi vào: #10


Group Icon

Noproblem
**********
Thành viên: 1,908
Nhập: 11-April 06
Bài viết: 2,706
Tiền mặt: 21,460,040
Thanked: 40
Cấp bậc: 41
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 20 Tháng 10 - 1985
Đến từ: Thái Bình -- Tp.HCM
------
Xem blog
Bạn bè: 149 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





NHỮNG THẰNG BẠN ...

Từ khi hiểu thế nào là bạn, tự nhiên tui đâm ra … khó tính! Thật. Nhiều người, dù quen với nhau đã lâu, ai hỏi đó là quan hệ gì, phán cho một câu "Người quen, từng học chung cấp 2" hay đại loại vậy! Nói mà không sợ người ta buồn, vì biết sự thực là sự thực.

Một thằng, học chung từ lớp 7 tới hết 12, lên Đại học hắn học Kinh Tế, tui học Bách Khoa, lâu lâu gặp nhau tán dóc. Rồi tốt nghiệp ra trường đi làm, mỗi thằng một con đường, có khi 3-4 tháng gặp nhau nói một câu chào, câu sau chửi bới móc họng nhau. Thế mà vui, mà thương hắn! Hắn hơn tui một tuổi, ba mẹ hắn ly dị khi hắn lớp 7, ảnh hưởng nên hắn lưu ban, thế là học chung! Hắn không hiền, cộc tính và lỳ. Hắn ở với bố và dì sau, nhiều bữa tới nhà kiếm, nhìn là biết mới có chiến tranh. Lại lọt tọt qua nhà mẹ hắn, y như rằng hắn ngồi đó, mặt lạnh tanh, không vui không buồn. Kéo nhau đi cà phê, bi da mà chẳng bao giờ hỏi han gì hắn, cũng chẳng bao giờ an ủi hay phán xét. Ừ, thương hắn, chấp nhận cái tính khí nông nổi của hắn và tin rằng thế là đủ. Có lẽ tui chẳng bao giờ hiểu rõ hắn, vì mình đâu có hoàn cảnh giống như thế, làm sao hiểu hết được! Mà tui cũng thương má hắn. Nhiều bữa ở nhà hắn ăn bữa cơm đạm bạc, thấy sao đăng đắng trong lòng...

Hai thằng tính khá hợp nhau, chơi thể thao cũng khá như nhau nên hay cùng nhau làm nhiều trò… kinh dị. Nhớ lớp 10, gần suốt năm học chiều nào 2 thằng cũng đi bơi. Từ nhà trong Chợ Lớn, lọc cọc đạp xe tuốt hồ bơi Lao Động, suất 2h trưa bữa nào cũng như bữa nào. Rồi còn bida, bóng bàn, học võ, nhiều nhiều lắm! Nhớ năm 11, năm cuối cùng còn cho đốt pháo (ngoài đường, nhà trường thì không cho), tui chơi bạo nhét một dây vô balô, lơn tơn vào lớp, mặt tỉnh rụi thế mà cô chủ nhiệm vẫn biết, thế là toi một dây. Không dè hắn có, thằng lầm lì thế mà khá, móc lên bảng rùi ...ầm… ầm… đùng... đùng..., cả lớp khói ngùn ngụt, mùi khét lẹt, bà con chạy hết ra ngoài. Thầy hiệu trưởng xuống, hò hét truy thủ phạm. Mà lớp tui đoàn kết lắm, ai cũng tỉnh queo "Dạ em hông biết, em mới đi toilet vào", "Em dưới căn tin lên"... Nhìn cái bảng lổ chổ, tường nám đen hết cả hồn. Vậy mà có kỷ niệm bạn bè...

Còn nữa, cái này khiến cho tui thương hắn thật sự. Có cô bạn trong lớp, dễ thương và rất cá tính. Cả hai thằng điều chơi thân với nàng. Rùi chuyện gì đến cũng đến, hắn phán cho một câu "Bạn là bạn, tình yêu là tình yêu. Không có chuyện nhường nhịn ở đây!". Nghe rất gấu ( hic... hic...) nhưng đó chính là bạn tui, con người thẳng thắn và không khoan nhượng. Thương hắn điểm đó! Hehe, nhưng mà đáng tiếc, nàng thương tui. Nhưng ba đứa vẫn chơi thân với nhau, học hành cùng nhau, thỉnh thoảng hắn còn chở nàng... đi chơi dùm tui nếu tui bận! Tin hắn, tin ở cái sự thẳng thắn của hắn! Rồi sau hắn cũng có người yêu, trên ĐH. Mừng lắm! Lại nghe hắn nói cuối năm sau đám cưới, vui thật tình. Nhưng buồn cho mình... hic...hic...

Một tên khác, bạn ĐH. Hắn người Ninh Thuận, hơn tui 2 tuổi. Tài, có chí nhưng tiếc là tinh thần hắn không vững, hay ngả nghiêng thay đổi lập trường! Nhiều khi nghe hắn nói, tức không kiềm chế được, chửi loạn xạ dù biết hắn vẫn như thế. Nói thì hắn nghe, nghe xong hắn...quên. Bực không thể tả, nhưng lỡ thương hắn, nên phải theo hắn! Nhà nghèo, từ nhỏ phải bươn chải, lớn lên một thân một mình vào Sài Gòn đi học, làm thêm. Mơ ước của hắn cũng nhỏ thôi, có chỗ làm, mua cái nhà con con rồi kiếm vợ. Sao mà giản dị thế nhỉ? Nhưng nghề thì hắn khá, không phải nói, còn tình cảm của hắn thì..chuối vô cùng. Nghe hắn tỉ tê chuyện tình củm, thường người ta phê, còn tui thì bực. Nhưng không bực không được! Trong quan niệm của tui, tình cảm thì phải dứt khoát. Còn hắn, hắn thương người ta mà sợ. Hắn sợ hắn nghèo nên làm khổ người ta, dù sao người ta cũng là con út, nhà khá giả... Nghe tức không chịu được! Có bữa khùng, đưa luôn cho hắn 20 ngàn, hắn hỏi làm gì, kêu hắn ra chợ mua cọng dây hay cái dao Thái Lan về tự xử đi, nói hoài nghe bực quá. "Người ta đã thương mày, đã chủ động đến với mày, lo lắng chăm sóc cho mày mà còn đòi hỏi! Ai mà chả biết mày nghèo, có cần mày phải lải nhải miết bên tai tao không? Về nhà đóng cửa lên giường suy ngẫm đi!".

Nhưng cũng do tính đó mà hắn là người tình cảm. Nhớ hồi tui gặp chuyện không may, lúc đang làm luận văn nữa chứ, hắn dọn đồ qua ở chung với tui. Ngày tui đi làm, chiều về hai thằng ra cà phê, vừa bàn đề tài vừa nhảm. Vậy mà mọi chuyện cũng qua... Mỗi khi thấy buồn, lôi chai rượu ra "làm mày!", thế là không cần biết đang làm gì, tập trung tới đâu, hắn cũng chìu tui, nốc bò lăn bò càng mới chịu nghỉ. Trời nhớ cái lúc đó, nghĩ còn hãi hùng! Phòng tui như cái bãi rác. Chai rượu uống hết vứt đầy gầm gường, tàn thuốc thì vươn vãi, chổ nào cũng có. Rác, giấy nháp thì từng bọc nylon lớn đầy lối đi trong phòng. Mẹ tui lên (phòng trên sân thượng), mới mở cửa ra nhìn, hoảng quá đóng cửa đi xuống luôn!

Bây giờ nhớ lại những kỷ niệm đó, bỗng nhiên biết là mình có bạn! Và mình cũng là một thằng bạn. Đôi khi quá thẳng mà bạn buồn, nhưng tin tụi nó sẽ hiểu mình. Và nhất là đã là bạn, thì đến chết cũng là bạn. Cái câu này của Ngọc, thằng tình cảm ở trên. Chời, sao tao nhớ tụi bây quá, Ngọc ơi, Trung ơi...
Sưu tầm ^^


--------------------
Nhóm bạn bè:


thanhquoc

hoangtubuon_1682

nguyenquocbao

vuongnv

hong_ngoc123

Xem tất cả


--------------------
user posted image

user posted image
Hãy Click vào đây để tham gia
Lương Sơn Quần Hội

user posted image

"·´`·.(*·.¸(`·.¸ Núi Lương Sơn anh hùng múa kiếm ¸.·´)¸.·*).·´`·"
"·´`·.(*·.¸(`·.¸ Bến Thuỷ Bạc hào kiệt mài đao ¸.·´)¸.·*).·´`·"


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

doan huong
post Jan 13 2007, 03:53 PM
Gửi vào: #11


Group Icon

Noproblem
**********
Thành viên: 1,908
Nhập: 11-April 06
Bài viết: 2,706
Tiền mặt: 21,460,040
Thanked: 40
Cấp bậc: 41
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 20 Tháng 10 - 1985
Đến từ: Thái Bình -- Tp.HCM
------
Xem blog
Bạn bè: 149 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





BẠN

Bạn tôi, cái thằng nhóc đang tập tành làm người lớn và luôn miệng dạy đời. Từ cái ngày đầu tiên bước chân vào lớp, tôi và nó đã cãi nhau chí choé. Thằng nhóc duy nhất trong lớp cứ cú lên đầu tôi mỗi lần lên bảng. Tức lắm... tôi làm mai cho nó với con bạn ảo tưởng... Cái trạm trung chuyển là tôi dần dần trở thành người để nó tâm sự. Và chúng tôi thân nhau từ đấy.

Bạn bè thường nhìn tôi với cặp mắt ganh tị mỗi lần nó phóc lên ngồi với tôi. Măc cho bạn bè trêu, nó cứ cười hì hì và lại kể cho tôi nghe chiến tích ngày hôm qua của mình. Thời gian quen nó, tôi trở thành tự điển sống cho mọi mánh khoé của bọn con trai khi cưa cẩm. Mặc nhiên trong mắt bạn bè tôi là bạn gái của nó.

Lên lớp 10, nó gây ấn tượng với bố tôi sâu sắc. Ngày đầu tiên mặc áo dài, trong khi tôi đang lo sợ ánh nhìn của bọn bạn cũ thì mới 5h sáng nó đã réo tên tôi ngoài cửa. Hic, nó cười khanh khánh nhìn cái bộ dạng gà mắc tóc của tôi. Hỏi nó đến sớm chi vậy, nó bảo muốn là người nhìn thấy tôi mặc áo dài đầu tiên rùi phóng đi mất. Nó học khác trường tôi mà. Hôm đó về lần đầu tiên bố hỏi tên bạn của tôi. Và từ đó nó có đặc quyền gặp tôi bất cứ lúc nào.

Hôm tôi đau nặng phải vào viện, tôi đã cấu tay nó rớm máu vì đau. Lúc mổ xong tỉnh dậy, điều đầu tiên tôi làm là khóc mếu máo gọi tên nó. Dù mưa hay nắng nó đều chờ tôi trước cổng trường những ngày về sớm. Lại nghe nó láu táu kể chuyện hôm nay... Trời mùa đông, nó trở thành bố khi lúc nào cũng nhắc nhở tôi mang áo ấm. Lại đạp xe vòng vòng trên phố, rồi ghé về Sư phạm ăn ngô nướng. Nhớ cảm giác ấm áp khi nó đặt vào tay bắp ngô nóng bảo để trẻ con ăn cho mau lớn...

Rồi nó cũng có bạn gái, có những lúc bỏ tôi lang thang một mình. Cảm giác trống trải đến vô cùng mỗi lần gặp nhau, nó cứ mở miệng kể về người ta và cười hạnh phúc. Nhớ lúc nó nhéo mũi tôi bảo mèo con hay phụng phịu. Rồi cũng cười xoà và bày trò quậy phá... Lại dõi theo những chiến tích của nó với những cô bé...

Mẹ bảo đừng có làm phiền nhau nhiều thế, chúng mày lớn rồi. Nó chỉ cười. Cái nụ cười đáng yêu nhờ răng khểnh... Năm cuối cấp, nó ít gọi điện hơn nhưng vẫn dành cho tôi những thời gian rảnh. Đứa nào cũng hối hả học. Ngày biết kết quả tôi cười còn nó khóc... Chợt thấy lòng minh chùng xuống. Bố mẹ nó chia tay ngày nó rớt ĐH. Nó không cười nữa nhưng chẳng khóc. Cái khuôn mặt dễ thương ngày nào giờ chỉ toàn nỗi chua xót... Lại xách xe đi vòng vòng với nhau để nghe nướt mắt rơi mặn đắng. Nó khóc... giọt nướt mắt vỡ oà cho tuổi mười tám. Tôi làm điểm tựa để nó khóc... Tự quyết định sẽ học lại năm nữa... Bỏ ngoài tai những lời mắng của bạn bè, tôi biết nó còn quan trọng hơn tất cả. Nó - thằng bạn thân luôn làm chỗ dựa cho tôi, người khiến cho tôi luôn luôn mỉm cười - là người rất quan trọng với tôi. Tôi muốn nó bước tiếp với tôi chứ không thể gục ngã bởi tôi hiểu rằng sẽ chẳng người con trai nào có thể làm "ông bố " thứ hai của tôi thay nó được. Con yêu "bố " nhiều lắm, "bố" ơi!!!


--------------------
Nhóm bạn bè:


thanhquoc

hoangtubuon_1682

nguyenquocbao

vuongnv

hong_ngoc123

Xem tất cả


--------------------
user posted image

user posted image
Hãy Click vào đây để tham gia
Lương Sơn Quần Hội

user posted image

"·´`·.(*·.¸(`·.¸ Núi Lương Sơn anh hùng múa kiếm ¸.·´)¸.·*).·´`·"
"·´`·.(*·.¸(`·.¸ Bến Thuỷ Bạc hào kiệt mài đao ¸.·´)¸.·*).·´`·"


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

nguyenquocbao
post Jan 13 2007, 10:50 PM
Gửi vào: #12


Group Icon

Hot teacher
*******
Thành viên: 5,082
Nhập: 8-May 06
Bài viết: 521
Tiền mặt: 3,951
Thanked: 4
Cấp bậc: 21
------
Giới tính: Male
Sinh nhật: 6 Tháng 1
Đến từ: Ngoại Ô
------
Xem blog
Bạn bè: 54 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





TẾT CỦA MẸ TÔI

Chiều 29 Tết, mẹ tôi thường pha một thùng nước vôi, buộc ngọn chổi rơm gọn lại, rồi bảo tôi ra quét vào các gốc cây. Tôi rất ngạc nhiên. Mẹ tôi bảo: “Để sắm áo mới cho cây cối. Ngày Tết, mình mặc áo mới, thì cây cối nó cũng được mặc áo mới chứ!”. Thế là tôi ra vườn, lọ mọ quét nước vôi lên từng gốc cây. Cây bưởi. Cây dừa. Cây cau. Cây na. Cây mít...
Sáng mùng một, đúng là ngày đầu năm mới, nước vôi đã khô, cả khu vườn nhà tôi sáng rực lên, tưng bừng trong màu trắng đồng phục của cây cối. Bữa cỗ tân xuân, mẹ tôi cũng lại xẻ thức ăn ra, chia làm nhiều phần, phần nào cũng có đầy đủ các món, xôi, chè, thịt, miến, dưa hành, rồi bảo tôi mang ra cho gà lợn, chó mèo. Người ăn món gì thì những con vật nuôi trong nhà cũng được ăn những thứ ấy. Mẹ tôi bảo: “Mình có Tết, chúng nó cũng phải có Tết chứ!”.
Một tối, mẹ tôi bảo tôi mang đèn ra vườn hái trầu, nhớ vặn to ngọn đèn, để cây trầu nhận ra chủ, không phải kẻ trộm. Trước khi hái, phải nói: "Trẩu trẩu trầu trầu - Mày làm chúa tao - Tao làm chú mày - Tao không hái ngày - Thì tao hái đêm - Tỉnh dậy cho tao hái". Mẹ tôi bảo, ngày xưa, mẹ tôi hái trầu đêm, bà tôi cũng dặn thế. Không nói như vậy, dàn trầu sẽ lụi. Tôi chẳng biết đấy có phải là câu ca dao không, hay chỉ là câu vè mẹ chợt nghĩ ra để dạy tôi. Khi bà ngoại tôi mất, mẹ tôi xé chiếc khăn tang ra thành hàng trăm mảnh nhỏ: "Con hãy ra đeo tang cho cây cối đi, không cây nó héo lụi mất. Bà chết rồi. Con thấy cây cối nó có buồn không?". Thế là tôi ra vườn, lọ mọ đeo tang cho cây trầu, cây cau, cây na. Cả khu vườn nhà tôi trắng xoá màu tang. Trong con mắt tôi, cây cối, trâu bò, gà lợn, chó mèo cũng có niềm vui, nỗi buồn như những con người. Tình cảm ấy, tôi tiếp nhận được từ mẹ. Tiếp nhận rất tự nhiên và nói ra trong những bài thơ đầu đời của mình cũng rất tự nhiên. Lúc ấy, tôi hoàn toàn không biết đó là thủ pháp nhân hoá trong nghệ thuật. Mẹ tôi cũng không có ý định dạy tôi làm nghệ thuật. Vì bà cụ chưa từng được cắp sách đến lớp ngày nào.
Mãi đến sau này, tôi mới hiểu được mẹ tôi. Đó là khi các anh chị tôi có con. Mẹ tôi dặn: “Chúng mày phải dạy trẻ con yêu thiên nhiên, yêu cây cối và các con vật trong nhà. Một đứa trẻ bẻ ngọn cây non mới trồng, bắn chết con chim đang bay, hay ném gẫy chân con gà, con chó thì rồi sau này lớn lên, chúng nó cũng sẽ làm điều ác đối với con người...”.
Mấy chục năm qua rồi, những bài học đầu đời ấy của mẹ tôi đối với tôi vẫn còn rất thấm thía. Năm nay, bà mẹ tôi ngoài 80 tuổi, lưng đã còng gập, nhưng bà cụ vẫn ở quê với cây cối, vườn tược, lợn gà, sống bằng tiền trợ cấp của con cái, chủ yếu là của tôi và anh cả tôi. Các con đều có nhà cao cửa rộng ở thành phố cả. Nhưng mẹ tôi không ra ở phố. Bà cụ không chịu nổi sự ồn ào, phồn tạp của phố phưường. Cụ bảo: “Tao sinh ra ở đây, sống ở đây thì cũng chết ở đây thôi”. Mẹ tôi không ra phố, mà mấy anh em tôi cũng chẳng có ai về ở quê được, nên bà chị gái tôi phải trụ lại quê để chăm sóc bố mẹ già. Dù bận bịu công việc đến đâu, tháng nào tôi cũng về quê. Rồi Tết nào cũng về ăn Tết với bố mẹ. Có lần, chiều 29 Tết tôi về, cây cối trong khu vườn nhà tôi đã trắng xoá một màu đồng phục Tết như năm nảo năm nào. Tôi ngạc nhiên quá, vì nhà tôi không còn trẻ con nữa. Các cháu nội ngoại của bố mẹ tôi cũng đều đi học xa, rồi cũng theo nhau ra thành phố ở cả. Mẹ tôi cười: “Mẹ quét hôm qua đấy. Quét thế cho cái vườn nó ấm. Như các con vẫn còn bé tí, vẫn lăng xăng ríu rít ở nhà...”.
·
Nhà thơ Trần Đăng Khoa


--------------------
Nhóm bạn bè:


prince_ocean

kingkongvn

Queen

doan huong

linda_lananh_mckawin_88

Xem tất cả


--------------------
user posted image
Chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn chỉ là tình yêu.
Yêu là sống và còn sống là còn yêu !
"

Web : www.vnvista.com/nhanmuathutrolai


Cảnh cáo: (10%)X---- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

doan huong
post Feb 1 2007, 05:08 PM
Gửi vào: #13


Group Icon

Noproblem
**********
Thành viên: 1,908
Nhập: 11-April 06
Bài viết: 2,706
Tiền mặt: 21,460,040
Thanked: 40
Cấp bậc: 41
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 20 Tháng 10 - 1985
Đến từ: Thái Bình -- Tp.HCM
------
Xem blog
Bạn bè: 149 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Chuyện về một bữa sáng

Con hẻm đối diện một trường đại học, sáng nào cũng khá ồn ào. Trong hẻm người ta bán đồ ăn sáng, có đủ loại: cơm tấm, hủ tiếu, phở, xôi, bánh mì... Tùy nghề nghiệp, sở thích, túi tiền mà mỗi người có sự lựa chọn khác nhau...

Sáng nào tôi cũng thấy có hai sinh viên, chắc là bạn cùng phòng trọ, ra đầu hẻm mua bánh mì. Họ học trường đại học bên kia đường. Áo đồng phục, một tay xách cặp, tay kia cầm ổ bánh mì, họ cùng qua đường, khuất trong làn xe ngược xuôi tất bật.

"Bữa sáng là bữa của vua...". Tivi cũng tuyên truyền rằng mọi người nên ăn sáng để lấy sức lực cho một ngày làm việc, lao động, học tập vất vả. Tôi vốn quen dậy trễ, ăn sáng vội vàng, qua loa, cốt để xế trưa mắt không hoa, bụng không đói. Bữa sáng chỉ có thế, thành một thói quen, một nhu cầu hay đơn giản chỉ vì sợ không ăn sáng sẽ bị mẹ mắng.

Một sáng nọ tôi dậy sớm, thủng thẳng ra đầu hẻm mua bánh mì. Thành phố buổi sáng không khí còn thoáng mát, nắng chỉ mới khẽ chạm chân lên những tán lá, nhẹ nhàng như vỗ về ai.

Lại thấy hai sinh viên từ trong hẻm đi ra. Họ dừng lại bên xe bánh mì. Nhưng một cậu hơi lúng túng: "Cậu mua đi. Tớ không ăn đâu". Cậu kia ngạc nhiên: "Sao lại thế?". Rồi như chợt nhớ ra, cậu "à" lên một tiếng. Nhận thấy ổ bánh của mình, cậu nhanh nhẹn bẻ ra làm đôi và đưa một nửa cho bạn: "Chia đôi nhé! Hạt muối bé tí khi cần còn xẻ đôi được, huống chi ổ bánh to đùng này". Cậu nháy mắt, cười hồn nhiên.

Hai người, vẫn áo đồng phục, tay xách cặp, mỗi người cầm nửa ổ bánh, sánh vai nhau qua đường. Tôi bồi hồi trông theo. Nếu như lúc nãy cậu sinh viên kia không bẻ đôi ổ bánh mì cho bạn mà bỏ tiền mua thêm một ổ khác, có lẽ tôi đã không ngơ ngẩn đến vậy. Ánh mắt ấm áp, nụ cười gần gũi ấy đã gửi lại một điều gì đó khiến bữa sáng tưởng quen bỗng hóa lạ lùng, tôi như vừa khám phá một điều gì bấy lâu nay mình chưa từng nghĩ đến.

Cũng một bữa ăn sáng, có người chỉ no bụng, có kẻ lại ấm lòng.


--------------------
Nhóm bạn bè:


thanhquoc

hoangtubuon_1682

nguyenquocbao

vuongnv

hong_ngoc123

Xem tất cả


--------------------
user posted image

user posted image
Hãy Click vào đây để tham gia
Lương Sơn Quần Hội

user posted image

"·´`·.(*·.¸(`·.¸ Núi Lương Sơn anh hùng múa kiếm ¸.·´)¸.·*).·´`·"
"·´`·.(*·.¸(`·.¸ Bến Thuỷ Bạc hào kiệt mài đao ¸.·´)¸.·*).·´`·"


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

Pisces_vnvista
post Mar 9 2007, 11:09 AM
Gửi vào: #14


Group Icon

THIÊN TIỆP TINH
********
Thành viên: 12,869
Nhập: 6-August 06
Bài viết: 1,211
Tiền mặt: 1,024,035
Thanked: 40
Cấp bậc: 30
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 26 Tháng 2
Đến từ: LƯƠNG SƠN BẠC
------
Xem blog
Bạn bè: 35 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Thượng Đế
Có một cậu bé muốn gặp Thượng Đế. Cậu biết rằng phải đi cả một quãng đường rất dài mới có thể đến được nơi ở của Người, nên gói ghém mang theo bên mình những chiếc bánh Twinkie và cả sáu hộp nước trái cây, rồi bắt đầu cuộc hành trình.

Khi đi qua được khoảng ba dãy phố, cậu gặp một bà lão. Bà đang ngồi trong công viên, lặng nhìn đàn chim bồ câu đang ríu rít trước mặt. Cậu bé ngồi xuống cạnh bà và mở túi xách của mình ra. Cậu định uống một hộp nước trái cây, nhưng chợt để ý thấy bà lão có vẻ đói, nên không ngần ngại mời bà một chiếc bánh. Bà cầm lấy và mỉm cười với cậu. Nụ cười của bà tươi tắn đến nỗi cậu bé muốn trông thấy một lần nữa, thế nên cậu mời bà một hộp nước trái cây. Bà lại cười với cậu. Cậu bé cảm thấy rất vui sướng!

Cả buổi chiều, hai bà cháu cứ ngồi bên nhau, vừa ăn, vừa mỉm cười, nhưng không nói với nhau lời nào.

Khi trời bắt đầu sẩm tối, cậu bé cảm thấy mệt nên đứng dậy ra về. Đi được một lúc, cậu quay trở lại, chạy đến bên bà và ôm bà. Bà cười với cậu - một nụ cười đẹp nhất mà cậu từng được thấy.

Khi cậu bé bước vào nhà, mẹ cậu rất đỗi ngạc nhiên vì nét mặt tươi tắn hân hoan của cậu. Bà hỏi: "Hôm nay có chuyện gì mà trông con vui thế?"
Cậu trả lời: "Con đã ăn trưa với Thượng Đế mẹ à! Mẹ biết không, Người có nụ cười tuyệt nhất mà con từng thấy!"

Trong khi đó, bà lão cũng về tới nhà, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui.
Con trai bà lấy làm ngạc nhiên trước niềm hạnh phúc rạng ngời trên gương mặt bà: "Mẹ ơi, hôm nay có chuyện gì khiến mẹ vui đến thế?"
Bà hân hoan: "Mẹ ăn bánh Twinkie trong công viên với Thượng Đế. Con biết không, Người còn bé hơn là mẹ nghĩ cơ đấy!"

ST.


--------------------
Nhóm bạn bè:


PHONONG

thanhquoc

hong_ngoc123

babiimeo

doan huong

Xem tất cả


--------------------
I'm the dust in the wind...There was no sorrow there was no pain.


user posted image
Hãy Click vào đâyđể tham gia
Lương Sơn Quần Hội

user posted image

"·´`·.(*·.¸(`·.¸ Núi Lương Sơn anh hùng múa kiếm ¸.·´)¸.·*).·´`·"
"·´`·.(*·.¸(`·.¸ Bến Thuỷ Bạc hào kiệt mài đao ¸.·´)¸.·*).·´`·"


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

Thank you! Reply to this topicTopic OptionsStart new topic
 

Bản Rút Gọn Bây giờ là: 20th July 2025 - 01:41 AM
Home | Mạng xã hội | Blog | Thiệp điện tử | Tìm kiếm | Thành viên | Sổ lịch