Vào một ngày, bác nông dân nọ cuốc bộ vào thành phố để mua sắm vài vật dụng cho nông trại của mình. Bác đến tiệm tạp hóa mua một cái xô và một cái đe nặng bằng sắt. Ghé tiệm bán gà vịt, mua một cặp gà và một con ngỗng.
Bây giờ thì bác tỏ vẻ lúng túng không biết làm cách nào để mang những đồ vật này khi mà bác cuốc bộ. Thấy vậy, chủ tiệm liền mách nước:
- Có gì khó đâu! Ông cứ bỏ cái đe vào thùng xô và cầm nó ở tay phải của ông, cặp hai con gà vào hai bên nách và dùng tay trái xách hai con ngỗng, dễ ợt.
Bác nông dân vừa nói, vừa rảo bước đi:
- Cám ơn ông nhiều lắm.
Trên đường về, bác gặp một thiếu nữ trẻ đẹp, có thân hình nẩy lửa. Cô bảo bị lạc đường và hỏi thăm:
- Anh có thể chỉ đường em đến địa chỉ này được không?
Bác nông dân trả lời:
- Ồ, tôi cũng trên đường đến thăm em trai tôi ở đấy. Vậy chúng ta cùng đi tắt vào hẻm này cho nhanh.
Thiếu nữ hỏi:
- Có phải anh là nhân vật có củ cà rốt mà mấy chị từng giới thiệu không?
- Sao... cô... biết?
- Nhìn mặt là biết... bậy rồi.
- Đâu có.
- Với tinh thần... cà rốt như vậy lỡ khi vào hẻm này anh “quấy rối” em thì sao?
Bác nông dân liền đáp:
- Trời ơi, hai tay tôi đang xách cái xô và con ngỗng, còn cặp nách hai con gà nữa, thì làm sao tôi làm được việc đó chứ?
Thiếu nữ õng ẹo:
- Có gì khó đâu, anh bỏ con ngỗng xuống đất, lấy cái xô úp lên nó, lấy cái đe dằn lên cái xô và đưa hai con gà đây cho em cầm. st
--------------------
Nhóm bạn bè:
Xem tất cả
--------------------
Từ giã hoàng hôn trong mắt em, Tôi đi tìm những phố không đèn. Gió mùa thu sớm bao dư vị, Của chút hương thầm kia mới quen.
|