Một ngày đẹp trời nọ, trong lúc Thạch Sanh đang ngồi lai rai món sừng tê hầm thuốc bắc và mài rìu cho bén để chuẩn bị vào rừng thì có một đại gia đến mua gỗ. Người này họ Lý tên Thông là chủ của nhà hàng "GÌ CŨNG CÓ" rất nổi tiếng ở thị trấn. "GÌ CŨNG CÓ" nổi tiếng với các món thịt rừng mà Lý Thông đã dày công sưu tập được. Lý Thông lại là người thông minh, học hành đàng hoàng (Doctor trường DH Tokyo hẳn hoi nhé), ăn nói thì chừng mực và rất biết chiều ý khách nên việc buôn bán rất khấm khá.
Sau một hồi thương lượng mua 100 khối gỗ về làm củi, Lý Thông thấy tính tình Thạch Sanh cũng hiền lành, buôn bán cũng dễ chịu lại có tướng anh chị nên rất thích. Lý Thông đề nghị cùng Thạch Sanh kết nghĩa anh em để cùng làm ăn và có thể giúp đỡ nhau trong lúc tình hình kiểm soát lâm sản đang gắt gao.
- Anh nghĩ thế này - Lý Thông ướm lời bên nồi lẩu bốc khói nghi ngút - Anh và chú kết nghĩa anh em thì còn gì bằng. Chú đi rừng được bao nhiêu về anh bao hết, mà anh lại quen biết rộng, lỡ chú có gặp rắc rối với bên kiểm lâm thì anh lo cái một. Ở với anh, chú được ăn uống thoải mái, lại được mấy em tiếp viên xinh như mộng ấy vây quanh suốt ngày ấy chứ. Về với anh cho có bạn nhé.
Thạch Sanh nghe xong thì mở cờ trong bụng nên vội vàng đồng ý bởi cũng đã ngán cái cảnh “mình ta với gốc đa” như bấy lâu nay. Ngay ngày hôm sau, Thạch Sanh dọn về nhà Lý Thông để tiện việc giúp đỡ ông anh quản lý nhà hàng và cũng để có thêm thu nhập. Từ ngày có Thạch Sanh, nhà hàng "GÌ CŨNG CÓ" càng ăn nên làm ra vì các món thịt rừng truyền thống luôn được đáp ứng đủ chưa kể những món độc chiêu như lưỡi cọp hầm đá, móng tê giác xáo tre, nanh gấu xào lăn lộn, vòi voi nhồi óc khỉ nướng cũng có, chỉ cần khách đặt trước 48 giờ là Thạch Sanh cùng đàn em vào rừng để kiếm (đương nhiên là giá hơi cao, nhưng tầm cỡ NGUYỄN VIỆT TIẾN với BÙI TIẾN DŨNG thì tuần nào cũng có mặt ở đây)
Nhà hàng càng ăn nên làm ra thì Lý Thông càng bị nhiều người ganh ghét nên tìm cách hãm hại. Liên hiệp các quán thịt chó, do Ông Cụ Trẻ (thuộcdòng dõi của Ông Già) dẫn đầu, mua chuộc HLV (à quên, không phải HLV mà là các quan chức của địa phương) ép Lý Thông vào dân phòngvì không thể bắt Lý Thông đi nghĩa vụ quân sự do Lý Thông bị cận thị 7,5 đi-ốp bởi ngồi cày Võ Lâm Truyền Kỳ nhiều quá. Thị trấn nằm ngay cạnh cửa rừng, mà cạnh cửa rừng có một ngôi miếu hoang rất nguy hiểm vì đó là nơi thú dữ thường lui tới ăn những đồ cúng mà dân chúng bỏ lại. Một hôm, Lý Thông được phân công phải ra gác ngôi miếu hoang đó vào đúng Noel, sau rất nhiều lần tìm mọi cách tránh né bằng cách mua chuộc những người có trách nhiệm. Rất nhiều phụ nữ trẻ đẹp trong thị trấn đã mất tích khi phải gác tại ngôi miếu này (có thể do đường dây buôn bán phụ nữ đã vươn tới nơi hẻo lánh này rồi). Tuy biết là nguy hiểm nhưng không thể trốn tránh trách nhiệm mãi được, Lý Thông chợt nhớ Thạch Sanh là người quen đi rừng, trời còn không sợ chứ nói chi mấy con thú vớ vẩn đó nên bèn nhờ Thạch Sanh giúp. Thạch Sanh vui vẻ nhận lời vì thấy chẳng có vấn đề gì, chỉ là ngủ bụi một đêm thôi mà ngủ bụi thì quá quen rồi, đằng này lại không phải ngủ ngoài trời và có đồ nhắm sẵn nữa.
Đêm Noel lạnh lẽo đó, Thạch Sanh một tay vác theo ba két Heineken, một tay xách theo cái rìu rất nổi tiếng của mình ra cái miếu hoang. Trời không trăng không sao, sao sáng đầy trời, gió mát mơn man những giọt sương đêm đang đọng trên những chiếc lá cuối cùng còn sót lại trong mùa đông, Thạch Sach chơi liền tù tì một lúc mười chín chai thì bỗng nhiên ở đâu gió nổi lên cuồn cuộn, sương mù giăng kín khiến tầm nhìn xa giảm xuống còn khoảng 2m làm Thạch Sanh chẳng thấy gì cả. Đoán biết có việc chẳng lành vì trước khi đi Thạch Sanh đã coi kỹ dự báo thời tiết trên Yahoo, chàng liền vứt ngay con gà nướng đang cầm trên tay phải để chụp lấy chiếc rìu hiệu NONAME của mình, tay trái không rời chai ken đang uống dở, đưa lên thủ thế liền. Rất bất ngờ, từ trong bóng tối, một con rắn to khủng khiếp (cỡ Anacondas của Nam Mỹ) há miệng lao thẳng đến đớp chàng. Trong giây phút thập tử nhất sinh đó, chỉ một chiêu Lăng Ba Vi Bộ học lóm được từ chàng thư sinh Đoàn Dự trong bộ phim Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung, Thạch Sanh đã nhấc bổng thân hình bắn thẳng 5m lên trời. Mặc dù khá đau do u đầu vì trần miếu chỉ cao 4.5m nhưng khi thấy con mãng xà chuyển hướng phóng theo mình, Thạch Sanh vẫn bình tĩnh uống nốt chai Ken rồi nhanh tay chọi thẳng vỏ chai vô mỏ con mãng xà làm gãy lìa ba cái răng cửa của nó. Chỉ thêm một cú đảo người thường thấy (quý vị có thể thấy được khi nhìn bác Tiêu kiếm dắt bóng qua đối thủ), Thạch Sanh lách đến bên cạnh con mãng xà rồi tiện tay bửa một phát rìu chí mạng. Con mãng xà nằm quay đơ trên mặt đất dài chắc cỡ hai tám thước với cái đầu văng ra xa khoảng chín thước. Lúc đó mới thấy hết được sức mạnh của Thạch Sanh. Chỉ có thể là Thạch Sanh & Heineken. Ngay trong đêm Thạch Sanh mang xác con mãng xà về sau khi giải quyết nốt số Ken còn lại. Thế là sáng hôm sau nhà hàng "GÌ CŨNG CÓ" có một món có một không hai: mãng xà leo núi. Nghe đâu món mãng xà này được sách kỷ lục Guinness ghi nhận và sẽ chính thức công nhận vào năm sau.
Trong lúc nhậu nhẹt ăn mừng kỳ công của Thạch Sanh, giữa Lý Thông & Thạch Sanh xảy ra chuyện bất đồng vì ai cũng muốn được ghi tên vào sách Kỷ lục Ghi nét.
- Phải là tên tui - Thạch Sanh khẳng định - vì chính tui đã giết con mãng xà.
- Còn lâu - Lý Thông phủ nhận - phải là tên nhà hàng "GÌ CŨNG CÓ" vì đã kỳ công chế biến ra món "mãng xà leo núi" nhất là khi kích thước con mãng xà không phải là nhỏ nên việc nấu nướng cũng cực kỳ khó khăn vì phải tuân theo đầy đủ những tiêu chuẩn an toàn thực phẩm ISO 9002 phiên bản 2006. Còn chú giết con mãng xà thì có bố nào thấy được đâu mà làm chứng. Nói có sách, mách có chứng chứ lị.
Rượu vào lời ra, chẳng ai chịu nhường ai, mới đầu thì cãi nhau rồi đến chửi nhau, nghe đâu nếu không có Tổ Hoà giải của khu phố can thiệp thì Lý Thông đã thuê Tí sứt, một trùm đòi nợ nổi tiếng của MF, xử lý Thạch Sanh rồi... Tình cảm anh em sứt mẻ, ngay hôm sau Thạch Sanh dọn về gốc đa ngày trước rồi thuê thợ về xây một biệt thự 4 tầng, có hồ bơi, bằng tiền dành dụm được từ việc buôn bán thú rừng và bảo kê cho nhà hàng "GÌ CŨNG CÓ"
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã gần 1 năm ngày Thạch Sanh về chốn cũ. Trong một buổi sáng đẹp trời lên sân thượng tập luyện kỹ thuật cá nhân chuẩn bị cho World Cup sắp tới, Thạch Sanh thấy một con chim cực to bay ngang qua, trong chân đang cắp một cô gái. Mặc dù vẫn nhớ lần trước xém chút bị truy tố vì tội đã giết chết con mãng xà, một động vật quý hiếm trong sách đỏ nhưng bản lĩnh đàn ông trong chàng lại nổi lên mặc dù vẫn trung thành với Heineken. Thạch Sanh nhớ lại tuyệt chiêu chọi chai ken xử mãng xà năm trước, kết hợp với món ném đá giấu tay học được của NGUYỄN QUỐC TRƯỢNG và Quách Lê Thanh (không giấu thì sợ có đứa nào nhiều chuyện báo với chính quyền là chàng lại giết động vật quý hiếm thì có mà đi tù rục xương), chàng vớ một nắm chai KEN cả đầy lẫn rỗng chọi lên tứ tán. Con chim lạ thấy bị bắn phá dữ dội từ dưới đất thì hoảng quá, phải né tránh trối chết nên đâm sầm vào một cái khách sạn 18 tầng đang hoàn thiện ở thị trấn. Khách sạn này của Lý Thông mới đầu tư sau một thời gian nghiên cứu thị trường để đón khách du lịch đang đổ về thị trấn để du lịch sinh thái và thưởng thức những món ngon nổi tiếng của nhà hàng "GÌ CŨNG CÓ", trên giấy phép chỉ được xây 12 tầng vì lý do an ninh biên giới nhưng không hiểu Lý Thông chạy chọt thế nào mà lại được cấp giấy phép hoàn công những 18 tầng. Thấy con chim bị thương, Thạch Sanh bèn đuổi theo với hy vọng sẽ bắt được để bán cho mấy tay buôn lậu thú quý hiếm và cứu được cô em xinh đẹp kia. Con chim bay chệnh choạng một lúc rồi chui vào một hang núi, chân vẫn không rời cô gái (đúng là đánh chết cái nết không chừa, sắp chết đến nơi mà vẫn kiên quyết không rời gái). Thạch Sanh đánh dấu cái hang cẩn thận rồi quay về chuẩn bị dụng cụ định ngày mai sẽ vào hang để xử lý con chim tiếp.