New articles Năng lực quản lý: nhân tố thứ năm     ♥ Lựa chọn mục tiêu cuộc đời     ♥ 10 bí quyết cân bằng công việc và gia đình     ♥ Cô đơn trên mạng     ♥ Chứng khoán: Giấc mơ và ác mộng     ♥ Tám     ♥ Những tính năng của blog VnVista     ♥ Các mạng xã hội thống trị Google     ♥ Điều gì tạo nên một giám đốc công nghệ thông tin giỏi?     ♥ Cố gắng xóa bỏ những ấn tượng xấu     ♥ Cần một cách làm ăn mới     ♥ Tiếp thị hướng đến doanh nhân     ♥ Đưa cửa hàng thật lên chợ ảo     ♥ Bí quyết quản lý các nhân viên trẻ     ♥ Một số câu hỏi phỏng vấn “đặc biệt” của Microsoft     ♥ 4 bài học thành công trong kinh doanh     ♥ Tạo dựng hình ảnh một cô gái trẻ chuyên nghiệp     ♥ Góc “khác” của thế giới online đêm     ♥ Phong cách người Mỹ     ♥ Chỉ nghĩ đến tiền cũng làm người ta ích kỷ     
New blog entries Nhóm thực phẩm tăng nguy cơ cục máu đông      ♥ Hướng dẫn chọn giày bảo hộ nam an toàn      ♥ SHEET Cha      ♥ Đăng ký hóa đơn điện tử khởi tạo từ máy      ♥ Check giá thương hiệu giày bảo hộ tại Hà Nội      ♥ Mở công ty bảo hộ lao động tại Hải Phòng      ♥ Hạch toán thuế xnk thế nào?      ♥ Quan Trọng Của Độ Mịn Bột Màu Trong Gia Công Nhựa      ♥ dmca counter notice c      ♥ dmca counter notice c      ♥ dmca counter notice c      ♥ dmca counter notice c      ♥ dmca counter notice c      ♥ SHEET Tình      ♥ Cách Tính Thuế Hộ Kinh Doanh Nhỏ Lẻ 2025      ♥ SHEET Em đi qua đời tôi      ♥ Tất tần tật về dép phòng sạch      ♥ Điều kiện đậu visa Áo mới nhất      ♥ Bia Camel xuất khẩu giá tốt của A&B Vietnam      ♥ Quản lý hóa đơn đầu vào thế nào?      
 
Reply to this topicStart new topicStart Poll

Liệt Kê · [ Bình Thường ] · Tách Biệt+

Bình thường đã là một hạnh phúc!


catlee
post Jan 4 2008, 07:49 PM
Gửi vào: #1


Group Icon

^0^Cat^0^
**********
Thành viên: 17,580
Nhập: 19-October 06
Bài viết: 2,418
Tiền mặt: 0
Thanked: 48
Cấp bậc: 39
------
Giới tính: Male
Sinh nhật: 21 Tháng 8
------
Xem blog
Bạn bè: 28 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





11 giờ khuya.
Vậy là phạm giờ giới nghiêm mất 30 phút.

“Mẹ đã nói sao hả? Con gái đi giờ này mới về?”
“…..”
“Lớn rồi thì không còn coi lời cha mẹ ra gì nữa...”
“Mẹ à...”
“Con với cái, đủ lông đủ cánh..”
“Thôi, con sợ nghe lắm, mẹ tha cho con đi..”

Tôi lết những bước nặng nhọc về phòng,
trốn chạy bài thuyết giáo lẫn trách móc quen thuộc.
Hai mươi mấy tuổi mà vẫn như trẻ vị thành niên
trong mắt mẹ.

Quán café dập nhạc inh ỏi dường như vẫn không đủ át tiếng anh càu nhàu
chuyện tôi không nghe điện thoại anh gọi tối hôm trước.
đôi khi chợt thèm có một người yêu trầm lặng ít lời làm sao.

“Anh cứ nghĩ em gặp chuyện gì đó... thật là...”
“Anh đừng nói nữa, anh không mệt sao?”
“Em phải biết là anh lo cho em..”
“Tai và óc em sắp nổ rồi đây. Em không muốn nghe nữa.”

Ánh mắt anh nhìn tôi khổ sở,
cái vẻ bức bối như vòi nước đang phun bỗng dưng bị bịt lại.
Nhạc vẫn dập xập xình những bài rẻ tiền vô nghĩa
đầu tôi cứ như bị ai đó đóng đinh.
Tôi gọi người phục vụ.

“Anh có khu vực nào hòan toàn im lặng không?”
….

Một sáng thức dậy, xung quanh bình yên lạ kỳ.
chưa bao giờ tôi thấy dễ chịu đến vậy…

8g15. Tôi trễ làm mất rồi.

Sao đồng hồ không reo?


“Sao mẹ không gọi con?”

Tôi có nói không? Sao không có tiếng phát ra?
Tôi bị tắt giọng ư?
Trước mặt, mẹ đang mấp môi liên hồi.
Mẹ đang nói.
Nhưng tôi không nghe.
Tôi không nghe được gì cả. Không có âm thanh nào lọt được vào tai tôi.
………….

Bác sĩ ghi vào dòng chẩn đoán rằng tôi bị mất thính lực do ô nhiễm tiếng ồn,
và dùng thuốc kháng sinh quá liều, sau một đêm sốt nhẹ.

Cuộc sống của tôi tự dưng khác đi,
nhất là việc luôn phải cầm theo bên mình quyển sổ tay và cây bút.
người ta sẽ viết rồi đưa cho tôi đọc mỗi khi muốn nói gì đó với tôi.
Dòng chữ đầu tiên tròn đều là của mẹ:
“Bác sĩ nói chỉ là tình trạng tạm thời, con đừng lo”.

tôi vẫn có thể nói và người khác vẫn nghe tôi
nhưng hình như tôi nói sai rất nhiều, về câu chữ, về sắc thái.
giống như việc bạn viết bằng một cây bút không có mực
Không thể nào kiểm tra được lỗi chính tả.
và vì cảm giác không nghe được lời mình nói thật sự khó chịu,
tôi quyết định không nói nữa.

Tôi nhận ra có nhiều điều người ta không thích viết ra,
chẳng hạn việc mấy đồng nghiệp hỏi thăm sức khỏe.
Họ chỉ cười và trả quyển sổ với một dòng duy nhất - “Sớm khỏi nha”
Cũng có thể là họ lười. Viết thì bao giờ cũng mất công hơn.

Trái lại cũng có những điều chỉ khi viết mới biểu lộ được,
đó là câu “Anh yêu em vô cùng” mà người bạn trai nhiều lời của tôi lại không bao giờ nói.
Cũng là lần đầu tiên tôi chịu ngắm nghía nét chữ anh,
mộc mạc mà cứng cáp.

Tôi cũng nhận ra khi không nói được có thể bạn sẽ thấy ấm ức,
nhưng không nghe được là cả một sự cô độc.
Cảm giác bị bỏ rơi khỏi thế giới thực sự kinh khủng.
………

Sau 1 tháng tôi thì tôi bình phục,
chắc khó ai hiểu được niềm sung sướng khi lại nghe được tiếng xe máy ngoài cửa sổ,
hay âm thanh món ốp la mẹ làm nổ tanh tách trong bếp...
cả cái việc được gọi mẹ và nghe giọng mình tội nghiệp ra sao,
với tôi giống như ôm được cả trái đất.
Tôi từng muốn đạt được rất nhiều thứ trước đây,
nhưng bây giờ tôi chỉ mong những gì tôi có lúc sinh ra đừng bao giờ bị lấy đi.

Bình thường đã là một hạnh phúc!



Theo Blog Sakuravn.


--------------------
Nhóm bạn bè:


trangapple

hong_ngoc123

babiimeo

piggyluvCNN

gemini3691

Xem tất cả


--------------------
Từ giã hoàng hôn trong mắt em,
Tôi đi tìm những phố không đèn.
Gió mùa thu sớm bao dư vị,
Của chút hương thầm kia mới quen.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

Thank you! Reply to this topicTopic OptionsStart new topic
 

Bản Rút Gọn Bây giờ là: 18th September 2025 - 10:40 PM
Home | Mạng xã hội | Blog | Thiệp điện tử | Tìm kiếm | Thành viên | Sổ lịch