Tớ muốn lập ra topic này để mọi người cùng nhau chia sẻ về những cảm nhận của mình khi ngắm trăng. Tuy tất cả chúng ta sống chung dưới một bầu trời và ngắm cùng một vầng trăng, nhưng mấy khi chúng ta có cùng một cảm nhận khi ngắm trăng được, các bạn nhỉ? Mỗi người đều có một tâm sự, một hoàn cảnh riêng khi ngắm trăng, và vì thế, trăng mỗi nơi mỗi khác. Hãy trải lòng mình dưới ánh trăng bạn nhé! Hi vọng các bạn tham gia nhiệt tình
Tớ sẽ mở đầu về vầng trăng nơi tớ đang ở nhé! Một chút cảm xúc về trăng Hà Nội
MẢNH TRĂNG NGÀY BÉ
Chắc là trong các bạn ai cũng đã có dịp ngắm trăng rùi nhỉ? Không biết các bạn có cảm xúc như thế nào lúc đó, còn với tôi, tôi luôn thấy một vầng trăng thật cô đơn, tội nghiệp trên bầu trời quạnh vắng và nó chỉ là một mảnh nhỏ không lành lặn qua cái ô cửa sổ nơi tôi nằm. Hiếm khi tôi có thể được ngắm trăng tròn theo đúng nghĩa của nó, chỉ trừ những lúc ra ngoài đi dạo. Vầng trăng. Bầu trời qua cái ô cửa sổ bé xíu không thể đem đến cho tôi hình ảnh nguyên vẹn của nó, nhất là khi bốn xung quanh không gian như đặc kín lại bởi những tòa chung cư cao tầng kề nhau san sát. Trăng trong thành phố là vậy đấy! Nhỏ nhoi và chẳng còn nguyên vẹn trong mắt mỗi người, hay đó có phải chỉ là cảm nhận của một mình tôi? Ngắm trăng vốn là một thú vui vô cùng tao nhã, nhưng dường như người thành thị đang dần đánh mất đi cái niềm vui ấy. Bạn thử ngắm trăng theo đúng nghĩa của nó một lần xem, bạn sẽ thấy lòng thật thanh thản và đôi khi tâm hồn dường như thoát tục trong một không gian tĩnh lặng ngập ánh trăng vàng. Người thành thị, với biết bao bộn bề và lo toan của cuộc sống, có lẽ hiếm khi được thảnh thơi giây phút để mà nghỉ ngơi thư giãn chứ nói gì đến chuyện ngắm trăng. Và, có phải vì thế mà vầng trăng tuyệt đẹp cùng niềm vui thưởng thức nó cứ thế lặng lẽ tan biến đi hay phai nhạt dần trong tâm trí họ? Tôi không biết ở mình có điểm nào giống và khác những người thành thị một cách rõ rệt, nhưng tôi không muốn đi nhanh như họ mà muốn rảo những bước khoan thai, thậm chí đôi khi là dừng lại bên đường chỉ để ngắm một bông hoa dại mình thích. Có lẽ vì thế mà tôi thích ngắm trăng...? Thích nhất là được nằm bên cửa sổ và nhìn lên bầu trời, dù rằng nó bé tí và vầng trăng trông thật nhỏ, xa tít. Nó làm tôi đôi chút bâng khuâng và lòng dâng lên một cảm giác mênh mông đến lạ. Trăng đêm nay thật sáng! Càng về khuya trăng càng sáng hơn. Ánh trăng dát lên vạn vật một màu vàng vô cùng ngoạn mục. Ngắm trăng và nghe nhạc trong cái không gian yên tĩnh ấy thật là tuyệt. Nó giống như một niềm đam mê mà ngày qua ngày tôi muốn trải nghiệm. Chẳng biết sao nữa, nhưng những lúc tôi buồn và vì một lí do nào đó mà thức khuya, vầng trăng với tôi bỗng trở nên thân thiết hơn trong đêm vắng. Không biết đó có phải là sự đồng cảm giữa hai kẻ cô đơn khi ngoài kia vạn vật đã chìm trong giấc ngủ? Ngày nhỏ, tôi thường có dịp ngắm trăng mỗi lần về thăm quê. Dường như khác biệt lắm so với bây giờ. Có lẽ, lúc đó cảm giác dễ chịu nhiều hơn vì được nằm giữa không gian rộng lớn, tự do và thoải mái ngửi mùi thơm của cây cỏ, da thịt thì được mơn man bởi gió đồng mát rượi và phía trên đầu là vầng trăng cùng muôn ngàn ánh đom đóm đang lập lòe vô cùng kì ảo. Đến bây giờ, dù lớn tôi vẫn thích ngắm trăng. Dẫu rằng vầng trăng tôi ngắm mỗi ngày chỉ là một mảnh nhỏ không lành lặn qua cái ô cửa sổ nơi tôi nằm…Vầng trăng ấy có một chút gì đó mong manh, dễ vỡ. Tôi không biết nữa, nhưng nó làm tôi nhớ về những ngày bé, thành ra đôi khi tôi hay so sánh để rồi chợt thấy lòng dấy lên một niềm mong moỉ…mong mỏi ấy liệu có phải là về mảnh trăng ngày bé, mảnh trăng tuổi thơ mà tôi đã từng yêu?
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi khung_truong_tu_dinh_huong: Jun 20 2008, 01:19 AM
Thật thú vị bạn nhỉ ! Đúng thật trăng làm cho con người ta trở nên rộng mở hơn, trãi lòng mình giữa một không gian bao la, trời cao vời vợi, thả cho những ước mơ được tỏa sáng, thứ ánh sáng diệu kì mà chỉ có ở những còn người có tấm lòng rộng mở mới có được. Cảm ơn về topic đầy ý nghĩa !!!!!
Tối qua là 16 âm lịch, tôi ngắm được một mảnh trăng đẹp lắm, bầu trời thành phố Đà Nẵng đêm qua sáng và trong. Ah mà chỉ có một ngôi sao, một ngôi sao mai bên cạnh một mảnh trăng tròn trịa và đẹp lạ lùng. Hì có thêm vài đám mây nữa nhưng rồi thoáng ẩn thoáng hiện mang lại một khoảng không thật tuyêt., thật huyền ảo. Tôi trãi lòng mình một tí , chờ đến thời gian xem Euro nhưng buồn ngủ quá đi ngủ luôn mai xem lại kết quả.
Đi dạo trong một đêm trăng sáng, bạn có bao giờ chưa? Nếu chưa, thì hãy thử đi nhé! Tuyệt vời lắm đấy! Vì trong cái không gian tĩnh lặng ấy, bạn có thể nghe thấy rõ từng tiếng động, dù nhỏ. Lắng nghe, bạn sẽ thấy. Sẽ thấy tiếng bước chân mình lạo xạo làm thao thức một con đường, tiếng chú chim nào mê ngủ thảng thốt kêu đêm, tiếng côn trùng rả rích đâu đây sao sâu lắng, hay gần nhất là tiếng trái tim mình đang đập, thật nhẹ nhàng và…tựa như hơi thở. Tôi thích đi dạo qua từng con phố. Phải nói là rất thích. Cảm giác lúc ấy thật lạ. Thế giới xung quanh dường như đang say ngủ, và tôi - không phải là sinh vật duy nhất còn thức như tôi hằng nghĩ - lặng lẽ chiêm ngưỡng vẻ đẹp và sự yên bình của thế giới ấy, để thấy tâm hồn mình chợt hư vô, tựa như mặt nước hồ đêm thu, mênh mông và phẳng lặng. Tôi thích như thế. Cứ lặng lẽ đi và ngắm nhìn thành phố nằm ngủ dưới ánh trăng. Đáng yêu quá! Tôi chợt hiểu vì sao mình yêu cuộc sống này đến vậy. Có quá nhiều điều đẹp đẽ ở cuộc sống này mà ta chưa gặp hay vì vô tình mà ta đã không thấy nó, bạn ạ! Hãy thử một lần như tôi nhé! Chậm lại một chút giữa dòng đời để ngắm nhìn những nét đẹp của cuộc sống mà nếu đi quá nhanh, bạn sẽ bỏ qua nó. Cũng giống như ánh trăng tuyệt vời đêm nay vậy. Tuyệt đẹp!
Đêm qua đi ngắm trăng dạo phố sao không rủ người ta đi trời, cái gì mà thú vị thì ổng đi một mình, có rủ Ngốc đi cùng không. Ah mà không ngắm trăng thanh, ngắm phố phường bình yên thế thì alone mới có cảm giác. Hãy để những thời khắc quý giá nhất làm bạn trở nên thanh thản !
TTA, sao mà anh viết văn thế Đây gọi là tuỳ (tiện) bút ha? Đây là trăng của WR, nhưng coi bộ viết ở đây không hợp lắm (hehe, tại sao thì đọc mới bít). nên ai đọc chịu khó vào blog mình nhé
Kaka uh viết văn lắm đó, cảm nhận không khí ngắm trăng sao thôi mà, ke ke tâm hồn cứ bay bổng để thấy được chút vị ngọt của cuộc sống. Hôm qua hổng thấy bóng trăng nào, hình như là do xỉn quá, vì nhìn lên trời vẫn thấy sáng mà
haha, thơ chú làm hay lắm chú ah khâm phục khâm phục, rất thâm và rất sâu mấy hum nay cuối tháng, không có trăng buồn quá. Nhưng chẳng hiểu sao, nhiều khi thức dậy trong đêm, ánh sáng le lói nào đó làm mình vẫn ngỡ trăng lấp ló ngoài kia. Mình không sợ đêm tối, chưa bao giờ sợ, vậy mà chẳng hiểu sao giữa đêm đen sâu thắm này, lại thấy nhớ vầng trăng ngày xưa ấy đến thế
haha, thơ chú làm hay lắm chú ah khâm phục khâm phục, rất thâm và rất sâu mấy hum nay cuối tháng, không có trăng buồn quá. Nhưng chẳng hiểu sao, nhiều khi thức dậy trong đêm, ánh sáng le lói nào đó làm mình vẫn ngỡ trăng lấp ló ngoài kia. Mình không sợ đêm tối, chưa bao giờ sợ, vậy mà chẳng hiểu sao giữa đêm đen sâu thắm này, lại thấy nhớ vầng trăng ngày xưa ấy đến thế
Cháu của chú cũng lãng mạn ghê ta. Thấy ánh sáng le lói thì nên cảnh giác cháu ạ! Dạo này bọn trộm nó hoạt động ghê lắm á
Vừa rồi mọi người đến Hội An chưa có dịp ngắm trăng rằm đêm phố cổ. Hôm nay mình gởi mảnh trăng này đến anh em LSQH, như một món quà ôn lại những kỷ niệm khó quên vừa rồi.
Trăng rơi mặt nước đêm hè Gió lay giấc ngủ hàng me cuối vườn Có người một bóng tơ vương Sầu rơi lã chã lệ buồn khóc đêm Đưa tay vớt ánh trăng mềm Hòa tan với lệ đem về viết tên Viết tên kẻ khiến hồn ê Viết tên cái kẻ chỉ mê bạc vàng...
sr nha KTTDH...tìm hoài ko thấy chỗ để spam nữa...thả boom luôn chỗ này
Kẻ nào mê bạc vàng thế ông Tul? Đọc thơ nghe ghê quá
Trăng rơi mặt nước đêm hè Gió lay giấc ngủ hàng me cuối vườn Có người một bóng tơ vương Sầu rơi lã chã lệ buồn khóc đêm
Đưa tay vớt ánh trăng mềm Lung linh trăng vỡ vệt loang sóng tình? Trăng tan ngỡ sắp bình minh Ngước lên để mặc giọt tình lại rơi