Còn xanh
Bác sĩ trong bệnh viện tâm thần đi ra sân thì thấy rất nhiều bệnh nhân đang trèo ở trên cây. Bác sĩ hỏi:
- Các anh làm gì ở trên đó thế?
Các bệnh nhân đồng thanh nói:
- Có cái này hay lắm, bác sĩ trèo lên đây thì biết.
Bác sĩ tò mò cũng trèo thử lên cây. Các bệnh nhân reo lên sung sướng và nói:
- Thôi bây giờ chúng ta tiếp tục chơi trò "chín" đi.
Thế là bệnh nhân đầu tiên nói : "Tao chín rồi, tao rụng đây" , và hắn buông hai tay ra rơi xuống đất đánh "bộp" một cái, mỉm cười thú vị.
Bệnh nhân tiếp theo cũng nói: "chín rồi", và buông tay rơi xuống đất.
Đến lượt bác sĩ, ông ta sợ quá kêu:
-Tôi chưa chín, tôi vẫn còn xanh nên không rụng được.
Thế là các bệnh nhân nói: "Thằng này còn xanh, phải ném thì nó mới rụng" và thi nhau cầm đá ném cho bác sĩ đau quá buông tay ra rơi xuống đất thì mới thôi.
Đè nén
Bác sĩ phòng cấp cứu thăm bệnh một người mới được vợ đưa tới: "Hình như lâu nay ông bị một vật gì đó hành hạ, đè nén".
Bệnh nhân nhỏm ngay dậy, nói thầm vào tai vị bác sĩ:
- Ông nói hoàn toàn đúng nhưng ông hãy nói khẽ thôi. Thưa bác sĩ, "vật ấy" đang đứng ở phòng ngoài kia kìa!
o0o
Một người đàn ông trung niên đến gặp bác sĩ thần kinh: "Thưa bác sĩ, tôi rất khổ tâm, đêm nào tôi cũng mơ thấy nằm trên bãi biển với 100 cô gái hoàn toàn khỏa thân".
"Vậy thì hay quá! Tôi còn ghen tị vì anh có được giấc mơ đẹp như thế!"
"Nhưng trong giấc mơ đó tôi lại là một phụ nữ".
Bác sĩ nhãn khoa
Một bác sĩ nhãn khoa sau khi thực hiện thành công một ca phẫu thuật mắt cho một hoạ sĩ nổi tiếng bị mù. Để tỏ lòng biết ơn, ông hoạ sĩ nọ bèn hoạ chân dung của bác sĩ và lồng trong một con ngươi thật lớn.
Mấy hôm sau, họa sĩ nọ mang tranh đến tặng bác sĩ. Khi đó, ông bác sĩ nhãn khoa đang có bài thuyết trình trước những quan khách nổi tiếng. Nhận được tranh rồi, vị bác sĩ toát mồ hôi hột, nghĩ thầm:
- Cũng may mình học nhãn khoa, chứ nếu học phụ khoa thì hôm nay được một phen bẽ mặt
--------------------
Nhóm bạn bè:
Xem tất cả
--------------------
Cuộc sống không cho bạn những gì mà bạn muốn nhưng lại tặng cho bạn mọi thứ mà bạn cầnLàm người trẻ tuổi thật khó, biết bao nhiêu ước mơ, hoài bão, bao dự định nhưng vào 1 buổi sáng đẹp trời, khoảng 18-19t gì đó thì mới chợt tỉnh giấc mà nhận ra rằng thời gian thì vẫn cứ trôi qua mà chính mình thì chẳng làm được gì và mơ ước ũng chỉ là mơ ước Cuộc sống ngày càng hối hả, đôi lúc nhìn lại bỗng giật mình nhận ra mình đã có lúc quá vô tình, vô tâm. Bỗng nhìn nhận sự việc một cách ích kỷ. Nhưng may 1 điều, đó chỉ là con số ít thôi, may là mình vẫn còn trái tim để yêu thương người khác Cuộc sống thay đổi đã khiến con người ta thay đổi , đôi khi tôi tự hỏi tôi trở thành một con người khác là do cuộc sống hay do những người đã làm tôi tổn thương ?? Tình yêu ở đâu ??? tìm hòai k0 thấy
|