New articles Năng lực quản lý: nhân tố thứ năm     ♥ Lựa chọn mục tiêu cuộc đời     ♥ 10 bí quyết cân bằng công việc và gia đình     ♥ Cô đơn trên mạng     ♥ Chứng khoán: Giấc mơ và ác mộng     ♥ Tám     ♥ Những tính năng của blog VnVista     ♥ Các mạng xã hội thống trị Google     ♥ Điều gì tạo nên một giám đốc công nghệ thông tin giỏi?     ♥ Cố gắng xóa bỏ những ấn tượng xấu     ♥ Cần một cách làm ăn mới     ♥ Tiếp thị hướng đến doanh nhân     ♥ Đưa cửa hàng thật lên chợ ảo     ♥ Bí quyết quản lý các nhân viên trẻ     ♥ Một số câu hỏi phỏng vấn “đặc biệt” của Microsoft     ♥ 4 bài học thành công trong kinh doanh     ♥ Tạo dựng hình ảnh một cô gái trẻ chuyên nghiệp     ♥ Góc “khác” của thế giới online đêm     ♥ Phong cách người Mỹ     ♥ Chỉ nghĩ đến tiền cũng làm người ta ích kỷ     
New blog entries Địa chỉ bán bảo hộ lao động tại Hà Nội      ♥ Mẫu giấy thi tự luận tốt nghiệp THPT năm 2025      ♥ Địa chỉ thi thử tốt nghiệp THPT 2025      ♥ Thời hạn nộp chứng chỉ IELTS để xét tuyển ĐH      ♥ Nhà phân phối giày bảo hộ tại Hà Nội số 1      ♥ Tìm hiểu thị trường giày bảo hộ tại Long An      ♥ Máy rửa bát có rửa có sạch không? Có nên mua không      ♥ Máy ra vỏ xe L8087V+390H      ♥ Máy ra vỏ xe L8087V+390H      ♥ Cách lựa chọn thiết bị bảo hộ phù hợp      ♥ Vai Trò Của Phụ Gia PVC Trong Ngành Ống Nhựa      ♥ Giày bảo hộ lao động và điều bạn nên biết      ♥ Máy rửa bát âm tủ là gì? Nên mua máy loại nào      ♥ Top nhà cung cấp bảo hộ lao động tại Vĩnh Phúc      ♥ Lựa chọn các sản phẩm máy rửa bát chính hãng      ♥ Nhà cung cấp bảo hộ lao động tại Hà Nội      ♥ Bột Màu Làm Biến Đổi Bề Mặt Của Nhựa      ♥ Kê khai điều chỉnh tăng số thuế      ♥ ưu và nhược điểm máy rủa bát mini      ♥ Mua giày bảo hộ tại Quận 12 ở đâu uy tín?      
2 Trang  1 2 > 
Reply to this topicStart new topicStart Poll

huongmuahe
post May 10 2006, 11:18 AM
Gửi vào: #1


Group Icon

tiểu mỹ
****
Thành viên: 4,463
Nhập: 4-May 06
Bài viết: 91
Tiền mặt: 0
Thanked: 1
Cấp bậc: 8
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 4 Tháng 9 - 1987
Đến từ: Hồ Chí Minh
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Phố Vắng Em





Phố vắng ngày em không đến đây
Gió thôi đùa giỡn vuốt hàng cây
Chơ vơ ghế đá nằm hoang lạnh
Hoa chẳng buồn hờn với lá bay

Từ buổi xa em để nhớ thương
Chiều về góc phố thẩn thơ buồn
Đợi ai,ai đứng chờ ai nữa?
Đọng lại còn chăng sót thoảng hương

Thiếu dáng em qua phố đượm sầu
Ngày tàn đêm xuống vụt qua mau
Dường như đường bỗng thênh thang lạ
Đi mỏi mòn chân đã đến đâu?

Phố vắng em thôi hoá ngẩn ngơ
Trăm lời,vạn ý chẳng nên thơ
Đêm sâu trăng đẫm mờ sương giá
Trơ trọi đường khuya bóng thẫn thờ


--------------------
Nhóm bạn bè:


kitten_0320

NgocHuy_BaoTram

Xem tất cả


--------------------
NỔI ĐAU ĐẦU ĐỜI


- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.

- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.

- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.

- Tôi sống như cái bóng.
-Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !…
- Con ơi ! …
- Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !…
- Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng.
- Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

huongmuahe
post May 10 2006, 11:19 AM
Gửi vào: #2


Group Icon

tiểu mỹ
****
Thành viên: 4,463
Nhập: 4-May 06
Bài viết: 91
Tiền mặt: 0
Thanked: 1
Cấp bậc: 8
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 4 Tháng 9 - 1987
Đến từ: Hồ Chí Minh
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Đêm Đã Khuya

Nửa đoạn đường trần tôi gặp em
Trời đang mưa chớp bỗng êm đềm
Đời nghe rạo rực ngàn xao động
Vũ trụ tưng bừng hoa nở đêm

Em đến từ đâu những cảnh xưa ?
Tâm tình sâu thẳm suốt trang thơ
Mùa thu em gởi vào trang chử
Tôi bỗng lạc loài trong cõi mơ

Dòng chữ long lanh ánh nguyệt buồn
Lời thơ dào dạt nỗi niềm thương
Em đi tóc ngắn tôi ngồi lặng
Dĩ vãng hiện về cõi viễn phương

Buổi tối thẫn thờ với gió, trăng
Tên em tôi gọi rất âm thầm
Nụ cười che kín đôi dòng lệ
Em hỡi, đêm về lạnh gối chăn.

Nửa đời sương điểm mái đầu xanh
Dâu bể vùi sâu giấc mộng lành
Em đến êm như làn nắng mới
Xuân tình chớm nụ rất mong manh

Rồi đây trong những giấc hoa niên
Ta dẫn nhau đi bỏ xứ phiền
Trang điểm ân tình hồng cõi mộng
Đôi lòng phơi phới giấc mơ tiên

Năm ngón bàn tay toả dạ hương
Gặp em một tối thật hoang đường
Dìu nhau trên nẻo đường năm cũ
Tuổi mộng quay về. Em cũng thương !

Ánh mắt lặng buồn nét ca dao
Trăng tàn u uẩn giữa nghìn sao
Em đi nếp áo gầy như liễu
Tôi đứng vời trông, bỗng nghẹn ngào

Tôi sẽ đi về với cảnh xưa
Buồn như tuổi dại thuở hoang sơ
Phương xa tóc ngắn sầu cô quạnh
Em nhớ gì không? -- Đêm đã khuya!



--------------------
Nhóm bạn bè:


kitten_0320

NgocHuy_BaoTram

Xem tất cả


--------------------
NỔI ĐAU ĐẦU ĐỜI


- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.

- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.

- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.

- Tôi sống như cái bóng.
-Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !…
- Con ơi ! …
- Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !…
- Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng.
- Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

huongmuahe
post May 10 2006, 11:20 AM
Gửi vào: #3


Group Icon

tiểu mỹ
****
Thành viên: 4,463
Nhập: 4-May 06
Bài viết: 91
Tiền mặt: 0
Thanked: 1
Cấp bậc: 8
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 4 Tháng 9 - 1987
Đến từ: Hồ Chí Minh
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Mảnh Vỡ Tình Yêu

Dòng sông cạn hai bên bờ cát lở
Anh đi tìm mảnh vỡ của tình yêu
Giọt nước mắt em rơi xuống trong chiều
Phải chăng đó là điều anh tìm kiếm

Cầu vòng tình yêu mang nhiều màu sắc
Hạnh phúc buồn pha lẫn chút sầu đau
Cuộc sống làm chúng ta phải xa nhau
Cho nỗi nhớ lớn dần theo năm tháng

Kỷ niệm giống như những viên sỏi nhỏ
Nằm sâu dưới đáy nước một dòng sông
Chiều về gió lạnh mưa rơi trên tóc
Đừng khóc nữa em dù tan nát lòng

Em hãy lau khô đi dòng nước mắt
Ai mà không đau khổ trong tình yêu
Xưa mẹ yêu cha chắc cũng buồn nhiều
Để biết được thế nào là hạnh phúc



--------------------
Nhóm bạn bè:


kitten_0320

NgocHuy_BaoTram

Xem tất cả


--------------------
NỔI ĐAU ĐẦU ĐỜI


- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.

- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.

- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.

- Tôi sống như cái bóng.
-Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !…
- Con ơi ! …
- Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !…
- Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng.
- Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

huongmuahe
post May 10 2006, 11:21 AM
Gửi vào: #4


Group Icon

tiểu mỹ
****
Thành viên: 4,463
Nhập: 4-May 06
Bài viết: 91
Tiền mặt: 0
Thanked: 1
Cấp bậc: 8
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 4 Tháng 9 - 1987
Đến từ: Hồ Chí Minh
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Bài ca buồn ..

Giữa hoàng hôn
Và màn đêm chập choạng
Có nỗi buồn
Của tất cả những bài ca ..
Nhạc vương vương...
Như hoa cỏ mơ màng
Thương chấm sáng
Cuối ngày theo dĩ vãng!

Nghe đâu đây
Tiếng côn trùng rền rĩ...
Cứ âm u
Tơi tả bước phong trần
Anh day dứt
Trong mơ hồ quạnh vắng
Em ngỡ ngàng
Đâu biết phải làm chi?

Cơn gió xưa
cũ kỹ lại quay về
Em muốn bảo
Gió ơi bay phương khác
Mây e ngại
không kịp đi, để lại
Hạt mưa dài
lăn... lăn... xuống đường loang...

Vệt nước trôi
Mang dấu vết tình đời
Chôn vào huyệt
Của đêm sâu tĩnh lặng...
Phải đời tặng
Cho Em lần sau cuối
Tiếng nấc chìm
Của nhịp đập tim đau!?

Biết yêu thương
Nhung nhớ... đã vô thường
Đâu cần hái
Trên tay mình trái đắng
Em lặng ngắm
Bóng thiên-đường êm ả
Hết thấy đời
Đau khổ lẫn trái oan...

Xin tặng Anh
Một dòng thơ tinh trắng
Nhận vô tư
Trong ý Chúa hiền hòa
Mong tất cả
Khẽ trôi vào nhận thức(?)
Anh biết đời
Cho Em hiểu ý thơ Anh?!

Nhạc dịu buồn
Sẽ mãi mãi ngân xa...



--------------------
Nhóm bạn bè:


kitten_0320

NgocHuy_BaoTram

Xem tất cả


--------------------
NỔI ĐAU ĐẦU ĐỜI


- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.

- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.

- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.

- Tôi sống như cái bóng.
-Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !…
- Con ơi ! …
- Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !…
- Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng.
- Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

huongmuahe
post May 10 2006, 11:26 AM
Gửi vào: #5


Group Icon

tiểu mỹ
****
Thành viên: 4,463
Nhập: 4-May 06
Bài viết: 91
Tiền mặt: 0
Thanked: 1
Cấp bậc: 8
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 4 Tháng 9 - 1987
Đến từ: Hồ Chí Minh
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Anh Sống Mãi

Đất ôm anh cho trọn tình cát bụi
Lệ em rơi thành suối rửa điêu tàn
Máu chinh nhân đã trở thành bất diệt
Lệ em hoà thành biển biếc ngàn sau

Tình chiến sĩ pha chung tình non nước
Trái tim hùng sống bằng khúc trường ca
Một đời trai mang hai chữ sơn hà
Đường tương lai là vô thường ảo ảnh

Xót thương con cha khóc không thành tiếng
Lệ mẹ hiền sâu khoé mắt nhăn nheo
Đàn em nhỏ tìm anh qua kỷ vật
Cạnh bên hè hoa nhỏ cũng tàn theo

Khóc thương anh, đất ôm mồ vĩnh viễn
Trăng u buồn soi thấu tận lòng đêm
Trời nghẹn ngào mưa đỗ hạt buồn thêm
Hồn thế kỷ vẫn nghìn thu trăn trở

Gió âm thầm vẫn về qua nức nở
Biển muôn năm ôm sóng vỗ trùng khơi
Lệ em rơi mãi mãi đến muôn đời
Hồn bất khuất giữa trời anh sống mãi !




--------------------
Nhóm bạn bè:


kitten_0320

NgocHuy_BaoTram

Xem tất cả


--------------------
NỔI ĐAU ĐẦU ĐỜI


- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.

- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.

- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.

- Tôi sống như cái bóng.
-Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !…
- Con ơi ! …
- Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !…
- Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng.
- Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

huongmuahe
post May 10 2006, 11:29 AM
Gửi vào: #6


Group Icon

tiểu mỹ
****
Thành viên: 4,463
Nhập: 4-May 06
Bài viết: 91
Tiền mặt: 0
Thanked: 1
Cấp bậc: 8
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 4 Tháng 9 - 1987
Đến từ: Hồ Chí Minh
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Lệ Đá Xanh

tôi biết những người khóc lẻ loi
không nguôi một phút
những người khóc lệ không rơi ngoài tim mình
em biết không
lệ là những viên đá xanh
tim rũ rượi

đôi khi anh muốn tin
ngoài trời chỉ còn trời sao là đáng kể
mà bên những vì sao lấp lánh đôi mắt em
đến ngày cuối
đôi khi anh muốn tin
ngoài đời thơm phức những trái cây của thượng đế
mà bên những trái cây ngọt ngào đôi môi em
nguồn sữa mật khởi đầu

đôi khi anh muốn tin
ngoài đời đầy cỏ hoa tinh khiết
mà bên cỏ hoa quyến rũ cánh tay em
vòng ân ái
đôi khi anh muốn tin
ôi những người khóc lẻ loi một mình
đau đớn lệ là những viên đá xanh
tim rũ rượi



--------------------
Nhóm bạn bè:


kitten_0320

NgocHuy_BaoTram

Xem tất cả


--------------------
NỔI ĐAU ĐẦU ĐỜI


- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.

- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.

- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.

- Tôi sống như cái bóng.
-Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !…
- Con ơi ! …
- Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !…
- Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng.
- Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

huongmuahe
post May 10 2006, 11:32 AM
Gửi vào: #7


Group Icon

tiểu mỹ
****
Thành viên: 4,463
Nhập: 4-May 06
Bài viết: 91
Tiền mặt: 0
Thanked: 1
Cấp bậc: 8
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 4 Tháng 9 - 1987
Đến từ: Hồ Chí Minh
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Bài Thơ Của Tháng Giêng

Con đường chưa ai tới
Màu hoa nào chưa ai trao nhau
Những chữ nghĩa còn hoang
Câu thề thốt lạ thường
Nơi không gian còn tuyết trinh

Lửa ấm cho lời nói
Những đêm sao ở mắt nhìn
Bắt đầu từ trao tặng
Bắt đầu từ một lần hò hẹn
Cách nắm tay nghẹn ngào
Ngón tay âm thầm trò chuyện
Những bước chân thỏ rừng
Chạy trên cỏ sắc
Sợi tóc đen như một chuỗi cười
Trên chúm môi lá biếc
Những chòm hôn vội vàng
Làm những vì sao đổi ngôi
Anh muốn làm mới tình yêu

Thuở nhớ nhung chất ngất
Tưởng khoảng đường liên hành tinh
Giữa phố đông đón đợi
Những ước mơ hiền đi cùng mọi người
Trong vòng tay ôm xiết
Ý nghĩa những ước mơ
Những ảnh hình nghĩ chết

Anh phải làm mới tình yêu
Như sửa sang nhà cửa
Như xây dựng thành phố
Như vun bón ruộng vườn
Như nhìn vào vũ trụ
Khi thế giới vừa dựng
Sẽ mời mọc tình nhân
Khi mặt trời vừa thức
Đòi gặp mùa xuân
Cho làn mi lá ngủ
Cho khóe mắt biển sâu
Cho đồi hoa bát ngát
Bài thơ tình đã bỏ
Ngôn ngữ thiên nhiên của mọi tình duyên là một
Phải làm mới tình yêu
Coi chúng ta là những người thứ nhứt
Trên trái đất này biết yêu nhau
Để những cặp tình nhân khác bắt chước
Để con cái sau này không khổ đau.



--------------------
Nhóm bạn bè:


kitten_0320

NgocHuy_BaoTram

Xem tất cả


--------------------
NỔI ĐAU ĐẦU ĐỜI


- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.

- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.

- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.

- Tôi sống như cái bóng.
-Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !…
- Con ơi ! …
- Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !…
- Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng.
- Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

huongmuahe
post May 10 2006, 11:33 AM
Gửi vào: #8


Group Icon

tiểu mỹ
****
Thành viên: 4,463
Nhập: 4-May 06
Bài viết: 91
Tiền mặt: 0
Thanked: 1
Cấp bậc: 8
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 4 Tháng 9 - 1987
Đến từ: Hồ Chí Minh
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Vắng Em

Người ra đi mới nhớ về cội gốc
Đêm lặng buồn nếm trải nỗi cô đơn,
Anh xa em mới giật mình chợt thức
Mơ gót hồng về lại bậc thềm xưa.

Còn lại đây, còn lại những cơn mưa
Từng sợi mảnh giăng đầy bên khung cửa
Tiếng đàn buồn chẳng còn ngân vang nữa
Hoa rã rời, cánh mỏng, rụng tả tơi,

Còn lại đây, còn lại trong chơi vơi
Đưa tay với cánh buồm xa chao đảo
Sóng gầm gào, lắc lư trong cơn bão
Cánh chim chiều mòn mỏi dõi về đâu,

Cánh chim chiều mòn mỏi dõi về đâu
Khi sầu hận nơi chân trời sâu thẳm
Giăng mù mây khỏa lấp chốn xa xăm
Một nỗi nhớ phủ đầy trên bến lạnh,

Một nỗi nhớ phủ đầy trên bến lạnh
Men rượu nồng đắng ngắt trái tim anh
Long lanh đọng giọt tình rơi đáy cốc
Dốc cạn lòng gửi thương nhớ về đêm...

Êm ả quá ! Khi bước vào cõi chết
Kết đoạn tình bên giấc mộng ngàn thu.


--------------------
Nhóm bạn bè:


kitten_0320

NgocHuy_BaoTram

Xem tất cả


--------------------
NỔI ĐAU ĐẦU ĐỜI


- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.

- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.

- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.

- Tôi sống như cái bóng.
-Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !…
- Con ơi ! …
- Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !…
- Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng.
- Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

huongmuahe
post May 10 2006, 11:33 AM
Gửi vào: #9


Group Icon

tiểu mỹ
****
Thành viên: 4,463
Nhập: 4-May 06
Bài viết: 91
Tiền mặt: 0
Thanked: 1
Cấp bậc: 8
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 4 Tháng 9 - 1987
Đến từ: Hồ Chí Minh
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





NƯỚC MẮT MUỘN MÀNG

Nín đi em …giọt nước mắt muộn màng
Cũng đau xót vỡ tan đời sầu hận
Anh thương em một tình thương vô tận
Chẳng thành lời giữa lận đận hồn hoang



Nín đi em …chiều rơi, nắng chín vàng
Rừng ngủ ngoan như điạ đàng huyền thoại
Nước mắt em như đêm sâu khắc khoải
Trùm lên anh vạn kiếp khó nguôi ngoai



Chuyện tình yêu buồn ,vui, lưu luyến hoài
Em hãy hát liên khúc thơ tình ái
Em hãy cười như dòng sông từng trải
Em hãy yêu cày ải luống thời gian



Dù tình yêu gặp giông tố phũ phàng
Trong xa vắng cứ mơ màng diệu vợi
Em yêu ơi đừng xót xa nghĩ ngợi
Tương lai là vời vợi ánh Trăng lan



Xin đừng khóc mùa Thu thêm héo tàn
Sẽ có ngày huy hoàng đền chờ đợi
Anh sẽ về tặng em mùa Xuân mới
Hạnh phúc hòa nước mắt ấm không gian




--------------------
Nhóm bạn bè:


kitten_0320

NgocHuy_BaoTram

Xem tất cả


--------------------
NỔI ĐAU ĐẦU ĐỜI


- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.

- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.

- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.

- Tôi sống như cái bóng.
-Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !…
- Con ơi ! …
- Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !…
- Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng.
- Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

huongmuahe
post May 10 2006, 11:34 AM
Gửi vào: #10


Group Icon

tiểu mỹ
****
Thành viên: 4,463
Nhập: 4-May 06
Bài viết: 91
Tiền mặt: 0
Thanked: 1
Cấp bậc: 8
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 4 Tháng 9 - 1987
Đến từ: Hồ Chí Minh
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Sóng nhớ 2

Nhớ ai sóng biển thì thầm
Bọt thương bọt nhớ bềnh bồng mênh mang
Vào bờ sóng biển loãng tan
Vừa tan bọt nhớ lại tràn bọt thương
Nhớ ai sóng gợn du dương
Lang thang từng dợt sóng buồn tương tư
Đa tình sóng vỗ như ru
êm êm bọt nước ngất ngư thẫn thờ
Si tình sóng cuốn vào bờ
Yêu đương lãng mạn mịt mờ lê thê
Ru tình ngây ngất say mê
Sóng dâng niềm nhớ đam mê thì thầm




--------------------
Nhóm bạn bè:


kitten_0320

NgocHuy_BaoTram

Xem tất cả


--------------------
NỔI ĐAU ĐẦU ĐỜI


- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.

- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.

- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.

- Tôi sống như cái bóng.
-Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !…
- Con ơi ! …
- Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !…
- Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng.
- Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

huongmuahe
post May 10 2006, 11:37 AM
Gửi vào: #11


Group Icon

tiểu mỹ
****
Thành viên: 4,463
Nhập: 4-May 06
Bài viết: 91
Tiền mặt: 0
Thanked: 1
Cấp bậc: 8
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 4 Tháng 9 - 1987
Đến từ: Hồ Chí Minh
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Em về trong trăng

Em về rũ áo trần gian
Theo trăng lên đỉnh mây ngàn trùng xa
Em về màu áo sương pha
Tóc tơ bối rối hồn hoa lạnh lùng
Em về trong cõi muôn trùng
Bước chân hoang vắng một vùng cỏ thơ
Em về ru những cơn mơ
Thoảng trong tiếng gió vu vơ khóc cười
Hồng hoang một cõi va vời
Trăng tàn nguyệt tận em rời điêu linh







--------------------
Nhóm bạn bè:


kitten_0320

NgocHuy_BaoTram

Xem tất cả


--------------------
NỔI ĐAU ĐẦU ĐỜI


- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.

- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.

- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.

- Tôi sống như cái bóng.
-Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !…
- Con ơi ! …
- Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !…
- Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng.
- Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

huongmuahe
post May 10 2006, 11:37 AM
Gửi vào: #12


Group Icon

tiểu mỹ
****
Thành viên: 4,463
Nhập: 4-May 06
Bài viết: 91
Tiền mặt: 0
Thanked: 1
Cấp bậc: 8
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 4 Tháng 9 - 1987
Đến từ: Hồ Chí Minh
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Vần Thơ Dâng Mẹ

Cho ngày Hiền Mẫu 14/5


Con lại viết những vầng thơ về Mẹ
Mẹ nhân từ, Mẹ hiền dịu, thiết tha
Mẹ thương con, Mẹ trung nghĩa, thật thà
Tình của Mẹ hơn non cao, biển cả






Mẹ đỡ nâng từng lúc con vấp ngã
Me ủi an khi con thoáng u buồn
Tình Mẹ nồng, ấm áp nắng mùa Xuân
Cho bầy - én - đàn - con tung cánh lượn




Con vẫn nhớ những đêm khuya về muộn
Mẹ thức chờ mở cổng đón hân hoan
Nhỏ nhẹ khuyên, "Đừng trễ nữa, con ngoan! ..."
Đôi mắt Mẹ long lanh như rướm lệ ...




Mẹ lo lắng sợ rủi ro, từng tí
Những người con rồi lần lượt tung bay
Mẹ chờ mong từng đứa một hằng ngày
Tóc bạc đi, nét nhăn hằn trên trán




Gương nhẫn nại vỗ về khi chán nản
Đức hy sinh Mẹ hướng dẫn đời con
Nghĩa Mẹ soi cho bổn phận vuông tròn
Cám ơn Mẹ, Mẹ mãi là Hiền Mẫu



--------------------
Nhóm bạn bè:


kitten_0320

NgocHuy_BaoTram

Xem tất cả


--------------------
NỔI ĐAU ĐẦU ĐỜI


- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.

- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.

- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.

- Tôi sống như cái bóng.
-Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !…
- Con ơi ! …
- Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !…
- Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng.
- Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

huongmuahe
post May 10 2006, 11:41 AM
Gửi vào: #13


Group Icon

tiểu mỹ
****
Thành viên: 4,463
Nhập: 4-May 06
Bài viết: 91
Tiền mặt: 0
Thanked: 1
Cấp bậc: 8
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 4 Tháng 9 - 1987
Đến từ: Hồ Chí Minh
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Trắng Như Áo Trắng Một Thời

Ngước cao đôi mắt sáng ngời
Nhìn nhau tin tưởng trọn đời yêu thương
Em về xao xuyến lạ thường
Tóc dài phủ kín một đường trên lưng



Anh nhìn em thoáng ngập ngừng
Dễ yêu chi lạ tim mừng reo vang
Hoa hồng năm đóa cao sang
Lá xanh hoa đỏ mịn màng như em



Mặn mà mê hoặc dịu êm
Bình minh trưa xế chiều đêm tuyệt vời
Anh nhìn say đắm chơi vơi
Em ngồi thả sợi tơ trời chao nghiêng



Sẻ chia vạn nỗi niềm riêng
Mối dây duyên, rất thiêng liêng trên đời
Trắng như áo trắng một thời
Đẹp như vạn nét hương trời tình ta



Bao nhiêu tình cảm đậm đà
Trao nhau trọn nhé mặn mà lứa đôi
Quên đi mọi nỗi đơn côi
Hoa duyên thắm nở xóa vơi muộn phiền




--------------------
Nhóm bạn bè:


kitten_0320

NgocHuy_BaoTram

Xem tất cả


--------------------
NỔI ĐAU ĐẦU ĐỜI


- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.

- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.

- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.

- Tôi sống như cái bóng.
-Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !…
- Con ơi ! …
- Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !…
- Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng.
- Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

huongmuahe
post May 10 2006, 11:47 AM
Gửi vào: #14


Group Icon

tiểu mỹ
****
Thành viên: 4,463
Nhập: 4-May 06
Bài viết: 91
Tiền mặt: 0
Thanked: 1
Cấp bậc: 8
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 4 Tháng 9 - 1987
Đến từ: Hồ Chí Minh
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Suối và Sông

Thôi, anh làm sông rộng
Em chỉ là suối thơ
Con suối nhỏ ngẩn ngơ
Giữa rừng sâu thăm thẳm



Giấc mộng xưa in đẫm
Chung cuộc đời đôi ta
Hai đứa trẻ xa nhà
Mơ trang thơ huyền thoại



Sông ơi xin đừng ngại
Đoạn đường dù rất xa
Suối vẫn muốn mượt mà
Trôi về xuôi- ra biển



Giữa vô-thường miên-viễn
Sông có chờ suối không
Và có mở cửa lòng
Reo hân hoan sóng dậy



Chúa trao anh cây gậy
Thần kỳ trong giấc hoang
Để anh vẽ huy hoàng
Tên con sông anh chở



Ước mơ kia sẽ nở
Tràn một rừng hoa mai
Mai trắng dẫn Mai vàng
Qua sông-thương kỳ ảo



Anh ơi xin đừng bảo
Tình yêu rồi phôi phai
Mộng quá ngắn, đêm dài
Suối-sông rồi đôi ngả?



Mây trôi mây thi nhã
Gió say gió la đà
Nước đi rồi vội vã
Lại trở về theo mưa???




--------------------
Nhóm bạn bè:


kitten_0320

NgocHuy_BaoTram

Xem tất cả


--------------------
NỔI ĐAU ĐẦU ĐỜI


- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.

- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.

- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.

- Tôi sống như cái bóng.
-Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !…
- Con ơi ! …
- Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !…
- Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng.
- Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

fresh_peach
post May 10 2006, 06:34 PM
Gửi vào: #15


Group Icon

Chim chích bông!
*********
Thành viên: 4,884
Nhập: 7-May 06
Bài viết: 1,327
Tiền mặt: 1,254
Thanked: 11
Cấp bậc: 31
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 24 Tháng 9 - 1988
Đến từ: nowhere
------
Bạn bè: 38 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Yêu thơ huongmuahe quá 6.gif , hay ghê lun ...đọc rồi muốn đọc thêm nữa ...huongmuahe post thêm nha 10.gif

Khoảnh khắc !


Chợt ngại ngùng chẳng biết nói chi đây
Chợt ngại ngùng thấy đường như gần lại
Chợt giật mình thấy lòng sao khắc khoải
Chợt bồi hồi ngóng bóng hình ai

Chợt đợi chờ vơ vẩn ,vẩn vơ
Rồi khắc khoải mong chờ mà chẳng thấy
Lòng nhẹ nhàng cất lên điều ước
Ước gì.....

Một ngày mưa rồi cũng sẽ qua đi
Và nắng vàng lại hé cười nụ
Và chợt em lại như ngày xưa ấy
Cứ vô tư và cũng chỉ thế thôi

Ước một ngày gió sẽ cuốn đi
Những kỉ niệm và nỗi buồn xưa cũ
Chỉ còn em một mình đứng lại
Cô đơn,cô đơn nhặt hoa tím ngày xưa

Ko hay lắm ...me mí tập nà 10.gif


--------------------
Nhóm bạn bè:


hong_ngoc123

babiimeo

doan huong

lũ_quỷ_của_chúa

tranhung94

Xem tất cả


--------------------

Chu ky >1mb --> lam load trang lau --> xoa anh (ky ten: tcz bup xoe.t)

(¯¯`·.¸ ™Ghét tên bên trên nhứt ™ ¸.·´¯¯)



Sống trong đời sống
Cần có một tấm lòng
Để làm gì em có biết không ?
Để gió cuốn đi .... !

Welcome to freshpeach's Blog


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

2 Trang  1 2 >
Thank you! Reply to this topicTopic OptionsStart new topic
 

Bản Rút Gọn Bây giờ là: 19th June 2025 - 09:37 PM
Home | Mạng xã hội | Blog | Thiệp điện tử | Tìm kiếm | Thành viên | Sổ lịch