khi em rời ghế mây chỉ mùi hương ở lại tre biến thành thần thoại trúc biến thành hoang đường anh biến thành tai ương thấp thỏm bên chiếc ghế cái mùi hương ác thế không theo em bay đi mà quấn quýt bên tre mà quẩn quanh bên trúc để riêng anh biết được có thực, mùi hương kia không một ai sẻ chia chỉ trừ ra chiếc ghế
không ngu gì anh kể mùi hương này cho ai hỡi những chiếc ghế mây hiếm hoi trên trái đất hãy khinh chiếc ghế sắt hãy khinh chiếc ghế bành những chiếc ghế vô danh trong căn nhà trải thảm nơi chân em chưa dẫm nơi tình em chưa ngồi nơi Chúa chưa ra đời nơi Phật chưa hiện đến nơi em chưa rón rén những gót chân tuyệt vời nơi mọi người hít thở chưa thấy mùi em rơi
nơi đây anh đang hay chỗ này anh đang biết anh vuốt ve ghế mây như vuốt ve truyền thuyết tình yêu anh lẫm liệt thanh trúc phải cong vòng tình yêu anh tận cùng thanh tre đành duỗi thẳng anh đặt trái tim đắng vào chiếc ghế em ngồi trái tim trở nên ngọt chiếc ghế tình anh ơi
chiếc ghế tình em ơi lúc người kia đi mất lúc người này cúi mặt cái mùi hương chưa đi như không hề biệt ly như không hề xa cách trận gió có thổi sạch tất cả mọi đền đài cơn bão có đùa dai anh cũng không lo sợ khi lòng anh: em ở khi ghế anh em ngồi hương thời gian muôn thuở thuở bắt đầu lứa đôi...
Anh chở em đi bằng xe đạp Thấy phổi hôm nay sạch lạ thường Dọc đường khói một trăm chiếc " cúp" Không làm hơi thở bị dơ hơn Anh chở tình anh trên xe đạp Mặc ai kia ngó, mặc ai dòm Dễ gì mang một cô công chúa Đặt vào xe rồi khẽ cúi hôn
Anh chở em đi bằng xe đạp Mồ hôi ra đẫm hết vai gầy Thương ghê ngọn gió sau lưng đó Thổi mát đời anh trong cánh tay
Cảm ơn em dám ngồi xe đạp Để cho anh quên mất mình nghèo Cảm ơn em đã không đánh phấn Nhìn anh bằng con mắt trong veo
Người đàn bà tôi lỡ gặp trong đêm Tuyệt như nàng Mona Lisa tôi đã gặp Nàng bổ dưỡng hơn rất nhiều thịt nạc
Tôi "ba rọi" trong tiếng hỏi lời chào Trên tóc nàng tôi đậu một con sâu Sớm đập cánh rồi bay đi như bướm
Nàng hàm tiếu như hoa quỳnh nở muộn Tự nhiên hương nên tôi hữu xạ nhìn Rồi lặng lẽ làm bài thơ ăn trộm Cũng nhờ trời, tôi có chút thông minh
**
Đêm dắt nàng chạy ra khỏi bức tranh Bật công tắc hồn tôi đang cúp điện Nàng dặn tôi đừng liếc ngang dòm lén Đặt đồng tử tôi đến chỗ cần nhìn
Tôi ngắm dại khờ một cõi nhân sinh Thú và người mong manh như sợi chỉ Tôi không biết gầm tôi không biết hí Vậy thì tôi đích thực giống con người Con người ấy nói một câu có lý: Em, em, em và chỉ có em thôi
**
Đêm bỗng vỡ òa ánh sáng trên môi Người đàn bà trở nên không có tuổi Nàng hát một bài đầy thức ăn cho tim tôi bớt đói Nàng ca một trích điệu Bôhêmiêng cho tôi lấy thăng bằng
Nàng bay như chim không sợ cánh rừng
Ngỗ nghịch hát trên đồi tôi đầy sỏi
Nàng tự vệ bằng kinh nghiệm của bà cố, bà sơ, bà ngoại Rằng con quạ nó kêu là nam đáo nữ phòng Trước thứ vũ khí vô cùng lợi hại Tôi đã đầu hàng rồi nhích lại gần hơn
**
Đến bây giờ môi mới thật là son Đỏ như lửa người đàn ông thần thoại Đỏ như máu bộ tuần hoàn đang chảy Đỏ như em con rắn của Chúa Trời Đỏ như tôi: trái cấm nuốt chưa trôi
Trần trụi nhảy xuống trần gian gieo giống Em sinh đẻ một đêm ngàn giấc mộng Tôi nằm mơ đấm ngực tiếc xuân thì Chỉ ao ước tóc râu dài như võng
Ru em nằm quên Cung Oán ngâm thi
**
Tôi giao hết cho nàng bao đó tuổi Như bao đó xu chẳng đáng là gì Ôi đêm lạ tuổi tôi thành giấy bạc Em hãy xài cho tôi chết mau đi!
Mỗi lần say sưa anh lại nhớ em Làm như thể em là ly bia vậy Ly bia nhấp môi thì anh uống đại Em nhấp anh thì biết uống cách nào
Em nhấp anh nghĩa là kép nhấp đào Hoa nhấp bướm và rơm nhấp lửa Bướm đụng hoa thì hoa tàn, nhị rữa Lửa đụng rơm thì rơm bén hết mình
Mà chúng ta thì khác hẳn trái chanh Vắt nước sớm chỉ còn trơ miếng vỏ Anh sẽ vắt em như chồng vắt vợ Trăng mật cả năm đâu chỉ một tuần
Đâu chỉ gối chăn mới hết nghĩa động phòng Ta động phòng nhau từ trong cái nhớ Cái "động" dễ thương, cái "phòng " dễ sợ Dễ sợ, dễ thương nên nhớ nhau hoài
Cái nhớ lũy thừa mỗi lúc anh say Làm như thể sắp bồng em ra biển Đặt xuống cát đen chờ con sóng đến Chứng kiến anh đang tuyên thệ ái tình
Cái nhớ bình phương lúc nhớ thình lình Nhớ mà giấu thì làm sao chịu được Anh sẽ hét lên cho lỗ tai em nhột Còn hét tên ai, đố em biết... hà hà
Một hôm lãng xẹt mưa rơi Giọt thưa, giọt nặng khiến đời có hiên Ta vào trú tuổi thanh niên Chưa hai thứ tóc đã quên thiếu thời Một hôm lãng xẹt mưa rơi Thất thanh ta gọi " em ơi" đỡ buồn Ngoài hiên đám trẻ bất lương Coi thường phụ nữ, cởi truồng tắm mưa Trong hiên, người lớn chẳng vừa Nâng ly kể chuyện: ngày xưa đa tình... Ta ngồi gác cửa văn minh Uống một mình, thấy hai mình ngất ngư