Cơn ác mộng tràn dầu chưa kịp đi qua Vịt chạy ruộng đứt hơi vì lúa lép Nơi tôm cá ê hề mà tìm không ra con tép Nhịp thở dòng sông thoi thóp dưới váng dầu
Bảy xã hôm qua chưa tan nỗi sợ đắm tàu Sáng mở mắt đã cuống cuồng chống lũ Mưa và lệ hoà tan trong bão dữ "Nhà Bè nước chảy chia haị.."
Anh đã từng cắm sào Tam Thôn Hiệp đến chai tay Cụng ly nỗi buồn Lý Nhơn, thăm tri âm Bình Khánh Ghé An Thơi Đông ngó trộm tóc dài Xuống Phước Kiểng chia hai dòng ấm lạnh
Anh đã từng hứng mưa cho traí tim sét đánh Nhưng sét đánh trong mưa chỉ hại có một người Còn bão lũ lại gieo đầy bất hạnh Đắm mảnh đấ t nghèo chưa kịp ra khơi
Em hát "Nhà Bè..." chi vậy em ơi Nước ngập sách vở làm sao thành câu hát Con còng con nghêu vố đã hiếm hoi Hạt gạo cổ tích ngậm ngùi như lục bát
Ai không biết "Lá lành đùm lá rách" Bầy vượn còn đùm bọc nhau chia trái héo Cần Giờ Anh cũng chia lòng đến Nhà Bè, Duyên Hải Lạy trời tóc dài thuở ấy vẫn còn thơ ...
Hãy cùng anh nhảy giật hai bước Các bộ lạc Braxin bây giờ ở đâu Nơi sinh ra loài người em hất ra phía trước Bỏ lại sau lưng một trái đất buồn rầu
Không còn những vũ trường rực rỡ Mỹ Âu Chúng ta lambada trên cỏ Cũng không cần cái ban nhạc Kaoma Những bài hát bị chúng ta xếp xó
Nói với Thượng Đế đi em, rằng tình yêu bùng nổ Toàn bộ cơ bắp anh đã được châm ngòi Chiếc váy của em phập phồng như thở Ta bắt đầu cuộc hỏa hoạn lứa đôi
Tại sao phải nghĩ đến cái giường khi thực hiện một trò chơi Tuổi trẻ không có gì để mất Tình yêu lăn ra cỏ mà cười Những cuộc hành lạc già nua vờ đạo đức
Không giống Luân Đôn, không giống Paris, Chúng ta lambada bằng nước mắt Ở Đông phương hạnh phúc rất nghèo Nếu thiếu cả cỏ thì lề đường, anh bất chấp Bởi vì thưa em, lambada là yêu .....
Bằng sáng tác của mình, tôi đánh tan những điều nghi hoặc Tôi trồng cỏ khắp nơi trên mặt đất, chuẩn bị cho cổ tích loài bò Tôi bắt tay Whitman, tôi quàng cổ Rimbaud, đem cỏ bao vây triều đình và nhà ngục Đem cỏ tấn công bọn vua quan phàm tục, làm rêu mọc đầy râu, làm hoang phế mọi lâu đài Tôi sẽ dùng cỏ trong thơ đeo lủng lẳng ở vành tai Thay các trang sức , các huân chương hèn mọn Tôi sẽ trồng vào khuôn mặt gã háo danh một sợi dây thòng lọng Được tết bằng cỏ mọc ở nơi mất vệ sinh duy nhất trên đời Còn loài cỏ đẹp mà tôi thường chúc tụng, chính là vòng nguyệt quế thơ tôi ...
Bằng sáng tác của mình, tôi thực sự ăn mày phép lạ Tôi thương Exupéry, tôi mê Remarque quá Các bạn đi bộ khắp châu Âu, không một mái nhà Tôi cũng đã mỏi giò trên đại lộ Nguyễn Du Gối quỵ xuống lề đường Cao bá Quát Tôi đạp lên xương sườn hai nhà thơ Việt Nam có cuộc đời đầy bất trắc Nghe nhói đau ở phía dạ dày Những thế kỉ trước tôi , ở Tiên Điền, ở Quốc Oai Hai người đồng nghiệp tôi chắc đã tê buốt chỗ này đây
Bằng sáng tác của mình, tôi tăng tuổi thọ cho người sắp chết Tôi giúp đỡ những ai thất nghiệp, phát chẩn thi ca để ứng thí việc làm Với trẻ nhi đồng tôi cẩn thận hỏi han Xin dược tháp tùng lên bầu trời mà Giê-Su và Thích-Ca dành cho con nít Với đàn bà, tôi tỏ ra ưa thích Xin được phiêu lưu xuống hỏa ngục nàng dành Tôi đã cạo đầu và dài tóc rất nhanh Đã khiếm nhã và cực kỳ lễ phép Tôi đỏ đen, tôi vô cùng khắc nghiệt Y phục trong thơ tựa y phục tắc kè Nếu có lần nào áo quần đứt cúc, đó cũng là lần tôi tập si mê
Bằng sáng tác của mình, tôi xuất bản không cần trang bị Sách của các tác giả quốc doanh đang chờ cân ký Tôi cân cái lưỡi của mình Dù vua chúa nhiều lần tiểu tiện lên các phát minh Dặn tôi uốn lưỡi bảy lần rồi cho nói Uốn một lần coi như tốt nghiệp bằng múa rối Lần thứ hai đạt danh hiệu hát tuồng Lần thứ ba chuẩn bị phong quan Lần bốn, lần năm thì tha hồ chức tước Uốn đến lần cuối cùng hẳn quyền to " bá phát " Vì cái lưỡi bẩm sinh đã bị bảy lũy thừa Cũng may tôi biết dạ, biết thưa Nên cái lưỡi vẫn còn nguyên mùi vị Mỗi lần lưỡi cong là nhảy ra chàng thi sĩ
Bằng sáng tác của mình, tôi nhổ nước bọt vào những điều lừa mị Tôi hôn thiết tha người đàn bà nghèo có một thời làm đĩ Và bạt tai đứa công chúa hợm mình Tôi sẽ trò chuyện với nàng bằng ngôn ngữ của anh chàng mạt lộ Và đối thoại với vua quan bằng ngôn ngữ thiên tài Tôi sẽ làm cho các nhà bác học thấy mình còn cận thị trước tương lai
Bằng sáng tác của mình, tôi bắt tay bè bạn anh em Bắt tay các tiệc tùng giai cấp Cám ơn chút rượu về đêm cho tôi cảm giác Cám ơn bữa ăn mẹ cha, dưa mắm rau cà Cám ơn những bài thơ sinh đôi, sinh ba Đẻ khó nhọc như từng lon gạo chợ Cám ơn những người tôi yêu không thành chồng thành vợ Và ngay cả kẻ thù tôi nữa, cám ơn !!! .....
Mưa Cô gái chưa đến tuổi phát ngôn về tình yêu tỏ ra bực bội Chiếc dù và bầu trơì ngoài màu đen giống nhau còn cùng chung "mode" mới Ly cà phê sẫm hơn mọi ngày Những nắp cống lạnh lùng không nói
Mưa Sao lại đụng vào tôi rồi "xin lỗi, xin lỗi" Hãy nhìn thủng qua dạ dày cuả những kẻ ngưả tay để định nghĩa thế nào là đói Sự va chạm chỉ là ngẫu nhiên Người nữ không có tội
Mưa Lý do gì mà Schubert mệt mõi Tôi muốn trong một giây, lỗ tai có răng và có lưỡi Để nếm âm thanh, nhạc, và... Cô có quyền làm thầy bói
Mưa Chưa đóan ra ư ? Vậy thì tô^i lải nhải Chiếc dù đen, bầu trời đen, cà phê đen, đen đen đen đen Tôi xin lập lại Chiếc dù cuả em, bầu trời của em, cà phê cuả em, em em em em.
Tiểu muội có tên là... "con nhỏ" Bị sư huynh liên tục kí đầu Tiểu muội rùng mình thành... cô bé Huynh sững sờ lẽo đẽo theo sau Tiểu muội còn vũ trang xí muội Để huynh thèm ngơ ngẩn gì đâu
Ở đời có một vài chữ "Muội" Ám muội là... không được rõ ràng Mê muội là... mất tiêu khí phách Tiểu muội là... một cái chấm than!
Cô gái ơi, anh nhớ em Như con nít nhớ cà rem vậy mà Như Việt kiều lỡ đi xa Về quê hương tưởng lộn nhà... Xê un (*) Tóc thề mẹ đẻ đen mun Em đem nhuộm tím, nâu, hồng, vàng hoe Sợi dài, sợi ngắn... em chê Mô đen đời mới nhà nghề thời trang Vùng sâu, em chuộng Đài Loan Vùng gần, chuộng "mốt" Đại Hàn, chết anh!