Rồi người đi Như gió Như mây Vào chòng chành quên lãng Nỗi đau chật hẹp Hay thênh thang Sao cứ đi là vấp phải nỗi buồn?
Rồi người đi Tiếng vĩ cầm thời gian réo rắt Ly cà phê không gian đắng ngắt Từng vệt son môi Từng móng tay màu Xin nhặt lại trao trả em Tình yêu của bóng đêm trống rỗng.
Rồi người đi Dù con đường trước mắt ẩn chìm không ánh sáng Khu vườn hoang không còn trái cấm Những cơn bão đến không hề dự đoán Những hố tử thần chập chờn không biển báo Xếp hàng Chực chờ gào thét…
Rồi người đi Tìm hướng mặt trời mọc Gỡ vầng trăng Niềm Tin Hái chùm sao Hy Vọng Soi đường Mặt đất ấm dần Bình minh!
(Trang web văn học Hội Nhà Văn tp.HCM 31 tháng 12 năm 2011)
Nắng rơi một nửa con đường Em đi một nửa nhớ thương vọng về Cỏ vàng một nửa bờ đê Tay cầm một nửa câu thề... Nửa buông Gió lay một nửa cánh chuồn Lá thu một nửa nỗi buồn Nửa thôi Hoàng hôn một nửa chân đồi...
Trăng lên một nửa Cuối trời Nửa rơi.
(Đã đăng trên Tạp chí Tân Văn số 2 - Tháng 1 năm 2013 )