New articles Năng lực quản lý: nhân tố thứ năm     ♥ Lựa chọn mục tiêu cuộc đời     ♥ 10 bí quyết cân bằng công việc và gia đình     ♥ Cô đơn trên mạng     ♥ Chứng khoán: Giấc mơ và ác mộng     ♥ Tám     ♥ Những tính năng của blog VnVista     ♥ Các mạng xã hội thống trị Google     ♥ Điều gì tạo nên một giám đốc công nghệ thông tin giỏi?     ♥ Cố gắng xóa bỏ những ấn tượng xấu     ♥ Cần một cách làm ăn mới     ♥ Tiếp thị hướng đến doanh nhân     ♥ Đưa cửa hàng thật lên chợ ảo     ♥ Bí quyết quản lý các nhân viên trẻ     ♥ Một số câu hỏi phỏng vấn “đặc biệt” của Microsoft     ♥ 4 bài học thành công trong kinh doanh     ♥ Tạo dựng hình ảnh một cô gái trẻ chuyên nghiệp     ♥ Góc “khác” của thế giới online đêm     ♥ Phong cách người Mỹ     ♥ Chỉ nghĩ đến tiền cũng làm người ta ích kỷ     
New blog entries Tư vấn chọn giày bảo hộ lao động phù hợp      ♥ SHEET Thương tình nhân      ♥ SHEET Liêu xiêu đường tình      ♥ SHEET Tình yêu lung linh      ♥ Các loại visa Qatar phổ biến mà bạn cần biết      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ SHEET Nếu đời không có anh      ♥ Phụ Gia Nhựa Làm Giảm Co Ngót Sau Gia Công Ép Phun      ♥ Địa chỉ mua giày bảo hộ nam chính hãng      ♥ SHEET Giây phút êm đềm      ♥ Máy Triệt Lông Công Nghệ Cao K18A      ♥ Cách chọn giày bảo hộ tại Đà Nẵng      ♥ hình ảnh Yae Miko Game Genshin Impact      ♥ Cách bảo quản và vệ sinh giày bảo hộ lao động      ♥ SHEET Yêu 1 người sao buồn đến thế      ♥ Bí quyết bảo quản giày bảo hộ lao động      ♥ Máy Triệt Lông Lạnh Diode Laser K17      ♥ Công Nghệ Đùn Ống Nhựa Với Hạt Nhựa Nguyên Sinh      
 
Reply to this topicStart new topicStart Poll

Liệt Kê · [ Bình Thường ] · Tách Biệt+

Yêu Người Tôi Chưa Biết Mặt


YangYiLing
post Oct 29 2006, 06:53 PM
Gửi vào: #1


Group Icon

Quang Khánh
******
Thành viên: 833
Nhập: 12-January 06
Bài viết: 429
Tiền mặt: 1,125
Thanked: 2
Cấp bậc: 19
------
Giới tính: Male
Sinh nhật: 15 Tháng 2 - 1982
Đến từ: 18 vị thần của "Long Sơn Ấn Địa Lạc Minh"
------
Xem blog
Bạn bè: 12 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Iu Người Chưa Bít Mặt !!!


1. Tôi choáng váng. Như một tiếng sét đánh ngang tai. ở cái bưu điện nhỏ cách thành phố ngót một ngày đường ô tô, tôi nhận được điện thoại của mẹ tôi. Bà bảo rằng : ''Mày đừng tơ tưởng nữa. Nó đã lấy chồng!'' Bà cúp máy. Và thế giới quanh tôi sụp đổ.
*
Khi buồn, những thằng con trai thường tìm đến rượu. Nhưng tôi không biết uống. Thực ra thì không thích. Tôi biết rằng, nếu chỉ ''hơi thích'' thôi thì tôi đã là một thằng uống ruợu rất giỏi, thậm chí hơn cả nghiện. Đấy, con người tôi là như thế. Lao đầu ngay vào những gì mình thích và thường thì chẳng bao giờ chịu ''về nhì'' trong một cuộc chơi. Tỉ như chuyện hút thuốc lá. Biết rằng xã hội lên án, gia đình, người thân khó chịu, thế mà tôi vẫn hút. Một lần, ở cửa khẩu Cổng Trắng Lạng Sơn, tôi mặc một bộ quần áo màu ghi, đi lại, thăm thú rất tự nhiên, mặt mũi hình như có nét giống với người địa phương nên người ta lầm tưởng là dân Trung Quốc. Vào một cửa hàng bán đồ điện, người ta chào ''nỉ hảo'' rồi rút thuốc ra mời. Cách mời thuốc của người Trung Hoa rất lạ, họ không chìa cả bao thuốc ra mà chỉ rút lấy một điếu, trân trọng nhưng dứt khoát đưa về phía người khách. Tôi bảo mình là người Việt Nam và không hút thuốc lá. Hình như anh ta biết tiếng Việt. Trong ánh mắt anh ta có một chút ngạo mạn và khó chịu. Thế là tôi vồ lấy bao thuốc. Cho đến khi nghe nhàm chán những lời răn đe của bố mẹ về hút thuốc lá thì với tôi thuốc đã là một người bạn.Thân thiết hơn người yêu rất nhiều. Đó là lý do tại sao tôi cứ lờ đi trước những ánh mắt của các cô bạn cùng lớp. Với những thằng bạn đua đòi thì ba điếu thuốc trong một ngày thời kỳ tập hút đã làm chúng lộn mửa. Với những thầy giáo ở khoa thì một buổi đứng lớp họ hút ba điếu, người giỏi ra thì ba ngày họ hút hết một bao, người nghiện nữa thì một ngày một bao. Tôi hút ngay một ngày ba bao. Đều đặn như thế bởi thấy thích. Rất thích. Và rất may là tôi biết kiếm ra những đồng tiền trong sạch nên chẳng phải ngửa tay xin ai cả. Rồi đến một lần chờ bay ở sân Nội Bài. Thèm thuốc quá, trong túi lại là một bao ''Davidoff'' rất thơm, nhìn quanh chẳng thấy phòng hút thuốc nào, thế là tôi châm lửa đại. Một cô tiếp viên xinh đẹp bước lại. Cô ta dành cho tôi những từ ngữ rất lịch sự nhưng không dễ chịu chút nào. Thế là ngượng, là chán và cảm thấy không thích thuốc nữa. Thế là bỏ, dễ dàng, mặc dù tôi đã hứa với mẹ rằng ''khi nào lấy vợ con bỏ thuốc''. Mất đi một người bạn và tôi được vài ba cân thịt đắp vào người.

2. Tối nay, tôi lại mất đi một người bạn nữa.
Hơn cả một nỗi buồn. Có lẽ là một niềm đau trong tim đầu tiên của tôi thời trai trẻ. Làm gì để kéo mình ra khỏi sự hụt hẫng ghê gớm này. Phải, gào toáng lên! Có một quán karaoke đối diện bưu điện. Ba em mắt xanh mỏ đỏ lườm nguýt sém mi mày rồi phụng phịu ra khỏi phòng. Tôi chỉ cần một cái bụng chứa đầy rượu trước khi trở về nhà để nói với thằng em rể rằng tôi đã bị ''đá''. Và tôi cũng biết say. Tôi đã hát đi hát lại bài ''Bóng cây kơ nia'' bảy lần rồi. Em rể tôi làm việc ở nơi có nhiều cây kơ nia như thế. Đó cũng là nơi ở của một người con gái tưởng chừng đã là vợ tôi.
Tôi về quê ăn cưới con em vợ của anh ta, nó là em con dì ruột. ở bữa cơm ''lại mặt'', em rể hỏi: ''Có nhắn gì cho cô em không ? Ngày kia tôi đi''. Tôi hỏi, em nào ? ''Em mà bố anh định cưới cho anh đấy!'' Tôi thở hắt ra, tim đập thình thịch. Ôi Chúa ơi! Em rể đã nhắc tôi một chuyện hệ trọng trong đời mà tôi quên khuấy. Tôi lặng lẽ biến đi trong bữa cơm để tìm về với miền cảm xúc. Những ngày qua quả là đã làm trái tim của tôi hơi dao động. Em tôi, đứa em tôi thương nhất đã lấy chồng, một thầy giáo dạy văn huyện. Bạn bè nó, trong đó có cả bạn bè tôi chơi vào những lần về quê thời niên thiếu, đều đã lập gia đình hoặc có nơi có chốn. Chúng hỏi tôi, mày thế nào, cưới có mời chúng tao ra Hà Nội không, ngày xưa mày ao ước đẻ nhiều con lắm, giờ có sợ nhà nước kỷ luật không... Vân vân và vân vân. Những câu hỏi ấy dồn tôi về những kỷ niệm thời niên thiếu. Thời xưa, Triệu Vân đã trả lời Lưu Bị và Khổng Minh khi họ định cưới vợ cho mình rằng : “Làm đại trượng phu ở đời, chỉ lo công danh sự nghiệp không lập được chứ lo gì chuyện lập gia đình”. Tôi tôn thờ Triệu Văn, cả Mã Siêu nữa, tôi thấy ở họ những nét tài năng, khí phách và lòng dũng cảm, đồng cảm với tính cách của mình. Tôi nghiện Tam Quốc. Nhưng không phải vì thế mà hoài cổ. Cái chính là phải biết chắt lọc những tinh hoa của người xưa để vận dụng và thế hệ mình sống. Bây giờ, tôi hâm mộ Beckham. Chỉ là tài năng thôi. Tôi chưa đủ can đảm để cạo trọc đầu như Beck mong rằng mình có thể đi trước thời đại. Em tôi, bạn bè tôi vẫn nhìn tôi bằng con mắt như thế. Nhưng hình như bây giờ họ đã bắt đầu ái ngại. Tôi vẫn là tôi như thế thôi, người ta bảo rằng mình lập dị cũng được, khô khan cũng được, thiếu duyên “sát gái” cũng được. Sau những câu nói ấy tôi cũng chẳng phảng phất một nỗi buồn nào. Tôi có công việc để luôn luôn bận rộn. Thế mà buổi tối nay, chỉ vì một câu hỏi vô tình thôi, cộng với ngoại cảnh cưới xin rôm rả ấy, tôi đã hóa thành thế này. Có nỗi đau nào giống nỗi đau của tôi không. Một năm qua, tôi đã phải nghiến răng để quên em đi. Nhưng bây giờ thì không thể được nữa. Tôi đã mất em và càng nhớ về em đau nhói cả trái tim, nhưng muộn mất rồi.

3. Chuyện xảy ra trong một bữa ăn cách đây một năm. Em rể nghỉ việc lái xe ra Hà Nội xây thêm nhà cho gia đình tôi. Xây để ở thôi chứ chẳng phải cho thuê mướn kinh doanh gì. Sau một thời gian đi công tác Tây Nguyên, bố tôi mang về cho gia đình, trừ tôi ra, một niềm hứng khởi : Ông tìm thấy một cô gái! Cả đoàn cán bộ ấy cứ khen rằng chưa gặp một ai xinh đẹp nết na như vậy. Được biết là cô ta chưa có chồng, hoàn cảnh cuộc sống xung quanh lại tương đối lạc hậu, ai cũng muốn cưới cô ta về cho người thân của mình : anh con ông bác, em út đằng nhà vợ, em cậu ruột mới đi nước ngoài về... Bố tôi là “sếp” nên bảo : “để cho con trai anh!”. Thế là họ trêu nhau, dần dà thành sự thật. Cô ta gọi bố tôi bằng “bố”, bố tôi gọi cô ta bằng “con”, mọi người xung quanh vun vào. Về nhà, bố tôi vận động hành lang dần dần. Với vợ - cưới cho nó bớt “nổi loạn” đi. Với con gái - chị dâu mày xinh lắm, hơn những đứa mày giới thiệu. Với cháu rể - cháu dò xem nó quan hệ với con nào chưa, nông sâu thế nào. Và với tôi - ôi, phòng con trai đẹp quá, bố sơn màu hồng nhé, màu của hạnh phúc đấy... Tôi chẳng hiểu ông muốn gì, còn ông thì cứ như nhà hùng biện. Trông trẻ ra mấy tuổi ? Tới bữa ăn, ông trịnh trọng tuyên bố : Con sắp lấy vợ! Tôi suýt nghẹn. Tôi không muốn nghe thấy gì nữa, bởi chỉ một từ ông nói ra thôi cũng làm cho tôi ngượng ngùng khắp các tế bào cơ thể. Tôi bỏ đi. Không có một cơ hội nào cho cô ta và câu chuyện của bố tôi suốt một năm trời.

4. Vào lúc này đây, tôi muốn có em mãnh liệt. Em thương yêu ạ! Kể cả đang học cũng lấy. Mấy thằng anh tôi chơi còn lấy vợ từ năm thứ hai ĐH có sao đâu. Nhưng tôi sẽ một mình tìm đến chứ chẳng cần phải ai đưa đẩy cả. Em rể bảo, đúng là cô ta xinh thật. Em đã tận mắt nhìn thấy ảnh cô ta gửi ra. Em còn nghe cả điện thoại nữa, giọng nói dịu dàng, cô ta gọi cậu mợ bằng “bố mẹ” và hỏi anh đang làm gì, ở đâu. Hình như cô ta gọi điện thường xuyên thì phải. “Anh không ngượng nữa à ?”, tự nhiên em rể hỏi. “Không! Mày kể tiếp đi”. “Nhưng...” “Kể đi!” Tôi ra lệnh. Nó bảo, nhà cô ta từ Bắc chuyển vào Tây Nguyên làm kinh tế mới. Con nhà gia giáo nhưng nghèo, thi đậu công chức nhưng không có quan hệ, tiền bạc nên phải lên vùng cao dạy học. Khổ, xinh đẹp nhất núi rừng nhưng chẳng yêu được ai, cao thì không có, thấp lại chẳng thông. Có bộ đội ở đấy vào tán nhưng cũng chẳng đi đến đâu cả. à quên, còn có một sĩ quan nữa... “Cái gì?” Tim tôi như bị dao cứa. “Mà không, cũng chưa đi đến đâu. Cậu bảo thế mà”. Tôi thở hắt ra. Không hiểu em rể có đọc được suy nghĩ của mình không. “Em chỉ biết có thế. Một tháng sau khi xây nhà nghe mợ bảo cô ấy vẫn gọi điện”. Tim tôi như bị dao cứa nhát thứ hai. Phũ đến thế là cùng. Không thể phũ hơn được nữa. Mặc dù tôi đã từng rủ bạn gái thích mình đi xem phim, rồi bỏ mặc cô ta tức tưởi đi xe ôm về nhà trước khi vào rạp, nhưng có lẽ vẫn chưa thấm tháp gì so với vụ này. Tôi tưởng một người con gái như thế đã bị “tuyệt chủng”. Chúa ơi! Lương giáo viên miền núi tháng chưa được 300.000đ, không biết cô ta sẽ sống thế nào sau mỗi lần nhấc điện thoại đường dài ra Hà Nội. Bố tôi chỉ biết mỗi chuyện của mình thôi. Chắc ông phải “gà” vào tai cô ta rằng tôi là một vị thánh! Thằng em rể bảo : “Cô ta muốn có hộ khẩu Hà Nội ấy mà”. Tôi gào lên : “Thằng ngu! Lòng dũng cảm và một tấm chân tình đấy! Mày hiểu không ? Bọn con gái, không, đàn bà rồi, hơi thở thực dụng của chúng sống sượng lắm, tao ngửi quen rồi. Cô ấy không phải như vậy!”. “Tùy anh ! Tôi chỉ giúp anh được một việc duy nhất nữa là cái địa chỉ. Con cá sổng là con cá to mất rồi!” Nó đáp chỏng lỏn.

5. Tôi không biết rằng mình chạy hay mình bay ra bưu điện nữa. Tôi sẽ gọi bằng được, dù mẹ đã bảo em lấy chồng rồi. Không. Tôi không tin. Nghiến răng lại rằng không tin. Em, bóng cây kơnia vẫn đứng đấy đợi chờ tôi nhé! Mẹ tôi nói dối ? Bà muốn tôi ngãng chuyện này ra để học nốt đại học. Em nói dối? Em hờn trách tôi và em muốn níu lại những gì đã vượt quá giới hạn tình yêu của một thời con gái. Em nói thật nhưng em chưa cưới ? Không, tôi sẽ giành lại em, dù bất cứ giá nào. Chỉ cần em còn là một cô gái như ngày xưa ấy thôi. Mẹ kiếp cái bưu điện miền núi! Nó xì xà xì xoẹt như bà già tám mươi tuổi bị hen suyễn. Tôi gọi cho em từ sáng tới trưa. Không nhận được một trả lời nào. Tôi gọi những số sau cùng liền tiếp với số của em. Gần như là lục tung cả cái thị trấn ấy rồi. Người ta bảo không biết. Tôi muốn biết! Em là ẩn số nào cho ba câu hỏi ở trên ? Dù thế nào đi nữa, em sẽ xứng đáng với tình yêu của tôi bằng được! Tôi sẽ một mình tìm đến.
*
Tôi với em rể cùng vào Tây Nguyên. Mất nửa ngày đường mới lên được thị trấn nơi em ở. Xuống xe, hít căng một lồng ngực nắng và gió. Tới trường em dạy học, ban giám hiệu kéo ngay tôi vào quán thịt chó. Rưọu và những câu hỏi về bố tôi nó cứ ứ ự nơi cổ họng.Đêm mênh mang. Những bước chân nặng trĩu nhấc tôi đi. Em lặng lẽ ngồi đung đưa chiếc võng dù. Ngọn đèn vàng trong nhà chưa tắt. Tôi ngập ngừng. Em vẫn như trong tưởng tượng. Trái tim của em đã nhận ra tôi. Dù em ngượng ngùng không nói.Em gục đầu vào ngực tôi. Những giọt nước mắt tôi bắt đầu lăn trên má. Em có lỗi lầm gì ? Em đã đợi tôi. Còn tôi đã tự mình đánh mất đi một tấm chân tình. Thôi, tôi không nói nữa. Cả những giọt nước mắt nữa. Em hạnh phúc cơ mà. Tôi cũng chỉ mang được hạnh phúc đến cho em thôi. Em đã có rồi. Vậy thì làm sao trái tim tôi phải thổn thức nữa.
*
Sáng sớm tôi đi. Em đứng bên chồng, cao lớn vạm vỡ. Họ vẫy chào tôi như vẫy chào một người bạn thân thiết trong đời. Tôi cũng thế. Trong ba lô tôi là địa chỉ nhà em, một tấm hình vợ chồng ngày mới cưới và một tấm của cháu bé. Nó bụ bẫm, kháu khỉnh với đôi môi đỏ giống mẹ và cặp mắt đen láy giống bố.
*
Mắt tôi màu nâu, người ta bảo như thế là đa tình. Nhưng tôi nghĩ, có khi không phải. Năm nay tôi mới hăm ba tuổi.


--------------------
Nhóm bạn bè:


babiimeo

doan huong

Friend of YangYiLing

pinksnow

rose

Xem tất cả


Cảnh cáo: (10%)X---- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

doan huong
post Nov 1 2006, 10:47 AM
Gửi vào: #2


Group Icon

Noproblem
**********
Thành viên: 1,908
Nhập: 11-April 06
Bài viết: 2,706
Tiền mặt: 21,460,040
Thanked: 40
Cấp bậc: 41
------
Giới tính: Female
Sinh nhật: 20 Tháng 10 - 1985
Đến từ: Thái Bình -- Tp.HCM
------
Xem blog
Bạn bè: 149 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Câu chuyện của Yang cảm động quá. Tình yêu của 2 người đó thật là đẹp đúng ko? Đọc xong mún 20.gif ....
Câu hỏi phụ: Mắt nâu là đa tình thật à? 10.gif


--------------------
Nhóm bạn bè:


thanhquoc

hoangtubuon_1682

nguyenquocbao

vuongnv

hong_ngoc123

Xem tất cả


--------------------
user posted image

user posted image
Hãy Click vào đây để tham gia
Lương Sơn Quần Hội

user posted image

"·´`·.(*·.¸(`·.¸ Núi Lương Sơn anh hùng múa kiếm ¸.·´)¸.·*).·´`·"
"·´`·.(*·.¸(`·.¸ Bến Thuỷ Bạc hào kiệt mài đao ¸.·´)¸.·*).·´`·"


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

YangYiLing
post Nov 3 2006, 07:21 PM
Gửi vào: #3


Group Icon

Quang Khánh
******
Thành viên: 833
Nhập: 12-January 06
Bài viết: 429
Tiền mặt: 1,125
Thanked: 2
Cấp bậc: 19
------
Giới tính: Male
Sinh nhật: 15 Tháng 2 - 1982
Đến từ: 18 vị thần của "Long Sơn Ấn Địa Lạc Minh"
------
Xem blog
Bạn bè: 12 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





^^ mắt nâu tôi là người Mỹ rồi
nhưng tôi buồn thật đó disappointed.gif


--------------------
Nhóm bạn bè:


babiimeo

doan huong

Friend of YangYiLing

pinksnow

rose

Xem tất cả


Cảnh cáo: (10%)X---- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

catlee
post Nov 4 2006, 01:21 AM
Gửi vào: #4


Group Icon

^0^Cat^0^
**********
Thành viên: 17,580
Nhập: 19-October 06
Bài viết: 2,418
Tiền mặt: 0
Thanked: 48
Cấp bậc: 39
------
Giới tính: Male
Sinh nhật: 21 Tháng 8
------
Xem blog
Bạn bè: 28 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin






Chào Yang xúc động quá lại một câu chuyện éo le. tear.gif
Phải nhìn nhận một điều rằng chẳng ai trong chúng ta dám vạch áo cho người xem lưng cả.Và Yang đang làm mọi người thay đổi quan niệm đó. thumb_up.gif
Có một sự thật như thế này chẳng ai trong chúng ta chịu để ý đến những gì chúng ta đang có cả và khi đánh mất nó rồi chúng ta lại tiếc nuôí đúng không ? thinking.gif
Không phải chúng ta là những khúc gỗ biết đi,chúng ta cũng là một con người biết làm bằng đôi tay và suy nghĩ bằng khối óc.Nhưng tuỳ theo sự nhạy bén và cảm nhận của mỗi ngươì trong cuộc sống nhanh hay chậm mà ngộ nhận ra điều đó thôi ! sad.gif
Cái tuổi 23 không phải là quá trẻ để nói rằng bồng bột ,cũng không hẵng là quá già để bão rằng sành đời.Nhưng tôi vui mừng cho Yang vì Yang đã lớn dần trong suy nghĩ,đủ sự tự tin và quyết đoán cho quyết định của mình.Và tôi tin tưởng rằng một ngày không xa Yang sẽ có một bài viết kể về chính mình nhưng kết thúc sẽ có hậu . stop.gif


--------------------
Nhóm bạn bè:


trangapple

hong_ngoc123

babiimeo

piggyluvCNN

gemini3691

Xem tất cả


--------------------
Từ giã hoàng hôn trong mắt em,
Tôi đi tìm những phố không đèn.
Gió mùa thu sớm bao dư vị,
Của chút hương thầm kia mới quen.


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

Thank you! Reply to this topicTopic OptionsStart new topic
 

Bản Rút Gọn Bây giờ là: 19th July 2025 - 01:42 PM
Home | Mạng xã hội | Blog | Thiệp điện tử | Tìm kiếm | Thành viên | Sổ lịch