Chẳng ai có thể vẽ cho mình một bản thân toàn mĩ bởi nó không tồn tại khi ta kiếm tìm và cố tạo dựng nó.
Thức dậy vào buổi sáng, ta là giọt nước mắt chảy tràn chào ngày mới, đó là nỗi buồn hay là niềm vui, là giọt nước trào ra từ ngày hôm trước, hay là giọt nước chảy trôi tới ngày mai, mông lung , không rõ ràng. Ta cố định hình suy nghĩ, suy nghĩ khiến ta mệt mỏi.Có lẽ những điều ấy bắt đầu từ khi ai đó chẳng may reo vào ta cái sự "nghĩ". Sự nghĩ ấy đôi chút thật lkhó hiểu và càng khó định nghĩa .
Ta nghĩ đến đấy, và dùng màu sáp vẽ vào óc ta một khối tròn, rồi cứ thế xoay vòng vòng cây bút màu tạo thành một mớ hỗn độn các suy nghĩ đan xen vào nhau.
Màu xanh cho những suy nghĩ hy vọng.
Màu đen cho "tự vấn".
Màu hồng cho những phút bâng quơ "iêu iêu".
Màu vàng cho những buổi chiều nắng như rót mật.
Màu trắng cho cái tinh khôi dành tặng đôi mắt trong ngần .
Ta đang bước qua ngày sinh để chào tuổi mới, để thấy 20 năm thời gian đã chứng kiến ta. Chậm nhưng đôi khi lại nhanh như một cái chớp mắt. Nhưng với ta, bước sang mùa là cả một chiều mưa.
Bước sang phố là cả một thế giới hoàn toàn khác của ồn ào và náo nhiệt.
Bước sang kia đường là cả một rừng người với người.
Bước sang người là cả một câu chuyện.
Bước sang ngày mới là cả một giấc mơ dài.
Ta nghĩ đến đấy, và dùng màu nứơc nhỏ vào hai khoang mắt, mỗi bên một giọt. Thế là ta đã có một đôi mắt. Màu trong veo. Màu của nước mưa còn đọng lá. Màu của nỗi nhớ âm ỉ bỗng trào ra. Màu của cái líếc mắt. Màu của kí ức. Sẽ lưu giữ những gì đẹp nhất. Để khi ta buồn, ta lại chiếu vào ta những nụ cười...
Ta vẽ tên mình bằng màu đen rõ nét, để bất chợt đôi lúc ai đó bỗng gọi tên, để có thể mỉm cười vì vẫn có những người xung quanh mình, những người nhớ đến mình, những người muốn gọi tên mình, để có thể quay lại và mỉm cười "Ừ, mình đây"...
Ta nghĩ đến đấy, và dùng mực đỏ vẽ đôi môi. Để ta còn có thể gọi ai đó. Để đời ta không chỉ có tên ta. Để gọi tình bạn bằng cái ôm và tình yêu bằng cái hôn.
Ta còn muốn vẽ nhiều điều tốt đẹp cho bản thân. Xét cho cùng thì ai mà không muốn mình tốt đẹp?
Ta hăng hái phác họa một đôi tay chắc khỏe, một đôi chân mượt mà, một mái tóc bồng bềnh. Đẹp. ta muốn mình đẹp...
Nhưng ta ơi ta, khi ta hết màu vẽ...
Tức là ta ơi, chẳng ai có thể vẽ cho mình một bản thân toàn mĩ! Là thực ra chẳng ai cần phải đi kiếm cái toàn mĩ ấy bởi nó không ở đâu cả, nó không tồn tại khi ta kiếm tìm nó và cố tạo dưng ra nó.
Tức là ta ơi ta...
Ta đừng cầu tòan.
...
Tức là ta ơi ta...
Ta đừng nghĩ mình hoàn hảo.
...
Tức là ta ơi...
Ta còn muốn vẽ bức họa của mình...thì hãy vẽ nó bằng cách khác hơn là cứ cố nắn nót mãi, sửa chữa mãi một bức tranh đã hỏng!
Rằng ta ơi ta hãy đặt tay vào tim mình để biết ta còn có một trái tim đỏ hồng, đặt tay vào đôi mắt để biết ta còn có thể khóc, đặt tay vào vết thương để biết là nó đang rỉ máu, đặt tay vào tấm gương để nhìn thấy chính mình, để biết là ta đang tồn tại. Để biết ta còn biết yêu, biết thương và biết đau...
Những vết sẹo làm đôi chân xấu xí, nhưng sẽ bước vững vàng hơn. Đôi môi có thể khô nhưng lời nói sẽ ngọt lịm. Mắt có thể mờ nhưng biết khóc vì mọi người. Thân người có thể yếu đuối nhưng bờ vai thì sẵn sàng đón nhận một mái đầu cần nơi nương tựa...
Ta ơi ta, ta đã vẽ mình bằng yêu thương.
Và ta cũng có thể vẽ ngày bằng niềm tin. Vẽ ước mơ bằng nụ cười, vẽ niềm vui bằng những giọt nước mắt...
Theo Blog Liebe Bài viết đã được chỉnh sửa bởi catlee: May 16 2007, 04:50 AM