Bóng chiều nhạt lan dần trên mặt biển Ở đằng kia có một kẻ dang ngồi, Một con người đơn độc lẻ loi Trên bãi vắng, một linh hồn sầu khổ Gương mắt lạnh của người đang tắt thở Chàng nhìn lên trên u ám bầu trời, Rồi lại nhìn mặt biển xa khơi Mặt biển rộng dạt dào sóng lượn. Trên mặt biển mênh mông, sóng lượn Tiếng thở than bay tựa khí cầu; Những lời thở than quay lại buồn rầu Nhìn thấy quả tim chàng kín bặt, Nơi chúng tưởng sẽ buông neo bám chặt. Chàng thở than đau khổ quá chừng. Đàn hải âu trắng toát cũng kinh hoàng Phải lìa bỏ những tổ quen bằng cát Kéo nhau lên bay lượn quanh chàng Giọng triêu cười chàng bảo luc chim: -Hỡi bầy chi cánh trắng, chân đen Đang bay lượn ngày đêm trên mặt biển, Hỡi chim mỏ cong uống tràn nước mặn Và ăn toàn lợn bể thịt tanh dầu Cuộc đời bay cũng đắng tựa thức ăn kia Nhưng còn ta, ta là kẻ bình thường sung sướng Ta chỉ nhận sự dịu dàng đằm thắm Ta thưởng thức mùi thơm nhẹ thoảng của hoa hồng Nó là bạn của chim oanh Chỉ sống bằng trăng sáng; Ta còn ăn những loại bánh ngon Độn bằng kem rất tinh tế bên trong Ta lại hưởng cái điều êm dịu nhất: Yêu thiết tha và ta cũng được yêu. Nàng yêu ta! Nàng yêu ta! Cô gái yêu kiều Ta thấy nàng đứng tựa lan can Mắt nhìn xuống con đường trong bóng tối. Nàng lắng nghe, lắng nghe, chăm chú. Ôi!Chắc là nàng rất muốn được gần ta! Có phải không? Nàng tìm mãi không ra Trong đêm tối đôi mắt nàng sụt sạo Nhưng vô ích-nàng thở dài ảo não Rồi băng mình bước xuống vườn riêng; Dưới trăng vàng, nàng dạo giữa muôn hương, Trò chuyện với hoa những điều thầm kín Nàng nói về ta, người nàng yêu mến Nói rằng ta là người đáng được yêu- Có phải không ta đáng mến bao nhiêu! Và sao đó nàng trở về yên ngủ Trong giấc mộng, khuông mặt ta hiền dịu Lại về theo bay lượn, quanh nàng. Sáng hôm sau trong chính bữa ăn Nàng cũng thấy gương mặt ta cười mỉm Trên chiếc bánh mì bơ sáng loáng Mà nàng ăn với tất cả tình thương- Có phải không chàng khoác lát khoe khoang Còn bầy chi cứ cất tiếng kêu vang Nghe như tiếng cười thầm hóm hỉnh Khói chiều đã bay lên chầm chậm; Mặt trăng buồn, nhạt nhẽo hiện sau mây Sóng dâng lên, gầm réo khắp mọi nơi, Từ dưới đáy biển sâu đang giận dữ Bỗng vang lên tiếng hát bao thần nữ Nghe buồn như tiếng gió thổi rì rào, Những vị thần xinh đẹp biết bao Con của biển, lại rộng lòng ưu ái Trong tiếng hát, người ta nghe rất trỗi Giọng của Pêlê chân trắng, giọng như ru Họ thở dài, cùng lên tiếng hát ca:
Hỡi chàng trẻ điên cuồng hợm hĩnh! Nỗi đau thương dang vò xé lòng chàng! Tất cả bao hy vọng tiêu tan, Là con đẻ của trái tim chàng đó Trái tim chàng có khác chi người mẹ Thưở xưa kia hoá đá bởi đau thương. Trong đầu chàng đã phủ bóng đêm Những tia chớp của điên rồ vụt sáng. Hỡi chàng trẻ, điên cuồng, hợm hĩnh! Chàng ngồi đây để khoe nỗi đau thương. Chàng cũng gần như thuở trước tổ tiên, Là thần lớn Titan lên trời cướp lửa Cho loài người-bị xích vào phiến đá Và diều hâu đến rỉa trái tim, Vẫn đứng lên thách thức đỉnh Ôlem; Chúng tôi nghe tiếng người rền rỉ Vang xuống dưới tận cùng đáy bể Và tìm lên mong an ủi lòng người Bằng lời ca tiếng hát của chúng tôi. Hỡi chàng trẻ điên cuồng, hợm hĩnh! So với người chàng còn thua kém lắm. Hãy biết khôn mà kính trọng thần linh Hãy kiên tâm mang nỗi khổ của mình Hãy dũng cảm mang hoài, mang mãi Cho đến ngày chính đỉnh cao Atlát Cũng nản lòng tung gánh nặng trần gian Để ném vào trong vĩnh viễn đêm tăm.
Đây, những vị thần đã hát Con của biển đẹp xinh, ưu ái Hát đến khi sóng vỗ át lời ca. Kìa vầng trăng sau mây xám lùi xa Và đêm thẳm, há hốc mồm tiến tới Trong bóng đêm, tôi vẫn ngồi khóc mãi.
115. Trong mơ tôi thấy người yêu cũ (Người dịch: Quang Chiến)
Trong mơ tôi thấy người yêu cũ, Một cô bà ủ rũ, ưu phiền, Tấm thân nàng từng như hoa bừng nở, Nay trông nàng rõ héo úa, hom hem. Nàng bế trên tay một đứa con còn nhỏ, Còn tay kia, một đứa khác, dắt theo Nhìn ánh mắt, dáng đi, áo quần là đủ rõ Nàng sống trong cảnh khốn khó, đói nghèo Qua bãi chợ, nàng bước đi loạng choạng Và ở đây nàng đã gặp tôi Nàng nhìn tôi dửng dưng và bình thản Lòng nhức đau, tôi bỗng thốt nên lời: - Tôi xin em hãy về ở nhà tôi, Em ốm rồi, em xanh xao quá đấy! Tôi sẽ chuyên cần, chẳng việc gì ngần ngại Để nuôi em được ăn uống đủ đầy Những đứa con yêu quý của em đây Tôi cũng xin được trông nom, dạy dỗ Nhưng trước hết chăm sóc em đầy đủ Ôi, cô em bất hạnh, tội nghiệp thay! Không bao giờ tôi kể cho nàng biết Tôi yêu nàng da diết thuở xa xưa Và mai đây, nếu một khi nàng chết Trên mộ nàng tôi sẽ khóc như mưa.
117. Tuổi xuân tôi đang ngày ngày biến mất (Người dịch: Quang Chiến)
Tuổi xuân tôi đang ngày ngày biến mất, Nó được thay bằng lòng dũng cảm vô song, Nên cánh tay can trường còn ôm chặt Biết bao nàng thắt đáy lưng ong.
Đôi cô ban đầu cũng giật mình sợ hãi, Nhưng chẳng bao lâu lòng lại thấy êm xuôi; Cơn giận đáng yêu, sự sững sờ e ngại, Đều chịu thua lời ngọt mật chết ruồi
Nhưng khi tôi hưởng thụ chiến công Tôi lại thấy mình thiếu điều quý nhất Có phải đấy là tuổi xuân đã mất, Là sự đắm say, ngờ nghệch của con lừa ?
Sung sướng thay kẻ về đến bến, Bỏ lại sau lưng bão táp, biển xanh! Được sống yên vui, ấm cúng, đường hoàng Trong khách sạn vùng Brêm nổi tiếng.
Ôi! Cuộc sống tươi vui kỳ thú Khi nhìn trong một cốc rượu ngon! Dịu dàng thay, cái thế giới cỏn con Toả ánh nắng xuống lòng ta lạnh lẽo! Ta thấy cả khi nhìn trong cốc rượu, Lịch sử xưa và lịch sử ngày nay Thấy nhân dân Hi Lạp, Thổ Nhĩ Kì Nhà triết học Hêghen với ông Gan đồ đệ Thấy những cuộc duyệt binhv tráng lệ Những rừng chanh cùng với các thủ đô. Nhưng trước tiên thấy hình ảnh người yêu. Đầu nàng nhỏ như thiên thần, nổi bật Trên nền vàng cốc rượu vùng Ranh. Em, em ơi! em rất đỗi đẹp xinh! Em cũng giống như đoá hồng mĩ lệ! Không phải hồng của nhà thi sĩ Vùng Sira thường ca ngợi trong thơ, Và người yêu của giống sơn ca Cũng không phải thứ hồng thiêng đỏ chói Sinh trưởng vùng Xarông, gần bể Mà bậc tiên tri thờ phụng xưa nay Không, em chỉ giống thứ hồng trong khách sạn Brêm
Hồng của muôn hồng trên cõi thế: Càng già lão, càng nở hoa diễm lệ, Và hương thần làm ngây ngất hồn ta Ta mê tơi trong hạnh phúc, say sưa Nếu vị chủ của ngôi nhà khách sạn Không kịp nắm cổ áo ta, ngăn chặn Chắc ta nằm dài xuống đất, mê man.
Chiếc nôi xinh đẹp của nỗi khổ đời tôi Nấm mồ xinh đẹp của tâm hồn yên ả Thành phố xinh đẹp chúng ta đành từ giã Tôi kêu lên xin vĩnh biệt suốt đời
Hỡi bật cửa linh thiêng tôi có lời giã biệt Nơi người yêu vẫn qua lại thân tình Vĩnh biệt nhé chốn linh thiêng thân thiết Nơi lần đầu tôi thấy bóng người xinh
Giá chẳng bao giờ tôi thấy em ngày ấy Hỡi nữ hoàng diễm lệ của lòng tôi Sẽ chẳng xảy ra biết bao đều như vậy Khiến giờ đây tôi khốn khổ suốt đời
Tôi đâu muốn làm tim em xao động Và tình yêu tôi cũng chẳng cầu xin Tôi chỉ muốn sống một đời tĩnh lặng Ở nơi nào có hơi thở của em
Nhưng chính em đẩy xô tôi dấn tới Bằng bao lời cay đắng giữa làn môi Sự điên dại xui hồn tôi rối loạn Trái tim tôi lâm bệnh tấy sưng rồi
Giờ thì tôi thân rã rời bải hoải Lê bước đi theo chiếc gậy lữ hành Cho đến khi lã người đầu gục xuống Một nấm mồ vắng lạnh chốn xa xăm.