"Anh ra đi, đi xa, vâng phải thế. Tốt cho anh, nhưng em biết điều này Riêng em khổ. Trái tim anh rất trẻ Em chẳng có quyền âu yếm nữa từ nay. Còn tim em-sẽ yêu, yêu chừng nào có thể. Và bây giờ em viết gửi anh đây Bức thư nhỏ, nếu mực nhoà, khó đọc, Đừng nghĩ nước mắt rơi, ồ không, em không khóc.
Em đã yêu, đang yêu anh, và kết quả Vì tình yêu, mất hạnh phúc gia đình. Mất danh dự, mất lương tâm, tất cả, Nhưng chẳng bao giờ em tiếc đã yêu anh. Em biết lỗi lầm em-không nói quá- Và khắt khe với chính bản thân mình, Nhưng không viết thư này, em không thể- Em chẳng có gì để trách anh, quả thế.
Với đàn ông, tình yêu không quan trọng. Với phụ nữ, than ôi, là cả cuộc đời, Là hạnh phúc, tương lai, lẽ sống, Mà rất dễ một lần vô ý đánh rơi. Và đàn ông, khi trái tim trống rỗng, Có thể lấp đầy bằng công việc, vui chơi. Còn phụ nữ chúng em, đáng thương, bé nhỏ, Chỉ biết yêu-khổ đau, rồi lại yêu-đau khổ.
Anh sẽ được yêu, và lại yêu người khác, Lại say sưa cái mới đi tìm. Em chỉ biết sống cuộc đời đạm bạc Với nỗi buồn chôn kín trong tim. Nhưng khác vọng và tình yêu tàn ác Có bao giờ cam khuất phục, nằm im... Hãy nhớ em, yêu em...Ồ không, không, xin lỗi! Tất cả qua rồi, anh đừng tin em nói!
Cả thể xác, tâm hồn, em mong manh bé nhỏ, Nhưng em tin em đứng vững đời này. Em chỉ nghĩ về anh, như suốt đời sóng vỗ Lên mãi một bờ, âu yếm mê say. Và cũng chỉ vì anh, em buồn vui, sướng khổ, Sống âm thầm trong nỗi nhớ từ nay. Như chiếc kim la bàn về một phương rung nhẹ, Tim em hướng về anh, chỉ về anh, cũng thế.
Em nói hết những gì em muốn nói, Và giờ đây bên trang giấy thẫn thờ, Phải gấp gửi, nhưng em không làm nổi- Không muốn vội vàng phải đơn chiếc bơ vơ. Em đã sống, đã yêu anh, lầm lỗi, Và tiếc sao mình không được chết trong mơ, Trong nỗi buồn...Nhưng không, em phải sống, Để cầu Chúa, yêu anh, theo anh trên đường rộng..."
Viết xong thư, nàng ngồi im, không động đậy, Tay run run như chiếc lá trên cành. Những dòng chữ chạy đều trên trang giấy Với những nét vàng hoa mĩ xung quanh Và một dấu Elle vous suit partout cạnh đấy, Có nghĩa nơi nào em cũng ở bên anh. Dấu hình hoa hướng dương màu đỏ, Là biểu tượng tình yêu, ai cũng hay điều đó.
23.Văn bia của một con chó (Người dịch: Nguyễn Thành Trung)
Bên nắm đất nhỏ bé giữa thời gian Còn phế tích từ chuỗi ngày xa lắm Cột mộ bia của một đời nhan sắc Đẹp chân thành không hư ảo, phù du; Sức mạnh diệu kỳ không sấc láo hoang vu, Lòng can đảm không nhuốm màu hung bạo, Hội tụ đủ phẩm chất, tinh thần nhân đạo Không chút hoài vương đồi bại nhân gian. Lời tán dương này sẽ là phỉnh gạt, dối gian Nếu nó viết ra trên đống xương tàn nhân loại Của người này, người khác tuần hoàn mãi mãi... Bởi tự kỷ con người khen mãi lấy nhau thôi. Nhưng đây là những viên gạch nhiệt tâm Xây nên tượng đại tưởng nhớ Boatswain - một chú chó Từng được sinh ra vào tháng Năm 1803 ở Vùng đất Mới Và từ trần trong vòng tay Chúa Trời tại tu viện Newstead.
Than ôi! họ đã từng là bạn của nhau Nhưng ác nhân đầu độc lòng chung thủy Dù sự thật vẫn sống ở trên cao Nhưng tuổi thanh xuân phí hoài, vô nghĩa Và cuồng điên ngự trị ở trong đầu Và cuộc đời từ đây chia hai ngả. *** Không bao giờ họ còn gặp lại nhau Để con tim lại mừng vui, hớn hở Biệt ly này có ai muốn gì đâu Như vách đá bị chia làm hai nửa. Biển buồn bã giữa con sóng bạc đầu Không sấm chớp, oi nồng hay băng giá Tình đã chết ở trong lòng, tuy thế Hai người đã từng một thuở của nhau. Coleridge. Christabel.
Vĩnh biệt em! và nếu là mãi mãi Thì đến muôn đời vĩnh biệt em Lòng hận thù anh không còn giữ lại Và em nhé, hãy quên.
Có lẽ nào trên ngực của anh Nơi mái đầu của em từng cúi xuống Nơi đã từng say sưa trong giấc mộng Em còn nhớ chăng giấc mộng của mình?
Và với anh, có lẽ nào em nỡ Khi đã nhìn xuyên suốt trái tim anh Rồi sau đấy em dễ dàng chối bỏ Trái tim anh em nỡ coi thường.
Có thể là thiên hạ sẽ khen em Nhưng là điều tai họa, em có biết Rằng khi nhận về lời khen cho mình Em mang bất hạnh đến cho người khác.
Ừ thì anh lỗi lầm, anh vẫn biết Anh vẫn mong chuộc lại lỗi lầm Nhưng tại sao bàn tay, em nỡ giết Bàn tay từng âu yếm cùng anh?
Và dù sao, em đừng tự dối mình Ngọn lửa tình đâu đã tàn phai hẳn Dù bây giờ đã ly biệt con tim Tình đau đớn trong tim này vẫn sống.
Tình của em trong tim anh vẫn giữ Đớn đau này rỉ máu trái tim anh Một ý nghĩ vẫn làm anh đau khổ Rằng sẽ không còn gặp nữa chúng mình.
Em có nghe tiếng nức nở của ai Như tiếng khóc lạc loài trên xác chết Ta vẫn sống, nhưng mỗi sáng hai người Đều goá bụa trên giường khi tỉnh giấc.
Và khi em âu yếm cùng con gái Dạy con mình cất tiếng gọi "Cha ơi!" Thì với con của mình, em có nói: Cha của con vẫn sống ở trên đời?
Khi bàn tay đứa con quàng âu yếm Khi hôn môi con em có biết rằng Anh vẫn mong và vẫn luôn cầu nguyện Vẫn nghĩ về em như thuở yêu anh.
Nếu em thấy con gái mình rất giống Với kẻ mà xưa em nỡ phụ tình Nếu bỗng nhiên con tim em rung động Nhịp đập chân thành em hãy hướng về anh.
Lỗi lầm anh, có thể là em biết Vẻ điên cuồng em chẳng biết được đâu Niềm hy vọng của anh còn tha thiết Như bên tai còn vọng mãi u sầu.
Và tâm hồn rất kiêu hãnh của anh Trước tình em cúi xuống Hồn anh đuổi theo em Từ giã anh đi về nơi xa vắng.
Hết thật rồi, tất cả lời trống rỗng Càng phí hoài hơn thế những lời anh Nhưng ý nghĩ không thể nào ngăn cản Ý nghĩ khát khao bay đến với tình.
Vĩnh biệt em! giờ tình yêu đã hết Mất em rồi, tình yêu đã xa xôi Không bao giờ tim anh còn được chết Bởi từ đây con tim đã chết rồi.