MÙA CHIM LÀM TỔ

   Trong: Thơ
 
(Nhớ một chiều mưa đến Pa Thơm)

Du khách đi rồi mang cả nỗi nhớ nhung
Vùng đất tắm sương, lưng đèo mây phủ
Hoa nguyên sơ như màu truyện cổ
Màu trắng trinh nguyên, huyền thoại - nhớ nao lòng

Du khách về mang cả nỗi nhớ mong
Một khúc tình ca thấm mình trong lá cỏ
Bồng bềnh mây trôi qua muôn trùng sóng lá
Điệu nhạc buồn da diết lúc chia xa

Mưa lạnh gió nguồn buốt lòng người tri kỷ
Của hoàng tử xưa và tiên nữ mường Trời
Như ngút ngàn rừng xanh, như muôn trùng phiến đá
Dâng cả cho đời - nhịp sống trào sôi

Tạm biệt Pa Thơm - một ráng...


Xem tiếp »

   Trong: Thơ
 
(Thương kính tặng Mẹ VN anh hùng)
<table style='width=80%; filter:glow(color=][glow=green)'></table>Chiến tranh đi qua đất nước lại thanh bình
Chiều gió mịn và màn đêm yên tĩnh
Cây cỏ tươi màu như ước vọng tuổi xanh.
Cả cuộc đời bên cạnh túp lều tranh
Nước mắt khô, mẹ không còn để khóc
Cùng lá trầu khô, lẻ loi rơi cô quạnh.
Nén trong lòng, pha chút nghẹn thời gian.
***
Các anh đi chưa từng về thăm mẹ
Tin cuối cùng, giấy báo tử, mẹ đau!
Ngoài chiến trường, cũng đã tự rất lâu
Súng im hơi, chỉ rừng lau tĩnh mịch.
Mang trong lòng thương...

Xem tiếp »

   Trong: Thơ
 
(Kính tặng các liệt sỹ nghĩa trang A1)

Rằng anh đã muốn trở về
Bên bờ sông lắng nẻo quê xa mờ
Với miền nhung nhớ tuổi thơ
Dáng cha, bóng mẹ vẫn chờ tiếng anh.
Dẫu rằng hình khối mong manh
Dưới ba tấc đất mình anh lặng thầm,
Hoà cùng khói toả hương trầm
Là sương, là gió lặng câm chuyển mình:
Quê hương, đồng chí, ân tình
Trong anh giữ trọn trung trinh thuở nào.
Bóng cây khắc khổ vươn cao
Che anh, che cả người vào thăm anh.
Dẫu là khác cõi an lành
Sớm khuya sương lạnh phong thanh gió về
Anh nằm dưới đó cõi mê
Nén hương đồng chí ấm mềm...

Xem tiếp »

   Trong: Thơ
 
Em đánh rơi pha lê
Mơ ước,
vỡ muôn ngàn
giọt đắng
Anh vẫn đi
Giữa dòng đời câm lặng
Mắt ráo hoảnh
màu đen

Trong tận cùng khổ đau,
anh mong tìm hạnh phúc.
Ước muốn khơi nguồn và thực tại trái ngang.
Bởi pha lê trắng trong còn cà phê đen sánh
Chẳng thể xa nhau nhưng cũng chẳng thể gần
Hãy ngoảnh lại một lần đủ để em tin
Và góp nhặt những pha lê vụn vỡ
Anh vẫn đi
Mùa hạ về phượng nở
Màu hoa buồn
nhức đỏ
lòng đau

 
ĐÔI ĐIỀU MUỐN NÓI
Biết anh ai biết hơn em...


BẠN THÂN YÊU, QUÊ TUI ĐẤY
Điện Biên là một tỉnh miền núi biên giới của Tổ quốc, cách thủ đô Hà Nội 300 km theo đường chim bay và 470 km theo quốc lộ 6. Với diện tích 9.554,107 km2, phía Tây Bắc giáp Tỉnh Lai Châu, phía phía Đông và Đông Bắc giáp với Sơn La, phía Tây Bắc giáp tỉnh Vân Nam của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa với đường biên giới dài 38,5 km; phía Tây Nam giáp 2 tỉnh Luông Pha Băng và Phong Xa Lỳ của nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Lào với đường biên giới dài 360 km. Toàn Tỉnh có một thành phố, một thị xã, 6 huyện 75 xã và 13 phường thị trấn. Điện Biên có 21 dân tộc trong đó tỉ lệ dân tộc Thái chiếm tỷ lệ 40,4%, Mông 28,8% , Kinh 19,7% còn lại là dân tộc khác.

CẬP NHẬT BÁO ĐIỆN BIÊN PHỦ
Mùa ban nở

Lắng nghe trong bước xuân đi
Câu thơ da diết thầm thì cùng cây
Chắt chiu ấp ủ bao ngày
Sắc hoa bừng dậy thơm say lòng người

Lời ca lay động đất trời
Ngọt ngào câu khắp thắm lời giao duyên
Phải từ cổ tích hỡi em?
Vòng xòe bay bổng đượm men rượu cần

Bản mường rạo rực vào xuân
Lắng trong nụ biếc nuôi mầm sinh sôi
Thôi đừng khép nữa lá ơi
Để thơ mở rộng những lời yêu thương

Bước, dừng lòng dạ vấn vương
Nao nao sắc trắng tỏa hương bồi hồi...

Trần Văn Hạc


Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com