Mãi một niềm tin...

Thông tin cá nhân

Nguyễn Mai Thy
Họ tên: Karth Nguyen
Nghề nghiệp: student
Sinh nhật: 21 Tháng 10 - 1994
Nơi ở: Nhà tui chứ đâu ???
Yahoo: minhthy_2110  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Cám ơn bạn đã vào blog của tôi


Những con số đáng yêu !+_+

21-10: My birthday

27-08: Tram's birthday


Đúng giờ nhé! ^_^
       


   Trong: Nhật ký
 
Sài Gòn đã vào mùa xuân mà trời vẫn se se lạnh. Cái không khí nhộn nhịp của lễ hội, cái hân hoan của con người vẫn không làm vơi đi nỗi cô đơn trong lòng nó.

Nó chưa từng ở trong cái cảm giác đó nhưng giờ phải chịu đựng và ngồi gặm nhấm nỗi buồn một mình, nó không biết gọi tên thế nào. Có thể gọi đó là Nhớ. Ừ, thì là Nhớ. Nhớ những giấc mơ xưa. Nhớ những tháng ngày đã qua. Và Nhớ một người…

Nhớ một thời là bé con mê chơi, nghịch ngợm…

Nhớ những buổi tối cúp điện cùng lũ trẻ con chung xóm chơi keng, chơi năm mười, hôm trước giận hờn, cãi nhau chí chóe, hôm sau đã thấy gọi nhau í ới đi thả diều…

Nhớ những giờ giải lao, đám con gái cột áo dài chơi bắn bi, đá banh cùng bọn con trai mà phần thua bắt buộc nghiêng về phía bọn con trai ấy…

Nhớ ánh mắt của mẹ dõi theo những tháng ngày con gái lớn lên…

Nhớ cái ôm xiết chặt của ba khi con gái đã được vào đại học…

Nhớ một buổi chiều lang thang trên đồi, bất chợt trời đổ mưa khi anh và nó chưa kịp nói với nhau lời nào…

Nhớ cái se se lạnh nơi phố núi trong đêm trăng sáng, nhỏ có một điều ước của riêng mình…

Nhớ chiếc vòng hoa mimosa vàng rực rỡ…

Nhớ đóa hoa ngọc lan thơm dịu dàng vì những lời muốn nói…

Nhớ những giọt nước mắt đã rơi chỉ vì… nhớ…

Miên man những miền nhớ… Giờ chỉ còn là những kỷ niệm.

Sóng gió cuộc đời làm con thuyền nó mấy lần nghiêng ngả. Một mình chèo chống bằng tất cả sức lực nhưng con thuyền cứ mãi lênh đênh…

Ước có một nơi bình yên để tìm về…

Ước có một bờ vai để nương tựa…

Ước có những lời an ủi, sẻ chia…

Nhưng không còn ai.

“Không còn ai, tôi đi một mình cùng với bóng qua cánh đồng đời…”

Nhiều người đã không tin, và tỏ vẻ ngạc nhiên cứ như vừa nghe kể một câu chuyện kỳ quặc nhất trần đời. Tin sao được khi bà con họ hàng của nhỏ còn nhiều, dù họ có ở hơi xa. Tin sao được khi nhỏ cứ bận rộn cùng mấy nhóm bạn đi lòng vòng phố phường ngắm thiên hạ. Tin sao nổi khi nhỏ luôn ồn ào với sự hay nói, hay cười với mọi người và là trung tâm của các cuộc vui mà lại bảo là cô đơn. Làm sao tin…

Không ai biết. Chỉ một mình nhỏ biết, nhỏ đã “rong rêu đời mình”.

Những ngọt ngào đã không còn. Những đắng cay đua nhau đến. Mưa gió bão bùn

« Các bài cũ hơn · Mãi một niềm tin... · Các bài mới hơn »

Bình luận

lihuongkhach1512
Apr 28 2011, 11:55 PM
Bình luận #1
No avartar

Thực tập viên
Group Icon

Nhóm: Members
Bài viết: 0
Nhập: 27-April 11
Thành viên: 50,918



Những kí ức tuôi thơ là một điều thật tuyệt vời đối với tất cả mọi người. Không ai có thể sống mãi với khoảng thời gian tuyệt vời đó. Nhưng ta có quyền nhớ về nó và tự hào răng tôi đã có một thời để nhớ. Thực tế luôn luôn khắc nghiệt và chính điều đó làm cuộc sống hiện tại thêm phần thú vị hơn. Hãy can đảm vượt qua để khẳng định chính mình.
Chuc bạn luôn tìm thấy niềm vui trong mọi hoàn cảnh!

User is offlineProfile CardPM
Quote Post

 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024   VnVista.com