^___^
^___^
62 bình chọn .
|
![]() tác giả : As_Eros Đã chẳng một lần anh dám nói cùng em Cái ước mơ về một ngôi nhà không là trên phim ảnh Em đã đợi, đã chờ cho mắt thôi màu lúng liếng Đã chẳng một lần anh dám nói cùng em. Em chẳng nguyện mong nhiều những xa xôi Ước vọng nhỏ nhoi sao anh hoài lần lữa Muốn được cùng anh cầm tay mà vun đắp Hạnh phúc mong manh như nắng mai. Em đã đợi anh gần hết những ngày xanh Nào ai sợ gì đâu là gian khó Anh mê mải cuối trời, em đã mỏi mòn trông Tuổi xanh em phai hết má hồng. Chẳng thể nào gỡ hết những ám ảnh trong anh Khi niềm tin không đủ đầy Cho sao Hôm và sao Mai lặn mọc Thanh xuân em là những mỏi mòn. Sao chẳng một lần dám đối diện cùng nhau Sao hạnh phúc không tìm trong san sẻ Em sẽ không nói vì lòng đau quá nỗi Có hai người về hai phía xa xôi.... Tác giả : kokubu karin
ACCVN Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật , đang tồn tại trên đời , giữa lãnh thổ Việt Nam , từ con người cho đến hội thoại hay tình tiết đều rất thật . Tôi viết ra truyện này để tặng một trong các em trai của tôi , truyện không cầu kỳ chau truốt , không giả dối đan xen vì tôi muốn thông qua đây nhắn nhủ với “hắn” hay với những ai đang yêu một thông điệp nho nhỏ “Hãy biết thương xót tình yêu” . Năm 2006 - Ung thư phổi , đã di căn lên cuống họng… Tuổi 19 dừng lại như chiếc xe máy lao hết tốc lực , đâm thẳng vào bức tường xám xịt , cả thân hình rơi xuống trong sự ngơ ngác thất thần . Du học . Chấm dứt ! Cuộc đời sinh viên ngập nắng vui mừng . Tan biến ! Yêu thương trong màu nắng lung linh . Tuột khỏi tầm tay ! Nó . Mái tóc rẽ ngôi , mượt mà trên vầng trán rộng , nụ cười duyên làm người đối diện bất giác hoà theo . Dáng gầy , da xanh dần chuyển sang xám , thuốc đặc trị có nhiều tác dụng phụ , dù cố bồi bổ nhưng cổ họng đau rát không nuốt nổi hạt cơm khô khan . Nó . Mồ côi . Cha bỏ lại hai mẹ con , từ bé nó luôn tự hỏi “Sao lại nhẫn tâm ra đi?” Nó không có cha . Nó cũng không có mẹ . Mẹ rời xa nó vào một ngày mưa tầm tã . Nắm đất nhão bùn phủ lên màu sơn đỏ . Mưa ướt khuôn mặt , mưa hoá những nhát dao đâm thẳng vào trái tim yếu đuối . Bệnh tim bẩm sinh đánh gục không thương tiếc . Nó không thể đưa trọn vẹn với thân phận là một đứa con . Nó khóc mà nước mắt phủ nhoà gương mặt . Không cha không mẹ , nó lớn lên , lầm lũi , từng cánh cửa đóng lại . Nó không than , không oán trách , mà nó có thể than với ai ? Có thể oán trách ai ? Nó chỉ có một mình . Không gì cả . Không gì cả đúng với nghĩa đen nghĩa bóng . Sự thông minh trí tuệ bù đắp cho mất mát tình cảm , nhưng ngay cả thứ bố thí của ông trời , nó cũng phải buông ra . Bản bệnh án đánh gục nó từng ngày từng giờ . Con đường công danh sự nghiệp khép lại lạnh lùng . Và rồi , nó gặp được hắn . Cảm giác yêu thương vốn có của một con người bao lâu nay ngủ yên đã bị chôn vùi nơi xó xỉnh sâu nhất của trái tim , cảm giác đó một thời tưởng chừng đã chết , giờ đây trỗi dậy , len lỏi lên phía trước , điều khiển lý trí dần suy yếu . Nó cần một người yêu thương nó . Nó cần một bờ vai , cần một hơi ấm , cần một vòng tay … Nó cần một thứ vốn bị tước đoạt ngay khi sinh ra . Nó cần đến cháy lòng vì thời gian đang dần khép lại , từ tốn như lưỡi hái tử thần luôn lăm le lia qua cổ nó . Và , nó gặp hắn . Hắn . Đàn ông , nam tính bởi đôi mắt đen rợp màn đêm , con nhà giàu , sinh viên năm ba tự kiếm ra tiền_một cái mác hoàn hảo trên từng centimex . Hắn là niềm mơ ước của nhiều người , là nơi tập trung những ánh mắt ngưỡng mộ . Nhưng hắn đểu , điều này chỉ mình hắn biết . Vô vàn con thiêu thân gục ngã trước chiếc miệng duyên dáng , trước những cử chỉ chân thành đi vào lòng người , và trước cả sự thành thật đến ngọt ngào . Hắn vui vẻ , hắn sảng khoái vì bộ siêu tập đang bổ sung thêm một món đồ . Hắn gặp nó trong một diễn đàn . Nó kiêu nhưng cái kiêu nơi hắn lớn gấp trăm ngàn lần . Hắn tự cược sẽ cưa đổ tảng băng này trong bao nhiêu ngày . Hắn bắt đầu cuộc chơi đã chơi không biết bao nhiêu lần , hắn chưa chán vì mỗi lần , đối thủ lại là một người khác . Hắn đi theo từ diễn đàn cho đến game , lan sang cả yahoo , từ ảo cho đến ngoài đời , những từ hoa mỹ thuộc nằm lòng , hắn phun như mưa đều đều , không chút lợm giọng . “Em và anh làm bạn thì thế nào nhỉ ?” “Chúng mình là bạn mà” “Vượt trên tình bạn cơ” “……” Hắn hiểu rõ sự im lặng là phút dao động , chưa con mồi nào thoát được lưới đã tung ra . “Bạn bè chơi với nhau thế này tốt quá rồi . Em coi trọng anh hơn cả người bạn đấy chứ…” Hắn cười khùng khục . Hắn biết phải dùng cái gì , nói lời gì để đánh vào điểm yếu của một người đang lần lựa . Nào là khó hiểu , kỳ bí , lạnh lùng , dễ thương mà thương không dễ… hắn đẩy sang nó cái phịch , vì đơn giản hắn biết nó đang cố tỏ ra như vậy , chứ trái tim non nớt kia sao thắng nổi con cáo gian xảo . Con mồi hay nạn nhân rơi nhẹ vào lưới nhện , vùng vẫy yếu ớt lấy lệ , rồi ngoan ngoãn đi vào rọ sau những lần gặp gỡ hẹn hò , tìm hiểu , tâm sự … Hắn thuộc hàng cao thủ , cái “niềm tin trong tình yêu” nó đặt ra làm vật cản , hắn phá ngon ơ như dùng dao cứa lên miếng phomat thơm lành . Nó . Nó đón nhận niềm tin trong tình yêu nhưng sự lo sợ vẫn chưa hoàn toàn tan biến . Nó nắm rõ lý do . Tất cả vì trước đây nó không có , giờ ập đến tựa lũ lụt không báo trước làm trái tim yếu đuối chới với . Nó muốn có điểm tựa , muốn có ai đó cho lời khuyên . Nhưng nó không có gì , cha mẹ , người thân , bạn bè . Nó có bạn nhưng nào dám tâm sự những điều giấu kín bao lâu nay . Tụi bạn sẽ nghĩ gì khi biết nó là gay ? Hắt hủi ? Xa lánh ? Chà đạp hay khinh miệt ? Nó không đủ dũng cảm cá cược vào thứ mong manh dễ vỡ , không dám tự tin vào sức chịu đựng của bản thân khi mà con mắt của dư luận xã hội quá lớn . Bệnh tim không cho phép nó thử . Cuối cùng nó phải tự quyết định . Nó suy nghĩ , nó cũng sợ , những vượt lên trên hết là ước muốn được yêu thương bùng cháy trong tim . Nó thử tin vào tình yêu , tin vào người nói yêu nó . Hẹn hò , tâm sự , những vòng tay ngập tràn nắng mai trìu mến . Nó đang sống giữa hạnh phúc ngất ngây , dù cổ họng luôn đau mỗi khi phát ra tiếng nhưng niềm vui cho nó sức mạnh lạ kỳ . Hắn . Hắn cảm thấy quá nhanh , quá dễ dàng , hắn chớm thấy chán . Con mồi khi vào rọ không còn kiêu , không còn dùng sự im lặng trấn áp đòi hỏi , hắn thấy mất hứng . Nhưng hắn chưa buông vì chưa đạt được mục đích . Con mồi vẫn còn nguyên vẹn , chưa lột được bộ da đắt tiền_vốn tài sản quý giá của một con người , làm sao người ích kỷ như hắn chịu buông tay . Dù không cảm giác hưng phấn nhưng hắn vẫn thử xem sự ngu ngốc tận cùng là ở đâu , chiêu bài nho nhỏ cho tính “cả thèm chóng chán” được ném lên cao . Đi xem hắn diễn văn nghệ đêm chung kết toàn trường , đôi mắt kiên quyết của nó làm hắn hiểu : nên vứt đi . Hắn biết sự nhút nhát cổ hủ sẽ không bao giờ làm nó gật đầu đồng ý với dã tâm nhục dục . Hắn thấy đã đến lúc đi tìm thú vui mới . Thời gian của hắn là vàng là bạc , thứ không xứng , không biết hưởng ân huệ do hắn ban thì không đáng nhìn , dù nửa con mắt cũng không đáng . Nó . Đã cảm thấy sự khác lạ , nó bấn loạn hoang mang đi tìm lời giải cho thái độ xa cách . Càng tìm , càng lao vào níu giữ nó càng đớn đau , càng tự gây tổn thương cho cơ thể gầy ốm , cho mạch máu nhuốm mùi bệnh tật . “BVK xinh nhỉ ! Nhất là lúc cười…” Nó sốc . Ngay trước mặt nó mà hắn thản nhiên khen người khác , nhắc đến người cũ với giọng yêu thương . Máu trào lên cổ họng ngọt lợ . Nó ói khan , máu đỏ đặc quánh sền sệt . Chai thuốc chỉ giúp nó thở đều , nhưng không cách nào xoa dịu vết dao vừa chém lên tim . Bệnh tim bẩm sinh , hen suyễn từ nhỏ và căn bệnh ung thư quái ác làm nó trở nên yếu đuối trong tình cảm . Cơm nó không ăn được . Họng đau rát mỗi khi nuốt . Ôxi nó không hít thở được . Cánh mũi luôn kề chai thuốc đặc trị . Trái tim nó không giữ được nhịp đập bình yên . Nước mắt trực chào trôi ngược vào trong . Cứ đứng lên là chóng mặt nhưng nó muốn gặp hắn , muốn nhìn gương mặt đã cười với nó , muốn chính tai nghe giọng đã từng ngỏ lời tình tứ . Nó muốn xác định một điều , muốn phủ nhận một thứ . Hắn . Phiền phức khó chịu đã ứa lên cổ , hắn dứt khoát vứt cái ròng rọc gỉ sét bằng cuộc hẹn vào thứ ba ngày 14/11/2006 , xem văn nghệ để cuộc chia tay không nặng nề . Trong cuộc nói chuyện gần nhất , hắn xa gần việc người yêu cũ đi du học về , hắn sẽ nối lại , sẽ sống chết , sẽ thương yêu chiều chuộng… Hắn đang dùng cái cách đã làm trong mỗi lần đạp ngã một nạn nhân ngu xuẩn Nó . Mong chờ thời gian trôi thật nhanh để được nghe lời yêu , nhưng mặt khác , nó cũng cầu nguyện thời gian dừng lại để không phải đón nhận sự thật phũ phàng xé nát tim nó . Ba chai thuốc cho ba căn bệnh khác nhau luôn trong túi , nó chuẩn bị sẵn sàng . Đôi mắt rợp nước nhìn đồng hồ , đếm từng giờ từng phút….chiếc kim dạ quang rực sáng trong đêm tối nhích dần nhích dần … Năm 2006 . Câu chuyện có thật chưa khép lại … Thời gian vẫn tiếp tục trôi … Lòng người không ngừng thay đổi … Trái tim dồn dập và ngừng hẳn hay sẽ bình yên , không một ai biết … đó là sự riêng tư . Bệnh án chỉ im lặng dõi mắt theo với lời nguyện cầu hạnh phúc… Tích tắc …tích tắc … tích…tắc… ![]() Knew the signs, wasn't right I was stupid for a while Swept away by you And now I feel like a fool So confused, my heart's bruised Was I ever loved by you? Out of reach, so far I never had your heart Out of reach, couldn't see We were never meant to be Catch myself from despair I could drown if I stay here Keeping busy every day I know I will be okay But I was so confused, my heart's bruised Was I ever loved by you? CHORUS: So much, so much pain Takes a while to regain what is lost inside And I hope that in time, you'll be out of my mind And I'll be over you But now I'm so confused, my heart's bruised Was I ever loved by you? Out of reach, so far You never gave your heart In my reach, I can see There's a life out of for me (Khúc đầu hok hay lắm) ^^
************************ ![]() Cô vẫy đôi cánh trong suốt, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua thân thể trong suốt của cô, không hắt bóng xuống mặt đất. Cô bay qua những cánh đồng lúa xanh ngát, vàng ươm, những bãi biển đầy người, đầy màu sắc và tiếng động, những ngọn núi cao phủ màu xanh ngắt của cây cỏ, những dòng sông màu sắc khác nhau uốn lượn như những dải lụa mềm mại, những thành phố với những con đường thẳng tắp, vuông góc như bàn cờ, đầy những tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống nhau đến không phân biệt được. Cô bay vòng quanh cuộc sống, lắng nghe tiếng không gian và thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô gặp những thiên thần khác cũng đang dạo chơi trong cuộc sống trần thế giống như cô. Họ chào nhau bằng vũ điệu của những thiên thần, và cười với nhau những nụ cười thiên sứ. Cơn mưa ập đến thật bất ngờ khi cô đang bay ngang một thành phố. Những hạt mưa xuyên qua thân thể trong suốt của cô, rơi xuống đất không để lại dấu vết. Gió thổi những vạt áo trong veo bay lất phất trong mưa. Cô chẳng bị ướt, cũng chẳng mệt mỏi vì chặng đường vừa đi qua, vì cô là một thiên thần, nhưng thấy mọi người trên mặt đất lao xao chạy vào trú mưa dưới một mái hiên rộng, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một chiếc lá. Thân thể trong suốt của cô không có trọng lượng, cô đâu có bị tác động của lực hút trái đất như con người. Chẳng có ai biết đến sự hiện diện của cô bên cạnh họ, họ nói cười, đùa giỡn, hoặc im lặng nhìn ra cơn mưa. Trời đang ngả dần về chiều. Cơn mưa làm buổi chiều đến sớm hơn. Cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng ngăn nắp, có lọ hoa tươi, có những con búp bê bằng pha lê xinh xắn chưng trong tủ kính, có chiếc phong linh treo ở cửa sổ reo lanh canh trong cơn gió nhẹ lùa ngang. Trong gian phòng đó có hai người, một người đàn ông và một người đàn bà. Người đàn ông cao lớn, trắng trẻo, đôi mắt sâu với cái nhìn hun hút. Người đàn bà mảnh mai, xinh đẹp, dáng dấp đài các. Những câu trao đổi giữa họ gay gắt và giận dữ. Cơn mưa lạnh chiều tàn hình như chẳng làm dịu được không gian nóng bỏng trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người. Mà không phải, còn một người thứ ba ở đó nữa, một đứa bé trai khoảng bốn năm tuổi, gương mặt giống bố như tạc. Nó ngồi thu mình trong một góc phòng. Cô nhẹ nhàng bay đến cạnh nó. Nó đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nhưng nó chùi đi bằng vai áo và mím chặt môi cố nén những tiếng nức nở. Chẳng ai chú ý đến nó, ngoài cô, nên chắc cũng chẳng ai biết nó đang khóc, ngoài cô. Cô nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực cơn giận dữ và hờn ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu cháy những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói thoát ra từ đôi môi chị. Cô nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng của ký ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó, trẻ trung và nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên mắt trên môi. Cô gái đó chính là cô, chẳng phải trong suốt như bây giờ, là cô của một tiền kiếp là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng giác quanh trong suốt của một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói ghém mang theo trong cái ngày cô trở lại thế giới của những thiên thần. Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường đại học vì thành tích học tập và thành tích thể thao trong đội bóng rổ của trường, từ lúc anh còn là sinh viên cho đến khi đã tốt nghiệp và thành giảng viên của trường. Những cô bé sinh viên năm đầu mới vào trường thường được nghe những chị sinh viên lớp trên kể về anh với vẻ ngưỡng mộ không cần giấu giếm. Không ít người trong số các cô mơ đến chuyện sở hữu trái tim của anh. Anh nhận được vô số những thư làm quen. Anh là người bạn tốt của tất cả, nhưng hình như không là sở hữu thật sự của ai cho đến ngày anh gặp cô. Lúc đó, cô là bạn của một người bạn có quen với một người bạn của anh. Cái quan hệ xa lắc đó giúp họ làm quen với nhau trong một buổi chiều chủ nhật mưa lất phất ,mấy người bạn quen điện thoại í ới rủ nhau đi uống cà phê nghe nhạc tiền chiến ở một quán sân vườn nổi tiếng, xa thành phố đến vài chục cây số. Sau này, khi đã là người yêu của nhau, anh thường kể cho cô nghe cái cảm giác của anh khi lần đầu tiên thấy cô ở quán cà phê đó. Anh ngồi trong quán trước khi cô đi cùng người bạn đến. Cô như từ cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả trái tim kiêu ngạo của anh cơn gió rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của những tiếng cười giòn tan như thủy tinh. Cô làm quen với những người chưa quen một cách dễ dàng đến bất ngờ, và trái tim anh đập những nhịp khác thường khi bắt gặp nụ cười của cô tràn ngập trên môi, trên mắt lúc anh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát ngân nga theo tiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng hát trong vắt, lanh canh như tiếng trẻ con. Cô đã bước vào cuộc đời anh một cách đầy màu sắc và âm thanh như vậy, và ở lại đó, trở thành một nửa của anh, thành bầu trời của anh, thế giới của anh, niềm vui, nỗi buồn của anh. Mỗi ngày, anh tìm thấy một điều bất ngờ ở cô, khám phá thêm một chút về tâm hồn cô, và không ít lần kêu lên em chẳng phải là người đâu, em là thiên thần hay yêu tinh gì đó mới đúng. Cô thông minh, ham học, hiểu biết nhiều, đôi lúc cứng rắn và quyết đoán đến mức khắc nghiệt nhưng đôi khi lại nhạy cảm, mỏng manh, yếu đuối và hay khóc nhè, hay hờn giận như một đứa trẻ. Ở cạnh cô, cuộc sống của anh có khi giòn tan tiếng cười, có khi ào ào công việc, có khi dịu dàng những giọt cà phê, có khi ướt sũng cơn mưa trái mùa đỏng đảnh giận hờn… Và không ít lần, anh rùng mình linh cảm về một sự chia xa nào đó. Trước ngày sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cô chỉ một ngày, cô rủ anh và vài người bạn đi về một vùng quê nghèo để tham gia công tác từ thiện. Họ vẫn cùng nhau đi những chuyến đi như vậy, nhưng lần này anh bận công việc ở trường nên để cô đi một mình cùng mấy người bạn. Tai nạn xảy ra trên đường về. Và cô đã rời xa anh vĩnh viễn, không kịp dặn dò anh một lời, không kịp nhận món quà sinh nhật anh đã mua cho cô, một bức tượng thiên thần mang đôi cánh trên lưng bằng pha lê. Anh giữ món quà đó lại bên mình suốt những tháng ngày sau đó. Những ngày sinh nhật của cô, anh một mình mang theo bức tượng pha lê tìm về ngôi quán năm xưa – nơi anh gặp cô lần đầu, lặng lẽ ngồi trong những hoài niệm cũ. Thời gian trôi đi xoá dần nỗi đau của anh. Rồi anh cũng lập gia đình với một người con gái khác, có một đứa con trai, nhưng bức tượng thiên thần pha lê và những ký ức về cô vẫn luôn được anh nâng niu gìn giữ. Vợ anh là một người phụ nữ tốt, xinh đẹp và đảm đang, đơn giản và bình lặng từ nếp suy nghĩ đến cuộc sống thực tế. Chị biết về cô qua những lời kể sơ sài của anh. Với chị, cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô đã chết còn chị thì đang sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì cô chỉ là người yêu cũ, còn chị là vợ… Cho đến cái ngày chị làm vỡ bức tượng của anh. Chưa bao giờ chị thấy anh giận dữ đến thế. Những lời nói và cơn giận thái quá của anh làm chị nhận ra tình yêu bất diệt mà anh dành cho cô. Ngọn lửa ghen hờn trong tim chị cháy bùng lên. Họ đã dằn vặt nhau và dằn vặt mình trong suốt thời gian qua. Hình bóng của cô lẩn quẩn giữa họ, vô hình nhưng rõ ràng và vĩnh hằng. Cô im lặng nhìn anh, nhìn chị, rồi nhìn đứa con trai bé nhỏ đang ngồi trong góc phòng khóc thút thít. Trái tim thiên thần trong suốt của cô đau nhói. Trong suốt thời gian qua, cô đã luôn mong rằng mình sẽ tồn tại mãi trong ký ức của anh, bất chấp thời gian và khoảng cách giữa hai thế giới như cô đã luôn nhớ anh đến cháy lòng, và luôn nghĩ đến ngày mình sẽ trở về trần thế, lẩn quẩn bên anh với đôi cánh trong suốt của mình. Bây giờ, cô nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng họ không thể còn nhau nữa. Quá khứ đã đi qua, và chỉ cần anh thôi nhớ về cô, sẽ có đến ba trái tim được giải thoát khỏi buồn đau. Cô bước đến bên người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay trong suốt của mình lên trái tim đỏ rực của chị, làm nguội đi những hờn ghen đang bừng lên trong tâm hồn chị. Rồi cô bước đến bên anh, bàn tay trong suốt của cô run run xóa đi những hình ảnh của cô trong ký ức của anh. Cô hôn lên trán đứa bé đang ngồi ôm gối nén khóc trong góc phòng bằng đôi môi trong suốt của mình, rồi vỗ cánh bay vào bóng đêm. Cô mải miết bay trở lại thiên đường. Cô sẽ không bao giờ được trở về trần thế nữa, cái trần thế có người đàn ông cô yêu tha thiết, vì cô đã dám can thiệp vào cuộc sống của người trần gian bằng phép thuật của mình. Buổi sáng, ba người sống trong ngôi nhà nhỏ cùng bước ra hiên. Cơn mưa đã tạnh, trên những chiếc lá cây trước nhà còn đọng những giọt nước trong suốt, lấp la lấp lánh như những giọt nước mắt. Người đàn ông nhớ về những giọt nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt của đứa con trai. Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước mắt của một thiên thần trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi. *** Khi yêu bằng trái tim con người, tình yêu đó có khi làm đau người khác. Nhưng khi yêu bằng một trái tim thiên thần, tình yêu đó chỉ có thể làm đau chính mình. Có điều là trái tim thiên thần vốn trong suốt nên chẳng có ai nhìn thấy được niềm đau đó, và vì vậy người ta thường cho rằng đã là thiên thần thì chẳng bao giờ biết đến buồn đau *** tác giả : As_Eros
Em đến bên anh Khi trái tim đã mỏi mệt rồi Muốn tựa vào vai anh ngủ bình yên anh sẽ hát ru em bằng những câu chuyện thầm thì Cổ tích treo ngược đầu cành cây cong Giấc ngủ em có bình yên không mộng mị Em sẽ tựa vào vai anh Em muốn tựa vào vai anh Em muốn anh nghe lại câu chuyện xưa Cô gái ngủ trong rừng Đợi chàng trai đánh thức Em không là công chúa Chỉ là em với những tin yêu rạn vỡ Nên hoàng tử sẽ là anh Nụ hôn có muộn mằn nhưng cổ tích ngàn năm vẫn đợi Em tựa vào vai anh Giấc ngủ chưa kịp chìm sâu Em nghe tiếng thở dài Rất khẽ từ lồng ngực anh cố nén Đánh thức nhau sao không là vị ngọt dẫu muộn mằn Em đã đợi đến mỏi mòn Chợt nghe tiếng thở dài hồ nghi đứt đoạn Yêu thương ơi nhỏ nhoi hơn những tiếng thở dài Cho đêm nay đêm mai hoang hoải những khát khao em tựa vào hoang lạnh thinh không.......... |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|