^___^
^___^
62 bình chọn .
|
[b]Để biết được bí mật này, bạn chỉ cần trả lời một câu hỏi duy nhất: "Loại quần áo màu nào bạn thấy thích hợp để mặc nhất cho cả 4 mùa trong năm?".
![]() a. Đỏ. b. Vàng c. Hồng. d. Tím. e. Đen f. Xanh lá cây. g. Da cam. h. Nâu. i. Xanh biển. k. Trắng. ![]() Bạn nồng nhiệt và đa cảm. Bạn có sở thích đa dạng, lại luôn muốn tìm hiểu những điều mới lạ nên "nửa còn lại của thế giới" luôn thấy bạn rất thú vị. Sức mạnh ý chí là ưu thế của bạn, và bạn có thể đạt được những điều mà mọi người cho rằng quá khó khăn. Kiểu tình yêu của bạn: Lãng mạn và sôi nổi. ![]() Bạn có khả năng an ủi người khác rất tốt và thích quan tâm đến mọi người xung quanh. Bạn vô tư và đôi khi hơi... lười biếng, nhưng luôn có những niềm tin về nguyên tắc sống rất chắc chắn. Bạn thích sự tươi mới và độc đáo rất thích hợp với những ngành nghệ thuật. Trong tình yêu, bạn thích chăm sóc người ấy từng chút một. ![]() Bạn luôn coi "tự nhiên" là giá trị cơ bản nhất, và thích cuộc sống theo kiểu "điều gì đến sẽ đến". Bạn có tính cách hoà hảo, tránh tranh cãi, giữ bí mật rất tốt, và luôn cho rằng mỗi người cần có một "khoảng trời riêng". Do đó, đôi khi "nửa kia" sẽ thấy khó mà hiểu được bạn. Bạn có óc phân tích và quan sát tốt, bạn rất giỏi làm quân sư. Kiểu tình yêu của bạn: Nhường nhịn hết mình. ![]() Bạn thích mọi sự yên bình, thư giãn, hài lòng với những gì cuộc sống mang tới. Tuy nhiên, bạn cũng muốn mọi thứ phải theo đúng trật tự - nên đừng ai dại mà lục lọi giá sách của bạn rồi để mỗi cuốn một chỗ khác - bạn sẽ nổi cáu. Bạn thường giấu cảm xúc của mình, tránh phải đưa ra quyết định rõ ràng trừ phi thật sự cần thiết. Cách mà bạn sẽ yêu: Nhiệt tình và nhạy cảm. ![]() Bạn tin rằng không có giới hạn của sự cố gắng, của những gì bạn sẽ đạt được, chỉ cần bạn có niềm tin. Và chính niềm tin đó đưa bạn tới nhiều thành công lớn. Mọi người đều thấy bạn là một người độc đáo, dù đôi khi hơi lập dị. Bạn thích những hoạt động xã hội, hoạt động ngoài trời, và hài lòng với bản thân mình. Kiểu tình yêu của bạn: Kín đáo, thích coi tình cảm là bí mật của riêng mình, đôi khi làm đối phương tự hỏi bạn có... lãng mạn chút nào không. ![]() Bạn không phải là người chạy theo mốt - bạn hài lòng với những gì mình đang có và chỉ thích những gì thật sự hợp với mình (đã được "chứng minh" bằng nhiều lời khen tặng thì càng tốt). Với bạn bè, bạn rất đáng tin cậy, một người luôn sẵn lòng giúp đỡ. Kiểu tình yêu của bạn: Bạn không thích những gì quá kỳ lạ hay bất ngờ, mà thích kiểu lãng mạn cổ điển. ![]() Bạn có khả năng tập trung cao độ, hay suy nghĩ, luôn tìm tòi những ý tưởng, những câu trả lời cho các vấn đề trong cuộc sống. Bạn sáng tạo và độc đáo, có khả năng vượt qua những chướng ngại vật có thể làm người khác phải ngừng bước. Nếu tập trung, bạn là người có hiệu suất làm việc cực cao. Kiểu tình yêu của bạn: Bạn rất thích thử lòng đối phương trước khi có thể tin tưởng tuyệt đối. ![]() Bạn luôn cố gắng làm mọi người xung quanh được vui vẻ. Bạn không thích nói nhiều, nhưng rất biết quan tâm, rất thông minh và tươi trẻ. Bạn luôn tìm kiếm sự tử tế và những niềm vui nhỏ trong cuộc sống. Luôn cố gắng nhìn thấy điểm tốt ở mỗi người và cố gắng tự "biện hộ" cho những sai sót của họ. Bằng bất kỳ cách định nghĩa nào, bạn cũng là một người bạn tuyệt vời và trung thành. Rất lãng mạn và biết suy nghĩ. Kiểu tình yêu của bạn: Bạn rất vui tính và hài hước, có thể làm đối phương cười vang, nhưng cũng có thể làm họ rối tung trước những trò nghịch ngợm của mình. ![]() Bạn thích khám phá và thử những điều mới, với phương châm "cách học hỏi tốt nhất là thực hành". Bạn thích những công việc gặp gỡ nhiều người, tới nhiều nơi. Bạn rất mê động vật, và sẽ không ngạc nhiên nếu bạn nuôi hai chú cún và ba chú miu. Bạn cởi mở và thân thiện với tất cả mọi người, dù bạn dễ nổi cáu và sẵn sàng biến thành "sư tử" nếu bị khích. Hay giúp đỡ và biết quan tâm, bạn là một người bạn tốt - dù đôi khi khá cứng đầu. Kiểu tình yêu của bạn: Bạn là một người yêu thú vị, nồng nhiệt và sẵn sàng đối mặt với thử thách. ![]() Tất nhiên, bạn thích những gì... sạch sẽ, dễ dàng đánh giá người khác một cách nghiêm khắc nếu họ không đồng quan điểm với bạn. Bạn có nhiều niềm tin trong cuộc sống, nhưng không thích nói chuyện đó với mọi người, vì tin rằng một mình mình hiểu mình là đủ. Kiểu tình yêu của bạn: Bạn luôn muốn có thời gian tìm hiểu khá dài trước khi thật sự cảm thấy hài lòng với đối phương. songpham
Sáng cà fê gặm bánh mì nghe "biển nghìn thu ở lại" còn sóng đi ... Logic chuyện tình là vậy ngờ đâu sóng biếc ngậm ngùi biển bờ nghìn năm ở lại chờ gió hôm, nắng sớm nghe câu ca ngọt tiếng nghe cà fê ngọt miệng nghe hoài nghe mãi xong cơn luân lạc sóng tan ... bài này tình cở đọc đâu đó thấy hay hay nên giữ trong mobile giờ post lên - share mọi người Truyện ngắn của Phan Triều Hải
Chưa kịp đọc hết trang thì không thấy mèo đâu nữa. Anh vẫn hay nhầm con mèo với tấm thảm len vẫn thường đặt ở chân bàn, nhưng dưới đấy giờ trống không. Ở Sài Gòn, chẳng bao giờ có khái niệm một tấm thảm len trải sàn là như thế nào, để làm gì. Nhưng ở đây thì khác. Cuối mùa đông trước, trời ấm dần nhưng anh vẫn giữ những tấm thảm trải sàn vuông vức làm bằng sợi nhựa tổng hợp cho đến mùa hè. Với anh thì dưới hai mươi lăm độ là lạnh, dưới hai mươi độ là lạnh quá, và dưới mười lăm độ là quá lạnh. Ở đây có gào to lạnh quá cũng không biểu cảm bằng chỉ một từ: rét. Nhưng hai mươi lăm độ bảo là rét thì không ổn. Thế nên trong trường hợp này, với một cá thể Nam đang lưu lạc Bắc, thì sự lằng nhằng trong cách biểu đạt của hai miền lại thích hợp. Từ nơi nhiệt độ trung bình lúc nào cũng từ ba mươi hai đến ba mươi tám độ, việc đầu tiên anh phải học khi ra đây, đó là biết quan tâm đến thời tiết. Mỗi đêm vào quãng bảy giờ bốn mươi hay mười giờ tối, anh ngồi trước máy truyền hình, kiên nhẫn vượt qua đống quảng cáo lổn ngổn để đến được với chương trình dự báo thời tiết. Cũng bắt đầu từ năm ngoái, chương trình này có người dẫn trực tiếp. Ban đầu chỉ là các cô xinh xinh, nay đến các cô biết làm việc. Bao giờ chơi với người biết làm việc cũng được bền lâu. Giờ thì anh không có gì phản đối những cô này; không chỉ đẹp mà còn cao ráo, nói rõ lời, bàn tay thong dong đưa ra luôn đúng vào vị trí những cơn bão tràn đến. Từ cuối tuần tới, sẽ có gió mùa đông bắc. Điều đó có nghĩa là, hai bàn chân nửa đêm bỗng lạnh. Lạnh dần lên. Kinh nghiệm cho thấy việc giữ ấm hai bàn chân cực kỳ quan trọng, không thì bủn rủn cả người. Nhưng với anh thì một mùa qua nhanh cũng như một ngày. Chưa kịp để ý thì áo bông dày đã xếp vào tủ, chăn bông rút ruột buộc dây, chỉ giữ lại vỏ. Mùa hè, thảm trên sàn bốc mùi nằng nặng. Hai bàn chân trần đi lại trong nhà hôi như thể mang mỗi một đôi vớ suốt tuần. Nhưng anh không cảm thấy gì, không ngửi thấy mùi gì cả. Đơn giản là chân đã quen đi trên sàn êm. Đầu mùa thu, Khanh bảo: - Thế mà anh chịu được à? Cho dù sống tạm cũng phải sạch sẽ chứ. Và thế là cô bóc tất cả thảm lên, đánh thành cuộn, phơi trên sân thượng. Khanh cứ thấy nắng là như thấy vàng. Mà nhất lại là thứ nắng khô của mùa thu. Như vậy là anh đã sống trọn bốn mùa ở Hà Nội. Nay đã có thể nói, trong bốn mùa ấy, mùa đẹp chỉ có thể tính bằng từng ngày một. Mùa đông lạnh giá. Mùa xuân ẩm thấp. Mùa hè oi bức. Và mùa thu. Chao ôi mùa thu khô hanh, môi nứt nẻ cả ra. Nhưng mùa thu phơi phóng thì tuyệt. Có những ngày tuyệt vời để chuẩn bị cho mùa đông. Nhờ Khanh lên thăm mà mùa đông này đã khác. Thảm sạch. Thơm. Và không chỉ có thế, lần này cô còn mang theo một con mèo. - Để anh ở một mình đỡ buồn. o0o Không ai có thể sống cùng với anh được. Nên mới cần một con mèo. Khanh nói thế khi mỉm cười khép cửa lại. Cô là người chu toàn, bao giờ đi về cô cũng không yên tâm, chừng một giờ sau cô sẽ gọi điện hỏi xem anh ăn uống thế nào, có vấn đề gì không. Cô có khả năng chỉ cần nghe giọng anh qua điện thoại là có thể chẩn đoán được tình hình hiện tại; vui buồn, gầy béo hay có trục trặc gì về đường ruột không. Chính vì những cuộc điện thoại hỏi han ấy mà bao giờ cô cũng quay lại, và ở lại. Nhưng lần này, khi đem theo một con mèo, bảo gửi anh nuôi cho đỡ buồn, thì anh linh cảm được rằng đây là lần cuối. Khanh bảo, giờ thì cô thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, vì dù sao anh cũng không còn một mình. Hãy còn con mèo ở đấy, tự chăm sóc nhau. Và cô đi. Như mọi lần anh không cản, không nói gì. Khanh sẽ đi đây đó một lát, cho thỏa cơn điên vì tình cảm bất cứ ai dành cho anh cũng chỉ như nước chảy vào thùng không đáy, cách cô vẫn thường nói. Có thể cô sẽ bỏ hẳn một buổi để đi tìm một cuộc đời khác, mà với người đó, những điều quan trọng của đời sống được xếp theo thứ tự ưu tiên khác hẳn anh, đúng hơn là hoàn toàn ngược lại. Một người mà cô nghĩ sẽ biết đặt người đang sống cùng mình lên hàng đầu, kế tiếp mới đến sự nghiệp hay những điều khác. Tóm lại là cô sẽ đi tìm một người biết sống vì người khác, không ích kỷ, không chỉ biết mỗi tự do của mình. Khanh hay nói rằng anh cần tự do hơn cần cô. Nhưng thực sự anh ít khi nào nghĩ đến mỹ từ to tát như khẩu hiệu ấy. Anh yêu Khanh, và ngoài điều ấy ra, tất cả những gì anh cần là nhu cầu được ở một mình. Với anh, việc sống một mình luôn đem lại khoái cảm lạ kỳ. Anh có thể đọc, viết, ăn, ngủ, thức dậy bất cứ lúc nào anh muốn. Và quan trọng nhất là không phải nói chuyện với ai. Điều ấy không có nghĩa anh không yêu Khanh. Yêu và sống một mình là hai khái niệm rõ ràng và đẹp đẽ, nhưng Khanh không chấp nhận điều đó. Anh không hiểu cách cô nghĩ? Hay phụ nữ không có khả năng tách bạch rạch ròi những điều như thế? o0o Con mèo tên là Bông, giống mèo Nga. Không kiểm chứng được mà chỉ nghe Khanh giới thiệu qua loa thế thôi. Mèo Nga trắng muốt, thân dài, đuôi dài, khi béo lên nặng dễ đến mười ký là thường, khác nào một chú hổ. Nhưng Bông này sáu tháng tuổi vẫn không khác mèo con, nhẹ hều, lông cũng trắng đấy nhưng không được trắng như bông. Mũi luôn bị đen, đen thường xuyên đến nỗi không rõ đấy là hậu quả của một lần vào bếp hay đã như thế từ khi sinh ra. Bông còi, oặt oẹo. Có khi là do ngày trước Khanh nghịch ngợm thả nó vào bình hoa cổ hẹp, khiến dáng đi của Bông chốc chốc lại oằn lên như một chiếc boomerang. Khanh thả con mèo vào toilet, chỉ mèo cách xử sự, rồi để lại một hộp cá kho thơm phưng phức, bảo, đây là thức ăn trong năm ngày của Bông, anh chỉ cần trộn vào cơm. Là xong. Như thế là chu toàn. Vì với chính anh, nhiều khi mỗi ngày một bữa cũng đủ rồi. Việc đầu tiên Bông làm là thám thính ngóc ngách trong nhà. Không như đám chó hoang vẫn săn rác trước ngõ, đến đâu cũng nghiêng đầu nghếch chân đánh dấu chủ quyền mà mặt lấm lét gian xảo, Bông chỉ khụt khịt mũi rồi sang nơi khác. Cứ thế hết một ngày. Anh trộn cơm với cá kho cho Bông. Mùi cá thơm tỏa ra khắp phòng. Thường thì anh không ăn vào giờ này, trừ những hôm có Khanh đến ở cùng. Nhưng ngồi xem Bông thong dong liếm láp chiếc đĩa, anh cũng làm lấy một tô mì ăn liền ngồi bên cạnh, vừa ăn vừa di ngón chân trên đám lông mượt ấy. Có Bông lũ chuột biến mất. Trong cơn tuyệt vọng không xử lý được lũ chuột, rất nhiều khi anh hình dung cảnh mèo chui ra từ gậm giường, lủng lẳng trên cái miệng xinh đầy máu xác chuột ẩm ướt. Nhưng từ khi tận mắt trông thấy mèo Bông, có đêm anh mơ gặp ác mộng thấy đám chuột thành tinh mới chính là kẻ ngậm Bông gầy còm đáng thương ở khóe miệng, đến thả trước mặt anh như lời cảnh cáo. Nhưng rốt cuộc thì mọi thứ đều sai bét. Không có cuộc chiến nào xảy ra cả. Đơn giản là Bông chỉ ghé ngang mỗi nơi một tí, nhăn nhăn mũi và chuột biến mất. Điều đơn giản ấy suốt một năm ròng anh và Khanh không sao giải quyết được. Khanh sợ anh bận tâm, nên mỗi lần anh ra phố uống cà phê với bạn bè thì cô đến nhà, dỡ hết chăn mền giường chiếu đem giặt, gói ghém lại hàng núi báo, lau chùi sàn bằng nước tiệt trùng, sắp xếp mọi thứ sạch sẽ gọn gàng đến nỗi khi về anh cứ tưởng vào nhầm nhà khác. Nhưng thường thì lũ chuột chỉ biến mất chừng năm ngày, để rồi sau đó xuất hiện trở lại ngang ngược hơn, bắt nạt chủ nhà hơn. Khanh áy náy vì không diệt được chuột, sang nhà hàng xóm hỏi kinh nghiệm nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu bất lực. Nhà nào cũng như thế cả. Một bà còn bảo, tôi trông thấy chuột trèo thẳng vào nhà cô cậu theo bức tường ngoài phẳng lì mà không cần bám vào bất kỳ đâu. Anh nheo mắt hình dung được ngay, vì vừa mới xem xong một phim trên HBO có cảnh hàng chục Ninja mặc đồ đen trùm kín mặt lưng đeo thanh kiếm dài, phi thân nhẹ nhàng trên những vách nhà dựng đứng, các khớp cổ chân, đầu gối, cổ tay nhún êm như mèo. Nói chung là khả thi. o0o Trọn một ngày không có điện thoại của Khanh. Anh ngồi bên bàn một lát, không đọc được, không vẽ được, mà cũng không viết được, kể cả một dòng nhật ký. Thời gian cứ chầm chậm trôi. Không rõ là buồn hay vui, chỉ thấy trống rỗng, anh lấy ghế ra hiên ngồi. Cái cây Khanh trồng giờ ra hoa tím. Cũng có thể từ lâu nay nó đã ra hoa mà anh không biết. Anh ít khi nào ra ngồi ở mảnh vườn con này. Đây là thế giới của Khanh. Anh có thể trông thấy những nhánh dây leo cô buộc vào hàng rào, có những mối được đính bằng chiếc kẹp giấy. Chỉ mới tuần trước thôi, Khanh nhờ tìm giúp sợi dây buộc, nhưng anh chỉ tiện tay đưa cho cô nắm ghim giấy đang nằm trên bàn. Cô không nói gì, lặng lẽ làm. Giờ đong đưa theo những nhánh cây vẫn còn vài chiếc ghim làm móc, treo vụng trên rào. Một vài nhánh dài vuột ra phất phơ. Anh đứng dậy tìm cách buộc chúng, và khi bẻ thẳng những chiếc ghim giấy, anh nhận ra chúng rất cứng. Một chiếc đâm vào làm ngón tay rỉ máu. Tay Khanh nhỏ và mềm như thế, sao cô có thể bẻ thẳng những dây thép ấy được? Anh như thấy những ngón tay cô đỏ ửng lên, rồi tím lại. Nhắm mắt anh cũng nhận ra những ngón tay ấy, luôn ấm áp như thể trong mỗi bàn tay có một quả tim riêng, nuôi một hệ tuần hoàn máu riêng; bàn tay mỗi lúc một nóng lên khi chà xát lưng anh lúc đau bụng hay vừa ở ngoài mưa bụi ẩm ướt về. Thế đấy, Khanh cứ bảo rằng anh vô cảm, ích kỷ, nhưng làm sao cô biết trong anh cũng có những lúc nhớ cô như thế này. Con mèo đi mất một lúc lâu, anh mới phát hiện ra. Anh gọi Bông ơi Bông hỡi nhưng hoàn toàn không có động tĩnh. Thường người ta chỉ sợ mất chó, vì chỉ cần sau một ngày, bạn hoàn toàn có thể đang thưởng thức thịt chú chó cưng của mình khi cùng bạn bè ngồi quán bàn cách truy tìm con vật thân thiết ấy. Nhưng nay thì tình cảnh của loài mèo cũng không khá hơn gì. Càng lúc anh càng sốt ruột. Lạ thế. Vì Bông này không hề là cô Bông nào. Bông chỉ là một con mèo chứ không phải là kiểu đàn bà mông nở chân dài mà anh vẫn ưa thích và có thể bội bạc chỉ trong một đêm. Hay là Bông không phải là tên con mèo? Có thể nó có một cái tên khác, hoặc chưa hề có tên nào cả, và Khanh chỉ nghĩ ra cái tên ấy vừa lúc trao nó cho anh? Bỗng dưng anh nhận ra những thắc mắc đơn giản ấy có thể vĩnh viễn trở thành bí ẩn, một khi không có lời đáp. Và người duy nhất có thể trả lời những câu hỏi ấy, chỉ là Khanh. Đây cũng là một lý do tốt để anh chủ động gọi Khanh. Dù sao thì lần nay cô cũng im lặng quá lâu rồi. Anh sẽ hỏi cô cách làm thế nào để gọi Bông về, và với giọng hài hước, anh sẽ bảo cô, là anh đã gọi tất cả các tên, kiểu như "Vừng ơi, mở ra!". Nhưng vô hiệu. Cô sẽ cười nhẹ, thôi anh không biết cách gọi nó đâu, chiều nay xong việc em sẽ đến tìm giúp cho. Rồi ngừng một lát, có thể cô sẽ bảo, anh có quan tâm gì đến ai đâu mà nay lại nghĩ đến con mèo ròm này thế. Câu ấy sẽ khiến anh khó chịu kinh khủng, nhưng anh sẽ không phản ứng. Mà như mọi lần, anh cũng không phản ứng. Anh rất ít khi lộ mình, vì từ trong sâu thẳm anh luôn có một cái nhìn khác về phụ nữ. Anh nghĩ rằng họ luôn có sự khác biệt với đàn ông, ít nhất là trong cơ chế suy nghĩ. Cái mạch nghĩ miên man của họ hoàn toàn riêng biệt, khác với những gì đàn ông có. Và khi đã không có điểm chung, tốt nhất là im lặng. Điều anh cần không phải đối thoại, mà là Khanh xuất hiện trở lại. Hôm nay là một ngày yên ả, chỉ cần cô xuất hiện nữa là hoàn hảo. Họ sẽ cùng đi dạo đâu đó, và như mọi lần, cô sẽ lắng nghe anh kể đã làm được những gì. Nhưng điện thoại của Khanh không liên lạc được. Tổng đài thông báo chính xác: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau". o0o Những ngày sau đó, anh đã gọi một trăm lần vào số máy của Khanh dù không còn một tí hy vọng gì. Anh đã thử tìm nhà cô, nhưng không thể tìm ra, cứ như thể chưa từng có một nơi như thế. Suốt từng ấy thời gian sống với nhau, hầu như Khanh chỉ đến với anh. Có duy nhất một lần, thuở mới quen, anh đề nghị để đưa Khanh về đến tận nhà, nhưng cô bảo, "Cho em xuống đây. Giờ này chợ đang họp, lầy lội lắm. Lần sau nhé!". Lúc ấy chợ đang họp thật. Vào giờ tan tầm, người đi làm về rất đông, không ai xuống xe mà chỉ tìm cách len vào nổ máy khói dày đặc. Nhưng sau này ngay vào những giờ chợ đã tan, anh cũng chỉ đưa Khanh về đến đầu ngõ. Anh thực sự không có nhu cầu tìm hiểu nhà cô. Cảm giác lầy lội hay chật hẹp của ngày đầu tiên ấy ngăn cản anh đưa ra một đề nghị khác. Và Khanh cũng không nhắc lại nữa. Rốt cuộc thì anh cũng lần mò vào cái chợ, ẩm ướt, lầy lội ấy. Nhưng mọi thứ đã muộn. Một vài người bán mắng té tát vì xe anh va quệt vào hàng của họ. Có hàng trăm ngôi nhà xập xệ rách nát chen chúc trong khu ấy. Không ngôi nhà nào tương xứng với hình ảnh của Khanh, thong thả, nhẹ nhàng khi đi bên anh. Không có gì là thật với những gì anh đã biết. Trong những ngày này, anh không làm gì, chỉ ngồi nhìn ra ngoài trời. Gió đã nổi lên. Đài dự báo thời tiết thật đúng. Gió mùa đông bắc đang về. Đêm nay sẽ lạnh. Đã đến mùa có những ngày mà anh thích vì được nằm cuộn, gập chân vào nhau cho ấm. Anh đã ngồi bẻ thẳng được rất nhiều chiếc đinh ghim để buộc dây leo vào hàng rào, nhưng các nhánh dây không dài nhanh như anh tưởng. Có một lần nấu cơm xong, anh trộn vào đấy một ít cá kho còn thừa của mèo, và ăn. Mùi cá vẫn thơm, nhưng vị nhạt. Khanh vẫn thường không cho anh ăn quá mặn, và cô có hàng tỉ lý do để buộc anh như thế. Anh nhỏ vào bát một ít xì dầu và vài lát ớt thật cay. Ngon tuyệt. Nhưng khi nhớ ra mình đang hưởng những gì cuối cùng của Khanh để lại, tự dưng bụng anh quặn thắt. Buổi chiều cuối tuần, sau khi anh đã chén sạch sẽ cá của mèo thì Bông về. Mặt Bông ráo hoảnh như chỉ mới ra ngõ vài phút quay lại, nhưng với anh thì bất ngờ. Mắt ngân ngấn nước. Anh ôm lấy Bông. Hơi thở phập phồng của Bông tỏa vào cái bụng thường xuyên trở lạnh của anh một luồng hơi ấm như lòng bàn tay Khanh. Tối đến, anh lò dò đi nấu cơm và làm thức ăn cho mèo. Chưa bao giờ anh làm những điều này. Thường nếu không có Khanh, anh chỉ ăn mỗi ngày một bữa. Không bao giờ anh nghĩ phải làm điều gì đó cho ai khác, kể cả chăm lo cho chính mình. Một tay anh ôm ngang hông Bông lúc này mệt mỏi rũ rượi, ngủ gà gật, một tay làm những việc khác. Sau bao nhiêu ngày đờ đẫn không làm được việc gì, nay con mèo đã về, nhưng anh không hề nghĩ đến việc liệu có ngồi vào bàn nữa không. Anh không nghĩ nhiều về điều đó. Những gì anh quan tâm giờ đây là không biết Bông có ăn được những gì anh nấu. Và liệu Khanh có còn nhớ tên con mèo này không.
Apr 13 2007, 01:01 PM
Bởi: socola
![]() ![]() ![]() ![]() Sao cứ phải khóc khi nước mắt ko làm tan đi muộn phiền Sao cứ phải ghét khi tình yêu thương còn chưa đủ Sao cứ phải buồn khi quanh ta luôn có ni ềm vui Sao cứ phải cố quên khi nỗi nhớ đã đông đầy Sao cứ phải nhìn lại khi phía trước luôn có mặt trời Sao cứ phải tránh nhau khi bước chân luôn tìm về nhau? Sao cứ phải xa nhau khi 2 trái tim là của nhau Sao cứ phải tay trong tay để thấy bên mình ko còn cô đơn? Sao cứ phải nhớ những gì ko đáng nhớ? Sao cứ phải đặt ra những câu hỏi ? ... đã biết trước câu trả lời ? Sao cứ phải làm nhau đau khổ khi ko còn thuộc về nhau? Sao cứ phải đau lòng khi trái tim còn đầy sự iu thương? ![]() ![]() Liệu trên đời này có gì mà nó không làm được không nhỉ? Học: okie. Đá bóng: ổn. Bóng rổ: siêu sao. Thậm chí nhảy dây với con gái cũng được nốt. Nó, cao 1m80, trông manly không chịu được. Hix, tôi vừa nghĩ vừa ngậm ngùi nhìn ngắm thực tại 1m68 với gương mặt baby tầm cỡ các em nhi đồng của mình. Việc so sánh ấy chỉ được ngừng lại khi tôi bất chợt nhận thấy thật đáng xấu hổ, nó là thằng bạn thân nhất của tôi cơ mà! Mà thực ra tôi đâu có muốn ghen tị? Tôi là một đấng nam nhi đại trượng phu, và nếu tôi có ghen tị thì cũng không phải lỗi của tôi. Tại một người khác, một XX. XX tên là Nguyên. Tôi và Tùng cùng phát hiện ra XX trên sân bóng rổ trường. Nàng nổi tiếng với cú ném bóng không thèm nhìn rổ từ tận giữa sân. Không biết thằng bạn tôi thế nào, chứ lúc XX ném quả bóng vào rổ nàng cũng đã ném vỡ tan tành trái tim tội nghiệp của tôi luôn. Sau đấy thì tất cả những gì tôi còn gắng gượng được chỉ là cố không để lộ ra điều ấy. Lạy Chúa, tội lỗi quá, thế là con đã có bí mật đầu tiên so với thằng bạn nối khố của con! ấy thế mà, không biết là nên cười hay nên mếu khi Tùng lại chẳng có ý định giấu giếm bất cứ điều gì với tôi. Nó quẳng vào mặt tôi cái sự thật là trái tim nó cũng đã tiêu tùng. Tôi thấy lưỡi mình bắt đầu chuyển động sai quy luật, kết quả là cho ra đời một chuỗi âm thanh lắp bắp: - Thế, thế... đứa nào thế? (đây là cách diễn đạt thiếu trang trọng của câu “nàng là ai”) - Để tao kể cho mà nghe... (mắt nó bắt đầu mơ màng). Nàng là siêu sao của đội bóng rổ nữ (khục, tôi suýt nữa tự cắn vào lưỡi mình). Sau một thời gian tao và nàng đã quen biết nhau (hình như trái tim tôi đang lanh canh nứt). Rồi tao đã được... cầm tay nàng (tóc gáy tôi dựng ngược), nhưng chỉ là trong một giấc mơ (phù, tóc gáy tôi hạ xuống rào rào!) ê, mày làm sao thế? - Không không, tao xúc động quá thôi mà, tôi cuống quýt, nuốt nước bọt ừng ực, bịa đại ra một lí do. Như để chứng minh cho nó thấy điều đó, tôi bắt đầu khụt khịt, nhưng đầu óc tôi chỉ xoay mòng mòng với một ý nghĩ “Thôi xong, thế là bi kịch đã bắt đầu!” Thế là tôi đành ngậm ngùi đóng vai bạn thân của nam diễn viên chính (tôi tự phân vai thế). XX an ủi tôi (một cách không chủ đích và hoàn toàn tự nhiên) bằng việc coi hai đứa bọn tôi chả khác gì nhau. Và tất nhiên cũng không khác gì lắm với những đứa bạn khác của XX. Tôi thì cũng chỉ cần có vậy, nhưng Tùng không phải là tôi. Nó hùng hổ tuyên bố: - Tao sẽ “kưa” Nguyên! Tôi chỉ kịp ngáp ngáp chứ chẳng kịp nói gì, thậm chí còn không có cơ hội để giúp nó như cách những thằng bạn thân vẫn thường làm trong những vụ thế này. Nó thừa thông minh (và cả ngốc xít!) để tự nghĩ ra đủ trò cũng từ thông minh đến ngốc xít. Nó bớt xén thời gian dành cho tôi, mà nếu có qua rủ tôi đi chơi thì cũng chỉ nói chuyện về Nguyên, về kết quả của những ý tưởng cũ và “dự thảo” kế hoạch mới. Và chẳng bao lâu sau thì tôi hoàn toàn thấy mình trở thành người ngoài cuộc. “Vai quần chúng, có lẽ thế”, tôi vừa lướt những ngón tay trên bàn phím chơi game vừa phân vai lại. Một cảm giác rất gần với việc bị bỏ rơi. Nhưng rồi, sau cú choáng ngợp ban đầu, với tôi XX đã biến thành một cô bạn cá tính dễ thương và chỉ có thế. Còn Tùng thì không nhận ra tất cả những gì đang diễn ra với tôi, nhưng vẫn tiếp tục coi tôi là chiến hữu, bằng chứng là việc nó vẫn tiếp tục update cho tôi tình hình XX gần như hằng ngày. *** Thế mà đến gần một tuần nay không thấy Tùng nói năng gì, chuyện XX càng không. Nó trở nên lười biếng một cách khó hiểu, đến sân bóng cũng không thèm xuống. Tôi thắc mắc nhưng cũng không hỏi. Một sự tự ái rất trẻ con, kết quả của những “vấn đề không nói ra” ngăn tôi lại. May mà tôi cũng không trẻ con nhiều đến thế. Hết đúng một tuần, ngay khi tôi vừa quyết định phải chấm dứt sự im lặng củ chuối này thì cũng là lúc nó sầm sập lao thẳng vào phòng tôi: - Vinh ơi, tao thua rồi! Tôi nhìn nó cảm thông. Đang định “uốn lưỡi cú diều” an ủi thì thằng bạn đã liến thoắng: - Tóm lại là Nguyên từ chối tao. Tóm lại là tao đã mất cả một tuần để buồn. Tóm lại là... - ...là một tuần là là quá đủ? Tôi tiếp lời, chấm dứt chuỗi “tóm lại” của Tùng. - Uh, quá đủ, có lẽ... Bỗng dưng Tùng lại ngồi thừ ra. Không giống nó gì cả, ít ra là không giống tí nào so với những mặc định tôi vẫn luôn nghĩ về nó. Có những chuyện nó cũng không làm được, và tôi đã thật tệ cho dù chỉ trong ý nghĩ... Nhưng tôi không có nhiều thời gian để tiếp tục... ăn năn, Tùng đã đứng bật dậy: - Play station 2 không mày? Tao bao? - Thôi để tao. Hehe, để tao, coi như an ủi một thằng vừa... thất tình. Tùng ấn đầu tôi xuống, cười hinh híc, cứ như chưa từng có bộ mặt đưa đám suốt cả tuần qua. Bọn tôi còn chưa kịp cười xong thì điện thoại lại réo ầm ĩ. Là Nguyên. Và XX mời tôi đi... uống nước! - Tùng đang ở đây... Tôi bối rối. Một giây im lặng, rồi: - Thì rủ luôn Tùng đi. Tôi gác máy, đang tìm cách mở lời thì Tùng hỏi: - Nguyên hả? - Uh. - Đi uống nước? (Tôi gật đầu). - Mày? - Cả mày. - Tao đi làm gì? - Không biết, thế mày nghĩ Nguyên cần gặp tao làm gì? Tôi bắt đầu cảnh giác... Như đọc được ý nghĩ của tôi, Tùng cười phá lên “ừ, đi thì đi, mày làm gì căng thẳng thế?” To mồm thế chứ suốt quãng đường đến chỗ Nguyên hầu như nó chẳng nói gì. Tôi cũng không làm phiền nó bởi tôi đủ thân để hiểu nó đang cảm thấy thế nào. Từ xa tôi đã thấy Nguyên ngồi đợi sẵn, xinh không thể tả với cái mũ lưỡi trai trắng. Tùng hít một hơi thật dài, rồi bất ngờ bước nhanh lại, gõ vào mũ Nguyên: - Hey! Nguyên hơi bất ngờ. Tôi cũng thế. Tùng đã làm được một cái mở đầu tốt đẹp, nghĩa là giúp câu chuyện bớt khó khăn hơn nhiều so với ban đầu ba đứa đều tưởng thế. - Gọi đồ uống đi! Nguyên thân thiện. - Nào, thế có chuyện gì? Tùng không tốn thời gian lòng vòng (nếu là tôi thì chắc chắn đã phải thế!) - à- Nguyên hơi khựng lại. Nhưng chỉ trong nửa giây. Đáp lại sự thẳng thắn ấy của Tùng, XX ngậm ống hút, vừa hấp háy mắt vừa nói, cũng thẳng thắn đến không tin được: - Tớ nghĩ là hình như có lỗi với một số người, định gặp bạn thân của người ta để nhờ... khuyên giải. Nhưng giờ thì thấy mình... sến quá! (má Nguyên đỏ bừng) - Ha ha, Nguyên nghĩ thế thật à? Không tệ đến thế đâu! Cái gì? Tôi suýt nữa thì buột miệng “Không tệ đến thế thật hả?”. Quá hiểu tôi, Tùng vội vàng quay sang Nguyên, nói đại một câu vừa nảy ra trong đầu: - Hay là kết nghĩa bạn bè đi? - Bạn bè mà cũng cần kết nghĩa? Lần này thì tôi không kịp ngậm miệng lại. - Thì vẫn là bạn đây còn gì? Nguyên ngơ ngác. - Không, Tùng liếm môi, ý tớ là chúng ta cần một... buổi lễ! Cả tôi và Nguyên suýt nữa phì cười trước ý tưởng kì quặc sặc mùi kiếm hiệp của Tùng. Tôi nhìn thằng bạn, bụm miệng: - Sao không kết nghĩa huynh đệ tỉ muội luôn đi? Tùng đang nhăn nhó thì Nguyên đã lắc: - Vì là bạn hay hơn. Mọi người đều bình đẳng trong tình bạn! Hai thằng con trai bọn tôi ngồi lặng người ngay sau “phát biểu” đó của Nguyên. Thực ra Tùng cũng đâu nghĩ được, nhưng đó thực sự là một lí do đáng để bọn tôi ngồi đây chiều nay. Nguyên không đợi phản ứng của hai thằng bạn, hào hứng gọi thêm nước cho 3 đứa: - Okie, thế thì kể từ hôm nay, ba đứa mình, nhé! “Buổi lễ” kết thúc trong tiếng cụng ly lanh canh. Nhìn gương mặt bừng sáng của hai đứa bạn, tôi chợt nhận ra nếu là một đạo diễn thì tôi đã làm quá tồi, không chỉ khi phân vai, mà hình như tôi còn không hiểu hết những người bạn mình nữa. Chẳng có vai diễn nào là chính hay phụ, trong tình bạn mọi người đều bình đẳng như nhau. Thế đấy! Và Tùng hay Nguyên đều thực sự bản lĩnh hơn tôi tưởng rất nhiều. Hoahoctro.vn |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|