NHẮN MÙA THU TRỞ LẠI

Thông tin cá nhân

nguyenquocbao
Sinh nhật: 6 Tháng 1
Nơi ở: Ngoại Ô
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     


Tik Tik Tak

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30



MÙA XUÂN CẢM TÁC
user posted image
XUÂN VÀ THƠ

Mưa ... nào đâu phải mưa bay
Mưa không thành hạt, mưa rây bột trời
Dặt dìu như khói sương rơi
Lựng thơm cây cỏ ngọt lời non tơ
Môi ta uống rượu thì khô
Môi em uống cả bầu thơ thì mềm
Nồng nàn mưa ngất ngây men
Thời gian khẽ rụng bên thềm mùa xuân ...

                                              CẢM XUÂN 1

Chiều lạc bước trong sắc hương ngày Tết
Mải rong chơi lỡ quên cả đường ra
Hồn lãng đãng cuốn theo ngàn lá biếc
Gọi cánh ong về dâng mật ngọt muôn hoa

Ta trăng muộn khi mùa xuân trở lại
Bước chân buồn đếm tóc ngả màu sương
Em trói hồn ta bằng tình yêu hoa trái
Trong tiết xuân sang má phấn môi hường


CẢM XUÂN  2


Mùa xuân sinh nở trở mình
Ngàn hoa thức giấc làm tình dưới mưa
Qua vùng cỏ biếc chiều xưa
Có ai nhặt được tuổi vừa đôi mươi
Sợi mưa lay thấm lòng người
Không em. Lẻ một ta thôi, thật buồn ...


User Posted Image

TRANG ALBUM CỦA BẠN ĐỌC
CHÙM ẢNH HOA XUÂN

user posted image

user posted image

user posted image

user posted image

Truyện cười

LỜI TỎ TÌNH HAY NHẤT
(A-0205)
Nudiepvien ơi... user posted image
Chẳng biết tiếng kêu tuyệt vọng của anh có đến tai em không nữa..? Từ ngày nhận được PM của em thổ lộ với anh rằng em thiếu một vài tập phim "Thần điêu đại hiệp", trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về em. Quá lạ lùng phải không em? Anh cũng không sao hiểu nổi, có lẽ là những lời ngọt ngào trong tin nhắn của em đã làm trái tim băng giá của anh tan chảy. Đôi khi anh thắc mắc không hiểu em và hiện tượng Global Warming người ta hay nói trên đài báo có quan hệ gì với nhau không mà em lại có sức nóng làm trái tim đã bao năm lạnh lẽo của anh ấm lên nhường ấy. Và tất nhiên nỗi băn khoăn của anh nào có câu trả lời.. Thời gian trôi qua, anh vẫn dõi theo bóng hình em, vẫn run lên thổn thức mỗi khi thấy nick của em online. Cũng chỉ có vậy, anh chẳng dám thốt lên lời yêu thương. Có lẽ trái tim anh đã bị nhàu nát đến nỗi anh sợ tình yêu, sợ một lần nữa bị từ chối. Mà anh đã bị từ chối lần nào chưa í nhỉ? Em thấy không? Khi nhắc tới tình yêu là anh hoảng hốt, anh do dự, anh đắn đo. Đó chính là lý do khiến anh không dám bày tỏ lòng mình? Có đúng lý do đấy ko nhỉ? Chết rồi, lại do dự rồi. Không đuợc. Phải dứt khoát. Rồi, đấy là lý do em ạ.
Lại nói về việc có tình cảm với em quá dễ dàng, mau chóng. Anh nghĩ rằng lần đầu trong nhiều năm, cái cảm giác có thể giúp đỡ một người con gái yếu đuối (nudiepvien nghe cũng không yếu lắm nhưng không sao, kiểu gì em chả yếu hơn anh), cái cảm giác được cần đến khiến anh cảm thấy mình quan trọng biết bao. Chỉ 2 cái message của em đã có sức mạnh lớn lao, đem lại cho anh sự tự tin ghê gớm không thể nào miêu tả bằng lời. Em quả là có tài động viên người khác, làm sao anh lại không thấy yêu thương nhung nhớ cơ chứ.. Em thấy có phải không em??
Mỗi ngày trôi qua, anh lại ngồi nhìn em ba hoa với bé xí xọn, bé tí và mỉm cười mơ một lúc nào đó anh xí xọn với em...
Thôi em nhé, đã đến lúc anh tạm dừng type, đi ngủ để lấy sức ngồi nhìn em khi em đi học về. Hãy cho anh kết thúc bằng 3 câu hát trong một bài bạn anh sáng tác, hát tặng người yêu nó:
Người đừng cho anh chờ mong tình yêu trong nỗi ưu phiền
Đùng cho anh nhiều đêm thẫn thờ thả hồn phiêu lãng
Thầm mong em về đây cười vui hạnh phúc với anh...
user posted image
(A- 0106)
Vài dòng này là những gì anh muốn nói với em từ rất lâu, nhưng...chỉ biết viết lên đây ....
Tình yêu đẹp nhầt là mối tình đầu phải không em. Cuộc tình đầu tiên của chúng mình đẹp như trong những vần thơ mà em đã từng đọc anh nghe. Anh không nhớ rõ từng vần, từng chữ, nhưng vẫn còn đây cái cảm giác êm dịu khi mỗi đêm được cùng người mình yêu cùng mơ về một nơi nào đó chỉ có anh và em.
Và cuối cùng thì cũng chỉ là những giấc mơ..
Thật ra chúng ta không nên có sự bắt đầu này, nhưng trách ai được trong những chuyện yêu đương của tuổi trẻ, và khi biết đau thì đã không quá muộn màng . mối tình trên net, nói ra thì thật khó hiểu . Nhiều người cho là không thực, những người khác lạ khuyên là sẽ không có kết quả, lại còn hỏi là "Sao mà dại quá !"...
Từ ngày đầu tiên anh đã có suy nghĩ này rồi . Nhưng vì sợ em buồn nên đành chôn kín vào trong đáy lòng, mặc cho ra sao thì ra.
Khoảng thời gian mới quen biết đuợc em dù rất ngắn, nhưng cảm giác đợi chờ đêm cho tới ngày, rồi lại ngày qua ngày để được một lần thấy em online, để lại được đọc những thông điệp không dấu, những lời nói ấp ủ một tình cảm . Những dòng chữ đem lại một niềm vui khó tả, lại có một chút lo sợ , một chút phân vân . Lo rằng em lại bỏ đi , sợ rằng không thế tìm lại đuợc cái cảm giác đó .
Lần đầu tiên nói phone với em cũng thật buồn cuời . Cả hai chỉ biết ấp úng vài câu xã giao, lời nói cứ vang vang trong đầu mà không thành tiếng. Vậy mà cứ mong cho đôi bên đừng hang up.Tình yêu đầu tiên mà phải không, ai lại không vậy . Ai lại không e ngại , lo sợ , mong chờ .
Sau đó là những năm tháng hạnh phúc. Tình cảm xây đắp theo thời gian. Lúc có nhau thi mong cho thời gian ngừng trôi, lúc một mình thì uớc gì mình lại có nhau. Có đôi lúc em giận lẫy , giận yêu , làm anh bối rối, chẳng biết giải thích thế nào, năn nỉ thế nào ... Mình đã hứa hẹn thật nhiều , uớc muốn thật nhiều . Anh không biết tư` lúc nào anh trở nên yếu đuối ,anh rất cần em. Mối lo sợ ban đầu không bao giờ quên đuợc trong anh, nó như hiện ra rõ hơn mỗi khi anh không thế lo cho em đuợc lúc em bệnh . Những lúc đó, anh chỉ biết cầu xin phép lạ cho anh đuợc ở ngay ben cạnh em, cầu xin ơn trên che chở cho em .
Và điều không muốn cuối cùng cũng đên. Anh không thể thắng đuọc nỗi lo sợ đó . Anh xa em với mong muốn hai ta có một cuộc sống mới, tìm đuọc tình cảm thực sư. Thật đau khi anh không thế tìm đuợc tới em. Thật đau khi không thế nói cho em biết vì sao . Anh như một người thật xấu, thậc ác, một nguời gian dối đi tình cảm của em.
Lúc đó anh không biết là mình đã làm đúng hay sai nữa . Anh nghĨ là mình có thể quêN đuợc nhau dễ dàng . Nhưng rồi một năm , hai năm, trong nhữNg lần đuọc gọi cho em hiếm hoi đó , anh vẫn cảm nhận ra tình cảm của em. cảm nhận ra đuọc em đang cô" gắng che đậy nó .
Anh không muốn .
Em trách anh thật nhiều tuy em không nói .Anh cũng khóc thật nhiều , tuy không một giọt nuớc mắt . Anh như một kẻ vô dụng , một nguời thất hứa. Anh không đùa vui với tình cảm của em, nhưng anh không biết trân trọng nó . Anh không muốn .
" An empty street, an empty house , a hoe inside my heart..
I wonder how , i wonder why, i wonder where they are,
The days we had , the song we sang together..."
Mỗi đêm, anh nghe bản nhạc em thuờng hay mở , đọc lại những lá thư, và ôm trong lòng tấm ảnh của em.
" in my heart you were the only"...

TRANG BẠN ĐỌC BỐN PHƯƠNG

Có những điều... của cuộc sống

user posted image

Triết lý của số 1

Bạn có nghĩ rằng số 1 là nhỏ bé? Hãy khám phá những điều bất ngờ của con số đầy ý nghĩa này !

• Ai cũng chỉ có một mẹ, mẹ là người cho con tình yêu mãi mãi. Mẹ cho con tất cả, vô điều kiện. Mẹ là tài sản quý giá nhất mà con có được ngay từ khi mới sinh ra.

• Mỗi người chỉ có một trái tim để giữ nó trong sạch. Trái tim hoàn hảo nhất là trái tim đã chia sẻ tình yêu thương nhiều nhất.


• Mỗi cuộc đời có thể trải qua nhiều mối tình, mối tình đầu khó quên nhất, nhưng mối tình cuối mới là mối tình đẹp nhất.


• Một người yêu đúng nghĩa là người mà trái tim họ có thể sưởi ấm khi giá lạnh nhất.


• Một người bạn chân thành đủ khiến ta bình tĩnh, tự tin và an tâm dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã hay nguy hiểm nhất. Đó là món quà quý báu đặc biệt của cuộc sống.


• Một ánh nhìn ấm áp, nói được nhiều hơn những điều vô vị.

• Một nụ cười có thể làm nên những điều kì diệu.

• Ai cũng có ít nhất một khả năng hơn người, chẳng qua là họ chưa thấy được để nhìn nhận khả năng mới của họ mà thôi.

• Mỗi người chỉ có một cái miệng để cẩn thận khi dùng lời nói, để không còn làm nó dơ bẩn và không làm tổn hại đến người khác.

• Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người. Cuốn sách với nội dung xấu xa đủ làm hư hỏng người đọc, nhưng không ai thành công với chỉ một cuốn sách hay.

• Một người không có gì ngoài gia tài kếch xù thì không bằng một người nghèo khổ mà có tri thức, sáng tạo, kinh nghiệm và lý tưởng.

• Một đồng tự lao động được quý giá hơn nhiều so với hàng ngàn đồng nhặt được hay làm việc bất chính mà có.

• Ai cũng chỉ có một cuộc sống để làm việc và yêu thương hết mình.

• Chuỗi ngày quá khứ đã qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Ta chỉ có một hiện tại để sống và để tận hưởng từng phút từng giây.

• Có nhiều cơ hội chỉ đến một lần trong đời.

• Với thế giới, bạn chỉ là một ai đó, nhưng có thể với một ai đó, bạn là cả một thế giới.


GÓC THƯ GIÃN

*Công thức nấu món ăn đêm 30 Tết :

1. Lấy 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán ...rồi để ráo nước
2. Tuần tự cắt mỗi tháng ra 28, 30 hay 31 phần.
3. Trộn đều với : - Một chút tin yêu - Một chút kiên nhẫn - Một chút can đảm - Một chút cố gắng - Một chút hy vọng - Một chút chung thủy
4. Ướp thêm gia vị : lạc quan, tự tin và hài hước
5. Ðem ngâm một lát trong dung dịch “Những điều tâm niệm của mình”
6. Vớt ra, xay nhỏ, đổ tất cả vào “Nồi yêu thương” và nấu với lửa “Vui mừng”
7. Ðem ra ăn với “Nụ cười” trong chén “Bao dung”và sẽ có MỘT NĂM MỚI ÐẦY YÊU THƯƠNG VÀ HẠNH PHÚC

* Có tin khẩn cấp báo cho bn nè...

Có 4 nguời đòi tìm bạn cho bằng được, tìm được bạn họ còn nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn, người đó tên là thần tài, may mắn, hạnh phúc sức khoẻ. Họ nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn trong năm mới này. Còn nữa, bà Phiền muộn còn dặn tui bảo bạn là, bạn đừng tơ tưởng gì đến bả nữa bả sẽ không quan tâm đến bạn đâu... riêng ông sức khoẻ còn có thư riêng cho bạn là sức khoẻ bạn phải thiệt là ngon mà đón ổng đó.

* Chúc Mừng Năm Mới !

Năm hết Tết đến - Đón Chuột tiễn Lợn - Chúc ông chúc bà - Chúc cha chúc mẹ - Chúc cô chúc cậu - Chúc chú chúc dì - Chúc anh chúc chị - Chúc luôn các em - Chúc cả các cháu - Dồi dào sức khoẻ - Có nhiều niềm vui - Tiền xu nặng túi - Tiền giấy đầy bao - Đi ăn được khao - Về nhà người rước - Tiền vô như nước - Tình vào đầy tim - Chăn ấm nệm êm - Sung sướng ban đêm - Hạnh phúc ban ngày - Luôn luôn gặp may - Suốt năm con Chuột.


XẢ STRESS Ở ĐÂY !
user posted image

Những sự khác biệt giữa Tây và Ta

Tây : Đái bậy thì giấu giấu diếm diếm, còn hôn nhau thì trước bàn dân thiên hạ
Ta: Hôn nhau thì giấu giấu diếm diếm, còn *** bậy thì giữa bàn dân thiên hạ
Tây : Ăn đến miếng cuối cùng và uống đến giọt cuối cùng
Ta : Ăn và uống đều phải để lại một ít lịch sự nếu không sợ bị mang tiếng là : " uống nước cả cặn"
Tây : Xoa đầu là biểu lộ sự khen ngợi
Ta: Xoa đầu là biểu lộ của sự hạ cấp, xoa vớ xoa vẩn còn bị tẩn cho 1 trận chứ chẳng chơi
Tây : Khi ăn thì nhai ngậm mồm
Ta : Khi ăn thì nhai tóp tép, nhồm nhoàm, rau ráu, húp sì sụp
Tây : Mặc đồ Pijama ra đường thì người ta sẽ tưởng là người tâm thần
Ta : Mặc đồ Pijama ra đường là chuyện bình thường
Tây : Không hỏi thu nhập cá nhân, tuổi của phụ nữ
Ta : Những chủ đề trên là tài chính trong rất nhiều câu chuyện
Tây : Ngồi trên ghế và bắt chéo chân
Ta : Ngồi co chân lên ghế
Tây : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì thường mút
Ta : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì không mút mà thường chùi vào quần áo
Tây : Khi làm phiền người khác thì xin lỗi, thấy người khác phạm lỗi thì nhìn
Ta : Thấy người khác phạm lỗi thì làm ngơ ( thậm chí còn tiếp tay ), khi làm phiền người khác thì nhìn
Tây :Vào quán thì tự gọi riêng và ai trả tiền người nấy
Ta : vào quán thì gọi chung và tranh nhau trả tiền ( hoặc nhờ người khác trả tiền )
Tây : Complet thường mặc vào những dịp sang trọng
Ta : Đi buôn chuối cũng mặc complet như thường
Tây : Nhường đường cho xe cứu hỏa, cứu thương và cảnh sát
Ta : Sợ mỗi công an, còn thì kệ mịa chúng nó
Tây : Đi đường không bao giờ vô cớ bấm còi
Ta : Thích bấm còi thì bấm, kệ mẹ những thằng khác.
Tây : Rác bỏ vào thùng hoặc mang theo nếu không có thùng rác
Ta : Vứt ngay xuống đường hoặc sàn nhà kể cả có thùng rác


   Trong: CÂU LẠC BỘ TRẺ
 
User Posted Image


Trả giá

Truyện ngắn của Nguyễn Trung Kim

Em trẻ đẹp, duyên dáng và thông minh. Dáng dấp em cũng thon thả và thánh thiện. Em nói năng dịu dàng, khôn ngoan và quyết đoán. Em được học hành tử tế với một bằng cử nhân kế toán và một bằng cử nhân anh văn. Em có được sự nghiệp ổn định, vững vàng. Em cũng được giáo dục đàng hoàng nên mọi vật dụng trong phòng em đều ngăn nắp thứ tự và cho dù công việc có nhiều đến đâu thì em cũng sắp xếp thực hiện một cách hợp lý. Nói chung, em có một vẻ đẹp trinh nguyên, giản dị và trí tuệ mà tôi hằng mong ước. Và tôi nghĩ chẳng có ai hơn em nữa. Có được em yêu là tôi may mắn lắm. Nhưng cũng chính cái vẻ đẹp ấy mà tôi lúc nào cũng sợ mất em. Và còn tệ hại hơn là lúc nào tôi cũng làm ra vẻ ta đây “đếch “ cần em để cho em si mê tôi hơn, để cho tôi có giá hơn em. Thật ra thì tôi yêu em vô cùng. Chỉ với một câu:” Ông ấy đòi cưới em làm vợ đấy!” mà khiến tôi lo lắng, thao thức suốt đêm như thế này đây. Có cách nào làm cho em yêu tôi nhiều hơn không? Có cách nào làm cho em si lụy tôi nhiều hơn không?

Chuông điện thoại bàn reng. Tôi ngước nhìn đồng hồ: 1giờ 30.
- Alô! – Tôi nhấn giọng - Em biết mấy giờ rồi chứ?
- Em biết, nhưng… em ngủ không được! Em..nhớ…
- Thôi, ngủ đi!
- Không! Anh còn giận em sao?
- Anh chẳng giận ai cả.
- Em chỉ nói những lời của ông ta đề nghị cho anh ghen chơi vậy mà, chứ em đâu có thích ổng. Ổng già rồi! Làm vợ ổng thà ở giá sướng hơn.
- Ổng giàu, lấy ổng cho sướng!
- Lấy anh sướng hơn!
Tôi đặt ống nghe xuống nhưng chỉ vài phút sau chuông điện thoại lại reng.
- Anh thừa biết là em thuộc về anh rồi còn gì?
- Anh đâu có quyền!
- Anh có quyền! - Giọng em trìu mến - Và anh đã có quyền cả tâm hồn lẫn thân thể của em rồi còn gì! Em thề là đời em chỉ có mình anh mà thôi.
- Thôi ngủ đi, khuya rồi!
- Không, em muốn nói chuyện với anh nữa mà!
- Lúc này anh bận việc lắm. Có lẽ chúng ta nên xa nhau một thời gian.
- Không không..
- Thôi cúp máy đây!
- Không..
Tôi cúp máy khi nghe em nghẹn lời muốn khóc. Nhưng chưa đến một phút sau em lại gọi.
- Anh mà cứ vậy em không thể nào ngủ được!
- Anh cứ vậy là sao?
- Cứ tự cao như vậy thì em lúc nào cũng chẳng yên tâm. Thôi cho em xin lỗi! Em chấp nhận hạ mình là em quá yêu anh đấy. Bây giờ anh đến với em đi! Em thèm.. chạm vào cơ thể anh. Em.. muốn làm cho anh hạnh phúc…
- Đã nói từ nay tạm xa nhau một thời gian kia mà.
Tôi cúp máy và rút giây cắm vào điện thoại với một tâm trạng tự mãn. Nhưng thật ra suốt đêm tôi cứ nghĩ về em và căm ghét thằng cha già kế toán trưởng ở cơ quan em cứ ngỏ lời muốn cưới em.

Mới tờ mờ sáng em lại gọi khi tôi mở điện thoại di động.
- Em đây! - Em cười hòa - Chăc hết giận em rồi chứ? Đến đưa em đi làm nha!
- Anh phải đi làm sớm.
- Thì anh đến em sớm hơn một chút.
- Anh đã nói rồi, chúng ta nên chia tay!
- Mệt anh quá! Đứng có lằng nhằng nữa để em đến cơ quan mà yên tâm làm việc. Bữa nay kết sổ cuối năm, công việc bù đầu đây! Đầu óc em căng ra mà gặp anh như vậy nữa thì em điên mất. Thôi, chiều anh đến đón em ở cơ quan nhá!

Đến chiều, chờ mãi không thấy tôi đến, em lại gọi.
- Sao anh không đến đón em? Anh lúc nào cũng vậy, chẳng có chuyện gì quan trọng cũng giận. Lúc nào cũng phải van xin năn nỉ thì anh mới chịu. Anh nghĩ rằng anh có thể không cần em còn em thì phải cần anh chứ gì!
- Sao em lại phải cần anh kia chứ!
- Anh đã thừa biết là em quá yêu anh rồi!
- Bây giờ người ta thay người yêu như thay áo.
- Người ta khác, em khác. Anh thừa biết tính tuyệt đối của em rồi đó. Thôi, mệt quá, bỏ đi, tối anh đến nha! Em.. rất nhớ anh!

Tối hôm đó tôi không đến với em tuy trong lòng tôi rất muốn. Chẳng hiểu vì sao, có lẽ tôi muốn em thật lụy tôi. Qua ngày hôm sau em gọi điện cho tôi như muốn khóc nhưng tôi lại cúp máy. Cũng chẳng hiểu vì sao, mặc dù tôi cũng muốn nghe giọng nói của em. Có lẽ tôi cũng muốn em khóc thật nhiều vì tôi.

Suốt mấy ngày hôm sau tôi lấy làm lạ vì em không gọi tôi nữa. Tôi chợt nghĩ:” Có khi nào em đã quên tôi thật rồi không.” Nhưng tôi tin chắc rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó. Bởi tôi biết em rất si mê tôi. Tuy vậy, tôi cũng trở nên lo lắng. Thế là tôi vội đến chờ đón em ngay trước cơ quan làm việc của em với ý nghĩ sẽ làm cho em ngạc nhiên thích thú khi thấy tôi bỗng dưng hết giận em.

Chờ cho đến khi nơi làm việc của em chẳng còn ai mà vẫn không thấy bóng dáng em đâu, tôi về nơi ở của em. Cửa vẫn khóa kín. Tôi bực bội vì sao em không nói cho tôi biết là em đi đâu. Trước đây, mọi đường đi nước bước, em điều nói cho tôi biết rõ. Hoang mang lẫn tức giận khiến tôi quyết chờ trước cửa nhà em. Đến nửa đêm, phố Sài Gòn đã vắng lặng còn tôi thì rối rắm tâm can. Khi quá mệt mỏi, rã rời, tôi đành ra về.

Vừa về đến nhà, tôi đã vội gọi đến em. Không người bắt máy, có lẽ em vẫn chưa về. Mười phút sau tôi lại gọi, mười phút sau tôi gọi nữa rồi mười phút sau tôi lại gọi nữa. Vẫn không người bắt máy. Quá bức xúc, tôi lại muốn phóng chạy đến em nhưng rồi thôi. Tôi bức bối:” Vẫn chưa về kia mà!” Tôi rủ xuống giường mà đầu óc tôi căng ra. Hay từ trước đến giờ em lừa dối tôi mà tôi không biết. Nếu đúng như vậy thì tôi bị xúc phạm nặng nề quá! Nhưng tôi tin chắc rằng điều đó không thể có. Bởi chỉ cần không biết tôi đang làm gì, đang ở đâu thì em đã quay quắt trông ngóng; bởi tôi biết tính tuyệt đối chung thủy của em; và bởi tôi biết em si mê tôi đến độ thường hay lén nhìn ngắm tôi bằng ánh mắt say đắm mỗi khi tôi ngủ lỏa thể. Nhưng có bao giờ em đi đâu, làm gì mà không cho tôi biết? Tôi lẩm bẩm:” Có lẽ muốn chắc ăn thì phải để cho em có bầu với mình. Có con cũng được có sao đâu? Mình và em điều có sự nghiệp ổn định kia mà. Đứa con sẽ cột chặt đời em với mình. Đám cưới tính sau. Tuy nó không quan trọng gì lắm đối với mình nhưng với em, với gia đình em thì không thể thiếu…” Sự hoài nghi cứ gặm nhắm tim óc tôi. Lửa lòng cứ thiêu đốt thân xác tôi khiến tôi phải vùng dậy gọi điện nữa. Lần này thì em bắt máy làm cho tim tôi như vỡ vụn ra.
- A lô!
Giọng em nhỏ nhẹ nhưng lạnh lùng như sợ người khác nghe. Nhưng tôi không để ý đến điều đó mà chực xổ ra một loạt trách móc.
- Anh đây!
- Anh là ai vậy?
Tôi hụt hẫng và linh tính như có một điều gì thật quý giá đang vuột khỏi tôi. Thường ngày, chỉ cần nghe hơi thở giọng điệu của tôi là em reo lên vui mừng.
- Có thật là em không nhận ra anh?
Em lặng thinh một lúc rôi nói nhỏ:
- Gọi có gì không?
Quả thật tôi líu lưỡi. Trước đây, dù chẳng có chuyện gì để nói em cũng mong tôi gọi cho em.
- Có chuyện gì thì để khi khác nhé, khuya rồi.
- Em sao lạ quá!
- Chẳng có gì lạ cả. Có dịp sẽ nói nhiều hơn.
Tôi định nói gì nữa nhưng em đã cúp máy. Và tôi nghĩ có lẽ em đang còn giận tôi lắm. Nhưng thú thật, đêm đó tôi thao thức trằn trọc suốt và mong trời mau sáng để chạy đến em.

Thường khi, em như có linh tính biết trước tôi đến là em đã đứng đón tôi ở cửa. Còn bây giờ, sau một hồi đứng chờ mới thấy em xuất hiện với vẻ mặt xa lạ và bình thản.
- Mới sáng sớm mà anh đến có chuyện gì?
- Em không muốn anh đến nữa sao?- Tôi xổ giọng thách đố.
- Đúng vậy! - Em nhìn tôi với vẻ nghiêm túc - Kể từ nay anh đừng đến nữa! Em đã bằng lòng lấy ông ấy rồi! Sáng nay, gia đình anh ấy đến hỏi cưới em đấy!
- Sáng nay! – Tôi nghe như tim tôi thắt lại.
- Sao..em..em quyết định vội vàng vậy? Phải suy nghĩ cho kỹ chứ! Em.. không yêu ổng kia mà!
- Mệt! Yêu đương làm gì cho mệt. Thấy chỉ hành hạ nhau thôi! Điều quan trọng nhất là ổng có điều kiện bảo đảm cuộc sống gia đình và ổng cưới em ngay. Còn anh…
- Anh cũng cưới em..anh thề! – Tôi khẩn khoản và cổ họng tôi như nghẹn lại.
- Không kịp nữa! Gia đình hai bên đã xếp đặt đâu vào đấy cả rồi
- Mai đám cưới hôm nay người ta còn bỏ được.
- Người ta khác em khác! Khi em đã quyết rồi thì không thể bỏ được. Em cũng phải có cái tôi của em để cho người ta nể chứ!
- Chẳng lẽ vì cái tôi kiêu hãnh ấy mà buộc mình phải sống giả tạo tình yêu với người mình không yêu?
- Đành phải chấp nhận để có một gia đình yên ổn như mọi người.
- Đừng.. đừng làm khổ mình em ạ! Chính anh cũng…
- Thôi..anh về đi. Bên nhà trai đến gặp anh là rắc rối đấy!
Tôi nhìn em van lơn bởi tôi thấy ánh mắt em vẫn muốn thu giữ hình ảnh tôi vào lòng. Không thể nén lòng trước ánh mắt như chực khóc của tôi, em ôm chầm lấy tôi và ghì tôi vào môi em. Chúng tôi uống siết môi nhau đắm đuối như chưa một lần nào như thế và chúng tôi hòa quyện nước mắt vào nhau cũng chưa một lần nào như thế. Em như muốn lịm rã vào thể xác của tôi và tôi cũng như muốn nuốt em vào nhục dục của tôi. Cả em và tôi hừng hực sóng tình gợn tỏa khắp cơ thể. Trong cơn mê, em bỗng giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Em đẩy tôi ra và lấm lét nhìn ngoài cửa.
- Anh về đi, người ta sắp đến rồi! – Em nói như ngẹn - Đừng níu kéo gì nữa. Đừng trách em mà hãy trách cái tôi của anh.
- Anh xin lỗi! Nhưng..hi vọng em…
- Không không, không còn kịp nữa. Mọi thứ đã an bài. Em ..em xin lỗi…

Tôi về giữa phố Sàigòn mà như chới với trên sông. Tay tôi quờ quạng, chân tôi hụt hẫng. Cổ, họng, miệng, lưỡi tôi như uất nghẹn đắng cay. Tôi đâm nhào vào một vật gì đó và rớt xuống. Có ai đó nói: “Chạy xe gì mà kì vậy?” Và có ai đó nói: “Điên hả?” Hình như tôi gật đầu và nói câu gì đó đại loại như:” Đúng, tôi điên rồi! Tôi đã trả giá cho cái giả tạo tự cao tự đại của tôi. Trời ơi..Hóa ra không những cái bản chất tự cao tự đại phải bị trả giá đắt mà cái giả tạo tự cao tự đại cũng phải bị trả giá đắt gấp ngàn lần như thế này trời…” Rồi tôi nghe văng vẳng bên tai: " Chở đi bệnh viện. Chở …viện… liền! …Vẫn còn… vẫn… thoi thóp…” Và tôi thiếp đi chẳng còn hay biết gì nữa.

Nguyễn Trung Kim, 8/2006

 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com