Xem theo danh mục:
Tìm kiếm:
| C | H | B | T | N | S | B |
| | | | | |
1
|
|
2
|
3
|
4
|
5
|
6
|
7
|
8
|
|
9
|
10
|
11
|
12
|
13
|
14
|
15
|
|
16
|
17
|
18
|
19
|
20
|
21
|
22
|
|
23
|
24
|
25
|
26
|
27
|
28
|
29
|
|
30
| | | | | | |
(A-0205) Nudiepvien ơi...  Chẳng biết tiếng kêu tuyệt vọng của anh có đến tai em không nữa..? Từ ngày nhận được PM của em thổ lộ với anh rằng em thiếu một vài tập phim "Thần điêu đại hiệp", trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về em. Quá lạ lùng phải không em? Anh cũng không sao hiểu nổi, có lẽ là những lời ngọt ngào trong tin nhắn của em đã làm trái tim băng giá của anh tan chảy. Đôi khi anh thắc mắc không hiểu em và hiện tượng Global Warming người ta hay nói trên đài báo có quan hệ gì với nhau không mà em lại có sức nóng làm trái tim đã bao năm lạnh lẽo của anh ấm lên nhường ấy. Và tất nhiên nỗi băn khoăn của anh nào có câu trả lời.. Thời gian trôi qua, anh vẫn dõi theo bóng hình em, vẫn run lên thổn thức mỗi khi thấy nick của em online. Cũng chỉ có vậy, anh chẳng dám thốt lên lời yêu thương. Có lẽ trái tim anh đã bị nhàu nát đến nỗi anh sợ tình yêu, sợ một lần nữa bị từ chối. Mà anh đã bị từ chối lần nào chưa í nhỉ? Em thấy không? Khi nhắc tới tình yêu là anh hoảng hốt, anh do dự, anh đắn đo. Đó chính là lý do khiến anh không dám bày tỏ lòng mình? Có đúng lý do đấy ko nhỉ? Chết rồi, lại do dự rồi. Không đuợc. Phải dứt khoát. Rồi, đấy là lý do em ạ. Lại nói về việc có tình cảm với em quá dễ dàng, mau chóng. Anh nghĩ rằng lần đầu trong nhiều năm, cái cảm giác có thể giúp đỡ một người con gái yếu đuối (nudiepvien nghe cũng không yếu lắm nhưng không sao, kiểu gì em chả yếu hơn anh), cái cảm giác được cần đến khiến anh cảm thấy mình quan trọng biết bao. Chỉ 2 cái message của em đã có sức mạnh lớn lao, đem lại cho anh sự tự tin ghê gớm không thể nào miêu tả bằng lời. Em quả là có tài động viên người khác, làm sao anh lại không thấy yêu thương nhung nhớ cơ chứ.. Em thấy có phải không em?? Mỗi ngày trôi qua, anh lại ngồi nhìn em ba hoa với bé xí xọn, bé tí và mỉm cười mơ một lúc nào đó anh xí xọn với em... Thôi em nhé, đã đến lúc anh tạm dừng type, đi ngủ để lấy sức ngồi nhìn em khi em đi học về. Hãy cho anh kết thúc bằng 3 câu hát trong một bài bạn anh sáng tác, hát tặng người yêu nó: Người đừng cho anh chờ mong tình yêu trong nỗi ưu phiền Đùng cho anh nhiều đêm thẫn thờ thả hồn phiêu lãng Thầm mong em về đây cười vui hạnh phúc với anh...  (A- 0106) Vài dòng này là những gì anh muốn nói với em từ rất lâu, nhưng...chỉ biết viết lên đây .... Tình yêu đẹp nhầt là mối tình đầu phải không em. Cuộc tình đầu tiên của chúng mình đẹp như trong những vần thơ mà em đã từng đọc anh nghe. Anh không nhớ rõ từng vần, từng chữ, nhưng vẫn còn đây cái cảm giác êm dịu khi mỗi đêm được cùng người mình yêu cùng mơ về một nơi nào đó chỉ có anh và em. Và cuối cùng thì cũng chỉ là những giấc mơ.. Thật ra chúng ta không nên có sự bắt đầu này, nhưng trách ai được trong những chuyện yêu đương của tuổi trẻ, và khi biết đau thì đã không quá muộn màng . mối tình trên net, nói ra thì thật khó hiểu . Nhiều người cho là không thực, những người khác lạ khuyên là sẽ không có kết quả, lại còn hỏi là "Sao mà dại quá !"... Từ ngày đầu tiên anh đã có suy nghĩ này rồi . Nhưng vì sợ em buồn nên đành chôn kín vào trong đáy lòng, mặc cho ra sao thì ra. Khoảng thời gian mới quen biết đuợc em dù rất ngắn, nhưng cảm giác đợi chờ đêm cho tới ngày, rồi lại ngày qua ngày để được một lần thấy em online, để lại được đọc những thông điệp không dấu, những lời nói ấp ủ một tình cảm . Những dòng chữ đem lại một niềm vui khó tả, lại có một chút lo sợ , một chút phân vân . Lo rằng em lại bỏ đi , sợ rằng không thế tìm lại đuợc cái cảm giác đó . Lần đầu tiên nói phone với em cũng thật buồn cuời . Cả hai chỉ biết ấp úng vài câu xã giao, lời nói cứ vang vang trong đầu mà không thành tiếng. Vậy mà cứ mong cho đôi bên đừng hang up.Tình yêu đầu tiên mà phải không, ai lại không vậy . Ai lại không e ngại , lo sợ , mong chờ . Sau đó là những năm tháng hạnh phúc. Tình cảm xây đắp theo thời gian. Lúc có nhau thi mong cho thời gian ngừng trôi, lúc một mình thì uớc gì mình lại có nhau. Có đôi lúc em giận lẫy , giận yêu , làm anh bối rối, chẳng biết giải thích thế nào, năn nỉ thế nào ... Mình đã hứa hẹn thật nhiều , uớc muốn thật nhiều . Anh không biết tư` lúc nào anh trở nên yếu đuối ,anh rất cần em. Mối lo sợ ban đầu không bao giờ quên đuợc trong anh, nó như hiện ra rõ hơn mỗi khi anh không thế lo cho em đuợc lúc em bệnh . Những lúc đó, anh chỉ biết cầu xin phép lạ cho anh đuợc ở ngay ben cạnh em, cầu xin ơn trên che chở cho em . Và điều không muốn cuối cùng cũng đên. Anh không thể thắng đuọc nỗi lo sợ đó . Anh xa em với mong muốn hai ta có một cuộc sống mới, tìm đuọc tình cảm thực sư. Thật đau khi anh không thế tìm đuợc tới em. Thật đau khi không thế nói cho em biết vì sao . Anh như một người thật xấu, thậc ác, một nguời gian dối đi tình cảm của em. Lúc đó anh không biết là mình đã làm đúng hay sai nữa . Anh nghĨ là mình có thể quêN đuợc nhau dễ dàng . Nhưng rồi một năm , hai năm, trong nhữNg lần đuọc gọi cho em hiếm hoi đó , anh vẫn cảm nhận ra tình cảm của em. cảm nhận ra đuọc em đang cô" gắng che đậy nó . Anh không muốn . Em trách anh thật nhiều tuy em không nói .Anh cũng khóc thật nhiều , tuy không một giọt nuớc mắt . Anh như một kẻ vô dụng , một nguời thất hứa. Anh không đùa vui với tình cảm của em, nhưng anh không biết trân trọng nó . Anh không muốn . " An empty street, an empty house , a hoe inside my heart.. I wonder how , i wonder why, i wonder where they are, The days we had , the song we sang together..." Mỗi đêm, anh nghe bản nhạc em thuờng hay mở , đọc lại những lá thư, và ôm trong lòng tấm ảnh của em. " in my heart you were the only"...
Có những điều... của cuộc sống
Triết lý của số 1
Bạn
có nghĩ rằng số 1 là nhỏ bé? Hãy khám phá những điều bất ngờ của con số đầy ý
nghĩa này !
• Ai cũng chỉ có một mẹ, mẹ là người cho con tình yêu mãi mãi. Mẹ cho con tất
cả, vô điều kiện. Mẹ là tài sản quý giá nhất mà con có được ngay từ khi mới
sinh ra.
• Mỗi người chỉ có một trái tim để giữ nó trong sạch. Trái tim hoàn hảo nhất là
trái tim đã chia sẻ tình yêu thương nhiều nhất.
• Mỗi cuộc đời có thể trải qua nhiều mối tình, mối tình đầu khó quên nhất,
nhưng mối tình cuối mới là mối tình đẹp nhất.
• Một người yêu đúng nghĩa là người mà trái tim họ có thể sưởi ấm khi giá lạnh
nhất.
• Một người bạn chân thành đủ khiến ta bình tĩnh, tự tin và an tâm dù trong
hoàn cảnh nghiệt ngã hay nguy hiểm nhất. Đó là món quà quý báu đặc biệt của
cuộc sống.
• Một ánh nhìn ấm áp, nói được nhiều hơn những điều vô vị.
• Một nụ cười có thể làm nên những điều kì diệu.
• Ai cũng có ít nhất một khả năng hơn người, chẳng qua là họ chưa thấy được để
nhìn nhận khả năng mới của họ mà thôi.
• Mỗi người chỉ có một cái miệng để cẩn thận khi dùng lời nói, để không còn làm
nó dơ bẩn và không làm tổn hại đến người khác.
• Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người. Cuốn sách với nội dung xấu xa đủ
làm hư hỏng người đọc, nhưng không ai thành công với chỉ một cuốn sách hay.
• Một người không có gì ngoài gia tài kếch xù thì không bằng một người nghèo
khổ mà có tri thức, sáng tạo, kinh nghiệm và lý tưởng.
• Một đồng tự lao động được quý giá hơn nhiều so với hàng ngàn đồng nhặt được
hay làm việc bất chính mà có.
• Ai cũng chỉ có một cuộc sống để làm việc và yêu thương hết mình.
• Chuỗi ngày quá khứ đã qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Ta chỉ có một
hiện tại để sống và để tận hưởng từng phút từng giây.
• Có nhiều cơ hội chỉ đến một lần trong đời.
• Với thế giới, bạn chỉ là một ai đó, nhưng có thể với một ai đó, bạn là cả một
thế giới.
*Công
thức nấu món ăn đêm 30 Tết :
1. Lấy 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán ...rồi để
ráo nước
2. Tuần tự cắt mỗi tháng ra 28, 30 hay 31 phần.
3. Trộn đều với : - Một chút tin yêu - Một chút kiên nhẫn - Một chút can đảm -
Một chút cố gắng - Một chút hy vọng - Một chút chung thủy
4. Ướp thêm gia vị : lạc quan, tự tin và hài hước
5. Ðem ngâm một lát trong dung dịch “Những điều tâm niệm của mình”
6. Vớt ra, xay nhỏ, đổ tất cả vào “Nồi yêu thương” và nấu với lửa “Vui mừng”
7. Ðem ra ăn với “Nụ cười” trong chén “Bao dung”và sẽ có MỘT NĂM MỚI ÐẦY YÊU THƯƠNG
VÀ HẠNH PHÚC *
Có tin khẩn cấp báo cho bạn nè...
Có 4 nguời đòi tìm bạn cho bằng được, tìm
được bạn họ còn nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn, người đó tên là thần tài, may
mắn, hạnh phúc và sức khoẻ. Họ nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn trong năm
mới này. Còn nữa, bà Phiền muộn còn dặn tui bảo bạn là, bạn đừng tơ tưởng gì đến
bả nữa bả sẽ không quan tâm đến bạn đâu... riêng ông sức khoẻ còn có thư riêng
cho bạn là sức khoẻ bạn phải thiệt là ngon mà đón ổng đó.
* Chúc Mừng Năm Mới !
Năm
hết Tết đến - Đón Chuột tiễn Lợn - Chúc ông chúc bà - Chúc cha chúc
mẹ - Chúc cô chúc cậu - Chúc chú chúc dì - Chúc anh chúc chị - Chúc
luôn các em - Chúc cả các cháu - Dồi dào sức khoẻ - Có nhiều niềm
vui - Tiền xu nặng túi - Tiền giấy đầy bao - Đi ăn được khao - Về nhà
người rước - Tiền vô như nước - Tình vào đầy tim - Chăn ấm nệm êm -
Sung sướng ban đêm - Hạnh phúc ban ngày - Luôn luôn gặp may - Suốt năm
con Chuột.

Những sự khác biệt giữa Tây và Ta
Tây : Đái bậy thì giấu giấu diếm diếm, còn hôn nhau thì trước bàn dân
thiên hạ Ta: Hôn nhau thì giấu giấu diếm diếm, còn *** bậy thì giữa bàn dân
thiên hạ Tây : Ăn đến miếng cuối cùng và uống đến giọt cuối cùng Ta : Ăn và uống đều phải để lại một ít lịch sự nếu không sợ bị mang
tiếng là : " uống nước cả cặn" Tây : Xoa đầu là biểu lộ sự khen ngợi Ta: Xoa đầu là biểu lộ của sự hạ cấp, xoa vớ xoa vẩn còn bị tẩn cho 1
trận chứ chẳng chơi Tây : Khi ăn thì nhai ngậm mồm Ta : Khi ăn thì nhai tóp tép, nhồm nhoàm, rau ráu, húp sì sụp Tây : Mặc đồ Pijama ra đường thì người ta sẽ tưởng là người tâm thần Ta : Mặc đồ Pijama ra đường là chuyện bình thường Tây : Không hỏi thu nhập cá nhân, tuổi của phụ nữ Ta : Những chủ đề trên là tài chính trong rất nhiều câu chuyện Tây : Ngồi trên ghế và bắt chéo chân Ta : Ngồi co chân lên ghế Tây : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì thường mút Ta : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì không mút mà thường chùi vào quần
áo Tây : Khi làm phiền người khác thì xin lỗi, thấy người khác phạm lỗi thì
nhìn Ta : Thấy người khác phạm lỗi thì làm ngơ ( thậm chí còn tiếp tay ), khi
làm phiền người khác thì nhìn Tây :Vào quán thì tự gọi riêng và ai trả tiền người nấy Ta : vào quán thì gọi chung và tranh nhau trả tiền ( hoặc nhờ người khác
trả tiền ) Tây : Complet thường mặc vào những dịp sang trọng Ta : Đi buôn chuối cũng mặc complet như thường Tây : Nhường đường cho xe cứu hỏa, cứu thương và cảnh sát Ta : Sợ mỗi công an, còn thì kệ mịa chúng nó Tây : Đi đường không bao giờ vô cớ bấm còi Ta : Thích bấm còi thì bấm, kệ mẹ những thằng khác. Tây : Rác bỏ vào thùng hoặc mang theo nếu không có thùng rác Ta : Vứt ngay xuống đường hoặc sàn nhà kể cả có thùng rác
|
Phần I Ai đi xa về vào nhà Thống lí đều thấy có 1 cô gái tước đay bên tảng đá trước
cửa gần tàu ngựa, công việc luôn tay, mặt lúc nào cũng cúi xuống, buồn rười
rượi. Đó là đặc điểm bên ngoài của Mị, cô con dâu trừ nợ của Thống lí. Mị có 1
số phận oái oăm: khi bố Mị đi tán mẹ Mị ,vì ít tiền, không đủ bao mẹ Mị ăn chè
uống nước, càng không thể mua những món quà tặng mẹ Mị nhân ngày 8/3,
Valentine, Tết hay sinh nhật..., bố Mị đã mượn tạm của ông bạn Thống lí ít
tiền. Sau đó, nước chảy đá mòn , cưa mãi cũng đổ , mẹ Mị chịu lấy bố Mị làm
chồng. Từ khi cưới xong, bố Mị luôn băn khoăn về khoản tình phí khổng lồ đã
vay. Ông tặc lưỡi và bảo mỗi năm sẽ trả góp 1 nương ngô vậy. Khổ thân ông già
ít học chưa biết gì về thuế VAT cộng thêm vay tiền với lãi suất lớn nên đến già
vẫn chưa trả xong. Thế là Mị bị bắt về làm dâu trừ nợ. Mị là cô gái có cá tính
rất mạnh mẽ như con gái Hà Nội, khi biết nhà Thống lí định lấy cô về trừ nợ thì
cô đã nói với bố cho ở nhà làm ruộng chứ quyết không làm dâu nhà giàu.
Số phận của A Phủ cũng chẳng khá khẩm hơn. Trong 1 lần đi chơi Tết, A Phủ đã
"kết lòi pha" 1 cô gái. Anh tìm mọi cách để tiếp cận và ghi điểm
trong mắt nàng như: "Anh hùng cứu mĩ nhân", "Áp sát" rồi
chiến thuật "biển quà" nhưng đa số thất bại... "Anh hùng cứu mĩ
nhân" thì bị tẩn cho tới bến,mặt sưng như quả ổi đến nỗi cả bản chẳng ai
nhận ra. "Áp sát" nhà nàng thì liên tục bị chó cắn cho tơi bời hoa
lá, quần áo rách te tua, đi thẩm mĩ viện 3 năm mới may mắn phục hồi được chút
dung nhan. Còn dùng "biển quà" thì thấy sọt rác nhà nàng hôm nào cũng
quá tải... APhủ cay đắng vác đàn ra gảy, nghêu ngao hát "Tình đơn
phương", "Người ta nói", "Tình khúc vàng" ... và may
mắn làm sao, nàng là fan của Ưng Hoàng Phúc, Đan Trường nên chàng mới được nàng
để ý. Đang lúc mọi việc sắp như ý thì nhảy đâu ra 1 tên phá đám mang tên A Sử.
Hắn dùng mãnh lực đồng tiền cộng thêm môn võ bàng môn tà đạo là "Hấp tinh
đại pháp" để cướp người yêu của A Phủ. A Phủ căm lắm, nghĩ: "mình bán
hết tất cả mọi thứ để cưa nàng, giờ chỉ còn mỗi cái vòng vía và bộ áo mồi để
mặc, thằng thọc gậy bánh xe kia ở đâu ra mà hỗn quá? ". Càng nghĩ càng căm, A Phủ lao tới đánh liên tục 18 chiêu "Cầm nã thủ"
vào A Sử. A Sử đâu phải tay vừa, hắn đẩy mạnh cô gái sang 1 bên rồi khéo léo
dùng "Thái cực quyền" hóa giải mọi đòn thế. Một bên là đòn thế thiên
về dương cương, 1 bên là thế quyền mềm mại tựa dòng nước, lấy nhu khắc cương,
xưa nay vẫn vậy. APhủ thấy thế vươn tay tung 1 chiêu "Huyền minh thần
chưởng" vào giữa ngực A Sử. Bùm, 1 tiếng nổ lớn phát ra, A Phủ bị văng
ngược lại mười mấy trượng. Thì ra trước khi trúng đòn, A Sử đã kịp dùng
"Kim cương bất hoại thể" của phái Thiếu Lâm làm A Phủ lãnh trọn lực
phản chấn. A Phủ bật dậy, sát khí ngút trời,anh dùng tầng thứ 8 trong "Cửu
dương thần công" vận đủ âm dương ngũ hành tung "Thất thương
quyền" đánh tới, thế quyền mạnh như vũ bão có sức bạt sơn cử đỉnh. A Sử
không dám khinh suất nên vận "Thuần dương vô cực công" hộ thể. Ầm,
đòn thế thật khủng khiếp, dù có chân khí hộ thể ASử vẫn bị bắn mạnh về đằng
sau. Hắn lồm cồm bò dậy, nghĩ: "nội lực người này quả là cao hơn ta 1
bậc,nếu đánh tiếp e rằng thua mất". Nghĩ vậy,hắn bèn rút thanh "Băng
phụng kiếm", múa "Lạc anh thần kiếm" lao tới. A Phủ cũng rút
thanh "Nguyệt tinh kiếm" đánh trả. "Lạc anh kiếm pháp" quả
thật rất lợi hại, biến hóa khôn lường ("Lạc anh kiếm pháp" do Đông tà
Hoàng Dược Sư sáng tạo ra,đặc điểm là cứ khoảng 5 hư chiêu sẽ có 1 thực chiêu
cộng với tốc độ ra đòn nhanh khiến đối thủ khó mà trở tay kịp) làm A Phủ chống
đỡ vô cùng vất vả. A Phủ vận 10 tầng chân khí vào cây "Nguyệt tinh
kiếm", dùng "Độc cô cửu kiếm" đánh mạnh vào yếu huyệt trên người
A Sử khiến hắn phải thu kiếm về đỡ làm hư chiêu biến thành thực chiêu,không
biến hóa được nữa. Bọn bạn của A Phủ vì muốn có được cây "Nguyệt tinh
kiếm" nên đã phối hợp với ASử để bật hưng chính bạn của mình.Lừa lúc A Phủ
không để ý, chúng lắp sẵn cây "Băng hỏa cung" ngắm bắn A Phủ 1 đòn
chí mạng. Nhân cơ hội đó, A Sử dùng 1 chiêu trong "Hàng long thập bát
chưởng" là "Phi long tại thiên" đánh thẳng vào giữa ngực A Phủ
khiến anh "knock out" và bị bắt về làm đầy tớ. Mị về nhà ASử mang tiếng là vợ,là con dâu nhưng bị đối xử như con ở ,tuy vậy vì
thương cha, Mị vẫn cố gắng chịu đựng. Một hôm, khi Mị lên núi tìm thảo dược,
nàng mải mê nô đùa cùng đàn bướm, không may ngã xuống 1 hang động bí ẩn. Sau 1 hồi tìm kiếm đường ra, Mị tình cờ tìm được bí
kíp "Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp", Mị mừng quá cất ngay bí kíp vào trong
người rồi tìm đường về nhà. Chỉ sau 1 thời gian ngắn luyện tập, võ công của Mị
đã tiến bộ vượt bậc. Về phần A Phủ, sau khi bị bắt làm đầy tớ, anh phải làm mọi công việc khổ cực
như dùng răng chặt củi cho nhà hắn, phải bắn Half Life với bố con hắn...Thế
nhưng A Phủ không chịu khuất phục, anh vẫn âm thầm luyện tập võ công, quyết 1
ngày trả thù. Sau một thời gian, A Phủ đã luyện gần xong "Hấp hồn chiết
tinh đại pháp",chỉ còn 1 chiêu cuối cùng là "Đoạt mệnh chưởng"
là chưa luyện. Chỉ cần luyện xong là A Phủ sẽ trở thành vô địch bản Mèo nhưng A
Sừ lại đến đột ngột định bắt A Phủ chiến Đế Chế và bắt gặp A Phủ đang luyện võ.
Thấy vậy, hắn liền tức giận lao tới tung "Long hổ trảo" chụp vào 2
chân A Phủ. Nhanh như chớp, A Phủ nhảy lên dùng "Toàn chân cước" đá
thẳng vào mặt A Sử. "Bốp!", A Phủ văng ngược lại đằng sau, sức mạnh
của A Sử thật đáng sợ, A Sử lừ lừ tiến về phía APhủ và "huỵch", hắn
ngã gục xuống đất. Cú đá vừa rồi của A Phủ uy lực không lớn nhưng thứ đánh ngã
A Sử chính là "Ngũ độc thất tâm tán" trên giày của A Phủ. Đây chính
là thành quả của việc 9 năm không cởi giày, cộng với việc thường xuyên đá phải
"mìn" của cún. A Sử thấy mặt mình vừa mất công chăm sóc bằng kem
dưỡng da, nay bị A Phủ phá hỏng, hắn tức tối gồng mình biến thành Siêu Xida.
"Víu" 1 cái, 2 cú đá đã trúng ngay vào hàm và bụng A Phủ,
"chíu" 1 cái nữa, cả cái cùi trỏ giáng thẳng vào mắt, nguyên 1 cái
đầu gối thúc vào cằm,A Phủ nằm luôn. A Sử tưởng đã hạ "knock out"
được đối thủ nên cười rú lên sung sướng... Cười chưa hết câu đã ăn nguyên 1 cái
dép vào mặt. Người ném là ai? "Bốp!bốp!bốp!" , 2 cú đấm và 1 phát đạp
làm A Sử tối tăm mặt mũi, A Sử định vùng dậy nhưng chân tay rã rời, đầu như búa
bổ, A Phủ đứng sừng sững trước mặt dùng kình lực của "Thiên viên
công" áp chế hắn. Thì ra trước khi trúng đòn, A Phủ đã dùng "Di hồn
đại pháp" tránh đòn, thứ A Sử đánh chỉ là 1 khúc gỗ. A Phủ ngẩng mặt lên
trời cười còn man rợ hơn cả A Sử rồi nói: "Ngươi không biết có câu
"cười người phút trước,nửa phút sau người cười" sao? Ta nhẫn nhịn
ngươi quá lâu rồi, ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của ngươi, xem đây!" .
Nói rồi A Phủ vận khí định tung chiêu dứt điểm ASử... Đúng lúc nguy cấp đó, 1 luồng ánh sáng chói chang như quảng cáo Yo-most loé
lên, thanh "Băng phụng kiếm" xé gió lao đến, áp lực của kiếm mạnh đến
nỗi A Phủ thấy nhói vào tận tim, anh vội hoảng hốt thoái lui. Người vừa đánh A
Phủ chính là Thống Lí, hắn đã đến kịp để cứu con trai mình. A Sử vừa thoát khỏi
kình lực của A Phủ, thấy vậy vô cùng mừng rỡ, khí thế ngùn ngụt. A Phủ giờ đây
bị rơi vào thế gọng kìm, tình thế vô cùng bất lợi. Thống Lí đưa 2 con mắt ti hí
nhìn A Phủ đang trong thế bí rồi hét lên: "con trai,dzô!!!". Hai cha
con như 2 mãnh hổ cùng lao vào tấn công APhủ,dù vậy, A Phủ vẫn kiên cường chống
đỡ. Trận quyết đấu làm rung chuyển cả 1 vùng. Được 1 lát, Thống Lí nhìn đồng hồ:"Chà!đến
Gặn Nhau Cuối Tuần rồi, kết thúc thôi " . Hắn hét lên: "A Phủ, Xem
đây!" ,"hự hự, hâya! 5 cải tiến cho 1 chưởng lực!". Chưởng pháp
như vũ bão đánh A Phủ lún sâu vào núi đá, gây nên rất nhiều tiếng nổ lớn và gây
chấn động khủng khiếp ( ghi chú: nơi A Phủ bị đánh lún vào giờ là hang Pắc Bó).
Chưởng pháp quá mạnh làm A Phủ không chịu nổi, mồm thổ máu tươi, bất tỉnh. Bố
con A Sử chưa muốn giết A Phủ vội vì như thế sẽ mất đi người chơi Game với bố
con hắn. Chúng mang A Phủ về trói ở cây cột ngoài sân, người A Phủ đầy máu me
nên trông rất thảm thương. Mị vào thấy vậy chỉ "xì!" 1 tiếng, coi đó
như chuyện bình thường ở huyện, hơn nữa lại thấy APhủ xấu xấu bẩn bẩn nên chẳng
thèm để ý. A Phủ tỉnh lại, thấy Mị đang luyện "Ngọc nữ tố tâm kiếm
pháp" bên bếp lửa, A Phủ liền gọi: "bé gì xinh xinh ơi!cho mình xin chai nước khoáng!" Không có ai trả lời, A Phủ lại tiếp tục: "bạn gì áo tím ơi! làm ơn cho mình bát nước sôi nguội" ...im lặng... "bé đang luyện kiếm ơi! Anh khát lắm rồi, lấy anh cốc nước!"... "Ê!con kia! Mày điếc à? Lấy tao lon bia!" Bị giật mình, Mị tức giận ném ngay cả cái giẻ vào mồm A Phủ rồi bỏ về phòng.
Hôm sau đang ngồi bên bếp lửa, đột nhiên Mị ngước mắt lên và thấy Ạ Phủ khóc.
Nghĩ lại những cực hình mà bố con Thống Lí đã dùng, Mị thấy thương A Phủ quá.
Lão Thống Lí thật tàn bạo, hắn cho người tới cù ki khiến A Phủ dù đang trọng
thương mà không cười không được, bỏ đói lâu lâu, hắn lại cho người tới quạt chả
thật thơm làm anh sống không bằng chết. Mị lại gần hỏi: "Ê cu! Lớn tướng
thế này rồi mà vẫn nhớ mẹ à? Chậc chậc! Thương quá!!!". Chẳng thấy A Phủ
nói gì, Mị sực nhớ ra là vẫn còn cái giẻ trong mồm A Phủ. Chẳng cần suy nghĩ,
Mị vận công cho luôn 1 chưởng vào bụng A Phủ làm anh phun cái giẻ ra. Khốn khổ
cho APhủ, phải người khác thì đã về với cụ Cacmac-Lenin lâu rồi, may mà APhủ là
người luyện võ nên thoát chết. APhủ thều thào nói: "cô nương ở đây cũng
chẳng sung sướng gì, chi bằng 2 ta hãy hợp sức thoát khỏi đây, tại hạ sẽ giúp
cô nương hoàn chỉnh bộ "Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp". Nói đến đây, APhủ
gục xuống. Mị thấy cũng thương hắn, hơn nữa, những lời hắn nói đều có lý cả, Mị
bèn vung kiếm chặt đứt dây xích rồi vận công trị thương cho A Phủ. Mị cõng
APhủ, dùng "Lăng ba vi bộ" phóng vụt đi. Trước khi đi,Mị còn vung
chưởng đánh nổ khu WC nhà Thống Lí. (còn nữa)
Thơ tình Toán Học - 1 
Ánh xạ cuộc đời đưa anh đến với em Qua những lang thang trăm nghìn toạ độ Em số ảo ẩn mình sau số mũ Phép khai căn em biến hoá khôn lường
Ôi cuộc đời đâu như dạng toàn phương Bao kỳ vọng cho khát khao tiến tới Bao biến số cho một đời nông nổi Phép nội suy từ chối mọi lối mòn
Có lúc gần còn chút Epsilon Em bỗng xa như một hàm gián đoạn Anh muốn thả hồn mình qua giới hạn Lại chìm vơi cạn mãi giữa phương trình
Tình yêu là định lý khó chứng minh Hai hệ tiên đề chênh vênh xa lạ Bao lô gic như giận hờn dập xoá Vẫn hiện lên một đáp số cuối cùng
Mẫu số niềm tin đâu dễ quy đồng Phép chiếu tình yêu nhiều khi đổi hướng Lời giải đẹp đôi lúc do lầm tưởng Ôi khó thay khi cuộc sống đa chiều
Bao chu kỳ, bao đợt sóng tình yêu Anh khắc khoải cơn thuỷ triều cực đại Em vẫn đó bờ nguyên hàm khờ dại Nơi trái tim anh,
Em mãi mãi là hằng số vô biên Thơ tình Toán Học -2 Ðời tổng hợp bởi muôn ngàn mặt Mà tình em là quĩ tích không gian Kiếp nhân sinh những hàm số tuần hoàn Quanh quẩn chỉ trong vòng tròn lượng giác Anh không muốn cuộc đời đầy Sin, Cos Sống khép tròn trong trừ cộng nhân chia Cạnh góc đối! Ôi phức tạp vô cùng Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn Sống yên bình vào vòng đời tịnh tiến Ðâu phải là nghiệm số của lòng trai Anh muốn lên tận cực của thiên tài Ðể đo lấy bán kính trần gian vũ trụ Nếu dòng đời toàn là thông số
Bài toán tình là căn thức bậc hai
Thơ tình Toán Học - 3 
Anh tìm em trên vòng tròn lượng giác, Nét diễm kiều trong tọa độ không gian. Đôi trái tim theo nhịp độ tuần hoàn, Còn tất cả chỉ theo chiều hư ảo. Bao mơ ưóc, phải chi là nghịch đảo, Bóng thời gian, quy chiếu xuống giản đồ Nghiệm số tìm, giờ chỉ có hư vô, Đường hội tụ, hay phân kỳ giải tích. Anh chờ đợi một lời em giải thích, Qua môi trường có vòng chuẩn chính phương. Hệ số đo cường độ của tình thương, Định lý đảo, tìm ra vì giao hoán. Nếu mai đây tương quan thành gián đoạn, Tính không ra phương chính của cấp thang. Anh ra đi theo hàm số ẩn tàng,
Em trọn vẹn thành phương trình vô nghiệm.
Thơ tình Toán Học - 4
"Phương trình" nào đưa ta về chung lối "Định lý" nào sao vẫn mãi ngăn đôi "Biến số" yêu nên tình mãi hai nơi Điểm "vô cực" làm sao ta gặp được
"Đạo hàm" kia có nào đâu nghiệm trước Để "lũy thừa" chẳng gom lại tình thơ "Gia tốc" kia chưa đủ vẫn phải chờ "Đường giao tiếp" may ra còn gặp gỡ
Nhưng em ơi! "Góc độ" yêu quá nhỏ ! Nên vẫn hoài không chứa đủ tình ta Tại "nghịch biến" cho tình mãi chia xa "Giới hạn" chi cho tình yêu đóng khép
"Lục lăng" kia cạnh nhiều nhưng rất đẹp Tại tình là "tâm điểm" chứa bên trong Nên "đường quanh" vẫn mãi chạy lòng vòng Điểm " hội tụ" vẫn hoài không với tới
Em cũng biết "tung, hoành" chia hai lối Để tình là những đường thẳng "song song" Điểm gặp nhau "vô cực" chỉ hoài công
Đường "nghịch số" thôi đành chia hai ngả
TẢN MẠN VỀ TÌNH YÊU  Tình yêu ... là gì mà khiến con
người ta vui mừng, phấn khích-buồn bã, đớn đau. Không biết bao lần trái tim lạc
nhịp rung lên, niềm vui tràn ngập nụ cười - cuộc sống đang nở hoa với từng nhịp
đập của tình yêu.Và ta đã thấy cuộc sống thật đẹp, tình yêu là màu hồng ngọt
ngào-màu tím thủy chung-màu xanh của mộng mơ-màu vàng của hy vọng. Ta bỗng thấy bên mình thứ tình cảm kỳ lạ-trái tim rộng mở đầy ắp yêu
thương, thấy thế giới quanh ta chỉ còn một chữ tình mà thôi. Một nụ cười, một cái
nháy mắt thuộc về nhau, một nụ hôn trao vội đã làm chúng ta mất ngủ bao ngày. Con
tim run rẩy vì yêu và được yêu-thời gian ngưng lại quanh ta. Đâu đó là tiếng
cười khẽ tinh nghịch của thần ái tình khi mũi tên tình yêu trúng đích. Cũng không biết bao lần trái tim nhói lên đau đớn khi tình yêu tan vỡ. Dường như
những mảnh vỡ của tình yêu đang làm trái tim nát vụn, nghẹn ngào khôn tả. Ai đã
từng trải qua cảm giác này thì hẳn từng biết: khi tình cảm không còn, nỗi đau mà
nó để lại là sự cô đơn buồn bã, cuộc sống không còn tiếng chim ca mà chỉ là một
màu xám xịt. Có những giọt nước mắt âm thầm chảy trong nỗi tức tưởi nghẹn ngào, trong sự cô
đơn và tuyệt vọng. Có những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt theo mỗi
giấc ngủ, theo từng con đường từng hàng cây, từng góc phố mà tình yêu đã đi
qua-theo cả những kỷ niệm được chôn dấu. Trái tim tưởng chừng đã khép lại với nỗi đớn đau mà tình yêu đã vô tình đem
đến. Tiếng thở dài thật khẽ của thần ái tình vì đã sơ ý làm mũi tên tình yêu rơi
mất khiến đôi lứa chia lìa. Nhưng dù cho mùa đông có giá băng, trái tim có lạnh lẽo, thì thời gian vẫn xóa đi
tất cả. Trái tim lại rộng mở, tình yêu lại đơm bông kết trái, nỗi niềm đã qua
đươc chôn dấu trong chiếc túi kỷ niệm. Và...trái tim lại cháy bỏng những yêu
thương...
CỔ TÍCH TÌNH YÊU
Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo nơi đó có tất cả mọi cảm
xúc sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức và những cái khác, bao gồm cả Tình
Yêu. Một ngày kia, các cảm xúc được thông báo rằng hòn đảo này sẽ chìm, vì vậy
tất cả đều đóng thuyền và rời đi, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn chống chọi đến giờ phút cuối
cùng khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu mới quyết định nhờ giúp đỡ. Sự Giầu Có đang đi qua Tình Yêu trên một chiếc thuyền rất lớn. Tình Yêu nói:
"Giàu Có ơi, có thể đưa tôi đi cùng với không?" Sự Giàu Có trả lời:
"Không, tôi không thể. Trong thuyền có rất nhiều vàng và bạc, ở đây không
có chỗ cho anh đâu." Tình Yêu bèn quyết định nhờ Phù Hoa, người cũng đi qua trên một con thuyền rất
đẹp: "Phù Hoa, hãy giúp tôi!". "Tôi không thể giúp anh, Tình Yêu
ạ. Anh quá ẩm và có thể sẽ làm ẩm thuyền của tôi," Phù Hoa trả lời. Nỗi Buồn đang ở gần đó, Tình Yêu hỏi: " Nỗi Buồn ơi, hãy cho mình đi với
cậu", "Ôi, Tình Yêu, mình buồn quá, mình chỉ muốn được ở một mình
..." Bỗng nhiên có một tiếng gọi: "Lại đây Tình Yêu. Ta sẽ đưa cháu đi",
đó là một người lớn tuổi. Quá vui mừng và sung sướng. Tình Yêu quên cả hỏi họ
đang đi đâu. Khi đến một miền đất khô ráo, người lớn tuổi đó lại tiếp tục đi
con đường của mình. Tình Yêu hỏi Tri Thức, một người đứng tuổi khác:
- Ai đã vừa giúp cháu vậy ?
- Đó là Thời Gian - Tri Thức trả lời
- Thời Gian ư ? - Tình Yêu hỏi - Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp cháu? Tri Thức mỉm cười khôn ngoan và nói: "Bởi lẽ chỉ có Thời Gian mới hiểu
được giá trị của Tình Yêu"
... "Chỉ có thời gian mới hiểu được giá trị của tình yêu". Niềm vui và
nỗi buồn, khổ đau và hạnh phúc, tất cả những điều khiến ta mỉm cười hay rơi lệ
cũng đều sẽ trôi qua. Sự giàu sang, tiền tài danh vọng chẳng phải rồi sẽ không
còn là điều quan trọng? Khi nhìn lại con đường ta đã đi qua, chỉ xin được hy
vọng rằng, hãy còn có Tình Yêu. Rất có thể một lúc nào đó ta hờn trách Tình Yêu sao sớm lấy đi của ta sự vô tư,
không phải lúc nào Tình Yêu cũng là chốn thiên đường, thế nhưng trên tất cả
được chờ đợi và được sống trong Tình Yêu bao giờ cũng là niềm may mắn của mỗi
con người
Truyện ngắn của HOÀNG ANH TÚ
1.
“Giả sử chúng mình ngày ấy yêu nhau thì sao nhỉ?”
“Thì chắc chẳng còn đến bây giờ nữa”
“Tại sao vậy? Có vẻ như Hoài không tin lắm vào khả năng gìn giữ hoà bình của
Hoài và người ta ý nhỉ?”
“ừ, có lẽ vậy!”
Im lặng.
“Hoài và Tuấn dạo này sao rồi?”
“Cũng tốt! Còn Hoàng? Em tóc vàng vẫn ổn chứ?”
“Vẫn vậy thôi!”
Im lặng.
Hoài miết tay vào thành bàn. Lâu lắm rồi cô mới gặp lại Hoàng. Dễ chừng năm năm
rồi. Ngày ấy chưa xa lắm, năm năm trước, Hoài nhớ, hôm ấy nhằm dịp sau Tết thế
này này. Nếu Hoài nhớ không lầm thì hôm ấy cũng chính là ngày Valentine. Năm ấy
cả hai đều đang học lớp 12, Hoàng gọi điện rủ Hoài đi uống nước. Hồi ấy khái
niệm về ngày Valentine còn mù căng chải lắm, Hoài nhận lời mà không biết rằng
ngày này dành cho những người đang yêu cả. Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà
phê nhỏ không tên trên đường Lý Thường Kiệt. Hoài đến muộn mất hai mươi phút.
Hoài chưa kịp nói lời xin lỗi thì đã choáng váng với một bông hồng to sụ. Hoàng
lúng búng nói gì ý nhỉ? à phải rồi, “tặng Hoài nhân ngày lễ tình nhân, Hoàng
muốn nói với Hoài là Hoàng yêu Hoài”. Vậy thôi! Đấy là câu tỏ tình đầu tiên
trong đời Hoài nhận được. Sau này còn vài lần nữa Hoài nhận được những lời
tương tự nhưng cái cảm giác như cảm giác với Hoàng thì chỉ duy nhất một lần
này. Hoài không nhớ hôm ấy Hoài đã nói gì, chỉ biết sau hôm ấy hai đứa trở nên
ngại gặp mặt nhau hơn. Cho đến bây giờ, sau ba năm, Hoài vẫn không hiểu tại sao
hôm ấy Hoài lại chối từ tình cảm của Hoàng. Rất rõ ràng là Hoài cũng có cảm
tình với Hoàng nhé! Có lẽ là do Hoàng vội vã quá và lúc ấy đang là lớp 12 chuẩn
bị thi đại học. Mà nếu ngày đó Hoàng cũng như Tuấn về sau này, đó là ôm chặt
lấy Hoài và đặt một nụ hôn ngay sau khi nói lời yêu, có lẽ Hoài sẽ không từ
chối được đâu. Đằng này, Hoàng nghe xong mặt xìu như bánh đa ngấm nước và cuối
cùng thì….
“Nghĩ gì vậy?”
“à, về ngày xưa thôi!”
“Hoàng cũng vậy!”
“Hồi ấy buồn cười nhỉ?”
“ừ! Hôm ấy Hoài mặc cái áo màu bộ đội”
“Người ta cũng chẳng nhớ nổi nữa”
Không biết bây giờ Hoàng có còn yêu mình không nhỉ? Hoài nghĩ vẩn vơ rồi tự
cười giễu mình hay tưởng tượng. Hoàng đã có bạn gái rồi còn gì? Bạn gái Hoàng
xinh hơn Hoài nhiều. Vả lại Hoài cũng vậy, Hoài đã có Tuấn. Tuấn rất yêu Hoài,
rất tốt với Hoài. Hoài cũng vậy, rất yêu và thậm chí còn phục Tuấn. Hôm nay đi
họp lớp, Tuấn đi theo đến tận cổng trường rồi mới quay về cơ quan của Tuấn.
“Nhanh nhỉ? Vậy mà cũng đã năm năm rồi nhỉ?”
“ừ, năm năm rồi”
“ Bao giờ Hoài cưới?”
“Chắc sang năm! Còn Hoàng?”
“Cũng còn lâu! Ba đến năm năm nữa cơ!”
Im lặng.
Hoài cứ miên man đi theo ý nghĩ về Hoàng, về câu “giả sử ngày xưa…” của Hoàng.
Cho đến lúc về. Cho đến lúc về, Hoài chẳng hiểu vì sao nữa, Hoài hỏi:
- Hoàng có tưởng tượng được ra chuyện chúng mình khi yêu nhau không?
Hoàng thẫn người ra một lúc:
- Người ta tin rằng chúng mình sẽ rất ổn cho đến khi nó…. hết ổn.
Cả hai cùng cười nhưng Hoài thấy được, cảm thấy được dường như trong mắt của cả
hai đứa có gì đó như thể là sự trìu mến pha lẫn chút tò mò, tò mò một cách tha
thiết vậy. 2.
“Em không sao chứ?”
“Dạ, em sao ạ?”
“Anh thấy em có vẻ đang nghĩ cái gì đó lung lắm vậy?”
“Không, không có!”
“ừ, không có thì tốt, nếu có gì thì cứ nói với anh nhé! Hai cái đầu luôn tốt
hơn là chỉ có một cái mà”
“Vâng!”
Hoài khẽ ngả đầu vào lưng Tuấn, hít căng ngực mùi của Tuấn. Cái mùi quen thuộc
đến nao lòng. Suốt bốn năm yêu nhau, Hoài nhiều lúc tưởng chừng như nhớ đến oà
khóc mùi của Tuấn. Cô hay nói với Tuấn “Anh như ma tuý và em như con nghiện
vậy!”. Những lúc ấy, Tuấn nhìn Hoài mà mắt long lanh. Hoài biết và Hoài cũng
vậy. Yêu nhau đến ứa nước mắt. Còn Hoàng thì sao nhỉ? Thôi, đừng nghĩ linh tinh
nữa! Hoài ôm xiết eo Tuấn lại. Thời tiết mùa xuân thật dễ chịu, những cành cây
nhu nhú lộc biếc và lại càng mướt mát hơn bởi những giọt mưa phùn lất phất bay.
Con phố dài hút mờ như sương vậy. Phố đẹp như tranh thuỷ mặc. Mai đã lại
Valentine rồi. Mai. Phải, mai! Chợt Hoài thấy cồn cào một nỗi gì như thể nỗi
đợi chờ vậy. Tuấn đang huyên thuyên kể về những người cùng công ty của Tuấn, về
chuyện công việc. Hoài nghe câu được câu chăng. Khuôn mặt Hoàng cứ ẩn hiện
trong suy nghĩ của Hoài như mạng nhện vậy. Khuôn mặt Hoàng của năm năm trước
khi tặng hoa hồng cho Hoài. Đôi mắt Hoàng nhìn Hoài hôm họp lớp, tha thiết,
trìu mến và cả sự tò mò đầy khao khát.
“Hoài à?”
“Dạ!”
“Sao vậy? Chắc chắn có chuyện gì phải không?”
“Không ạ!”
“Nếu em không muốn nói thì thôi vậy!” Tuấn lén thở dài.
Hoài thấy mình tệ thật. Hoài cũng thở dài. Cả hai im lặng cho đến lúc về đến
ngõ nhà Hoài. Tuấn khẽ hôn lên môi Hoài:
- Hôm nay em có chuyện gì phải không?
Hoài cúi mặt, lắc đầu:
- Không có! Em chỉ hơi mệt một chút thôi! Em đi nghỉ đây! Anh về sớm nhé! Về
đến nhà thì nháy máy cho em biết! Bye!
Tuấn thở dài rồi gật đầu:
- Mai 8h tối anh qua nhé!
Hoài thảng thốt, một thoáng, rồi gật đầu bỏ chạy vào trong nhà. Lúc rẽ khúc
ngoặt, Hoài đứng lại và thở hổn hển, chờ cho đến khi tiếng bật lửa của Tuấn
vang lên và sau đó là tiếng nổ máy xe. Tuấn đi. Hoài ngồi thụp xuống đất và
khóc ngon lành. 3.
Quán vẫn vậy. Cái bàn mà hai đứa hôm ấy ngồi vẫn để trống. Hoài ngồi vào chỗ
của mình năm năm trước. Chợt thấy ấm lòng kỳ lạ. Giọng Hoàng đâu đó vang lên.
Rất gần mà như xa xôi. Hoàng đọc thơ của Hoàng.
“Quán thì cũ vẫn xưa thôi
Miết tay thành ghế vọng lời em thưa
Rằng hôm ấy buổi nhằm mưa
Cho câu yêu ướt run lùa ngực nhau
Bây giờ tôi đấy, em đâu?
Bây giờ quán đấy, váng đầu hỏi xưa
Rằng cà phê đủ đắng chưa?
Cho xanh xao kỷ niệm ùa vào đêm
Rằng ghế, bàn, nến và tim
Có còn hơi của rất mềm lời yêu…”
Hoài chuyếnh choáng như người say. Giọng của Hoàng vẫn vang vang trong đầu
Hoài:
- Hoài ơi!
Hoài thấy Hoàng đang đứng trước mặt mình. Vòng tay của Hoàng ôm Hoài vào lòng.
Hơi ấm rõ rệt lắm! Hoài cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi mất vì bị ôm xiết.
Giọng Hoàng run rẩy:
- Người ta yêu Hoài lắm!
Hoài bừng tỉnh. Là Hoàng thật bằng xương bằng thịt chứ không phải trong tưởng
tượng. Hoài muốn vùng ra nhưng lại ôm xiết Hoàng lại. Hoài muốn tỉnh dậy nhưng
lại nhắm mắt mê man đi. Cứ thế, cứ thế, cuốn đi, cuốn theo. Tưởng chừng không
dừng lại được vậy. Những nụ hôn tưởng chừng như rút lưỡi nhau. Những nụ hôn như
muốn nuốt chửng nhau. Những khuy áo chỉ chực bung ra. Hoài như không còn kiểm
soát được mình nữa vậy. Nước mắt Hoài làm mặn cả nụ hôn. Ướt đầm đìa. Cứ thế,
cứ thế, cuốn đi, cuốn theo. Hoài không còn biết trời trăng gì nữa. Cho đến khi
cả hai buông nhau ra nhường chỗ cho sự lúng túng.
“Tại sao lại ra đây làm gì?”
“Tại sao lại không được ra?”
“Nhưng ra sớm thế!”
“Linh tính báo thấy một người tên Hoài ở đây, nên bỏ cả bát cơm dở mà ra đấy!”
“Hứ!”
“Hì!”
“Ghét!”
“Yêu!”
“Không nói nữa!”
“Cứ nói đấy!”
“Thế chẳng trách ngày xưa không yêu. Cái kiểu cùn gỉ thế làm sao được đây?”
“Thì bây giờ mới còn cái để yêu chứ!”
“Cùn!”
Và lại một cơn mưa nụ hôn nữa. Triền miên tưởng như chẳng bao giờ chấm dứt.
Tưởng như bù lại năm năm không có nhau trong đời vậy. Đồng hồ chỉ 8h tối, Hoài
tắt máy di động của mình. Và những nụ hôn lại cuống cuồng, lại vồn vã, lại vội
vã. Hoàng hít lấy hít để người của Hoài. Cả hai lại mê đi. Đầm đìa. Chỉ dừng
lại khi có một đôi khác bước vào. Hoài nhìn sâu vào mắt Hoàng:
- Em yêu anh!
Hoàng ngẩn người lúng túng:
- Người ta…. Người ta… anh cũng vậy!
Hoài lại bị Hoàng cuốn đi. Mê mệt. Những tưởng như năm năm qua hai người không
có nhau thật là một sự phí phạm quá lớn đến không thể tha thứ được vậy. Hoàng
thủ thỉ:
- Tuấn có tốt với em không?
Hoài khựng lại. Giờ này có lẽ Tuấn đang cuống lên vì không thấy Hoài. Hoài lại
đã tắt máy điện thoại di động. Giọng Hoàng mơ hồ như tự nói với bản thân:
- An tốt với Hoàng lắm! Giờ này có lẽ cô ấy đang khóc…
Hoài bật khóc:
- Chúng mình thật tệ!
Hoàng vuốt tóc Hoài:
- Phải! Chúng mình thật tệ! Thôi, về nhé, Hoài! Vậy là chúng mình đều đã có
được cái mà chúng mình thiếu rồi. Chúng mình vậy là đã biết được cái mà chúng
mình tò mò muốn biết rồi. Về thôi! Về kẻo mọi người lại lo cho chúng ta.
Hoài gật đầu, thầm cảm ơn Hoàng đã biết phanh kịp những cảm xúc của cả hai
không để nó đi quá xa vị trí mà nó phải ở. Hoàng nói tiếp, giọng ấm áp, thủ
thỉ:
- Hôm nay coi như một giấc mơ. Cả anh và em đều đang mơ. Chúng ta sẽ tỉnh dậy
và giữ cho riêng mình một giấc mơ ngọt ngào này, được không Hoài?
Hoài cảm thấy bình yên quá đỗi. Hoài mỉm cười và gật đầu thật nhẹ.
4.
Con phố dài hun hút. Đêm tình yêu dịu dàng. Hoàng mua hai bông hồng nhung đỏ
chót. Một cho mình, một cho Hoài:
- Mang về tặng Tuấn nhé! Bông này người ta mang về tặng An
Hoài cầm hoa khẽ nheo mắt:
- Thế còn phần của Hoài đâu?
Hoàng cười, lướt nhẹ ngón tay lên gò má bầu bĩnh của Hoài:
- Phần Hoài đã tặng năm năm trước rồi còn gì?
Ngã ba. Hoài và Hoàng mỗi người một đường. Cái vẫy tay và nụ cười thật nhẹ
không khiến ai trong cả hai mang cảm giác đó là một cuộc chia tay cả. Chỉ thấy
như cả hai tỉnh dậy sau một giấc mơ rất đẹp vậy. Hoài trở về con đường quen
thuộc của mình. Phía xa kia có Tuấn. Có tương lai của hai người. Có mùi hương
quen thuộc. Nhất định, nhất định gặp Tuấn, Hoài sẽ gục vào Tuấn mà hít cho căng
lồng ngực mùi hương quen thuộc của Tuấn. Mỗi người đều có những giấc mơ cho
riêng mình và chẳng ai phải chịu trách nhiệm với những giấc mơ ấy. Nhưng nếu là
thực, như Tuấn trong Hoài thì có đấy! Hoài sẽ kể cho Tuấn nghe về giấc mơ này
của Hoài. Nhất định. Giấc mơ bông hồng đỏ.
Bạn tự hỏi mình có thật sự chung thủy không? Người ấy có bao giờ lừa
dối? Tất cả đều thể hiện qua ngày sinh của bạn. Hãy đọc để biết xem mình và cả
người ấy chung thuỷ đến mức nào. Bạch dương (21/3-20/4) Người tiên phong, sôi nổi, hấp tấp và cá tính Nữ sinh cung Bạch dương Được thống trị bởi sao hoả, một hành tinh của
những khát khao và hành động nên bạn không thuộc tuýp người lãng phí thời gian.
Yêu ai, bạn thường muốn anh ta ngay lập tức. Đam
mê và nóng bỏng, bạn hoàn toàn là người thuỷ chung khi ngọn lửa tình đang bốc
cháy. Song ngọn lửa ấy cũng nhanh chóng hạ nhiệt. Vì vậy tốt nhất nên lấy một
người chồng luôn phải công tác xa nhà để duy trì được ngọn lửa tình. Nam sinh cung Bạch dương Bạn luôn nhìn mọi vấn đề một cách thẳng thắn,
luôn nghe theo bản năng mà không cần phải suy nghĩ đắn đo. Chính vì vậy bạn rất
dễ đi lệch hướng. Về lâu dài, thủy chung không phải tuýp của bạn.
Tuy nhiên bạn sẽ luôn đấu tranh cho quyền lợi của mình, đặc biệt quyền lợi đối
với người yêu. Chính vì vậy bạn cũng có thể trở thành người rất chung thuỷ nếu
có một mối đe dọa từ đối thủ khác. Kim ngưu (21/4-20/5) Kiên định, nhạy cảm, thực tiễn và hiệu quả Nữ sinh cung Kim ngưu Lòng thuỷ chung của bạn thể hiện qua sự gần gũi,
thân thiện về thể xác. Những suy nghĩ, hình ảnh khi hai người bên nhau luôn làm
bạn vui vẻ. Bạn luôn cố gắng hết mình để xây dựng mối quan hệ tình cảm. Vì vậy
bạn sẽ không dễ dàng để nó tuột khỏi tay. Với bạn, thuỷ chung đôi khi gắn liền với sở hữu.
Đặc tính bảo thủ cũng là một dấu hiệu cho thấy bạn là người rất chung thủy. Bạn
rất ghét thay đổi nên một khi đã hứa hẹn với ai, bạn luôn dính chặt trong mối
quan hệ đó dù nó có không như bạn mong muốn. Nam sinh cung Kim ngưu Luôn là những người tình tuyệt vời bởi bạn tạo
ra cảm giác ấm áp, thoải mái cho người yêu. Bạn luôn tin rằng mình sở hữu người
phụ nữ ấy cả về thể xác lẫn tâm hồn. Một khi đã xác định rõ ràng mối quan hệ,
bạn sẽ kiên định, vững chắc như đá và luôn thuỷ chung với người mình đã chọn. Cung song tử (21/5-20/6) Tò mò, nhạy bén, cởi mở và láu cá Nữ sinh cung Song tử Được cai trị bởi sao thuỷ, bạn luôn có thủ thuật
và bí quyết riêng đối với bất kì người đàn ông nào mình muốn theo đuổi. Thuỷ
chung không phải là đức tính của bạn. Chìa khoá để giải quyết vấn đề này là sự
giao tiếp. Càng chia sẻ được nhiều điều với người đàn ông của đời mình, bạn
càng trở nên chung thuỷ với người ấy. Có như vậy bạn mới thật sự thoải mái và
tận hưởng hạnh phúc trọn vẹn của mình. Nam sinh cung Song tử Hai ký hiệu trong biểu tượng song sinh có nghĩa
những người đàn ông sinh cung song tử luôn muốn mọi thứ phải có đôi. Bạn có thể
làm hai công việc, yêu hai người phụ nữ và điều quan trọng là đều có thể chung
thủy với cả hai (ở một chừng mực nào đó). Cự giải (21/6-22/7) Che chở, lãng mạn và yêu gia đình Nữ sinh cung Cự giải Sinh ra dưới mặt trăng bí ẩn và đầy nữ tính,
những người phụ nữ này luôn là tuýp người tận tuỵ trong vai trò làm mẹ. Do đó
với bạn thuỷ chung cũng đồng nghĩa với sống vì người mình yêu. Tình yêu của bạn không đòi hỏi được đáp lại. Tuy
nhiên bạn luôn phải chịu những nỗi đau và những giọt nước mắt vì cảm thấy bị bỏ
rơi. Song tận trong sâu thẳm trong trái tim mình, bạn biết rằng yêu thực sự là để cho người ấy có những không
gian tự do riêng của họ. Nam sinh cung Cự giải Bạn tìm mọi cách để che giấu vẻ ngượng ngùng,
nhạy cảm của mình dưới vỏ bọc của sự phòng thủ. Bạn luôn tỏ ra chẳng quan tâm
tới ai, chẳng cần ai quan tâm tới mình. Song thật ra bạn là người rất tình cảm,
tốt bụng và ân tình. Vì vậy muốn yêu bạn thì tốt nhất người ấy phải
thể hiện tình cảm của họ với bạn. Một khi bạn cảm nhận được tình cảm của người
yêu mình, người ấy sẽ là tất cả với bạn. Thật tuyệt vời nếu người ấy cũng yêu
bạn. Song lại là sự đau đớn khi người ấy muốn thoát khỏi bạn. Sư tử (23/7-22/8) Dũng cảm, tự hào, trung thành và vượt trội Nữ sinh cung Sư tử Mặt trời và sư tử là những ký hiệu của sự thủy
chung. Một khi bạn đã tuyên bố chuyện tình cảm của mình thì vì sĩ diện cá nhân
và lòng tự trọng, bạn sẽ luôn chung thuỷ với chuyện tình cảm đó. Hôn nhân với bạn là lời thề của tình yêu, danh
dự. Bạn hãy biết nghe con tim của mình. Và bởi theo bạn tình yêu và sự chung
thuỷ không thể tách rời nhau nên khi không còn yêu, bạn cũng không ngại ngần
tiến lên phía trước. Nam sinh cung Sư tử Bạn thích yêu và được yêu. Bạn luôn khiến người
yêu mình cảm nhận cô ấy là vô giá với bạn. Song bạn cũng rất dễ đi ngoại tình.
Vì vậy cách tốt nhất để duy trì sự thủy chung với bạn là người ấy phải luôn tạo
cho bạn cảm giác có trách nhiệm và vui vẻ với cuộc sống gia đình. Xử nữ (23/8-22/9) Khéo léo, tận tuỵ, thông minh song lại rất cầu
kỳ Nữ sinh cung Xử nữ Tình yêu và sự thuỷ chung với bạn luôn trầm
lặng. Bạn sẵn sàng phục vụ và chăm sóc người mình yêu song không bao giờ để sự
chung thuỷ của mình bị lợi dụng. Với bạn việc có những mối quan hệ nông
cạn trước khi có được một mối tình thật sự là điều rất bình thường. Nam sinh cung Xử nữ Bạn có thể cười nói với người phụ nữ này, song
cũng có thể làm điều tương tự với người phụ nữ khác. Bạn biểu lộ sự thủy chung
của mình qua cách thể hiện tình cảm và sự lãng mạn. Khi một mối quan hệ nào đó
trở nên sâu đậm, bạn biết cách khéo léo để đẩy nó ra bởi bạn là người hay thay
đổi
Thiên bình (23/9-22/10) 
Có văn hoá, thanh nhã, có sức thuyết phục và
quyến rũ Nữ sinh cung Thiên bình Những người phụ nữ sinh cung Thiên bình được cai
trị bởi thần ái tình Venus. Biểu tượng của bạn là cái cân. Do đó bạn luôn thích
trò chơi tay đôi. Bạn sẽ không cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn nếu không có mối
quan hệ theo kiểu thoả hiệp. Thuỷ chung với bạn có nghĩa người bạn yêu cũng
cần phải có cùng quan điểm như vậy. Song bạn là người có thủ thuật quyến rũ rất
giỏi và có thể lôi cuốn bất kì người đàn ông nào bạn muốn. Thiên bình không
phải là người luôn luôn chung thuỷ. Nam sinh cung Thiên Bình Bạn luôn thích được bao quanh bởi những người
phụ nữ. Vấn đề ở chỗ bạn không thể đưa ra quyết định giữa hai sự lựa chọn của
mình. Do vậy hậu quả xấu nhất là bạn làm cả vợ và người tình của mình thất
vọng.
Thần nông (23/10-22/11) Sâu sắc, quyết đoán và đam mê Nữ sinh cung Thần nông Với bạn ngoại tình là một điều kinh khủng và
không thể chấp nhận được. Bạn rất khó tin một người đàn ông. Để tin họ, bạn
phải thử thách họ rất nhiều. Bị phản bội sẽ làm con tim bạn đóng băng trở lại.
Tuy nhiên sự chung thủy của chính bạn đôi khi lại là câu hỏi lớn. Khi bạn trở
thành một Thần nông xấu, liệu bạn có còn là người thuỷ chung với những bí mật
và những cử chỉ quyến rũ của mình? Nam sinh cung Thần Nông Sâu sắc và gợi cảm là nét thu hút nhất ở bạn.
Bạn là người kín đáo và biết cách kiềm chế bản thân. Song một khi đã yêu bạn
luôn nồng cháy và là người tình chung thuỷ. Đôi khi bạn cũng để ghen tuông đi quá đà. Khi đó
bạn chỉ thấy sự phản bội ở khắp mọi nơi. Tuy vậy, nhìn chung bạn là người cực
kì chung thuỷ. Nhân Mã (23/11-22/12) Nhìn xa trông rộng, lạc quan, thoải mái trong
chuyện tình cảm và luôn mạo hiểm Nữ sinh cung Nhân Mã Bạn sinh dưới chùm sao Mộc nên có tính cách
thoải mái và nồng nàn. Dù luôn tách riêng tình yêu và chung thủy, song bạn lại
biết cách duy trì cả hai khi có một mối quan hệ ổn định. Bạn luôn chân thành
với người mình yêu, thậm chí khi anh ấy không còn quyến rũ với bạn, bạn cũng
rất khó có thể nói lời chia tay. Nam sinh cung Nhân Mã Luôn tiến tới những điều lớn lao, táo bạo. Vì
vậy nếu người bạn yêu không phải là một phần trong câu chuyện phiêu lưu của
bạn, cô ấy rất dễ trở thành quá khứ. Bạn không chung thủy với những gì đã cũ và
trở nên nhàm chán. Ma kết (23/12-20/1) Tham vọng, kín đáo, và có trách nhiệm Nữ sinh cung Ma kết Bạn không phải loại người thích mở rộng quan hệ.
Bạn cũng không quá quan tâm tới chuyện tình cảm. Với bạn, thuỷ chung là sự chia
sẻ hoặc một điều quan trọng với cả hai người. Bạn sẽ luôn cố gắng để đạt được
điều đó và bỏ qua những điều không ảnh hưởng tới nó. Nam sinh cung Ma kết Bạn thực tiễn với cuộc sống. Bạn luôn chia sẻ
trách nhiệm chăm sóc con. Bạn rất chung thuỷ khi cảm thấy mình thật sự tận tâm
vào việc gia đình bởi với bạn chung thuỷ cũng có nghĩa là làm tròn bổn phận với
vợ con. Cách tốt nhất để đoán biết sự chung thuỷ của
những người sinh cung này là nhìn vào lượng thời gian họ ở cùng với gia đình
hoặc người mình yêu. Bảo bình (21/1-19/2) Nguyên tắc, đạo đức, lạnh lùng Nữ sinh cung Bảo bình Bạn cho rằng chung thuỷ cũng có nghĩa là làm
người bạn, người tình thật sự. Song nếu bị bỏ rơi thì hành động cứng rắn của
bạn sẽ là một cú sốc với người bạn đã yêu. Lúc này sự thuỷ chung với bạn là
thành thật với chính mình. Nam sinh cung Bảo bình Bạn là người rất có nguyên tắc. Một khi đã yêu
ai, bạn sẽ mãi yêu và tin tưởng người ấy. Bạn xem thường sự dối trá. Những
người sinh cung Bảo Bình là những người rất đáng tin cậy. Song ngư (20/2-20/3) Trắc ẩn, tận tuỵ, cảm thông và giàu trí tưởng
tượng Nữ sinh cung Song ngư Được cai trị bởi sao Mộc và sao Hải Vương, bạn
luôn muốn là người chung thủy. Tuy nhiên khối óc không bao giờ chỉ đạo được con
tim bởi bạn luôn nhìn thấy những điều tốt đẹp nhất ở người khác. Chính vì vậy,
bạn dễ dàng rơi vào chuyện tình cảm ngoài ý muốn. Nam sinh cung Song ngư Bạn thường không phải là người chung thuỷ bởi
luôn yêu hai người. Một người chung thuỷ với bạn, và một người bạn muốn chinh
phục.
DẠ LAN HƯƠNG
Dạ lan huơng dịu dàng nơi góc khuất Trong đêm thanh buông ánh mắt mê hồn Huơng lan toả làm thơ không có luật Và mại mềm làn duyên phấn tuơi non
MÂY TRẮNG
Phải đâu gấm lụa sa hoa Nhớ ai mây trắng nõn nà dừng trôi ? Niềm riêng gửi tận cuối trời Còn vang dợn sóng bờ tôi loang vòng...
BẰNG LĂNG TÍM
Bằng lăng tím dẫn hạ về trên phố Gió Tây Hồ rộng trải hợp âm xanh Chiều thoả thích níu chân vào dấu cỏ Hương tóc nào ủ sắc tím trong anh...
PHƯỢNG HỒNG
Phượng hồng những giấc mơ hoa Xôn xao gió nói giùm ta bao điều Vòm lá rối lặng thầm yêu Nồng nàn hương lửa cuối chiều nghiêng chao...
KHÚC CA XANH
Khúc ca xanh dịu dàng trên phố vắng Cuối con đường nắng trở gót tìm ai Cuộc đời vẫn mỗi ngày không bình lặng Lời yêu thương - dấu nhấn tháng năm dài
HOA TRINH NỮ
Xin đừng hỏi mây bay dưới vòm trời vô cảm Ngun ngút nỗi buồn thời áo trắng ô mai Hoa trinh nữ ngẩn ngơ bên lối mòn dại nắng Tủi đắng một đời thân thảo mộc phôi phai...
Sự tích hoa hướng dương
Khi các cô gái của thần Mặt Trời tắm táp xong, đáp thuyền du
ngoạn ra tận biển khơi thì nàng út, mới sực nhớ ra là nàng đã bỏ quên chiếc
vương miện bằng vàng của mình trên cành cây sồi ven bờ. Không có vương miện,
nàng không dám về nhà và nàng tha thiết xin các chị hãy quay thuyền lại. Nhưng
các chị kêu mệt, thoái thác và chỉ muốn được đi nằm ngủ ngay, còn nếu nàng út
lơ đễnh quá đáng như vậy thì hãy tự quay lại bờ một mình, và cứ đứng chờ ở đó
một mình cho đến sáng, cho đến khi các chị lại trở lại tắm lần nữa.
Nàng út bơi đến bờ.... nhưng thật là khủng khiếp: chiếc vương miện không còn
trên cành sồi nữa! Dưới gốc cây là một chàng trai tuấn tú, tóc đen, mắt xanh
màu nước biển. Chàng giơ cả hai cánh tay vạm vỡ về
phía cô gái và ôm chầm lấy nàng vừa nói những lời ngọt ngào tựa mật ong vàng.
- Nàng hãy ở lại đây mãi mãi với ta, đôi ta sẽ yêu nhau và đừng bao giờ xa nhau
- Chàng thì thào rồi lại hôn nàng thật lâu và thật thắm thiết.
- Em ở lại trần gian sao được, hỡi chàng? Đêm tối ở đây mịt mùng, lạnh lẽo lắm,
mà em đã quen ở lầu son, gác tía, nơi dưới từng trần nhà đều có những chùm ngọc
tía sáng chói; ban ngày em ngồi dệt chỉ vàng, tối đến đi tắm biển thật thỏa
thích. Trong những buổi vũ hội, chúng em nhảy múa cùng các chàng trai của Hằng
Nga và cưỡi những con ngựa bạc. Chàng có thể hứa hẹn với em một cuộc sống như
thế nào ở nơi trần thế này? - Con gái Thần Mặt Trời hỏi.
- Ta hứa với nàng sẽ có những buổi sáng đầy sương làm mát dịu đôi chân nàng, sẽ
có tiếng chim ca, tiếng lá cây rì rầm làm vui tai nàng. Ta hứa với nàng những
ngày lao động cật lực và cái mệt mỏi vào những buổi
chiều. Còn đêm đến, nàng sẽ được sưởi ấm trong vòng tay ôm ấp của ta - con trai
Thần Đất nhẹ nhàng đáp lời.
- Chàng hãy chỉ cho em vẻ đẹp tuyệt vời của trần thế đi, khi đó em sẽ quyết
định có ở lại với chàng hay là quay về quê hương - con gái Thần Mặt Trời nói.
Và con trai Thần Đất đã dẫn nàng út tới bên bờ sông, nơi có những cây Anh Đào
nở hoa và tiếng họa mi líu lo. Chàng trai hỏi:
- Nàng đã được nghe bài ca tuyệt diệu ấy bao giờ chưa?
- Chưa, - nàng út thú nhận.
- Thế nàng đã được nghe tiếng sóng nước ồn ào của những con sông đổ ra biển cả
chưa? Nàng cảm thấy hương hoa Anh Đào thế nào? Và nàng đã biết tình yêu là gì
chưa?
- Chàng chính là tình yêu của em, em sẽ ở lại đây với chàng - nàng út sung
sướng hứa. Và con trai Thần Đất bèn dẫn nàng tới một căn hầm để nàng được thấy
lại vương miện của mình.
Cứ sáng sáng, Thần Mặt Trời lại ra rả gọi con gái quay về thiên cung, đồng thời
không quên báo cho nàng biết, nếu nàng quyết chí ở lại hạ giới thì nàng sẽ phải
làm việc quần quật ngoài đồng. Nhưng nàng út khăng khăng không chịu vâng lệnh
cha, bởi lẽ nàng cảm thấy cuộc sống nơi trần thế này thú vị hơn nhiều so với ở
thiên cung, nơi mà nàng đã chán ngấy những chuỗi ngày lê thê ngồi bên khung cửị
Ở trần thế nàng được nghe không biết chán tai tiếng sông nước chảy rì rào,
tiếng họa mi lảnh lót và được thưởng ngoạn những mùa hoa Anh Đào rực rỡ. Thần
Mặt Trời đành phải gửi của hồi môn cho nàng út, và nàng đã làm lễ thành hôn với
chàng trai trần thế.
- Ta không ưa chàng trai Thần Đất, song ta không thể cấm đoán tình yêu của con
được. Nhưng không nên vì ái tình mà con xem thường quê hương tổ quốc. Sẽ xảy ra
chuyện gì, nếu con thấy buồn nhớ nhà? - Thần Mặt Trời hỏi và khép màn mây lại
có ý báo rằng, cuộc trò chuyện với con gái đã chấm dứt.
- Con sẽ không cầu xin trở về đâu! - nàng út kêu lên một cách kiêu ngạo.
Hôn lễ vừa xong, mẹ Thần Đất đã bắt con dâu phải lao động. Nàng phải ra vườn
coi sóc đàn ong, còn công việc khác xem chừng đôi tay trắng ngần của nàng không
cáng đáng nổi. Bây giờ hàng ngày nàng út phải đứng chôn chân giữa vườn trông
coi đàn ong để chúng khỏi lạc vào tổ khác. Ngày tháng cứ trôi qua bình lặng, tẻ
ngắt như tiếng ong rù rì. Còn đâu nữa những buổi dạo chơi trên lưng ngựa bạc,
những đêm nhảy múa cùng các chàng trai của Hằng Nga, những chuyến du ngoạn bằng
thuyền trên biển lớn cùng các chị?
Những con ngựa bị xua đuổi ra cánh đồng nặng nề lê từng bước còn chàng trai
Thần Đất bị công việc đồng áng hút hết sức lực nên chẳng còn thời gian nói với
nàng những lời lẽ âu yếm nữa. Một hôm nàng út đòi:
- Chàng hãy mang hoa Anh Đào về cho em!
- Hoa Anh Đào chỉ nở có mùa thôi - chàng trai giận dữ đáp
- Hãy mang tiếng hót họa mi về cho em nghe!
- Hoạ mi đâu phải lúc nào cũng cất tiếng hót.
- Đã lâu rồi chàng chưa hôn em. Chả lẽ tình yêu của chàng không còn vĩnh hằng
nữa sao?
- Tình yêu không là vĩnh hằng.
- Vậy thì cái gì là vĩnh hằng, thưa chàng?
- Lao động là vĩnh hằng - chàng trai đáp và cầm cái liềm đi ra đồng.
Con gái của Thần Mặt Trời lại phải ở nhà một mình. Nàng buồn nhớ nơi chôn nhau,
cắt rốn đến nỗi mất cả lòng kiêu ngạo bấy lâu nay, nàng quay về phía Mặt Trời
da diết cầu xin:
- Hỡi Thần Mặt Trời kính yêu của con, xin người hãy chấp thuận lời giải bày của
con đâỵ Hiện giờ con rất nhớ quê nhà. Con thường nằm mơ thấy những con đường
của tuổi ấu thơ, thường nghe các chị dệt trên khung cửi rào rào. Người hãy
thương con và cho con được trở về thiên cung!
Thần Mặt Trời chỉ im lặng.
Nàng út vẫn không ngừng van xin:
- Hỡi người cha đáng kính, chẳng nhẽ Người không cảm thấy đứa con gái của Người
đang bất hạnh trên đất khách, quê người ư? Người hãy gọi con về, nếu Người
không muốn thừa nhận con là con gái nữa thì con xin làm kẻ hầu hạ Người.
- Con gái ta ở hạn giới quá lâu rồi, đến nỗi đôi chân con đã bén rễ, khó mà bứt
ra được. Giờ đây, Cha không thể giúp con được nữa
Thần Mặt Trời vừa dứt lời, Người dùng ngay chiếc khăn mây trắng che kín hai
mắt. Những giọt nước mắt của Người như những giọt thủy tinh trong suốt cứ rơi
lã chã xuống đôi tay của con gái.
Nàng út toan nhấc đôi tay lên, song mặt đất này đã giữ chặt lấy nàng. Và nàng
đã phải ở lại trần thế trong tình trạng như vậy, để rồi sau đó biến thành một
bông hoa, luôn luôn hướng về phía mặt trời, về phía quê cha đất tổ. Chính vì
thế loài hoa này có tên gọi: Hoa Hướng Dương .
TÌNH YÊU LÀ ... 
“Tình yêu đáng để người ta đấu tranh, mạo hiểm. Nghịch lý ở chỗ, nếu
bạn không đánh liều với nó, bạn còn mạo hiểm hơn”.
- “Dạng cơ bản nhất của tình yêu chính là sự
quan tâm, qua đó ta hạnh phúc và cho người khác được hạnh phúc” - John Tarrant.
- “Con người yêu vì đó là một cuộc phiêu lưu
thực sự và duy nhất” - Nikki Giovanni.
- “Tình yêu là tình bạn đặt trên đám lửa” - (?).
- “Tình yêu thì lý tưởng, hôn nhân mới là thực
tế” - Goethe.
- “Sống trong tình yêu đơn giản là sống trong
đam mê và mất dần cảm giác” - H.L. Mencken.
- “Tình yêu đôi khi mạnh hơn cả những lý lẽ” -
Isaac Bashevis Singer.
- “Tình yêu là chìa khóa mở cánh cửa hạnh phúc”
- Oliver Wendell Holmes.
- “Tình yêu giống như vận may. Bạn phải đi suốt
quãng đường mới có thể tìm được nó” - Robert Mitchum.
- “Tình yêu giống như chiến tranh. Bắt đầu thật dễ
nhưng kết thúc cực khó” - Anonymous.
- “Tình yêu khiến tâm hồn phải chui ra khỏi nơi
trú ẩn” - Zora Neale Hurston.
- “Yêu là được thoáng nhìn thấy thiên đường” -
Karen Sunde.
- “Yêu là không ngừng tha thứ, là cái nhìn dịu
dàng đã trở thành thói quen” - Peter Ustinov.
- “Tình yêu giống như cây vĩ cầm. Bản nhạc có
thể dứt nhưng dây đàn luôn còn mãi” - (?).
- “Tình yêu là tấm gương duy nhất phản ánh giá
trị con người” - Bill Wundram.
Nghệ thuật ngôn từ Việt Nam - Trần Ngọc Thêm
Bản chất con người chỉ bộc lộ ra trong giao tiếp. Chữ
"nhân" với nghĩa là "tính người" bao gồm chữ
"nhị" và bộ "nhân đứng" - tính người bộc lộ trong quan hệ
giữa hai người. Trước hết, xét về thái độ của người Việt Nam đối với việc
giao tiếp, có thể thấy được đặc điểm của người Việt Nam là vừa thích giao tiếp,
lại vừa rất rụt rè. Việc thích giao tiếp này thể hiện chủ yếu ở hai điểm : thích thăm
viếng, tính hiếu khách. Đồng thời với việc thích giao tiếp, người Việt Nam lại
có một đặc tính hầu như ngược lại là rất rụt rè - điều mà những người quan sát
nước ngoài rất hay nhắc đến. Sự tồn tại đồng thời hai tính cách trái ngược nhau
(tính thích giao tiếp và tính rụt rè ) này bắt nguồn từ hai đặc tính cơ bản của
làng xã Việt Nam là tính cộng đồng và tính tự trị .Hai tính cách tưởng như
trái ngược nhau ấy không hề mâu thuẫn với nhau vì chúng bộc lộ trong những môi
trường khác nhau, chúng chính là hai mặt của cùng một bản chất, là biểu hiện
cách ứng xử linh hoạt của người Việt Nam. Xét về quan hệ giao tiếp, nguồn gốc văn hóa nông nghiệp với đặc điểm trọng tình
đã dẫn người Việt Nam tới chỗ lấy tình cảm - lấy sự yêu sự ghét - làm nguyên
tắc ứng xử, sống có lí có tình nhưng vẫn thiên về tình hơn. Với đối tượng giao tiếp, người
Việt Nam có thói quen ưa tìm hiểu, quan sát, đánh giá. Tuổi tác, quê quán, trình
độ học vấn, địa vị xã hội, tình trạng gia đình (bố mẹ còn hay mất, đã có
vợ/chồng chưa, có con chưa, mấy trai mấy gái,...) là những vấn đề người Việt
Nam thường quan tâm.Do phân biệt chi li các quan hệ xã hội, mỗi cặp giao tiếp đều có những
cách xưng hô riêng, nên nếu không có đầy đủ thông tin thì không thể nào lựa
chọn từ xưng hô cho thích hợp được. Tính cộng đồng còn khiến cho người Việt Nam, dưới gốc độ chủ thể giao tiếp, có
đặc điểm là trọng danh dự : Tốt danh hơn lành áo; Đói cho sạch rách cho thơm;
Trâu chết để da, người ta chết để tiếng. Danh dự được người Việt Nam gắn với
năng lực giao tiếp : Lời nói ra để lại dấu vết, tạo thành tiếng tăm, nó được
truyền đến tai nhiều người, tạo nên tai tiếng. Về cách
thức giao tiếp, người Việt Nam ưa sự tế nhị, ý tứ và trọng sự hòa thuận. Lối
giao tiếp ưa tế nhị khiến người Việt Nam có thói quen giao tiếp "vòng vo
tam quốc", không bao giờ mở đầu trực tiếp, nói thẳng vào vấn đề như người
phương Tây. Truyền thống Việt Nam khi bắt đầu giao tiếp là phải vấn xá cầu
điền, hỏi thăm nhà cửa ruộng vườn. Cũng để tạo không khí, để đưa đẩy, người
Việt Nam trước đây có truyền thống "miếng trầu là đầu câu chuyện".
Với thời gian, trong chức năng "mở đầu câu chuyện" này, "miếng
trầu" từng được thay thế bằng chén trà, điếu thuốc, ly bia...Lối giao tiếp "vòng vo tam quốc"
kết hợp với nhu cầu tìm hiểu về đối tượnggiao tiếp tạo ra ở người Việt Nam thói
quen chào hỏi - "chào" đi liền với "hỏi" : "Bác đi đâu
đấy ?", "Cụ đang làm gì đấy?"... Ban đầu, hỏi là để có thông
tin, dần dần trở thành một thói quen, người ta hỏi mà không cần nghe trả lời và
hoàn toàn hài lòng với những câu "trả lời" kiểu : "Tôi đi đằng
này một cái" hoặc trả lời bằng cách hỏi lại : Cụ đang làm gì đấy? Đáp :
Vâng ! Bác đi đâu đấy? Lối giao tiếp ưa tế nhị, ý tứ là sản phẩm của lối sống
trọng tình và lối tư duy coi trọng các mối quan hệ (tư duy biện chứng). Nó tạo
nên một thói quen đắn đo cân nhắc kĩ càng khi nói năng : Ăn có nhai, nói có
nghĩ; Chó ba quanh mới nằm, người ba năm mới nói; Biết thì thưa thốt, không
biết thì dựa cột mà nghe; Khôn cũng chết, dại cũng chết, ai biết thì sống;
Người khôn ăn nói nữa chừng, Để cho kẻ dại nữa mừng nữa lo,...Chính sự đắn đo
cân nhắc này khiến cho người Việt Nam có nhược điểm thiếu tính quyết đoán. Người Việt Nam có một hệ thống nghi thức lời nói
rất phong phú.Trước hết, đó là sự phong phú trong hệ thống xưng hô bằng các từ
chỉ quan hệ họ hàng. Hệ thống xưng hô này có các đặc điểm : Thứ nhất, có tính
chất thân mật hóa (trong tình cảm), coi mọi người trong cộng đồng như bà con họ
hàng trong một gia đình. Thứ hai, có tính chất xã hội hóa, cộng đồng hóa cao -
trong hệ thống từ xưng hô này, không có cái "tôi" chung chung. Quan hệ xưng hô phụ thuộc vào tuổi tác, địa vị xã hội, thời gian, không gian
giao tiếp - chú khi ni , mi khi khác. Cùng là hai người, nhưng cách xưng hô có
khi đồng thời tổng hợp được hai quan hệ khác nhau : Chú-con, bác-con, bác-em,
anh-tôi,... Lối gọi nhau bằng tên con, tên cháu, tên chồng; bằng thứ tự sinh (
Cả, Hai, Ba, Tư...). Thứ ba, thể hiện tính tôn ti kĩ lưỡng: Người Việt Nam xưng
và hô theo nguyên tắc xưng khiêm hô tôn (gọi mình thì khiêm nhường, còn gọi đối
tượng giao tiếp thì tôn kính). Cùng một cặp giao tiếp, nhưng có khi cả hai đều
cùng xưng hô là em và đều cùng xưng là em và đều gọi nhau là chị. Việc tôn
trọng, đề cao nhau dẫn đến tục kiêng tên riêng : người ta chỉ gọi tên cái ra để
chửi nhau; đặt tên con cần nhất là không được trùng với tên của những người bề
trên trong gia đình, gia tộc cũng như ngoài xã hội. Vì vậy mà trước đây có tục
nhập gia vấn húy (vào nhà ai, hỏi tên chủ nhà để khi nói nếu có động đến từ đó
thì phải nói lệch đi).Nghi thức lời nói trong lĩnh vực cách nói lịch sự cũng
rất phong phú. Do truyền thống nặng về tình cảm và linh hoạt nên người Việt Nam
không có những từ cảm ơn, xin lỗi khái quát dùng chung cho mọi người trường hợp
như người phương Tây. Cũng như trong xưng hô, đối với mỗi người ta có một cách
cảm ơn, xin lỗi khác nhau : Con xin chú (Cảm ơn khi nhận quà), Chị chu đáo quá,
Anh tốt quá (cảm ơn khi được quan tâm), Bác bày vẽ quá (cảm ơn khi được tiếp
đón nồng hậu), Quý hóa quá (cảm ơn khi có khách đến thăm), Anh quá khen (cảm ơn
khi được khen),... Nghệ
thuật ngôn từ Việt Nam có tính biểu trưng cao. Tính biểu tượng thể hiện ở xu
hướng khái quát hóa, công thức (ước lệ) hóa với những cấu trúc cân đối, hài
hòa. Trong những trường hợp,
người châu Âu dùng từ "tất cả" thì người Việt dùng các từ chỉ số
lượng ước lệ : ba thu, nói ba phải, ba mặt một lời, năm bè bảy mối, tam khoanh
tứ đốm, Yêu nhau tam tứ núi cũng trèo ..., trăm dâu đổ một đầu tằm, trăm khôn
ngàn khéo, tiền trăm bạc vạn, trăm họ, vạn sự, muôn dân, muôn vật,...Lối tư duy
tổng hợp mọi yếu tố, lối sống ổn định có quan hệ tốt với hết thảy mọi người dẫn
đến xu hướng trọng sự cân đối hài hòa trong ngôn từ - một biểu hiện khác của
tính biểu trưng. Tính cân xứng là một đặc tính rất điển hình của tiếng
Việt.Các thành ngữ, tục ngữ tiếng Việt đều cấu tạo theo cấu trúc có 2
vế đối ứng : trèo cao/ ngã đau; ăn vóc/học hay; một quả dâu da/ bằng ba chén
thuốc; biết thì thưa thốt/ không biết thì dựa cột mà nghe. Tiếng Việt rất phát triển hình thức câu đối, rất phát triển thơ. Câu đối là một
loại sản phẩm văn chương đặc biệt, nó vừa công phu tỉ mỉ, lại vừa cô đúc ngắn
gọn. Trong một tác phẩm "mini" ấy thể hiện đủ cả cái đẹp cân đối nhịp
nhàng của hình thức và cái uyên thâm của chiều sâu triết lí Đông Phương. ở Việt
Nam xưa kia, nhà nhà, đình đình, chùa chùa... nơi nào cũng đều có treo câu
đối. Lịch sử nhiều nghìn năm của Việt Nam đều là lịch sử của thơ
ca - một thứ thơ ca có cấu trúc chặt chẽ ( lục bát, song thất lục bát) và vần
điệu nghiêm ngặt thể hiện sự cân đối hài hòa. Văn hóa gốc Nông Nghiệp với
bản tính Tĩnh tất thiên về trình bày tâm lí tình cảm với bút pháp biểu trưng và
lối diễn đạt cân xứng nhịp nhàng - tất cả những đặc trưng đó chỉ có thể tìm
thấy sự biểu hiện tập trung trong thơ (ở Việt Nam, thơ tự do chỉ mới xuất hiện
sau này - vào đầu thế kỉ XX, do ảnh hưởng của Phương Tây).ở Việt Nam, văn xuôi
truyền thống cũng là một thứ văn xuôi thơ, thế mạnh đó còn do tiếng Việt là một
ngôn ngữ giàu thanh điệu, tự thân các thanh điệu đã tạo nên tính nhạc cho câu
văn rồi. Từ những bài văn xuôi viết theo lối biền ngẫu như Hịch tướng sĩ của Trần
Quốc Tuấn, hoặc tự do như thư dụ hàng của Nguyễn Trãi gửi địch, cho tới những
lời văn nôm bình dân ... khắp nơi, ta đều gặp một lối cấu trúc cân đối, nhịp
nhàng, chặt chẽ và có tiết tấu, vần điệu. Thậm chí ngay cả trong việc chửi nhau,
người Việt cũng chửi nhau một cách có bài bản, cân đối, nhịp nhàng, đầy chất
thơ. Với lối chửi có vần điệu, có cấu trúc chặt chẽ, người Việt Nam có thể chửi
từ giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác mà không hề nhàm chán. Đó là
một thứ "nghệ thuật" độc đáo vô nhị mà không một dân tộc nào trên thế
giới có được.Đây là lời chửi của một người đàn bà mất gà được ghi lại trong
tiểu thuyết Bước đường cùng của Nguyễn Công Hoan : Làng trên xóm dưới, bên trước
bên sau, bên ngược bên xuôi ! Tôi có con gà mái xám nó sắp ghẹ ổ, nó lạc ban
sáng, mà thằng nào con nào, đứa ở gần mà qua, đứa ở xa mà lại, nó dang tay mặt,
nó đặt tay trái, nó bắt mất của tôi, thì buông tha thả nó ra, không tôi chửi
cho đơới!.Chém cha đứa bắt gà nhà bà ! Chiều hôm qua, bà cho nó ăn nó hãy còn
sáng hôm nay con bà gọi nó nó hãy còn, mà bây giờ nó đã bị bắt mất. Mày muốn
sống mà ở với chồng với con mày, thì buông tha thả bỏ nó ra, cho nó về nhà bà.
Nhược bằng mày chấp chiếm, thì bà đào mả thằng tam tứ đại nhà mày ra, bà khai
quật bật săng thằng ngũ đại lục đại nhà mày lên. Nó ở nhà bà, nó là con gà, nó
về nhà mày, nó biến thành cú thành cáo, thành thần nanh đỏ mỏ; nó mổ chồng mổ
con, mổ cả nhà mày cho mà xem.ới cái thằng chết đâm, cái con chết xỉa kia! Mày
mà giết gà nhà bà thì một người ăn chết một, hai người ăn chết hai, ba người ăn
chết ba. Mày xuống âm phủ, mày bị quỷ sử thần linh rút ruột ra. Ơi cái thằng
chết đâm cái con chết xỉa.Ngay trong những tiểu thuyết xuất hiện dưới ảnh hưởng
của văn xuôi Phương Tây cũng vẫn mang rất đậm dấu ấn của truyền thống cân đối
nhịp nhàng, biểu trưng ước lệ. Đây là những câu văn tả người của Tản Đà : Tiếng
nói nhẹ nhàng bao nhiêu, dáng người mềm bấy nhiêu; mềm bao nhiêu, chín bấy
nhiêu, tươi bấy nhiêu, tình bấy nhiêu. Như ghét, như yêu, như chiều, như
ngượng. Lông mày ngài, đôi mắt phượng, cô chờ ai? (Giấc mộng con).Đặc điểm thứ hai của nghệ
thuật ngôn từ Việt Nam là nó rất giàu chất biểu cảm- sản phẩm tất yếu của một
nền văn hóa trọng tình cảm.Về mặt từ ngữ chất biểu cảm này thể hiện ở chỗ các
từ, bên cạnh yếu tố gốc mang sắc thái nghĩa trung hoà, thường có rất nhiều biến
thể với những sắc thái nghĩa biểu cảm : Bên cạnh màu xanh trung tính, có đủ thứ
xanh rì, xanh rờn, xanh rợn, xanh ngắt, xanh um, xanh lè... Bên cạnh màu đỏ
trung tính có đỏ rực, đỏ âu, đỏ lòm, đỏ loét, đỏ hoe... Các từ lấy mang sắc
thái biểu cảm mạnh cũng rất phổ biến trong tiếng Việt ( ở các ngôn ngữ khác, kể
cả tiếng Hán, đều hầu như không có). ở trên vừa nói tiếng Việt thiên về thơ, mà
thơ là mang đậm chất tình cảm rồi, cho nên từ láy với bản chất biểu cảm rất phù
hợp với nó (xem thơ Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương,..).Về mặt ngữ pháp, tiếng Việt sử
dụng rất nhiều các hư từ có sắc thái biểu cảm : à, ư, nhỉ, chăng, chớ, hả, hở,
phỏng, sao, chứ...Cấu trúc "iếc hóa" mang sắc thái đánh giá ( sách
siết, bàn biếc,..) cũng góp phần quan trọng làm tăng cường hệ thống các phương
tiện biểu cảm cho tiếng Việt.Nghệ thuật ngôn từ Việt Nam có đặc điểm thứ ba là tính động, linh
hoạt Trong tiếng Việt thì tùy theo ý đồ của người nói mà anh ta có thể diễn đạt,
không thể diễn đạt hay diễn đạt nhiều lần một ý nghĩa ngữ pháp nào đó : Tôi đi
Hà Nội, Tôi sẽ đi Hà Nội, Ngày mai tôi đi Hà Nội, Ngày mai tôi sẽ đi Hà Nội.
Chính vì linh hoạt như vậy mà tiếng Việt có khả năng diễn đạt khái quát rất
cao, có thể nói một câu không thời, không thể, không ngôi. Khả năng diễn đạt
khái quát, mơ hồ chính là điều kiện rất quan trọng cho việc phát triển thơ ca
đã nói đến ở trên.Tính động, linh hoạt của ngôn từ Việt Nam còn bộc lộ ở chỗ
trong lời nói, người Việt rất thích dùng cấu trúc động từ : trong một câu có
bao nhiêu hành động thì có bấy nhiêu động từ; trong khi đó thì các tiếng phương
Tây có xu hướng ngược lại- rất thích dung danh từ. Trong khi người Việt nói :
Cảm ơn anh đã tới nhà chơi thì người Anh nói : Thank you for your coming (Cảm
ơn về sự đến chơi của anh).Tính linh hoạt, năng động còn nguyên nhân khiến cho
tiếng Việt rất ít dùng cầu trúc bị động. Người Việt thậm chí dùng cấu trúc chủ
động ngay cả trong câu bị động : Trong khi người Việt nói : Lan bị thầy giáo
phạt thì người Anh nói Linda was punished by the teacher (Linda bị phạt bởi
thầy giáo).Như vậy, có thể nói rằng trong giao tiếp, người Việt Nam có thiên
hướng nói đến những nội dung tĩnh bằng hình thức động . Trong khi đó thì người phương Tây nói riêng và truyền
thống văn hóa trọng dương nói chung lại có thiên hướng nói đến những nội dung
động (hành động, sự việc, dẫn đến nghệ thuật văn xuôi và phương pháp tả thực)
bằng hình thức tĩnh ( kiến trúc danh từ, ngữ pháp hình thức chặt chẽ). Mới hay,
ngôn ngữ thực sự là tấm gương phản chiếu văn hóa dân tộc và tác động của luật
âm dương (trong âm có dương , trong dương có âm; âm sinh dương, dương sinh âm)
thật là rộng lớn và sâu xa !

Nỗi nhớ mùa đông Hà Nội Trời Hà
Nội bâng khuâng những nét phác thảo mùa… Thu chần
chừ, vấn vương chia tay trong hương cốm Vòng man mác đồng quê, hương hoa sữa
nồng nàn, ngây ngất phố, và màu nắng mật ong say say Tình yêu. Mùa đông
ngập ngừng với mấy cơn gió mùa đông bắc đầu tiên tràn về, lẫn vào từng cơn mưa,
mưa lá bay đầy trời, kéo theo cái lành lạnh dịu dàng của khoảnh khắc giao mùa,
vừa đủ cho những đôi tình nhân tìm hơi ấm tay trong tay bên nhau. Lập đông Hà
Nội có gam màu và hương vị đắm say là lạ. Màu vàng nắng của cây, lá, hương phố
ở những hàng quà rong dọc vỉa hè mang cho nhiều người đến với Hà Nội, xa Hà Nội
nỗi nhớ khó tả… Đường Tràng
Thi, Quan Thánh và nhiều con đường khác là những cây bàng đang thay sắc lá,
thỉnh thoảng vài chiếc lá rời cây rơi xuống giống như một mảnh nắng vàng lấp
lửng khoảng không, nhưng hấp dẫn đến ngẩn ngơ là màu vàng rực của quả bàng
chín, treo lủng lẳng trên cành, lâu lâu gió ào qua lại lộp độp rớt xuống gốc.
Quả bàng tỏa mùi thơm nhẹ nhàng mà có lẽ chỉ có trẻ em Hà Nội mới gọi đúng tên
được. Tôi đã từng được nghe kể về kỷ niệm của người Hà Nội với những gốc bàng,
mùa quả chín, một thứ quả đặt biệt của tuổi thơ Hà Nội, lấy bao nỗi nhớ ngày
lớn lên vào đời. Và đúng là khó quên được cái vị bùi ngùi, ngọt ngọt của nhân
quả bàng mà những em bé đã mời tôi nếm thử. Mang cái
hồn nhiên lây từ em bé và quả bàng, tôi ngạc nhiên với một loài cây mang cái
tên rất chân quê nơi con phố khá sầm uất ở Hà Nội – Cây cơm nguội ở dọc phố Lý
Thường Kiệt. Cây cao, thẳng, lá nhỏ, tiết trời đầu đông nhuộm lá thành màu vàng
mơ bay rơi ào ào như mưa nắng từng giọt đổ xuống trong chiều… Đẹp quá. Rồi bần
thần, thầm thắc mắc, quả của nó có giống cơm nguội không? Và ai đã đặt tên cho
một loài cây đẹp như thế một cái tên bình dị, khiêm tốn đến vậy. Thắc mắc
và lang thang tiếp, đến đường Hoàng Diệu… Màu nâu bóng của những quả xà cừ nổi
bật trong vòm lá um tùm, như những con mắt đa tình, ấm nồng của người tình bí
ẩn lặng ngắm những thiếu nữ môi hồng đi trên phố… Loài cây này to, cao lực
lưỡng, chắc chắn, lá lúc nào cũng xum xuê xanh thẳm, rợp bóng, nhưng hoa thì
mỏng manh với bốn cánh nâu nhạt như một cái chong chóng đơn côi. Mùa hoa rụng,
hàng vạn cái chong chóng hoa xà cừ xoay tít rơi, đậu, vương vào bất cứ ai, bất
cứ gì đến tội nghiệp… Và đến quả thì lạ thay, cứng như một viên bi gỗ cứng cáp.
Tôi nhặt một quả xà cừ - Màu nâu ấm áp. Tôi nhớ màu mắt của anh khi chúng tôi
đi bên nhau. Cứ vẩn vơ,
mơ màng với cây, với lá phố Hà Nội trong cái lạnh ngọt ngào còn vương chút thu.
Tôi dừng chân phố Hai Bà Trưng. Mùi bếp núc ấm nóng ngầy ngậy theo gió xộc vào
mũi…Ôi! Quẩy nóng! Món quà phố giản dị, hình như chỉ có ở Hà Nội…Chảo dầu đầy
ắp sôi lăn tăn trên bếp lửa liu riu không to, không nhỏ. Cứ hai thỏi bột nặn
trắng mịn quấn lấy nhau thành một…ngụp lặn trong chảo dầu. Chốc lát ngả màu
vàng rộm, tỏa mùi thơm quyến rũ vô cùng. Cô chủ hàng tròn như cục bột, trắng
như bột nặn, má hồng rực luôn tay nắn, se bột thả vào chảo… Ngồi xuống
một cái ghế con con, bên cái bàn bé bé, tôi tò mò nhìn chủ hàng dọn một đĩa
quẩy nóng hổi, giòn rụm, một đĩa nhỏ tương ớt, một bát nước mắm pha xinh xinh
và mấy miêng dưa góp trên cái đĩa sứ mỏng. Tất cả là một sự hòa trộn màu sắc
làm thỏa mãn đôi mắt, và các vị chua, cay, măn, ngọt, béo, thơm, kích thích tâm
hồn ẩm thực của tôi không tả được. Quẩy nóng – một khám phá thú vị về món quà
vặt của người Hà Nội - Ấn tượng mùa đông. Chưa hết,
tôi còn được thưởng thức một món ăn cũng rất mùa đông phố Hà Nội – Đậu phụ
nướng. Miếng đậu trơn mát mịn, mềm non, không giống các lọai đậu phụ khác tôi
biết. Nghe bà chủ hàng nói, đây là lọai đậu phụ Mơ của làng Mai Động nổi tiếng
ba mươi sáu phố từ xưa tới nay, và chỉ có đậu phụ Mơ thì mới có được vị của món
quà vặt này, mới đáng đồng tiền để bỏ công ngòai trời lạnh ăn quà phố. Đậu được
phủ một ít muối có trộn gia vị như tiêu, tỏi, rồi để trên cái vỉ sắt đặt lên
bếp than lọai than hoa không khói, đượm, nổ lách tách bắn những tia hoa lửa rất
đẹp. Lật qua lại vài lần, miếng đậu ươm, bóng, thơm lừng…được dọn trong một đĩa
sứ thô trắng ngà, nhìn món ăn rất cổ tích. Nếu lịch sự thì dùng đũa, nhưng tôi
bắt chước mấy cô cậu học trò ngồi bàn bên cạnh bốc tay, vừa thổi, vừa ăn, vừa
xúyt xoa…Ăn quên no.  Không hiểu
những ai đã đến Hà Nội, ăn thử món đậu phụ nướng này. Nhưng tôi tin, chỉ một
lần thôi sẽ nhớ mãi hương vị của nó. Món ăn tầm thường, giản đơn, bình dân
nhưng khi dừng lại ở Hà Nội phố, nó đã mang nét tinh tế kín đáo và thi vị rất
Tràng An. Những ngày
đầu đông ở Hà Nội, tôi đã được nếm nhiều vị ngon, vị lạ của nghệ thuật ẩm thực
người Hà Nội. Và hình như Hà Nội muốn ban cho tôi cái hậu, cho tôi hoàn hảo bức
tranh mùa đông Hà Nội trước khi trở về phương Nam: tình cờ tôi được uống trà
(chè) giữa phố cổ Hà Nội. Một quán chè chén - người Hà Nội gọi thế, giữa phố
Hàng Gai, cạnh gốc cây đa mấy trăm tuổi với ông chủ quán hình như không có
tuổi. Trà được pha trong một cái ấm sành màu đen mun bé bằng nắm tay, chén uống
cùng màu và bé như cái hột mít. Chẳng biết
ông pha thứ trà gì mà khi tôi nhắp chén nước, cái vị đắng tê lưỡi làm tôi muốn
dội ngược, song kỳ lạ thay, chỉ thoáng một phút bỡ ngỡ, tôi cảm nhận vị ngọt ấm
lan tỏa ngấm dần vào lưỡi, vào cổ, và khắp cả người tôi như được vị trà kia
sưởi ấm, cái ấm nhẹ nhàng thanh thoát… Ông chủ phác một nụ cười hiền hòa khi
quan sát tôi uống chén trà… và tôi được ông kể cho nghe các loại danh trà, các
kiểu trà đạo của người Hà Nội xưa và bây giờ… Khi rời
quán (chè chén) của ông, trong tôi cứ ẩn chứa câu hỏi, sao ông lại cho tôi
thưởng thức hương vị đặc biệt một loại trà Tuyết danh bất hư truyền, chỉ mọc ở
trên các đỉnh núi đá tai mèo vùng Tây Bắc… Lại kể cho tôi nghe một thú chơi
thanh tao quý phái đậm chất nhân sinh Đông phương – nghệ thuật uống trà đạo
người Hà Nội… Có lẽ ông và tôi có một mối giao cảm đặc biệt, vì tôi yêu Hà Nội
bằng tình yêu tâm linh. Hà Nội vào
đông…nỗi nhớ theo tôi về phương Nam.
Hoài Hương
| |