Ghẹo Người Vu Vơ
Đầu ai sao tóc rối lung tung?
Chắc hẳn vì chưng nỗi tưởng chồng?
Cậu ấy đi đâu lâu thế nhỉ?
Phòng riêng hay vẫn hãy còn không?
Chẳng về xếp nếp trong buồng cửi
Mà đứng bơ phờ ngọn gió đông?
Muốn nói chuyện chơi, không có chuyện!
Kìa đàn con sáo nó sang sông.
Ấy Ơi!
Cái cô này, ô hay sao mà lạ,
Tôi chưa già nên đâu đã có râu,
Nhìn kỹ coi, mơí hăm mí tuổi đầu,
Mắc mớ chi cứ gọi tôi là chú?
Tiếng Việt mình biết bao nhiêu là chữ,
Có lẽ nào không đủ để xưng hô,
Chú cháu làm chi nghe dị chết mồ,
Tôi chẳng có cháu như... cô đâu nhé!
Cô hiểu cho vì tôi hãy còn trẻ,
Nên vẫn còn như cậu bé ham chơi,
Tôi không thèm làm người lớn, cô ơi,
Đừng bắt tôi mau già tội tôi quá.
Lỡ một mai - tôi nghĩ thầm - cô ạ,
Tôi với cô lại đem dạ ưa nhau,
Chẳng lẽ tôi lại thủ thỉ bằng câu:
"Chú...thích cháu"...nghe dị mần răng rứa.
Cô biết không, chỉ mới vừa gặp gỡ,
Mà tôi nghe lòng hớn hở quá chừng,
Ai dè đâu, cứ "chú, cháu" cô xưng,
Làm cho tôi thật ngại ngùng khó xử.
Tôi xin cô đừng gọi tôi bằng chú,
Tôi chẳng khờ đi làm chú cô đâu,
Nếu như cô e ngại buổi ban đầu,
Thôi thì kêu tôi là..." ấy " cũng được.
Cô ơi, sao cứ tần ngần,
Mà không gọi thử một lần " ấy ơi ",
Để tôi mê mẩn trả lời,
"Gớm, nghe "ấy " gọi mà...rụng rời con tim."
Gởi mấy cô bé bày đặt gọi HC bằng chú.
ST...

UOC MUON MONG MANH...
Anh muốn ngồi nhìn em đang ngủ.
Đôi mắt hiền khép nhẹ vòng cung.
Hơi thở em ngọt ngào quyến rủ.
Động lòng anh một thoáng mông lung.
Anh muốn chờ đến khi em thức
Nhìn thấy anh cười trước mắt em.
Anh sẽ hôn em… dù rất nhẹ…
Và sẽ thì thầm: “Anh yêu em”
Anh muốn ngồi nhìn em chải tóc.
Nhặt sợi rơi, gom lại thành thơ.
Anh đặt tên bài thơ: “Sợi nhớ”.
Để anh nhớ hoài hương tóc mơ.
Anh muốn nhìn khi em đang đi,
Bước chân thật nhẹ gót nhu-mì,
Anh trải hồn thơ làm thảm gấm,
Ôm gọn chân mềm mỗi bước đi.
Anh muốn nhìn khi em giận dỗi,
Mặt em hờn, không thèm nói năng.
Để anh cuống quít lời xin lỗi,
Và vổ về em trong ăn năn.
Anh muốn nhìn khi em đang khóc.
Giọt lệ buồn lan ướt mi mềm,
Giá mà anh được làm nước mắt,
Để được hôn hoài trong mắt em.
Anh muốn ngồi ngắm em tắm trăng.
Dáng em đẹp lắm dưới trăng rằm.
Anh ước thời gian sao ngừng đọng.
Để phút giây này trôi trăm năm.
Anh muốn nhiều điều lắm…em ơi.
Điều nào cũng muốn được bên em.
Để anh được thấy mình hạnh phúc.
Dù đổi linh hồn mất… lấy em.
Ảo Vọng
Khi con ểnh ương thức giấc bên hồ,
Cất tiếng kêu cuối mùa mưa ảo vọng.
Cũng là lúc em chợt về… như mộng,
Chân khẽ-khàng, bước khua động cành khô.
Ai bảo em về để tôi lại mơ…
Để hy-vọng như chưa từng tuyệt-vọng.
Em ẩn hiện, chập chờn như sương mỏng.
Tôi dang tay hoài… hụt hẩng, ngu ngơ.
Có một chút gì… nhè-nhẹ như thơ.
Không cao lắm nhưng vói hoài không tới.
Em vẫn đó, tôi còn đây…vẫn đợi…
Mây trời bay ai giữ được bao giờ?
Mang ước vọng để chính mình lẩn tránh.
Và rồi thôi! Tình em lại ra đi.
Đêm vội vã đánh rơi niềm hiu quạnh.
Để đường xa chút lệ ướt trên mi.
Con ểnh ương gọi mưa hoài không đến,
Kêu rã rời đêm vọng tiếng cô-đơn.
Đặt bàn tay trên tim mình len-lén.
Lòng nhớ em… mà thấy thương tôi hơn.
st...

Mưa, Cũng Nhớ Em
những ngày mưa chợt nhớ câu cổ nhạc
ươn trên vai em đòi chút tự tình
chúng ta có không: chút đời mưa mốc?
hay đã ngút ngàn từ thủa bình minh
đất trời u tịch, nắng cũng chán ngắt
chẳng có bờ ngực: đậu chút niềm vui
chẳng có bờ môi: mớm vài ngọt mật
chỉ có giọt mưa rơi lấn nỗi buồn
trần gian như thế: đàn lặng, khuất tiếng
câu thơ buồn đứng cạnh (giữa) nhân gian
chiếc ô nhỏ đủ bọc gọn phiền muộn
phần phật đầy lũ ký ức vây quanh

em...?
Có phải em còn đó.
Mắt lệ buồn long lanh.
Có phải em mãi mãi.
Là tình đầu trong anh...
Phải không?
Áo trắng người mơ.
Lùa tóc rối khơi nguồn cơn gió lặng.
Thương về ai màu áo trắng trong mơ.
Ôi ! Nhớ làm sao thành phố nên thơ.
Một lần đến... thương hoài màu áo trắng.
Đường dốc nào nằm phơi mình trong nắng.
Len lỏi quanh vùng khu phố Downtown.
Những du thuyền dọc theo Harbor Drive.
Biết hôm nay đi qua , em còn nhớ ?
Freeway 5 có exit vào Sea World
Anh dõi nhìn triền dốc Mission Bay
Carmel Valley Drive làm tóc em bay
Để anh thấy má em hồng trong nắng.
Xe đi qua những ngọn đồi im vắng.
Rừng thông buồn đứng lặng bóng cô đơn.
Gió thì thầm , lá xào xạc trao hôn…
Anh len lén nhìn môi em tươi thắm.
Vùng Torrey Pines State Reserve gió êm.
Sóng xô nhẹ ru hồn vào mộng mị.
Bên ghềnh đá…Ta nói gì em nhỉ ?
Anh quên rồi…vì cứ mãi hôn em.
Ôi! Phố biển. Anh lại về phố biển.
Như ngày xưa, một thuở ở bên em.
Hương tóc mây còn thoang thoảng ngọt mềm.
Nghe xa lắm… một thời anh ước nguyện.
Giữa trưa buồn, nắng vàng như lưu luyến.
Chào Torrey Pines ngàn sóng biển xa xa.
Muốn nói lời tiển biệt Clairemont Mesa.
Sao em khóc… trên đường vào airport ?
Lùa tóc rối khơi nguồn cơn gió lặng.
Thương về ai màu áo trắng trong mơ .
San Diego! Xin gởi mấy lời thơ.
Nhờ gió chuyển cho người em áo trắng.

Em Thương
Anh đã đọc những dòng thư em viết
Thương em nhiều, nhiều lắm em biết không
Vẫn bên anh một vùng trời tha thiết
Với bóng hình em dìu dịu hương nồng
Đôi môi nào đã mím cong hờn dỗi
Đôi mắt nào đã ứa giọt lệ sầu
Em thương ơi, hãy cho anh được đổi
Về phần mình, chịu hết những niềm đau
Để em thương thật hồn nhiên trong sáng
Thả ước mơ cùng biển rộng non cao
Cho hạt tình yêu nẫy mầm sưởi nắng
Cho niềm tin ru hồn mộng dạt dào
Đừng giận anh, đừng buồn anh em nhé
Em giận em buồn hoa cỏ nào vui
Em chỉ thở dài thôi dù rất khẻ
Mây sẽ ngừng trôi bỡi gió bùi ngùi
Em hiểu không, chuyện tình yêu đôi lứa
Nếu đơn thuần, sao có được chất thơ
Không cách ngăn biết giữ sao lời hứa
Qua thời gian giá trị của đợi chờ
Ngủ đi em, ngủ thật ngon em nhé
Bởi cảm giác nầy của chỉ mình thôi
Mình sẽ đi, đi vào mơ thật nhẹ
Đến bên nhau dù vật đổi sao dời

Ân Cần
Và em nữa tuổi đời trôi khắc khoải,
Trên cành khô trầy trụa vết hao gầy.
Em cứ khóc, những giọt sầu ái ngại
Tìm về đây dắt díu một bàn tay.
Giòng lệ đó xót xa lòng quá khứ.
Trong tim đau rỉ giọt máu âm thầm.
Hồn rộng mở tình em về chiếm ngự.
Mắt môi kia rồi cũng lúc ân cần.
Xin giấc ngủ lãng quên đời mộng dữ.
Nhẹ lời ru mời gọi giấc bình yên.
Thôi sẽ hết những đêm dài tư lự.
Dung nhan xưa còn một nét mi hiền.
Phố Đá Tròn, tháng 12 năm 2004




•Yêu, là nhìn thấy ở người đó những điều không hoàn hảo mà vẫn yêu.
• Yêu, là muốn mang lại cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất.
• Yêu, là không mất trí, vẫn học quên mình, vẫn dành trái tim cho gia đình và bè bạn...
• Yêu, là dành thời gian, công sức để tìm hiểu tâm hồn và tính cách của nhau.
• Yêu, là dành thời gian và công sức để tìm hiểu và yêu quý những gì mà người con yêu gắn bó.
• Yêu, là tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau.
• Yêu, là nếu tranh cãi thì không thường xuyên và cũng không nghiêm trọng.
• Yêu, là nếu tranh cãi chỉ giúp hiểu nhau hơn và tình yêu bền vững hơn.
• Yêu, là hướng tới một mối quan hệ lâu dài.
• Yêu, là khi xa cách, chỉ thấy yêu hơn và gắn bó hơn.