Thông tin cá nhân
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
nam lun trong
Hường lùn: buon
coffee n cigarrette trong Hường lùn: buon Guest trong Hường lùn: buon vjt.kul trong Hường lùn: buon vjt.kul trong XIN HÃY YÊU TÔI NHIỀU HƠN THẾ Guest trong XIN HÃY YÊU TÔI NHIỀU HƠN THẾ vjt trong GÀ TÂY vs NẤM LÙN vjt.kul trong GÀ TÂY vs NẤM LÙN vjt.kul trong GÀ TÂY vs NẤM LÙN vjt trong heeeeeeeeeeee Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: LỜI NHẮN TỪ VJT_KUL
|
Sep 25 2010, 10:56 AM
Bởi: vjt.kul
Buổi sáng một mình phóng xe lên đồi.......................................(7.45' 24/09/2010)
![]() Từ đồi Thiên Văn nhìn xuống trông kiến an mình cũng đẹp lạ.... Thật tĩnh lặng, và vắng vẻ...tỉnh thoảng có tiếng còi xe thoáng qua cs tấp nập ở dưới kia. Không người,không ồn ào cười nói,.....cảm giác thật bình yên và cô độc..Ở nơi đây mình được là chính mình của 1 nỗi cô đơn cố hữu......... ![]() Chết hụt 2 lần trong gang tấc khi mới chỉ là 1 bào thai cuối cùng thì ngày 09/09/1990 t cũng được sinh ra.T sinh ra vào 1 buổi chiều chủ nhật thu ảm đạm và cđ t cũng chẳng khá hơn thế . T không nhớ mình đã lớn lên ntn? Tuổi thơ của t có hp hay ko để rồi khi 8tuổi thì bị mất trí nhớ,chết hụt lần 3,quên luôn cái kí ức tuổi thơ mà bao đứa trẻ bình thường cần có......và bắt đầu fải đối mặt với cuộc đời.Suốt thời cấp 1 bị bạn bè nói xấu xa lánh,cấp 2 bị bắt nạt,cấp 3 bị tẩy chay...Thời học sinh của t kéo dài cùng người bạn trung thành nhất - cô đơn,tình yêu của t chỉ có thể thấy trong những nốt nhạc và những khoảnh khắc buồn đẹp như thế này đây........ ![]() Tốt nghiệp, t không được lựa chọn theo con đường nghệ thuật khi biết đã bị mắc chứng viêm họng kiêm luôn viêm phổi,t biết mình sẽ chẳng làm đc gì với tình trạng ốm yếu đó....quên n đi và t trở nên thích tiền và muốn kiếm tiền,thời đại này không có tiền ko sống được,ko có tiền sẽ không làm j đc cho gia đình và điều đó làm t mệt mỏi......Giữa lúc đang phải chịu đựng 1 thời gian dài vô vị thì t gặp anh ta,t yêu anh,yêu đến điên cuồng,lúc đó đối với t mọi thứ đều ko quan trọng ngoài a,t đã từng mơ ước có 1 gia đình thật hp và khi đó t sẽ là 1 ng vợ thật tuyệt vời.......t đã cho anh tất cả,tình yêu,niềm tin,sự chia sẻ trong công việc lúc a ta cần giúp đỡ,t đã hi sinh cả tình bạn và lòng tin của gia đình vì a ta...để rồi 1 ngày a ta biến mất mang theo luôn tất cả..tất cả ngoại trừ thân xác này.Anh ta đến và làm trái tim t ấm áp hơn,anh ta đi..trái tim trở nên lạnh buốt hơn bao giờ hết....TRong đó,niềm tin chết,tình yêu chết,thù hận dâng cao....còn j nữa đâu........Thể xác là thứ duy nhất a ta ko thể lấy đi từ t,nhưng nó còn quan trọng nữa ko khi giờ đây t cũng chẳng yêu ai được nữa..???...Và rồi kẻ trung thành nhất lại đến với mình,cô đơn,càng ngày nó càng hiện rõ hơn...ngay bên cạnh t,nó nhìn thấy t,đi theo t.........nó trở nên quen thuộc với t hơn bất cứ ai,bất cứ thứ j hiện hữu và không hiện hữu trên thế giới này...............Nỗi đau ngày càng dâng cao khi cùng lúc đó,tình yêu mất,tình bạn mất,sự nghiệp đầu đời thất bại,kinh tế gia đình khủng hoảng.............tại sao tất cả những j đau khổ đều cùng 1 lúc dồn hết lên đầu t như vậy? và t nhaận ra 1 sự thật-- con người sống với nhau bằng sự lừ dối,họ fải đi trên đầu nhau để hòng ng khác không đi trên đầu mình -- xã hội đầy rẫy sự giả dối,taất cả chỉ là sự dối trá.........Bắt đầu từ đây t có thêm 1 người bạn nữa đó là một nỗi sợ hãi bất an không xác định.T tìm đến tất cả những gì có thể mua vui...bia rượu thuốc lá ,tụ tập bất cứ chỗ nào đông người để mong trốn tránh khỏi nỗi cô đơn và bất an luôn thường trực.Nhưng t đã nhầm,những thứ mua vui đó,tất cả chỉ là phù du ,nó không thể xoa dịu được chút nào trong tâm hồn....Cô đơn,bất an vẫn luôn như thế mỗi đêm về nhà,mỗi khi cầm đàn,mỗi lần hút thuốc,mỗi lúc trên sân khấu...chưa bao giờ t rời xa nó cả.T đã không còn sợ nó nữa,t đã quen thuộc với nó............. Và bây giờ đây,khi không có ai bên cạnh,khi một mình giữa khoảnh khắc thu se se lạnh lẽo.T lại ngồi bên nó _ cô đơn,bất an _ như những người bạn......ngồi cùng nhìn thế giới ồn ào dưới kia cứ tấp nập vội vã trôi đi không biết đến bao giờ dừng lại...... không biết đêến bao giờ những sóng gió của t dừng lại...?.................................................................. |