Pham Ngoc Thuy

   Trong: Diary
 

"sống là chiến đấu" ... nhưng chưa ai từng nói chiến đấu là sống cả, có những con người đang chiến đấu để rồi ra đi mãi mãi, thế thì chiến đấu còn có ý nghĩa gì ko? ơi cuộc sống mến thương … xin đừng trêu đùa tao nữa, tao ko gan dạ và trơ lì đến mức đấy đâu, tao mệt mỏi … mệt mỏi như 1 con người bình thg`, thế thôi, xin đừng vờn giỡn 1 đứa con gái yếu đuối đang mệt mỏi như tao …

viết 1 entry với tất cả cảm xúc như đang đến lúc bùng lên thì tự nhiên mất tất cả, tao thắc mắc sao mày ko mất lúc nào mà mất lúc này, lúc tao đang viết 1 entry nghiêm túc nhất trong cuộc đời tao … mày biết 1 lần nữa mày đã thành công trong việc đánh sập cảm xúc của tao xuống và biến tao thành 1 đứa trơ lì ko … trơ lì và vô vị … vì con ng` vô vị khi ko có cảm xúc … nhưng tao vẫn phải viết lại 1 lần nữa, ko phải vì tao muốn chiến đấu với mày đâu cuộc sống mến thương ạ … vì tao phải viết cho 1 người khác, 1 ng` nằm trong số những người tao yêu tuyệt đối, yêu vô điều kiện, yêu sẵn sang đánh đổi tính mạng mình – ông tao …

hôm nay đi Diwali về xong và thấy mình là 1 con hết sức nhạt nhẽo vô vị, trống rỗng bên trong chiếc vỏ hiền lành, vui vẻ giả tạo … nhưng có hề gì đâu khi cảm xúc đã được mài mòn và khi có nỗi buồn khác lớn hơn xâm chiếm trái tim … lúc về chat với anh họ mình và anh hỏi mình có biết tình hình ông ko. Mình chỉ biết là sang nay khi chat với bố mẹ thì bố mẹ bảo ông đã ra viện, dù chỉ là 1, 2 tuần rồi lại vào tiếp, vì bệnh viện thật ra cũng ko có thuốc gì mới. anh họ mình bảo bố anh ý tuy ko nói hẳn ra nhưng anh ấy hiểu là thuốc ko còn tác dụng nữa … ko còn tác dụng … tại sao lại thế, cũng phải thôi, dùng lâu rồi mà, nhưng con người ko thể chết khi có thuốc mà thuốc lại ko còn tác dụng được, như thế thật vô lí, thật hèn kém bất lực, thật đau đớn nhục nhã … và nếu như thuốc ko còn tác dụng cộng với câu nói ở trên của bố mình “bệnh viện ko có thuốc mới” thì thành cái gì, thành cái gì đây … không thể vô lí như thế được … tuần trước bố mình còn bảo bệnh viện ko dám truyền hoá chất cho ông nữa vì sức khoẻ ông bây giờ yếu sợ ko chịu được … thế thì phải làm sao, làm sao để giữ ông lại … ông ơi … ông phải chờ cháu về, ông nhớ ko, ông còn có đứa cháu ở xa đang chờ ngày về … ông … cháu biết ông yêu cháu, yêu cuộc sống này cho nên ông sẽ ở lại đúng ko, cháu ko biết có số phận thật ko, nhưng nếu có hay bất cứ cái gì tương tự như vậy, ông phải đánh bại nó … chắc chắn thế, ông của cháu mạnh mà …

user posted image

ơ hay … entry trước khi viết về ông mình đã khóc, và rồi tất cả tự nhiên biến mất như trêu đùa mình thì tất cả cảm xúc đang dâng trào bỗng chốc sập xuống và refreshundoredo, và backforward như điên loạn để rồi vẫn ko thể tìm lại được những gì mình đã viết thì mình đã cảm thấy tâm hồn mình trơ ra … và viết lại entry này bởi mình ko thể quên được, ko thể giữ nổi trong lòng nhưng đầu óc đã trống rỗng và trơ trọi và nước mắt đã khô và mình đã nghĩ mình ko còn cảm xúc nữa, ít nhất là lúc này … thì tại sao khi viết đến những dòng cuối về ông nước mắt lại cứ chảy ra … mình khóc ah, hay là ko khóc mà nước mắt cứ chảy … ko biết nữa, chỉ biết là mình cảm thấy bất lực làm sao … mình vẫn chưa nghĩ ra mình phải làm gì … làm gì để giữ ông lại, và mình cũng chưa nghĩ ra tại sao mình lại khóc thêm lần nữa, lần thứ 4 trong buổi tối hôm nay … lần thứ 4 mình đã để nước mắt chảy trong 1 phút, bởi vì mình mạnh mà nên mình sẽ ko khóc lâu hơn đâu … nhưng tại sao nước mắt lại cứ chực trào ra để rồi phải cố nuốt vào, giá như nó đừng bao giờ trào ra thì có phải tốt hơn ko … nuốt nước mắt vào khó lắm …

user posted image

hãy nghe những con ng` ngoài kia đang tận hưởng cuộc sống của một tối thứ 7 và hãy nghe con tim mình … mình đã đọc 1 bài viết trên mạng, nó nói rằng tại sao đôi khi ai đó muốn chui xuống gầm bàn ngồi, ai đó muốn đi ngoài mưa và khóc để ko ai nhận ra, ai đó muốn trốn vào 1 góc khi buồn, vì người ta đang tìm 1 ko gian riêng, tìm 1 không gian cho chính bản thân, không có ai khác ngoài bản thân và rồi bài báo đó kết luận rằng con người hãy dựa vào bản thân, bởi vì cho dù hoàn cảnh thế nào thì vẫn luôn có và chỉ có bản thân thấu hiểu hơn cả … mình đã tin là đúng và mình vẫn tin là đúng … chỉ có điều sao giờ đây bản thân mình như ko còn nâng đỡ nổi mình nữa rồi … thế thì phải làm sao đây … không biết …

ko còn gì để nói nữa, hay là để ca thán và phàn nàn nữa, chỉ có 1 điều vẫn phải nhắc lại : ÔNG PHẢI CHỜ CHÁU VỀ !!! cháu sẽ về sớm thôi, ông phải chờ cháu ……… chờ cháu nhé …

user posted image


 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Thông tin cá nhân

opal258
Họ tên: Phạm Ngọc Thủy
Sinh nhật: : 25 Tháng 8
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn

Status Message
thèm phở quá Smilie chết mất Smilie


*Hãy mơ những gì bạn muốn mơ , tới đâu bạn muốn tới , trở thành những gì bạn muốn , bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn .

*I was not born a businesswoman, but I was born to study Business and become a businesswoman !!!




....xxxx....My "Pet"....xxxx....
mọi người nhớ cho "em" tớ ăn cá nhé 4.gif di chuột vào chữ more ở góc phải phía dưới rồi click vào con cá Smilie



ăn như lợn thế hả em 24.gif
em là chim cánh cụt cơ mà 10.gif


CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31

Clock





Hà Nội:




Truyện cười

•¤• Dictionary •¤•




Thời tiết

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com