Shock_Girl's Blog

~*~ Công Thức Tình Iu ~*~

Thông tin cá nhân

Shock_Girl
Họ tên: ..:: Ady Fann ::..
Nghề nghiệp: ..:: Siêu Lừa Đảo ^^ ::..
Sinh nhật: 28 Tháng 8
Nơi ở: ..:: Bên trái là nhà Dylan ... bên phải là nhà Jay ::..
Yahoo: nhóc xì tin :)  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
~*~ Be Ready To Shine ♥ Born To Victory ~*~

~*~ Share Feelings ~*~
         
3+2 = 5 giác quan tôi dùng để cảm nhận mọi điều tốt đẹp về bạn, 4+3 = 7 ngày tôi nghĩ đến bạn trong 1 tuần , 5 + 7 = 12 tháng tôi mơ về bạn trong 1 năm , và 99 + 1 = 100 năm tôi cần một người bạn ngọt ngào như bạn để cùng sẻ suốt cuộc đời này

~*~♥ For My First Luv ♥~*~
              
    
Giá như ... anh vẫn còn bên nhóc ... Ôi! Khi người ta không trân trọng thứ gì thì về sau sẽ cảm thấy mất mát và ao ước được có lại nó để giữ lấy thật chặt. Nhóc cũng đang như vậy. Anh àh! Anh vẫn giữ 1 vị trí quan trọng trong lòng nhóc ... dù mai sau có ra sao đi nữa ... tình cảm nhóc dành cho anh mãi mãi không thay đổi. Khi nào anh cần ... nhóc sẽ đến ... dù chỉ là 1 người bạn ... nhưng nhóc vẫn cảm thấy hạnh phúc vì lúc đó anh còn nhớ tới nhóc, còn cần nhóc. Trong trí nhớ của anh tên nhóc chưa hề bị lãng wên ... 3 năm trôi qua ... kí ức đôi chỗ có phai nhạt đi nhiều ... mỗi người chọn 1 lối đi riêng, theo đuổi 1 mục đích mới, tình cảm mới ... không ai vướng bận ai ... chỉ có điều xin anh nhớ rằng " U're my first luv and will be 4ever on my mind "
       

~*~ For Only U ... ~*~

     
"Trái tim em có ước mơ...
Em vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anh...
Đêm đêm ngước nhìn trăng, mơ có anh bên cạnh ...
Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì ai... Thả chiếc khăn tay theo gió bay đến bên anh.”


  I Miss U...


~*~ Forvever Only Love ~*~
Jay Chou



Real Name: Châu Kiệt Luân
DoB: 18/1/1979
B-Place: Taiwan

Nothing gonna change my luv for u ... I can't live without u ... luv u luv u much ... J
   

~*~ Phiếm Luận Đàn ~*~

                user posted image



~*~ Nhã Thi Viên ~*~
               
Đêm lặng buồn với cô bé Lọ Lem...
Mong chờ nàng tiên với trăm ngàn phép lạ
Giày thuỷ tinh rơi trên thềm đá
Tiếng chuông đồng hồ, 12 tiếng, ngân vang...


12 giờ
Vụt qua rồi, giấc mơ Lọ Lem
Trái bí ngô trở về nguyên dạng
Đàn chuột nhốn nháo
Váy áo lụa là thành mảnh vá
Giấc mơ hạnh phúc vội vàng qua...


Lọ Lem
Lọ Lem
Nước mắt từng đêm không rửa sạch những lấm lem, cuộc đời cô quạnh
Nước mắt từng đêm kết tinh thành ảo ảnh...
Nước mắt....
.. từng đêm...


Lọ Lem xưa rồi, em chỉ là em...
Giấc mơ vụt tan mang dáng hình hoàng tử
Người dịu dàng bên em xua nỗi buồn viễn xứ
Dịu dàng bên em, vũ điệu mơ huyền


12 giờ đêm
Tiếng chuông ngân vang
Chiếc giày thuỷ tinh lưu dấu người thiếu nữ
Cổ tích
Cho người yêu người chẳng lạc mất tình yêu

12 giờ đêm
Giấc mộng vô thường , giấc mộng cao xa

12 giờ đêm
Em là cô bé Lọ Lem ngày xưa cũ...
Lắng nghe chuông đồng hồ gõ mười hai nhịp đêm ...

---

Có khi nào cổ tích thành sự thật
Nụ hôn ngọt ngào của cô bé lọ lem?
...
cánh hoa rừng khép nụ
Ngọc giấu mình trong đá..

Cổ tích là Giấc mơ..


        

~*~ Ranh Ngôn Bất Hủ ~*~
                          
Có 3 loại người: loại người biết đếm và loại người không biết đếm
Người khôn rửa tay sau khi đi tè. Người khôn hơn không tè vào tay
Adam: là người biến tất cả chúng ta thành họ hàng của nhau. Là người đàn ông duy nhất trên thế gian không nghe thấy các giai thoại về mẹ vợ. Là người đầu tiên khốn khổ vì thức ăn vợ làm
Bác sỹ thú y: là người bác sỹ duy nhất có thể chẩn đoán bệnh mà không hỏi han gì
Chai: là 1 cái để đựng giúp cho trẻ con đứng lên được ( chai sữa ) còn người lớn thì gục xuống ( chai rượu )
Vớ vẩn: là việc đa số mà mọi người trên thế giới này đều làm, kể cả tác giả blog này ^^

~*~ I'll always luv u ... ~*~



      Ôn Triệu Luân
E - Name: Deric Wan
DoB:18/11/1964
Bplace:Hong Kong 
 
  A blessing sent from up above,
 
In you I've found my one true luv       
           

~*~ ♥ For NQTP ♥ ~*~
        

Tuy mới chỉ wen nhau được hơn 1 năm & nhận nhau lè họ hàng mới được cóa 11 tháng nhưng phải nói rằng em rất rất iu quý họ nhà mình ... mong rèng nhà ta sẽ lun lun happy, con đàn cháu đống ( để em còn mau lên chức ^^ ) . Iu các bác nhìu !!!

~*~ ♥ For u... ♥ ~*~
                    
  U know I’m always here, so there’s nothing to fear, now wipe away all your tears. A shoulder to cry on, someone to rely on. I’ll do anything for you, u’re my best friend, on me you can depend. Our friendship will never end. Remember !!!

"Bạn biết là mình luôn ở đây mà, nên không còn sợ gì nũ*a, lau nuớc mắt đi nào. 1 bờ vai để bạn khóc, 1 nguời để bạn tin t­uởng. Mình sẽ làm mọi điều vì bạn, nguời bạn thân thiết nhất của tôi, c­ứ đến với tôi nếu bạn cần. Tình bạn của 2 ta sẽ vĩnh cửu. Nhớ nhé!"

May u've enough happiness to make u suret, enough trials to make u strong, enough sorrow to keep u human, enough hope to make u happy.

" Chúc [you] đủ niềm vui để làm you ngọt ngào, đủ thử thách để [you] mạnh mẽ, đủ nỗi buồn để giữ [you] có tính thiện và đủ hi vọng để làm [you] hạnh phúc "

~*~ Tàng Hoạ Lâu ~*~









Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     


   Trong: ..:: Teen Story ::..
 


John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng ngươi đang ra khỏi nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà trái tim đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một cô gái với một bông hoa hồng.

13 tháng trước đây trong một thư viện ở Florida, khi nhấc một cuốn sách ra khỏi kệ anh bỗng cảm thấy bị lôi cuốn không phải vì nội dung cuốn sách mà vì dòng chữ viết bằng bút chì bên lề cuốn sách. Những hàng chữ mềm mại với nội dung chứa đựng một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt. Bên trong bìa cuốn sách, nơi ghi tên người mượn, anh tìm ra tên chủ nhân của hàng chữ, đó là Hollis Maynell. Cô gái sống ở thành phố New York.

Sau đó anh viết cho cô gái một bức thư tự giới thiệu mình và mong cô trả lời, nhưng ngày hôm sau anh đã phải lên tàu ra nước ngoài tham gia cuộc Chiến tranh thế giới lần II. Trong vòng một năm và một tháng sau đó, hai người dần dần tìm hiểu nhau qua thư từ. Mỗi lá thư là một hạt giống được gieo vào trái tim nồng cháy. Một mối tình nảy nở. Anh đề nghị cô gái gửi cho mình một tấm hình nhưng cô gái từ chối. Cô cho rằng nếu anh thực lòng thì diện mạo của cô đâu có quan trọng gì.

Cuối cùng đến ngày anh từ châu âu trở về, họ hẹn sẽ gặp nhau lần đầu tại nhà ga trung tâm thành phố New York vào lúc 19g. Cô gái viết: "Anh sẽ nhận ra em là người có một bông hồng trên ve áo".

Khi đó, tôi thấy một người con gái bước lại phía tôi, cô ấy có một thân hình mảnh mai thon thả. Những cuộn tóc vàng loăn xoăn bên vành tai nhỏ nhắn. Cặp mắt cô ấy xanh như những đóa hoa. Đôi môi và cằm cô ta có nét cương quyết nhưng rất dịu dàng. Trong chiếc áo vét màu xanh nhạt cô gái trông như mùa xuân đang tới. Tôi tiến lại phía cô gái và hoàn toàn không để ý là cô ấy không có bông hồng trên ve áo. Khi tôi bước tới, cô gái nở một nụ cười nhẹ nhàng hấp dẫn trên vành môi và nói nhỏ: "Đi cùng em chứ, chàng thủy thủ?". Khi ấy hầu như không tự chủ được tôi bước thêm một bước nữa lại phía cô gái, và đúng lúc ấy tôi nhìn thấy Hollis Maynell với bông hồng đứng ngay sau cô ấy. Đó là một người đàn bà đã ngoài 40 tuổi. Bà ta có mái tóc màu xám bên trong một chiếc mũ đã cũ. Bà ta có một thân hình nặng nề, đôi chân mập mạp trong đôi giày đế thấp. Khi đó cô gái trong chiếc áo màu xanh vội vã bước đi. Tôi có cảm giác dường như con người tôi lúc đó bị chia làm hai, một nửa mong muốn được đi theo cô gái và một nửa hướng tới người đàn bà mà tâm hồn đã thật sự chinh phục tôi. Và bà ta đứng đó, khuôn mặt béo tốt với làn da nhợt nhạt nhưng hiền lành và nhạy cảm. Khi đó bỗng nhiên tôi không còn lưỡng lự nửa. Tay tôi nắm chặt cuốn sách nhỏ cũ kỹ giống như cuốn sách trong thư viện trước đây để cô gái có thể nhận ra tôi.

Đây không phải là tình yêu nhưng là một cái gì đó rất đáng quý, một cái gì đó thậm chí có thể còn hơn cả tình yêu, một tình bạn mà tôi luôn luôn và mãi mãi biết ơn. Tôi đứng thẳng chào ngưi đàn bà, chìa cuốn sách ra và nói, mặc dù khi nói tôi cảm thấy mình bị nghẹn lại cay đắng và thất vọng: "Tôi là trung úy John Blanchard và xin phép được hỏi chắc đây là cô Maynell? Tôi rất vui mừng là cô đã có thể đến đây gặp tôi hôm nay. Tôi muốn mời cô dùng cơm tối có được không?". Người đàn bà nở một nụ cười bao dung và trả lời: "Ta không biết việc này như thế nào con trai ạ, nhưng cô gái trẻ mặc chiếc áo vét màu xanh vừa đi kia đã năn nỉ ta đeo đóa hoa hồng này trên ve áo. Cô ấy nói nếu anh có mời ta đi ăn tối thì nói rằng cô ấy đang đợi anh ở nhà hàng lớn bên kia đường. Cô ấy nói đây là một cuộc thử nghiệm gì đó!".

Chúng ta chắc cũng hiểu được và khâm phục sự sáng suốt của cô gái. Bản chất thật sự của trái tim được nhận ra khi phải đối mặt với những điều không như ý muốn.
(Theo Quà tặng của cuộc sống)

« Các bài cũ hơn · Shock_Girl's Blog · Các bài mới hơn »

Bình luận

BadGuy
Jan 17 2007, 10:22 AM
Bình luận #1


Thực tập viên
Group Icon

Nhóm: Members
Bài viết: 0
Nhập: 14-January 07
Thành viên: 21,561



Ngày xửa ngày xưa thật xưa lắm, có một quốc vuơng ở tận phương trời xa xôi bên một khu rừng rộng lớn và rậm rạp. Vương quốc nầy sống thật hòa bình và yên vui sau một thời gian dài triền miên người dân phải đấu tranh để dành quyền độc lập. Và vị anh hùng chỉ huy người dân của quốc gia này đã được dân chúng tôn lên làm vị vua đầu tiên.

Sau thời gian dài chinh chiến, họ chỉ lo an hưởng thái bình và sống cho những quyền lợi của cá nhân mình. Vị hoàng đế kia cũng vậy, ngất ngưỡng trên ngai vàng và hào quang của quyền vị, ông đã bỏ bê việc nước, quên cả chăm sóc cho dân và để mặc lũ bầy tôi tham danh lợi cai trị dân chúng. Vì muốn hoàng đế lảng quên với việc triều chính, bọn tham quan đã chọn một thiếu nữ đẹp tuyệt vời để vua lập làm hoàng hậu . Nhưng trái với ý muốn của bọn quan lại, hoàng hậu lúc nào cũng hết lời khuyên năn nhà vua nên lo cho dân chúng và chỉnh đốn việc triều chính. Lũ quan lại rất ghét hoàng hậu, nhưng không làm gì được vì nhà vua quá thương yêu nàng.

Cho đến ngày kia, sau một thời gian thụ thai, hoàng hậu sinh ra một đứa bé thật kháu khỉnh, dễ thương. Lạ lùng thay, thân thể của đứa bé trai đó lại trong suốt như pha lê, đến độ thấy rõ từng đường gân, mạch máu và trái tim. Thấy cơ hội đã đến, bọn tham quan bèn dèm pha với nhà vua rằng hoàng hậu là một phù thủy trá hình và tuyên truyền tin này ra ngoài cho toàn dân.

Trước áp lực của bầy tôi và sự phản đối của dân chúng, nhà vua đã truất phế hoàng hậu ra khỏi hoàng cung cùng với đứa bé lạ lùng kia. Trở thành một thường dân, hoàng hậu đem con đi khỏi hoàng cung. Đi tới nơi đâu cũng bị dân chúng chửi mắng và xua đuổi. Suốt con đường tìm nơi ẩn trú, hoàng hậu đã bị bao kẻ ném đá, dùng gậy đánh đập mà chỉ biết cắn răng dùng thân thể mình để che chở cho đứa con thơ. Với bao vết thương trên mình, hoàng hậu bồng con đến khu rừng già và ngã ra vì kiệt sức. Nhìn hài nhi mới ra đời trong lúc biết mình sắp chết, hoàng hậu không biết làm gì hơn là đưa tay vuốt ve con mình vài lần, nước mắt tuôn ra và trút hơi thở cuối cùng.

Đứa bé nằm bên mẹ không ai cho ăn nên khóc lên thảm thiết vì cơn đói. Tiếng khóc vang lên tận chín tầng trời làm Thượng Đế động lòng ngó xuống trần gian. Khi thấy hoàn cảnh thương tâm đó, Thượng Đế nổi giận vì lòng tàn ác của người dân vương quốc kia. Ngài bèn sai thiên thần mang đứa bé vô rừng chăm sóc cho nó lớn lên trong tình thương của thiên nhiên và muôn cầm. Sau đó, ngài ban một lời nguyền khiến cho toàn thân thể của từng người dân bị gai nhọn mọc đầy người, để suốt đời không ai được gần gủi ai cho đến khi mọi người biết thương yêu nhau. Từ đó người dân của quốc gia nầy đều mang trên mình một lớp gai, từ vua tôi cho đến hạng bần cùng. Nhưng dù cho lớp gai trên mình ngày một dài và cứng nhọn theo lòng tham ngày càng to lớn, họ cứ sống cho cá nhân mình mặc dù phải trả giá cho lòng vị kỷ đó bằng sự cô đơn khủng khiếp dằn vật tâm linh.

Một ngày kia, nghe tin vương quốc này đang trở nên yếu thế, một quốc gia khác bèn đem quân sang xâm lấn lãnh thổ. Khi quân xâm lăng tràn qua bờ cõi, toàn dân trong nước ai cũng tự lo thân và trốn tránh nghĩa vụ. Nhà vua lúc đó đã lớn tuổi mà vẫn bị lũ bầy tôi tham sống sợ chết làm áp lực bắt đem một toán quân ra chiến đấu. Sức mình thì yếu, sức địch thì mạnh. Sự thất bại đến với nhà vua thật nhanh chóng. Dẫn tàn quân chạy về hoàng thành thì mới hay lũ tham quan đã đem dâng cho giặc tự bao giờ. Phẫn chí, nhà vua quyết liều mình đem quân cố chiếm lại thành trì nhưng cuối cùng phải ngã ngựa vì một mũi tên có tẩm thuốc độc. Nhà vua được một số quân trung thành cứu thoát và chạy trốn đến bên bìa rừng. Nhìn lại binh sĩ lớp bị thương, lớp bỏ mình chung quanh, nhà vua lấy làm hối hận rằng mình đã không nghe lời hoàng hậu khuyên ngày trước. Nhớ đến hoàng hậu, nhà vua lại nhớ đến đứa con thơ vô tội của mình ngày xưa. Rồi nhà vua ngã bệnh vì vết thương hành hạ. Bên ngoài thì địch quân vây khốn, trong rừng thì binh sĩ liều mạng để tử thủ với quân thù. Nhà vua lập đồn trong rừng làm chiến khu và để tập luyện binh sĩ.

Ngày qua ngày, dưới ách đô hộ nghiệt khắc của quân xâm lăng, người dân của vương quốc đó càng nghe đồn thêm về một quốc gia trong khu rừng già huyền bí nọ. Dần dần, người dân tìm cách trốn đi và tìm vào rừng để gia nhập. Phía quân xâm lăng cũng điêu ngoa, họ cho người trà trộn vào trong rừng nhưng kế hoạch không thi hành được vì không thể nào giả mạo được lớp gai cứng mọc trên thân thể của người dân bản xứ. Người dân đã biết đoàn kết để tạo cho khuyết điểm trên thân thể mình thành ưu điểm để chống giặc ngoại xâm. Một ngày kia, với binh hùng tướng mạnh, nhà vua bắt đầu công cuộc dành lại quê hương. Lần nầy, với đoàn quân thiện chiến và với lòng tin thống nhất, nhà vua đã chiếm lại được thành trì và xua đuổi quân xâm lăng ra khỏi lãnh thổ.

Không may, trong trận chiến cuối cùng nhà vua lại bị thương. Vốn đã yếu sức vì tuổi già, lại còn lao lực trong trận chiến dài đăng đẳng, nhà vua bệnh ngày càng thêm nặng. Toàn dân trong nước chưa kịp reo mừng dành lại độc lập đã phải mang nỗi buồn cho tình trạng ngày càng nguy ngập của nhà vua. Biết mình sắp chết, nhà vua trong cơn sốt đã thốt lên rằng:
"Ta chết cũng đành lòng, nhưng trời ơi, sao ta thèm được một lần ôm đứa con mà ta chưa hề biết mặt !..."

Bỗng nhiên có tin báo từ bên ngoài thành có một người thầy thuốc nói sẽ trị hết bệnh cho nhà vua. Cửa hoàng thành rộng mở. Người thầy thuốc bước vào hoàng cung với tấm vải thô che kín thân thể mà không ai nhìn thấy mặt. Khi đến gần giường bệnh, người thầy thuốc đứng lặng yên thật lâu bên nhà vua mà không nói tiếng nào. Khi nghe nhà vua gọi con trong cơn sốt, người thầy thuốc rơi lệ. Giọt lệ nhỏ xuống trên gò má nhăn nheo của nhà vua làm nhà vua thức tỉnh và mở mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình. Khi nhà vua đua tay lên vói, người thầy thuốc bèn nắm chặt lấy tay nhà vua, quì xuống bên cạnh người và nói rằng:
"Thưa phụ hoàng, con đây !".

Rồi người thầy thuốc hất tấm vải thô che mình xuống đất để lộ ra một thân thể trong suốt như pha lê. Để chữa bệnh cho cha, vị hoàng tử nâng vua cha lên và ôm người thật chặt vào lòng, mặc cho những gai nhọn đâm vào người thật sâu. Và máu chàng đã chảy ra. Lạ thay, khi máu của chàng thấm lên thân thể của nhà vua thì nhà vua cũng thấy mình khỏe lại . Và kỳ diệu hơn nữa, lớp gai nhọn trên thân thể nhà vua cũng tan biến dần theo từng giọt máu của vị hoàng tử đổ xuống.

Sau đó vị hoàng tử bèn đặt nhà vua nằm lại trên giường để dưỡng bệnh. Từ từ đứng dậy và bước đến người đứng gần mình nhất, vị hoàng tử ôm lấy người đó và nói:
"Chúng ta hãy thương yêu nhau. Bất cứ hình phạt nặng nề nào của Thượng Đế cũng đều được giảm bớt nếu chúng ta biết chân thành yêu thương nhau".

Rồi cứ thế từ người này sang người khác, chàng đi khắp thành mà ôm từng người một, từ ông lão nghèo nàn đến người thương gia giàu sang, từ em bé tật nguyền đến chàng thanh niên khỏe mạnh. Và cứ thêm mỗi người được ôm thì vị hoàng tử càng yếu dần theo từng giọt máu ứa ra trên thân thể họ. Cho đến lúc kiệt sức, chàng quị xuống bên đường. Tuy vậy, chàng vẫn mở rộng vòng tay kêu gọi mọi người đến cùng chàng mà chia sự sống. Mọi người nức nở khóc trước tình thương bao la của chàng. Những người sau cùng chưa được thoát bệnh đồng quì xuống bên chàng mà nói:
"Chúng tôi xin hoàng tử đừng lao lực thêm nữa. Chúng tôi thành tâm nguyện mang lớp gai này trên mình để người còn được sống cùng chúng tôi".

Lạ thay, từ trên thinh không bỗng có tiếng nhạc thánh thót vang lên và có lời truyền của Thượng Đế phán rằng:
"Lành thay ! Các người hiểu được tình yêu thương chân thật và bỏ đi lòng tị hiềm, ích kỷ. Dám hy sinh bản thân mình cho đồng loại là định nghĩa của yêu thương vậy".

Rồi cùng với thinh âm tan dần vào không gian, các lớp gai trên thân hình của những người còn lại đều biến mất đi. Khi người ta nhìn lại thì vị hoàng tử đang khép mắt lại với lời nói thật hiền hòa thoát ra theo làn hơi thở sau cùng:
"Hạnh phúc là có nhau hôm nay để sống. Yêu thương là biết sống làm sao để ta có nhau ngày mai. Các bạn của tôi ơi, hãy nhớ rằng hạnh phúc không phải là của riêng ta để cho đi hay lấy lại. Hạnh phúc chỉ đến với ta khi ta biết yêu thương lẫn nhau và chia xẻ cho nhau tình thương đó..."

Rồi chàng lìa đời sau câu nói đó. Ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của nhà vua, toàn dân trong thành đã đưa di thể của chàng xuống lòng đất muôn đời, bên cạnh khu rừng nọ. Lạ thay, khi xác của chàng vừa được chôn dưới lòng đất xong, người ta bỗng thấy có những chim muông, cầm thú kéo thành đoàn từ trong rừng ra nằm quanh ngôi mộ của chàng thật lặng yên và buồn bã. Một năm sau, người ta thấy trên ngôi mộ của chàng và chung quanh khu vực đó mọc lên những bông hoa đỏ tươi như máu với thật nhiều gai nhọn từ gốc đến ngọn. Người ta cho đó là sự kết tinh lại của tình thương của chàng hoàng tử để nhắc nhở cho người đời bài học cao cả nhất về yêu thương và hạnh phúc. Và người ta gọi loài hoa đó là hoa Hồng.

Và mãi mãi đến ngày nay, dù mang nhiều màu sắc khác nhau, loài hoa đó vẫn tượng trưng cho sự yêu thương.
User is offlineProfile CardPM
Quote Post

 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
~*~♥ Share Feelings ♥~*~
       Không bít nên nói thế nào đây nhỉ ... có nên coi 7/1 là ngày may mắn nhất trong năm hôh ... ngày mà ba nó và má nó chính thức ... ^^ Đôi lúc má nó cũng hơi nghi ngờ ... bới tình cảm giữa 2 ngừi đến nhanh wá với lại 2 người ở xa nhau, chẳng có điều zì là chắc chắn cả ... nhưng má nó bít ... nếu má nó ko nắm lấy cơ hội này ... chắc má nó sẽ phải hối hận ... ko khéo lại phải đợi đến năm 70t ... chắc má nó die quá ^.<
   Ba nó nè ... Dù ko bít tương lai sẽ như thế nào nhưng ba nó phải tin rằng ... má nó rất thực lòng ... có lẽ ba nó nói đúng ... má nó người nhớn hơn nhìu rùi ... vzì thế ba nó ko phải lo lắng zì hết ... má nó sẽ iu ba nó cho đến khi ba nó chán thì thui ^^
  Má nó sẽ mãi là Kaun của ba nó !!!

..:: Lonely Star ::..

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com