
Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình.
Lúc bé tưởng khóc là buồn, bây giờ mới biết buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn. 
Lúc bé tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại có những giọt nước mắt còn vui hơn cả 1 trận cười. 
Lúc bé tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, tưởng chỉ đến ở những nơi không người, bây giờ mới hiểu lúc bên nhau sự ấm áp sao mà mỏng manh mà nỗi cô đơn sao mà gần gũi thế. 
Lúc bé tưởng có thể thay đổi cả thế giới, bây giờ đến thay đổi 1 người cũng chẳng có thể, có chăng thay đổi là thay đổi chính mình. 
Lúc bé tưởng yêu 1 người là dể, quen nhiều người mới khó, nhưng giờ mới bíết quen nhiều người thì dể, yêu 1 người mới khó làm sao. 
Lúc bé cứ muốn trở thành 1 người đàn ông phức tạp, tưởng như thế là hay lắm, giờ phức tạp đến nỗi không thể hiểu nỗi minh muốn trở thành 1 thằng nhóc tì đơn giản ngày nào cũng chẳng thể nữa rồi. 
Lúc bé tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ nhưng giờ mới biết sau tình yêu còn có chia tay. 
Lúc bé, tưởng yêu là hạnh phúc, lớn rồi mới biết yêu còn có khổ đau. 
Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn, bây giờ đã thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn, và đến khi thật sự thành người lớn thì người ta mới biết không bao giờ bé trở lại được. 
Lúc bé, tưởng đóng đinh thì đóng đinh, không thích thì là có thể nhổ, bây giờ cảm nhận được đinh có thể nhổ nhưng vết sâu vẫn còn. 
Lúc bé, thích định nghĩa về tình yêu, tình yêu là X, là Y, là A, B, C, D, bây giờ lớn lại cuống cuồng, vì hoang mang, không biết tình yêu thật sự là gì cả.
Lúc bé, vẫn nghĩ rằng tình yêu là mãi mãi, tình yêu là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Giờ thì biết tình yêu đến đó, rồi đi đó, như mưa bóng mây, hay dù có như chớp bể mưa nguồn thì cũng vậy, có đó rồi mất đó. Và thật sự cũng chẳng biết thứ gì là quan trọng nhất 