Chồng chị là một kỹ
sư giỏi, chị yêu anh vì sự vững chãi, chín chắn của anh, chị yêu cái cảm giác
ấm áp mà chị có mỗi khi chị tựa đầu vào vai anh. Và sau 3 năm tìm hiểu, anh chị
đã đi đến hôn nhân.
Nhưng đến hôm nay, sau hai năm là vợ chồng, chị bỗng thấy mệt mỏi với những cảm
giác mà chị phải trải qua khi chung sống với anh.
Những lý do khiến chị yêu anh trước đây, bỗng biến thành những lý do tạo nên sự
đổi thay trong chị. Chị là một phụ nữ nhạy cảm, và rất dễ bị thương tổn trong
tình yêu, chị luôn khao khát những khoảnh khắc lãng mạn, giống như là bé gái
nhỏ thèm khát kẹo ngọt. Nhưng anh lại trái ngược với chị, anh không có sự nhạy
cảm, và hoàn toàn không quan tâm đến những khoảnh khắc lãng mạn trong cuộc sống
vợ chồng, điều này đã làm cho chị càng chán nản hơn.
Và chuyện gì đến phải đến, một hôm chị quyết định cho anh biết rằng chị muốn ly
dị, rằng chị không thể chung sống với anh thêm một giờ phút nào nữa. Rất bất
ngờ khi nghe chị yêu cầu như thế, anh chỉ biết hỏi “Tại sao”?. “Em cảm thấy mệt
mỏi, không có lý do nào cho mọi thứ trên thế gian này!” - chị trả lời. Anh
không nói gì thêm nữa, nhưng suốt đêm đó, anh không ngủ, và chìm sâu vào những
ưu tư, khắc khoải với ánh sáng lập lòe của điếu thuốc gắn trên môi. Sự im lặng
của anh càng làm cho cái cảm giác thất vọng trong chị tăng lên, đấy là một
người đàn ông không thể biểu lộ gì ngay cả đến lúc gặp tình huống khó khăn như
lúc này, còn gì nữa để mà chị hy vọng ở anh?
Cuối cùng rồi anh
cũng lên tiếng, anh hỏi chị :“Anh có thể làm gì để thay đổi ý định của em?”. Ai
đó đã nói đúng: “Rất khó khăn để thay đổi tính cánh của một con người”, và chị
nghĩ rằng chị không thể nào thay đổi cách sống của anh. Nhìn sâu vào mắt anh,
chị chậm rãi trả lời: “Đây chính là câu hỏi, nếu câu trả lời của anh có thể
thuyết phục em, em sẽ thay đổi ý định ly dị. Nếu em nói, em muốn bông hoa ở
phía bên kia vách núi, và cả hai chúng ta đều biết rằng khi anh cố hái bông hoa
đó cho em thì anh sẽ chết, anh có vẫn cố làm cho em hài lòng chứ?”. Anh đáp “
Ngày mai anh sẽ trả lời câu hỏi cho em…”. Những hy vọng của chị hoàn toàn bị
chìm xuống khi nghe câu trả lời của anh.
Sáng hôm sau, chị tỉnh giấc và nhận ra anh đã đi rồi. Chị nhìn thấy một mảnh
giấy với dòng chữ ngoệch ngoạc của anh, được dằn dưới ly sữa, trên chiếc bàn ăn
gần cửa…. và chị bắt đầu đọc.
“Em yêu,
Anh sẽ không thể nào hái bông hoa đó cho em, nhưng hãy cho anh giải thích những
lý do mà anh không thể”.
Ngay những dòng đầu đã làm tan nát trái tim chị, chị tiếp tục đọc.
“… Khi em sử dụng máy vi tính, anh luôn sắp xếp phần mềm cho em dễ sử dụng,
và khi em kêu lên trước màn hình khi có sự cố, anh luôn chuẩn bị những ngón tay
để có thể giúp em phục hồi lại những chương trình. Em thường bỏ quên chìa khóa
cửa, nên anh luôn chuẩn bị đôi chân để sẵn sàng chạy về mở cửa cho em. Em rất
thích đi du lịch, nhưng lại thường hay bị lạc đường trong những thành phố xa
lạ, nên anh phải chuẩn bị đôi mắt của mình để chỉ đường về cho em. Em thường
đau bụng trong mỗi lần gần đến tháng, nên anh luôn chuẩn bị lòng bàn tay mình
để sẵn sàng xoa bụng cho em để em dịu cơn đau.
Khi thấy em luôn thích ở nhà, anh lo rằng em sẽ có thể bị mắc bệnh tự kỷ, vì
thế anh phải luôn pha trò và chuẩn bị những câu chuyện vui để em quên đi nỗi
buồn chán. Khi em luôn chăm chú vào màn hình vi tính, anh sợ như vậy có hại cho
đôi mắt của em, nên anh phải để dành đôi mắt của anh để khi chúng ta già, anh
sẽ có thể giúp cắt móng tay, và nhổ những sợi tóc bạc cho em. Anh có thể nắm
bàn tay em đi tản bộ trên bãi biển, để em thưởng thức cảnh mặt trời mọc và bãi
cát xinh đẹp… và anh sẽ cho em biết rằng màu sắc của những bông hoa cũng rực rỡ
như gương mặt tươi tắn của em… Vì vậy, em yêu, trừ phi em chắc chắn rằng có ai
đó yêu em hơn anh đã yêu em… nên bây giờ anh không thể hái bông hoa đó cho em,
và chết…/.”
Nước mắt của chị không ngừng rơi trên trang giấy, làm nhạt nhòa những dòng chữ
của anh… Chị đọc tiếp: “…Bây giờ, nếu em cảm thấy hài lòng thì hãy mở cửa
ra, vì anh đang đứng đó với bánh mì và sữa tươi cho buổi sáng của em, những món
ăn mà em thích…”.
Chị lao đến cửa và mở bung nó ra, trông thấy anh với gương mặt lo lắng, chị nắm
chặt tay anh, cùng với ổ bánh mì và chai sữa, bây giờ chị biết chắc rằng không
ai yêu chị như anh đã yêu chị, và chị quyết định quên đi bông hoa ở bên kia
vách núi… đó là cuộc sống và tình yêu.
Khi được sống trong sự đầy đủ, dư thừa của tình yêu, thì cái cảm giác sôi nổi
trong tình yêu thường bị khô héo đi, và người ta không còn có thể nhận thức
được đâu là tình yêu chân thật và đâu là tình yêu giả dối, giữa cảm giác bình
yên và buồn chán đó.